Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 100
Sau khi cô nói như vậy thì Châu Minh Nguyệt cũng tò mò đi lại xem ảnh chụp, sau đó cũng kinh ngạc kêu lên: “Đúng vậy! Không biết thì còn tưởng rằng đây là ảnh chụp cũ của cô với tổng giám đốc Thời đó.”
Lúc này Tô cấm Mịch lại cười không nối, nếu mọi chuyện thật sự giống như Tô Quốc Vĩ nói, mẹ mình ở ngoại tình, mà đối tượng lại là bố của Thời cảnh An, như vậy cô với Thời cảnh An, lại là cái quan hệ gì chứ?
Sau khi Thịnh Hiền Hoa và Châu Minh Nguyệt rời đi, một mình Tô Cấm Mịch ngồi trong phòng khách, cảm giác đầu óc trống rỗng.
Cô chưa tưng nghĩ tới loại kịch bản cấu huyết này lại xảy ra trên người mình, chuyện này không chi là không thế tin được mà nhiều hơn chính là sự sợ hãi và không biết phải làm sao,
Có thế nhận ra sau khi thấy quá lâu mà không nhận được tin gì từ cô, Tô Quốc Vĩ nhanh chóng gọi điện thoại trở lại, thúc giục cô nhanh chuyến tiền, nếu không sẽ phát tán toàn bộ chuyện của Thượng Hạ Ngưng ở trên mạng.
Nhớ tới ảnh chụp của chiều hôm nay, tâm trạng của Tô cấm Mịch vẫn như cũ, không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Sau khi im lặng một lát, cô nói thẳng: “Lúc trước không phải ông đã sớm biết chuyện này, khi đó ông vần trăm phương nghìn kế làm cho tôi phải thay thế Tô Tú Anh tới đây, không chỉ có để tỏi phải chịu tội thay cho Tô Tú Anh mà nhiều hơn là báo thù không phải sao?”
Tỏ Quốc Vĩ nghe cô nói nhiều lời không đầu không đuôi như vậy, trầm giọng nói một trách móc: “Rõ ràng lúc trước con đã đồng ý rồi, như thế nào? Bây giờ lại muổn đối ý à?”
Tô Cấm Mịch vô cảm nâng tay lên lau đi nước mát trên mặt rồi trâm giọng nói: “Được, tỏi đồng ý với ông! Nhưng cũng có một
điều kiện, đem tất cả những thứ gọi là chứng cứ chính xác đến đây hết đi, sau chuyện không được nhắc gì về chuyện này nữa, nếu không tỏi tuyệt đối sẽ cho ông sống không bằng chết.”
Tỏ Quốc Vĩ lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, còn có sóng to gió lớn gì chưa thấy qua? Cũng không biết tại sao sau khi Tỏ Cấm Mịch nói ra câu kia xong thì ỏng ta đột nhiên cảm thấy được có một làn khí lạnh lẽo kinh khủng đang dâng lên trong cột sống làm ông ta rùng mình một cái trong cô thức.
“Một lời đã định.” Ông ta nói như chém đinh chặt sắt.
Sau khi cúp điện thoại, Tỏ cấm Mịch trực tiếp chuyển tiền qua tài khoản cho Tô Quốc Vĩ, nhưng bởi vì Tô Quốc Vĩ này vốn là tên không thế tin được, cô lùi thời gian ochuyeern số dư về sau.
Mà Tô Quốc Vĩ nói được thì làm được, những ảnh chụp và bức thư của mẹ cô đều được gửi tới.
Sau khi trải qua một lúc kiếm tra đo lường thì phát hiện, những ảnh chụp và thư này đều là giả như nhau. Cô xé hết những bức thư giả, chỉ đế lại ảnh chụp thật của mẹ mình.
Có thế là do đợi lảu, Tô Quốc Vĩ phát hiện ra điều lạ, nhanh chóng gọi điện thoại cho cô, Tô cấm Mịch lập tức cho số ông ta vào danh sách đen, sau đó tát điện thoại.
Đang trên đường ngồi xe về nhà, Thời Cảnh An nhận được tin nhắn của ngân hàng, nói chiều nay Tô cấm Mịch đã chuyến một khoản tiền rất lớn, người nhận là Tô Quốc Vĩ.
Nhìn thấy tin nhắn này, chân mày đen rậm của anh cau lại.
Vê đến nhà, khi đi vào phòng ngủ, anh nhìn thấy Tô cấm Mịch đang ôm máy tính xách tay đánh chữ.
Nghe thấy tiếng bước chân từ cửa, cô chào anh với vẻ mặt như thường lệ, rồi ngay sau đó lại quay về bận rộn với công việc.
Thời Cảnh An lặng lẽ nhìn cô một lúc, muốn bắt gặp sự bất thường từ khuôn mặt bình tĩnh của cô, nhưng thật đáng tiếc là anh không thế nhìn thấy gì cả.
Mãi đến khi hai người đang nằm nghỉ ngơi trên giường, Tô Cấm Mịch lại đột nhiên xoay người nằm trên ngực anh, giọng nói râu rĩ: “Chồng à, hôm nay em có chuyến một khoản, số tiền hơi lớn, anh sẽ không tức giận, đúng không?”
Lúc này Tô cấm Mịch lại cười không nối, nếu mọi chuyện thật sự giống như Tô Quốc Vĩ nói, mẹ mình ở ngoại tình, mà đối tượng lại là bố của Thời cảnh An, như vậy cô với Thời cảnh An, lại là cái quan hệ gì chứ?
Sau khi Thịnh Hiền Hoa và Châu Minh Nguyệt rời đi, một mình Tô Cấm Mịch ngồi trong phòng khách, cảm giác đầu óc trống rỗng.
Cô chưa tưng nghĩ tới loại kịch bản cấu huyết này lại xảy ra trên người mình, chuyện này không chi là không thế tin được mà nhiều hơn chính là sự sợ hãi và không biết phải làm sao,
Có thế nhận ra sau khi thấy quá lâu mà không nhận được tin gì từ cô, Tô Quốc Vĩ nhanh chóng gọi điện thoại trở lại, thúc giục cô nhanh chuyến tiền, nếu không sẽ phát tán toàn bộ chuyện của Thượng Hạ Ngưng ở trên mạng.
Nhớ tới ảnh chụp của chiều hôm nay, tâm trạng của Tô cấm Mịch vẫn như cũ, không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Sau khi im lặng một lát, cô nói thẳng: “Lúc trước không phải ông đã sớm biết chuyện này, khi đó ông vần trăm phương nghìn kế làm cho tôi phải thay thế Tô Tú Anh tới đây, không chỉ có để tỏi phải chịu tội thay cho Tô Tú Anh mà nhiều hơn là báo thù không phải sao?”
Tỏ Quốc Vĩ nghe cô nói nhiều lời không đầu không đuôi như vậy, trầm giọng nói một trách móc: “Rõ ràng lúc trước con đã đồng ý rồi, như thế nào? Bây giờ lại muổn đối ý à?”
Tô Cấm Mịch vô cảm nâng tay lên lau đi nước mát trên mặt rồi trâm giọng nói: “Được, tỏi đồng ý với ông! Nhưng cũng có một
điều kiện, đem tất cả những thứ gọi là chứng cứ chính xác đến đây hết đi, sau chuyện không được nhắc gì về chuyện này nữa, nếu không tỏi tuyệt đối sẽ cho ông sống không bằng chết.”
Tỏ Quốc Vĩ lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, còn có sóng to gió lớn gì chưa thấy qua? Cũng không biết tại sao sau khi Tỏ Cấm Mịch nói ra câu kia xong thì ỏng ta đột nhiên cảm thấy được có một làn khí lạnh lẽo kinh khủng đang dâng lên trong cột sống làm ông ta rùng mình một cái trong cô thức.
“Một lời đã định.” Ông ta nói như chém đinh chặt sắt.
Sau khi cúp điện thoại, Tỏ cấm Mịch trực tiếp chuyển tiền qua tài khoản cho Tô Quốc Vĩ, nhưng bởi vì Tô Quốc Vĩ này vốn là tên không thế tin được, cô lùi thời gian ochuyeern số dư về sau.
Mà Tô Quốc Vĩ nói được thì làm được, những ảnh chụp và bức thư của mẹ cô đều được gửi tới.
Sau khi trải qua một lúc kiếm tra đo lường thì phát hiện, những ảnh chụp và thư này đều là giả như nhau. Cô xé hết những bức thư giả, chỉ đế lại ảnh chụp thật của mẹ mình.
Có thế là do đợi lảu, Tô Quốc Vĩ phát hiện ra điều lạ, nhanh chóng gọi điện thoại cho cô, Tô cấm Mịch lập tức cho số ông ta vào danh sách đen, sau đó tát điện thoại.
Đang trên đường ngồi xe về nhà, Thời Cảnh An nhận được tin nhắn của ngân hàng, nói chiều nay Tô cấm Mịch đã chuyến một khoản tiền rất lớn, người nhận là Tô Quốc Vĩ.
Nhìn thấy tin nhắn này, chân mày đen rậm của anh cau lại.
Vê đến nhà, khi đi vào phòng ngủ, anh nhìn thấy Tô cấm Mịch đang ôm máy tính xách tay đánh chữ.
Nghe thấy tiếng bước chân từ cửa, cô chào anh với vẻ mặt như thường lệ, rồi ngay sau đó lại quay về bận rộn với công việc.
Thời Cảnh An lặng lẽ nhìn cô một lúc, muốn bắt gặp sự bất thường từ khuôn mặt bình tĩnh của cô, nhưng thật đáng tiếc là anh không thế nhìn thấy gì cả.
Mãi đến khi hai người đang nằm nghỉ ngơi trên giường, Tô Cấm Mịch lại đột nhiên xoay người nằm trên ngực anh, giọng nói râu rĩ: “Chồng à, hôm nay em có chuyến một khoản, số tiền hơi lớn, anh sẽ không tức giận, đúng không?”
Bình luận facebook