Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 96
Hai tay Du Vân Linh vòng lại trước ngực, nụ cười có hơi khó lường, nói: “Nếu nó đã muốn nhanh chóng báo thù, vậy thì anh lấy chuyện này làm giao dịch với nó, không phải là được rồi sao?”
Nghe vậy, nhất thời ông ta bất mãn nhíu mày lại: “Cách gì thế hả? Ý em là muốn hại chết anh sao?”
Du Vân Linh có hơi ghét bỏ hừ một tiếng: “Cũng không phải đế anh đi chịu chết, sợ cái gì.”
Nhìn thấy bộ dạng và vẻ mặt như đã tính trước của bà ta, Tô Quốc Vĩnh có hơi nghi hoặc hỏi lại: “Em có ý gì?”
Sau khi nghe được mưu kế của Du Vân Linh, nụ cười trên mặt ông ta dần lan rộng ra, không nhịn được mà dựng ngón tay cái lên với bà ta: “Hay lắm, chiêu tốn hại như vậy mà cũng có thế nghĩ ra. Được, bây giờ anh sẽ đi làm ngay.”
Nhìn thấy bóng dáng của Tô Quốc Vũ, Du Vân Linh nở một nụ cười đầy lạnh lẽo: “Tô cấm Mịch, nếu cô đang muốn làm chuyện này rối rắm, vậy thì cứ tiếp tục làm cho nó rối rằm đi.”
Tô Cấm Mịch nghĩ lúc trưa cô đã nói rõ mọi chuyện với Tô Quốc Vĩ rồi.
Nhưng không ngờ mới qua mấy giờ ông ta lại chạy tới nữa.
“Cấm Mịch, bố biết bảy giờ con không muốn gặp bố, dù sao Thành Tú cũng là đứa con ruột của bổ, là đứa con trai duy
nhất của nhà họ Tô, bây giờ bổ muốn gặp nó một chút mà còn phải hỏi ý kiến con sao?” Tô Quổc Vfthay đối sắc mặt, vẻ mặt oán giận phần nộ nói.
Nếu không phải những năm gần đây tận mắt nhìn thấy Tồ Quốc Vĩ không hề quan tâm gì đến Thành Tú phải sống như người thực vật, thậm chí lúc Thành Tú gặp chuyện không may thì ông ta cũng không đưa tiền chữa trị cho Thành Tú, mà còn vui vẻ ra đi du lịch ra nước ngoài với Vân Du Linh.
Thì khi Tô Cấm Mịch nghe ông ta nói những lời đầy chân thành này thì còn tưởng rằng ông ta vần còn rất yêu thương Thành Tú đấy.
Giờ phút này, cô phải dùng rất nhiều nghị lực thì mới có thể làm cho bản thân mình không tức giận.
Sau khi nhẩn nhịn, cô bình tĩnh nói: “Nói thật, cho tới bây giờ thì ông thật sự là người không biết xấu hố nhất mà tôi từng gặp qua. Trước kia ông và Tuesday Du Vân Linh kia đã làm ra những chuyện gì, có cần tôi làm ra một cái danh sách cho ông xem không? Các người là hung thủ giết người, có phải đều nghĩ mắt mọi người đều mù rồi không? Hả?”
Sau khi trải qua tranh cãi lúc trưa, Tô Quốc Vĩ đã chuấn bị tâm lý nhất định, biết lúc này chắc chắn không thế thiếu một chút sự nhục nhã này được.
Trên mặt ông ta không hề có dấu vết giận dữ nào, không những không giận mà còn cười nói: “Những năm gần đây, lỗi của bố thật sự rất khó khiến con bỏ qua. Nhưng mà có một chuyện, bổ dám thề với trời là bố thật sự không hề có lỗi mẹ
con.
Nghe nói như thế, Tô cấm Mịch không nhịn được mà bật cười, đúng là cái người thiên hạ vô địch mặt dày.
Lúc trước ồng ta làm ra những chuyện này, đến bây giờ còn có thế nhìn rõ như vậy, lúc này này tự nhiên nghĩ rằng hai ba câu đã tấy sạch được toàn bộ hành vi phạm tội rồi sao?
Tỏ Cấm Mịch lạnh lùng cau mày nói: “Quản gia Trương, ỏng mau đuối người này đi đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại ông ta nữa.”
“Từ từ.”
Tô Quốc Vĩ thấy cô tức giận thì cũng không dám tiếp tục chọc giận cô, vì thế nhanh chóng lấy ra một bức thư từ túi da tùy thân đã mang đến, tiện tay đế nó ở trên bàn: “Nếu con đã cố ý muốn cắt đứt, thì bố cũng không muốn che giấu thêm nữa. Đây là bức thư truyền tay giữa mẹ con và tình nhân năm đỏ, nếu không có tai nạn giao thông kia thì lúc này bà ta đã sớm cao chạy xa bay với người khác rồi.”
Nghe vậy, Tô cấm Mịch cảm thấy được lời nói này chính là vô căn cứ.
Ánh mắt lạnh lùng thản nhiên lướt qua bức thư hơi ố vàng kia, cô mở miệng nói: “Bây giờ người đã mất rồi, ông có thế không kiêng nế gì mà hắt nước bấn cho người ta đúng không?”
Dường như đã dự đoán được cô sẽ nói như vậy nên Tô Quốc Vĩ cũng khỏng quá đế ý: “Bố không chỉ có tìm được bức thư này mà còn có cả ảnh chụp của mẹ con và tình nhân kia nữa.”
Lời vừa nói ra, đồng tử Tô cẩm Mịch đã hơi co lại, cau mày muốn lấy bức thư.
Nhưng cỏ lại bị Tỏ Quốc Vĩ giành trước một bước, lấy bức thư trở về, một đôi mắt tràn đầy tính toán nhìn chằm chằm vào cô: “Bí mật này bố đã che giấu nhiều nãm như vậy, không chỉ bị con mắng thành hung thủ giết người, mà ở bẽn ngoài còn bị bêu danh nhiều năm như thế, dù sao cũng phải có chút bồi thường đi chứ nhỉ?”
Tô Cấm Mịch nghĩ lại rồi trào phúng nói: “Nếu những thứ này là giả thì sao? Bây giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế, tùy tiện chụp vài tấm ảnh rồi sau đó có thể dùng cống nghệ AI đổi mặt, tại sao tôi phải tin tưởng ông chứ?”
Tỏ Quốc Vĩ cũng không giận, hơi hơi gật đầu: “Nếu con đã không muốn biết thì bổ cũng không miễn cưỡng con.”
Sau khi nói xong thì ông ta lấy bức thư bỏ vào trong túi.
Sau khi cấn thận quan sát vẻ mặt của Tô Quốc Vĩ một lúc, Tô Cấm Mịch cảm thấy được chuyện này là nửa thật nửa giả.
“Đừng trách bố không nhắc nhở con, đợi lát nữa khi bố ra khỏi cửa này, nếu con muốn bố đem ảnh chụp và bức thư quay lại đây thì chuyện đó là không có khả năng đâu.” Tô Quốc Vĩ vô cùng kiên cường nói ra những lời này rồi sau đó đứng dậy đi ra phía ngoài cửa.
Tỏ Cấm Mịch rối rắm một phen, chỉ đành phát gọi ông ta lại: “Ông muốn bao nhiêu tiền.”
Nghe vậy, nhất thời ông ta bất mãn nhíu mày lại: “Cách gì thế hả? Ý em là muốn hại chết anh sao?”
Du Vân Linh có hơi ghét bỏ hừ một tiếng: “Cũng không phải đế anh đi chịu chết, sợ cái gì.”
Nhìn thấy bộ dạng và vẻ mặt như đã tính trước của bà ta, Tô Quốc Vĩnh có hơi nghi hoặc hỏi lại: “Em có ý gì?”
Sau khi nghe được mưu kế của Du Vân Linh, nụ cười trên mặt ông ta dần lan rộng ra, không nhịn được mà dựng ngón tay cái lên với bà ta: “Hay lắm, chiêu tốn hại như vậy mà cũng có thế nghĩ ra. Được, bây giờ anh sẽ đi làm ngay.”
Nhìn thấy bóng dáng của Tô Quốc Vũ, Du Vân Linh nở một nụ cười đầy lạnh lẽo: “Tô cấm Mịch, nếu cô đang muốn làm chuyện này rối rắm, vậy thì cứ tiếp tục làm cho nó rối rằm đi.”
Tô Cấm Mịch nghĩ lúc trưa cô đã nói rõ mọi chuyện với Tô Quốc Vĩ rồi.
Nhưng không ngờ mới qua mấy giờ ông ta lại chạy tới nữa.
“Cấm Mịch, bố biết bảy giờ con không muốn gặp bố, dù sao Thành Tú cũng là đứa con ruột của bổ, là đứa con trai duy
nhất của nhà họ Tô, bây giờ bổ muốn gặp nó một chút mà còn phải hỏi ý kiến con sao?” Tô Quổc Vfthay đối sắc mặt, vẻ mặt oán giận phần nộ nói.
Nếu không phải những năm gần đây tận mắt nhìn thấy Tồ Quốc Vĩ không hề quan tâm gì đến Thành Tú phải sống như người thực vật, thậm chí lúc Thành Tú gặp chuyện không may thì ông ta cũng không đưa tiền chữa trị cho Thành Tú, mà còn vui vẻ ra đi du lịch ra nước ngoài với Vân Du Linh.
Thì khi Tô Cấm Mịch nghe ông ta nói những lời đầy chân thành này thì còn tưởng rằng ông ta vần còn rất yêu thương Thành Tú đấy.
Giờ phút này, cô phải dùng rất nhiều nghị lực thì mới có thể làm cho bản thân mình không tức giận.
Sau khi nhẩn nhịn, cô bình tĩnh nói: “Nói thật, cho tới bây giờ thì ông thật sự là người không biết xấu hố nhất mà tôi từng gặp qua. Trước kia ông và Tuesday Du Vân Linh kia đã làm ra những chuyện gì, có cần tôi làm ra một cái danh sách cho ông xem không? Các người là hung thủ giết người, có phải đều nghĩ mắt mọi người đều mù rồi không? Hả?”
Sau khi trải qua tranh cãi lúc trưa, Tô Quốc Vĩ đã chuấn bị tâm lý nhất định, biết lúc này chắc chắn không thế thiếu một chút sự nhục nhã này được.
Trên mặt ông ta không hề có dấu vết giận dữ nào, không những không giận mà còn cười nói: “Những năm gần đây, lỗi của bố thật sự rất khó khiến con bỏ qua. Nhưng mà có một chuyện, bổ dám thề với trời là bố thật sự không hề có lỗi mẹ
con.
Nghe nói như thế, Tô cấm Mịch không nhịn được mà bật cười, đúng là cái người thiên hạ vô địch mặt dày.
Lúc trước ồng ta làm ra những chuyện này, đến bây giờ còn có thế nhìn rõ như vậy, lúc này này tự nhiên nghĩ rằng hai ba câu đã tấy sạch được toàn bộ hành vi phạm tội rồi sao?
Tỏ Cấm Mịch lạnh lùng cau mày nói: “Quản gia Trương, ỏng mau đuối người này đi đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại ông ta nữa.”
“Từ từ.”
Tô Quốc Vĩ thấy cô tức giận thì cũng không dám tiếp tục chọc giận cô, vì thế nhanh chóng lấy ra một bức thư từ túi da tùy thân đã mang đến, tiện tay đế nó ở trên bàn: “Nếu con đã cố ý muốn cắt đứt, thì bố cũng không muốn che giấu thêm nữa. Đây là bức thư truyền tay giữa mẹ con và tình nhân năm đỏ, nếu không có tai nạn giao thông kia thì lúc này bà ta đã sớm cao chạy xa bay với người khác rồi.”
Nghe vậy, Tô cấm Mịch cảm thấy được lời nói này chính là vô căn cứ.
Ánh mắt lạnh lùng thản nhiên lướt qua bức thư hơi ố vàng kia, cô mở miệng nói: “Bây giờ người đã mất rồi, ông có thế không kiêng nế gì mà hắt nước bấn cho người ta đúng không?”
Dường như đã dự đoán được cô sẽ nói như vậy nên Tô Quốc Vĩ cũng khỏng quá đế ý: “Bố không chỉ có tìm được bức thư này mà còn có cả ảnh chụp của mẹ con và tình nhân kia nữa.”
Lời vừa nói ra, đồng tử Tô cẩm Mịch đã hơi co lại, cau mày muốn lấy bức thư.
Nhưng cỏ lại bị Tỏ Quốc Vĩ giành trước một bước, lấy bức thư trở về, một đôi mắt tràn đầy tính toán nhìn chằm chằm vào cô: “Bí mật này bố đã che giấu nhiều nãm như vậy, không chỉ bị con mắng thành hung thủ giết người, mà ở bẽn ngoài còn bị bêu danh nhiều năm như thế, dù sao cũng phải có chút bồi thường đi chứ nhỉ?”
Tô Cấm Mịch nghĩ lại rồi trào phúng nói: “Nếu những thứ này là giả thì sao? Bây giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế, tùy tiện chụp vài tấm ảnh rồi sau đó có thể dùng cống nghệ AI đổi mặt, tại sao tôi phải tin tưởng ông chứ?”
Tỏ Quốc Vĩ cũng không giận, hơi hơi gật đầu: “Nếu con đã không muốn biết thì bổ cũng không miễn cưỡng con.”
Sau khi nói xong thì ông ta lấy bức thư bỏ vào trong túi.
Sau khi cấn thận quan sát vẻ mặt của Tô Quốc Vĩ một lúc, Tô Cấm Mịch cảm thấy được chuyện này là nửa thật nửa giả.
“Đừng trách bố không nhắc nhở con, đợi lát nữa khi bố ra khỏi cửa này, nếu con muốn bố đem ảnh chụp và bức thư quay lại đây thì chuyện đó là không có khả năng đâu.” Tô Quốc Vĩ vô cùng kiên cường nói ra những lời này rồi sau đó đứng dậy đi ra phía ngoài cửa.
Tỏ Cấm Mịch rối rắm một phen, chỉ đành phát gọi ông ta lại: “Ông muốn bao nhiêu tiền.”
Bình luận facebook