Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 37
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, cô ngửi được mùi hoa thoang thoảng dể chịu. Tồ cấm Mịch mở mắt nhìn sang phía trên bên trái.
Dịch trong suốt theo theo ống chảy xuống, trong phòng an tĩnh còn nghe được tiếng nước nhỏ.
Ánh mắt rời đi, rơi xuổng đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đang đặt trên giường, viền mắt Tô cấm Mịch đỏ lên, giọng nói ủy khuất:
“Chồng à…”
Thời Cảnh An ngồi bên giường, sau khi Tô cấm Mịch tỉnh thì lập tức phái người đi gọi bác sĩ riêng tới kiểm tra.
“Em có biết là mình xảy ra tai nạn suýt chút nữa người cũng không còn?”
Đứng ở bẽn giường, Thời Cảnh An âm trầm răn dạy Tô cấm Mịch:
“Có phải em không muốn ở cùng một chỗ với anh?”
Tỏ Cấm Mịch khẽ cắn mồi, từ hốc mắt đỏ, nước mắt chảy ra, cô lắc đầu, nghẹn ngào nói:
“Chồng, không phải vậy, Tố Thành Tú… Bọn họ đưa Tô Thành Tú đi rồi… Em muốn tìm em ấy, em muốn tìm Thành Tú…”
Đang nói chuyện, không biết lấy sức từ đâu, Tô cấm Mịch rút kim ra, đứng dậy.
“Em làm loạn gì thế?”
Thần sắc của Thời Cảnh An càng trở nên hung dữ, anh không thể nhìn Tô cấm Mịch không biết quan tâm bản thân mình được.
“Chồng, bọn họ mang Thành Tú đi rồi, em muốn đi tìm nó trở về.” Nước mắt Tô cấm Mịch lăn xuống hai bên má, hốc mát cô ửng đỏ, trông thật tội nghiệp:
“Chắc chắn bọn họ muốn dùng Thành Tú đế uy hiếp em, em không thế đế cho bọn họ làm tốn thương Thành Tú được…”
Nhẹ nhàng lau hai má của Tô cấm Mịch, Thời Cảnh An khống chế cơn giận, trâm giọng nói:
“Vợ à, em không tin tưởng vào chồng của mình sao?”
Như thế bị cảm xúc của Thời Cảnh An ảnh hưởng, Tô cấm Mịch dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú góc cạnh sắc bén trước mặt, dung mạo như thần, giọng nói của Tô cấm Mịch nghẹn ngào, giọng điệu có chút áy náy và lo lắng:
“Chồng, anh… anh đã đưa Thành Tú về rồi sao?”
Thời Cảnh An gật đầu: “Không sao đâu, đã đưa về rồi.”
“Thật tốt quá.” Tô cấm Mịch nở nụ cười, trái tim đang treo theo đó cũng rốt cuộc hạ xuống.
Cô muốn gặp Tô Thành Tú, nhưng lại bị Thời cảnh An từ chối một cách lạnh lùng.
Ánh mát Thời Cảnh An khẽ lóe lèn, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng:
“Em cứ nghỉ ngơi trước đi rồi nói sau.”
“Nhưng mà…” Tô cấm Mịch còn muốn nói thêm, nhưng nhìn vào ánh mắt không cho phép cãi của Thời Cảnh An, cỏ đành phải thôi.
Dưới sự giám sát của Thời cảnh An, cô đã uống thuốc do bác sĩ kê đơn, nẳm trên giường nửa giờ với tâm trạng dày vò không diễn tả được, chờ truyền hết chai nước muối.
“Chồng, nếu em nghỉ ngơi tốt, thì anh cho phép em đi gặp Thành Tú một lần, có được không?”
Tô Cấm Mịch lôi kéo tay của Thời cảnh An, làm nũng nói: “Em biết lỗi rồi, lần sau em sẽ không liều tĩnh như vặy nữa.”
Cô biết rằng Thời cảnh An đang trừng phạt nhẹ mình.
Tuy nhiên, điều này cũng đủ đế chứng minh rằng Thời Cảnh An thực sự quan tâm đến cô.
Từ tận đáy lòng, một tia ấm áp lướt ngang qua.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Tô cấm Mịch, đôi mẳt của Thời Cảnh An tối lại một chút.
Anh nói: “Nếu anh không đáp ứng thì sao?’
Tô Cấm Mịch có chút sửng sốt, lập tức đứng lẽn, dùng hai tay ôm lấy cố anh, đôi môi đỏ mọng đặt lên trên môi của Thời Cảnh An:
“Chồng, đồng ý với em, được không?”
Dịch trong suốt theo theo ống chảy xuống, trong phòng an tĩnh còn nghe được tiếng nước nhỏ.
Ánh mắt rời đi, rơi xuổng đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đang đặt trên giường, viền mắt Tô cấm Mịch đỏ lên, giọng nói ủy khuất:
“Chồng à…”
Thời Cảnh An ngồi bên giường, sau khi Tô cấm Mịch tỉnh thì lập tức phái người đi gọi bác sĩ riêng tới kiểm tra.
“Em có biết là mình xảy ra tai nạn suýt chút nữa người cũng không còn?”
Đứng ở bẽn giường, Thời Cảnh An âm trầm răn dạy Tô cấm Mịch:
“Có phải em không muốn ở cùng một chỗ với anh?”
Tỏ Cấm Mịch khẽ cắn mồi, từ hốc mắt đỏ, nước mắt chảy ra, cô lắc đầu, nghẹn ngào nói:
“Chồng, không phải vậy, Tố Thành Tú… Bọn họ đưa Tô Thành Tú đi rồi… Em muốn tìm em ấy, em muốn tìm Thành Tú…”
Đang nói chuyện, không biết lấy sức từ đâu, Tô cấm Mịch rút kim ra, đứng dậy.
“Em làm loạn gì thế?”
Thần sắc của Thời Cảnh An càng trở nên hung dữ, anh không thể nhìn Tô cấm Mịch không biết quan tâm bản thân mình được.
“Chồng, bọn họ mang Thành Tú đi rồi, em muốn đi tìm nó trở về.” Nước mắt Tô cấm Mịch lăn xuống hai bên má, hốc mát cô ửng đỏ, trông thật tội nghiệp:
“Chắc chắn bọn họ muốn dùng Thành Tú đế uy hiếp em, em không thế đế cho bọn họ làm tốn thương Thành Tú được…”
Nhẹ nhàng lau hai má của Tô cấm Mịch, Thời Cảnh An khống chế cơn giận, trâm giọng nói:
“Vợ à, em không tin tưởng vào chồng của mình sao?”
Như thế bị cảm xúc của Thời Cảnh An ảnh hưởng, Tô cấm Mịch dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú góc cạnh sắc bén trước mặt, dung mạo như thần, giọng nói của Tô cấm Mịch nghẹn ngào, giọng điệu có chút áy náy và lo lắng:
“Chồng, anh… anh đã đưa Thành Tú về rồi sao?”
Thời Cảnh An gật đầu: “Không sao đâu, đã đưa về rồi.”
“Thật tốt quá.” Tô cấm Mịch nở nụ cười, trái tim đang treo theo đó cũng rốt cuộc hạ xuống.
Cô muốn gặp Tô Thành Tú, nhưng lại bị Thời cảnh An từ chối một cách lạnh lùng.
Ánh mát Thời Cảnh An khẽ lóe lèn, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng:
“Em cứ nghỉ ngơi trước đi rồi nói sau.”
“Nhưng mà…” Tô cấm Mịch còn muốn nói thêm, nhưng nhìn vào ánh mắt không cho phép cãi của Thời Cảnh An, cỏ đành phải thôi.
Dưới sự giám sát của Thời cảnh An, cô đã uống thuốc do bác sĩ kê đơn, nẳm trên giường nửa giờ với tâm trạng dày vò không diễn tả được, chờ truyền hết chai nước muối.
“Chồng, nếu em nghỉ ngơi tốt, thì anh cho phép em đi gặp Thành Tú một lần, có được không?”
Tô Cấm Mịch lôi kéo tay của Thời cảnh An, làm nũng nói: “Em biết lỗi rồi, lần sau em sẽ không liều tĩnh như vặy nữa.”
Cô biết rằng Thời cảnh An đang trừng phạt nhẹ mình.
Tuy nhiên, điều này cũng đủ đế chứng minh rằng Thời Cảnh An thực sự quan tâm đến cô.
Từ tận đáy lòng, một tia ấm áp lướt ngang qua.
Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Tô cấm Mịch, đôi mẳt của Thời Cảnh An tối lại một chút.
Anh nói: “Nếu anh không đáp ứng thì sao?’
Tô Cấm Mịch có chút sửng sốt, lập tức đứng lẽn, dùng hai tay ôm lấy cố anh, đôi môi đỏ mọng đặt lên trên môi của Thời Cảnh An:
“Chồng, đồng ý với em, được không?”