• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New PHU NHÂN NHỎ QUÁI CHIÊU - CHỒNG TỔNG CÀ KHỊA (1 Viewer)

  • Chương 29-30

Chương 29: Cô rất kiên cường


Tô Quân là minh tinh lớn, lại đưa cô đi tới bệnh viện nơi chốn đông người, một khi bị ký giả bắt gặp, lại được lên đầu đề rồi! Hiện tại nghĩ tới chuyện này lại khiến cho Mạc Oánh đau đầu.


Lên xe, cô nói với anh : “Hôm nay đã làm phiền anh, thật xin lỗi.”


“Chuyện nhỏ thôi! Vị bác sĩ vừa rồi là cậu của tôi, dù sao đã lâu không gặp ông ta, coi như dẫn cô đi khám tiện đường ghé thăm vậy.”


“Ừ.” Cô đáp lời, không nói thêm nữa.


“Cô ở đâu?” Tô Quân đột nhiên hỏi.


Mạc Oánh vốn muốn nói, dừng xe phía trước, tự cô ngồi tắc xi trở về, nhưng suy nghĩ một chút, chắc chắn anh sẽ không dừng xe, cũng không cần phải làm điều dư thừa đi, liền nói địa chỉ nhà.


Trên xe bỗng trầm mặc lạ thường.


“Cô rất kiên cường.” Bất chợt, Tô Quân mở miệng nói một câu.


Mạc Oánh hơi giật mình sửng sốt “Cám ơn.”


“Tôi chưa từng thấy qua cô gái nào chịu đau giỏi như cô, hôm nay cô hù được tôi rồi đấy.” Vừa nói anh vừa quay đầu nhìn cô.


Mạc Oánh mấp máy môi, không đáp lại.


Đau đớn hơn thế này cô còn vượt qua, chút cỏn con này coi là cái gì? Cuộc sống chính là vậy, gặp khó khăn chỉ cần cắn răng chịu đựng liền qua đi, không có gì to tát cả .


Từ nhỏ đến lớn, Mạc Oánh cô chính là sống như vậy . . . . . .


Đến nơi, cô xuống xe, đưa tay chào tạm biệt Tô Quân.


Nhìn chiếc xe BMW nghênh ngang rời đi, cô xoay người, lại thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.


Màu áo sơ mi trắng thương sinh nổi bật trong đêm! Người này thoáng qua rất quen, cô nheo mắt lại, lúc này mới thấy rõ mặt của đối phương.


“Diệp Phong?” Mạc Oánh quả thật không dám tin, đó là anh ta sao?


Anh đi tới trước mặt cô, vẫn đôi mắt dịu dàng ấy không rời khỏi người tôi, đêm tối mù, ánh đèn hơi mờ ảo, cô cũng không rõ sắc mặt anh là thế nào.


“Sao anh ở đây?”


“Anh bắt ép Nhược Hi cho địa chỉ nhà em, cô ấy hết cách mới cho anh, đừng trách Nhược Hi.” Giọng điệu của anh không khó nghe ra có vẻ thất vọng.


“Ừ.” Ánh mắt của Mạc Oánh rơi vào cánh tay anh “Tay khá hơn chút nào chưa?”


“Đỡ nhiều rồi.” Anh vừa đáp vừa đưa bình thủy ấm nóng cho cô: “Đây là canh mẹ anh hầm, thấy em ít tới ăn cơm nên kêu anh đem qua cho em.”




Chương 30: Kết quả như thế


Mạc Oánh do dự một lát, vẫn là nhận lấy bình thuỷ ấm nóng “Cám ơn ý tốt của anh, lần sau không cần đưa nữa, thương thế của anh còn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều.”


“Ừ.” Diệp Phong cúi đầu đáp nhỏ “Này, anh đi nha.”


Dứt lời, anh bước ngang qua cô.


“Chờ một chút.” Mạc Oánh gọi với lại “Muốn lên lầu ngồi một chút không?”


Anh lưỡng lự vài giây “Không cần, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”


Dõi theo thân hình cao gầy biến mất trong màn đêm, nội tâm cô dâng lên cảm giác không nỡ.


Màn vừa rồi khi Tô Quân đưa cô về, anh đều thấy được, trong lòng anh nghĩ thế nào, cô không rõ, anh cũng không hỏi gì cả.


Cô không đoán được tâm tư của anh, cũng như không muốn đoán.


Hiểu lầm cũng tốt, cái gì cũng được, Mạc Oánh chính là muốn kế quả như thế?


Sớm để anh chết tâm với cô, đối với anh đối với cô, đều tốt. . . . . . Lòng cô nghĩ như vậy nhưng mũi lại chua xót vô cùng.


Cô tự nhủ với mình, Mạc Oánh, mày không thể khóc, mày phải kiên cường! Tất cả mày đã chuẩn bị tốt rồi sao? Đã nói không đổ lệ, phải nhịn được, nhịn được. . . . . .


Điện thoại di động trong túi vang lên, màn hình nháy sáng, là dãy số vừa quen thuộc lại xa lạ, ấn nút màu xanh liền truyền đến tiếng nói máy móc.


“Xin chào Mạc tiểu thư, tôi là thư ký của Lục tiên sinh. . . . . .”


Địa điểm gặp mặt lần này, cũng không phải ‘phòng cho tổng thống’ trước kia, mà là khu xa hoa sang trọng trên núi, oh không, phải gọi là biệt thự cấp cao!


Lần đầu tiên Mạc Oánh đặt chân tới chỗ hào nhoáng thế này, rộng rãi như sân vận động, lắp đặt đầy đủ các thiết bị hiện đại, sàn nhà lau bóng loáng sáng ngời, cơ hồ có thể soi sáng bóng người.


“Thiếu gia ở trên lầu chờ cô, xin đi theo tôi.” Một người làm cung kính với Mạc Oánh, dẫn cô lên lầu hai.


Cô hầu đưa tới trước cửa phòng liền rời đi.


Mạc Oánh mở cửa phòng, bên trong một mảnh đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.


Không phải nói anh đang chờ cô sao? Tại sao không có ai?


Đèn ở đâu? Mạc Oánh lần mò kiếm công tắc, chợt nghe”Rắc rắc” một tiếng, là tiếng khóa cửa.


Bất chợt đôi bàn tay rắn chắc ôm ngang hông Mạc Oánh, đem cô ép sát vào tường, trao cho cô nụ hôn nóng bỏng khiến cô không thở nổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom