Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Chẳng lẽ cho rằng hoàng thượng không nhìn thấy sao!
Mọi người trong phòng đều không ngờ Nguyên Định Dã sẽ mở miệng trước, lập tức bị nghẹn cứng họng.
Phu tử hơi nhíu mày, ngược lại cũng không nói gì, Tưởng đại nhân hừ lạnh một tiếng, chỉ vào con trai mình: "Nguyên tướng quân phải xem thật kỹ một chút, khuyển tử bị lệnh ái đánh thành dạng này, nay nằm trên giường không dậy nổi, ngược lại là khuyển tử sai?"
Nguyên Định Dã đi đến bên giường bệnh, ngưng thần cẩn thận quan sát một lúc.
Tưởng Ngọc Thăng vốn đang nhắm mắt ôm bụng kêu gào ầm ĩ, bỗng cảm giác có người tới gần, mới vụиɠ ŧяộʍ mở mắt nhìn thoáng qua, đúng lúc này đối diện với ánh mắt của Nguyên Định Dã, lập tức bị hoảng sợ, tiếng khóc ngưng bặt lại.
Nguyên Định Dã đưa tay, đụng đụng vào tay chân cậu ta, kiểm tra trên dưới, mới nói: "Chỉ là vết thương ngoài da."
"Trên đường tới, ta đã nghe kể về tiền căn hậu quả, tiểu nữ xuống tay không biết nặng nhẹ, Tưởng công tử cũng không bị thương gì nặng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được." Nguyên Định Dã nói: "Về phần thuốc trị thương cho Tưởng công tử, Nguyên phủ sẽ chi hết."
"Chỉ là vết thương ngoài da?" Tưởng đại nhân giận quá hoá cười: "Ta biết Nguyên tướng quân mới đón nữ nhi về, Nguyên tướng quân yêu chiều nữ nhi cũng là hợp tình hợp lý. Khuyển tử nay bị thương thành dạng này, nếu không phải phu tử chạy đến kịp thời, chỉ sợ tính mạng khuyển tử đã không còn! Nguyên tướng quân, ngươi muốn bao che nữ nhi, chẳng lẽ là muốn để lệnh ái hoành hành ngang ngược."
Nguyên Định Dã nhìn về phía hắn: "Tưởng đại nhân không tin ta, vậy chẳng lẽ không tin lời đại phu sao. Đại phu trong học đường cũng đã chẩn trị cho Tưởng công tử rồi."
Đại phu nghe vậy lập tức tiến lên, nói: "Nguyên tướng quân nói không sai, Tưởng công tử đúng là chỉ bị ngoại thương, không hại đến gân cốt, mặc dù trên mặt nhìn có hơi nghiêm trọng, nhưng thoa thuốc đầy đủ mấy ngày là mấy vết máu ứ đọng sẽ biến mất thôi."
Tưởng đại nhân dừng một chút, nộ khí trên mặt vẫn không giảm, chất vấn: "Đó là bởi vì phu tử đến kịp thời! Nếu không thì không biết nữ nhi của Nguyên tướng quân sẽ đánh khuyển tử thành cái dạng gì, chẳng lẽ nhất định cứ phải chờ đến khi khuyển tử mất mạng thì mới bằng lòng thừa nhận là con nha đầu kia làm việc ác."
Nguyên Định Dã nhăn mày lại nhưng rất nhanh giãn ra.
Hắn liếc mắt qua Tưởng Ngọc Thăng một cái, cậu ta lập tức bị khí thế của hắn làm rụt cổ lại, nhích người lùi vào trong giường. Nguyên Định Dã lãnh đạm thu tầm mắt lại, ra khỏi buồng trong.
Phu tử rót trà, hắn bèn ngồi xuống, bưng một chén đưa cho Tưởng đại nhân. Tưởng đại nhân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đen xì ngồi xuống.
"Tưởng đại nhân cũng nên nghe người ta kể lại đầu đuôi câu chuyện chứ nhỉ?"
"Đã nghe qua."
"Nếu Tưởng đại nhân đã biết thì vì sao cứ cố chấp chỉ trích nữ nhi của ta mà không hỏi lại mấy việc tốt của Tưởng công tử?"
Tưởng đại nhân trợn mắt: "Nguyên tướng quân, người bị thương đang nằm trên giường là nhi tử của ta!"
"Nếu không phải tiểu nữ phản kháng thì bây giờ người nằm trên giường chính là con bé!" Nguyên Định Dã đột nhiên sầm mặt, khí thế quanh thân lạnh xuống "Tưởng công tử dẫn người đi bắt nạt tiểu nữ, Tưởng công tử hơn tiểu nữ một tuổi, lại người đông thế mạnh, Tưởng đại nhân vì sao không nói con mình ỷ thế hiếp người? Không trách con mình khinh người quá đáng? Chẳng lẽ theo ý Tưởng đại nhân thì tiểu nữ đáng bị bắt nạt, đáng bị đánh? !"
Sắc mặt Tưởng đại nhân càng khó coi: "Chẳng qua chỉ là trẻ nhỏ chơi đùa, Nguyên tướng quân cần gì phải để trong lòng."
"Tưởng đại nhân hẳn là cũng đã nhận ra, tiểu tử Lục gia bị Tưởng công tử ra đòn mạnh, tiểu nữ tuổi còn nhỏ, thân mình mảnh mai, sao có thể hơn Tưởng công tử thân thể cường tráng? Nếu không phải con bé có thể phản kháng thì không biết sẽ bị Tưởng công tử đánh thành cái dạng gì."
"Nguyên tướng quân quá lời rồi." Ngữ khí Tưởng đại nhân cứng rắn: "Lệnh ái lông tóc không thương, nay người bị thương là con ta!"
Nguyên tướng quân lạnh lùng nói: "Vậy theo ý Tưởng đại nhân thì Tưởng công tử bị thương, chuyện lúc trước là có thể xem như chưa xảy ra?"
"Khuyển tử từ trước đến nay đều rất nghe lời hiểu chuyện, nếu không phải do nữ nhi của Nguyên tướng quân làm sai trước thì nó đâu tìm đến gây phiến phức? Nghe nói nữ nhi của Nguyên tướng quân là tìm được từ nơi hẻo lánh xa xôi, hành sự thô lỗ như vậy hẳn cũng không khó hiểu."
“Tưởng đại nhân, ăn nói cẩn thận!”
Từ khi hắn vào cửa, Tưởng đại nhân vẫn chưa từng cho sắc mặt tốt, hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Định Dã, cũng không ngồi xuống, đứng dậy tức giận nói: "Nếu Nguyên tướng quân cứ quyết tâm muốn bao che cho nữ nhi thì cần gì phải ở đây tranh luận, chẳng bằng trực tiếp lên công đường, xem quan phủ sẽ xử quyết ra sao!"
Nguyên Định Dã cũng không cúi đầu, đứng lên: "Tưởng đại nhân muốn cáo quan, vậy thì cứ việc cáo đi. Ta từng đi đánh trận rất nhiều lần nhưng cho tới bây giờ lại không biết ăn miếng trả miếng là sai."
Phu tử đứng ở bên cạnh nghe hai người cãi lộn mà trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, cũng không dám thở mạnh.
Trong học viện Thanh Tùng dù đều là con em quyền quý nhưng chưa từng xảy ra chuyện lớn thế này, huống chi hai bên đều là đại quan trong triều. Một bên là Nguyên tướng quân- trọng thần tâm phúc của hoàng thượng, Binh bộ Thượng thư đương nhiệm, một bên khác là Tưởng đại nhân xuất thân từ mẫu tộc của hoàng thượng, là Công bộ Thượng thư. Bây giờ mà nháo tới chỗ hoàng thượng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hoàng thượng cũng không quyết đoán được!
Phu tử lau vệt mồ hôi, vội vàng tiến lên khuyên can: "Nguyên tướng quân, Tưởng đại nhân, ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện, vạn vạn không đến mức báo quan phủ đâu."
"Nói chuyện?" Tưởng đại nhân nhìn phu tử, như có ý riêng: "Ta đã cho học viện mặt mũi, vốn muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng có người lại không muốn nói chuyện tử tế."
Nguyên Định Dã đứng chắp tay, dáng người thẳng tắp: "Lúc chuyện xảy ra thì đang là tiết học kỵ xạ, nhiều người như vậy tận mắt chứng kiến, sự thật như thế nào, chỉ cần gọi người tới hỏi là rõ ngay thôi. Tưởng đại nhân chẳng lẽ không dám hỏi rõ ràng chân tướng?"
Tưởng đại nhân giận quá thành cười: "Được, mau gọi người tới! Chờ Nguyên tướng quân hỏi rõ ràng chân tướng, đến lúc đó lên công đường cũng không muộn!"
Hắn ta dứt lời, liếc mắt nhìn phu tử một cái, phu tử nào dám trì hoãn, vội vàng đi ra cửa gọi người.
Hắn vừa kéo cửa ra, liền nghe "Ai nha" một tiếng, một thân ảnh màu xanh ngã vào, phu tử vội vàng tránh ra, dáng người nhỏ bé lăn trên đất một vòng rồi dừng lại.
Diệu Diệu mở to mắt, thấy phụ thân đang nhìn bản thân, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn còn không thu hồi lại, cô bèn nhanh chóng rũ mắt, lấy lòng cười với phụ thân, ngọt ngào gọi: "Phụ thân."
Nguyên Định Dã: "..."
Hắn bất đắc dĩ ôm tiểu khuê nữ lên, phủi hết bụi dính trên người xuống. Diệu Diệu lúc này chật vật vô cùng, búi tóc rối tung, còn chưa chải lại. Nguyên Định Dã gỡ bớt nắm rối trên tóc nữ nhi, hắn vẫn chưa học được cách chải đầu, đành phải tạm để như vậy.
Tưởng đại nhân cũng liếc qua: "Đây chính là nữ nhi của Nguyên tướng quân?"
Diệu Diệu ngoan ngoãn nhìn hắn ta cười cười, nhưng sắc mặt Tưởng đại nhân lạnh như băng, thái độ cũng không hiền lành, nhìn thấy cô cười còn hừ lạnh một tiếng, thấy vậy Diệu Diệu bèn ôm nhanh lấy phụ thân.
Phu tử rất nhanh đã quay lại, đi theo sau là Lục Việt và Đường Nguyệt Xu.
Lục Việt vội vàng nói: "Mọi người muốn nghe chân tướng? Không cần tìm người khác, tìm ta! Ta tới nói! Ta biết rõ ràng nhất!"
Tưởng đại nhân nhận ra cậu, là tiểu tôn tử của Lục gia, vết thương trên người cũng là bị Tưởng Ngọc Thăng đánh mà thành.
"Là lúc chúng ta đang cưỡi lên Đại Hoàng thì Tưởng Ngọc Thăng nhìn thấy, Tưởng Ngọc Thăng cũng muốn cưỡi, nhưng Diệu Diệu muội muội không đồng ý, Tưởng Ngọc Thăng bèn tức giận, cậu ta ghi hận Diệu Diệu muội muội, trong giờ học kỵ xạ thì lấy bóng đập Diệu Diệu muội muội!" Lục Việt chạy đến cạnh Diệu Diệu, chỉ vào khối máu ứ đọng trên đầu cô, cường điệu nói: "Mọi người nhìn đi, chính là chỗ này, là Tưởng Ngọc Thăng ra tay trước!"
Đường Nguyệt Xu phụ họa: "Đúng là như vậy."
"Tưởng đại nhân đã nghe rõ chưa?"
Mặt Tưởng đại nhân trầm xuống.
"Không phải! Phụ thân! Người nghe con nói! Nghe con nói đã!" Tưởng Ngọc Thăng không còn giả bộ nữa, vội vàng chạy ra, trên người cậu ta còn đang quấn đầy băng vải, nhưng vẫn chạy nhảy rất bình thường, nhìn không hề giống người bệnh chút nào "Là bọn họ lấy chó ra doạ con nên con mới muốn trả thù một chút, vốn không muốn nặng tay, kết quả cái tên Lục Việt này còn chưa phân tốt xấu đã lao đến đánh con, là bọn họ động thủ trước!"
Tưởng đại nhân nhạy bén hỏi: "Chó? Chó gì?"
Diệu Diệu nhỏ giọng nói: "Là Đại Hoàng của cháu."
"Nguyên tướng quân, ngươi đã nghe rõ chưa?" Tưởng đại nhân chỉ vào Diệu Diệu: "Là bọn nó lấy chó dọa người, doạ khuyển tử sợ đến như vậy, khuyển tử làm sai chỗ nào chứ?"
"Không phải, là cậu ta đẩy Xu Xu tỷ tỷ!" Diệu Diệu nắm chặt góc áo phụ thân, phản bác: "Xu Xu tỷ tỷ đang cưỡi Đại Hoàng thì cậu ta bèn chạy lên đẩy tỷ tỷ làm tỷ ấy suýt nữa ngã xuống đất. Về sau cũng là cậu ta lấy bóng đánh cháu trước."
Ánh mắt Tưởng đại nhân lạnh như băng nhìn cô, Diệu Diệu lập tức chạy ra sau lưng phụ thân.
Tưởng Ngọc Thăng còn khoa trương nói: "Phụ thân, con chó kia rất lớn! Bộ dạng cũng rất đáng sợ!"
Tưởng đại nhân: "Con chó kia đâu?"
Phu tử: "Đang ở bên ngoài học viện."
Tưởng đại nhân: "Nếu đã muốn tìm chứng cứ, vậy không bằng dắt cả con chó đến, nếu không thì sao có thể biết rõ ràng ngọn nguồn?"
Phu tử nhìn Nguyên Định Dã một cái, thấy Nguyên Định Dã bèn gật đầu, lúc này mới đi ra ngoài học viện.
Một lúc sau, Đại Hoàng được dắt vào trong.
Nó dịu dàng ngoan ngoãn đi sau phu tử, mỗi một bước đi đều rất nhẹ nhàng, cụp đuôi, buông thõng đầu, giống như đã biết chuyện gì xảy ra, đôi mắt tròn căng nhìn qua mọi người, cuối cùng sợ hãi rũ xuống.
Tưởng đại nhân nhìn lên, lập tức nói với Nguyên Định Dã: "Nguyên tướng quân, ta chưa từng nghe chó có thể mang đến học viện? Đây còn là một con chó lớn, nếu nó nổi điên, trong học viện lại có nhiều học sinh, lúc đó Nguyên tướng quân có thể chịu nổi hậu quả sao?"
Diệu Diệu nghe xong, vội vàng lớn tiếng nói: "Mới không phải! Đại Hoàng rất nghe lời, cho tới bây giờ chưa từng cắn người!"
Tưởng đại nhân bật cười: "Ngươi nói không cắn người thì nó sẽ không cắn người sao? Nếu con chó này phát cuồng thì ngươi còn có thể cam đoan ư?"
"Nó cho tới bây giờ không..." Diệu Diệu còn chưa nói xong, đã bị Nguyên Định Dã che miệng lại. Cô mở to mắt ngẩng lên đầu nghi hoặc nhìn phụ thân.
Nguyên Định Dã không nhìn cô mà dùng tay vô vỗ đầu như nói yên tâm.
"Đại Hoàng là chó nuôi trong nhà, từ trước đến nay tính tình ngoan ngoãn, trừ khi có kẻ chủ động trêu chọc." Nguyên Định Dã nhìn Tưởng Ngọc Thăng, nói: "Tưởng công tử vì sao lại đi trêu chọc nó?"
Tưởng đại nhân: "Chó muốn..."
Nguyên Định Dã chặn lời: "Tưởng đại nhân, ta đang hỏi Tưởng công tử."
Tưởng đại nhân: "..."
Tưởng Ngọc Thăng hốt hoảng ngẩng đầu nhìn phụ thân, còn chưa thấy Tưởng đại nhân nói gì thì đã nghe Nguyên Định Dã hỏi: "Tưởng công tử ngay cả lúc đó xảy ra chuyện gì cũng không rõ sao?"
"Là... Ta muốn cưỡi lên nó..." Tưởng Ngọc Thăng run rẩy nói: "Nhưng bọn họ không cho ta cưỡi, còn thả chó làm ta sợ..."
"Nguyên tướng quân làm gì mà phải hù dọa đứa nhỏ như vậy?" Tưởng đại nhân nói: "Chó dữ khó dạy, ngày bình thường gặp phải con chó lớn thế này, chỉ sợ là tránh còn không kịp, lớn lên càng khó thuần phục, đây là khuyển tử gặp may, không bị con chó đó đả thương. Nguyên tướng quân cho nữ nhi mang chó đến học viện, chẳng lẽ nhất định phải đợi có người bị cắn thì mới bằng lòng thừa nhận mình sai?"
Đại Hoàng co người lại, đầu rũ hẳn xuống.
Nó có vẻ như biết bản thân đã gây phiền phức cho Diệu Diệu, lúc này cũng không dám lên tiếng, đôi mắt lộ rõ vẻ đáng thương. Diệu Diệu nhìn nó, trong đầu vừa lo lắng cho Đại Hoàng vừa lo lắng cho phụ thân. Cô khẩn trương nhìn Nguyên Định Dã, sợ mình sẽ tạo thêm chuyện cho phụ thân.
Nói cho cùng, Đại Hoàng cũng là vì cô nên mới ở lại.
Không khí chợt yên lặng, thần sắc Tưởng đại nhân khẽ buông lỏng, đang muốn mở miệng thì nghe thấy Nguyên Định Dã nói: "Đem chó đến học viện đúng là do bản thân ta sai nhưng cũng đã cho người trông coi, còn xích nó vào cây, nếu không phải có việc này thì nó dù là nửa bước cũng không vào được học viện, Tưởng đại nhân có hiểu không?"
Mọi người nghe vậy nhìn lại, quả nhiên trên cổ của con chó có một cái dây thừng.
"Cả ngày hôm nay, nó đều ngoan ngoãn ở bên ngoài, tính tình nó vốn dịu dàng ngoan ngoãn, thông hiểu tiếng người, từ trước đến nay rất nghe lời." Nguyên Định Dã xoa xoa vết thương trên trán Diệu Diệu: "Tưởng công tử trên đường nhìn thấy một con chó, muốn cưỡi chó nhưng lại bị chủ nhân ngăn lại, chó biết dọa người mà không cắn người, Tưởng công tử đánh chủ của con chó thành dạng này. Không biết tiểu nữ đã làm sai điều gì khiến Tưởng công tử ra tay nặng như vậy?"
Trên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của tiểu cô nương có một vết máu ứ đọng rất rõ, trông đáng sợ vô cùng.
Tưởng đại nhân giận không kiềm được, gằn giọng: "Nó tuổi còn nhỏ, không biết giới hạn, còn Nguyên tướng quân thì không biết đạo lý sao? Đây là nữ nhi của ngươi đánh nhi tử của ta!"
Nguyên Định Dã ôm nữ nhi, lạnh lùng nhìn hắn ta: "Vậy đạo lý của Tưởng đại nhân là cho nhi tử mình bắt nạt người khác nhưng không cho người khác phản kháng lại, cái đạo lý này ta nghe không hiểu."
"Nguyên Định Dã!" Tưởng đại nhân tức giận nói: "Ngươi đừng tưởng có hoàng thượng dung túng thì ngươi có thể làm trời làm đất!"
"Lời này ta cũng phải nói cho Tưởng đại nhân." Nguyên Định Dã lạnh lùng nói: "Tưởng gia ở kinh thành hoành hành ngang ngược nhiều năm, chẳng lẽ cho rằng hoàng thượng không nhìn thấy sao!"
Tưởng đại nhân thở mạnh một hơi, giận đỏ mặt: "Vậy để xem hoàng thượng sẽ cho rằng ai đúng ai sai?!”
Phu tử lặng lẽ lui về sau một bước, biết có những thứ mình không thể tùy tiện nghe, vội vàng nhắm mắt bịt tai, không dám nghe nhiều.
Diệu Diệu ngẩng đầu, nhìn hai người, cả người ngây ngốc.
……
Lúc Diệu Diệu tiến vào trong mộng thì vẫn còn lo lắng, sốt ruột.
Vết thương trên mặt còn chưa khỏi, Tuyên Trác vừa nhìn thấy đã hoảng sợ vô cùng, trong tay lập tức xuất hiện một hộp thuốc trị thương.
Cậu vừa bôi thuốc cho Diệu Diệu vừa hỏi: “Hôm nay không phải ngày đầu muội đi học sao? Là ai đánh muội?”
Diệu Diệu buồn bã kể lại mọi chuyện.
Thấy Tuyên Trác nhìn chằm chằm mình, Diệu Diệu không dám dùng tay chạm vào chỗ vừa bôi thuốc, bèn cầm lấy một khối điểm tâm, vừa lo lắng vừa nghi hoặc nói: "Phụ thân muội cãi nhau với Tưởng đại nhân một trận, sau đó hai người cùng nhau rời đi, chỉ là phụ thân muội đến bây giờ vẫn chưa trở về. Tiểu ca ca, chuyện này phải làm sao?”
Tuyên Trác không ngờ lại xảy ra sự việc này, âm thầm ghi nhớ cái tên Tưởng Ngọc Thăng. Trước đó không lâu, Diệu Diệu ở nhà cữu cữu lúc nào cũng bị đánh đập, cho dù bản thân không làm gì thì khắp cơ thể cũng đầy thương tích, kết quả chỉ mới chớp mắt, Diệu Diệu đã có thể đánh nhau với người khác.
Nhưng cậu biết nhiều hơn Diệu Diệu.
Diệu Diệu còn nhỏ nên mấy chuyện xấu người trong nhà sẽ không nói cho cô.
Hai tiểu hài tử đánh nhau nhưng bây giờ hậu quả không hề đơn giản. Lúc trước Hoàng Thượng vốn muốn phong hầu cho Nguyên tướng quân, là Tưởng đại nhân dẫn đầu khuyên can cho nên việc này mới bị gạt đi.
Tưởng gia là mẫu tộc của thái hậu, ỷ có hoàng đế chống lưng, những năm qua luôn hoành hành ngang ngược. Mà Nguyên Định Dã là trọng thần của hoàng đế, là người vừa thắng trận trở về, vừa sơ nhậm Binh Bộ thượng thư thì hai người đã coi như đối nghịch nhau, xảy ra tranh chấp là sớm muộn thôi.
Cú đấm của Diệu Diệu chính là đã trực tiếp lôi mâu thuẫn ra bên ngoài. Có lẽ sáng mai lâm triều Tưởng đại nhân sẽ lấy lý do về con chó để chỉ trích Nguyên tướng quân.
Học viện Thanh Tùng đều là con nhà quyền quý, tuy rằng là trẻ nhỏ nhưng sau lưng có gia trưởng nuông chiều, nhà nào cũng có người làm quan, cho nên Tưởng Ngọc Thăng ở học viện mới ngang ngược, hống hách như thế. Diệu Diệu ngây thơ không hiểu thế sự, không biết sẽ còn phải chịu uất ức gì nữa.
Tuyên Trác vừa nghĩ vừa nói: “Đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua, cậu ta đánh muội ra nông nỗi này thì càng không được bỏ qua.”
Diệu Diệu không cam lòng.
Cô phát hiện ra thần tiên ca ca tuy là thần tiên, nhưng lại không thể làm gì. Người thì ở trong hoàng cung, đâu thể đánh Tưởng Ngọc Thăng?
……
Ngày hôm sau, Diệu Diệu vẫn đúng giờ rời giường.
Đầu tiên là chạy ngay sang phòng phụ thân, Nguyên Định Dã cả đêm qua không về, giường đệm vẫn lạnh như băng. Lúc lão tướng quân ôm đi tập thể dục buổi sáng vẫn ủ rũ không thôi.
Diệu Diệu ngày hôm qua nghe thấy Tưởng đại nhân dùng Đại Hoàng để mắng phụ thân, vì thế không cần lão phu nhân khuyên, cô đã chủ động tháo dây thừng của nó xuống.
Diệu Diệu sờ sờ đầu, nói: “Đại Hoàng ở nhà chờ ta, ta về nhà rồi chơi với ngươi.”
“Gâu!”
Diệu Diệu vẫy tay tạm biệt gia gia và nãi nãi, hôm nay không có Đại Hoàng, không có phụ thân, một người cô đơn đến lớp.
Diệu Diệu ngồi trong xe ngựa, nhớ tới ở học viện có Lục ca ca, có Xu Xu tỷ tỷ, còn có rất nhiều bạn bè quen biết từ hôm qua nữa, lúc nãy lão phu nhân còn chuẩn bị cho cô món bánh hạnh nhân nữa, vì thế mới miễn cưỡng lấy lại chút tinh thần.
Lúc xe ngựa tới nơi, cô cầm lấy túi sách, còn chưa kịp xuống xe thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng “Gâu gâu meo meo”.
Diệu Diệu tò mò vén màn xe, vừa nhìn thấy tức khắc cả người ngây ngốc.
Ở ngoài cửa học viện xuất hiện rất nhiều động vật, trên cổ đều có dây xích, lúc này có mấy học sinh đang vây quanh tranh luận với phu tử làm phu tử gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Nhất thời trước cửa học viện ríu rít âm thanh gâu gâu meo meo, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ngoài phố.
“Diệu Diệu!”
Diệu Diệu nghe thấy bèn quay đầu nhìn lại, Lục Việt tay dắt một con chó màu vàng đi tới.
Diệu Diệu kinh ngạc: “Lục ca ca?!”
Lục Việt đắc ý vỗ vỗ lưng con chó: “Thế nào? Chó của ta nhìn không tồi chứ? Đây là gia gia ta đặc biệt đi tìm cho đấy, tuy rằng còn nhỏ, nhưng đợi lớn lên khẳng định lợi hại hơn Đại Hoàng!”
“Diệu Diệu.” Đường Nguyệt Xu cũng chui từ trong xe ra, trong lòng ngực đang ôm một con mèo lông trắng như tuyết.
“Xu Xu tỷ tỷ?!”
Diệu Diệu nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc không thôi.
Mọi người ở học viện ai cũng mang động vật tới!
Phu tử hơi nhíu mày, ngược lại cũng không nói gì, Tưởng đại nhân hừ lạnh một tiếng, chỉ vào con trai mình: "Nguyên tướng quân phải xem thật kỹ một chút, khuyển tử bị lệnh ái đánh thành dạng này, nay nằm trên giường không dậy nổi, ngược lại là khuyển tử sai?"
Nguyên Định Dã đi đến bên giường bệnh, ngưng thần cẩn thận quan sát một lúc.
Tưởng Ngọc Thăng vốn đang nhắm mắt ôm bụng kêu gào ầm ĩ, bỗng cảm giác có người tới gần, mới vụиɠ ŧяộʍ mở mắt nhìn thoáng qua, đúng lúc này đối diện với ánh mắt của Nguyên Định Dã, lập tức bị hoảng sợ, tiếng khóc ngưng bặt lại.
Nguyên Định Dã đưa tay, đụng đụng vào tay chân cậu ta, kiểm tra trên dưới, mới nói: "Chỉ là vết thương ngoài da."
"Trên đường tới, ta đã nghe kể về tiền căn hậu quả, tiểu nữ xuống tay không biết nặng nhẹ, Tưởng công tử cũng không bị thương gì nặng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được." Nguyên Định Dã nói: "Về phần thuốc trị thương cho Tưởng công tử, Nguyên phủ sẽ chi hết."
"Chỉ là vết thương ngoài da?" Tưởng đại nhân giận quá hoá cười: "Ta biết Nguyên tướng quân mới đón nữ nhi về, Nguyên tướng quân yêu chiều nữ nhi cũng là hợp tình hợp lý. Khuyển tử nay bị thương thành dạng này, nếu không phải phu tử chạy đến kịp thời, chỉ sợ tính mạng khuyển tử đã không còn! Nguyên tướng quân, ngươi muốn bao che nữ nhi, chẳng lẽ là muốn để lệnh ái hoành hành ngang ngược."
Nguyên Định Dã nhìn về phía hắn: "Tưởng đại nhân không tin ta, vậy chẳng lẽ không tin lời đại phu sao. Đại phu trong học đường cũng đã chẩn trị cho Tưởng công tử rồi."
Đại phu nghe vậy lập tức tiến lên, nói: "Nguyên tướng quân nói không sai, Tưởng công tử đúng là chỉ bị ngoại thương, không hại đến gân cốt, mặc dù trên mặt nhìn có hơi nghiêm trọng, nhưng thoa thuốc đầy đủ mấy ngày là mấy vết máu ứ đọng sẽ biến mất thôi."
Tưởng đại nhân dừng một chút, nộ khí trên mặt vẫn không giảm, chất vấn: "Đó là bởi vì phu tử đến kịp thời! Nếu không thì không biết nữ nhi của Nguyên tướng quân sẽ đánh khuyển tử thành cái dạng gì, chẳng lẽ nhất định cứ phải chờ đến khi khuyển tử mất mạng thì mới bằng lòng thừa nhận là con nha đầu kia làm việc ác."
Nguyên Định Dã nhăn mày lại nhưng rất nhanh giãn ra.
Hắn liếc mắt qua Tưởng Ngọc Thăng một cái, cậu ta lập tức bị khí thế của hắn làm rụt cổ lại, nhích người lùi vào trong giường. Nguyên Định Dã lãnh đạm thu tầm mắt lại, ra khỏi buồng trong.
Phu tử rót trà, hắn bèn ngồi xuống, bưng một chén đưa cho Tưởng đại nhân. Tưởng đại nhân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đen xì ngồi xuống.
"Tưởng đại nhân cũng nên nghe người ta kể lại đầu đuôi câu chuyện chứ nhỉ?"
"Đã nghe qua."
"Nếu Tưởng đại nhân đã biết thì vì sao cứ cố chấp chỉ trích nữ nhi của ta mà không hỏi lại mấy việc tốt của Tưởng công tử?"
Tưởng đại nhân trợn mắt: "Nguyên tướng quân, người bị thương đang nằm trên giường là nhi tử của ta!"
"Nếu không phải tiểu nữ phản kháng thì bây giờ người nằm trên giường chính là con bé!" Nguyên Định Dã đột nhiên sầm mặt, khí thế quanh thân lạnh xuống "Tưởng công tử dẫn người đi bắt nạt tiểu nữ, Tưởng công tử hơn tiểu nữ một tuổi, lại người đông thế mạnh, Tưởng đại nhân vì sao không nói con mình ỷ thế hiếp người? Không trách con mình khinh người quá đáng? Chẳng lẽ theo ý Tưởng đại nhân thì tiểu nữ đáng bị bắt nạt, đáng bị đánh? !"
Sắc mặt Tưởng đại nhân càng khó coi: "Chẳng qua chỉ là trẻ nhỏ chơi đùa, Nguyên tướng quân cần gì phải để trong lòng."
"Tưởng đại nhân hẳn là cũng đã nhận ra, tiểu tử Lục gia bị Tưởng công tử ra đòn mạnh, tiểu nữ tuổi còn nhỏ, thân mình mảnh mai, sao có thể hơn Tưởng công tử thân thể cường tráng? Nếu không phải con bé có thể phản kháng thì không biết sẽ bị Tưởng công tử đánh thành cái dạng gì."
"Nguyên tướng quân quá lời rồi." Ngữ khí Tưởng đại nhân cứng rắn: "Lệnh ái lông tóc không thương, nay người bị thương là con ta!"
Nguyên tướng quân lạnh lùng nói: "Vậy theo ý Tưởng đại nhân thì Tưởng công tử bị thương, chuyện lúc trước là có thể xem như chưa xảy ra?"
"Khuyển tử từ trước đến nay đều rất nghe lời hiểu chuyện, nếu không phải do nữ nhi của Nguyên tướng quân làm sai trước thì nó đâu tìm đến gây phiến phức? Nghe nói nữ nhi của Nguyên tướng quân là tìm được từ nơi hẻo lánh xa xôi, hành sự thô lỗ như vậy hẳn cũng không khó hiểu."
“Tưởng đại nhân, ăn nói cẩn thận!”
Từ khi hắn vào cửa, Tưởng đại nhân vẫn chưa từng cho sắc mặt tốt, hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Định Dã, cũng không ngồi xuống, đứng dậy tức giận nói: "Nếu Nguyên tướng quân cứ quyết tâm muốn bao che cho nữ nhi thì cần gì phải ở đây tranh luận, chẳng bằng trực tiếp lên công đường, xem quan phủ sẽ xử quyết ra sao!"
Nguyên Định Dã cũng không cúi đầu, đứng lên: "Tưởng đại nhân muốn cáo quan, vậy thì cứ việc cáo đi. Ta từng đi đánh trận rất nhiều lần nhưng cho tới bây giờ lại không biết ăn miếng trả miếng là sai."
Phu tử đứng ở bên cạnh nghe hai người cãi lộn mà trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, cũng không dám thở mạnh.
Trong học viện Thanh Tùng dù đều là con em quyền quý nhưng chưa từng xảy ra chuyện lớn thế này, huống chi hai bên đều là đại quan trong triều. Một bên là Nguyên tướng quân- trọng thần tâm phúc của hoàng thượng, Binh bộ Thượng thư đương nhiệm, một bên khác là Tưởng đại nhân xuất thân từ mẫu tộc của hoàng thượng, là Công bộ Thượng thư. Bây giờ mà nháo tới chỗ hoàng thượng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hoàng thượng cũng không quyết đoán được!
Phu tử lau vệt mồ hôi, vội vàng tiến lên khuyên can: "Nguyên tướng quân, Tưởng đại nhân, ngồi xuống rồi hẵng nói chuyện, vạn vạn không đến mức báo quan phủ đâu."
"Nói chuyện?" Tưởng đại nhân nhìn phu tử, như có ý riêng: "Ta đã cho học viện mặt mũi, vốn muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng có người lại không muốn nói chuyện tử tế."
Nguyên Định Dã đứng chắp tay, dáng người thẳng tắp: "Lúc chuyện xảy ra thì đang là tiết học kỵ xạ, nhiều người như vậy tận mắt chứng kiến, sự thật như thế nào, chỉ cần gọi người tới hỏi là rõ ngay thôi. Tưởng đại nhân chẳng lẽ không dám hỏi rõ ràng chân tướng?"
Tưởng đại nhân giận quá thành cười: "Được, mau gọi người tới! Chờ Nguyên tướng quân hỏi rõ ràng chân tướng, đến lúc đó lên công đường cũng không muộn!"
Hắn ta dứt lời, liếc mắt nhìn phu tử một cái, phu tử nào dám trì hoãn, vội vàng đi ra cửa gọi người.
Hắn vừa kéo cửa ra, liền nghe "Ai nha" một tiếng, một thân ảnh màu xanh ngã vào, phu tử vội vàng tránh ra, dáng người nhỏ bé lăn trên đất một vòng rồi dừng lại.
Diệu Diệu mở to mắt, thấy phụ thân đang nhìn bản thân, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn còn không thu hồi lại, cô bèn nhanh chóng rũ mắt, lấy lòng cười với phụ thân, ngọt ngào gọi: "Phụ thân."
Nguyên Định Dã: "..."
Hắn bất đắc dĩ ôm tiểu khuê nữ lên, phủi hết bụi dính trên người xuống. Diệu Diệu lúc này chật vật vô cùng, búi tóc rối tung, còn chưa chải lại. Nguyên Định Dã gỡ bớt nắm rối trên tóc nữ nhi, hắn vẫn chưa học được cách chải đầu, đành phải tạm để như vậy.
Tưởng đại nhân cũng liếc qua: "Đây chính là nữ nhi của Nguyên tướng quân?"
Diệu Diệu ngoan ngoãn nhìn hắn ta cười cười, nhưng sắc mặt Tưởng đại nhân lạnh như băng, thái độ cũng không hiền lành, nhìn thấy cô cười còn hừ lạnh một tiếng, thấy vậy Diệu Diệu bèn ôm nhanh lấy phụ thân.
Phu tử rất nhanh đã quay lại, đi theo sau là Lục Việt và Đường Nguyệt Xu.
Lục Việt vội vàng nói: "Mọi người muốn nghe chân tướng? Không cần tìm người khác, tìm ta! Ta tới nói! Ta biết rõ ràng nhất!"
Tưởng đại nhân nhận ra cậu, là tiểu tôn tử của Lục gia, vết thương trên người cũng là bị Tưởng Ngọc Thăng đánh mà thành.
"Là lúc chúng ta đang cưỡi lên Đại Hoàng thì Tưởng Ngọc Thăng nhìn thấy, Tưởng Ngọc Thăng cũng muốn cưỡi, nhưng Diệu Diệu muội muội không đồng ý, Tưởng Ngọc Thăng bèn tức giận, cậu ta ghi hận Diệu Diệu muội muội, trong giờ học kỵ xạ thì lấy bóng đập Diệu Diệu muội muội!" Lục Việt chạy đến cạnh Diệu Diệu, chỉ vào khối máu ứ đọng trên đầu cô, cường điệu nói: "Mọi người nhìn đi, chính là chỗ này, là Tưởng Ngọc Thăng ra tay trước!"
Đường Nguyệt Xu phụ họa: "Đúng là như vậy."
"Tưởng đại nhân đã nghe rõ chưa?"
Mặt Tưởng đại nhân trầm xuống.
"Không phải! Phụ thân! Người nghe con nói! Nghe con nói đã!" Tưởng Ngọc Thăng không còn giả bộ nữa, vội vàng chạy ra, trên người cậu ta còn đang quấn đầy băng vải, nhưng vẫn chạy nhảy rất bình thường, nhìn không hề giống người bệnh chút nào "Là bọn họ lấy chó ra doạ con nên con mới muốn trả thù một chút, vốn không muốn nặng tay, kết quả cái tên Lục Việt này còn chưa phân tốt xấu đã lao đến đánh con, là bọn họ động thủ trước!"
Tưởng đại nhân nhạy bén hỏi: "Chó? Chó gì?"
Diệu Diệu nhỏ giọng nói: "Là Đại Hoàng của cháu."
"Nguyên tướng quân, ngươi đã nghe rõ chưa?" Tưởng đại nhân chỉ vào Diệu Diệu: "Là bọn nó lấy chó dọa người, doạ khuyển tử sợ đến như vậy, khuyển tử làm sai chỗ nào chứ?"
"Không phải, là cậu ta đẩy Xu Xu tỷ tỷ!" Diệu Diệu nắm chặt góc áo phụ thân, phản bác: "Xu Xu tỷ tỷ đang cưỡi Đại Hoàng thì cậu ta bèn chạy lên đẩy tỷ tỷ làm tỷ ấy suýt nữa ngã xuống đất. Về sau cũng là cậu ta lấy bóng đánh cháu trước."
Ánh mắt Tưởng đại nhân lạnh như băng nhìn cô, Diệu Diệu lập tức chạy ra sau lưng phụ thân.
Tưởng Ngọc Thăng còn khoa trương nói: "Phụ thân, con chó kia rất lớn! Bộ dạng cũng rất đáng sợ!"
Tưởng đại nhân: "Con chó kia đâu?"
Phu tử: "Đang ở bên ngoài học viện."
Tưởng đại nhân: "Nếu đã muốn tìm chứng cứ, vậy không bằng dắt cả con chó đến, nếu không thì sao có thể biết rõ ràng ngọn nguồn?"
Phu tử nhìn Nguyên Định Dã một cái, thấy Nguyên Định Dã bèn gật đầu, lúc này mới đi ra ngoài học viện.
Một lúc sau, Đại Hoàng được dắt vào trong.
Nó dịu dàng ngoan ngoãn đi sau phu tử, mỗi một bước đi đều rất nhẹ nhàng, cụp đuôi, buông thõng đầu, giống như đã biết chuyện gì xảy ra, đôi mắt tròn căng nhìn qua mọi người, cuối cùng sợ hãi rũ xuống.
Tưởng đại nhân nhìn lên, lập tức nói với Nguyên Định Dã: "Nguyên tướng quân, ta chưa từng nghe chó có thể mang đến học viện? Đây còn là một con chó lớn, nếu nó nổi điên, trong học viện lại có nhiều học sinh, lúc đó Nguyên tướng quân có thể chịu nổi hậu quả sao?"
Diệu Diệu nghe xong, vội vàng lớn tiếng nói: "Mới không phải! Đại Hoàng rất nghe lời, cho tới bây giờ chưa từng cắn người!"
Tưởng đại nhân bật cười: "Ngươi nói không cắn người thì nó sẽ không cắn người sao? Nếu con chó này phát cuồng thì ngươi còn có thể cam đoan ư?"
"Nó cho tới bây giờ không..." Diệu Diệu còn chưa nói xong, đã bị Nguyên Định Dã che miệng lại. Cô mở to mắt ngẩng lên đầu nghi hoặc nhìn phụ thân.
Nguyên Định Dã không nhìn cô mà dùng tay vô vỗ đầu như nói yên tâm.
"Đại Hoàng là chó nuôi trong nhà, từ trước đến nay tính tình ngoan ngoãn, trừ khi có kẻ chủ động trêu chọc." Nguyên Định Dã nhìn Tưởng Ngọc Thăng, nói: "Tưởng công tử vì sao lại đi trêu chọc nó?"
Tưởng đại nhân: "Chó muốn..."
Nguyên Định Dã chặn lời: "Tưởng đại nhân, ta đang hỏi Tưởng công tử."
Tưởng đại nhân: "..."
Tưởng Ngọc Thăng hốt hoảng ngẩng đầu nhìn phụ thân, còn chưa thấy Tưởng đại nhân nói gì thì đã nghe Nguyên Định Dã hỏi: "Tưởng công tử ngay cả lúc đó xảy ra chuyện gì cũng không rõ sao?"
"Là... Ta muốn cưỡi lên nó..." Tưởng Ngọc Thăng run rẩy nói: "Nhưng bọn họ không cho ta cưỡi, còn thả chó làm ta sợ..."
"Nguyên tướng quân làm gì mà phải hù dọa đứa nhỏ như vậy?" Tưởng đại nhân nói: "Chó dữ khó dạy, ngày bình thường gặp phải con chó lớn thế này, chỉ sợ là tránh còn không kịp, lớn lên càng khó thuần phục, đây là khuyển tử gặp may, không bị con chó đó đả thương. Nguyên tướng quân cho nữ nhi mang chó đến học viện, chẳng lẽ nhất định phải đợi có người bị cắn thì mới bằng lòng thừa nhận mình sai?"
Đại Hoàng co người lại, đầu rũ hẳn xuống.
Nó có vẻ như biết bản thân đã gây phiền phức cho Diệu Diệu, lúc này cũng không dám lên tiếng, đôi mắt lộ rõ vẻ đáng thương. Diệu Diệu nhìn nó, trong đầu vừa lo lắng cho Đại Hoàng vừa lo lắng cho phụ thân. Cô khẩn trương nhìn Nguyên Định Dã, sợ mình sẽ tạo thêm chuyện cho phụ thân.
Nói cho cùng, Đại Hoàng cũng là vì cô nên mới ở lại.
Không khí chợt yên lặng, thần sắc Tưởng đại nhân khẽ buông lỏng, đang muốn mở miệng thì nghe thấy Nguyên Định Dã nói: "Đem chó đến học viện đúng là do bản thân ta sai nhưng cũng đã cho người trông coi, còn xích nó vào cây, nếu không phải có việc này thì nó dù là nửa bước cũng không vào được học viện, Tưởng đại nhân có hiểu không?"
Mọi người nghe vậy nhìn lại, quả nhiên trên cổ của con chó có một cái dây thừng.
"Cả ngày hôm nay, nó đều ngoan ngoãn ở bên ngoài, tính tình nó vốn dịu dàng ngoan ngoãn, thông hiểu tiếng người, từ trước đến nay rất nghe lời." Nguyên Định Dã xoa xoa vết thương trên trán Diệu Diệu: "Tưởng công tử trên đường nhìn thấy một con chó, muốn cưỡi chó nhưng lại bị chủ nhân ngăn lại, chó biết dọa người mà không cắn người, Tưởng công tử đánh chủ của con chó thành dạng này. Không biết tiểu nữ đã làm sai điều gì khiến Tưởng công tử ra tay nặng như vậy?"
Trên khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của tiểu cô nương có một vết máu ứ đọng rất rõ, trông đáng sợ vô cùng.
Tưởng đại nhân giận không kiềm được, gằn giọng: "Nó tuổi còn nhỏ, không biết giới hạn, còn Nguyên tướng quân thì không biết đạo lý sao? Đây là nữ nhi của ngươi đánh nhi tử của ta!"
Nguyên Định Dã ôm nữ nhi, lạnh lùng nhìn hắn ta: "Vậy đạo lý của Tưởng đại nhân là cho nhi tử mình bắt nạt người khác nhưng không cho người khác phản kháng lại, cái đạo lý này ta nghe không hiểu."
"Nguyên Định Dã!" Tưởng đại nhân tức giận nói: "Ngươi đừng tưởng có hoàng thượng dung túng thì ngươi có thể làm trời làm đất!"
"Lời này ta cũng phải nói cho Tưởng đại nhân." Nguyên Định Dã lạnh lùng nói: "Tưởng gia ở kinh thành hoành hành ngang ngược nhiều năm, chẳng lẽ cho rằng hoàng thượng không nhìn thấy sao!"
Tưởng đại nhân thở mạnh một hơi, giận đỏ mặt: "Vậy để xem hoàng thượng sẽ cho rằng ai đúng ai sai?!”
Phu tử lặng lẽ lui về sau một bước, biết có những thứ mình không thể tùy tiện nghe, vội vàng nhắm mắt bịt tai, không dám nghe nhiều.
Diệu Diệu ngẩng đầu, nhìn hai người, cả người ngây ngốc.
……
Lúc Diệu Diệu tiến vào trong mộng thì vẫn còn lo lắng, sốt ruột.
Vết thương trên mặt còn chưa khỏi, Tuyên Trác vừa nhìn thấy đã hoảng sợ vô cùng, trong tay lập tức xuất hiện một hộp thuốc trị thương.
Cậu vừa bôi thuốc cho Diệu Diệu vừa hỏi: “Hôm nay không phải ngày đầu muội đi học sao? Là ai đánh muội?”
Diệu Diệu buồn bã kể lại mọi chuyện.
Thấy Tuyên Trác nhìn chằm chằm mình, Diệu Diệu không dám dùng tay chạm vào chỗ vừa bôi thuốc, bèn cầm lấy một khối điểm tâm, vừa lo lắng vừa nghi hoặc nói: "Phụ thân muội cãi nhau với Tưởng đại nhân một trận, sau đó hai người cùng nhau rời đi, chỉ là phụ thân muội đến bây giờ vẫn chưa trở về. Tiểu ca ca, chuyện này phải làm sao?”
Tuyên Trác không ngờ lại xảy ra sự việc này, âm thầm ghi nhớ cái tên Tưởng Ngọc Thăng. Trước đó không lâu, Diệu Diệu ở nhà cữu cữu lúc nào cũng bị đánh đập, cho dù bản thân không làm gì thì khắp cơ thể cũng đầy thương tích, kết quả chỉ mới chớp mắt, Diệu Diệu đã có thể đánh nhau với người khác.
Nhưng cậu biết nhiều hơn Diệu Diệu.
Diệu Diệu còn nhỏ nên mấy chuyện xấu người trong nhà sẽ không nói cho cô.
Hai tiểu hài tử đánh nhau nhưng bây giờ hậu quả không hề đơn giản. Lúc trước Hoàng Thượng vốn muốn phong hầu cho Nguyên tướng quân, là Tưởng đại nhân dẫn đầu khuyên can cho nên việc này mới bị gạt đi.
Tưởng gia là mẫu tộc của thái hậu, ỷ có hoàng đế chống lưng, những năm qua luôn hoành hành ngang ngược. Mà Nguyên Định Dã là trọng thần của hoàng đế, là người vừa thắng trận trở về, vừa sơ nhậm Binh Bộ thượng thư thì hai người đã coi như đối nghịch nhau, xảy ra tranh chấp là sớm muộn thôi.
Cú đấm của Diệu Diệu chính là đã trực tiếp lôi mâu thuẫn ra bên ngoài. Có lẽ sáng mai lâm triều Tưởng đại nhân sẽ lấy lý do về con chó để chỉ trích Nguyên tướng quân.
Học viện Thanh Tùng đều là con nhà quyền quý, tuy rằng là trẻ nhỏ nhưng sau lưng có gia trưởng nuông chiều, nhà nào cũng có người làm quan, cho nên Tưởng Ngọc Thăng ở học viện mới ngang ngược, hống hách như thế. Diệu Diệu ngây thơ không hiểu thế sự, không biết sẽ còn phải chịu uất ức gì nữa.
Tuyên Trác vừa nghĩ vừa nói: “Đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua, cậu ta đánh muội ra nông nỗi này thì càng không được bỏ qua.”
Diệu Diệu không cam lòng.
Cô phát hiện ra thần tiên ca ca tuy là thần tiên, nhưng lại không thể làm gì. Người thì ở trong hoàng cung, đâu thể đánh Tưởng Ngọc Thăng?
……
Ngày hôm sau, Diệu Diệu vẫn đúng giờ rời giường.
Đầu tiên là chạy ngay sang phòng phụ thân, Nguyên Định Dã cả đêm qua không về, giường đệm vẫn lạnh như băng. Lúc lão tướng quân ôm đi tập thể dục buổi sáng vẫn ủ rũ không thôi.
Diệu Diệu ngày hôm qua nghe thấy Tưởng đại nhân dùng Đại Hoàng để mắng phụ thân, vì thế không cần lão phu nhân khuyên, cô đã chủ động tháo dây thừng của nó xuống.
Diệu Diệu sờ sờ đầu, nói: “Đại Hoàng ở nhà chờ ta, ta về nhà rồi chơi với ngươi.”
“Gâu!”
Diệu Diệu vẫy tay tạm biệt gia gia và nãi nãi, hôm nay không có Đại Hoàng, không có phụ thân, một người cô đơn đến lớp.
Diệu Diệu ngồi trong xe ngựa, nhớ tới ở học viện có Lục ca ca, có Xu Xu tỷ tỷ, còn có rất nhiều bạn bè quen biết từ hôm qua nữa, lúc nãy lão phu nhân còn chuẩn bị cho cô món bánh hạnh nhân nữa, vì thế mới miễn cưỡng lấy lại chút tinh thần.
Lúc xe ngựa tới nơi, cô cầm lấy túi sách, còn chưa kịp xuống xe thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng “Gâu gâu meo meo”.
Diệu Diệu tò mò vén màn xe, vừa nhìn thấy tức khắc cả người ngây ngốc.
Ở ngoài cửa học viện xuất hiện rất nhiều động vật, trên cổ đều có dây xích, lúc này có mấy học sinh đang vây quanh tranh luận với phu tử làm phu tử gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Nhất thời trước cửa học viện ríu rít âm thanh gâu gâu meo meo, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ngoài phố.
“Diệu Diệu!”
Diệu Diệu nghe thấy bèn quay đầu nhìn lại, Lục Việt tay dắt một con chó màu vàng đi tới.
Diệu Diệu kinh ngạc: “Lục ca ca?!”
Lục Việt đắc ý vỗ vỗ lưng con chó: “Thế nào? Chó của ta nhìn không tồi chứ? Đây là gia gia ta đặc biệt đi tìm cho đấy, tuy rằng còn nhỏ, nhưng đợi lớn lên khẳng định lợi hại hơn Đại Hoàng!”
“Diệu Diệu.” Đường Nguyệt Xu cũng chui từ trong xe ra, trong lòng ngực đang ôm một con mèo lông trắng như tuyết.
“Xu Xu tỷ tỷ?!”
Diệu Diệu nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc không thôi.
Mọi người ở học viện ai cũng mang động vật tới!
Bình luận facebook