Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
“Ngươi vu oan hãm hại!”
Nghe xong lời này, tôn tử Chu Liệt là Chu Xướng giãy dụa đến trước mặt Liễu Thịnh, “Gia gia ta sẽ không như thế, Chu gia chúng ta cho tới bây giờ đều không có ý muốn mưu phản!”
“Không có?”
Liễu Thịnh hí mắt cười, khiến Chu Xướng lạnh toát một đường từ cổ xuống lưng. “Vương gia chúng ta nói có, chính là có! Nói vậy hiện tại, Phủ Doãn kinh thành tại Chu gia lục soát được long bào cùng một số lượng lớn vũ khí, chứng cớ vô cùng xác thực, các ngươi bào chữa không được đâu.”
“Không, điều đó không có khả năng……”
Thởi gian chỉ có nửa ngày, Chu Xướng từ thiên chi kiêu tử, lưu lạc đến tù nhân.
Gia gia cùng phụ thân đều chết hết, Chu gia bị khấu trừ tội danh mưu phản, hắn công tử quý tộc một thời tôn quý sao mà chịu nổi.
Nhìn thấy Liễu Thịnh tựa tiếu phi tiếu liếc mắt, Chu Xướng bừng tỉnh đại ngộ, kêu to lên, “Đây là âm mưu của Lâm Giang Vương! Tội danh này nọ là do các ngươi chụp lên đầu Chu gia! Là Hạ Hầu Kình Thiên cái tặc nhân kia làm!”
“Ba ——” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Vừa nghe lời này, Liễu Thịnh khép lại ngọc phiến, gió lướt qua, hắn đã bay tới trước mặt Chu Xướng, vươn tay khoá cổ họng của hắn, “Răng rắc” một tiếng, cổ Chu Xướng đứt thành đoạn.
“Người nào nói Vương gia không phải, đều phải chết!”
Nhất thời không còn dung tranh hoà ái lúc nãy, lúc này khuôn mặt Liễu Thịnh âm lãnh, một trận lạnh lẽo đồng loạt lướt qua lòng mọi người.
“Thế tử! Xướng thiếu gia!”
Thấy Chu Tuấn cùng Chu Xướng liên tiếp bị người giết chết, người Chu gia nổi giận rồi.
Có Chu Liệt là bảo hộ của Chu gia, người Chu gia đi ra ngoài đường luôn luôn ngước mũi lên trời, dù có là hạ nhân Chu gia, so với người bình thường đều có thể diện rất nhiều.
Nay Chu gia bị Lâm Giang Vương tính kế, tất cả mọi người khó thoát khỏi cái chết, không bằng trực tiếp xông lên, cố gắng còn có đường sống. Lập tức, có người kêu lên, “Các huynh đệ, dù sao cũng phải chết, chúng ta theo chân bọn họ liều mạng! Coi như là báo đáp công ơn tri ngộ!”
“Đúng vậy, theo chân bọn họ liều mạng!”
Đều nói những người tức giận sẽ khó đối phó, nhưng đối với oán khí ngút trời của nhân mạng Chu gia, khoé môi Liễu Thịnh vẫn câu lên, ánh mắt lãnh mạc.
“Một đám ô hợp!”
Liễu Thịnh ngoắc tay một cái, người của hắn đem bọn người Chu gia chém chết tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, cả hoa viên nhuộm màu huyết, màu đỏ ấy rực rỡ trêu ngươi, dính trên mặt, trên quần áo mọi người.
“A ——” Ngọc Chi Lan chưa bao giờ thấy thảm sát như thế, thét chói tai ôm đầu, tránh trong lòng Nam Sơn phu nhân. Trái lại Ngọc Phi Yên vẫn như trước bình tĩnh, chỉ là áo trắng từng đoá huyết đào nở rộ.
Ngọc Phi Yên từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thái bình tĩnh, khiến Liễu Thịnh không khỏi nhìn nàng nhiều hai con mắt.
Thật can đảm! Thật khí phách!
Liễu Thịnh cử nghĩ rằng Ngọc Phi Yên chỉ là nữ tử có chút thiên phú võ học, ai ngờ dường như nàng là người đã quen sinh tử, khiến người ta không thể không tò mò trong quá khứ nàng đã có bộ dạng gì!
Chỉ có người sống ở đầu ngọn đao liếm máu tươi, đối với huyết tinh cùng chết chóc mới không có phản ứng gì, Ngọc Phi Yên bình tĩnh như nước, rõ ràng chính là nhìn quen giết chóc.
Xem ra, Vương gia dưỡng mèo con cũng có rất nhiều bí mật a!
“Ngọc lão gia tử, Nhị tiểu thư, thật thực xin lỗi, nhất thời nhịn không được, tại Ngọc gia đại khai sát giới!”
Liễu Thịnh khôi phục bộ dáng hiền lành lúc trước, cười đến ôn nhu, khiến người ta không thể nào liên hệ hắn với con ngừoi giết chóc vừa nãy.
Không hổ là người của Hạ Hầu Kình Thiên, ngay cả giết người giống hắn như vậy!
Ngọc Phi Yên không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên. Liễu Thịnh lúc này ra tay, chẳng khác gì tuyên bố đấy chính là do Lâm Giang Vương phủ gây ra, Chu gia sinh tử không có quan hệ với Ngọc gia, đây là đẩy Ngọc gia ra xa không dính dáng đến chuyện này.
Phần lễ này, phải trả! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngọc Phi Yên xoa xoa huyết châu trên mặt, mỉm cười, “Đa tạ Liễu công tử trượng nghĩa ra tay! Ta gần đây làm một món đồ nhỏ, đưa cho Liễu công tử chơi đùa!”
Mở hộp gấm mà Ngọc Phi Yên đưa cho mình, thần sắc Liễu Thịnh thay đổi.
Tuy rằng không biết thuốc này tên gọi là gì, nhưng chỉ cần nghe thấy mùi hương thơm ngát, xem nhìn thấy màu sắc này, liền biết là đan dược chữa thương hạng nhất.
Liễu Thịnh sớm biết Ngọc Phi Yên cùng Ngọc La Sát là một người, nhưng phần lễ vật này thật sự rất quý trọng!
Ít nhất là tại đại lục này, còn chưa có người có thể chế ra đan dược hạng nhất, mà ngay cả Hoắc thần y cũng không thể. Nàng có bản lĩnh như vậy, khó trách có thể chế ra giải dược Hồng Xà Đan!
Cứ như vậy trả một phần lễ, không muốn thiếu ân tình người của mình, thật là có ý tứ!
Liễu Thịnh đem viên thuốc thu hồi, trên mặt là tuấn nhã tươi cười như trước, chỉ là ánh mắt híp lại, cười như hồ ly, “Nhị tiểu thư tâm ý ta lĩnh, đa tạ! Biết được Nhị tiểu thư đang tìm phản đồ Ngọc gia, đúng dịp binh kiến, ta đã đem người tới!”
Liễu Thịnh vỗ tay một cái, có người lôi Ngọc Thiên Xích đi đến.
“Hắn đục nước béo cò, thừa dịp loạn lạc tiến vào Ngọc phủ trộm vặt, người vong ân bội nghĩa như thế rất đáng giận, cho nên ta bao biện làm thay, giáo huấn hắn một chút!”
Liễu Thịnh nói nhẹ nhàng bâng quơ, Ngọc Phi Yên lại cảm thấy hắn là đã sớm theo dõi Ngọc Thiên Xích.
Chỉ tại Ngọc Thiên Xích quá mức vô sỉ, thời điểm Ngọc gia lâm hoạ ngập đầu, còn muốn lẻn vào trộm kim ngân châu báu, hoàn toàn xem thường hang sói, đáng chết!
Lúc này, Ngọc Thiên Xích co quắp như khoai lang, Ngọc Phi Yên nhìn ra trên các đốt ngón tay của hắn đã bị người ta từng ngón từng ngón bẻ gẫy.
Lại nhìn Liễu Thịnh, vẫn như trước phe phẩy ngọc phiến, một bộ dáng công tử tuấn duật phong độ, Ngọc Phi Yên trong lòng toát ra hai chữ “Nham hiểm”.
Hạ Hầu Kình Thiên, Liễu Thịnh…… Thật đúng là vật họp theo loài, người có đàn a!
Thời điểm Ngọc Thiên Xích bị lôi đến đây, hắn chỉ biết mình nhất định sẽ chết thật sự khó coi.
Chỉ cần một tội đầu độc Ngọc Kinh Lôi, thì cũng đủ chết một vạn lần!
Huống chi khi nhìn thấy Ngọc Kinh Lôi còn sống đứng trước mặt mình, Ngọc Thiên Xích biết mình khó thoát khỏi cái chết, hắn không muốn chết! Không đợi Ngọc Kinh Lôi nói chuyện, Ngọc Thiên Xích vội vàng hướng Sam Sơn phu nhân xin giúp đỡ, “Nam Sơn cứu ta! Hãy cứu ta!” Ngọc Thiên Xích tiến lên, hai tay đầy huyết vươn đến nắm tay Nam Sơn phu nhân.
“Đừng đụng ta!” Nam Sơn phu nhân chán ghét lui về phía sau hai bước.
Thấy Nam Sơn phu nhân thấy chết mà không cứu, sắc mặt Ngọc Thiên Xích biến thành màu đen, trong lòng mắng đứng lên. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hay cho ngươi con đàn bà chết tiệt, lúc trước ngươi muốn ta giết Ngọc Kinh Lôi, ta không hề nhăn mặt một chút. Hiện tại ta xảy ra chuyệm, ngươi cư nhiên thấy chết mà không cứu, đem mình phủ sạch sẽ, thật sự là quá độc ác!
Hừ! Muốn ta chết, không có cửa đâu!
Ta cho dù chết, cũng phải kéo ngươi đệm lưng!
“Nam Sơn, Chi Lan không thể không có phụ thân! Không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, ta dầu gì cũng là phụ thân Chi Lan! Ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy!”
Lời của Ngọc Thiên Xích, khiến cho Ngọc Chi Lan đầu óc mơ mẩn, ngơ ngác nhìn Ngọc Thiên Xích.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Chi Lan, ta mới là phụ thân của ngươi! Ngươi là thân sinh nữ nhi của ta!”
“Ngươi nói bậy! Phụ thân ta là Ngọc Thiên Tầm!”
Thấy Ngọc Chi Lan không chịu nhận thức mình, Ngọc Thiên Xích lại căm tức, chỉ vào Nam Sơn phu nhân chửi ầm lên, “Ngọc Thiên Tầm căn bản không có chạm vào nương ngươi! Nếu không có ta, nàng thế nào sinh ngươi! Ta mới là lão tử của ngươi!”
“Ngươi nói bừa! Điều đó không có khả năng!”
Ngọc Chi Lan lắc đầu, nhìn về phía Nam Sơn phu nhân, “Nương, hắn đang gạt ta, đúng hay không? Cha ta là Ngọc Thiên Tầm, ta là nữ nhi Ngọc Thiên Tầm!”
Nam Sơn phu nhân từ đầu đến cuối không nói một tiếng nào, thái độ của bà ta khiến Ngọc Chi Lan hết sức khó có thể nhận, nàng ôm đầu kêu lên.
“Ta không tin! Đây không phải là thật sự!”
“Điều này đương nhiên không phải thật sự!” Ngay lúc Ngọc Chi Lan sắp hỏng mất, Ngọc Phi Yên đã mở miệng, “Ngươi thật sự không phải nữ nhi Ngọc Thiên Xích, phụ thân của ngươi là Chiết Hạ Quân!”
Nghe xong lời này, tôn tử Chu Liệt là Chu Xướng giãy dụa đến trước mặt Liễu Thịnh, “Gia gia ta sẽ không như thế, Chu gia chúng ta cho tới bây giờ đều không có ý muốn mưu phản!”
“Không có?”
Liễu Thịnh hí mắt cười, khiến Chu Xướng lạnh toát một đường từ cổ xuống lưng. “Vương gia chúng ta nói có, chính là có! Nói vậy hiện tại, Phủ Doãn kinh thành tại Chu gia lục soát được long bào cùng một số lượng lớn vũ khí, chứng cớ vô cùng xác thực, các ngươi bào chữa không được đâu.”
“Không, điều đó không có khả năng……”
Thởi gian chỉ có nửa ngày, Chu Xướng từ thiên chi kiêu tử, lưu lạc đến tù nhân.
Gia gia cùng phụ thân đều chết hết, Chu gia bị khấu trừ tội danh mưu phản, hắn công tử quý tộc một thời tôn quý sao mà chịu nổi.
Nhìn thấy Liễu Thịnh tựa tiếu phi tiếu liếc mắt, Chu Xướng bừng tỉnh đại ngộ, kêu to lên, “Đây là âm mưu của Lâm Giang Vương! Tội danh này nọ là do các ngươi chụp lên đầu Chu gia! Là Hạ Hầu Kình Thiên cái tặc nhân kia làm!”
“Ba ——” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Vừa nghe lời này, Liễu Thịnh khép lại ngọc phiến, gió lướt qua, hắn đã bay tới trước mặt Chu Xướng, vươn tay khoá cổ họng của hắn, “Răng rắc” một tiếng, cổ Chu Xướng đứt thành đoạn.
“Người nào nói Vương gia không phải, đều phải chết!”
Nhất thời không còn dung tranh hoà ái lúc nãy, lúc này khuôn mặt Liễu Thịnh âm lãnh, một trận lạnh lẽo đồng loạt lướt qua lòng mọi người.
“Thế tử! Xướng thiếu gia!”
Thấy Chu Tuấn cùng Chu Xướng liên tiếp bị người giết chết, người Chu gia nổi giận rồi.
Có Chu Liệt là bảo hộ của Chu gia, người Chu gia đi ra ngoài đường luôn luôn ngước mũi lên trời, dù có là hạ nhân Chu gia, so với người bình thường đều có thể diện rất nhiều.
Nay Chu gia bị Lâm Giang Vương tính kế, tất cả mọi người khó thoát khỏi cái chết, không bằng trực tiếp xông lên, cố gắng còn có đường sống. Lập tức, có người kêu lên, “Các huynh đệ, dù sao cũng phải chết, chúng ta theo chân bọn họ liều mạng! Coi như là báo đáp công ơn tri ngộ!”
“Đúng vậy, theo chân bọn họ liều mạng!”
Đều nói những người tức giận sẽ khó đối phó, nhưng đối với oán khí ngút trời của nhân mạng Chu gia, khoé môi Liễu Thịnh vẫn câu lên, ánh mắt lãnh mạc.
“Một đám ô hợp!”
Liễu Thịnh ngoắc tay một cái, người của hắn đem bọn người Chu gia chém chết tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, cả hoa viên nhuộm màu huyết, màu đỏ ấy rực rỡ trêu ngươi, dính trên mặt, trên quần áo mọi người.
“A ——” Ngọc Chi Lan chưa bao giờ thấy thảm sát như thế, thét chói tai ôm đầu, tránh trong lòng Nam Sơn phu nhân. Trái lại Ngọc Phi Yên vẫn như trước bình tĩnh, chỉ là áo trắng từng đoá huyết đào nở rộ.
Ngọc Phi Yên từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thái bình tĩnh, khiến Liễu Thịnh không khỏi nhìn nàng nhiều hai con mắt.
Thật can đảm! Thật khí phách!
Liễu Thịnh cử nghĩ rằng Ngọc Phi Yên chỉ là nữ tử có chút thiên phú võ học, ai ngờ dường như nàng là người đã quen sinh tử, khiến người ta không thể không tò mò trong quá khứ nàng đã có bộ dạng gì!
Chỉ có người sống ở đầu ngọn đao liếm máu tươi, đối với huyết tinh cùng chết chóc mới không có phản ứng gì, Ngọc Phi Yên bình tĩnh như nước, rõ ràng chính là nhìn quen giết chóc.
Xem ra, Vương gia dưỡng mèo con cũng có rất nhiều bí mật a!
“Ngọc lão gia tử, Nhị tiểu thư, thật thực xin lỗi, nhất thời nhịn không được, tại Ngọc gia đại khai sát giới!”
Liễu Thịnh khôi phục bộ dáng hiền lành lúc trước, cười đến ôn nhu, khiến người ta không thể nào liên hệ hắn với con ngừoi giết chóc vừa nãy.
Không hổ là người của Hạ Hầu Kình Thiên, ngay cả giết người giống hắn như vậy!
Ngọc Phi Yên không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Hạ Hầu Kình Thiên. Liễu Thịnh lúc này ra tay, chẳng khác gì tuyên bố đấy chính là do Lâm Giang Vương phủ gây ra, Chu gia sinh tử không có quan hệ với Ngọc gia, đây là đẩy Ngọc gia ra xa không dính dáng đến chuyện này.
Phần lễ này, phải trả! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngọc Phi Yên xoa xoa huyết châu trên mặt, mỉm cười, “Đa tạ Liễu công tử trượng nghĩa ra tay! Ta gần đây làm một món đồ nhỏ, đưa cho Liễu công tử chơi đùa!”
Mở hộp gấm mà Ngọc Phi Yên đưa cho mình, thần sắc Liễu Thịnh thay đổi.
Tuy rằng không biết thuốc này tên gọi là gì, nhưng chỉ cần nghe thấy mùi hương thơm ngát, xem nhìn thấy màu sắc này, liền biết là đan dược chữa thương hạng nhất.
Liễu Thịnh sớm biết Ngọc Phi Yên cùng Ngọc La Sát là một người, nhưng phần lễ vật này thật sự rất quý trọng!
Ít nhất là tại đại lục này, còn chưa có người có thể chế ra đan dược hạng nhất, mà ngay cả Hoắc thần y cũng không thể. Nàng có bản lĩnh như vậy, khó trách có thể chế ra giải dược Hồng Xà Đan!
Cứ như vậy trả một phần lễ, không muốn thiếu ân tình người của mình, thật là có ý tứ!
Liễu Thịnh đem viên thuốc thu hồi, trên mặt là tuấn nhã tươi cười như trước, chỉ là ánh mắt híp lại, cười như hồ ly, “Nhị tiểu thư tâm ý ta lĩnh, đa tạ! Biết được Nhị tiểu thư đang tìm phản đồ Ngọc gia, đúng dịp binh kiến, ta đã đem người tới!”
Liễu Thịnh vỗ tay một cái, có người lôi Ngọc Thiên Xích đi đến.
“Hắn đục nước béo cò, thừa dịp loạn lạc tiến vào Ngọc phủ trộm vặt, người vong ân bội nghĩa như thế rất đáng giận, cho nên ta bao biện làm thay, giáo huấn hắn một chút!”
Liễu Thịnh nói nhẹ nhàng bâng quơ, Ngọc Phi Yên lại cảm thấy hắn là đã sớm theo dõi Ngọc Thiên Xích.
Chỉ tại Ngọc Thiên Xích quá mức vô sỉ, thời điểm Ngọc gia lâm hoạ ngập đầu, còn muốn lẻn vào trộm kim ngân châu báu, hoàn toàn xem thường hang sói, đáng chết!
Lúc này, Ngọc Thiên Xích co quắp như khoai lang, Ngọc Phi Yên nhìn ra trên các đốt ngón tay của hắn đã bị người ta từng ngón từng ngón bẻ gẫy.
Lại nhìn Liễu Thịnh, vẫn như trước phe phẩy ngọc phiến, một bộ dáng công tử tuấn duật phong độ, Ngọc Phi Yên trong lòng toát ra hai chữ “Nham hiểm”.
Hạ Hầu Kình Thiên, Liễu Thịnh…… Thật đúng là vật họp theo loài, người có đàn a!
Thời điểm Ngọc Thiên Xích bị lôi đến đây, hắn chỉ biết mình nhất định sẽ chết thật sự khó coi.
Chỉ cần một tội đầu độc Ngọc Kinh Lôi, thì cũng đủ chết một vạn lần!
Huống chi khi nhìn thấy Ngọc Kinh Lôi còn sống đứng trước mặt mình, Ngọc Thiên Xích biết mình khó thoát khỏi cái chết, hắn không muốn chết! Không đợi Ngọc Kinh Lôi nói chuyện, Ngọc Thiên Xích vội vàng hướng Sam Sơn phu nhân xin giúp đỡ, “Nam Sơn cứu ta! Hãy cứu ta!” Ngọc Thiên Xích tiến lên, hai tay đầy huyết vươn đến nắm tay Nam Sơn phu nhân.
“Đừng đụng ta!” Nam Sơn phu nhân chán ghét lui về phía sau hai bước.
Thấy Nam Sơn phu nhân thấy chết mà không cứu, sắc mặt Ngọc Thiên Xích biến thành màu đen, trong lòng mắng đứng lên. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hay cho ngươi con đàn bà chết tiệt, lúc trước ngươi muốn ta giết Ngọc Kinh Lôi, ta không hề nhăn mặt một chút. Hiện tại ta xảy ra chuyệm, ngươi cư nhiên thấy chết mà không cứu, đem mình phủ sạch sẽ, thật sự là quá độc ác!
Hừ! Muốn ta chết, không có cửa đâu!
Ta cho dù chết, cũng phải kéo ngươi đệm lưng!
“Nam Sơn, Chi Lan không thể không có phụ thân! Không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, ta dầu gì cũng là phụ thân Chi Lan! Ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy!”
Lời của Ngọc Thiên Xích, khiến cho Ngọc Chi Lan đầu óc mơ mẩn, ngơ ngác nhìn Ngọc Thiên Xích.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Chi Lan, ta mới là phụ thân của ngươi! Ngươi là thân sinh nữ nhi của ta!”
“Ngươi nói bậy! Phụ thân ta là Ngọc Thiên Tầm!”
Thấy Ngọc Chi Lan không chịu nhận thức mình, Ngọc Thiên Xích lại căm tức, chỉ vào Nam Sơn phu nhân chửi ầm lên, “Ngọc Thiên Tầm căn bản không có chạm vào nương ngươi! Nếu không có ta, nàng thế nào sinh ngươi! Ta mới là lão tử của ngươi!”
“Ngươi nói bừa! Điều đó không có khả năng!”
Ngọc Chi Lan lắc đầu, nhìn về phía Nam Sơn phu nhân, “Nương, hắn đang gạt ta, đúng hay không? Cha ta là Ngọc Thiên Tầm, ta là nữ nhi Ngọc Thiên Tầm!”
Nam Sơn phu nhân từ đầu đến cuối không nói một tiếng nào, thái độ của bà ta khiến Ngọc Chi Lan hết sức khó có thể nhận, nàng ôm đầu kêu lên.
“Ta không tin! Đây không phải là thật sự!”
“Điều này đương nhiên không phải thật sự!” Ngay lúc Ngọc Chi Lan sắp hỏng mất, Ngọc Phi Yên đã mở miệng, “Ngươi thật sự không phải nữ nhi Ngọc Thiên Xích, phụ thân của ngươi là Chiết Hạ Quân!”
Bình luận facebook