Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Tuyên bố của Hạ Hầu Kình Thiên thành công dời đi lực chú ý của Hoàng thượng, lúc nhìn đến cảnh Chu Liệt đang quỳ trước mặt Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Quân Vũ lại được giải hận, trong lòng có loại vui sướng sảng khoái.
Tư tâm mà nói, Hạ Hầu Quân Vũ hận không thể đem Chu Liệt thiên đao vạn quả cho Mộ Dung Yên chôn cùng!
Nhưng nếu Đai Chu quốc mất đi Vũ Thần, địa vị trên đại lục sẽ xuống dốc không phanh, Hạ Hầu Quân Vũ lại có chút rối rắm. Hắn thân là quân vương, không thể bởi vì ân oán cá nhân mà không để ý đến lợi ý quốc gia.
Trước kia không có Vũ Thần, Đại Chu quốc vẫn bị Tần Trì quốc áp chế gắt gao.
Tần Trì quốc chẳng những cưỡng cầu công chúa hoà thân, mà ngay cả Hạ Hầu Kình Thiên còn quấn tã cũng bị bọn họ bắt đi làm con tin mười năm, hại bọn họ phụ tử chia lìa, cũng chỉ là bởi vì Tần Trì quốc có Vũ Thần để dựa vào.
Nếu không có Chu Liệt, không chừng lại giẫm lên vết xe đổ…… Lựa chọn như thế nào, thật khó! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Hoàng huynh, nghĩ kỹ sao?”
Nhìn thấy phượng nhãn Hạ Hầu Kình Thiên từ từ lạnh lẽo, Hạ Hầu Quân Vũ lòng đau xót, trong đầu hiện lên hình ảnh Mộ Dung Yên tâm như tro tàn nhập gả hoàng cung.
Yên tỷ tỷ, trẫm thực xin lỗi ngươi…… Hạ Hầu Quân Vũ nhắm mắt lại. Để cho trẫm ích kỷ một hồi đi! Quốc gia đại nghĩa, không quan trọng bằng người yêu cùng ái tử phải chịu ủy khuất!
“Trảm lập tức hành quyết!” Lại mở mắt ra, trong mắt Hạ Hầu Quân Vũ kiên định là trước nay chưa từng có.
Chu Liệt lúc này hai gối quỳ xuống đất, máu tươi loang trên khoé miệng, tức giận nhìn Ngọc Phi Yên nắm Minh Nguyệt đao trong tay, khuôn mặt nháy mắt thương lão đi mười mấy tuổi.
Vũ khí là mạng, nay mạng của hắn đã bị Ngọc Phi Yên nắm giữ, thật sự là buồn cười!
Ngay cả chính vũ khí của mình hắn còn giữ không được, hắn còn có bộ mặt nào để tiếp tục sống!
“Phó thác di ngôn đi!” Ngọc Phi Yên tay cầm Minh Nguyệt đao, đao trong tay ‘đinh đương’ rung động, tấu lên khúc nhạc của cái chết.
“Ha ha!”
Nghe xong những lời này, Chu Liệt cười đến chảy nước mắt. Hắn chưa từng có nghĩ tới, chính mình sẽ bại bởi một con nhóc con, chẳng những thua, còn thảm bại như vậy, đây là chuyện tình chưa bao giờ xảy ra.
Cho đến nay những lời này hắn vẫn nói khi kết liễu kẻ thù, hôm nay cũng đến phiên hắn làm người nghe, được nghe người khác nói những lời này.
“Ngọc Phi Yên, ngươi cho là ngươi đã thật sự thắng sao?”
Chu Liệt nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu ta chết, toàn bộ Ngọc gia sẽ chôn cùng ta!” Nghĩ đến an bày của mình lúc trước, Chu Liệt cười đến âm độc.
“Ngươi có ý tứ gì?”
Ngọc Phi Yên cảnh giác nhìn Chu Liệt, hắn đưa tay, run rẩy chỉ về phía Trung Nghĩa Hầu phủ, “Từ hôm nay trở đi, Đại Chu quốc không hề còn Ngọc gia. Ngọc Phi Yên, Thiên Sát Cô Tinh danh xưng này cả đời sẽ đi theo ngươi, ngươi khắc phụ khắc mẫu, khắc chết tổ phụ, khắc toàn bộ Ngọc gia ——”
Đê tiện!
Chỉ cần vừa nghĩ, Ngọc Phi Yên đã đoán ra Chu Liệt muốn làm cái gì.
Không cần phải nói, nhất định là Tần Thái Hậu cùng Chu Liệt hợp mưu, muốn tận diệt Ngọc gia!
“Xoẹt ——”
Ánh đao chợt loé, đầu Chu Liệt lặng lẽ rơi xuống đất.
Ngọc Phi Yên giải quyết xong Chu Liệt, trực tiếp xông ra khỏi kết giới màu tím biến mất trong chớp mắt, phóng thẳng đến Ngọc gia. Gia gia, ngươi trăm ngàn không thể có việc gì!
“Oanh!”
Thân mình không đầu từ không trung rơi xuống mặt đất, huyết nhục mơ hồ.
Một thế hệ Vũ Thần cứ như vậy chết đi ở trước mặt mọi người, trong kinh thành thoáng an tĩnh rất nhiều, thật nhiều người vẫn chưa thể hoàn hồn.
Vũ Thần đại nhân, cứ như vậy đã chết?
Chết trong tay một cô nương không có danh tiếng gì hết, đối phương còn đeo trên lưng danh xưng phế vật gần mười năm! Nếu không phải tận mắt thấy, tất cả mọi người cảm thấy đây là thiên phương dạ đàm, nhưng từ đầu đến cuối rõ ràng xảy ra trước mắt bọn họ.
Sau một lát yên tĩnh, cả thành tiếng hoan hổ nghiêng thành lật núi vang dội khắp nơi.
“Ngọc đại nhân, ngươi là thần tượng của ta!”
“Ngọc đại nhân, ta yêu ngươi……” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Mọi người truy đuổi theo thân ảnh Ngọc Phi Yên, đều phóng mạnh về Trung Nghĩa Hầu phủ, muốn tận mắt thấy được nữ tử mà bọn họ hâm mộ.
“Phanh ——” Ngọc Phi Yên đi đến Trung Nghĩa hầu phủ, đẩy ra đại môn, trong lòng rối loạn một mảnh.
Khắp nơi đều là thi thể, là người Ngọc gia, có cả người Chu gia…… Hoành thất thụ bát nằm, mùi máu huyệt đậm đăc trong không khí lan đi rất xa, cả một vùng bao phủ mùi máu tanh, một đường đi vào, Ngọc Phi Yên nhìn thấy nhiều nhất chính là thi thể.
“Gia gia! Lão Khôi Thúc! Hướng quản gia!”
Ngọc Phi Yên khuếch tán âm thanh đến mỗi ngóc ngách trong không khí, rốt cuộc nghe được một hồi âm yếu ớt, “Yên Nhi! Gia gia ở chỗ này!”
“Gia gia!”
Chờ Ngọc Phi Yên đuổi tới hoa viên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngọc Kinh Lôi vừa hồi phục tinh thần.
“Gia gia, người không có chuyện gì đi?”
Cao thấp tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần, xác định Ngọc Kinh Lôi không có việc gì xong xuôi, Ngọc Phi Yên rốt cục nhẹ nhàng thở ra, đến lúc này nàng mới nhìn một thiếu niên anh tuấn cười híp mắt đứng bên cạnh.
“Tại hạ Liễu Thịnh!” Liễu Thịnh khép lại ngọc phiến, chắp tay, “Biểu hiện vừa rồi của Ngọc Nhị tiểu thư thật là phấn khích, khiến cho Liễu mỗ đại khai nhãn giới!”
Liễu Thịnh?
Ngọc Phi Yên không biết người này.
“Yên Nhi, Liễu công tử là Lâm Giang Vương phái tới giúp chúng ta!” Ngọc Kinh Lôi vội vàng giải thích.
Thì ra, Ngọc Phi Yên rời đi chưa bao lâu, Trung Nghĩa Hầu phủ liền bị một đám người không rõ thân phận vây quanh, đầu lĩnh là Uy Xa Công thế tử Chu Tuấn.
Ngay lúc Ngọc Kinh Lôi phái Lão Khôi tiến đến để hỏi nguyên do, Chiết Hạ Quân ẩn nấp đã lâu dẫn một đám người Chu gia từ Ngọc gia mật thất xông ra, không cần phân trần, gặp người thì giết. Có Chiết Hạ Quân cùng Chu Tuấn nội ứng ngoại hợp, Trung Nghĩa Hầu phủ rất nhanh đã bị những người này đánh hạ, thân vệ của Ngọc Kinh Lôi cùng người Chu gia triển khai liều chết tấn công.
Để phòng ngựa vạn nhất, sợ Ngọc gia còn có con bài chưa lật, Chu Tuấn lần này mang đến đều là những người tinh nhuệ nhất Chu gia, mục đích chính là muốn Ngọc gia biến mất.
Khi phát hiện Ngọc Kinh Lôi còn sống Chu Tuấn rất bất ngờ, cùng Chiết Hạ Quân liên thủ, tả hữu giáp công Ngọc Kinh Lôi.
Bởi vì vừa mới giải độc, thân thể Ngọc Kinh Lôi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, căn bản là không là đối thủ của hai người này, Lão Khôi cũng bị người cuốn lấy, không thể tiến đến cứu viện, ở thời khắc mành chuông treo sợi chỉ này, Liễu Thịnh mang theo cứu viện đuổi tới, chẳng những xoay chuyển tình hình chiến đấu, còn bắt sống người Chu gia.
May mắn Hạ Hầu Kình Thiên sớm đã có an bài, phái Liễu Thịnh lại đây, nếu không Ngọc gia vị tất có thể kiên trì đến khi nàng trở về.
Chu gia rất đáng giận!
Nhìn Chu Tuấn bị trói chặt, Ngọc Phi Yên cầm theo đầu Chu Liệt, từng bước từng biến tiến đến.
“Phụ thân!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Nhìn thấy Chu Liệt trợn hai mắt, một bộ dạng chết không nhắm mắt bộ dáng, ánh mắt Chu Tuấn bi thương, thanh âm như con sói bị thương, “Ngọc Phi Yên, oan có đầu, nợ có chủ, sự tình hôm nay là ta cùng phụ thân ta an bài, cùng những người khác ở Chu gia không quan hệ, ngươi đại từ đại bi, thả bọn họ đi!”
Tình cảnh chiến đấu trên bầu trời bọn họ đương nhiên có thấy, bao gồm Ngọc Phi Yên chém chết Chu Liệt, Chu Tuấn cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hắn đã sớm khuyên Chu Liệt, nhưng mà phụ thân nhất quyết không nghe, một lòng muốn giúp đỡ Tần Thái Hậu hủy đi Ngọc gia.
Như thế rất tốt!
Chẳng những Chu Liệt đã chết, Chu gia cũng xong rồi!
“Ta không phải Phật Đà, tại sao phải từ bi ——” Ngọc Phi Yên nói như chưa nói, trực tiếp chém Chu Tuấn.
Nàng như thế quả cảm quyết tuyệt, khiến cho Liễu Thịnh gật gật đầu.
Đối địch nhân từ, chính là đối với mình tàn nhẫn. Ngọc gia tiểu cô nương tựa hồ đã nắm giữ cách sinh tồn trên thế giới này!
“Vương gia tặng Nhị tiểu thư một phần đại lễ!” Liễu Thịnh phe phẩy ngọc phiến, đôi mắt dài nhỏ anh tuấn mỉm cười, “Uy Xa Công Chu Liệt tư tàng long bào, bí chế vũ khí, sớm có ý mưu phản…… Từ ngày hôm nay, trên đời này không còn Chu gia!”
Tư tâm mà nói, Hạ Hầu Quân Vũ hận không thể đem Chu Liệt thiên đao vạn quả cho Mộ Dung Yên chôn cùng!
Nhưng nếu Đai Chu quốc mất đi Vũ Thần, địa vị trên đại lục sẽ xuống dốc không phanh, Hạ Hầu Quân Vũ lại có chút rối rắm. Hắn thân là quân vương, không thể bởi vì ân oán cá nhân mà không để ý đến lợi ý quốc gia.
Trước kia không có Vũ Thần, Đại Chu quốc vẫn bị Tần Trì quốc áp chế gắt gao.
Tần Trì quốc chẳng những cưỡng cầu công chúa hoà thân, mà ngay cả Hạ Hầu Kình Thiên còn quấn tã cũng bị bọn họ bắt đi làm con tin mười năm, hại bọn họ phụ tử chia lìa, cũng chỉ là bởi vì Tần Trì quốc có Vũ Thần để dựa vào.
Nếu không có Chu Liệt, không chừng lại giẫm lên vết xe đổ…… Lựa chọn như thế nào, thật khó! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Hoàng huynh, nghĩ kỹ sao?”
Nhìn thấy phượng nhãn Hạ Hầu Kình Thiên từ từ lạnh lẽo, Hạ Hầu Quân Vũ lòng đau xót, trong đầu hiện lên hình ảnh Mộ Dung Yên tâm như tro tàn nhập gả hoàng cung.
Yên tỷ tỷ, trẫm thực xin lỗi ngươi…… Hạ Hầu Quân Vũ nhắm mắt lại. Để cho trẫm ích kỷ một hồi đi! Quốc gia đại nghĩa, không quan trọng bằng người yêu cùng ái tử phải chịu ủy khuất!
“Trảm lập tức hành quyết!” Lại mở mắt ra, trong mắt Hạ Hầu Quân Vũ kiên định là trước nay chưa từng có.
Chu Liệt lúc này hai gối quỳ xuống đất, máu tươi loang trên khoé miệng, tức giận nhìn Ngọc Phi Yên nắm Minh Nguyệt đao trong tay, khuôn mặt nháy mắt thương lão đi mười mấy tuổi.
Vũ khí là mạng, nay mạng của hắn đã bị Ngọc Phi Yên nắm giữ, thật sự là buồn cười!
Ngay cả chính vũ khí của mình hắn còn giữ không được, hắn còn có bộ mặt nào để tiếp tục sống!
“Phó thác di ngôn đi!” Ngọc Phi Yên tay cầm Minh Nguyệt đao, đao trong tay ‘đinh đương’ rung động, tấu lên khúc nhạc của cái chết.
“Ha ha!”
Nghe xong những lời này, Chu Liệt cười đến chảy nước mắt. Hắn chưa từng có nghĩ tới, chính mình sẽ bại bởi một con nhóc con, chẳng những thua, còn thảm bại như vậy, đây là chuyện tình chưa bao giờ xảy ra.
Cho đến nay những lời này hắn vẫn nói khi kết liễu kẻ thù, hôm nay cũng đến phiên hắn làm người nghe, được nghe người khác nói những lời này.
“Ngọc Phi Yên, ngươi cho là ngươi đã thật sự thắng sao?”
Chu Liệt nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu ta chết, toàn bộ Ngọc gia sẽ chôn cùng ta!” Nghĩ đến an bày của mình lúc trước, Chu Liệt cười đến âm độc.
“Ngươi có ý tứ gì?”
Ngọc Phi Yên cảnh giác nhìn Chu Liệt, hắn đưa tay, run rẩy chỉ về phía Trung Nghĩa Hầu phủ, “Từ hôm nay trở đi, Đại Chu quốc không hề còn Ngọc gia. Ngọc Phi Yên, Thiên Sát Cô Tinh danh xưng này cả đời sẽ đi theo ngươi, ngươi khắc phụ khắc mẫu, khắc chết tổ phụ, khắc toàn bộ Ngọc gia ——”
Đê tiện!
Chỉ cần vừa nghĩ, Ngọc Phi Yên đã đoán ra Chu Liệt muốn làm cái gì.
Không cần phải nói, nhất định là Tần Thái Hậu cùng Chu Liệt hợp mưu, muốn tận diệt Ngọc gia!
“Xoẹt ——”
Ánh đao chợt loé, đầu Chu Liệt lặng lẽ rơi xuống đất.
Ngọc Phi Yên giải quyết xong Chu Liệt, trực tiếp xông ra khỏi kết giới màu tím biến mất trong chớp mắt, phóng thẳng đến Ngọc gia. Gia gia, ngươi trăm ngàn không thể có việc gì!
“Oanh!”
Thân mình không đầu từ không trung rơi xuống mặt đất, huyết nhục mơ hồ.
Một thế hệ Vũ Thần cứ như vậy chết đi ở trước mặt mọi người, trong kinh thành thoáng an tĩnh rất nhiều, thật nhiều người vẫn chưa thể hoàn hồn.
Vũ Thần đại nhân, cứ như vậy đã chết?
Chết trong tay một cô nương không có danh tiếng gì hết, đối phương còn đeo trên lưng danh xưng phế vật gần mười năm! Nếu không phải tận mắt thấy, tất cả mọi người cảm thấy đây là thiên phương dạ đàm, nhưng từ đầu đến cuối rõ ràng xảy ra trước mắt bọn họ.
Sau một lát yên tĩnh, cả thành tiếng hoan hổ nghiêng thành lật núi vang dội khắp nơi.
“Ngọc đại nhân, ngươi là thần tượng của ta!”
“Ngọc đại nhân, ta yêu ngươi……” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Mọi người truy đuổi theo thân ảnh Ngọc Phi Yên, đều phóng mạnh về Trung Nghĩa Hầu phủ, muốn tận mắt thấy được nữ tử mà bọn họ hâm mộ.
“Phanh ——” Ngọc Phi Yên đi đến Trung Nghĩa hầu phủ, đẩy ra đại môn, trong lòng rối loạn một mảnh.
Khắp nơi đều là thi thể, là người Ngọc gia, có cả người Chu gia…… Hoành thất thụ bát nằm, mùi máu huyệt đậm đăc trong không khí lan đi rất xa, cả một vùng bao phủ mùi máu tanh, một đường đi vào, Ngọc Phi Yên nhìn thấy nhiều nhất chính là thi thể.
“Gia gia! Lão Khôi Thúc! Hướng quản gia!”
Ngọc Phi Yên khuếch tán âm thanh đến mỗi ngóc ngách trong không khí, rốt cuộc nghe được một hồi âm yếu ớt, “Yên Nhi! Gia gia ở chỗ này!”
“Gia gia!”
Chờ Ngọc Phi Yên đuổi tới hoa viên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngọc Kinh Lôi vừa hồi phục tinh thần.
“Gia gia, người không có chuyện gì đi?”
Cao thấp tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần, xác định Ngọc Kinh Lôi không có việc gì xong xuôi, Ngọc Phi Yên rốt cục nhẹ nhàng thở ra, đến lúc này nàng mới nhìn một thiếu niên anh tuấn cười híp mắt đứng bên cạnh.
“Tại hạ Liễu Thịnh!” Liễu Thịnh khép lại ngọc phiến, chắp tay, “Biểu hiện vừa rồi của Ngọc Nhị tiểu thư thật là phấn khích, khiến cho Liễu mỗ đại khai nhãn giới!”
Liễu Thịnh?
Ngọc Phi Yên không biết người này.
“Yên Nhi, Liễu công tử là Lâm Giang Vương phái tới giúp chúng ta!” Ngọc Kinh Lôi vội vàng giải thích.
Thì ra, Ngọc Phi Yên rời đi chưa bao lâu, Trung Nghĩa Hầu phủ liền bị một đám người không rõ thân phận vây quanh, đầu lĩnh là Uy Xa Công thế tử Chu Tuấn.
Ngay lúc Ngọc Kinh Lôi phái Lão Khôi tiến đến để hỏi nguyên do, Chiết Hạ Quân ẩn nấp đã lâu dẫn một đám người Chu gia từ Ngọc gia mật thất xông ra, không cần phân trần, gặp người thì giết. Có Chiết Hạ Quân cùng Chu Tuấn nội ứng ngoại hợp, Trung Nghĩa Hầu phủ rất nhanh đã bị những người này đánh hạ, thân vệ của Ngọc Kinh Lôi cùng người Chu gia triển khai liều chết tấn công.
Để phòng ngựa vạn nhất, sợ Ngọc gia còn có con bài chưa lật, Chu Tuấn lần này mang đến đều là những người tinh nhuệ nhất Chu gia, mục đích chính là muốn Ngọc gia biến mất.
Khi phát hiện Ngọc Kinh Lôi còn sống Chu Tuấn rất bất ngờ, cùng Chiết Hạ Quân liên thủ, tả hữu giáp công Ngọc Kinh Lôi.
Bởi vì vừa mới giải độc, thân thể Ngọc Kinh Lôi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, căn bản là không là đối thủ của hai người này, Lão Khôi cũng bị người cuốn lấy, không thể tiến đến cứu viện, ở thời khắc mành chuông treo sợi chỉ này, Liễu Thịnh mang theo cứu viện đuổi tới, chẳng những xoay chuyển tình hình chiến đấu, còn bắt sống người Chu gia.
May mắn Hạ Hầu Kình Thiên sớm đã có an bài, phái Liễu Thịnh lại đây, nếu không Ngọc gia vị tất có thể kiên trì đến khi nàng trở về.
Chu gia rất đáng giận!
Nhìn Chu Tuấn bị trói chặt, Ngọc Phi Yên cầm theo đầu Chu Liệt, từng bước từng biến tiến đến.
“Phụ thân!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Nhìn thấy Chu Liệt trợn hai mắt, một bộ dạng chết không nhắm mắt bộ dáng, ánh mắt Chu Tuấn bi thương, thanh âm như con sói bị thương, “Ngọc Phi Yên, oan có đầu, nợ có chủ, sự tình hôm nay là ta cùng phụ thân ta an bài, cùng những người khác ở Chu gia không quan hệ, ngươi đại từ đại bi, thả bọn họ đi!”
Tình cảnh chiến đấu trên bầu trời bọn họ đương nhiên có thấy, bao gồm Ngọc Phi Yên chém chết Chu Liệt, Chu Tuấn cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hắn đã sớm khuyên Chu Liệt, nhưng mà phụ thân nhất quyết không nghe, một lòng muốn giúp đỡ Tần Thái Hậu hủy đi Ngọc gia.
Như thế rất tốt!
Chẳng những Chu Liệt đã chết, Chu gia cũng xong rồi!
“Ta không phải Phật Đà, tại sao phải từ bi ——” Ngọc Phi Yên nói như chưa nói, trực tiếp chém Chu Tuấn.
Nàng như thế quả cảm quyết tuyệt, khiến cho Liễu Thịnh gật gật đầu.
Đối địch nhân từ, chính là đối với mình tàn nhẫn. Ngọc gia tiểu cô nương tựa hồ đã nắm giữ cách sinh tồn trên thế giới này!
“Vương gia tặng Nhị tiểu thư một phần đại lễ!” Liễu Thịnh phe phẩy ngọc phiến, đôi mắt dài nhỏ anh tuấn mỉm cười, “Uy Xa Công Chu Liệt tư tàng long bào, bí chế vũ khí, sớm có ý mưu phản…… Từ ngày hôm nay, trên đời này không còn Chu gia!”
Bình luận facebook