-
Chương 8
Hồng trại.
Không có ai biết rõ hai chữ này hơn Hoa Trứ Vũ.
Nàng đã từng phẫn nộ xông vào trong hồng trại, lôi những tướng sĩ vào đó mua vui, đánh mỗi người đánh hai mươi quân côn, nàng còn định đưa tiễn tất cả những quân kỹ kia về quê hương.
Nhưng nguyên soái phụ thân của nàng không đồng ý, nói nói đây là nhu cầu của đàn ông. Mà ngoài dự đoán, những quân kỹ này cũng không muốn rời đi, còn quỳ gối nói muốn được ở lại, nói đây là con đường mưu sinh của các nàng, đừng chặt đứt con đường tiền tài của các nàng.
Những cô nương này, bị cuộc sống bức bách, lại cam tâm tình nguyện dùng thân thể để kiếm tiền, thậm chí có phần thích thú.
Nàng cũng rất thông cảm.
Mà hôm nay, Tiêu Dận lại ném nàng vào trong hồng trại?
“Thái Tử, tuy cô ta không phải Ôn Uyển, không phải Thái tử phi Thái Tử lựa chọn. Nhưng cô ta cũng là con gái của Bình Tây hầu Nam Triều, Ôn tiểu thư kia, bản vương có nghe nói, cơ thể cô ta yếu đuối, thuốc men châm cứu không ngừng, người như chim hoàng yến, sao có thể sống nổi ở Bắc Triều chúng ta?” Hiền Vương vội vã đi tới, ân cần khuyên nhủ, “Thái Tử, ngài đừng xúc động, trăm ngàn lần không thể đưa Mộ Vân công chúa vào hồng trại! Cô ta là con gái của Hoa Mục đó!”
“Vương thúc, người không cần nói nữa!” Tiêu Dận quay người lại, nhìn Hoa Trứ Vũ đang quay cuồng nôn mửa, cất giọng mỉa mai, “Chẳng lẽ cô ta không phải là chim hoàng yến? Hai người các ngươi, còn không mang cô ta đi!”
Xem ra Tiêu Dận không chỉ phẫn nộ với sự hãm hại của Nam Triều lần này, mà sợ là đã nhắm trúng Ôn Uyển, giờ người lại bị đổi thành nàng, khiến hắn có cảm giác bị sỉ nhục sâu sắc. Nếu như lần hòa thân này thật sự là Ôn Uyển, chắc hắn sẽ không vô tình với cô ta như vậy.
Hoa Trứ Vũ ho khan vài tiếng, hai thị nữ trong quân đã đi tới, một tả một hữu đỡ nàng đứng dậy.
Dọc trên đường đi, có không ít binh sĩ vui sướng nhìn nàng, thấp giọng thì thầm, hừ, Nam Triều dám giở trò với Thái tử chúng ta, tưởng là chúng ta sợ họ thật sao. Nhìn cô công chúa Nam Triều này xem, sắp bị đưa vào hồng trại. Đêm nay chúng ta cũng phải đến hồng trại vui vẻ một chút, nếm thử xem mùi vị của công chúa Nam Triều có khác gì phụ nữ Bắc Triều chúng ta hay không.
Hoa Trứ Vũ lẳng lặng nghe những lời của đám binh sĩ này, trong đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng không lộ ra chút tình cảm nào.
Chỉ một lát sau, phía trước mặt xuất hiện một cái lều phủ màu hồng, hai thị nữ đưa nàng vào bên trong, chỉ cho nàng một cái giường, liền rời đi.
Hoa Trứ Vũ ngồi ở trên giường, nhíu mi đánh giá bên trong.
Đây là một cái lều trại dành cho hai người ở, giường ở bên trong, được ngăn cách bằng rèm vải. Bên trong quân doanh này, cũng chỉ được coi là một hồng trại hạng ba, bởi vì những quân kỹ thượng đẳng, đều được ở một mình một trại.
Trên một cái giường khác, hiển nhiên là có người, có thể nghe được tiếng nam nữ thở dốc, cách một lớp rèm vải, mơ hồ nhìn thấy được hai bóng người đang dây dưa, bóng người chớp lên liên tục. Rõ ràng, là có quân kĩ đang tiếp khách.
Hoa Trứ Vũ nhắm hai mắt lại, ngã vật xuống giường. Trong đầu, có rất nhiều ý tưởng xẹt qua, nhanh như chớp. Bây giờ, nàng phải làm như thế nào, mới có thể thoát được cảnh nhục nhã trước mắt?
Hơi rượu xông lên mạnh mẽ, cả người bắt đầu nóng lên, đầu óc choáng váng hôn mê bất tỉnh. Trải qua một đêm chôn trong tuyết, cơ thể đã rất lạnh, việc Tiêu Dận mạnh mẽ rót hết rượu cho nàng lại chính là cứu sống nàng, nếu không, chắc chắn nàng sẽ phát bệnh.
Loại rượu này quá mạnh, nhưng tửu lượng của Hoa Trứ Vũ cũng không kém, nên không bị say. Nàng mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng thở dốc bên trong dần dần dừng lại, có tiếng bước chân vang lên.
Nàng lạnh lùng mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông cầm lấy quần, bước ra bên ngoài.
“Muội tử, là người mới tới sao? Tên gọi là gì? Ta tên là Trục Hương.” Một cô nương thướt tha đi từ bên trong giường ra, vừa sửa sang lại quần áo trên người, vừa ngân nga hỏi.
Cô nương này ước chừng hơn hai mươi tuổi, cũng có vài phần tư sắc, quần áo bằng vải bông, búi tóc xoã tung hơi rối, một cành trâm cài ở trên tóc, khẽ lắc lư theo nhịp bước đi.
“Ơ, muội tử, sao mặt của muội bẩn như vậy? Không lẽ muội là tù binh? Nhưng ta không có nghe nói Thái Tử đi đánh giặc mà. Rốt cuộc là có chuyện gì thế, để ta giúp muội rửa mặt nhé!” Trục Hương ngạc nhiên nói, đúng là một người tốt bụng.
“Không cần!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng mở miệng, nàng không muốn rửa mặt chải đầu gì hết, để nguyên vẻ mặt thế này, có thể dọa được quân sĩ tới đây mua vui được bao lâu thì được.
“Nhưng để như vậy, có đàn ông nào muốn tìm muội chứ. Nếu đã làm nghề này, nên tìm cách kiếm thêm chút bạc. Tuy quân doanh có chu cấp cho chúng ta, mỗi tháng được ít bạc, nhưng những người đàn ông tới mua vui, mỗi lần chơi xong sẽ thưởng cho chúng ta không ít. Lâu ngày, cũng tích góp được một món không nhỏ.” Trục Hương ngồi bên cạnh khuyên nhủ Hoa Trứ Vũ.
Trục Hương, chắc chắn đã làm nghề này rất lâu.
“Ta không định kiếm bạc, xin lỗi, ta cảm thấy hơi mệt.” Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại.
“Vậy muội tử nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Trục Hương cũng rất biết điều, lắc lắc mông trở về giường của mình.
Màn đêm buông xuống rất nhanh.
Mọi âm thanh đều ngừng lại, trên vùng đất hoang vắng mênh mông, gió bắc thổi tới, như tiếng gào khóc thảm thiết, làm người ta nghe xong cảm thấy run rẩy. Gió lạnh chui vào qua những khe hở trên lều, bên trong thật sự rất lạnh.
Hơi rượu đã sớm tan hết, không có nội lực hộ thể khiến nàng bắt đầu thấy lạnh. Nhưng Hoa Trứ Vũ lại cảm nhận được, cơ thể không còn mềm nhũn nữa, dần dần có thể cử động.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ cảm thấy nghi hoặc, nàng vẫn chưa rõ Cơ Phượng Ly đã cho nàng dùng loại độc gì, dùng thứ gì mới có thể giải độc. Nhưng hình như đêm nay độc đã được giải một cách khó hiểu. Từ đêm qua đến giờ, nàng chỉ uống mỗi túi rượu của Tiêu Dận.
Chẳng lẽ, rượu chính là thuốc giải độc? Giải dược lại đơn giản như vậy sao?
Hoa Trứ Vũ có trăm mối nghi ngờ không thể giải đáp, lại đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân, đúng là đang đi tới trại của nàng.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ căng thẳng, Trục Hương nằm cách vách tối nay không có khách, đã đi ngủ từ lâu.
Nếu có người tới đây, hy vọng không phải đến tìm nàng.
Cửa lều bị người dùng lực gõ rất mạnh, Hoa Trứ Vũ nghe thấy một giọng nam quát lớn: “Mở cửa! Nữ nhân đến từ Nam Triều, còn không mau mở cửa hầu hạ.”
Không có ai biết rõ hai chữ này hơn Hoa Trứ Vũ.
Nàng đã từng phẫn nộ xông vào trong hồng trại, lôi những tướng sĩ vào đó mua vui, đánh mỗi người đánh hai mươi quân côn, nàng còn định đưa tiễn tất cả những quân kỹ kia về quê hương.
Nhưng nguyên soái phụ thân của nàng không đồng ý, nói nói đây là nhu cầu của đàn ông. Mà ngoài dự đoán, những quân kỹ này cũng không muốn rời đi, còn quỳ gối nói muốn được ở lại, nói đây là con đường mưu sinh của các nàng, đừng chặt đứt con đường tiền tài của các nàng.
Những cô nương này, bị cuộc sống bức bách, lại cam tâm tình nguyện dùng thân thể để kiếm tiền, thậm chí có phần thích thú.
Nàng cũng rất thông cảm.
Mà hôm nay, Tiêu Dận lại ném nàng vào trong hồng trại?
“Thái Tử, tuy cô ta không phải Ôn Uyển, không phải Thái tử phi Thái Tử lựa chọn. Nhưng cô ta cũng là con gái của Bình Tây hầu Nam Triều, Ôn tiểu thư kia, bản vương có nghe nói, cơ thể cô ta yếu đuối, thuốc men châm cứu không ngừng, người như chim hoàng yến, sao có thể sống nổi ở Bắc Triều chúng ta?” Hiền Vương vội vã đi tới, ân cần khuyên nhủ, “Thái Tử, ngài đừng xúc động, trăm ngàn lần không thể đưa Mộ Vân công chúa vào hồng trại! Cô ta là con gái của Hoa Mục đó!”
“Vương thúc, người không cần nói nữa!” Tiêu Dận quay người lại, nhìn Hoa Trứ Vũ đang quay cuồng nôn mửa, cất giọng mỉa mai, “Chẳng lẽ cô ta không phải là chim hoàng yến? Hai người các ngươi, còn không mang cô ta đi!”
Xem ra Tiêu Dận không chỉ phẫn nộ với sự hãm hại của Nam Triều lần này, mà sợ là đã nhắm trúng Ôn Uyển, giờ người lại bị đổi thành nàng, khiến hắn có cảm giác bị sỉ nhục sâu sắc. Nếu như lần hòa thân này thật sự là Ôn Uyển, chắc hắn sẽ không vô tình với cô ta như vậy.
Hoa Trứ Vũ ho khan vài tiếng, hai thị nữ trong quân đã đi tới, một tả một hữu đỡ nàng đứng dậy.
Dọc trên đường đi, có không ít binh sĩ vui sướng nhìn nàng, thấp giọng thì thầm, hừ, Nam Triều dám giở trò với Thái tử chúng ta, tưởng là chúng ta sợ họ thật sao. Nhìn cô công chúa Nam Triều này xem, sắp bị đưa vào hồng trại. Đêm nay chúng ta cũng phải đến hồng trại vui vẻ một chút, nếm thử xem mùi vị của công chúa Nam Triều có khác gì phụ nữ Bắc Triều chúng ta hay không.
Hoa Trứ Vũ lẳng lặng nghe những lời của đám binh sĩ này, trong đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng không lộ ra chút tình cảm nào.
Chỉ một lát sau, phía trước mặt xuất hiện một cái lều phủ màu hồng, hai thị nữ đưa nàng vào bên trong, chỉ cho nàng một cái giường, liền rời đi.
Hoa Trứ Vũ ngồi ở trên giường, nhíu mi đánh giá bên trong.
Đây là một cái lều trại dành cho hai người ở, giường ở bên trong, được ngăn cách bằng rèm vải. Bên trong quân doanh này, cũng chỉ được coi là một hồng trại hạng ba, bởi vì những quân kỹ thượng đẳng, đều được ở một mình một trại.
Trên một cái giường khác, hiển nhiên là có người, có thể nghe được tiếng nam nữ thở dốc, cách một lớp rèm vải, mơ hồ nhìn thấy được hai bóng người đang dây dưa, bóng người chớp lên liên tục. Rõ ràng, là có quân kĩ đang tiếp khách.
Hoa Trứ Vũ nhắm hai mắt lại, ngã vật xuống giường. Trong đầu, có rất nhiều ý tưởng xẹt qua, nhanh như chớp. Bây giờ, nàng phải làm như thế nào, mới có thể thoát được cảnh nhục nhã trước mắt?
Hơi rượu xông lên mạnh mẽ, cả người bắt đầu nóng lên, đầu óc choáng váng hôn mê bất tỉnh. Trải qua một đêm chôn trong tuyết, cơ thể đã rất lạnh, việc Tiêu Dận mạnh mẽ rót hết rượu cho nàng lại chính là cứu sống nàng, nếu không, chắc chắn nàng sẽ phát bệnh.
Loại rượu này quá mạnh, nhưng tửu lượng của Hoa Trứ Vũ cũng không kém, nên không bị say. Nàng mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng thở dốc bên trong dần dần dừng lại, có tiếng bước chân vang lên.
Nàng lạnh lùng mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông cầm lấy quần, bước ra bên ngoài.
“Muội tử, là người mới tới sao? Tên gọi là gì? Ta tên là Trục Hương.” Một cô nương thướt tha đi từ bên trong giường ra, vừa sửa sang lại quần áo trên người, vừa ngân nga hỏi.
Cô nương này ước chừng hơn hai mươi tuổi, cũng có vài phần tư sắc, quần áo bằng vải bông, búi tóc xoã tung hơi rối, một cành trâm cài ở trên tóc, khẽ lắc lư theo nhịp bước đi.
“Ơ, muội tử, sao mặt của muội bẩn như vậy? Không lẽ muội là tù binh? Nhưng ta không có nghe nói Thái Tử đi đánh giặc mà. Rốt cuộc là có chuyện gì thế, để ta giúp muội rửa mặt nhé!” Trục Hương ngạc nhiên nói, đúng là một người tốt bụng.
“Không cần!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng mở miệng, nàng không muốn rửa mặt chải đầu gì hết, để nguyên vẻ mặt thế này, có thể dọa được quân sĩ tới đây mua vui được bao lâu thì được.
“Nhưng để như vậy, có đàn ông nào muốn tìm muội chứ. Nếu đã làm nghề này, nên tìm cách kiếm thêm chút bạc. Tuy quân doanh có chu cấp cho chúng ta, mỗi tháng được ít bạc, nhưng những người đàn ông tới mua vui, mỗi lần chơi xong sẽ thưởng cho chúng ta không ít. Lâu ngày, cũng tích góp được một món không nhỏ.” Trục Hương ngồi bên cạnh khuyên nhủ Hoa Trứ Vũ.
Trục Hương, chắc chắn đã làm nghề này rất lâu.
“Ta không định kiếm bạc, xin lỗi, ta cảm thấy hơi mệt.” Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại.
“Vậy muội tử nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Trục Hương cũng rất biết điều, lắc lắc mông trở về giường của mình.
Màn đêm buông xuống rất nhanh.
Mọi âm thanh đều ngừng lại, trên vùng đất hoang vắng mênh mông, gió bắc thổi tới, như tiếng gào khóc thảm thiết, làm người ta nghe xong cảm thấy run rẩy. Gió lạnh chui vào qua những khe hở trên lều, bên trong thật sự rất lạnh.
Hơi rượu đã sớm tan hết, không có nội lực hộ thể khiến nàng bắt đầu thấy lạnh. Nhưng Hoa Trứ Vũ lại cảm nhận được, cơ thể không còn mềm nhũn nữa, dần dần có thể cử động.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ cảm thấy nghi hoặc, nàng vẫn chưa rõ Cơ Phượng Ly đã cho nàng dùng loại độc gì, dùng thứ gì mới có thể giải độc. Nhưng hình như đêm nay độc đã được giải một cách khó hiểu. Từ đêm qua đến giờ, nàng chỉ uống mỗi túi rượu của Tiêu Dận.
Chẳng lẽ, rượu chính là thuốc giải độc? Giải dược lại đơn giản như vậy sao?
Hoa Trứ Vũ có trăm mối nghi ngờ không thể giải đáp, lại đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân, đúng là đang đi tới trại của nàng.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ căng thẳng, Trục Hương nằm cách vách tối nay không có khách, đã đi ngủ từ lâu.
Nếu có người tới đây, hy vọng không phải đến tìm nàng.
Cửa lều bị người dùng lực gõ rất mạnh, Hoa Trứ Vũ nghe thấy một giọng nam quát lớn: “Mở cửa! Nữ nhân đến từ Nam Triều, còn không mau mở cửa hầu hạ.”
Bình luận facebook