-
Chương 139
Hoàng cung sừng sững dưới bầu trời đêm yên tĩnh, ngự hoaviên ngập tràn hơi nước. Khicòn nhỏ, Long Tuyết Daorất thích một mình ngồi trên mái ngói, lẳng lặng nhìn phong cảnh giang sơn của nàng. Trong imlặng, những đạo tàn ảnh lướt quatường thành, mắt thường không thể nhìn rõđó làgì. Đitheo phía sauTuyết Dao làLục Hổ, bọn họ đều thuliễm khí tức, không gây một tiếng động nào, nhẹ nhàng tiến vào bên trong hoàng cung.
Đây lànơi Tuyết Daosống hồi nhỏ thì nàng há cóthể không quen thuộc được địa hình?
Khicòn nhỏ, mỗi lần phải đợi phụ thân vào nơi nào đó, nàng sẽ không chịu nổi, thế làlại thừa dịp trời tối lừa lừa chuồn đichơi. Đối với hoàng cung, nơi nào cómật thất, nơi nào cótrạm canh gác nàng biết rất rõràng. Nói khoa trương thì nàng chỉ cần nhắm mắt cũng cóthể điđược đường trong cung.
Đến điểm hẹn với Khải Dục, mấy người ngừng lại, Lục Hổ nhìn vào màn đêm đen tối, trực giác căng lên hết cỡ như loài báo đisăn, chỉ nghe thấy tiếng Tuyết Daogiả tiếng ‘xì xì’ của côn trùng. Trong rừng trúc cómột người tiến ra.
Không cần phải nói thì cũng biết được người này chính làKhải Dục. Không nói thừa câu nào, nàng trực tiếp vào chủ đề chính luôn:
-Đưa tađến nơi phụ hoàng bị giam lỏng.
Đáy mắt Khải Dục hiện lên một tiatrốn tránh, không dám nhìn thẳng, dễ để người taphát giác rachuyện đó:
-Công chúa…. Người cũng phải cẩn thận!
Tuyết Daogật đầu nhưng ngay sauđó dùng giọng mềm mỏng nói:
-Ngươi cũng thế.
Đột nhiên Khải Dục thấy ngực mình nhói một cái, thấp thỏm hỏi:
-Công chúa chỉ mang theo mấy người bọn họ?
Lúc Hổ chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, không nói gì. Tuyết Daocũng chỉ khẽ gật đầu vàkhông nói gìthêm. Khải Dục hít một hơi thật dài rồi thở ra,nói sự thật với Tuyết Dao:
-Hoàng Thượng bị giam ởTrưởng Lão Các.
Trưởng Lão Các baonăm qua lànơi để các trưởng lão nghị sự, cũng lànơi ởcủa các trưởng lão, vừa làngoại viện, vừa lànội viện.
- Tabiết rồi, vậy người về đi.
Tuyết Daonhanh tayhất lácây vương trên đầu Khải Dục xuống:
- Quatối nay, ngươi sẽ không baogiờ bị người khác khidễ nữa.
Mặc dùgiọng nói rất nhỏ nhưng lại mang theo một sự kiên định, khiến Khải Dục chấn động ởtrong lòng, vội vàng gật đầu:
-Vâng, Khải Dục tincông chúa.
Tuyết Daomặt không biến sắc, miệng không nói câu nào nữa, rahiệu chođám người Lục Hổ rời đi. Thoáng cái họ đã hóa thành bóng đen biến mất ởnội viện hoàng cung.
Trưởng Lão Các códiện tích coinhư làlớn, thay vì lànơi để các trưởng lão nghị sự thì nóđã làmột biệt viện của các trưởng lão rồi. Đi quađình nhỏ ởtrước cửa làphòng nghị sự, căn phòng này không lớn bằng cung của hoàng đế, bất quá nórất xahoa. Không cần nói đến tổng thể nơi đây rasao, chỉ riêng nhưng thứ được bày biện trong này cũng đủ chongười khác thấy người của Hội Trưởng Lão không baogiờ thiếu tiền. Mànội viện của Trưởng Lão Các thì đẹp không chê vào đâu được, vườn tược cóđầy đủ kỳ hoadị thảo, không khác gìmột Ngự HoaViên thunhỏ. Còn gian phòng của tamđại trưởng lão thì chả hề kém cạnh sovới các tẩm cung của hoàng cung. Khó trách tại sao tamđại trưởng lão thường hội tụ ởđây như vậy, hóa ra làđể hưởng thụ.
Trong cung baonăm qua có quyđịnh, phàm làngười trong hoàng cung, trừ hoàng đế ra,không aiđược bước vào nửa bước. Thế nên người của Trưởng Lão Hội cũng không thể tiến được vào nội viện của hoàng cung, viện chính hiện lànhà của hoàng đế, há cóthể để người khác đivào. Tuyết Daođã biết được chuyện này từ khinói chuyện với mẫu thân nàng.
“Dao nhi, nơi đó làmột thế lực khác của Tấn quốc, chúng takhông thể đivào được…”
Nhìn hình dáng của Trưởng Lão Các, Tuyết Daokhông tự chủ nhớ laicuộc đối thoại với mẫu hậu.
“Thiên hạ làcủa Long gia, chúng ta saophải sợ những người này?” Tuyết Daonghe lời cảnh cáo của mẫu hậu xong, nàng không gật đầu đáp ứng mà vôcùng tức giận.
Hiên Viên hoàng hậu nghe những lời này từ nữ nhicủa mình, đầu tiên sửng sốt nhưng ngay sauđó sắc mặt ảm đạm đirất nhiều, khẽ thở dài rồi mới nói: “Phụ hoàng concũng nói ynhư convừa nói, cóđiều phụ hoàng concòn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề…”
“Không phải còn cómẫu hậu phụ giúp phụ hoàng sao?”
Hoàng hậu Hiên Viên ôn nhunhìn Tuyết Dao, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nhưng không nói chuyện tiếp nữa. Cái chính làtừ sauchuyện này, thân thể nàng ngày càng yếu, cuối cùng theo mang theo sự đau đáu lolắng cho namnhân mình yêu thương cùng nữ nhicủa mình màrời khỏi nhân thế…
“Mẫu thân, tâm nguyện vẫn chưa thành của người, nữ nhinhất định sẽ hoàn thành.”
Chưa baogiờ vào Trưởng Lão Các, hiện tại tiến vào, nhìn quamột lượt, nàng rốt cuộc mới hiểu tại saumẫu thân năm đó lại trầm mặc.
LàHội Trưởng lão, cónghĩa làphải giống như một cái gương, tùy thời nhắc nhở quân vương, để quân vương làmột hoàng đế tốt, đối xử tử tế với dân, chứ không phải làmột hôn quân. Thế nhưng hôm nay, cái thiết lập banđầu của hoàng đế năm đó đã không còn nữa.
Nhĩ Đóa đang ởphía sauTuyết Dao, thấy Trưởng Lão Các hoalệ cũng không khỏi sững sờ. Nơi này vốn được xây dựng ởbên trong hoàng cung thế mà nókhông khác gìmột hoàng cung thunhỏ.
Mấy người vẫn đang ởtrong bóng tối, Tuyết Daotừ từ hướng tới một khunhà nhỏ ởphía Tây, đồng thời trao đổi ánh mắt với Nhĩ Đóa. Sáu người lập tức hiểu được đó lànơi giam cầm Long Tường Viêm, không cần Tuyết Daophân phó, mấy người liền tìm lấy vị trí cóthể chechở choTuyết Dao.
Nơi này chính làTrưởng Lão Các, lực lượng đương nhiên không hề yếu kém, chonên Tuyết Daoquyết định dùng bộ pháp quỷ dị điđến căn phòng phía Tây một cách nhanh nhất.
Tất cả mọi hành động đều không cómột âmthanh nào, chỉ thấy Tuyết Daobước đikhông tiếng động, phút chốc đã lên được nóc nhà. Nàng nhấc một viên ngói lên, nhìn vào bên trong nhà, chỉ thấy bên trong đó tối thui. Cố gắng vận mấy phần công lực lên cũng chỉ giúp nàng nhìn thêm được tầm năm thước, hiển nhiên căn phòng này đã được xây dựng đặc thù, phía ngoài căn bản khó cóthể nhìn trộm.
Conngươi Tuyết Daohiện lên sát khí nồng đậm. Đem phụ vương nàng nhốt ởmột nơi nội bất xuất ngoại bất nhập như thế này, hơn nữa lại làmột người đã mất đitâm trí thì quả thực chỉ cómáu tươi mới cóthể giúp nàng bình tĩnh được.
Mặc dùkhông nhìn thấy gìnhưng quamột tiakhí tức quen thuộc nàng đã xác định được phụ hoàng mình đang ởđâu. Nàng không suynghĩ nhiều nữa, lập tức từ nóc nhà laovào phòng.
Cótiếng hít thở từ góc nhà truyền đến, Tuyết Daoliền đitới nơi mànàng đoán rằng phụ hoàng đang ởđó.
Khinàng tới góc tường, mũi chân vavào một thân thể, nàng lập tức đoán đó làphụ hoàng mình, trong lòng nhất thời nổi lên trăm niềm cảm xúc ngổn ngang nhưng gương mặt lại bình tĩnh dị thường. Nàng biết tìm được phụ vương vẫn chỉ làkhởi đầu.
-Phụ hoàng, nhithần dẫn người đi.
Thân thể kiađang uể oải nằm dưới mặt đất bỗng cứng đờ lại sauđó bắt đầu runrẩy. Tuyết Daocảm giác như cóđôi cành cây khô nắm chặt lấy cánh taymình.
-Dao… Dao… là Dao Nhicủa ta.
Một giọng nói khô khốc khẽ vang lên.
-Phụ hoàng?
Trong lòng Tuyết Daochấn động: “Không phải phụ hoàng đã mất đi ýthức rồi sao?”. Mặc dùrất bất ngờ nhưng nàng cóthể xác định được người này làLong Tường Viêm, chỉ làchỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Nàng trầm giọng nói:
-Đi!
Long Tường Viêm chần chừ, lập tức buông cánh taynàng ra,khó khăn nói:
-Đi… khỏi đây… có… cóbẫy…
Tuyết Daonắm chặt cánh taycủa ngài không buông:
- Nhithần biết.
Trong căn phòng tối thui, phát ranhững tiếng thở nặng nề của Long Tường Viêm:
- DaoNhi, mặc kệ phụ hoàng…
Lần này nói chuyện cóđỡ hơn một chút, cóthể thấy được thời gian quaLong Tường Viêm sống như thế nào.
Không nói, bất động, rõràng không mất đitâm trí nhưng vẫn phải giả dạng như vậy để được sống…
Tiếng cách cửa mở ra,cả người nhất thời căng cứng, bàn tayLong Tường Viêm như cây khô bám lấy người Tuyết Dao. Nhưng Tuyết Daobình tĩnh nhìn rangoài cửa, mượn ánh sáng bên ngoài kia, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, đó chính làVương Thạch.
-Lão Đại, toàn bộ số người ởbên ngoài đã bị giải quyết hết.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh. Cóthể thấy được Lục Hổ hành động cực nhanh, phối hợp vôcùng chuẩn xác với Tuyết Dao.
-Đi!
Tuyết Daokhông chút dodự, kéo Long Tường Viêm đi.
-Công chúa điện hạ nếu đã tới, saokhông ngồi xuống uống chén trà!
Một tiếng nói vang lên ởhậu viện, phía Tây điện bỗng sáng trưng.
Đây lànơi Tuyết Daosống hồi nhỏ thì nàng há cóthể không quen thuộc được địa hình?
Khicòn nhỏ, mỗi lần phải đợi phụ thân vào nơi nào đó, nàng sẽ không chịu nổi, thế làlại thừa dịp trời tối lừa lừa chuồn đichơi. Đối với hoàng cung, nơi nào cómật thất, nơi nào cótrạm canh gác nàng biết rất rõràng. Nói khoa trương thì nàng chỉ cần nhắm mắt cũng cóthể điđược đường trong cung.
Đến điểm hẹn với Khải Dục, mấy người ngừng lại, Lục Hổ nhìn vào màn đêm đen tối, trực giác căng lên hết cỡ như loài báo đisăn, chỉ nghe thấy tiếng Tuyết Daogiả tiếng ‘xì xì’ của côn trùng. Trong rừng trúc cómột người tiến ra.
Không cần phải nói thì cũng biết được người này chính làKhải Dục. Không nói thừa câu nào, nàng trực tiếp vào chủ đề chính luôn:
-Đưa tađến nơi phụ hoàng bị giam lỏng.
Đáy mắt Khải Dục hiện lên một tiatrốn tránh, không dám nhìn thẳng, dễ để người taphát giác rachuyện đó:
-Công chúa…. Người cũng phải cẩn thận!
Tuyết Daogật đầu nhưng ngay sauđó dùng giọng mềm mỏng nói:
-Ngươi cũng thế.
Đột nhiên Khải Dục thấy ngực mình nhói một cái, thấp thỏm hỏi:
-Công chúa chỉ mang theo mấy người bọn họ?
Lúc Hổ chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, không nói gì. Tuyết Daocũng chỉ khẽ gật đầu vàkhông nói gìthêm. Khải Dục hít một hơi thật dài rồi thở ra,nói sự thật với Tuyết Dao:
-Hoàng Thượng bị giam ởTrưởng Lão Các.
Trưởng Lão Các baonăm qua lànơi để các trưởng lão nghị sự, cũng lànơi ởcủa các trưởng lão, vừa làngoại viện, vừa lànội viện.
- Tabiết rồi, vậy người về đi.
Tuyết Daonhanh tayhất lácây vương trên đầu Khải Dục xuống:
- Quatối nay, ngươi sẽ không baogiờ bị người khác khidễ nữa.
Mặc dùgiọng nói rất nhỏ nhưng lại mang theo một sự kiên định, khiến Khải Dục chấn động ởtrong lòng, vội vàng gật đầu:
-Vâng, Khải Dục tincông chúa.
Tuyết Daomặt không biến sắc, miệng không nói câu nào nữa, rahiệu chođám người Lục Hổ rời đi. Thoáng cái họ đã hóa thành bóng đen biến mất ởnội viện hoàng cung.
Trưởng Lão Các códiện tích coinhư làlớn, thay vì lànơi để các trưởng lão nghị sự thì nóđã làmột biệt viện của các trưởng lão rồi. Đi quađình nhỏ ởtrước cửa làphòng nghị sự, căn phòng này không lớn bằng cung của hoàng đế, bất quá nórất xahoa. Không cần nói đến tổng thể nơi đây rasao, chỉ riêng nhưng thứ được bày biện trong này cũng đủ chongười khác thấy người của Hội Trưởng Lão không baogiờ thiếu tiền. Mànội viện của Trưởng Lão Các thì đẹp không chê vào đâu được, vườn tược cóđầy đủ kỳ hoadị thảo, không khác gìmột Ngự HoaViên thunhỏ. Còn gian phòng của tamđại trưởng lão thì chả hề kém cạnh sovới các tẩm cung của hoàng cung. Khó trách tại sao tamđại trưởng lão thường hội tụ ởđây như vậy, hóa ra làđể hưởng thụ.
Trong cung baonăm qua có quyđịnh, phàm làngười trong hoàng cung, trừ hoàng đế ra,không aiđược bước vào nửa bước. Thế nên người của Trưởng Lão Hội cũng không thể tiến được vào nội viện của hoàng cung, viện chính hiện lànhà của hoàng đế, há cóthể để người khác đivào. Tuyết Daođã biết được chuyện này từ khinói chuyện với mẫu thân nàng.
“Dao nhi, nơi đó làmột thế lực khác của Tấn quốc, chúng takhông thể đivào được…”
Nhìn hình dáng của Trưởng Lão Các, Tuyết Daokhông tự chủ nhớ laicuộc đối thoại với mẫu hậu.
“Thiên hạ làcủa Long gia, chúng ta saophải sợ những người này?” Tuyết Daonghe lời cảnh cáo của mẫu hậu xong, nàng không gật đầu đáp ứng mà vôcùng tức giận.
Hiên Viên hoàng hậu nghe những lời này từ nữ nhicủa mình, đầu tiên sửng sốt nhưng ngay sauđó sắc mặt ảm đạm đirất nhiều, khẽ thở dài rồi mới nói: “Phụ hoàng concũng nói ynhư convừa nói, cóđiều phụ hoàng concòn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề…”
“Không phải còn cómẫu hậu phụ giúp phụ hoàng sao?”
Hoàng hậu Hiên Viên ôn nhunhìn Tuyết Dao, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nhưng không nói chuyện tiếp nữa. Cái chính làtừ sauchuyện này, thân thể nàng ngày càng yếu, cuối cùng theo mang theo sự đau đáu lolắng cho namnhân mình yêu thương cùng nữ nhicủa mình màrời khỏi nhân thế…
“Mẫu thân, tâm nguyện vẫn chưa thành của người, nữ nhinhất định sẽ hoàn thành.”
Chưa baogiờ vào Trưởng Lão Các, hiện tại tiến vào, nhìn quamột lượt, nàng rốt cuộc mới hiểu tại saumẫu thân năm đó lại trầm mặc.
LàHội Trưởng lão, cónghĩa làphải giống như một cái gương, tùy thời nhắc nhở quân vương, để quân vương làmột hoàng đế tốt, đối xử tử tế với dân, chứ không phải làmột hôn quân. Thế nhưng hôm nay, cái thiết lập banđầu của hoàng đế năm đó đã không còn nữa.
Nhĩ Đóa đang ởphía sauTuyết Dao, thấy Trưởng Lão Các hoalệ cũng không khỏi sững sờ. Nơi này vốn được xây dựng ởbên trong hoàng cung thế mà nókhông khác gìmột hoàng cung thunhỏ.
Mấy người vẫn đang ởtrong bóng tối, Tuyết Daotừ từ hướng tới một khunhà nhỏ ởphía Tây, đồng thời trao đổi ánh mắt với Nhĩ Đóa. Sáu người lập tức hiểu được đó lànơi giam cầm Long Tường Viêm, không cần Tuyết Daophân phó, mấy người liền tìm lấy vị trí cóthể chechở choTuyết Dao.
Nơi này chính làTrưởng Lão Các, lực lượng đương nhiên không hề yếu kém, chonên Tuyết Daoquyết định dùng bộ pháp quỷ dị điđến căn phòng phía Tây một cách nhanh nhất.
Tất cả mọi hành động đều không cómột âmthanh nào, chỉ thấy Tuyết Daobước đikhông tiếng động, phút chốc đã lên được nóc nhà. Nàng nhấc một viên ngói lên, nhìn vào bên trong nhà, chỉ thấy bên trong đó tối thui. Cố gắng vận mấy phần công lực lên cũng chỉ giúp nàng nhìn thêm được tầm năm thước, hiển nhiên căn phòng này đã được xây dựng đặc thù, phía ngoài căn bản khó cóthể nhìn trộm.
Conngươi Tuyết Daohiện lên sát khí nồng đậm. Đem phụ vương nàng nhốt ởmột nơi nội bất xuất ngoại bất nhập như thế này, hơn nữa lại làmột người đã mất đitâm trí thì quả thực chỉ cómáu tươi mới cóthể giúp nàng bình tĩnh được.
Mặc dùkhông nhìn thấy gìnhưng quamột tiakhí tức quen thuộc nàng đã xác định được phụ hoàng mình đang ởđâu. Nàng không suynghĩ nhiều nữa, lập tức từ nóc nhà laovào phòng.
Cótiếng hít thở từ góc nhà truyền đến, Tuyết Daoliền đitới nơi mànàng đoán rằng phụ hoàng đang ởđó.
Khinàng tới góc tường, mũi chân vavào một thân thể, nàng lập tức đoán đó làphụ hoàng mình, trong lòng nhất thời nổi lên trăm niềm cảm xúc ngổn ngang nhưng gương mặt lại bình tĩnh dị thường. Nàng biết tìm được phụ vương vẫn chỉ làkhởi đầu.
-Phụ hoàng, nhithần dẫn người đi.
Thân thể kiađang uể oải nằm dưới mặt đất bỗng cứng đờ lại sauđó bắt đầu runrẩy. Tuyết Daocảm giác như cóđôi cành cây khô nắm chặt lấy cánh taymình.
-Dao… Dao… là Dao Nhicủa ta.
Một giọng nói khô khốc khẽ vang lên.
-Phụ hoàng?
Trong lòng Tuyết Daochấn động: “Không phải phụ hoàng đã mất đi ýthức rồi sao?”. Mặc dùrất bất ngờ nhưng nàng cóthể xác định được người này làLong Tường Viêm, chỉ làchỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Nàng trầm giọng nói:
-Đi!
Long Tường Viêm chần chừ, lập tức buông cánh taynàng ra,khó khăn nói:
-Đi… khỏi đây… có… cóbẫy…
Tuyết Daonắm chặt cánh taycủa ngài không buông:
- Nhithần biết.
Trong căn phòng tối thui, phát ranhững tiếng thở nặng nề của Long Tường Viêm:
- DaoNhi, mặc kệ phụ hoàng…
Lần này nói chuyện cóđỡ hơn một chút, cóthể thấy được thời gian quaLong Tường Viêm sống như thế nào.
Không nói, bất động, rõràng không mất đitâm trí nhưng vẫn phải giả dạng như vậy để được sống…
Tiếng cách cửa mở ra,cả người nhất thời căng cứng, bàn tayLong Tường Viêm như cây khô bám lấy người Tuyết Dao. Nhưng Tuyết Daobình tĩnh nhìn rangoài cửa, mượn ánh sáng bên ngoài kia, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, đó chính làVương Thạch.
-Lão Đại, toàn bộ số người ởbên ngoài đã bị giải quyết hết.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh. Cóthể thấy được Lục Hổ hành động cực nhanh, phối hợp vôcùng chuẩn xác với Tuyết Dao.
-Đi!
Tuyết Daokhông chút dodự, kéo Long Tường Viêm đi.
-Công chúa điện hạ nếu đã tới, saokhông ngồi xuống uống chén trà!
Một tiếng nói vang lên ởhậu viện, phía Tây điện bỗng sáng trưng.
Bình luận facebook