-
Chương 134
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, thám tử Nam quốc tuy hoạt động rất kín kẽ nhưng vẫn khiến Tuyết Dao chú ý, không chỉ vậy mà còn khiến cho triều đình Tấn quốc cũng để ý. Nhất thời, cả triều đình Tấn quốc rất lo lắng, bọn họ đều lo lúc này Nam quốc sẽ có động thái gì đó, nhất là bộ binh. Ai cũng đều lo ngại, chỉ cần là người tỉnh táo thì đều biết, nguy cơ lần này của nước Tấn gặp phải chỉ có một người có thể hóa giải – chính là công chúa Long Tuyết Dao, chỉ tiếc là vị công chúa này đã mất tích, trải qua thời gian dài, Hoàng thượng đã bị bệnh liệt giường.Tiền đồ Tấn quốc vô cùng mong manh… - Lão Đại, người ngài muốn đã đưa tới rồi.
Lưu Phi giơ lên một người gầy gầy, tướng mạo bình thường.
Từ dạo đó tới nay, Tuyết Dao cùng Lục Hổ vẫn ngụ trong một sơn động ven ngoài kinh đô Tấn quốc, thám tử kia bị Lưu Phi bắt về, lại thấy đưa vào sơn động, nhất thời sợ hãi thấp thỏm: “Nghiêm hình không tra khảo được, có khi nào dùng dã thú?”
Nhưng ngay khi nhìn thấy Tuyết Dao, tròng mặt đột nhiên lóe sáng, không đợi Tuyết Dao hắn liền mở miệng thao thao:
- Tiểu nhân là người của Nam quốc, chỉ nghe lệnh của một người – là đương kim Hoàng thượng, đến Tấn quốc tìm một người.
- Ngươi tới tìm ta?
Tuyết Dao nheo mắt đánh giá tướng mạo bình thường của nam tử này.
Nam tử kia kính cẩn hành lễ với Tuyết Dao:
- Cô nương cứ gọi tiểu nhân Thập Nhất là được, tiểu nhân nhận ra cô nương qua bức họa.
- Người nào cho ngươi xem?
Thập Nhất vốn dĩ khẩn trương đã thả lỏng đi đôi phần, hắn thấy trong mắt Tuyết Dao không lộ ra sát khi, lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, càng thêm xác định người trước mắt chính là người bọn họ tìm kiếm nhiều ngày: Thủy cô nương.
- Chủ nhân đã phân phó, nếu nhìn thấy Thủy cô nương, liền dẫn cô nương đi gặp Ngũ Nhi cô nương, Thủy cô nương sẽ hiểu hết thảy.
- Ngũ Nhi cũng tới?
Giọng nói bình thản của Tuyết Dao rốt cuộc có chút chấn động.
Rất nhanh, nàng tỉnh táo kiềm chế niềm vui này:
- Tại sao lại nghĩ ta sẽ tin ngươi?
Nàng liếc nhìn Thập Nhất một lần nữa, đánh giá qua hắn, ánh mắt kia như xuyên thấu qua người, Thập Nhất cảm giác như cả cơ thể bị đông cứng, sau đó có một loại dự cảm lo lắng trỗi dậy.
Thần kinh Thập Nhất căng lên, nhận ra bốn phía cảm giác bức bách, hô hấp bế tắc, trong lòng âm thầm sợ hãi than nội lực thâm hậu của Tuyết Dao, hắn miễn cưỡng nói:
- Chủ nhân của tiểu nhân biết ngài sẽ hỏi như vậy, ngài ấy chỉ nói muốn giúp ngài, đây là ngài ấy thiếu ngài. Ngài sẽ hiểu!
- Hắn thiếu nợ ta…
Tuyết Dao nhắc lại những lời kia, trong lòng đột nhiên minh bạch “Hắn sớm đã biết thân phận của ta nhưng không có động thái gì với Tấn quốc…”
Nghĩ tới đây, Tuyết Dao đột nhiên cảm giác mình thiếu nợ Hạ Ngải rất nhiều, mặc dù, là nàng cứu hắn, nhưng lần đó là bởi hiệp nghị giữa hai người, hiện tại, điều Hạ Ngải làm khiến nàng bất ngờ.
Thập Nhất nói tới những lời này rồi, nàng cũng không bận tâm gì nữa, nếu Hạ Ngải muốn uy hiếp Tấn quốc, sợ rằng sớm đã động thủ chứ không chờ tới lúc này.
- Dẫn ta đi gặp Ngũ Nhi.
Tuyết Dao bình tĩnh nói với Thập Nhất.
Thập Nhất thoáng ngẩn người, ngay sau đó mừng rỡ:
- Vâng, cô nương, mời ngài đi…
- Lão Đại…
Lưu Phi chắn phía trước Tuyết Dao.
Tuyết Dao khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta biết, không cần lo lắng…
- Nhưng…
- Lão Đại, bất kể như thế nào, ta và Lưu Phi cũng muốn đi theo ngài.
Nhĩ Đóa cũng lên trước Tuyết Dao cất lời.
Tuyết Dao khẽ thở dài, quay đầu hỏi Thập Nhất:
- Bọn họ có thể đi không?
- Là…
Thập Nhất ngẩn người, ngay sau đó cảm thấy như thế cũng không có gì đáng ngại, gật đầu nói:
- Có thể, nhưng chúng ta phải cẩn thận, chủ nhân phân phó, không được làm kinh động triều đình Tấn quốc…
- Sao mà giống đàn bà vậy, nói nhảm ít thôi, đi nhanh lên đi.
Nhĩ Đóa bất mãn thúc giục.
Từ kinh đô trấn nhỏ này không xa, nơi này tuy nhỏ nhưng lại rất nổi danh, không phải vì nó gần kinh đô mà vì trấn nhỏ này có thuyền hoa cũng kỳ nổi tiếng, thuyền hoa nổi tiếng vì có hoa khôi xinh đẹp, có thể nói, danh hoa khôi Tấn quốc – cứ mười năm sẽ có tám năm lọt vào tay mỹ nhân của trấn.
Xung quanh trấn có một dòng sông chảy qua, gọi là sông hoa khôi, san sát hai bên bờ sông là những tửu lưu, quán trà, không thấy một thanh lâu nào, Nhĩ Đóa cùng Lưu Phi vô cùng lưu ý điểm này.
- Lão Đại, nơi này không phải là đất hoa khôi sao? Tại sao không thấy kỹ viện nhỉ?
Nhĩ Đóa nhịn không được cất tiếng hỏi.
Tuyết Dao lạnh lùng liếc hắn một cái, nếu là đổi lại những người khác, nàng sẽ không để ý, nhưng Nhĩ Đóa không phải là người khác, nàng thản nhiên nói:
- Kỹ viện nơi này ở trên thuyền.
- Đồ ngốc, không phải là thấy những chiếc thuyền hoa trên sông sao…
Lưu Phi ở một bên trầm giọng mắng.
Nhĩ Đóa vò đầu:
- Này này… Thật là…
Tuyết Dao hít một hơi thật sâu, lẳng lặng đi theo Thập Nhất, Lưu Phi hung hăng trừng mắt liếc hắn:
- Năm trăm nữa vẫn là một tiểu hài tử!
Trấn nhỏ ban ngày yên lặng , chỉ có ban đêm mới phát ra những tiếng động rầm rĩ, phàm là người có quyền thế, hầu như đều chọn nơi này làm chỗ tiêu khiển, tuy xa một chút nhưng bớt đi được rất nhiều phiền toái.
Mấy người theo Thập Nhất lên một chiếc thuyền mộc nhỏ, người chèo thuyền nhanh chóng đưa bọn họ đến bên kia bờ sông, tới một thuyền hoa tinh mỹ.
- Sao Ngũ Nhi lại có mặt ở đây?
Thấy thuyền hoa kia, Tuyết Dao không khỏi nhíu mày.
Thập Nhất cười miễn cưỡng:
- Gần đây ám vệ Tấn quốc tra xét gắt gao, nơi này rồng rắn lẫn lộn, là chỗ tốt nhất để ẩn thân.
Tuyết Dao không nói thêm gì, lẳng lặng lên thuyền hoa, đẩy cửa khoang ra, người đang ngồi kia không phải Ngũ Nhi thì là ai?
Nhìn thấy Tuyết Dao, Ngũ Nhi thoáng khiếp sợ, ngay sau đó đổ ập người xuống nói một câu:
- Tỷ đã chạy đi đâu vậy…
- Ngũ Nhi…
Trong lòng Tuyết Dao run lên, không thể cất rõ tiếng, Ngũ Nhi nhào tới, ôm chặt lấy nàng:
- Nhan tỷ tỷ… Muội rất nhớ tỷ…
Đối với Tuyết Dao, Ngũ Nhi là người nàng vô cùng tin cậy, tuy rằng những lời Ngũ Nhi nói ngây ngây ngô ngô nhưng nàng không coi thường cô bé, không so đo chuyện thân phận. Từ những lời mơ hồ của Ngũ Nhi nàng lại ngộ ra nhiều điều, thậm chí, còn biết tới những thứ chưa từng xuất hiện từ trước khi mình bị mất trí nhớ.
Bên Ngũ Nhi, nàng cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt dân dã, hiểu được tình thân, chỉ cần bình an sống qua ngày là đủ, có thể nói, từ Ngũ Nhi, nàng được thể nghiệm một cuộc sống vô cùng mới mẻ.
Kích động rốt cuộc qua đi, đầu óc thanh tỉnh khiến Tuyết Dao bình tĩnh rất nhanh, tuy nhiên nàng vẫn nắm tay Ngũ Nhi không buông, nàng ra hiệu cho mọi người lui ra, nhẹ giọng hỏi Ngũ Nhi:
- Lần này Hạ Ngải phái muội tới, không phải chỉ là tiêu trừ lòng nghi ngờ của ta.
Mắt Ngũ Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc, kiểu như “Làm sao tỷ đoán được ánh mắt muội”.
Tuyết Dao khẽ mỉm cười, nhẹ xoa đầu nàng ta nói:
- Ta còn biết, ngươi đã đến rồi, sẽ không có ý trở về.
- Hả, tỷ cũng biết à?
Ngũ Nhi lại càng ngạc nhiên.
- Còn hỏi vô nghĩa, muội thích Thạch Đông Thăng không phải chuyện ngày một ngày hai, bây giờ muội rời Nam quốc, không đi tìm hắn, sao trở về được?
Gương mặt Ngũ Nhi nhất thời đỏ bừng:
- Ha ha, nói cái đó…
Nhìn thấy bộ dạng này của cô bé, lòng Tuyết Dao rất cao hứng, chẳng qua tình huống cấp bách, không thể ôn chuyện tỷ muội nữa, nàng thúc giục Ngũ Nhi:
- Sau này hãy nói chuyện của muội và Thạch Đông Thăng, mau nói tính toán của Hạ Ngải cho ta.
- Dạ, muội nói.
Gương mặt hồng nhuận của Ngũ Nhi ngưng trọng, nàng giảm thấp âm lượng:
- Hoàng thượng cho muội đi để nhắn cho tỷ biết, ngài thiếu tỷ một lời hứa, nhất định dùng mọi cách báo đáp.
- Hồi báo như thế nào?
- Hoàng thượng nói, chuyện của tỷ cứ yên tâm, ngài sẽ cố trì hoãn Hội trưởng lão, như vậy Nam quốc cùng Tấn quốc sẽ bình an vô sự, nếu sự không thành, ngài không lưu tình nữa…
Lưu Phi giơ lên một người gầy gầy, tướng mạo bình thường.
Từ dạo đó tới nay, Tuyết Dao cùng Lục Hổ vẫn ngụ trong một sơn động ven ngoài kinh đô Tấn quốc, thám tử kia bị Lưu Phi bắt về, lại thấy đưa vào sơn động, nhất thời sợ hãi thấp thỏm: “Nghiêm hình không tra khảo được, có khi nào dùng dã thú?”
Nhưng ngay khi nhìn thấy Tuyết Dao, tròng mặt đột nhiên lóe sáng, không đợi Tuyết Dao hắn liền mở miệng thao thao:
- Tiểu nhân là người của Nam quốc, chỉ nghe lệnh của một người – là đương kim Hoàng thượng, đến Tấn quốc tìm một người.
- Ngươi tới tìm ta?
Tuyết Dao nheo mắt đánh giá tướng mạo bình thường của nam tử này.
Nam tử kia kính cẩn hành lễ với Tuyết Dao:
- Cô nương cứ gọi tiểu nhân Thập Nhất là được, tiểu nhân nhận ra cô nương qua bức họa.
- Người nào cho ngươi xem?
Thập Nhất vốn dĩ khẩn trương đã thả lỏng đi đôi phần, hắn thấy trong mắt Tuyết Dao không lộ ra sát khi, lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, càng thêm xác định người trước mắt chính là người bọn họ tìm kiếm nhiều ngày: Thủy cô nương.
- Chủ nhân đã phân phó, nếu nhìn thấy Thủy cô nương, liền dẫn cô nương đi gặp Ngũ Nhi cô nương, Thủy cô nương sẽ hiểu hết thảy.
- Ngũ Nhi cũng tới?
Giọng nói bình thản của Tuyết Dao rốt cuộc có chút chấn động.
Rất nhanh, nàng tỉnh táo kiềm chế niềm vui này:
- Tại sao lại nghĩ ta sẽ tin ngươi?
Nàng liếc nhìn Thập Nhất một lần nữa, đánh giá qua hắn, ánh mắt kia như xuyên thấu qua người, Thập Nhất cảm giác như cả cơ thể bị đông cứng, sau đó có một loại dự cảm lo lắng trỗi dậy.
Thần kinh Thập Nhất căng lên, nhận ra bốn phía cảm giác bức bách, hô hấp bế tắc, trong lòng âm thầm sợ hãi than nội lực thâm hậu của Tuyết Dao, hắn miễn cưỡng nói:
- Chủ nhân của tiểu nhân biết ngài sẽ hỏi như vậy, ngài ấy chỉ nói muốn giúp ngài, đây là ngài ấy thiếu ngài. Ngài sẽ hiểu!
- Hắn thiếu nợ ta…
Tuyết Dao nhắc lại những lời kia, trong lòng đột nhiên minh bạch “Hắn sớm đã biết thân phận của ta nhưng không có động thái gì với Tấn quốc…”
Nghĩ tới đây, Tuyết Dao đột nhiên cảm giác mình thiếu nợ Hạ Ngải rất nhiều, mặc dù, là nàng cứu hắn, nhưng lần đó là bởi hiệp nghị giữa hai người, hiện tại, điều Hạ Ngải làm khiến nàng bất ngờ.
Thập Nhất nói tới những lời này rồi, nàng cũng không bận tâm gì nữa, nếu Hạ Ngải muốn uy hiếp Tấn quốc, sợ rằng sớm đã động thủ chứ không chờ tới lúc này.
- Dẫn ta đi gặp Ngũ Nhi.
Tuyết Dao bình tĩnh nói với Thập Nhất.
Thập Nhất thoáng ngẩn người, ngay sau đó mừng rỡ:
- Vâng, cô nương, mời ngài đi…
- Lão Đại…
Lưu Phi chắn phía trước Tuyết Dao.
Tuyết Dao khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta biết, không cần lo lắng…
- Nhưng…
- Lão Đại, bất kể như thế nào, ta và Lưu Phi cũng muốn đi theo ngài.
Nhĩ Đóa cũng lên trước Tuyết Dao cất lời.
Tuyết Dao khẽ thở dài, quay đầu hỏi Thập Nhất:
- Bọn họ có thể đi không?
- Là…
Thập Nhất ngẩn người, ngay sau đó cảm thấy như thế cũng không có gì đáng ngại, gật đầu nói:
- Có thể, nhưng chúng ta phải cẩn thận, chủ nhân phân phó, không được làm kinh động triều đình Tấn quốc…
- Sao mà giống đàn bà vậy, nói nhảm ít thôi, đi nhanh lên đi.
Nhĩ Đóa bất mãn thúc giục.
Từ kinh đô trấn nhỏ này không xa, nơi này tuy nhỏ nhưng lại rất nổi danh, không phải vì nó gần kinh đô mà vì trấn nhỏ này có thuyền hoa cũng kỳ nổi tiếng, thuyền hoa nổi tiếng vì có hoa khôi xinh đẹp, có thể nói, danh hoa khôi Tấn quốc – cứ mười năm sẽ có tám năm lọt vào tay mỹ nhân của trấn.
Xung quanh trấn có một dòng sông chảy qua, gọi là sông hoa khôi, san sát hai bên bờ sông là những tửu lưu, quán trà, không thấy một thanh lâu nào, Nhĩ Đóa cùng Lưu Phi vô cùng lưu ý điểm này.
- Lão Đại, nơi này không phải là đất hoa khôi sao? Tại sao không thấy kỹ viện nhỉ?
Nhĩ Đóa nhịn không được cất tiếng hỏi.
Tuyết Dao lạnh lùng liếc hắn một cái, nếu là đổi lại những người khác, nàng sẽ không để ý, nhưng Nhĩ Đóa không phải là người khác, nàng thản nhiên nói:
- Kỹ viện nơi này ở trên thuyền.
- Đồ ngốc, không phải là thấy những chiếc thuyền hoa trên sông sao…
Lưu Phi ở một bên trầm giọng mắng.
Nhĩ Đóa vò đầu:
- Này này… Thật là…
Tuyết Dao hít một hơi thật sâu, lẳng lặng đi theo Thập Nhất, Lưu Phi hung hăng trừng mắt liếc hắn:
- Năm trăm nữa vẫn là một tiểu hài tử!
Trấn nhỏ ban ngày yên lặng , chỉ có ban đêm mới phát ra những tiếng động rầm rĩ, phàm là người có quyền thế, hầu như đều chọn nơi này làm chỗ tiêu khiển, tuy xa một chút nhưng bớt đi được rất nhiều phiền toái.
Mấy người theo Thập Nhất lên một chiếc thuyền mộc nhỏ, người chèo thuyền nhanh chóng đưa bọn họ đến bên kia bờ sông, tới một thuyền hoa tinh mỹ.
- Sao Ngũ Nhi lại có mặt ở đây?
Thấy thuyền hoa kia, Tuyết Dao không khỏi nhíu mày.
Thập Nhất cười miễn cưỡng:
- Gần đây ám vệ Tấn quốc tra xét gắt gao, nơi này rồng rắn lẫn lộn, là chỗ tốt nhất để ẩn thân.
Tuyết Dao không nói thêm gì, lẳng lặng lên thuyền hoa, đẩy cửa khoang ra, người đang ngồi kia không phải Ngũ Nhi thì là ai?
Nhìn thấy Tuyết Dao, Ngũ Nhi thoáng khiếp sợ, ngay sau đó đổ ập người xuống nói một câu:
- Tỷ đã chạy đi đâu vậy…
- Ngũ Nhi…
Trong lòng Tuyết Dao run lên, không thể cất rõ tiếng, Ngũ Nhi nhào tới, ôm chặt lấy nàng:
- Nhan tỷ tỷ… Muội rất nhớ tỷ…
Đối với Tuyết Dao, Ngũ Nhi là người nàng vô cùng tin cậy, tuy rằng những lời Ngũ Nhi nói ngây ngây ngô ngô nhưng nàng không coi thường cô bé, không so đo chuyện thân phận. Từ những lời mơ hồ của Ngũ Nhi nàng lại ngộ ra nhiều điều, thậm chí, còn biết tới những thứ chưa từng xuất hiện từ trước khi mình bị mất trí nhớ.
Bên Ngũ Nhi, nàng cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt dân dã, hiểu được tình thân, chỉ cần bình an sống qua ngày là đủ, có thể nói, từ Ngũ Nhi, nàng được thể nghiệm một cuộc sống vô cùng mới mẻ.
Kích động rốt cuộc qua đi, đầu óc thanh tỉnh khiến Tuyết Dao bình tĩnh rất nhanh, tuy nhiên nàng vẫn nắm tay Ngũ Nhi không buông, nàng ra hiệu cho mọi người lui ra, nhẹ giọng hỏi Ngũ Nhi:
- Lần này Hạ Ngải phái muội tới, không phải chỉ là tiêu trừ lòng nghi ngờ của ta.
Mắt Ngũ Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc, kiểu như “Làm sao tỷ đoán được ánh mắt muội”.
Tuyết Dao khẽ mỉm cười, nhẹ xoa đầu nàng ta nói:
- Ta còn biết, ngươi đã đến rồi, sẽ không có ý trở về.
- Hả, tỷ cũng biết à?
Ngũ Nhi lại càng ngạc nhiên.
- Còn hỏi vô nghĩa, muội thích Thạch Đông Thăng không phải chuyện ngày một ngày hai, bây giờ muội rời Nam quốc, không đi tìm hắn, sao trở về được?
Gương mặt Ngũ Nhi nhất thời đỏ bừng:
- Ha ha, nói cái đó…
Nhìn thấy bộ dạng này của cô bé, lòng Tuyết Dao rất cao hứng, chẳng qua tình huống cấp bách, không thể ôn chuyện tỷ muội nữa, nàng thúc giục Ngũ Nhi:
- Sau này hãy nói chuyện của muội và Thạch Đông Thăng, mau nói tính toán của Hạ Ngải cho ta.
- Dạ, muội nói.
Gương mặt hồng nhuận của Ngũ Nhi ngưng trọng, nàng giảm thấp âm lượng:
- Hoàng thượng cho muội đi để nhắn cho tỷ biết, ngài thiếu tỷ một lời hứa, nhất định dùng mọi cách báo đáp.
- Hồi báo như thế nào?
- Hoàng thượng nói, chuyện của tỷ cứ yên tâm, ngài sẽ cố trì hoãn Hội trưởng lão, như vậy Nam quốc cùng Tấn quốc sẽ bình an vô sự, nếu sự không thành, ngài không lưu tình nữa…
Bình luận facebook