-
Chương 142
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên quatừng tán láhòe gaixanh mướt, dưới những tán cây mơn mởn, một nữ tử nằm nghỉ ngơi trên giường đá trắng mịn, nàng nheo mắt nhìn những cánh hoahòe theo gió lướt xuống, gương mặt tuyệt mĩkhẽ nở nụ cười… “Bởi vì tatới nên nàng caohứng sao?” giọng nói trầm thấp namtính truyền tới bên tainữ tử.
“Ha ha…” Nàng không nói, nhìn hắn, cười nhẹ một tiếng.
Namtử tiến lên, ôn nhuphủi một cánh hoahòe đậu trên áonữ tử, thân hình caolớn cheánh mặt trời chiếu xuống, mắt nhìn chăm chú cônương trên giường, mắt namtử ôn nhunhư nước: “Có thể gả cho takhông?”
Vốn đang nằm nghỉ, côgái đột nhiên mở lớn haimắt, giống như sợ hãi cực độ, miệng lẩm bẩm: “Ta đang làm gìđây?”
Phút chốc, ánh mặt trời không thấy, cây hòe không thấy, thân hình namtử cùng nụ cười cũng dần dần biến mất trước mắt nàng, một màn đêm đen vây quanh người nữ tử.
Đêm tối, lạnh như băng, tĩnh mịch, đây mới làthứ quen thuộc với nàng, đối diện với những thứ này, nàng không hoảng hốt. Miệng khẽ nói: “Không, takhông muốn trở lại trước kia.”
“A———— ”một tiếng hôthấp vụt rakhỏi cổ họng, Tuyết Daotỉnh mộng, thì ravừa rồi hết thảy chỉ làmộng, trong mộng, côgái lànàng, namtử chính làTriệu VũQuốc, màn đêm hắc ámkhiến nàng tỉnh giấc.
Tỉnh lại, Tuyết Daonhìn quanh bốn phía, chợt nhớ mình đã trở lại hoàng cung, hiện tại đang trong tẩm cung của mình.
Mười mấy năm qua, nơi này vẫn như cũ, ynhư lúc nàng theo sưphụ lên núi học võ, không phải làcác cung nữ lười biếng dọn dẹp mà lànàng yêu cầu người trong cung không được dịch chuyển bất cứ thứ gìtrong phòng.
Cẩm cung, sau khisinh Tuyết Dao, Hiên Viên hoàng hậu ởlại nơi này, ởđây, bất kể làvật gìcũng doDương Dục Hoàn năm đó lựa chọn tỉ mỉ, bởi vậy… chonên Long Tuyết Daochưa baogiờ phép người nào trong cung động vào nơi này. (Dương Dục Hoàn làtên thời congái của Hiên Viên hoàng hậu)
Ngày hôm đó, dưới sự uyhiếp của Triệu VũQuốc, đám người TôThiên Sơn bị buộc thối luikhỏi hoàng cung, nàng rốt cuộc cứu được phụ hoàng, đoạt lại hoàng quyền Tấn quốc, dĩnhiên làkhông thể không kể đến sự giúp sức của VũLiệt đại nhân vàhoàng thúc của nàng.
Trải qualần này, đám người theo bavị hoàng thúc còn lại trước đây luôn kiên trì phản đối chuyện Tuyết Daokế thừa ngôi vị hoàng đế đã cócái nhìn khác, sauviệc nàng đoạt cung thành công, bavị hoàng thúc kiađành chấp thuận, trao binh quyền choLong Tường Viêm. Cũng định đầu tháng tám năm sau làngày Long Tuyết Daolên ngôi.
Bởi vìsự kiện lần này của Hội Trưởng lão, đại thần trong triều nhất thời cũng sợ bóng sợ gió, esợ bản thân bị quyvào tội phản nghịch, trong triều trước kiachia thành bathế lực đại thần, hôm nayrối loạn, Long Tường Viêm muốn nhanh chóng mượn cơhội lần này củng cố hoàng quyền, thế nhưng, ngài như đèn cạn dầu, không thể tiếp tục tâm lực.
Sau khiLong Tuyết Daođoạt cung thành công, Cầm Nhân liền hiểu được sự việc Long Tường Viêm trúng độc rasao. Nghị lực của Long Tường Viêm khiến người tabội phục, hắn mặc dù ănphải độc dược làm mất đitâm trí nhưng hắn dùng tất cả nghị lực cùng dược lýđối kháng lại, cuối cùng giữ được tâm trí thanh tĩnh, tuynhiên, dothân thể cóbệnh nên đã bị tiều tụy đirất nhiều.
Bangày trước, Long Tường Viêm hôn mê, Cầm Nhân dùng toàn lực ứng cứu, Long Tuyết Dao bangày bađêm không ngủ túc trực bên phụ hoàng, thế nhưng ngài vẫn không tỉnh lại.
Giờ phút này, Long Tuyết Daobởi vìmệt mỏi vôlực nên thiếp đi, gặp phải giấc mộng kỳ quái gì, choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y,nàng vội vàng lật chăn xuống giường hướng tẩm cung Long Tường Viêm chạy đi.
Trên đường, trong đầu Long Tuyết Daohiện lên hình ảnh đôi mắt ôn nhucủa Triệu VũQuốc, còn cógiọng nói sủng nịch, chỉ duynhất cónàng được sở hữu sự ôn nhuđó.
Lắc đầu, nước mắt theo gió bayđi, không thể suynghĩ được, bởi vì, sau khinàng lên ngôi, thật không biết đối mặt với thứ tình cảm này giữa haingười như thế nào.
“Vũ Quốc, nếu như huynh là ta,huynh sẽ làm thế nào?” Mang theo nghi vấn này, Long Tuyết Daođã điđến bên ngoài tẩm cung Long Tường Viêm.
-Tham kiến công chúa!
Nhóm thái yđứng bên cửa hành lễ với nàng.
- Sưphụ tađâu?
-Trúc Cầm tiên sinh đang ởbên trong châm cứu choHoàng thượng.
Một vị thái yhồi đáp.
Long Tuyết Daonhíu mày:
-Thân thể phụ hoàng hôm nay suyyếu đinhiều, phải không?
Chúng thái ylấm lét nhìn quanh, ngươi nhìn ta, tanhìn ngươi, không aidám mở miệng, chỉ khúm núm quỳ xuống.
Long Tuyết Daokhông để ý,bước vào trong tẩm cung, chúng thái yquỳ trên mặt đất thở phào nhẹ nhõm, rối rít laumồ hôi lạnh trên trán:
- Mayquá, công chúa không cóhỏi gìcả, nếu không, chúng tabiết trả lời thế nào a…
Lúc Long Tuyết Daothiếp đi, Long Tường Viêm tỉnh lại, kêu một tiếng “Tuyết Dao” rồi lại hôn mêbất tỉnh, nhóm thái ybắt mạch hiểu được đại nạn của Hoàng thượng đã đến, thế nhưng, nói Hoàng thượng sắp quađời, aidám cất lời? Vìvậy vừa rồi chỉ dám quỳ sụp vìsợ hãi.
-Công chúa chúng tamặc dùthoạt nhìn lạnh lùng nhưng không phải lànhẫn tâm, Khải Dục kiamặc dùbị TôThiên Sơn muachuộc nhưng công chúa không tratấn cô ta,chỉ một kiếm kết thúc mạng sống, cũng không ban“cái chết” chocả nhà cô ta, coinhư đã nhân từ rồi… Nếu đổi lại là TôThiên Sơn, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn…
-Công chúa chính làphúc lớn choTấn quốc ta!
Một vị thái y caotuổi cảm thán nói.
Nhìn Long Tường Viêm nằm trên long sàng, hốc mắt Long Tuyết Daonóng lên, chotới giờ phút này nàng vẫn cố kiên trì, vậy mànước mắt không nghe theo điều khiển của lýtrí, thinhau tuôn trên gò mánàng, từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng hỏi Cầm Nhân:
-Phụ hoàng còn cóthể chống chọi được baolâu?
Cầm Nhân thở dài, khẽ nói:
-Ngài bây giờ, sống còn đau đớn hơn chết!
Lồng ngực Tuyết Daonhư bị một đao chém vào, một khắc kia timnhư ngừng đập, nàng nhìn Cầm Nhân, cổ họng nghẹn ứ, ánh mắt nhìn sưphụ mình mang theo cầu khẩn.
Cầm Nhân vỗ nhẹ vainàng:
-Ngài épbản thân tỉnh dậy là vìmuốn nhìn mặt conmột lần, con quađi.
- Sưphụ…
Chưa baogiờ rơi lệ trước mặt Cầm Nhân nhưng giờ phút này nàng lại nhào tới khóc nức nở trong lòng Cầm Nhân, tiếng khóc tức tưởi kìm nén baolâu cuối cùng bật ra,mang theo baođau thương, khổ sở.
-Đồ nhingoan, cha con cómột nữ nhinhư conhẳn làrất hãnh diện.
Cầm Nhân nhẹ nhàng dỗ dành Tuyết Dao, giờ phút này, nàng như trở về là bégái năm tuổi ngày nào lên núi tập võcùng hắn.
- Daonhi, conđến rồi sao?
Tuyết Daobước tới, cố nén nước mắt, nàng miễn cười nở nụ cười:
-Phụ hoàng…
Ánh mắt Long Tường Viêm cóchút mơhồ, nghe thấy giọng nói Tuyết Daođột nhiên sáng lên, giống như đèn sắp cạn lóe lên ánh sáng lần cuối…
- Congái của cha, đừng quá đau thương, phụ hoàng cóthể tận mắt thấy được contrở về cứu Long giathì đã thỏa mãn lắm rồi, lão Thiên quả thực đã chiếu cố tanhiều, đáng tiếc… phụ hoàng… không được nhìn thấy Dao nhilên ngôi rồi…
Tuyết Daonắm chặt bàn taygầy khô của Long Tường Viêm, gắng kìm lại dòng nước mắt hấp haytrên khóe mắt, nàng khẽ mỉm cười:
-Phụ hoàng nói cái gìchứ, gì màkhông nhìn thấy conlên ngôi haycái gì…
Lời chưa dứt, nàng không nén được phải đưa taygạt lệ.
Long Tường Viêm vỗ nhẹ lên taynàng, ngài khó khăn thốt ralời:
- Dao Nhiđừng buồn… Phụ hoàng muốn đoàn tụ với mẫu hậu con, nàng… chờ taquá lâu rồi.
-Phụ hoàng, congái còn muốn cùng người đánh cờ, còn muốn nghe người nói đạo trị quốc…
- DaoNhi… Phụ hoàng không thể tiếp tục điquãng đường sắp tới cùng con, giang sơn Long gia saunày nhờ cậy con…
Long Tuyết Daolắc đầu, nước mắt không kìm nén được lại tuôn rơi, nàng rất muốn nói, phụ hoàng, người đừng đi, nàng không muốn người đi, nàng không muốn, không muốn đón nhận giang sơn này, nhưng lại nghĩ tới lời sưphụ vừa nói: “Ngài bây giờ, sống còn đau đớn hơn chết!”, nàng lại cắn chặt môi, vị mặn tanh lantrong khoang miệng.
- Dao Nhisẽ không làm người thất vọng.
Long Tường Viêm khẽ gật đầu, hôhấp trở nên dồn dập, haimắt ngài mờ dần đi, tròng mắt chăm chú nhìn Tuyết Dao, trong đó chứa đựng tình yêu thương vôhạn, ngài nắm chặt taynàng, dùng hết tất cả khí lực của một người sắp ra đinói:
-Hứa với cha, cho dùlàm Hoàng đế cũng phải làm chobản thân hạnh phúc!
Nước mắt tràn mi,Tuyết Daocố gắng lắm mới cóthể gật đầu, làm Hoàng đế, nàng còn có cơhội lựa chọn hạnh phúc sao?
- DaoNhi…
Giọng nói của Long Tường Viêm mỗi lúc một nhỏ đi, nàng cúi người hết sức lắng nghe.
-Hắn… rất tốt… cho dù là vuamột nước, DaoNhi… chớ buông tay…
Nói xong lời cuối cùng, Long Tường Viêm thở hắt một cái, bàn taynắm chặt tayTuyết Daochậm rãi buông ra,Tuyết Daokinh hoảng lay tayLong Tường Viêm, thấp giọng hô:
-Phụ hoàng….
Nàng đưa haimắt cầu cứu Cầm Nhân, đổi lại, làcái lắc đầu đau đớn của sưphụ mình.
Long Tường Viêm mang theo nụ cười, haimắt nhắm lại bình thản, cuối cùng cóthể tìm thấy bình antrong phút cuối cuộc đời.
Hương hoahòe quyện với mùi thuốc bắc lantỏa trong tẩm điện, cả người Long Tuyết Dao runrẩy, côtịch cùng bithương vôtận vây quanh nàng. Nàng nắm chặt đôi bàn taylạnh như băng của Long Tường Viêm, thật lâu, thật lâu vẫn không nói một câu, mặc sưphụ khuyên lơn, rồi lalên, nàng vẫn hờ hững. Quahồi lâu, Tuyết Daoloạng choạng nâng cánh taykhô gầy của Long Tường Viêm lên ápvào mánàng, xoa qualúm đồng tiền của nàng, lại xoalên trán nàng, hồn nhiên như một đứa trẻ, nàng thầm thì: “Phụ hoàng, Dao Nhithích hoađào, cóthể làm hoađào baytrong gió thì tốt nhỉ?”
“Mẫu hậu, trong lòng Dao nhirất đau…”
“Ha ha…” Nàng không nói, nhìn hắn, cười nhẹ một tiếng.
Namtử tiến lên, ôn nhuphủi một cánh hoahòe đậu trên áonữ tử, thân hình caolớn cheánh mặt trời chiếu xuống, mắt nhìn chăm chú cônương trên giường, mắt namtử ôn nhunhư nước: “Có thể gả cho takhông?”
Vốn đang nằm nghỉ, côgái đột nhiên mở lớn haimắt, giống như sợ hãi cực độ, miệng lẩm bẩm: “Ta đang làm gìđây?”
Phút chốc, ánh mặt trời không thấy, cây hòe không thấy, thân hình namtử cùng nụ cười cũng dần dần biến mất trước mắt nàng, một màn đêm đen vây quanh người nữ tử.
Đêm tối, lạnh như băng, tĩnh mịch, đây mới làthứ quen thuộc với nàng, đối diện với những thứ này, nàng không hoảng hốt. Miệng khẽ nói: “Không, takhông muốn trở lại trước kia.”
“A———— ”một tiếng hôthấp vụt rakhỏi cổ họng, Tuyết Daotỉnh mộng, thì ravừa rồi hết thảy chỉ làmộng, trong mộng, côgái lànàng, namtử chính làTriệu VũQuốc, màn đêm hắc ámkhiến nàng tỉnh giấc.
Tỉnh lại, Tuyết Daonhìn quanh bốn phía, chợt nhớ mình đã trở lại hoàng cung, hiện tại đang trong tẩm cung của mình.
Mười mấy năm qua, nơi này vẫn như cũ, ynhư lúc nàng theo sưphụ lên núi học võ, không phải làcác cung nữ lười biếng dọn dẹp mà lànàng yêu cầu người trong cung không được dịch chuyển bất cứ thứ gìtrong phòng.
Cẩm cung, sau khisinh Tuyết Dao, Hiên Viên hoàng hậu ởlại nơi này, ởđây, bất kể làvật gìcũng doDương Dục Hoàn năm đó lựa chọn tỉ mỉ, bởi vậy… chonên Long Tuyết Daochưa baogiờ phép người nào trong cung động vào nơi này. (Dương Dục Hoàn làtên thời congái của Hiên Viên hoàng hậu)
Ngày hôm đó, dưới sự uyhiếp của Triệu VũQuốc, đám người TôThiên Sơn bị buộc thối luikhỏi hoàng cung, nàng rốt cuộc cứu được phụ hoàng, đoạt lại hoàng quyền Tấn quốc, dĩnhiên làkhông thể không kể đến sự giúp sức của VũLiệt đại nhân vàhoàng thúc của nàng.
Trải qualần này, đám người theo bavị hoàng thúc còn lại trước đây luôn kiên trì phản đối chuyện Tuyết Daokế thừa ngôi vị hoàng đế đã cócái nhìn khác, sauviệc nàng đoạt cung thành công, bavị hoàng thúc kiađành chấp thuận, trao binh quyền choLong Tường Viêm. Cũng định đầu tháng tám năm sau làngày Long Tuyết Daolên ngôi.
Bởi vìsự kiện lần này của Hội Trưởng lão, đại thần trong triều nhất thời cũng sợ bóng sợ gió, esợ bản thân bị quyvào tội phản nghịch, trong triều trước kiachia thành bathế lực đại thần, hôm nayrối loạn, Long Tường Viêm muốn nhanh chóng mượn cơhội lần này củng cố hoàng quyền, thế nhưng, ngài như đèn cạn dầu, không thể tiếp tục tâm lực.
Sau khiLong Tuyết Daođoạt cung thành công, Cầm Nhân liền hiểu được sự việc Long Tường Viêm trúng độc rasao. Nghị lực của Long Tường Viêm khiến người tabội phục, hắn mặc dù ănphải độc dược làm mất đitâm trí nhưng hắn dùng tất cả nghị lực cùng dược lýđối kháng lại, cuối cùng giữ được tâm trí thanh tĩnh, tuynhiên, dothân thể cóbệnh nên đã bị tiều tụy đirất nhiều.
Bangày trước, Long Tường Viêm hôn mê, Cầm Nhân dùng toàn lực ứng cứu, Long Tuyết Dao bangày bađêm không ngủ túc trực bên phụ hoàng, thế nhưng ngài vẫn không tỉnh lại.
Giờ phút này, Long Tuyết Daobởi vìmệt mỏi vôlực nên thiếp đi, gặp phải giấc mộng kỳ quái gì, choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y,nàng vội vàng lật chăn xuống giường hướng tẩm cung Long Tường Viêm chạy đi.
Trên đường, trong đầu Long Tuyết Daohiện lên hình ảnh đôi mắt ôn nhucủa Triệu VũQuốc, còn cógiọng nói sủng nịch, chỉ duynhất cónàng được sở hữu sự ôn nhuđó.
Lắc đầu, nước mắt theo gió bayđi, không thể suynghĩ được, bởi vì, sau khinàng lên ngôi, thật không biết đối mặt với thứ tình cảm này giữa haingười như thế nào.
“Vũ Quốc, nếu như huynh là ta,huynh sẽ làm thế nào?” Mang theo nghi vấn này, Long Tuyết Daođã điđến bên ngoài tẩm cung Long Tường Viêm.
-Tham kiến công chúa!
Nhóm thái yđứng bên cửa hành lễ với nàng.
- Sưphụ tađâu?
-Trúc Cầm tiên sinh đang ởbên trong châm cứu choHoàng thượng.
Một vị thái yhồi đáp.
Long Tuyết Daonhíu mày:
-Thân thể phụ hoàng hôm nay suyyếu đinhiều, phải không?
Chúng thái ylấm lét nhìn quanh, ngươi nhìn ta, tanhìn ngươi, không aidám mở miệng, chỉ khúm núm quỳ xuống.
Long Tuyết Daokhông để ý,bước vào trong tẩm cung, chúng thái yquỳ trên mặt đất thở phào nhẹ nhõm, rối rít laumồ hôi lạnh trên trán:
- Mayquá, công chúa không cóhỏi gìcả, nếu không, chúng tabiết trả lời thế nào a…
Lúc Long Tuyết Daothiếp đi, Long Tường Viêm tỉnh lại, kêu một tiếng “Tuyết Dao” rồi lại hôn mêbất tỉnh, nhóm thái ybắt mạch hiểu được đại nạn của Hoàng thượng đã đến, thế nhưng, nói Hoàng thượng sắp quađời, aidám cất lời? Vìvậy vừa rồi chỉ dám quỳ sụp vìsợ hãi.
-Công chúa chúng tamặc dùthoạt nhìn lạnh lùng nhưng không phải lànhẫn tâm, Khải Dục kiamặc dùbị TôThiên Sơn muachuộc nhưng công chúa không tratấn cô ta,chỉ một kiếm kết thúc mạng sống, cũng không ban“cái chết” chocả nhà cô ta, coinhư đã nhân từ rồi… Nếu đổi lại là TôThiên Sơn, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn…
-Công chúa chính làphúc lớn choTấn quốc ta!
Một vị thái y caotuổi cảm thán nói.
Nhìn Long Tường Viêm nằm trên long sàng, hốc mắt Long Tuyết Daonóng lên, chotới giờ phút này nàng vẫn cố kiên trì, vậy mànước mắt không nghe theo điều khiển của lýtrí, thinhau tuôn trên gò mánàng, từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng hỏi Cầm Nhân:
-Phụ hoàng còn cóthể chống chọi được baolâu?
Cầm Nhân thở dài, khẽ nói:
-Ngài bây giờ, sống còn đau đớn hơn chết!
Lồng ngực Tuyết Daonhư bị một đao chém vào, một khắc kia timnhư ngừng đập, nàng nhìn Cầm Nhân, cổ họng nghẹn ứ, ánh mắt nhìn sưphụ mình mang theo cầu khẩn.
Cầm Nhân vỗ nhẹ vainàng:
-Ngài épbản thân tỉnh dậy là vìmuốn nhìn mặt conmột lần, con quađi.
- Sưphụ…
Chưa baogiờ rơi lệ trước mặt Cầm Nhân nhưng giờ phút này nàng lại nhào tới khóc nức nở trong lòng Cầm Nhân, tiếng khóc tức tưởi kìm nén baolâu cuối cùng bật ra,mang theo baođau thương, khổ sở.
-Đồ nhingoan, cha con cómột nữ nhinhư conhẳn làrất hãnh diện.
Cầm Nhân nhẹ nhàng dỗ dành Tuyết Dao, giờ phút này, nàng như trở về là bégái năm tuổi ngày nào lên núi tập võcùng hắn.
- Daonhi, conđến rồi sao?
Tuyết Daobước tới, cố nén nước mắt, nàng miễn cười nở nụ cười:
-Phụ hoàng…
Ánh mắt Long Tường Viêm cóchút mơhồ, nghe thấy giọng nói Tuyết Daođột nhiên sáng lên, giống như đèn sắp cạn lóe lên ánh sáng lần cuối…
- Congái của cha, đừng quá đau thương, phụ hoàng cóthể tận mắt thấy được contrở về cứu Long giathì đã thỏa mãn lắm rồi, lão Thiên quả thực đã chiếu cố tanhiều, đáng tiếc… phụ hoàng… không được nhìn thấy Dao nhilên ngôi rồi…
Tuyết Daonắm chặt bàn taygầy khô của Long Tường Viêm, gắng kìm lại dòng nước mắt hấp haytrên khóe mắt, nàng khẽ mỉm cười:
-Phụ hoàng nói cái gìchứ, gì màkhông nhìn thấy conlên ngôi haycái gì…
Lời chưa dứt, nàng không nén được phải đưa taygạt lệ.
Long Tường Viêm vỗ nhẹ lên taynàng, ngài khó khăn thốt ralời:
- Dao Nhiđừng buồn… Phụ hoàng muốn đoàn tụ với mẫu hậu con, nàng… chờ taquá lâu rồi.
-Phụ hoàng, congái còn muốn cùng người đánh cờ, còn muốn nghe người nói đạo trị quốc…
- DaoNhi… Phụ hoàng không thể tiếp tục điquãng đường sắp tới cùng con, giang sơn Long gia saunày nhờ cậy con…
Long Tuyết Daolắc đầu, nước mắt không kìm nén được lại tuôn rơi, nàng rất muốn nói, phụ hoàng, người đừng đi, nàng không muốn người đi, nàng không muốn, không muốn đón nhận giang sơn này, nhưng lại nghĩ tới lời sưphụ vừa nói: “Ngài bây giờ, sống còn đau đớn hơn chết!”, nàng lại cắn chặt môi, vị mặn tanh lantrong khoang miệng.
- Dao Nhisẽ không làm người thất vọng.
Long Tường Viêm khẽ gật đầu, hôhấp trở nên dồn dập, haimắt ngài mờ dần đi, tròng mắt chăm chú nhìn Tuyết Dao, trong đó chứa đựng tình yêu thương vôhạn, ngài nắm chặt taynàng, dùng hết tất cả khí lực của một người sắp ra đinói:
-Hứa với cha, cho dùlàm Hoàng đế cũng phải làm chobản thân hạnh phúc!
Nước mắt tràn mi,Tuyết Daocố gắng lắm mới cóthể gật đầu, làm Hoàng đế, nàng còn có cơhội lựa chọn hạnh phúc sao?
- DaoNhi…
Giọng nói của Long Tường Viêm mỗi lúc một nhỏ đi, nàng cúi người hết sức lắng nghe.
-Hắn… rất tốt… cho dù là vuamột nước, DaoNhi… chớ buông tay…
Nói xong lời cuối cùng, Long Tường Viêm thở hắt một cái, bàn taynắm chặt tayTuyết Daochậm rãi buông ra,Tuyết Daokinh hoảng lay tayLong Tường Viêm, thấp giọng hô:
-Phụ hoàng….
Nàng đưa haimắt cầu cứu Cầm Nhân, đổi lại, làcái lắc đầu đau đớn của sưphụ mình.
Long Tường Viêm mang theo nụ cười, haimắt nhắm lại bình thản, cuối cùng cóthể tìm thấy bình antrong phút cuối cuộc đời.
Hương hoahòe quyện với mùi thuốc bắc lantỏa trong tẩm điện, cả người Long Tuyết Dao runrẩy, côtịch cùng bithương vôtận vây quanh nàng. Nàng nắm chặt đôi bàn taylạnh như băng của Long Tường Viêm, thật lâu, thật lâu vẫn không nói một câu, mặc sưphụ khuyên lơn, rồi lalên, nàng vẫn hờ hững. Quahồi lâu, Tuyết Daoloạng choạng nâng cánh taykhô gầy của Long Tường Viêm lên ápvào mánàng, xoa qualúm đồng tiền của nàng, lại xoalên trán nàng, hồn nhiên như một đứa trẻ, nàng thầm thì: “Phụ hoàng, Dao Nhithích hoađào, cóthể làm hoađào baytrong gió thì tốt nhỉ?”
“Mẫu hậu, trong lòng Dao nhirất đau…”