Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phượng Hoàng Lửa-266
Phượng Hoàng Lửa - Chương 264: Ăn Sáng!
Chu Cẩm ngồi vào bàn ăn, Diệp Mặc cũng nhanh chóng ngồi vào
Cả đêm hôm qua chưa ăn gì, sáng nay lại còn hét lớn, tốn quá nhiều năng lượng, bụng của cô sớm đã đói chết
ChuC ẩm chẳng để ý tới ai, cô cầm đũa lên gắp thức ăn, ăn lấy ăn để!
Diệp Mặc đương nhiên đã dùng bữa xong từ lâu, hắn ngồi khoanh hai tay lại, nhìn Chu Cẩm ăn
Thật ra, ở độ tuổi này, Chu Cẩm vẫn chỉ còn là một cô bé chưa hiểu sự đời, có sự ngây ngô cuồng nhiệt của tuổi trẻ, chứ nào có sự sắc bén lạnh nhạt
Cô lúc trước thông minh, tinh tế, nhìn người đoán người, cô có một cái đầu lạnh, một óc phán đoán nhạy bén, còn bây giờ, thời gian quay ngược làm Diệp Mặc thấy được một mặc khác của Chu Cẩm, cô thật ra rất trẻ con
Khi trước, mỗi khi hắn chọc cô, cô mới biểu hiện những tính trẻ con của mìn ra ngoài, hắn cũng hay hoài nghi, tại sao cô lại có 2 mặt đối lập như vậy
Thì ra cô chính là có tính đáng yêu trẻ con như vậy từ lúc nhỏ
Có lẽ sau này, vì ảnh hưởng nào đó mà ở Chu Cẩm tôi luyện được sự bình tĩnh, lạnh nhạt hiếm có Cô tư duy sâu sắc và nó vô hình tạo nên một bức tường khác xa với những người con gái ngoài kia
Chu Cẩm đang ăn, bỗng cảm giác có người nhìn mình, cô dừng đũa, ngóc đầu lên, khi thấy DIệp Mặc không đụng đũa, liền hỏi:
- Anh không ăn sao?
Diệp Mặc lắc đầu, trả lời:
- Anh ăn rồi, em cứ ăn đi!
Bây giờ Chu Cẩm mới phát hiện đến xưng hô giữa cô và hắn đã thay đổi, hắn gọi cô sao nghe ngọt xớt vậy?
Nghĩ nghĩ, Chu Cẩm liền nói:
- Mà sao anh lại gọi tôi như vậy? Từ khi nào tôi với anh trở nên thân thiết thế?
Diệp Mặc nhún vai, cười:
- Em đã là người của anh, anh gọi thế có gì là sai?
Vừa dứt lười, Chu Cẩm cầm ngay cái muỗng trên tay mình, phóng tới:
- Anh im miệng cho tôi, cái gì mà người của anh, anh còn dám gọi như vậy nữa, xem tôi đập chết anh không!
Diệp Mặc ngược lại không sợ, lên tiếng:
- Em nghĩ sao thì tùy, dù gì anh cũng là người có trách nhiệm, anh đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với em!
Chu Cẩm nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Mặc, nói:
- Tôi đã nói là không cần anh chịu trách nhiệm, chúng ta đều là người lớn, xảy ra chuyện đó là binh thường, tôi không cần anh đứng ra nhận!
Diệp Mặc nhún vai:
- Anh cứ thích như vậy, em quản nổi?
Chu Cẩm xém chút đem đống đồ ăn trên bàn ném vào mặt Diệp Mặc, cô cứ cám thấy, tên này càng lúc càng lần tới, càng lúc càng lưu manh
Sao lúc đầu gặp cô không biết hắn nói nhiều vậy nhỉ??
*Mọi người nhớ like chap và bỏ phiếu đề xuất cho Tiêu với nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Chu Cẩm ngồi vào bàn ăn, Diệp Mặc cũng nhanh chóng ngồi vào
Cả đêm hôm qua chưa ăn gì, sáng nay lại còn hét lớn, tốn quá nhiều năng lượng, bụng của cô sớm đã đói chết
ChuC ẩm chẳng để ý tới ai, cô cầm đũa lên gắp thức ăn, ăn lấy ăn để!
Diệp Mặc đương nhiên đã dùng bữa xong từ lâu, hắn ngồi khoanh hai tay lại, nhìn Chu Cẩm ăn
Thật ra, ở độ tuổi này, Chu Cẩm vẫn chỉ còn là một cô bé chưa hiểu sự đời, có sự ngây ngô cuồng nhiệt của tuổi trẻ, chứ nào có sự sắc bén lạnh nhạt
Cô lúc trước thông minh, tinh tế, nhìn người đoán người, cô có một cái đầu lạnh, một óc phán đoán nhạy bén, còn bây giờ, thời gian quay ngược làm Diệp Mặc thấy được một mặc khác của Chu Cẩm, cô thật ra rất trẻ con
Khi trước, mỗi khi hắn chọc cô, cô mới biểu hiện những tính trẻ con của mìn ra ngoài, hắn cũng hay hoài nghi, tại sao cô lại có 2 mặt đối lập như vậy
Thì ra cô chính là có tính đáng yêu trẻ con như vậy từ lúc nhỏ
Có lẽ sau này, vì ảnh hưởng nào đó mà ở Chu Cẩm tôi luyện được sự bình tĩnh, lạnh nhạt hiếm có Cô tư duy sâu sắc và nó vô hình tạo nên một bức tường khác xa với những người con gái ngoài kia
Chu Cẩm đang ăn, bỗng cảm giác có người nhìn mình, cô dừng đũa, ngóc đầu lên, khi thấy DIệp Mặc không đụng đũa, liền hỏi:
- Anh không ăn sao?
Diệp Mặc lắc đầu, trả lời:
- Anh ăn rồi, em cứ ăn đi!
Bây giờ Chu Cẩm mới phát hiện đến xưng hô giữa cô và hắn đã thay đổi, hắn gọi cô sao nghe ngọt xớt vậy?
Nghĩ nghĩ, Chu Cẩm liền nói:
- Mà sao anh lại gọi tôi như vậy? Từ khi nào tôi với anh trở nên thân thiết thế?
Diệp Mặc nhún vai, cười:
- Em đã là người của anh, anh gọi thế có gì là sai?
Vừa dứt lười, Chu Cẩm cầm ngay cái muỗng trên tay mình, phóng tới:
- Anh im miệng cho tôi, cái gì mà người của anh, anh còn dám gọi như vậy nữa, xem tôi đập chết anh không!
Diệp Mặc ngược lại không sợ, lên tiếng:
- Em nghĩ sao thì tùy, dù gì anh cũng là người có trách nhiệm, anh đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với em!
Chu Cẩm nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Mặc, nói:
- Tôi đã nói là không cần anh chịu trách nhiệm, chúng ta đều là người lớn, xảy ra chuyện đó là binh thường, tôi không cần anh đứng ra nhận!
Diệp Mặc nhún vai:
- Anh cứ thích như vậy, em quản nổi?
Chu Cẩm xém chút đem đống đồ ăn trên bàn ném vào mặt Diệp Mặc, cô cứ cám thấy, tên này càng lúc càng lần tới, càng lúc càng lưu manh
Sao lúc đầu gặp cô không biết hắn nói nhiều vậy nhỉ??
*Mọi người nhớ like chap và bỏ phiếu đề xuất cho Tiêu với nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook