Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phượng Hoàng Lửa-290
Phượng Hoàng Lửa - Chương 288: Giải Thích!
Diệp Mặc đi xuống nhà, khi thấy CHu Cẩm đứng nơi đó, quay lưng về phía mình, trên bàn tay phải đang chảy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà
Những mảnh rơi vỡ xuống đất đầy rẫy xung quanh đôi chân trần của cô
Diệp Mặc nhíu mày, hắn rút khăn tay từ trong túi áo mình ra, chạy ngay đến chỗ Chu Cẩm, nắm lấy tay cô, nói giọng trầm trầm:
- Em làm sao vậy? Bất cẩn như thế!
Chu Cẩm nghe thấy tiếng gọi ấy, cô lập tức quay người, tát vào mặt Diệp Mặc một cái trước khi hắn kịp định hình được gì đó!
Chu Cẩm cầm tờ báo, nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Anh đang làm cái gì đây? Anh xem thử anh đang làm cái gì đây???
Diệp Mặc nhìn vào những dòng chữ chói mắt ấy, hắn vô thức thở dài
Hướng Hàm cô ta lại làm hỏng việc rồi!!!
Diệp Mặc bỏ qua tờ báo, hắn cầm lấy bàn tay của Chu Cẩm, đưa khăn lên băng bó
Chu Cẩm nhìn hành động của hắn, cô đột nhiên cảm thấy tức giận, hắn không có gì để giải thích với cô ư?
Hay là nói hắn đồng ý với những chữ ghi trên này
Càng nghĩ Chu Cẩm càng tức giận, cô hất tay hắn ra, nói:
- Anh im lặng sao? Anh để mặc cho bọn họ nghĩ về tôi như thế???
Diệp Mặc bị cô hất ra, khăn tay cũng chưa kịp băng lại
Hắn nhìn CHu Cẩm kích động, lên tiếng:
- Em bình tĩnh đi, nghe anh giải thích!
Chu Cẩm cố gắng kiềm nén cơn giận của mình, nói:
- Được, vậy anh giải thích đi! Tôi nghe anh giải thích, anh mau giải thích đi!
Diệp Mặc ôm lấy bả vai của cô, chàm chậm đáp:
- Em nghe anh nói, đó là ảnh do mấy nhà báo đưa lên, bây giờ chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc im lặng Đợi chờ cơ hội phản công
Chu Cẩm thở hắt ra, cô cười lạnh:
- Không thể làm gì khác? Ý anh là anh cứ để cho bọn họ thích làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói với tôi như thế? Anh để bọn họ nói nhăng nói cuội sao? Hay anh cũng nghĩ bọn họ nói đúng? Cho rằng tôi chính là người vì muốn trèo cao mà dây dưa bám riết lấy anh!
Từng lời, từng chữ cô đọc trong tờ báo, đều công kích đầu óc cô lúc này, họ nói cô lấy quan hệ ra để thăng tiến, chức quán quân cũng là do Diệp Mặc đằng sau âm thầm hỗ trợ vv
Cô không có, cô thật sự không có!!!!!
Diệp Mặc nhìn dáng vẻ kích động của cô, anh bất giác nhíu mày:
- Em làm sao vậy? Từ khi nào em để ý đến suy nghĩ của người ngoài như thế? Căn bản chúng ta không có làm, em không có làm, thì cần gì phải sợ?
Chu Cẩm hất cánh tay của Diệp Mặc trên người mình ra, hét lớn:
- Đúng là tôi sợ đó! Tôi chính là sợ cái nhìn của người ngoài, tôi chính là sợ người khác định nghĩa về mình xấu xa như thế! Nhưng mà tôi căn bản không có làm mà!
*Nhớ like chap và bỏ phiếu đề xuất cho Tiêu với nhé*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Diệp Mặc đi xuống nhà, khi thấy CHu Cẩm đứng nơi đó, quay lưng về phía mình, trên bàn tay phải đang chảy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà
Những mảnh rơi vỡ xuống đất đầy rẫy xung quanh đôi chân trần của cô
Diệp Mặc nhíu mày, hắn rút khăn tay từ trong túi áo mình ra, chạy ngay đến chỗ Chu Cẩm, nắm lấy tay cô, nói giọng trầm trầm:
- Em làm sao vậy? Bất cẩn như thế!
Chu Cẩm nghe thấy tiếng gọi ấy, cô lập tức quay người, tát vào mặt Diệp Mặc một cái trước khi hắn kịp định hình được gì đó!
Chu Cẩm cầm tờ báo, nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Anh đang làm cái gì đây? Anh xem thử anh đang làm cái gì đây???
Diệp Mặc nhìn vào những dòng chữ chói mắt ấy, hắn vô thức thở dài
Hướng Hàm cô ta lại làm hỏng việc rồi!!!
Diệp Mặc bỏ qua tờ báo, hắn cầm lấy bàn tay của Chu Cẩm, đưa khăn lên băng bó
Chu Cẩm nhìn hành động của hắn, cô đột nhiên cảm thấy tức giận, hắn không có gì để giải thích với cô ư?
Hay là nói hắn đồng ý với những chữ ghi trên này
Càng nghĩ Chu Cẩm càng tức giận, cô hất tay hắn ra, nói:
- Anh im lặng sao? Anh để mặc cho bọn họ nghĩ về tôi như thế???
Diệp Mặc bị cô hất ra, khăn tay cũng chưa kịp băng lại
Hắn nhìn CHu Cẩm kích động, lên tiếng:
- Em bình tĩnh đi, nghe anh giải thích!
Chu Cẩm cố gắng kiềm nén cơn giận của mình, nói:
- Được, vậy anh giải thích đi! Tôi nghe anh giải thích, anh mau giải thích đi!
Diệp Mặc ôm lấy bả vai của cô, chàm chậm đáp:
- Em nghe anh nói, đó là ảnh do mấy nhà báo đưa lên, bây giờ chúng ta không thể làm gì khác ngoài việc im lặng Đợi chờ cơ hội phản công
Chu Cẩm thở hắt ra, cô cười lạnh:
- Không thể làm gì khác? Ý anh là anh cứ để cho bọn họ thích làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói với tôi như thế? Anh để bọn họ nói nhăng nói cuội sao? Hay anh cũng nghĩ bọn họ nói đúng? Cho rằng tôi chính là người vì muốn trèo cao mà dây dưa bám riết lấy anh!
Từng lời, từng chữ cô đọc trong tờ báo, đều công kích đầu óc cô lúc này, họ nói cô lấy quan hệ ra để thăng tiến, chức quán quân cũng là do Diệp Mặc đằng sau âm thầm hỗ trợ vv
Cô không có, cô thật sự không có!!!!!
Diệp Mặc nhìn dáng vẻ kích động của cô, anh bất giác nhíu mày:
- Em làm sao vậy? Từ khi nào em để ý đến suy nghĩ của người ngoài như thế? Căn bản chúng ta không có làm, em không có làm, thì cần gì phải sợ?
Chu Cẩm hất cánh tay của Diệp Mặc trên người mình ra, hét lớn:
- Đúng là tôi sợ đó! Tôi chính là sợ cái nhìn của người ngoài, tôi chính là sợ người khác định nghĩa về mình xấu xa như thế! Nhưng mà tôi căn bản không có làm mà!
*Nhớ like chap và bỏ phiếu đề xuất cho Tiêu với nhé*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook