Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phượng Hoàng Lửa-397
Phượng Hoàng Lửa - Chương 397: Các Người Là Ai?
Chu Cẩm vừa mở cửa ra, cô liền bị một bóng đen tấn công, nó áp sát cô vào tường, khiến đầu và lưng của cô đều bị đập mạnh, cổ truyền đến cảm xúc đau đớn và khó thở, khiến Chu Cẩm bất giác nhăn mày
Tử Hân và Triết Như đều vô cùng kinh ngạc, họ nhanh chóng lao về phía chỗ cô, tách người đang bóp cổ Chu Cẩm ra
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạch Hiền, Tử Hân liền hét lên:
- Hạch Hiền, bà làm gì vậy, mau buông tay ra!!!!
Hạch Hiền với ánh nhìn vô cùng đáng sợ, đôi con ngươi hiện lên màu xanh nhìn chằm chằm Chu Cẩm đang khó thở, gầm gừ hỏi:
- Các ngươi là ai? Tại sao lại biết tên của ta!!
Đúng lúc này, Diệp Mặc từ dưới lầu xông thẳng lên trên, chạy ngau vào trong phòng, khi nghe thấy tiếng hét của hai người kia, anh gần như là dùng sức mạnh bay tới, bất chấp đám người hầu đang ở làm việc phía dưới
Diệp mặc thấy Chu Cẩm bị bóp cổ, sắc mặt cô tái mét, anh liền dùng sức mạnh đánh tới chỗ Hạch Hiền
Hạch Hiền quay phắt lại, dùng đôi mắt sáng, cản phá nguồn sức mạnh của anh, đánh bật lại Diệp Mặc
Chu Cẩm bị chóng mặt, sau cơn đập đầu, mắt cô hoa đi nhiều, cộng thêm việc thiếu oxi, càng khiến cô nhận diện tình hình chậm chạp hơn
Không thể thấy rõ trước mắt mình là gì, chỉ mờ mờ ảo ảo nhìn thấy một cô gái tóc đen với đôi mắt rất sáng
Thế nhưng nghe loáng thoáng, cô vẫn có thể nghe được, người đang tấn công cô, chính là Hạch Hiền
Chu Cẩm cầm hai tay chặn lại tay đang bóp cổ cô của Hạch Hiền, khó khăn lên tiếng:
- Hạch Hiền là tôi Chu Cẩm
Tiếng nói của cô vì không thể bật ra nổi mà tiếng được tiếng mất, càng làm cô cảm thấy khó khăn hơn
Triết Như thấy liền tiếp lời:
- Hạch Hiền, mau buông tay ra, đó là tiểu thư, là Phượng Hoàng!!
Chữ "phượng hoàng" vừa cất lên, khuôn mặt Hạch Hiền liền cứng đơ, biểu cảm như dịu xuống, tay cũng giảm lực
Phượng Hoàng Chu Cẩm chính là hậu duệ đã xuyên không đó
Nghĩ đến đây, đôi mắt Hạch Hiền liền trở về như cũ, tay bà thả lỏng, lên tiếng dò hỏi:
- Chu Cẩm? Ngươi là Chu Cẩm sao?
Bàn tay Hạch Hiền vừa thả cổ mình ra, Chu Cẩm liền trượt từ trên tường xuống, há miệng thở dốc, phổi hoạt động hết mức có thể để lấy lại không khí cho mình
Diệp Mặc liền lao đến đỡ lấy người Chu Cẩm, lo lắng hỏi:
- Cẩm nhi, em thấy thế nào rồi??
Tử Hân và Triết Như cũng hoảng hốt vô cùng, bọn họ đều quỳ xuống xem xét tình hình của cô
Chu Cẩm thở dốc, mắt nhắm nghiền lại, rồi bỗng chốc mở ra, đến khi mọi thứ được nhìn rõ hơn, cô mới lên tiếng đáp:
- Em ổn không sao cả
Triết Như đỡ lấy tay Chu Cẩm, bắt mạch cho cô, khi chắc chắn đã ổn định, mới thả ra, nói:
- Diệp tổng, tiểu thư không sao cả! Kinh mạch hoạt động bình thường
Lúc này, cả ba người mới thở phào nhẹ nhõm, Chu Cẩm nuốt một ngụm nước bọt, cô dựa vào Diệp Mặc đứng lên, nhìn Hạch Hiền
Hạch Hiền từ lúc tới đây, toàn bộ về ngoại hình đều thay đổi hẳn, nhất là mái tóc bạc, bây giờ đã chuyển sang màu đen tuyền, nhìn cứ như là một thiếu nữ vậy
Chu Cẩm tiến lên, nói:
- Hạch Hiền, là ta đây! Chu Cẩm! Bà biết ta đúng không?
Hạch Hiền nhướng mày, lên tiếng đáp:
- Chu Cẩm! Là ngươi thật ư? Thật tốt quá, ngươi vẫn bình an
Chu Cẩm gật đầu, có chút đau rát khi cử động cổ, Hạch Hiền nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, liền nhớ đến chuyện lúc nãy:
- Thật xin lỗi, lúc nãy ta cứ tưởng là kẻ xấu
Hạch Hiền lúc ngăn cản Giang Bách Thần vì không cẩn thận mà bị hút vào vòng thời gian, khiến mình cũng bị xuyên không đến đây, khi bà tỉnh lại, thì liền nhìn thấy hai cô gái đang đứng bên cạnh mình, lúc đó, bà không cử động được, nhưng ánh mắt và trí óc vẫn hoạt động bình thường
Sau tầm vài phút, cơ thể bà mới có phản ứng, lúc đó, hai cô gái kia đã ra ngoài, bà nghĩ nghĩ không biết bọn họ là ai, liền cứ phòng bị xem là kẻ xấu, bà ngồi dậy nấp sau cửa, ngay khi nó vừa mở ra, bà đã lao đến khống chế đối phương
Một thân một mình ở nơi xa lạ, nghi ngờ người khác cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở nơi xa lạ, suy nghĩ đầu tiên của ai cũng sẽ là như thế, nhưng mà bà lại không ngờ người đó lại là Chu Cẩm
Nghĩ tới đây, Hạch Hiền liền nhớ đến Giang Bách Thần, bà lên tiếng hỏi:
- Chu Cẩm, ta đến đây cùng với một người nữa, hắn là Giang Bách Thần- Ngũ hoàng tử, hắn bây giờ đang ở đâu?
Tử Hân và Triết Như bên cạnh nghe vậy liền đáp:
- Bà muốn hỏi Giang Bách Thần sao? Hắn ta cũng bị ngất khi đến đây như bà vậy, nằm ở chỗ kia kìa!
Vừa nói, Tử Hân vừa chỉ tay về phía chiếc giường bên cạnh Hạch Hiền, mọi người có măt ai cũng đồng loạt nhìn qua, những tưởng sẽ thấy được gương mặt của quen thuộc của một ai đó, tế nhưng chiếc giường lại trống không
Giang Bách Thần đi đâu rồi??
Đang bất ngờ suy nghĩ, đột nhiên, một tiếng nói vang lên, làm tất cả mọi người đều chuyển hướng nhìn sang:
- Các người là ai???
*Nhớ bỏ phiếu cho Tiêu với nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Chu Cẩm vừa mở cửa ra, cô liền bị một bóng đen tấn công, nó áp sát cô vào tường, khiến đầu và lưng của cô đều bị đập mạnh, cổ truyền đến cảm xúc đau đớn và khó thở, khiến Chu Cẩm bất giác nhăn mày
Tử Hân và Triết Như đều vô cùng kinh ngạc, họ nhanh chóng lao về phía chỗ cô, tách người đang bóp cổ Chu Cẩm ra
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạch Hiền, Tử Hân liền hét lên:
- Hạch Hiền, bà làm gì vậy, mau buông tay ra!!!!
Hạch Hiền với ánh nhìn vô cùng đáng sợ, đôi con ngươi hiện lên màu xanh nhìn chằm chằm Chu Cẩm đang khó thở, gầm gừ hỏi:
- Các ngươi là ai? Tại sao lại biết tên của ta!!
Đúng lúc này, Diệp Mặc từ dưới lầu xông thẳng lên trên, chạy ngau vào trong phòng, khi nghe thấy tiếng hét của hai người kia, anh gần như là dùng sức mạnh bay tới, bất chấp đám người hầu đang ở làm việc phía dưới
Diệp mặc thấy Chu Cẩm bị bóp cổ, sắc mặt cô tái mét, anh liền dùng sức mạnh đánh tới chỗ Hạch Hiền
Hạch Hiền quay phắt lại, dùng đôi mắt sáng, cản phá nguồn sức mạnh của anh, đánh bật lại Diệp Mặc
Chu Cẩm bị chóng mặt, sau cơn đập đầu, mắt cô hoa đi nhiều, cộng thêm việc thiếu oxi, càng khiến cô nhận diện tình hình chậm chạp hơn
Không thể thấy rõ trước mắt mình là gì, chỉ mờ mờ ảo ảo nhìn thấy một cô gái tóc đen với đôi mắt rất sáng
Thế nhưng nghe loáng thoáng, cô vẫn có thể nghe được, người đang tấn công cô, chính là Hạch Hiền
Chu Cẩm cầm hai tay chặn lại tay đang bóp cổ cô của Hạch Hiền, khó khăn lên tiếng:
- Hạch Hiền là tôi Chu Cẩm
Tiếng nói của cô vì không thể bật ra nổi mà tiếng được tiếng mất, càng làm cô cảm thấy khó khăn hơn
Triết Như thấy liền tiếp lời:
- Hạch Hiền, mau buông tay ra, đó là tiểu thư, là Phượng Hoàng!!
Chữ "phượng hoàng" vừa cất lên, khuôn mặt Hạch Hiền liền cứng đơ, biểu cảm như dịu xuống, tay cũng giảm lực
Phượng Hoàng Chu Cẩm chính là hậu duệ đã xuyên không đó
Nghĩ đến đây, đôi mắt Hạch Hiền liền trở về như cũ, tay bà thả lỏng, lên tiếng dò hỏi:
- Chu Cẩm? Ngươi là Chu Cẩm sao?
Bàn tay Hạch Hiền vừa thả cổ mình ra, Chu Cẩm liền trượt từ trên tường xuống, há miệng thở dốc, phổi hoạt động hết mức có thể để lấy lại không khí cho mình
Diệp Mặc liền lao đến đỡ lấy người Chu Cẩm, lo lắng hỏi:
- Cẩm nhi, em thấy thế nào rồi??
Tử Hân và Triết Như cũng hoảng hốt vô cùng, bọn họ đều quỳ xuống xem xét tình hình của cô
Chu Cẩm thở dốc, mắt nhắm nghiền lại, rồi bỗng chốc mở ra, đến khi mọi thứ được nhìn rõ hơn, cô mới lên tiếng đáp:
- Em ổn không sao cả
Triết Như đỡ lấy tay Chu Cẩm, bắt mạch cho cô, khi chắc chắn đã ổn định, mới thả ra, nói:
- Diệp tổng, tiểu thư không sao cả! Kinh mạch hoạt động bình thường
Lúc này, cả ba người mới thở phào nhẹ nhõm, Chu Cẩm nuốt một ngụm nước bọt, cô dựa vào Diệp Mặc đứng lên, nhìn Hạch Hiền
Hạch Hiền từ lúc tới đây, toàn bộ về ngoại hình đều thay đổi hẳn, nhất là mái tóc bạc, bây giờ đã chuyển sang màu đen tuyền, nhìn cứ như là một thiếu nữ vậy
Chu Cẩm tiến lên, nói:
- Hạch Hiền, là ta đây! Chu Cẩm! Bà biết ta đúng không?
Hạch Hiền nhướng mày, lên tiếng đáp:
- Chu Cẩm! Là ngươi thật ư? Thật tốt quá, ngươi vẫn bình an
Chu Cẩm gật đầu, có chút đau rát khi cử động cổ, Hạch Hiền nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, liền nhớ đến chuyện lúc nãy:
- Thật xin lỗi, lúc nãy ta cứ tưởng là kẻ xấu
Hạch Hiền lúc ngăn cản Giang Bách Thần vì không cẩn thận mà bị hút vào vòng thời gian, khiến mình cũng bị xuyên không đến đây, khi bà tỉnh lại, thì liền nhìn thấy hai cô gái đang đứng bên cạnh mình, lúc đó, bà không cử động được, nhưng ánh mắt và trí óc vẫn hoạt động bình thường
Sau tầm vài phút, cơ thể bà mới có phản ứng, lúc đó, hai cô gái kia đã ra ngoài, bà nghĩ nghĩ không biết bọn họ là ai, liền cứ phòng bị xem là kẻ xấu, bà ngồi dậy nấp sau cửa, ngay khi nó vừa mở ra, bà đã lao đến khống chế đối phương
Một thân một mình ở nơi xa lạ, nghi ngờ người khác cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, vừa tỉnh dậy đã thấy mình ở nơi xa lạ, suy nghĩ đầu tiên của ai cũng sẽ là như thế, nhưng mà bà lại không ngờ người đó lại là Chu Cẩm
Nghĩ tới đây, Hạch Hiền liền nhớ đến Giang Bách Thần, bà lên tiếng hỏi:
- Chu Cẩm, ta đến đây cùng với một người nữa, hắn là Giang Bách Thần- Ngũ hoàng tử, hắn bây giờ đang ở đâu?
Tử Hân và Triết Như bên cạnh nghe vậy liền đáp:
- Bà muốn hỏi Giang Bách Thần sao? Hắn ta cũng bị ngất khi đến đây như bà vậy, nằm ở chỗ kia kìa!
Vừa nói, Tử Hân vừa chỉ tay về phía chiếc giường bên cạnh Hạch Hiền, mọi người có măt ai cũng đồng loạt nhìn qua, những tưởng sẽ thấy được gương mặt của quen thuộc của một ai đó, tế nhưng chiếc giường lại trống không
Giang Bách Thần đi đâu rồi??
Đang bất ngờ suy nghĩ, đột nhiên, một tiếng nói vang lên, làm tất cả mọi người đều chuyển hướng nhìn sang:
- Các người là ai???
*Nhớ bỏ phiếu cho Tiêu với nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook