Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phượng Hoàng Lửa-408
Phượng Hoàng Lửa - Chương 406: Gặp Mẹ Lớn!
Chu Cẩm và Hạch Hiền nói chuyện một lúc thì Diệp Mặc mở cửa đi vào, Hạch Hiền không cản trở nữa liền đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người
Chu Cẩm nhìn Diệp Mặc mỉm cười, cô đứng dậy, rời khỏi ghế, lao đến ôm chầm lấy anh, ngửi mùi thơm trên người anh, lòng bỗng nhiên an lành trở lại
Diệp Mặc nhìn thấy cô như vậy, có chút bất ngờ, nhưng mà không ngăn cản, bản thân thích chết đi được, không thể lừa dối mình, nên cứ chấp nhận vậy thôi! Hiếm khi cô chủ động vậy mà =)))
Diệp Mặc ôm Chu Cẩm từ phía sau, xoa đầu cô nói:
- Hôm nay em vất vả rồi!!
Chu Cẩm nghe anh nói liền bật cười, đúng là vất vả thật! Cô buổi sang vừa tiếp mẹ chồng, vừa tiếp Hạch Hiền, buổi chiều lại thêm vụ của Giang Bách Thần nữa, hôm nay đúng thật là rất mệt mỏi!
Chợt, bàn tay chạm vào đầu Chu Cẩm khiến cô đau nhức, toàn thân trong phút chốc như có dòng điện chạy qua, hơi tê người, thốt lên:
- A!!
Diệp Mặc bất ngờ, anh thả cô ra, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Chu Cẩm đưa một tay lên sờ sau ót mình, không nhìn anh trả lời:
- À, không sao, em hơi chóng mặt thôi! Anh đừng lo!
Diệp Mặc nhíu mày, nhìn hướng đầu cô, lên tiếng hỏi:
- Có phải do lúc sáng đầu em đập vào tường không? Để anh xem nào!
Vừa nói, Diệp Mặc vừa đưa tay vòng ra sau đầu cô, một tay ôm người cô vào lòng, giảm thiểu khoảng cách, một tay vén tóc cô lên, xem xét vết thương
Chu Cẩm cũng không cản anh, cô tựa vào vai anh, nghiêng đầu để anh nhìn kĩ hơn
Diệp Mặc nhìn qua lại, nhưng không thấy gì nghiêm trọng, chỉ là có chút sưng lên, thành một cục nhỏ tí ở giữa đầu
- Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé? - Diệp Mặc vừa xoa đầu cô vừa nói
Chu Cẩm nghe liền từ chối, cô lên tiếng trả lời lại:
- Không, thôi không cần đâu, chắc chỉ là sưng nhẹ thôi, vài hôm sẽ khỏi, không cần đi bệnh viện đâu!!!
Diệp Mặc nheo mắt nhìn cô, hơi nhếch môi hỏi:
- Em sợ đi bệnh viện sao?
Chu Cẩm bị nói trúng tim đen, cô cắn môi nhìn anh, không trả lời
Đúng vậy, CHu Cẩm không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ vào bệnh viện
Cô thật ra không phải quá sợ nơi đó, chỉ là cô không thích mà thôi, chỉ cần ngửi mùi trong cái nơi ấy, đã khiến cô thấy không thoải mái rồi!
Hơn nữa, cô không thích bị tiêm, từ nhỏ đến lớn cô thậm chí chịu chết vì sốt chứ không bao giờ tiêm thuốc, uống viên to cỡ nào cũng được, chỉ cần không phải nhìn thấy ống tiêm, thì cô làm gì cũng được hết
Với lại, bệnh viện là một nơi để lại kỉ niệm không tốt cho cô, nhất là về chuyện của ông, vậy nên cô không bao giờ muốn bước vào đó
Chu Cẩm nhìn là biết Diêp Mặc sắp cười nhạo mình, liền lên tiếng đổi chủ đề:
- Mà phải rồi, anh vào phòng tìm em có chuyện gì sao?
Diệp Mặc nhìn bộ dạng trốn tránh hiếm thấy của cô, cười thầm nói:
- Ngày mai anh có hẹn, em cùng anh đi một chuyến!
Chu Cẩm nghiêng mặt, hỏi:
- Gặp ai vậy?
Ánh mắt Diệp Mặc hơi đổi, trả lời:
- Gặp mẹ lớn!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Chu Cẩm và Hạch Hiền nói chuyện một lúc thì Diệp Mặc mở cửa đi vào, Hạch Hiền không cản trở nữa liền đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người
Chu Cẩm nhìn Diệp Mặc mỉm cười, cô đứng dậy, rời khỏi ghế, lao đến ôm chầm lấy anh, ngửi mùi thơm trên người anh, lòng bỗng nhiên an lành trở lại
Diệp Mặc nhìn thấy cô như vậy, có chút bất ngờ, nhưng mà không ngăn cản, bản thân thích chết đi được, không thể lừa dối mình, nên cứ chấp nhận vậy thôi! Hiếm khi cô chủ động vậy mà =)))
Diệp Mặc ôm Chu Cẩm từ phía sau, xoa đầu cô nói:
- Hôm nay em vất vả rồi!!
Chu Cẩm nghe anh nói liền bật cười, đúng là vất vả thật! Cô buổi sang vừa tiếp mẹ chồng, vừa tiếp Hạch Hiền, buổi chiều lại thêm vụ của Giang Bách Thần nữa, hôm nay đúng thật là rất mệt mỏi!
Chợt, bàn tay chạm vào đầu Chu Cẩm khiến cô đau nhức, toàn thân trong phút chốc như có dòng điện chạy qua, hơi tê người, thốt lên:
- A!!
Diệp Mặc bất ngờ, anh thả cô ra, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Chu Cẩm đưa một tay lên sờ sau ót mình, không nhìn anh trả lời:
- À, không sao, em hơi chóng mặt thôi! Anh đừng lo!
Diệp Mặc nhíu mày, nhìn hướng đầu cô, lên tiếng hỏi:
- Có phải do lúc sáng đầu em đập vào tường không? Để anh xem nào!
Vừa nói, Diệp Mặc vừa đưa tay vòng ra sau đầu cô, một tay ôm người cô vào lòng, giảm thiểu khoảng cách, một tay vén tóc cô lên, xem xét vết thương
Chu Cẩm cũng không cản anh, cô tựa vào vai anh, nghiêng đầu để anh nhìn kĩ hơn
Diệp Mặc nhìn qua lại, nhưng không thấy gì nghiêm trọng, chỉ là có chút sưng lên, thành một cục nhỏ tí ở giữa đầu
- Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé? - Diệp Mặc vừa xoa đầu cô vừa nói
Chu Cẩm nghe liền từ chối, cô lên tiếng trả lời lại:
- Không, thôi không cần đâu, chắc chỉ là sưng nhẹ thôi, vài hôm sẽ khỏi, không cần đi bệnh viện đâu!!!
Diệp Mặc nheo mắt nhìn cô, hơi nhếch môi hỏi:
- Em sợ đi bệnh viện sao?
Chu Cẩm bị nói trúng tim đen, cô cắn môi nhìn anh, không trả lời
Đúng vậy, CHu Cẩm không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ vào bệnh viện
Cô thật ra không phải quá sợ nơi đó, chỉ là cô không thích mà thôi, chỉ cần ngửi mùi trong cái nơi ấy, đã khiến cô thấy không thoải mái rồi!
Hơn nữa, cô không thích bị tiêm, từ nhỏ đến lớn cô thậm chí chịu chết vì sốt chứ không bao giờ tiêm thuốc, uống viên to cỡ nào cũng được, chỉ cần không phải nhìn thấy ống tiêm, thì cô làm gì cũng được hết
Với lại, bệnh viện là một nơi để lại kỉ niệm không tốt cho cô, nhất là về chuyện của ông, vậy nên cô không bao giờ muốn bước vào đó
Chu Cẩm nhìn là biết Diêp Mặc sắp cười nhạo mình, liền lên tiếng đổi chủ đề:
- Mà phải rồi, anh vào phòng tìm em có chuyện gì sao?
Diệp Mặc nhìn bộ dạng trốn tránh hiếm thấy của cô, cười thầm nói:
- Ngày mai anh có hẹn, em cùng anh đi một chuyến!
Chu Cẩm nghiêng mặt, hỏi:
- Gặp ai vậy?
Ánh mắt Diệp Mặc hơi đổi, trả lời:
- Gặp mẹ lớn!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook