Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Phủ Đình Uý cách phủ Quốc sư không xa, nhưng vì thời giờ gấp gáp, liền phái hai chiếc nhuyễn kiệu (kiệu mềm) rời phủ, có điều sau khi xuyên qua một đoạn phố dài nối tới được phủ Đình Úy, vừa xuống kiệu, nhìn thấy chiếc xe ngựa ở phía trước cách chúng ta không xa, trong lòng ta "lộp cộp” một tiếng, thầm than không ổn.
Tô Quân cũng nhíu mày, quay đầu về phía ta, dùng ánh mắt lĩnh ý ta.
Ta đã sợ người trong đó, lại thích người ngoài này, đã không muốn gặp người trong kia, lại cũng không nỡ rời khỏi người ngoài này.
Thôi, thôi rồi, ta gắng gượng cười, nói : “Hôm nay thật là khéo quá, người cần thương lượng hình như đều đến phủ Đình Uý.” Nói xong cất bước vào trước, Tô quân đi theo sau, phía bên phải, nói: “Là vì nơi này có chuyện tốt đáng đến.”
Đối với chàng mà nói, chuyện tốt là manh mối vụ thiếu hụt tiền sửa chữa đường thủy ở nơi này.
Đối với ta mà nói, chuyện tốt là việc chàng cũng ở nơi này.
Vậy đối với Bùi Tranh mà nói, thứ đáng giá ở đây là gì?
Tới công đường, ánh mắt chạm nhau, đôi mắt phượng của người nọ nhìn ta như cười như không, đầu gối như tê liệt, làm ta suýt chút lảo đảo đổ về phía trước.
Chủ nhân đôi mắt phượng hôm nay một thân áo dài tím đen, màu tím tôn quý, màu đen sang trọng, kẻ khôi ngô anh tuấn trong triều nói thiếu thì không thiếu, nhưng chỉ có hắn mới có thể thể hiện hoàn mỹ hàm ý phía sau hai loại màu sắc này , khiến người ta biết thế nào là nhất phẩm đương triều .
Thấy ta cùng Tô Quân cùng bước vào, người nọ vốn đang cầm trong tay một chiếc quạt nan ngọc liền gấp lại nửa, gõ một cách rất có tiết tấu vào lòng bàn tay trái, tựa như đang gõ lên tim ta, làm tim ta nảy mạnh từng hồi --- Con người này ta có biết một chút, lúc tính bẫy kẻ khác không hẳn đã gõ quạt, nhưng khi đã gõ quạt tất là đang tính bẫy kẻ khác.
Ta gồng mình cố giữ bình tĩnh, mỉm cười nhàn nhạt, ra vẻ cao cao tại thượng theo một cái gọi là "Phong cách đế vương", “Bùi tướng cũng ở đây sao? Thật là khéo.”
“Phải, thật khéo.” Người kia lãnh đạm, không kiêu ngạo, không luồn cúi đáp lại 3 chữ, nụ cười tuấn mỹ có chút tà khí làm ta không rét mà run. Người này rõ ràng là xuất thân áo vải, mà so với Tô quân lại còn hơn ba phần quý khí tự nhiên trời sinh – quả nhiên là tên gian thần, tham quan cùng xa cực dục!
Cùng xa cực dục: vô cùng xa xỉ, ăn chơi xa đọa
Bùi Tranh thấy ta đi cùng Tô quân cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, trên thực tế, trong trí nhớ của ta, hình như chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ kinh ngạc đối với bất cứ sự việc gì, như thể hết thảy đều nằm trong bàn tay hắn.
“Bệ hạ.” Bùi Tranh vốn đang ngồi phía đầu công đường, lúc này lại thong thả đến trước mặt ta, hành lễ. “Bệ hạ, hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới thị sát phủ Đình Úy vậy?”
Ta cười gượng một tiếng nói: “Nghe nói, vụ án tào ngân thiếu hụt có tiến triển mới, nhân chứng đã sa lưới, quả nhân liền tới cùng xem xem.”
“Cùng?”
Mi mắt Bùi Tranh hơi nhếch lên, ánh mắt lướt qua mặt ta, liếc qua Tô Quân một cái, khách sáo cười nói, “Hóa ra là đi cùng Tô ngự sử của quý phủ.”
Tô Quân mỉm cười nhìn lại Bùi Tranh, "Bùi tướng một ngày phải xử lý trăm công ngàn việc, thế mà ngay cả việc trong phủ Đình Úy cũng muốn hỏi thăm, thật khiến hạ quan hổ thẹn.”
Không chỉ chuyện trong phủ Đình Úy, mà cả việc riêng tư của quả nhân, hắn cũng muốn tham dự. Ta căm tức nghĩ thầm.
Triều đình ta cho tới bây giờ coi như là thái bình thịnh trị, nhưng cái khó là vẫn có một chút thanh âm không hài hòa, theo lời của dân chúng trong dân gian, thì chính là quân là dâm quân, thần là quyền thần. (vua hoang dâm, bề tôi lộng hành)
Cái tiếng “dâm quân” này của ta quả thật là oan uổng, nhưng cái danh quyền thần của hắn thì thực là xác đáng. Qủa nhân đăng cơ lúc 13 tuổi, hắn mới chỉ bộc lộ tài năng sơ sơ ở cửu khanh, lúc đó Thừa tướng vẫn là phụ quân của ta, nội các vốn là bốn vị đại thần do chính mẫu thân chỉ định mà thành. Đến 15 tuổi cập kê, phụ quân từ chức, hắn lợi dụng thân phận là môn đồ đắc lực của Thừa tướng, khởi xướng “Sùng quang tân chính”, nói là bãi bỏ tệ cũ, phản hủ phản tham.
Lúc đó ta vẫn còn trẻ, còn ngây thơ, cứ nghĩ hắn vẫn như hồi nhỏ lúc nào cũng nghĩ cho ta, liền trao cho hắn đặc quyền, ai ngờ quyền lực này liền giống như khuê nữ ra khỏi cửa, thả ra một cái liền không thu về được. Trong vòng một năm, tất cả bốn vị cố mệnh đại thần đều quy ẩn, trong hai năm, triều đình đại thanh trừ, nguyên lão gần như đều bị hạ bệ, thay bằng môn sinh của hắn. Nội các ngày nay tuy nói có năm người, lại chỉ có hai tiếng nói, một là Quốc sư, hai là hắn.
Có thể nói sau Sùng Quang tân chính, triều đình lớn như vậy, không có một ai có thể chống lại Bùi Tranh, bao gồm cả quả nhân.
Mỗi lần nghĩ đến đây, quả nhân đều phiền muộn lắm lắm.
Giờ phút này, Bùi Tranh muốn tới phủ Đình Úy dẫn người, Tô Quân kiêm nhiệm chức Đình Úy, vụ án tào ngân thâm hụt vốn cũng do chàng toàn quyền phụ trách, đương nhiên là một bước cũng không nhường. Ta ở bên cạnh xem rất hứng thú, thầm nghĩ người ta nhìn trúng, quả nhiên không sợ cường quyền, ngay thẳng chính trực, so với dâm quân ta đây đảm đương hơn nhiều.
"Vụ án này do phủ Đình Úy phụ trách, phạm nhân cần giữ lại, Bùi tướng muốn cưỡng ép dẫn phạm nhân đi, trong mắt còn có bệ hạ, còn có vương pháp không?” Hai mắt Tô Quân như đuốc, nhìn Bùi Tranh chằm chằm.
Bị điểm đến tên tim ta nảy mạnh một cái, quả nhiên, Bùi Tranh quay sang nhìn ta, như cười như không nói: “Vậy bệ hạ nói xem nên thế nào?”
Ta bị nhìn đến, trong lòng sợ hãi, Tô Quân cũng cùng lúc liếc mắt sang nhìn ta, nếu bình thường chàng có thể nhìn ta chăm chú như vậy, ta tất nhiên là thần trí bay bổng, khắp cả người tê dại, chàng muốn ta làm cái gì ta đều không thể cự tuyệt. Nhưng mà ngay lúc này, tên còn lại cũng nhìn ta y như vậy.
Ta ở thế tiến thoái lưỡng nan, vặn vặn tay, trầm tư một lát, nói: “Thực ra là … lời khai của phạm nhân này cũng chỉ có một, thẩm vấn ở phủ Thừa tướng hay ở phủ Đình Úy có gì khác biệt đâu?
“Bệ hạ!” Ấn đường Tô Quân nhíu lại, trong mắt hiện lên nỗi thất vọng, thấy thế tim ta bị níu lại. Ta thật sự rất sợ ánh mắt chàng, mộng mị nửa đêm đều tự nói với bản thân, để chàng vui lòng, ta cũng muốn làm một đấng minh quân.
Gian thần cản trở ta làm minh quân – Bùi Tranh, khóe môi khẽ nhếch, ý cười trong đáy mắt sáng lên thêm ba phần.
Ta nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Nếu ở nơi nào cũng không có gì khác biệt, vậy vẫn nên để quả nhân đưa về cung thẩm vấn đi…”
Tô Quân ngẩn ra, nếp nhăn khi cười ở khóe miệng dần dần hiện ra, nhìn chàng lòng ta cũng phơi phới, nhịn không được cong khóe miệng.
“Bệ hạ nói rất phải.”
Bùi Tranh liếc ta một cái không tỏ ý kiến gì, hai tay lui vào trong tay áo, ý cười trên môi không giảm, chỉ là hàm ý đã khác. Hắn đi đến trước mặt ta, bị bao phủ dưới thân hình cao lớn, ta bỗng chốc thấy hơi khó thở, vô thức lùi về phía sau một bước, đột nhiên cổ tay căng một chút, hóa ra là người còn lại kéo ta về phía sau.
“Bùi tướng, quân thần khác biệt.” Tô Quân bảo vệ ta ở phía sau chàng, chắn giữa ta và Bùi Tranh, lúc đó, ta thất thần nhìn tấm lưng chàng, lại cúi đầu nhìn tay ta đang được chàng nắm, chỗ bị nắm, giống như bị lửa thiêu, độ ấm lan thẳng tới tận tim.
Qủa nhân xuất cung lần này, đáng giá….
Không nghe rõ hai người bọn họ nói gì, đến khi nghe được Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, ta mới kịp phản ứng lại, ngẩng đầu lướt qua bả vai Tô Quân thấy ánh mắt hắn – hình như không được vui cho lắm.
“Thời gian không còn sớm nữa, bệ hạ cũng nên hồi cung đi.” Bùi Tranh thản nhiên nói,“Nếu bệ hạ đã muốn đích thân thẩm vấn phạm nhân, vậy vi thần đương nhiên là lĩnh chỉ. Phạm nhân đã có Tô ngự sử áp giải về Sùng Đức cung, về phần bệ hạ …. hay là để thần tự mình hộ tống cho an toàn.”
Hừ!
Cứ xem số lần mà hắn bị ám sát, tỷ lệ được hắn hộ tống đến quỷ môn quan còn cao hơn chút.
Nhưng hắn đã lùi để cho ta tiến một bước, nếu ta còn được voi đòi tiên, chọc giận hắn, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Ý tốt nên nhận, điều này quả nhân vẫn hiểu được.
Lúc này Tô quân đã buông lỏng tay ra, ta thầm thở dài có chút mất mát, lại sờ sờ nơi chàng nắm vẫn còn chút dư vị, rồi mới từ sau lưng Tô quân bước ra, nói với Bùi Tranh: “Như thế cũng được, lại phiền Bùi tướng rồi.”
Lại quay đầu nói với Tô Quân, “Tội phạm kia lliền do Tô ngự sử áp giải.”
Tô quân khom người nói:“Vi thần tuân mệnh. Cung tiễn bệ hạ.”
Bùi Tranh ở bên cạnh nhìn ta, cười có chút ý tứ sâu xa : “Bệ hạ, xin mời.”
Ta miễn cưỡng gật đầu mỉm cười, đi theo hắn lên xe ngựa.
----------------------------------
Xe ngựa của Bùi Tranh vô cùng tốt, không phải hết sức xa hoa, nhưng là chiếc xe mà ta ngồi thoải mái nhất, không lắc lư khiến ta choáng váng, khó chịu muốn nôn như những chiếc xe ngựa khác, xe ngựa này của hắn đi rất êm, bên trong lại mềm mại, còn đốt đinh thần hương, làm cho người ta thoải mái muốn ngủ.
Ta tựa trên tấm gối mềm, gần như cả người đều ngả trên đó, mắt hơi lờ đờ, bắt đầu hơi mền mệt buồn ngủ rồi.
Nhưng người ngồi đối diện lại khiến ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, khó mà yên giấc.
“Bệ hạ hôm nay cải trang vi hành, là vì thăm quốc sư, hay là để thăm Tô ngự sử?” Bùi Tranh tựa ở một bên, nhíu mi nhìn ta.
Ta giật mình, ngồi thẳng dậy, kéo kéo ống tay áo, bình tĩnh nói: “Quốc sư vì nước mà vất vả, ốm đau liệt giường, quả nhân nên đến thăm hỏi.”
Tuy rằng biết rõ hắn tuyệt đối không tin, nhưng ta vẫn phải trả lời như vậy.
Năm đó, tại tiệc Quỳnh Lâm, ai cũng nghĩ rằng ta ngắm chàng thám hoa kia, chỉ có Bùi Tranh phát hiện ra bí mật của ta, nhân lúc tiệc Quỳnh Lâm đang hỗn loạn vì chàng Thám hoa rơi xuống nước, hắn đến bên người ta, như cười như không kề bên tai ta nói: “Tô Hoán Khanh quả thật tuấn tú, lịch sự, bệ hạ lại phát bệnh rồi ư?”
Lúc ấy dọa ta sợ đến mức tay run lên, đổ cả rượu lên người, hắn lại đã đi xa.
Quốc sư Tô Tần, là nguyên lão bốn triều, mấy đời nối tiếp là công khanh, trên nữa còn có khai quốc công thần. Người nhà khác chết đều chôn dưới đất lập bia, người nhà bọn họ lại treo trên tường để tiện cho người ta cúng bái, gọi đó gọi là nhất môn trung liệt. Cho tới nay, chỉ còn lại Tô quân một mình gánh vác sứ mệnh của Tô gia, gia huấn Tô gia ghi rõ ràng hai điều, “không kết bè kết đảng, không bợ đỡ quân thượng, Tô Tần trông mong Tô quân làm một hiền thần; năng thần, trung thần, danh thần, ta nào dám lộ ý gây rối, để chàng mang tiếng nịnh thần....
Bá quan văn võ cả triều, cung nhân thân cận, không một ai biết được tâm ý quả nhân, mà Bùi Tranh hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu thiên cơ.
Qủa nhân sợ hắn, rất sợ, chỉ bởi thầy của hắn mạnh hơn thầy của ta.
Thầy của ta là Quốc sư, thầy của hắn lại là phụ quân của ta. Ta có năm người cha, người đứng đầu là Thừa tướng tiền nhiệm, thứ hai là phụ thân thân sinh ra ta, cũng là minh chủ võ lâm. Hắn được cha thân sinh của ta nhận nuôi, lại được phụ quân bồi dưỡng thành tài. Phụ quân là đệ nhất văn thần dưới triều Minh Đức, mà còn nói Bùi Tranh văn võ song toàn, trò giỏi hơn thầy. Người có thể được phụ quân khen như thế, ta làm sao không sợ cho được.
Vốn dĩ, ta cũng nên nhận phụ quân làm thầy, nhưng mẫu thân cùng các vị phụ thân khác đều cảm thấy “phụ từ nữ ác”, nên để người khác quản giáo ta, bởi vậy mới để ta bái quốc sư làm Thái Phó.
Cha nhân từ, con gái hư
Với việc này ta lại không oán hận nửa câu, nếu không như thế, ta làm sao gặp được Hoán Khanh.....
Chỉ có điều, một người là cháu quốc sư - thầy của ta, một người là đồ đệ thừa tướng – phụ quân của ta, những người trong quán trà nói cái gì mà “Bùi tướng Tô khanh”, người nào quả nhân cũng không xuống tay được.
Bùi Tranh nói: “Bệ hạ sớm qua tuổi định hôn, Tô ngự sử năm nay cũng đã 23, nghe đồng liêu trong triều nói, mấy kẻ làm mai gần như muốn đạp đổ cửa Tô gia rồi.” Bùi Tranh dừng một chút, liếc xéo ta, khẽ cười nói, “Bệ hạ chẳng lẽ không lo lắng?”
Ta ngồi nghiêm chỉnh nói: “Việc cá nhân là chuyện nhỏ, quả nhân một lòng vì nước, chẳng có tâm tư để ý đến hôn sự. Tô ngự sử quang minh lỗi lạc, lấy quốc sự là hàng đầu, quả nhân thật sự khâm phục."
Bùi Tranh lại nói: “Thật đáng tiếc, Tô ngự sử đến nay vẫn chưa gật đầu, nghe nói sớm đã có người trong lòng…"
Vì câu cuối ý tứ sâu xa của hắn mà lòng ta chấn động.
Có người trong lòng, là ai?
Ta nhìn trộm hắn.
Hắn lại làm bộ nhấc màn xe, nhìn phía bên ngoài. “Đã sắp đến cửa cung.”
Ta nhéo nhéo lòng bàn tay mình, làm bộ như hỏi bâng quơ : « Không biết Tô ngự sử để ý khuê tú nhà ai ? Qủa nhân nếu biết được, đương nhiên sẽ ban hôn.”
Khóe mắt Bùi Tranh liếc ta, mỉm cười, khóe miệng như hàm chứa ý tứ sâu xa không rõ: “Bệ hạ thật muốn biết?”
Ta khẽ gật đầu, nghĩ rằng dù sau hắn cũng biết tâm tư của ta, thừa nhận một chút cũng chẳng sao.
Hắn buông mành, cúi người hướng về phía ta, ta hướng lỗ tai lại gần, đúng lúc đó, xe ngựa đột nhiên phanh lại, ta trọng tâm không vững đổ nhào về phía trước, cảm giác chút mát mát lướt qua má, tim run rẩy, cả người lăn vào lòng hắn.
Nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng cười nhẹ. “Bệ hạ, đây là đang tỏ lòng yêu thương nhung nhớ sao?”
Ta cuống cuồng chui ra khỏi lòng hắn, chỉnh lại mũ áo, ho khan 2 tiếng, cảm giác mặt đã hơi nóng lên.
« Bùi, Bùi tướng nói đùa. »
“Bệ hạ, đại nhân, đã đến cửa cung.” Bên ngoài thông báo một tiếng.
« Ta, ta đi đây! » Ta vội vàng, hấp tấp chạy xuống xe, cùng Tiểu Lộ Tử vắt chân lên cổ chạy lại hướng cửa cung, đi đến cửa cung mới nhớ ra còn chưa kịp nghe đáp án kia, vì thế quay đầu lại, thấy chiếc xe ngựa vẫn chờ tại chỗ, Bùi Tranh tựa ở bên cạnh cửa xe, hai tay khoanh trước ngực nhìn về phía ta, thị lực của ta cũng không phải rất tốt, nhưng lờ mờ nhận ra ý cười trêu chọc bên miệng hắn.
Lòng ta vừa hoang mang, lại vừa giận dữ. Nghĩ thầm thôi đi, tìm ai hỏi chẳng giống nhau, đã biết rõ hắn thích nhất là trêu chọc ta, kết quả vẫn là chui vào bẫy của hắn.
Nghĩ một chút, lại càng nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Trở lại ngự thư phòng đã là khi mặt trời lặn, tiểu hoàng môn thông báo, nói phủ Đình Úy bên kia đã đưa người tới.
« Là Tô ngự sử tự mình dẫn người đến? » Ta hỏi một câu.
« Thưa bệ hạ, Tô ngự sử đưa người tới liền rời đi, chỉ để lại tư liệu về tội phạm. » Nói xong, cho người trình lên.
Ta ậm ừ một tiếng có chút mất mát, khoát tay cho người lui ra, lại căn dặn: “Trước tiên, giam hắn lại đã, quả nhân ngày mai tái thẩm.”
Hôm nay, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Ta mở hồ sơ ra, xem tư liệu một chút. Tư liệu này là Tô quân tự tay viết, nét chữ như người, khiến tinh thần ta cũng thoải mái hẳn.
Vụ tiền sửa chữa đường thủy thiếu hụt 80 vạn lượng, vừa truy cứu đã thấy hơn 30 quan viên có dính líu, từ cửu phẩm đến nhất phẩm đương triều khó thoát khỏi có liên quan. Thủ phạm chính nghe nói là Hạ Kính, Hạ Kính nguyên là Đại tư nông, coi quản tài chính quốc gia và thủy vận, sau lại làm thứ sử hai châu. Sau khi vụ án bị phát hiện liền không thấy tung tích, mà hiện tại kẻ chui đầu vào lưới vừa là nhân chứng vừa là tội phạm, chính là con trai hắn – Hạ Lan.
"Tiểu Lộ Tử". Lòng ta phiền muộn, day day ấn đường, Tiểu Lộ Tử khom lưng tiến đến, cười nói, “Bệ hạ, người mệt rồi ư?”
Phải, mệt rồi.
Bùi Tranh và Tô Quân đều đang tìm Hạ Kính, hiện tại không tìm thấy Hạ Kính, ít nhất cũng tìm được Hạ Lan, nhưng sự tình liệu có phải càng trở nên phiền phức hay không?
Không quan tâm nữa, chuyện phiền phức này vẫn là giao cho các rường cột của nước nhà đi làm thôi, mẫu thân có nói, tiêu chuẩn đánh giá một hoàng đế có năng lực hay không không phải ở chỗ xem nàng thông minh thế nào mà là xem nàng có thể làm cho bao nhiêu người thông minh vì nàng mà tận tâm làm việc. Hiển nhiên, chuyện này bà làm tốt hơn ta, có điều bà lại là dùng hôn nhân cùng tình cảm làm vật trao đổi, ôi chao …
Nói thật, thật ra ta không để ý Hoán Khanh đâu.
Nhưng ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy ngượng ngùng ….
Tô Quân cũng nhíu mày, quay đầu về phía ta, dùng ánh mắt lĩnh ý ta.
Ta đã sợ người trong đó, lại thích người ngoài này, đã không muốn gặp người trong kia, lại cũng không nỡ rời khỏi người ngoài này.
Thôi, thôi rồi, ta gắng gượng cười, nói : “Hôm nay thật là khéo quá, người cần thương lượng hình như đều đến phủ Đình Uý.” Nói xong cất bước vào trước, Tô quân đi theo sau, phía bên phải, nói: “Là vì nơi này có chuyện tốt đáng đến.”
Đối với chàng mà nói, chuyện tốt là manh mối vụ thiếu hụt tiền sửa chữa đường thủy ở nơi này.
Đối với ta mà nói, chuyện tốt là việc chàng cũng ở nơi này.
Vậy đối với Bùi Tranh mà nói, thứ đáng giá ở đây là gì?
Tới công đường, ánh mắt chạm nhau, đôi mắt phượng của người nọ nhìn ta như cười như không, đầu gối như tê liệt, làm ta suýt chút lảo đảo đổ về phía trước.
Chủ nhân đôi mắt phượng hôm nay một thân áo dài tím đen, màu tím tôn quý, màu đen sang trọng, kẻ khôi ngô anh tuấn trong triều nói thiếu thì không thiếu, nhưng chỉ có hắn mới có thể thể hiện hoàn mỹ hàm ý phía sau hai loại màu sắc này , khiến người ta biết thế nào là nhất phẩm đương triều .
Thấy ta cùng Tô Quân cùng bước vào, người nọ vốn đang cầm trong tay một chiếc quạt nan ngọc liền gấp lại nửa, gõ một cách rất có tiết tấu vào lòng bàn tay trái, tựa như đang gõ lên tim ta, làm tim ta nảy mạnh từng hồi --- Con người này ta có biết một chút, lúc tính bẫy kẻ khác không hẳn đã gõ quạt, nhưng khi đã gõ quạt tất là đang tính bẫy kẻ khác.
Ta gồng mình cố giữ bình tĩnh, mỉm cười nhàn nhạt, ra vẻ cao cao tại thượng theo một cái gọi là "Phong cách đế vương", “Bùi tướng cũng ở đây sao? Thật là khéo.”
“Phải, thật khéo.” Người kia lãnh đạm, không kiêu ngạo, không luồn cúi đáp lại 3 chữ, nụ cười tuấn mỹ có chút tà khí làm ta không rét mà run. Người này rõ ràng là xuất thân áo vải, mà so với Tô quân lại còn hơn ba phần quý khí tự nhiên trời sinh – quả nhiên là tên gian thần, tham quan cùng xa cực dục!
Cùng xa cực dục: vô cùng xa xỉ, ăn chơi xa đọa
Bùi Tranh thấy ta đi cùng Tô quân cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, trên thực tế, trong trí nhớ của ta, hình như chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ kinh ngạc đối với bất cứ sự việc gì, như thể hết thảy đều nằm trong bàn tay hắn.
“Bệ hạ.” Bùi Tranh vốn đang ngồi phía đầu công đường, lúc này lại thong thả đến trước mặt ta, hành lễ. “Bệ hạ, hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới thị sát phủ Đình Úy vậy?”
Ta cười gượng một tiếng nói: “Nghe nói, vụ án tào ngân thiếu hụt có tiến triển mới, nhân chứng đã sa lưới, quả nhân liền tới cùng xem xem.”
“Cùng?”
Mi mắt Bùi Tranh hơi nhếch lên, ánh mắt lướt qua mặt ta, liếc qua Tô Quân một cái, khách sáo cười nói, “Hóa ra là đi cùng Tô ngự sử của quý phủ.”
Tô Quân mỉm cười nhìn lại Bùi Tranh, "Bùi tướng một ngày phải xử lý trăm công ngàn việc, thế mà ngay cả việc trong phủ Đình Úy cũng muốn hỏi thăm, thật khiến hạ quan hổ thẹn.”
Không chỉ chuyện trong phủ Đình Úy, mà cả việc riêng tư của quả nhân, hắn cũng muốn tham dự. Ta căm tức nghĩ thầm.
Triều đình ta cho tới bây giờ coi như là thái bình thịnh trị, nhưng cái khó là vẫn có một chút thanh âm không hài hòa, theo lời của dân chúng trong dân gian, thì chính là quân là dâm quân, thần là quyền thần. (vua hoang dâm, bề tôi lộng hành)
Cái tiếng “dâm quân” này của ta quả thật là oan uổng, nhưng cái danh quyền thần của hắn thì thực là xác đáng. Qủa nhân đăng cơ lúc 13 tuổi, hắn mới chỉ bộc lộ tài năng sơ sơ ở cửu khanh, lúc đó Thừa tướng vẫn là phụ quân của ta, nội các vốn là bốn vị đại thần do chính mẫu thân chỉ định mà thành. Đến 15 tuổi cập kê, phụ quân từ chức, hắn lợi dụng thân phận là môn đồ đắc lực của Thừa tướng, khởi xướng “Sùng quang tân chính”, nói là bãi bỏ tệ cũ, phản hủ phản tham.
Lúc đó ta vẫn còn trẻ, còn ngây thơ, cứ nghĩ hắn vẫn như hồi nhỏ lúc nào cũng nghĩ cho ta, liền trao cho hắn đặc quyền, ai ngờ quyền lực này liền giống như khuê nữ ra khỏi cửa, thả ra một cái liền không thu về được. Trong vòng một năm, tất cả bốn vị cố mệnh đại thần đều quy ẩn, trong hai năm, triều đình đại thanh trừ, nguyên lão gần như đều bị hạ bệ, thay bằng môn sinh của hắn. Nội các ngày nay tuy nói có năm người, lại chỉ có hai tiếng nói, một là Quốc sư, hai là hắn.
Có thể nói sau Sùng Quang tân chính, triều đình lớn như vậy, không có một ai có thể chống lại Bùi Tranh, bao gồm cả quả nhân.
Mỗi lần nghĩ đến đây, quả nhân đều phiền muộn lắm lắm.
Giờ phút này, Bùi Tranh muốn tới phủ Đình Úy dẫn người, Tô Quân kiêm nhiệm chức Đình Úy, vụ án tào ngân thâm hụt vốn cũng do chàng toàn quyền phụ trách, đương nhiên là một bước cũng không nhường. Ta ở bên cạnh xem rất hứng thú, thầm nghĩ người ta nhìn trúng, quả nhiên không sợ cường quyền, ngay thẳng chính trực, so với dâm quân ta đây đảm đương hơn nhiều.
"Vụ án này do phủ Đình Úy phụ trách, phạm nhân cần giữ lại, Bùi tướng muốn cưỡng ép dẫn phạm nhân đi, trong mắt còn có bệ hạ, còn có vương pháp không?” Hai mắt Tô Quân như đuốc, nhìn Bùi Tranh chằm chằm.
Bị điểm đến tên tim ta nảy mạnh một cái, quả nhiên, Bùi Tranh quay sang nhìn ta, như cười như không nói: “Vậy bệ hạ nói xem nên thế nào?”
Ta bị nhìn đến, trong lòng sợ hãi, Tô Quân cũng cùng lúc liếc mắt sang nhìn ta, nếu bình thường chàng có thể nhìn ta chăm chú như vậy, ta tất nhiên là thần trí bay bổng, khắp cả người tê dại, chàng muốn ta làm cái gì ta đều không thể cự tuyệt. Nhưng mà ngay lúc này, tên còn lại cũng nhìn ta y như vậy.
Ta ở thế tiến thoái lưỡng nan, vặn vặn tay, trầm tư một lát, nói: “Thực ra là … lời khai của phạm nhân này cũng chỉ có một, thẩm vấn ở phủ Thừa tướng hay ở phủ Đình Úy có gì khác biệt đâu?
“Bệ hạ!” Ấn đường Tô Quân nhíu lại, trong mắt hiện lên nỗi thất vọng, thấy thế tim ta bị níu lại. Ta thật sự rất sợ ánh mắt chàng, mộng mị nửa đêm đều tự nói với bản thân, để chàng vui lòng, ta cũng muốn làm một đấng minh quân.
Gian thần cản trở ta làm minh quân – Bùi Tranh, khóe môi khẽ nhếch, ý cười trong đáy mắt sáng lên thêm ba phần.
Ta nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Nếu ở nơi nào cũng không có gì khác biệt, vậy vẫn nên để quả nhân đưa về cung thẩm vấn đi…”
Tô Quân ngẩn ra, nếp nhăn khi cười ở khóe miệng dần dần hiện ra, nhìn chàng lòng ta cũng phơi phới, nhịn không được cong khóe miệng.
“Bệ hạ nói rất phải.”
Bùi Tranh liếc ta một cái không tỏ ý kiến gì, hai tay lui vào trong tay áo, ý cười trên môi không giảm, chỉ là hàm ý đã khác. Hắn đi đến trước mặt ta, bị bao phủ dưới thân hình cao lớn, ta bỗng chốc thấy hơi khó thở, vô thức lùi về phía sau một bước, đột nhiên cổ tay căng một chút, hóa ra là người còn lại kéo ta về phía sau.
“Bùi tướng, quân thần khác biệt.” Tô Quân bảo vệ ta ở phía sau chàng, chắn giữa ta và Bùi Tranh, lúc đó, ta thất thần nhìn tấm lưng chàng, lại cúi đầu nhìn tay ta đang được chàng nắm, chỗ bị nắm, giống như bị lửa thiêu, độ ấm lan thẳng tới tận tim.
Qủa nhân xuất cung lần này, đáng giá….
Không nghe rõ hai người bọn họ nói gì, đến khi nghe được Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, ta mới kịp phản ứng lại, ngẩng đầu lướt qua bả vai Tô Quân thấy ánh mắt hắn – hình như không được vui cho lắm.
“Thời gian không còn sớm nữa, bệ hạ cũng nên hồi cung đi.” Bùi Tranh thản nhiên nói,“Nếu bệ hạ đã muốn đích thân thẩm vấn phạm nhân, vậy vi thần đương nhiên là lĩnh chỉ. Phạm nhân đã có Tô ngự sử áp giải về Sùng Đức cung, về phần bệ hạ …. hay là để thần tự mình hộ tống cho an toàn.”
Hừ!
Cứ xem số lần mà hắn bị ám sát, tỷ lệ được hắn hộ tống đến quỷ môn quan còn cao hơn chút.
Nhưng hắn đã lùi để cho ta tiến một bước, nếu ta còn được voi đòi tiên, chọc giận hắn, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Ý tốt nên nhận, điều này quả nhân vẫn hiểu được.
Lúc này Tô quân đã buông lỏng tay ra, ta thầm thở dài có chút mất mát, lại sờ sờ nơi chàng nắm vẫn còn chút dư vị, rồi mới từ sau lưng Tô quân bước ra, nói với Bùi Tranh: “Như thế cũng được, lại phiền Bùi tướng rồi.”
Lại quay đầu nói với Tô Quân, “Tội phạm kia lliền do Tô ngự sử áp giải.”
Tô quân khom người nói:“Vi thần tuân mệnh. Cung tiễn bệ hạ.”
Bùi Tranh ở bên cạnh nhìn ta, cười có chút ý tứ sâu xa : “Bệ hạ, xin mời.”
Ta miễn cưỡng gật đầu mỉm cười, đi theo hắn lên xe ngựa.
----------------------------------
Xe ngựa của Bùi Tranh vô cùng tốt, không phải hết sức xa hoa, nhưng là chiếc xe mà ta ngồi thoải mái nhất, không lắc lư khiến ta choáng váng, khó chịu muốn nôn như những chiếc xe ngựa khác, xe ngựa này của hắn đi rất êm, bên trong lại mềm mại, còn đốt đinh thần hương, làm cho người ta thoải mái muốn ngủ.
Ta tựa trên tấm gối mềm, gần như cả người đều ngả trên đó, mắt hơi lờ đờ, bắt đầu hơi mền mệt buồn ngủ rồi.
Nhưng người ngồi đối diện lại khiến ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, khó mà yên giấc.
“Bệ hạ hôm nay cải trang vi hành, là vì thăm quốc sư, hay là để thăm Tô ngự sử?” Bùi Tranh tựa ở một bên, nhíu mi nhìn ta.
Ta giật mình, ngồi thẳng dậy, kéo kéo ống tay áo, bình tĩnh nói: “Quốc sư vì nước mà vất vả, ốm đau liệt giường, quả nhân nên đến thăm hỏi.”
Tuy rằng biết rõ hắn tuyệt đối không tin, nhưng ta vẫn phải trả lời như vậy.
Năm đó, tại tiệc Quỳnh Lâm, ai cũng nghĩ rằng ta ngắm chàng thám hoa kia, chỉ có Bùi Tranh phát hiện ra bí mật của ta, nhân lúc tiệc Quỳnh Lâm đang hỗn loạn vì chàng Thám hoa rơi xuống nước, hắn đến bên người ta, như cười như không kề bên tai ta nói: “Tô Hoán Khanh quả thật tuấn tú, lịch sự, bệ hạ lại phát bệnh rồi ư?”
Lúc ấy dọa ta sợ đến mức tay run lên, đổ cả rượu lên người, hắn lại đã đi xa.
Quốc sư Tô Tần, là nguyên lão bốn triều, mấy đời nối tiếp là công khanh, trên nữa còn có khai quốc công thần. Người nhà khác chết đều chôn dưới đất lập bia, người nhà bọn họ lại treo trên tường để tiện cho người ta cúng bái, gọi đó gọi là nhất môn trung liệt. Cho tới nay, chỉ còn lại Tô quân một mình gánh vác sứ mệnh của Tô gia, gia huấn Tô gia ghi rõ ràng hai điều, “không kết bè kết đảng, không bợ đỡ quân thượng, Tô Tần trông mong Tô quân làm một hiền thần; năng thần, trung thần, danh thần, ta nào dám lộ ý gây rối, để chàng mang tiếng nịnh thần....
Bá quan văn võ cả triều, cung nhân thân cận, không một ai biết được tâm ý quả nhân, mà Bùi Tranh hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu thiên cơ.
Qủa nhân sợ hắn, rất sợ, chỉ bởi thầy của hắn mạnh hơn thầy của ta.
Thầy của ta là Quốc sư, thầy của hắn lại là phụ quân của ta. Ta có năm người cha, người đứng đầu là Thừa tướng tiền nhiệm, thứ hai là phụ thân thân sinh ra ta, cũng là minh chủ võ lâm. Hắn được cha thân sinh của ta nhận nuôi, lại được phụ quân bồi dưỡng thành tài. Phụ quân là đệ nhất văn thần dưới triều Minh Đức, mà còn nói Bùi Tranh văn võ song toàn, trò giỏi hơn thầy. Người có thể được phụ quân khen như thế, ta làm sao không sợ cho được.
Vốn dĩ, ta cũng nên nhận phụ quân làm thầy, nhưng mẫu thân cùng các vị phụ thân khác đều cảm thấy “phụ từ nữ ác”, nên để người khác quản giáo ta, bởi vậy mới để ta bái quốc sư làm Thái Phó.
Cha nhân từ, con gái hư
Với việc này ta lại không oán hận nửa câu, nếu không như thế, ta làm sao gặp được Hoán Khanh.....
Chỉ có điều, một người là cháu quốc sư - thầy của ta, một người là đồ đệ thừa tướng – phụ quân của ta, những người trong quán trà nói cái gì mà “Bùi tướng Tô khanh”, người nào quả nhân cũng không xuống tay được.
Bùi Tranh nói: “Bệ hạ sớm qua tuổi định hôn, Tô ngự sử năm nay cũng đã 23, nghe đồng liêu trong triều nói, mấy kẻ làm mai gần như muốn đạp đổ cửa Tô gia rồi.” Bùi Tranh dừng một chút, liếc xéo ta, khẽ cười nói, “Bệ hạ chẳng lẽ không lo lắng?”
Ta ngồi nghiêm chỉnh nói: “Việc cá nhân là chuyện nhỏ, quả nhân một lòng vì nước, chẳng có tâm tư để ý đến hôn sự. Tô ngự sử quang minh lỗi lạc, lấy quốc sự là hàng đầu, quả nhân thật sự khâm phục."
Bùi Tranh lại nói: “Thật đáng tiếc, Tô ngự sử đến nay vẫn chưa gật đầu, nghe nói sớm đã có người trong lòng…"
Vì câu cuối ý tứ sâu xa của hắn mà lòng ta chấn động.
Có người trong lòng, là ai?
Ta nhìn trộm hắn.
Hắn lại làm bộ nhấc màn xe, nhìn phía bên ngoài. “Đã sắp đến cửa cung.”
Ta nhéo nhéo lòng bàn tay mình, làm bộ như hỏi bâng quơ : « Không biết Tô ngự sử để ý khuê tú nhà ai ? Qủa nhân nếu biết được, đương nhiên sẽ ban hôn.”
Khóe mắt Bùi Tranh liếc ta, mỉm cười, khóe miệng như hàm chứa ý tứ sâu xa không rõ: “Bệ hạ thật muốn biết?”
Ta khẽ gật đầu, nghĩ rằng dù sau hắn cũng biết tâm tư của ta, thừa nhận một chút cũng chẳng sao.
Hắn buông mành, cúi người hướng về phía ta, ta hướng lỗ tai lại gần, đúng lúc đó, xe ngựa đột nhiên phanh lại, ta trọng tâm không vững đổ nhào về phía trước, cảm giác chút mát mát lướt qua má, tim run rẩy, cả người lăn vào lòng hắn.
Nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng cười nhẹ. “Bệ hạ, đây là đang tỏ lòng yêu thương nhung nhớ sao?”
Ta cuống cuồng chui ra khỏi lòng hắn, chỉnh lại mũ áo, ho khan 2 tiếng, cảm giác mặt đã hơi nóng lên.
« Bùi, Bùi tướng nói đùa. »
“Bệ hạ, đại nhân, đã đến cửa cung.” Bên ngoài thông báo một tiếng.
« Ta, ta đi đây! » Ta vội vàng, hấp tấp chạy xuống xe, cùng Tiểu Lộ Tử vắt chân lên cổ chạy lại hướng cửa cung, đi đến cửa cung mới nhớ ra còn chưa kịp nghe đáp án kia, vì thế quay đầu lại, thấy chiếc xe ngựa vẫn chờ tại chỗ, Bùi Tranh tựa ở bên cạnh cửa xe, hai tay khoanh trước ngực nhìn về phía ta, thị lực của ta cũng không phải rất tốt, nhưng lờ mờ nhận ra ý cười trêu chọc bên miệng hắn.
Lòng ta vừa hoang mang, lại vừa giận dữ. Nghĩ thầm thôi đi, tìm ai hỏi chẳng giống nhau, đã biết rõ hắn thích nhất là trêu chọc ta, kết quả vẫn là chui vào bẫy của hắn.
Nghĩ một chút, lại càng nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Trở lại ngự thư phòng đã là khi mặt trời lặn, tiểu hoàng môn thông báo, nói phủ Đình Úy bên kia đã đưa người tới.
« Là Tô ngự sử tự mình dẫn người đến? » Ta hỏi một câu.
« Thưa bệ hạ, Tô ngự sử đưa người tới liền rời đi, chỉ để lại tư liệu về tội phạm. » Nói xong, cho người trình lên.
Ta ậm ừ một tiếng có chút mất mát, khoát tay cho người lui ra, lại căn dặn: “Trước tiên, giam hắn lại đã, quả nhân ngày mai tái thẩm.”
Hôm nay, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Ta mở hồ sơ ra, xem tư liệu một chút. Tư liệu này là Tô quân tự tay viết, nét chữ như người, khiến tinh thần ta cũng thoải mái hẳn.
Vụ tiền sửa chữa đường thủy thiếu hụt 80 vạn lượng, vừa truy cứu đã thấy hơn 30 quan viên có dính líu, từ cửu phẩm đến nhất phẩm đương triều khó thoát khỏi có liên quan. Thủ phạm chính nghe nói là Hạ Kính, Hạ Kính nguyên là Đại tư nông, coi quản tài chính quốc gia và thủy vận, sau lại làm thứ sử hai châu. Sau khi vụ án bị phát hiện liền không thấy tung tích, mà hiện tại kẻ chui đầu vào lưới vừa là nhân chứng vừa là tội phạm, chính là con trai hắn – Hạ Lan.
"Tiểu Lộ Tử". Lòng ta phiền muộn, day day ấn đường, Tiểu Lộ Tử khom lưng tiến đến, cười nói, “Bệ hạ, người mệt rồi ư?”
Phải, mệt rồi.
Bùi Tranh và Tô Quân đều đang tìm Hạ Kính, hiện tại không tìm thấy Hạ Kính, ít nhất cũng tìm được Hạ Lan, nhưng sự tình liệu có phải càng trở nên phiền phức hay không?
Không quan tâm nữa, chuyện phiền phức này vẫn là giao cho các rường cột của nước nhà đi làm thôi, mẫu thân có nói, tiêu chuẩn đánh giá một hoàng đế có năng lực hay không không phải ở chỗ xem nàng thông minh thế nào mà là xem nàng có thể làm cho bao nhiêu người thông minh vì nàng mà tận tâm làm việc. Hiển nhiên, chuyện này bà làm tốt hơn ta, có điều bà lại là dùng hôn nhân cùng tình cảm làm vật trao đổi, ôi chao …
Nói thật, thật ra ta không để ý Hoán Khanh đâu.
Nhưng ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy ngượng ngùng ….
Bình luận facebook