Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Chú hai ở phía sau, trong tay cầm mấy món đồ mà Diêu Thiếu mang đến, đi thẳng vào trong phòng.
- Chị dâu, vào đi thôi! Được hay không phải xem tổng thể! Gia đình người ta có quyền có thế, có khiếm khuyết một chút cũng đâu có sao? Đàn ông đâu phải dựa vào mặt mũi để kiếm ăn.
Thím hai kéo mẹ Tiêu Tiêu vào trong phòng, sau đó rất ân cần bê ly trà mời Diêu Thiếu.
Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế xa-lông đã nhìn ra mọi chuyện, cuộc gặp mặt hôm nay chắc chắn là do chú thím hai của Tiêu Tiêu sắp đặt, người được giới thiệu chính là vị có bộ mặt khó coi Diêu Thiếu này.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn mọi việc, trong lòng Trương Nhất Phàm rất tức giận, nhưng không tiện nói ra, Tiêu Tiêu là người của ta, xem các người ai dám đụng đến?
Càng không nghĩ rằng thím hai này vì muốn lấy lòng Diêu Thiếu, đột nhiên hướng về Trương Nhất Phàm nói:
- Tiểu Trương à, cháu nhường chỗ đi, ngồi xích qua bên kia một tí!
Chỗ Trương Nhất Phàm đang ngồi, đối diện với cửa, tục ngữ còn gọi là chỗ trên. Thím hai vì lấy lòng Diêu Thiếu, liền muốn đuổi Trương Nhất Phàm.
Từ sau khi thím hai vào, dáng vẻ thần thần bí bí, Tiêu Tiêu cảm giác có gì đó khác lạ. Sau khi nghe mẹ và thím nói chuyện ở cửa, cơ bản đã đoán được dụng ý của bọn họ.
Mình đâu cần người mai mối chứ? Nhìn tên mặt rỗ bị thọt kia, Hà Tiêu Tiêu có chút bực mình.
Cô thật không dám tin, ánh mắt của chú hai và thím hai đâu phải để ở trên mông, tại sao lại không nhìn ra hắn là tên mặt rỗ chân thọt chứ? Rõ ràng là ức hiếp người quá, sao không giới thiệu cho Quyên Quyên nhà họ đi?
Cho nên khi thím hai vừa nói vậy, Tiêu Tiêu lập tức đứng dậy.
- Nhất …
Còn chưa nói thành câu, Trương Nhất Phàm đã liếc cô một cái, sau đó cười hì hì đứng lên.
- Tiêu Tiêu, nhà em còn có chỗ ngồi chuyên dành cho người tàn tật sao?
Một câu nói lập tức làm cho ba người tức giận đùng đùng. Trương Nhất Phàm đây là có ý ám chỉ khuyết tật của người ta còn gì?
Diêu Thiếu đổi sắc mặt, cương quyết không ngồi chỗ Trương Nhất Phàm vừa ngồi, nghiêm mặt nói:
- Không sao đâu, tôi ngồi ở đây là được rồi.
Thím hai lườm Trương Nhất Phàm một cái, thầm nghĩ, tên này quả không phải tầm thường. Không được, phải tìm cơ hội cho hắn bẽ mặt mới được.
Mẹ Tiêu Tiêu thiếu chút nữa không nhịn nổi cười, vị Chủ tịch Trương này thật là hài hước. Nếu Tiêu Tiêu có thể cùng hắn lâu dài thì tốt rồi, chỉ tiếc là, Tiêu Tiêu chưa chắc xứng đôi với người ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng mẹ Tiêu Tiêu lại thấy buồn, liền im lặng đi làm đồ ăn.
Diêu Thiếu lấy ra bao thuốc, tùy tiện đặt trên bàn, mặt trên đặt một cái bật lửa. Lời nói vừa rồi của Trương Nhất Phàm hắn dường như đã quên hết, ném một điếu thuốc qua.
- Người anh em này đang làm việc ở đâu vậy?
Trương Nhất Phàm còn chưa trả lời, thím hai đã tiếp lời:
- Để tôi đoán thử! Đồng chí Tiểu Trương khẳng định là làm lái xe cho một đơn vị nào đó, đúng không! Anh dùng xe công vào việc tư như vậy, không sợ lãnh đạo biết phạt lương sao.
- Thím hai thật là có con mắt tinh tường, đều đã bị thím đoán ra hết rồi.
Trương Nhất Phàm cười cười, hướng ánh mắt về phía Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu quay mặt đi chỗ khác cười.
Diêu Thiếu nhìn thấy Tiêu Tiêu rạng rỡ tươi cười, trong lòng rất ưng ý, âm thầm thề: “Nhất định phải có được cô gái này”. Khi hắn nhìn Hà Tiêu Tiêu, có cảm giác đến hồn cũng bay mất.
Chú hai liền tiếp một câu:
- Lái xe cũng không sao, tốt xấu gì vẫn là có việc làm.
Để lấy lòng Diêu Thiếu mà đả kích Trương Nhất Phàm, chú hai liền cười nói:
- Ngươi tên gọi Tiểu Trương đúng không! Chú của Diêu Thiếu là trưởng phòng quản lý đô thị, nếu ngươi là bạn của Tiêu Tiêu, sau này có chuyện gì có thể tìm Diêu Thiếu giúp đỡ, hắn nói một tiếng là được.
Ngụ ý là không so đo chuyện vừa rồi với ngươi, sau này ngươi biết điều một chút, người nhà Diêu Thiếu đã chấm Tiêu Tiêu rồi, ngươi ở đâu thì về đấy đi. Chú của Diêu Thiếu là Trưởng phòng Diêu, đùa giỡn với một tên lái xe thì quá dễ dàng.
Trương Nhất Phàm sao có thể không biết ngụ ý của ông ta, liền cười nói:
- Ồ, thì ra là cháu trai của Trưởng phòng Diêu. Tôi lâu rồi không cùng ông ta nói chuyện, chú của anh vẫn khỏe chứ?
Ngươi tính nói phét sao! Bộ dạng của ngươi cũng dám nói chuyện với chú ta sao? Ông ấy đá một cái thì ngươi bay đến tận nước nào ấy chứ. Vợ chồng chú hai nghĩ người thanh niên này cũng nói phét gớm, người nhà Trưởng phòng Diêu hắn có thể quen biết sao? Còn cùng ông ta nói chuyện? Đúng là nực cười!
Đúng lúc đó, điện thoại Trương Nhất Phàm reo lên. Thật là khéo, Trưởng phòng Quản lý Đô thị Diêu Vệ Trung gọi cho hắn, muốn nhân ngày Quốc Khánh này mời Trương Nhất Phàm dùng cơm, bù lại những thiếu sót của lần trước.
Trương Nhất Phàm móc điện thoại, đi ra phía bên ngoài. Lúc này, thím hai cũng tiện tay bật tivi. Trên tivi đang phát tin tức về Thông Thành, đoạn phim này Dương Mễ quay lúc Trương Nhất Phàm cùng với Lý Trị Quốc đang đi khảo sát thực địa.
Chú hai chỉ vào người trên tivi, chọc chọc vào người phụ nữ bên cạnh:
- Em xem người vừa rồi sao giống Tiểu Trương vậy?
Thím hai gắt một câu:
- Làm gì có chuyện đó? Thiên hạ người giống người rất nhiều mà.
Lúc này Diêu Thiếu quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên cả người hắn như tượng, mặt ngơ ra.
Mắt hắn thật sự không nhìn nhầm, không phải là giống, mà chính là anh ta!
Sắc mặt Diêu Thiếu thay đổi nhanh chóng, vội vàng cầm lấy điếu thuốc trên bàn và cái bật lửa, lúng túng nói:
- Rất xin lỗi, tôi có việc phải đi trước rồi.
Vợ chồng chú hai cảm thấy rất kỳ lạ.
- Diêu Thiếu, đồ ăn xong hết rồi, làm sao mà phải vội vã đi vậy?
Diêu Thiếu vờ không nghe thấy, đi nhanh ra xe, mở cửa rồi chui vào bên trong, rất nhanh đã đi mất.
Khiến vợ chồng chú hai không hiểu gì cả, chẳng làm sao đoán được rõ ngọn nguồn.
Đợi Trương Nhất Phàm nghe điện thoại xong, phát hiện Diêu Thiếu đã đi mất rồi. Thím hai nhìn chằm chằm vào hắn, lại nhìn người trên tivi, lén lén kéo áo chồng.
- Về thôi, về thôi!
- Chị dâu, tụi em còn có tí việc, không ăn cơm nữa đâu. Bọn em đi trước đây.
Thím hai kéo chú hai ra cửa, chạy nhanh còn hơn thỏ. Mẹ Tiêu Tiêu dừng tay đuổi theo.
- Này, mọi người sao đi hết vậy? Đồ ăn sắp chín hết rồi.
- Không ăn đâu, không ăn đâu.
Thím hai phẩy tay, kéo chồng đi.
- Làm gì vậy? Tôi còn đợi uống rượu nữa mà? Hôm nay Diêu Thiếu mua hai chai rượu Ngũ Lương hơn ba trăm đồng.
Chú hai trong lòng bực tức.
- Uống cái đầu ông ấy. Suốt ngày chỉ biết uống, nếu không thì đâu có bị mất việc chứ.
Thím hai mắng một câu, lén lút kéo ông ta lại.
- Ông thật sự không nhìn ra à? Cái tên Tiểu Trương đó chính là Phó Chủ tịch thường trực huyện.
- Cái tên Tiểu Trương đó hả?
Chú hai đã hồ đồ rồi, chẳng làm thế nào nhìn ra được.
- Còn có người đầu lợn như ông không, không nhìn thấy Diêu Thiếu bị thọt còn chạy nhanh như vậy à. Xem ông ngốc chưa, thật là chết đến nơi mà cũng không biết.
Thím hai giơ tay gõ đầu chồng một cái.
Chú hai như tỉnh ngộ:
- Bà nói chính là cái thằng mà Tiêu Tiêu đưa về à? Nó làm sao có thể là Phó Chủ tịch thường trực huyện được chứ?
Nhìn thấy bộ dạng của chồng, thím hai thở dài một cái:
- Ôi trời, Quyên Quyên nhà chúng ta tại sao không tìm được một người đàn ông tốt như vậy chứ? Không cần nói là Phó Chủ tịch huyện, chỉ cần là nhân viên văn phòng cũng được rồi?
Hai vợ chồng hối hận đi về.
Trương Nhất Phàm ở nhà Hà Tiêu Tiêu ăn cơm xong, hơn tám giờ thì về. Hôm nay cố ý để Hà Tiêu Tiêu ở nhà, lâu như vậy mẹ con mới gặp lại, mình không có quyền cản trở hai mẹ con tâm sực.
Chắc chắn hai mẹ con có rất nhiều chuyện để nói, khi Trương Nhất Phàm về, Hà Tiêu Tiêu tiễn hắn tới cửa lớn, nhẹ nhàng nói cảm ơn. Cảm ơn hắn đã dành thời gian ở lại ăn cơm và nói chuyện với hai mẹ con.
“Nguy rồi! Ví tiền của anh Nhất Phàm rơi ở đây”. Sau khi quay vào nhà mới phát hiện ví tiền trên ghế xa-lông. Nhặt lên xem thì hình như là của Trương Nhất Phàm.
Trong ví tiền có một tấm hình cũ, trên đó là một thiếu nữ với hai bím tóc kẹp dài. Hà Tiêu Tiêu cảm thấy tò mò, trong ví của Trương Nhất Phàm sao lại có tấm hình cũ đến như vậy.
Cô gái trong ảnh là ai?
Lúc cô đang ngẩn người thì mẹ cô đi tới.
- Xem cái gì thế?
Mẹ Tiêu Tiêu liếc mắt một cái, đột nhiên kêu lên một tiếng.
Bà ngồi xuống bên cạnh con gái, nhìn vào tấm hình. Toàn thân mẹ Tiêu Tiêu khẽ run lên, đột nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
- Mẹ! Mẹ làm sao vậy?
Hà Tiêu Tiêu nhìn mẹ rất kỳ lạ, phát hiện trên mặt mẹ đột nhiên có nước mắt rơi.
- Không. Không việc gì đâu.
Mẹ Tiêu Tiêu xoay người dùng ống tay áo lau nước mắt, lại đứng lên thu dọn bát đũa.
Hà Tiêu Tiêu bỏ ví tiền xuống.
- Mẹ, mẹ để con!
Nhìn thấy con gái đi rửa bát, mẹ Tiêu Tiêu liền cầm lấy ví tiền, mở bức ảnh ra.
- Đây là ví tiền của Tiểu Trương à?
Hà Tiêu Tiêu gật gật đầu.
- Đúng rồi ạ, mẹ, vừa rồi mẹ bị làm sao vậy?
Mẹ Tiêu Tiêu không trả lời, lại nhìn tấm hình một lần nữa, lưu luyến đặt xuống.
Nhìn con gái đang rửa bát, bà có chút lo lắng. Tiểu Trương không phải là con hắn chứ? Không đúng, họ của hai người không giống nhau? Làm sao khéo vậy được, vậy tấm ảnh đó từ đâu mà có?
Hai mươi mấy năm rồi, có bao nhiêu người chờ đợi được hơn hai mươi năm chứ.
Mẹ Tiêu Tiêu thở dài, từ từ nhớ lại.
Trương Nhất Phàm về đến nhà mới phát hiện ví tiền bị mất. Hắn liền nhắn tin cho Hà Tiêu Tiêu, mười phút sau, Hà Tiêu Tiêu vội vàng đi ra ngoài gọi điện thoại.
- Anh tìm ví tiền phải không, ở chỗ em nè?
- Ở đó thì không sao rồi, em giữ giúp anh nhé! Khi nào có thời gian thì đưa cho anh. Tối nay ở nhà với mẹ, ngoan một chút.
Hà Tiêu Tiêu cười nói:
- Không cần em đến với anh sao?
Nghe âm thanh quyến rũ đó, lại là một ám hiệu, Trương Nhất Phàm hít sâu một hơi.
- Ở với mẹ đi! Lâu như vậy mới về một lần. Ngày tháng sau này của chúng ta còn dài mà? Ngày ngày đều có thể ở cạnh nhau.
Lời nói đó đủ khiến Hà Tiêu Tiêu vui vẻ, tuy cô biết rõ rằng không thể ngày nào cũng ở bên nhau được, trong lòng vẫn rất hạnh phúc.
- Cảm ơn anh! Anh Nhất Phàm.
- Cô bé ngốc này, lại khách sáo với anh rồi, muốn anh đánh vào mông không hả.
Trương Nhất Phàm mắng yêu một câu.
- À, ngày mai em đưa mẹ đi xem phòng, đổi chỗ ở khác đi! Hiện tại giá nhà ở Thông Thành cũng không cao, năm mươi ngàn có thể mua được nhà tốt rồi. Mẹ em cũng phải được hưởng phúc chứ, con gái như em, đã thành nhà giàu rồi, đừng tiết kiệm tiền. Có nghe không?
- Tuân mệnh! Nô tì biết rồi ạ.
Hà Tiêu Tiêu tự nhiên bạo dạn nói một câu khiến cho Trương Nhất Phàm trợn mắt há hốc mồm. Vù vù, vừa mới có hai nương nương, giờ lại thêm một a hoàn à.
- Chị dâu, vào đi thôi! Được hay không phải xem tổng thể! Gia đình người ta có quyền có thế, có khiếm khuyết một chút cũng đâu có sao? Đàn ông đâu phải dựa vào mặt mũi để kiếm ăn.
Thím hai kéo mẹ Tiêu Tiêu vào trong phòng, sau đó rất ân cần bê ly trà mời Diêu Thiếu.
Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế xa-lông đã nhìn ra mọi chuyện, cuộc gặp mặt hôm nay chắc chắn là do chú thím hai của Tiêu Tiêu sắp đặt, người được giới thiệu chính là vị có bộ mặt khó coi Diêu Thiếu này.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn mọi việc, trong lòng Trương Nhất Phàm rất tức giận, nhưng không tiện nói ra, Tiêu Tiêu là người của ta, xem các người ai dám đụng đến?
Càng không nghĩ rằng thím hai này vì muốn lấy lòng Diêu Thiếu, đột nhiên hướng về Trương Nhất Phàm nói:
- Tiểu Trương à, cháu nhường chỗ đi, ngồi xích qua bên kia một tí!
Chỗ Trương Nhất Phàm đang ngồi, đối diện với cửa, tục ngữ còn gọi là chỗ trên. Thím hai vì lấy lòng Diêu Thiếu, liền muốn đuổi Trương Nhất Phàm.
Từ sau khi thím hai vào, dáng vẻ thần thần bí bí, Tiêu Tiêu cảm giác có gì đó khác lạ. Sau khi nghe mẹ và thím nói chuyện ở cửa, cơ bản đã đoán được dụng ý của bọn họ.
Mình đâu cần người mai mối chứ? Nhìn tên mặt rỗ bị thọt kia, Hà Tiêu Tiêu có chút bực mình.
Cô thật không dám tin, ánh mắt của chú hai và thím hai đâu phải để ở trên mông, tại sao lại không nhìn ra hắn là tên mặt rỗ chân thọt chứ? Rõ ràng là ức hiếp người quá, sao không giới thiệu cho Quyên Quyên nhà họ đi?
Cho nên khi thím hai vừa nói vậy, Tiêu Tiêu lập tức đứng dậy.
- Nhất …
Còn chưa nói thành câu, Trương Nhất Phàm đã liếc cô một cái, sau đó cười hì hì đứng lên.
- Tiêu Tiêu, nhà em còn có chỗ ngồi chuyên dành cho người tàn tật sao?
Một câu nói lập tức làm cho ba người tức giận đùng đùng. Trương Nhất Phàm đây là có ý ám chỉ khuyết tật của người ta còn gì?
Diêu Thiếu đổi sắc mặt, cương quyết không ngồi chỗ Trương Nhất Phàm vừa ngồi, nghiêm mặt nói:
- Không sao đâu, tôi ngồi ở đây là được rồi.
Thím hai lườm Trương Nhất Phàm một cái, thầm nghĩ, tên này quả không phải tầm thường. Không được, phải tìm cơ hội cho hắn bẽ mặt mới được.
Mẹ Tiêu Tiêu thiếu chút nữa không nhịn nổi cười, vị Chủ tịch Trương này thật là hài hước. Nếu Tiêu Tiêu có thể cùng hắn lâu dài thì tốt rồi, chỉ tiếc là, Tiêu Tiêu chưa chắc xứng đôi với người ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng mẹ Tiêu Tiêu lại thấy buồn, liền im lặng đi làm đồ ăn.
Diêu Thiếu lấy ra bao thuốc, tùy tiện đặt trên bàn, mặt trên đặt một cái bật lửa. Lời nói vừa rồi của Trương Nhất Phàm hắn dường như đã quên hết, ném một điếu thuốc qua.
- Người anh em này đang làm việc ở đâu vậy?
Trương Nhất Phàm còn chưa trả lời, thím hai đã tiếp lời:
- Để tôi đoán thử! Đồng chí Tiểu Trương khẳng định là làm lái xe cho một đơn vị nào đó, đúng không! Anh dùng xe công vào việc tư như vậy, không sợ lãnh đạo biết phạt lương sao.
- Thím hai thật là có con mắt tinh tường, đều đã bị thím đoán ra hết rồi.
Trương Nhất Phàm cười cười, hướng ánh mắt về phía Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu quay mặt đi chỗ khác cười.
Diêu Thiếu nhìn thấy Tiêu Tiêu rạng rỡ tươi cười, trong lòng rất ưng ý, âm thầm thề: “Nhất định phải có được cô gái này”. Khi hắn nhìn Hà Tiêu Tiêu, có cảm giác đến hồn cũng bay mất.
Chú hai liền tiếp một câu:
- Lái xe cũng không sao, tốt xấu gì vẫn là có việc làm.
Để lấy lòng Diêu Thiếu mà đả kích Trương Nhất Phàm, chú hai liền cười nói:
- Ngươi tên gọi Tiểu Trương đúng không! Chú của Diêu Thiếu là trưởng phòng quản lý đô thị, nếu ngươi là bạn của Tiêu Tiêu, sau này có chuyện gì có thể tìm Diêu Thiếu giúp đỡ, hắn nói một tiếng là được.
Ngụ ý là không so đo chuyện vừa rồi với ngươi, sau này ngươi biết điều một chút, người nhà Diêu Thiếu đã chấm Tiêu Tiêu rồi, ngươi ở đâu thì về đấy đi. Chú của Diêu Thiếu là Trưởng phòng Diêu, đùa giỡn với một tên lái xe thì quá dễ dàng.
Trương Nhất Phàm sao có thể không biết ngụ ý của ông ta, liền cười nói:
- Ồ, thì ra là cháu trai của Trưởng phòng Diêu. Tôi lâu rồi không cùng ông ta nói chuyện, chú của anh vẫn khỏe chứ?
Ngươi tính nói phét sao! Bộ dạng của ngươi cũng dám nói chuyện với chú ta sao? Ông ấy đá một cái thì ngươi bay đến tận nước nào ấy chứ. Vợ chồng chú hai nghĩ người thanh niên này cũng nói phét gớm, người nhà Trưởng phòng Diêu hắn có thể quen biết sao? Còn cùng ông ta nói chuyện? Đúng là nực cười!
Đúng lúc đó, điện thoại Trương Nhất Phàm reo lên. Thật là khéo, Trưởng phòng Quản lý Đô thị Diêu Vệ Trung gọi cho hắn, muốn nhân ngày Quốc Khánh này mời Trương Nhất Phàm dùng cơm, bù lại những thiếu sót của lần trước.
Trương Nhất Phàm móc điện thoại, đi ra phía bên ngoài. Lúc này, thím hai cũng tiện tay bật tivi. Trên tivi đang phát tin tức về Thông Thành, đoạn phim này Dương Mễ quay lúc Trương Nhất Phàm cùng với Lý Trị Quốc đang đi khảo sát thực địa.
Chú hai chỉ vào người trên tivi, chọc chọc vào người phụ nữ bên cạnh:
- Em xem người vừa rồi sao giống Tiểu Trương vậy?
Thím hai gắt một câu:
- Làm gì có chuyện đó? Thiên hạ người giống người rất nhiều mà.
Lúc này Diêu Thiếu quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên cả người hắn như tượng, mặt ngơ ra.
Mắt hắn thật sự không nhìn nhầm, không phải là giống, mà chính là anh ta!
Sắc mặt Diêu Thiếu thay đổi nhanh chóng, vội vàng cầm lấy điếu thuốc trên bàn và cái bật lửa, lúng túng nói:
- Rất xin lỗi, tôi có việc phải đi trước rồi.
Vợ chồng chú hai cảm thấy rất kỳ lạ.
- Diêu Thiếu, đồ ăn xong hết rồi, làm sao mà phải vội vã đi vậy?
Diêu Thiếu vờ không nghe thấy, đi nhanh ra xe, mở cửa rồi chui vào bên trong, rất nhanh đã đi mất.
Khiến vợ chồng chú hai không hiểu gì cả, chẳng làm sao đoán được rõ ngọn nguồn.
Đợi Trương Nhất Phàm nghe điện thoại xong, phát hiện Diêu Thiếu đã đi mất rồi. Thím hai nhìn chằm chằm vào hắn, lại nhìn người trên tivi, lén lén kéo áo chồng.
- Về thôi, về thôi!
- Chị dâu, tụi em còn có tí việc, không ăn cơm nữa đâu. Bọn em đi trước đây.
Thím hai kéo chú hai ra cửa, chạy nhanh còn hơn thỏ. Mẹ Tiêu Tiêu dừng tay đuổi theo.
- Này, mọi người sao đi hết vậy? Đồ ăn sắp chín hết rồi.
- Không ăn đâu, không ăn đâu.
Thím hai phẩy tay, kéo chồng đi.
- Làm gì vậy? Tôi còn đợi uống rượu nữa mà? Hôm nay Diêu Thiếu mua hai chai rượu Ngũ Lương hơn ba trăm đồng.
Chú hai trong lòng bực tức.
- Uống cái đầu ông ấy. Suốt ngày chỉ biết uống, nếu không thì đâu có bị mất việc chứ.
Thím hai mắng một câu, lén lút kéo ông ta lại.
- Ông thật sự không nhìn ra à? Cái tên Tiểu Trương đó chính là Phó Chủ tịch thường trực huyện.
- Cái tên Tiểu Trương đó hả?
Chú hai đã hồ đồ rồi, chẳng làm thế nào nhìn ra được.
- Còn có người đầu lợn như ông không, không nhìn thấy Diêu Thiếu bị thọt còn chạy nhanh như vậy à. Xem ông ngốc chưa, thật là chết đến nơi mà cũng không biết.
Thím hai giơ tay gõ đầu chồng một cái.
Chú hai như tỉnh ngộ:
- Bà nói chính là cái thằng mà Tiêu Tiêu đưa về à? Nó làm sao có thể là Phó Chủ tịch thường trực huyện được chứ?
Nhìn thấy bộ dạng của chồng, thím hai thở dài một cái:
- Ôi trời, Quyên Quyên nhà chúng ta tại sao không tìm được một người đàn ông tốt như vậy chứ? Không cần nói là Phó Chủ tịch huyện, chỉ cần là nhân viên văn phòng cũng được rồi?
Hai vợ chồng hối hận đi về.
Trương Nhất Phàm ở nhà Hà Tiêu Tiêu ăn cơm xong, hơn tám giờ thì về. Hôm nay cố ý để Hà Tiêu Tiêu ở nhà, lâu như vậy mẹ con mới gặp lại, mình không có quyền cản trở hai mẹ con tâm sực.
Chắc chắn hai mẹ con có rất nhiều chuyện để nói, khi Trương Nhất Phàm về, Hà Tiêu Tiêu tiễn hắn tới cửa lớn, nhẹ nhàng nói cảm ơn. Cảm ơn hắn đã dành thời gian ở lại ăn cơm và nói chuyện với hai mẹ con.
“Nguy rồi! Ví tiền của anh Nhất Phàm rơi ở đây”. Sau khi quay vào nhà mới phát hiện ví tiền trên ghế xa-lông. Nhặt lên xem thì hình như là của Trương Nhất Phàm.
Trong ví tiền có một tấm hình cũ, trên đó là một thiếu nữ với hai bím tóc kẹp dài. Hà Tiêu Tiêu cảm thấy tò mò, trong ví của Trương Nhất Phàm sao lại có tấm hình cũ đến như vậy.
Cô gái trong ảnh là ai?
Lúc cô đang ngẩn người thì mẹ cô đi tới.
- Xem cái gì thế?
Mẹ Tiêu Tiêu liếc mắt một cái, đột nhiên kêu lên một tiếng.
Bà ngồi xuống bên cạnh con gái, nhìn vào tấm hình. Toàn thân mẹ Tiêu Tiêu khẽ run lên, đột nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
- Mẹ! Mẹ làm sao vậy?
Hà Tiêu Tiêu nhìn mẹ rất kỳ lạ, phát hiện trên mặt mẹ đột nhiên có nước mắt rơi.
- Không. Không việc gì đâu.
Mẹ Tiêu Tiêu xoay người dùng ống tay áo lau nước mắt, lại đứng lên thu dọn bát đũa.
Hà Tiêu Tiêu bỏ ví tiền xuống.
- Mẹ, mẹ để con!
Nhìn thấy con gái đi rửa bát, mẹ Tiêu Tiêu liền cầm lấy ví tiền, mở bức ảnh ra.
- Đây là ví tiền của Tiểu Trương à?
Hà Tiêu Tiêu gật gật đầu.
- Đúng rồi ạ, mẹ, vừa rồi mẹ bị làm sao vậy?
Mẹ Tiêu Tiêu không trả lời, lại nhìn tấm hình một lần nữa, lưu luyến đặt xuống.
Nhìn con gái đang rửa bát, bà có chút lo lắng. Tiểu Trương không phải là con hắn chứ? Không đúng, họ của hai người không giống nhau? Làm sao khéo vậy được, vậy tấm ảnh đó từ đâu mà có?
Hai mươi mấy năm rồi, có bao nhiêu người chờ đợi được hơn hai mươi năm chứ.
Mẹ Tiêu Tiêu thở dài, từ từ nhớ lại.
Trương Nhất Phàm về đến nhà mới phát hiện ví tiền bị mất. Hắn liền nhắn tin cho Hà Tiêu Tiêu, mười phút sau, Hà Tiêu Tiêu vội vàng đi ra ngoài gọi điện thoại.
- Anh tìm ví tiền phải không, ở chỗ em nè?
- Ở đó thì không sao rồi, em giữ giúp anh nhé! Khi nào có thời gian thì đưa cho anh. Tối nay ở nhà với mẹ, ngoan một chút.
Hà Tiêu Tiêu cười nói:
- Không cần em đến với anh sao?
Nghe âm thanh quyến rũ đó, lại là một ám hiệu, Trương Nhất Phàm hít sâu một hơi.
- Ở với mẹ đi! Lâu như vậy mới về một lần. Ngày tháng sau này của chúng ta còn dài mà? Ngày ngày đều có thể ở cạnh nhau.
Lời nói đó đủ khiến Hà Tiêu Tiêu vui vẻ, tuy cô biết rõ rằng không thể ngày nào cũng ở bên nhau được, trong lòng vẫn rất hạnh phúc.
- Cảm ơn anh! Anh Nhất Phàm.
- Cô bé ngốc này, lại khách sáo với anh rồi, muốn anh đánh vào mông không hả.
Trương Nhất Phàm mắng yêu một câu.
- À, ngày mai em đưa mẹ đi xem phòng, đổi chỗ ở khác đi! Hiện tại giá nhà ở Thông Thành cũng không cao, năm mươi ngàn có thể mua được nhà tốt rồi. Mẹ em cũng phải được hưởng phúc chứ, con gái như em, đã thành nhà giàu rồi, đừng tiết kiệm tiền. Có nghe không?
- Tuân mệnh! Nô tì biết rồi ạ.
Hà Tiêu Tiêu tự nhiên bạo dạn nói một câu khiến cho Trương Nhất Phàm trợn mắt há hốc mồm. Vù vù, vừa mới có hai nương nương, giờ lại thêm một a hoàn à.
Bình luận facebook