Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145
Vừa qua ngày mười một, Bí thư Lâm liền chủ trì cuộc họp mở rộng lần thứ nhất, nội dung chủ yếu nhằm vào các vấn đề trước mắt của Thông Thành bao gồm xây dựng đường cao tốc, khu phố mới và vấn đề khu kinh tế mới, đem ra tiến hành thảo luận tổng kết. Còn nữa, phương diện thu hút đầu tư từ bên ngoài cần chú ý những điều gì?
Những người phụ trách chính của những bộ phận có liên quan đều phải làm báo cáo nội dung mình công tác.
Tại cuộc họp, Trương Nhất Phàm gặp được Lôi Đình, nhưng có điều khi Lôi Đình nhìn thấy anh ta thì ánh mắt có vẻ né tránh, hình như muốn lảng tránh cái gì. Có lẽ hắn đã vì tai nạn của con mà rất đau đầu, cho nên từ đó về sau, hắn không còn thể diện đi vào phòng làm việc của Trương Nhất Phàm nữa.
Có lẽ đây là lần cuối cùng nhìn thấy Lôi Đình, đừng hòng, Bí thư Đảng ủy Công an của tôi ơi! Trên mặt Trương Nhất Phàm hiện lên nụ cười nhạt.
Hắn từng nói, Lôi Đình nếu như xảy ra việc gì thì nhất định là bị phá hủy ở trong tay con trai hắn. Trên thực tế, Trương Nhất Phàm đã đem toàn bộ chứng cứ việc Lôi Đình ăn hối lộ giao cho Thẩm Uyển Vân, đem nộp lên Viện kiểm sát tỉnh. Con đường làm quan của Lôi Đình đến đây coi như là hết rồi.
Tuy rằng cách này trái với thông thường, nhưng dù sao cũng là Trương Nhất Phàm mượn tay người khác, nếu không Lôi Đình xảy ra việc gì cũng không thể trình báo vượt cấp được.
Thẩm Uyển Vân với thân phận là đại tiểu thư ở thủ đô thì sẽ có chút ảnh hưởng, Viện kiểm sát tỉnh không thể không tiếp nhận vụ án này. Quả nhiên, sau quốc khánh năm ngày, Ủy ban kỷ luật thành phố cử người đến.
Bí thư Hồng của Ủy ban kỷ luật dẫn theo người của ban kiểm tra đến đây, tại nhà khách Thông Thành gặp mặt Bí thư Lâm.
Nhà khách Thông Thành từ trước tới giờ là nơi tiếp khách của huyện, thuộc loại đơn vị cấp dưới. Bí thư Lâm nhìn thấy mấy tài liệu liên quan đến Lôi Đình, nét mặt lập tức không vui.
Theo ghi chép trên tài liệu, số tiền mà vợ Lôi Đình và con trai hắn nhận hối lộ là trên năm trăm triệu, cùng với một số chứng cứ khác. Chiếc BMW mà Lôi Minh đang lái đã trở thành một chứng cứ quan trọng khác để thẩm tra Lôi Đình.
Bí thư Hồng đề nghị lập tức bắt giam Lôi Đình, đây là mệnh lệnh đầu tiên của cấp trên, có người đem chuyện của hắn đưa lên trên tỉnh rồi, vì vậy, bất cứ kẻ nào cũng không được bao che cho hắn, việc này đến Chu Chí Phương cũng không biết.
- Chuyện này đều là sự thật sao?
Bí thư Lâm còn có chút do dự, dù sao ông ta cùng với Lôi Đình cũng không phải ở mức độ như nước với lửa không thể hòa hợp. Nhưng những người trong chốn quan trường thì có mấy người được trong sạch.
Chuyện như vậy, không điều tra thì thôi, đã điều tra thì chắc chắn có, Bí thư Lâm đương nhiên biết nguồn cơn trong đó. Rốt cuộc thì ai là người ra tay hạ thủ Lôi Đình? Người Bí thư Lâm hoài nghi nhất chính là Nhâm Thiết Lâm.
Bởi vì một khi Lôi Đình mất chức thì Nhâm Thiết Lâm sẽ là người có cơ hội lớn nhất tiếp quản vị trí này. Nhưng Nhâm Thiết Lâm đâu phải là loại người đó đâu?
Nhìn thấy vẻ do dự của Bí thư Lâm, Bí thư Hồng nói.
- Những chuyện nói đến trong tài liệu này, chúng tôi phần lớn đã điều tra qua hết rồi. Ngại quá, Bí thư Lâm, bởi vì đây là mệnh lệnh ở tỉnh xuống, cho nên khi chúng tôi âm thầm điều tra không có thông báo cho ngài biết.
Bí thư Lâm nghe xong câu này, trong lòng có chút lo lắng. Hôm nay Ủy ban kỷ luật có thể âm thầm điều tra Lôi Đình thì ngày mai cũng có thể âm thầm điều tra mình. Nhưng Bí thư Lâm cho rằng, cây ngay không sợ chết đứng, bản thân mình từ trước đến giờ không làm việc gì sai cả.
Nếu là mệnh lệnh của cấp trên, vậy thì chấp hành thôi.
Diệp Đại Minh điện thoại gọi Lôi Đình đến nhà khách Thông Thành.
Hắn không hề chuẩn bị bất cứ tâm lý gì cho tình huống này cả, mấy nhân viên cảnh vệ của Bí thư Hồng đã khống chế Lôi Đình tại chỗ, dùng túi vải đen chụp đầu, trực tiếp áp giải tới xe cảnh sát. Lúc sắp đi, Bí thư Hồng bắt tay Bí thư Lâm.
- Cảm ơn đã phối hợp!
Sau đó bọn họ vội vàng lên xe, đi thẳng đến thành phố Đông Lâm.
Khoảnh khắc Lôi Đình bị bắt, Bí thư Lâm sẽ nhớ mãi ánh mắt tuyệt vọng đó. Khi đó hắn nhìn Bí thư Lâm một cái, vẻ mặt rất phức tạp, dường như cũng có chút hối hận, còn có một chút bất mãn. Dường như trách Bí thư Lâm không cho hắn một cơ hội tự mình hối cải.
Bí thư Đảng ủy Công an bị bắt giam làm cho quan trường Thông Thành lại bị một chấn động nhỏ. Tin tức này tới thật đột ngột, rất nhiều người cảm thấy bất ngờ.
Một số người không trong sạch bắt đầu lo sợ đề phòng. Bọn họ đều cho rằng đây là ý của Bí thư Lâm, trước kia khi Phong Quốc Phú rơi đài, không phải ông ta đã nói không truy cứu nữa? Tại sao đột nhiên lại bắt giam Lôi Đình.
Một số người theo lẽ tự nhiên đoán rằng Nhâm Thiết Lâm là người cầm đầu, bởi vì hắn ta mới là người được lợi ích lớn nhất. Nhâm Thiết Lâm ở Thông Thành là công an lâu năm, làm vị trí Trưởng phòng cũng đã mấy năm rồi vẫn không có điều động gì cả.
Năm nay, phải lựa chọn ra phó chủ tịch huyện, xem ra vị trí bí thư Đảng ủy công an rơi vào tay hắn chắc rồi. Bí thư Lâm cũng từng tìm Nhâm Thiết Lâm hỏi nhỏ:
- Chuyện Lôi Đình bị bắt giam, ngươi có biết không?
Nhâm Thiết Lâm biết mình bị hoài nghi, nhưng bản thân lại không hề quan tâm đến những chuyện này. Hắn ta thật sự là không biết xảy ra chuyện gì cả, càng không bao giờ có ý nghĩ ám hại Lôi Đình.
Tuy rằng thời gian trước hắn lựa chọn đứng cùng phe với Trương Nhất Phàm, Công Nhiên và Lôi Đình thì ngược lại, nhưng thật sự hắn không nghĩ qua là sẽ làm vậy. Chỉ khi Bí thư Lâm hỏi hắn, hắn đột nhiên nghĩ đến Trương Nhất Phàm đã nói qua với hắn chuyện này, vì vậy hắn khẳng định là Trương Nhất Phàm làm.
Tiểu tử này đúng thật nghĩ là làm, muốn làm rớt ai liền làm rớt người đó! Nghĩ đến đây, hắn ta cảm thấy lạnh người, may mà lúc đầu mình chọn đứng cùng phe với hắn.
Bí thư Lâm nhìn mặt Nhâm Thiết Lâm xem có phản ứng gì không, ông ta liền kết luận là Nhâm Thiết Lâm không có liên quan đến việc này. Cũng vì vậy nên ông ta hạ quyết tâm để Nhâm Thiết Lâm gia nhập Ủy ban thường vụ.
Tất cả những người trung gian, chỉ có Trưởng ban Tuyên giáo Dịch Thủy Bình biết chuyện này có quan hệ với Trương Nhất Phàm. Bởi vì Lôi Minh bỏ thuốc ở quán rượu, sau đó quay video cũng là chủ ý của hắn, không ngờ Trương Nhất Phàm không công bằng, ngược lại còn đẩy Lôi Đình xuống nước.
Xem ra ở Thông Thành đã không có ai có thể khống chế Trương Nhất Phàm rồi, Dịch Thủy Bình nét mặt trầm tư, đột nhiên lại mỉm cười vui vẻ. Tuy lần này thất bại, ít nhất cũng đã thành công khi làm tan rã liên minh của họ.
Lôi Đình ơi Lôi Đình, lúc đầu ngươi chọn Lâm Đông Hải, bây giờ không phải cũng có một kết cục giống Phong Quốc Phú sao?
Xem ra Trương Nhất Phàm là tài năng đang lộ, vẫn nên lấy cách trốn tránh làm đầu, Dịch Thủy Bình lại cân nhắc đổi phương thức, đợi gió yên sóng lặng, xem nhất cử nhất động của Chủ tịch địa khu Chu.
Nếu Chu Chí Phương có thể ủng hộ mình, có lẽ sau đây chức bí thư huyện ủy sẽ là của mình.
Khi Dịch Thủy Bình đang tính toán, Trương Nhất Phàm đã đưa Liễu Hải vào ngành công an làm việc rồi.
Liễu Hải này học hành không nhiều, làm công an chỉ có thể là giai đoạn quá độ tạm thời, giống như hắn ta bản thân vốn không có học lực, rất khó tiến thêm một bước. Trương Nhất Phàm suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.
Chủ tịch Địa khu Chu Chính Phương quả nhiên là kẻ thích thay đổi, không ngờ ở dưới mắt mình, Lôi Đình lại xảy ra chuyện. Hơn nữa còn là mệnh lệnh ở tỉnh bí mật truyền đạt xuống, việc này làm hắn suy nghĩ đau đầu vẫn không giải đáp được.
Mình thuộc người thân họ Phương, Lôi Đình vừa mới hướng sang mình, không ngờ đã bị người hại. Đây là có người âm thầm làm suy yếu thế lực của mình, đồng thời cũng là một cảnh cáo với mình.
Chu Chí Phương nhanh chóng thông qua người nhà họ Phương đã tìm ra nguyên nhân của sự tình. Người nhà họ Thẩm của Ủy ban kỷ luật đột nhiên ra tay, ở giữa can thiệp vào việc này. Như vậy mới làm cho Lôi Đình bị bắt đi mà ma không biết quỷ không hay.
Vốn là hai phe phải giữ nguyên cục diện, bây giờ thế lực nhà họ Thẩm bắt đầu duỗi tay tới cơ sở, điểm này có điều lạ. Điều này không hợp với lẽ thường, nhưng cố tình châm ngòi mối quan hệ giữa hai phe, hai bên bắt đầu lâm vào một cuộc đấu tranh gay gắt mới.
Thẩm Uyển Vân rất nhanh đã phát hiện mình làm việc cho Trương Nhất Phàm. Tên khốn kiếp này, không ngờ lại lợi dụng mình, tức chết đi được. Cô ta lập tức gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
- Anh giỏi lắm, không ngờ lợi dụng em làm việc này. Hừ hừ! Nói mau, làm sao đền bù cho em đây.
Cô bé này lại nói điều kiện rồi, Trương Nhất Phàm chỉ giả vờ ngốc:
- Anh lợi dụng em cái gì nào? Lẽ nào giúp chồng mấy việc cũng không được sao? Anh chẳng qua là bẻ răng của hổ thôi, nhét một viên cờ của mình vào. Chẳng lẽ em hy vọng cả đời anh vĩnh viễn phải dựa vào người khác sao, phải cẩn thận đi lại trong chốn quan trường chứ?
Trương Nhất Phàm giải thích, rất nhanh đã lừa được Thẩm Uyển Vân.
- Anh thật sự không có mục đích riêng chứ?
- Có chứ! Chính là muốn lấy em làm thiếp đó.
Trương Nhất Phàm cười nói, một chút đứng đắn cũng không có.
- Thôi đi, nói chuyện đàng hoàng với anh đó. Hiện nay mối quan hệ giữa họ Thẩm với họ Phương căng thẳng lên rồi, giữa hai bên đã âm thầm đấu đá lẫn nhau. Em sợ sẽ dẫn đến chuyện lớn.
- Lỗi của một bí thư Đảng ủy công an nho nhỏ mà có thể dẫn đến chấn động lớn ở trong tỉnh, em đừng nói đùa nữa. Anh nói em cũng đừng quá để mắt đến Lôi Đình.
- Mặc kệ nói như thế nào, việc này sau này anh đừng nhúng tay vào. Cẩn thận coi chừng cấp trên đấy.
Thẩm Uyển Vân thân thiết nhắc nhở một câu. Tuy nhiên cô biết rằng Trương Nhất Phàm về mặt kinh tế không có bất cứ vấn đề gì, nhưng thường làm những việc nguy hiểm, nói không chừng một ngày nào đó sẽ gặp nạn. Mình còn trẻ như thế, không muốn phải thủ tiết sớm vậy đâu.
Cô lo lắng nhất vẫn là vấn đề các cô gái bên cạnh Trương Nhất Phàm, vừa trẻ tuổi lại có tài như hắn, lại là một cán bộ thực tài hiếm gặp. Hai mươi tuổi, suy nghĩ bồng bột nên rất dễ dẫn đến phạm sai lầm. Kỳ thật là hiện nay có một số người, dùng rất nhiều thủ đoạn để làm cán bộ, âm mưu đen tối làm cho người khác khó mà phòng tránh được.
Ví dụ như vậy, Thẩm Uyển Vân gặp rất nhiều rồi, trên báo cũng thường đề cập đến những chuyện như vậy, làm bài học cảnh cáo những cán bộ khác. Tuy mỗi ngày đều có chuông cảnh tỉnh, nhưng cũng có nhiều người mắc sai lầm tương tự.
Con gái, vĩnh viễn là u mê mà con trai không thể giải quyết được, càng giải quyết càng phức tạp hơn, lại càng bị dính chặt vào bên trong. Vì thế dễ để lại hậu quả sau này.
Trương Nhất Phàm sau khi tan ca thì đi thẳng về chỗ ở, đám người Lương Chính Hòa gọi hắn đi uống rượu hắn cũng từ chối.
Chuyện của Lôi Đình, Lương Chính Hòa đại khái biết một chút, lần trước là Lôi Đình bảo hắn đi mời Trương Nhất Phàm, kết quả người ta không nể tình khiến Lương Chính Hòa cũng hơi xấu hổ.
Không lâu sau, Lôi Đình bị bắt giam, Lương Chính Hòa tuy không dám khẳng định, nhưng cũng đoán được đại khái sự việc, việc này có khả năng liên quan đến Trương Nhất Phàm.
Bởi vì Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy có quan hệ với Liễu Hồng, trên báo cũng có đăng, hắn là một người khôn khéo như vậy sao lại không biết? Lôi Minh, tên tiểu tử này tự tìm đường chết, không ngờ lại đi cưỡng bức Liễu Hồng, vậy không phải là tự thắt cổ mình sao?
Ân nhân cứu mạng của phó chủ tịch thường trực huyện ngươi cũng dám đụng vào hả? Đã tự tìm đến cái chết rồi.
Hơn nữa tin tức con gái của phó bí thư tỉnh uỷ yêu Trương Nhất Phàm sớm đã lan truyền khắp Thông Thành rồi.
Lương Chính Hòa mời Trương Nhất Phàm đơn giản là muốn tăng cường mối quan hệ của hai người. Có thể từ nói chuyện mà giao tình nâng lên một bước, như vậy không phải tốt đẹp hơn sao.
Nhưng Trương Nhất Phàm muốn về nhà gặp mặt Tiêu Tiêu, hai người đã lâu không gặp nhau, cả tuần ở nhà với mẹ, Trương Nhất Phàm phải thân mật để bù đắp cho trước kia.
Sau khi vào nhà, Hà Tiêu Tiêu liền chào đón, lấy túi xách từ trong tay hắn.
Trương Nhất Phàm thuận tay ôm cô vào lòng, có chút kích động mãnh liệt hôn lên má cô. Hà Tiêu Tiêu là cô gái dịu dàng, quen bị Trương Nhất Phàm giở trò, làm khổ rồi.
Hai người đã lâu không có thân mật! Hà Tiêu Tiêu cũng rất khát khao, trong những ngày xa cách, Trương Nhất Phàm còn có thể đi tìm Thẩm Uyển Vân để giải quyết, còn cô chỉ biết buồn tẻ chờ đợi.
Đem túi Trương Nhất Phàm đặt trên ghế xa-lông, cô chưa kịp quay người lại đã bị Trương Nhất Phàm vòng tay ôm eo, đi thẳng vào phòng ngủ.
Đây là trận chiến không có khói súng, nhưng cũng là những lời thề non hẹn biển vĩnh hằng của nam nữ. Nếu hai người ở cùng nhau, đến hứng thú này cũng không có thì cuộc sống của bọn họ thật vô vị, trở nên không có ý nghĩa gì cả, giống như ao tù, không có chút gợn sóng.
Lần này, Trương Nhất Phàm lâm trận năm mươi phút tám giây, không bao gồm khúc dạo đầu và đoạn kết thúc, đây đã là sự sáng tạo thành kỳ tích của hai người. Hà Tiêu Tiêu giống như mèo con ngoan ngoãn nằm trong lòng Trương Nhất Phàm, dùng tay vuốt ve cơ thể rắn chắc của hắn, cúi đầu nói nhỏ:
- Anh Nhất Phàm, anh lại lợi hại rồi.
Chẳng lẽ trước kia anh không lợi hại sao? Em quên lúc chúng ta ở Thẩm Quyến rồi à, kêu điên cuồng như vậy, làm cho mọi người phòng bên tỉnh giấc. Trương Nhất Phàm rất buồn bực.
Hai người nằm trên giường nói chuyện một lát, Hà Tiêu Tiêu nhớ lại một chuyện.
- Anh Nhất Phàm, tấm ảnh trong ví tiền của anh là như thế nào vậy?
Hà Tiêu Tiêu từ trước đến giờ không quản đến chuyện này, chỉ luôn luôn bị động nghe theo những chỉ bảo của Trương Nhất Phàm, làm một người con gái ngoan ngoãn dịu dàng.
- Như thế nào? Tiêu Tiêu.
Trương Nhất Phàm ôm chặt, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn như em bé của cô.
- Hôm đó mẹ em khi nhìn thấy bức ảnh, không biết là chuyện gì mà đột nhiên lại khóc.
Hà Tiêu Tiêu trả lời.
- Em nói gì?
Trương Nhất Phàm đột nhiên ngồi dậy, kích động siết chặt cánh tay mịn màng. Hà Tiêu Tiêu lộ vẻ mặt đau đớn, đâu tới mức không thốt lên lời.
- Anh ơi, làm em đau rồi.
Trương Nhất Phàm cười xin lỗi, buông tay ra.
- Tiêu Tiêu, em nói lại một lần nữa xem nào.
Trương Nhất Phàm phản ứng như bị kích động, Hà Tiêu Tiêu cũng thấy kỳ lạ vô cùng, nhưng cô lại không dám hỏi, chỉ đem chuyện vừa nói kể lại một lần nữa:
- Hôm đó anh để quên ví tiền ở nhà em, em vô ý trong lúc mở ra xem, phát hiện bên trong có bức ảnh cũ, vì tò mò nên lấy ra xem. Không ngờ mẹ em nhìn thấy, không hiểu sao lại khóc. Em hỏi mẹ có chuyện gì thì mẹ không trả lời.
Hà Tiêu Tiêu nói xong, nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh Nhất Phàm, có phải em làm sai gì không? Em lần sau không dám nữa đâu, cũng không dám đụng đến đồ đạc của anh nữa.
Trương Nhất Phàm tự nhiên cười vui vẻ, kéo Tiêu Tiêu đáng yêu vào lòng, cả hai người đều không mặc quần áo, da thịt chạm vào nhau tạo nên một cảm giác sung sướng không thể diễn tả được.
Không lẽ mẹ của Hà Tiêu Tiêu chính là người mà chú Đổng muốn tìm? Hơn hai mươi năm rồi, đúng là tình cũ đến chết cũng không quên. Ha ha, nên nói là si mê điên dại mới đúng.
Vướng bận nhiều năm như vậy, cũng nên đến lúc kết thúc rồi. Như vậy xem mẹ của Tiêu Tiêu nếu không phải là người mà chú Đổng muốn tìm, thì chí ít cũng biết chút manh mối. Nếu không cũng không phải có tật xấu, nhìn thấy một tấm ảnh cũng khóc.
Đây là điều nằm ngoài dự kiến, Trương Nhất Phàm vô cùng vui mừng, hôn Tiêu Tiêu liên tục, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
- Em lập công lớn rồi, Tiêu Tiêu! Nói đi, em muốn thưởng gì nào?
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu, con mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phàm.
- Em cái gì cũng không cần, chỉ cần anh Nhất Phàm mãi mãi không rời xa Tiêu Tiêu là được rồi.
Trương Nhất Phàm hoàn toàn bị cô làm cho cảm động rồi. Ôm người đẹp vào lòng, hôn khắp nơi, dáng vẻ không muốn rời ra. Giờ phút này, hắn tự nhủ với lòng mình: nhất định phải đối tốt với Tiêu Tiêu!
Những người phụ trách chính của những bộ phận có liên quan đều phải làm báo cáo nội dung mình công tác.
Tại cuộc họp, Trương Nhất Phàm gặp được Lôi Đình, nhưng có điều khi Lôi Đình nhìn thấy anh ta thì ánh mắt có vẻ né tránh, hình như muốn lảng tránh cái gì. Có lẽ hắn đã vì tai nạn của con mà rất đau đầu, cho nên từ đó về sau, hắn không còn thể diện đi vào phòng làm việc của Trương Nhất Phàm nữa.
Có lẽ đây là lần cuối cùng nhìn thấy Lôi Đình, đừng hòng, Bí thư Đảng ủy Công an của tôi ơi! Trên mặt Trương Nhất Phàm hiện lên nụ cười nhạt.
Hắn từng nói, Lôi Đình nếu như xảy ra việc gì thì nhất định là bị phá hủy ở trong tay con trai hắn. Trên thực tế, Trương Nhất Phàm đã đem toàn bộ chứng cứ việc Lôi Đình ăn hối lộ giao cho Thẩm Uyển Vân, đem nộp lên Viện kiểm sát tỉnh. Con đường làm quan của Lôi Đình đến đây coi như là hết rồi.
Tuy rằng cách này trái với thông thường, nhưng dù sao cũng là Trương Nhất Phàm mượn tay người khác, nếu không Lôi Đình xảy ra việc gì cũng không thể trình báo vượt cấp được.
Thẩm Uyển Vân với thân phận là đại tiểu thư ở thủ đô thì sẽ có chút ảnh hưởng, Viện kiểm sát tỉnh không thể không tiếp nhận vụ án này. Quả nhiên, sau quốc khánh năm ngày, Ủy ban kỷ luật thành phố cử người đến.
Bí thư Hồng của Ủy ban kỷ luật dẫn theo người của ban kiểm tra đến đây, tại nhà khách Thông Thành gặp mặt Bí thư Lâm.
Nhà khách Thông Thành từ trước tới giờ là nơi tiếp khách của huyện, thuộc loại đơn vị cấp dưới. Bí thư Lâm nhìn thấy mấy tài liệu liên quan đến Lôi Đình, nét mặt lập tức không vui.
Theo ghi chép trên tài liệu, số tiền mà vợ Lôi Đình và con trai hắn nhận hối lộ là trên năm trăm triệu, cùng với một số chứng cứ khác. Chiếc BMW mà Lôi Minh đang lái đã trở thành một chứng cứ quan trọng khác để thẩm tra Lôi Đình.
Bí thư Hồng đề nghị lập tức bắt giam Lôi Đình, đây là mệnh lệnh đầu tiên của cấp trên, có người đem chuyện của hắn đưa lên trên tỉnh rồi, vì vậy, bất cứ kẻ nào cũng không được bao che cho hắn, việc này đến Chu Chí Phương cũng không biết.
- Chuyện này đều là sự thật sao?
Bí thư Lâm còn có chút do dự, dù sao ông ta cùng với Lôi Đình cũng không phải ở mức độ như nước với lửa không thể hòa hợp. Nhưng những người trong chốn quan trường thì có mấy người được trong sạch.
Chuyện như vậy, không điều tra thì thôi, đã điều tra thì chắc chắn có, Bí thư Lâm đương nhiên biết nguồn cơn trong đó. Rốt cuộc thì ai là người ra tay hạ thủ Lôi Đình? Người Bí thư Lâm hoài nghi nhất chính là Nhâm Thiết Lâm.
Bởi vì một khi Lôi Đình mất chức thì Nhâm Thiết Lâm sẽ là người có cơ hội lớn nhất tiếp quản vị trí này. Nhưng Nhâm Thiết Lâm đâu phải là loại người đó đâu?
Nhìn thấy vẻ do dự của Bí thư Lâm, Bí thư Hồng nói.
- Những chuyện nói đến trong tài liệu này, chúng tôi phần lớn đã điều tra qua hết rồi. Ngại quá, Bí thư Lâm, bởi vì đây là mệnh lệnh ở tỉnh xuống, cho nên khi chúng tôi âm thầm điều tra không có thông báo cho ngài biết.
Bí thư Lâm nghe xong câu này, trong lòng có chút lo lắng. Hôm nay Ủy ban kỷ luật có thể âm thầm điều tra Lôi Đình thì ngày mai cũng có thể âm thầm điều tra mình. Nhưng Bí thư Lâm cho rằng, cây ngay không sợ chết đứng, bản thân mình từ trước đến giờ không làm việc gì sai cả.
Nếu là mệnh lệnh của cấp trên, vậy thì chấp hành thôi.
Diệp Đại Minh điện thoại gọi Lôi Đình đến nhà khách Thông Thành.
Hắn không hề chuẩn bị bất cứ tâm lý gì cho tình huống này cả, mấy nhân viên cảnh vệ của Bí thư Hồng đã khống chế Lôi Đình tại chỗ, dùng túi vải đen chụp đầu, trực tiếp áp giải tới xe cảnh sát. Lúc sắp đi, Bí thư Hồng bắt tay Bí thư Lâm.
- Cảm ơn đã phối hợp!
Sau đó bọn họ vội vàng lên xe, đi thẳng đến thành phố Đông Lâm.
Khoảnh khắc Lôi Đình bị bắt, Bí thư Lâm sẽ nhớ mãi ánh mắt tuyệt vọng đó. Khi đó hắn nhìn Bí thư Lâm một cái, vẻ mặt rất phức tạp, dường như cũng có chút hối hận, còn có một chút bất mãn. Dường như trách Bí thư Lâm không cho hắn một cơ hội tự mình hối cải.
Bí thư Đảng ủy Công an bị bắt giam làm cho quan trường Thông Thành lại bị một chấn động nhỏ. Tin tức này tới thật đột ngột, rất nhiều người cảm thấy bất ngờ.
Một số người không trong sạch bắt đầu lo sợ đề phòng. Bọn họ đều cho rằng đây là ý của Bí thư Lâm, trước kia khi Phong Quốc Phú rơi đài, không phải ông ta đã nói không truy cứu nữa? Tại sao đột nhiên lại bắt giam Lôi Đình.
Một số người theo lẽ tự nhiên đoán rằng Nhâm Thiết Lâm là người cầm đầu, bởi vì hắn ta mới là người được lợi ích lớn nhất. Nhâm Thiết Lâm ở Thông Thành là công an lâu năm, làm vị trí Trưởng phòng cũng đã mấy năm rồi vẫn không có điều động gì cả.
Năm nay, phải lựa chọn ra phó chủ tịch huyện, xem ra vị trí bí thư Đảng ủy công an rơi vào tay hắn chắc rồi. Bí thư Lâm cũng từng tìm Nhâm Thiết Lâm hỏi nhỏ:
- Chuyện Lôi Đình bị bắt giam, ngươi có biết không?
Nhâm Thiết Lâm biết mình bị hoài nghi, nhưng bản thân lại không hề quan tâm đến những chuyện này. Hắn ta thật sự là không biết xảy ra chuyện gì cả, càng không bao giờ có ý nghĩ ám hại Lôi Đình.
Tuy rằng thời gian trước hắn lựa chọn đứng cùng phe với Trương Nhất Phàm, Công Nhiên và Lôi Đình thì ngược lại, nhưng thật sự hắn không nghĩ qua là sẽ làm vậy. Chỉ khi Bí thư Lâm hỏi hắn, hắn đột nhiên nghĩ đến Trương Nhất Phàm đã nói qua với hắn chuyện này, vì vậy hắn khẳng định là Trương Nhất Phàm làm.
Tiểu tử này đúng thật nghĩ là làm, muốn làm rớt ai liền làm rớt người đó! Nghĩ đến đây, hắn ta cảm thấy lạnh người, may mà lúc đầu mình chọn đứng cùng phe với hắn.
Bí thư Lâm nhìn mặt Nhâm Thiết Lâm xem có phản ứng gì không, ông ta liền kết luận là Nhâm Thiết Lâm không có liên quan đến việc này. Cũng vì vậy nên ông ta hạ quyết tâm để Nhâm Thiết Lâm gia nhập Ủy ban thường vụ.
Tất cả những người trung gian, chỉ có Trưởng ban Tuyên giáo Dịch Thủy Bình biết chuyện này có quan hệ với Trương Nhất Phàm. Bởi vì Lôi Minh bỏ thuốc ở quán rượu, sau đó quay video cũng là chủ ý của hắn, không ngờ Trương Nhất Phàm không công bằng, ngược lại còn đẩy Lôi Đình xuống nước.
Xem ra ở Thông Thành đã không có ai có thể khống chế Trương Nhất Phàm rồi, Dịch Thủy Bình nét mặt trầm tư, đột nhiên lại mỉm cười vui vẻ. Tuy lần này thất bại, ít nhất cũng đã thành công khi làm tan rã liên minh của họ.
Lôi Đình ơi Lôi Đình, lúc đầu ngươi chọn Lâm Đông Hải, bây giờ không phải cũng có một kết cục giống Phong Quốc Phú sao?
Xem ra Trương Nhất Phàm là tài năng đang lộ, vẫn nên lấy cách trốn tránh làm đầu, Dịch Thủy Bình lại cân nhắc đổi phương thức, đợi gió yên sóng lặng, xem nhất cử nhất động của Chủ tịch địa khu Chu.
Nếu Chu Chí Phương có thể ủng hộ mình, có lẽ sau đây chức bí thư huyện ủy sẽ là của mình.
Khi Dịch Thủy Bình đang tính toán, Trương Nhất Phàm đã đưa Liễu Hải vào ngành công an làm việc rồi.
Liễu Hải này học hành không nhiều, làm công an chỉ có thể là giai đoạn quá độ tạm thời, giống như hắn ta bản thân vốn không có học lực, rất khó tiến thêm một bước. Trương Nhất Phàm suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.
Chủ tịch Địa khu Chu Chính Phương quả nhiên là kẻ thích thay đổi, không ngờ ở dưới mắt mình, Lôi Đình lại xảy ra chuyện. Hơn nữa còn là mệnh lệnh ở tỉnh bí mật truyền đạt xuống, việc này làm hắn suy nghĩ đau đầu vẫn không giải đáp được.
Mình thuộc người thân họ Phương, Lôi Đình vừa mới hướng sang mình, không ngờ đã bị người hại. Đây là có người âm thầm làm suy yếu thế lực của mình, đồng thời cũng là một cảnh cáo với mình.
Chu Chí Phương nhanh chóng thông qua người nhà họ Phương đã tìm ra nguyên nhân của sự tình. Người nhà họ Thẩm của Ủy ban kỷ luật đột nhiên ra tay, ở giữa can thiệp vào việc này. Như vậy mới làm cho Lôi Đình bị bắt đi mà ma không biết quỷ không hay.
Vốn là hai phe phải giữ nguyên cục diện, bây giờ thế lực nhà họ Thẩm bắt đầu duỗi tay tới cơ sở, điểm này có điều lạ. Điều này không hợp với lẽ thường, nhưng cố tình châm ngòi mối quan hệ giữa hai phe, hai bên bắt đầu lâm vào một cuộc đấu tranh gay gắt mới.
Thẩm Uyển Vân rất nhanh đã phát hiện mình làm việc cho Trương Nhất Phàm. Tên khốn kiếp này, không ngờ lại lợi dụng mình, tức chết đi được. Cô ta lập tức gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
- Anh giỏi lắm, không ngờ lợi dụng em làm việc này. Hừ hừ! Nói mau, làm sao đền bù cho em đây.
Cô bé này lại nói điều kiện rồi, Trương Nhất Phàm chỉ giả vờ ngốc:
- Anh lợi dụng em cái gì nào? Lẽ nào giúp chồng mấy việc cũng không được sao? Anh chẳng qua là bẻ răng của hổ thôi, nhét một viên cờ của mình vào. Chẳng lẽ em hy vọng cả đời anh vĩnh viễn phải dựa vào người khác sao, phải cẩn thận đi lại trong chốn quan trường chứ?
Trương Nhất Phàm giải thích, rất nhanh đã lừa được Thẩm Uyển Vân.
- Anh thật sự không có mục đích riêng chứ?
- Có chứ! Chính là muốn lấy em làm thiếp đó.
Trương Nhất Phàm cười nói, một chút đứng đắn cũng không có.
- Thôi đi, nói chuyện đàng hoàng với anh đó. Hiện nay mối quan hệ giữa họ Thẩm với họ Phương căng thẳng lên rồi, giữa hai bên đã âm thầm đấu đá lẫn nhau. Em sợ sẽ dẫn đến chuyện lớn.
- Lỗi của một bí thư Đảng ủy công an nho nhỏ mà có thể dẫn đến chấn động lớn ở trong tỉnh, em đừng nói đùa nữa. Anh nói em cũng đừng quá để mắt đến Lôi Đình.
- Mặc kệ nói như thế nào, việc này sau này anh đừng nhúng tay vào. Cẩn thận coi chừng cấp trên đấy.
Thẩm Uyển Vân thân thiết nhắc nhở một câu. Tuy nhiên cô biết rằng Trương Nhất Phàm về mặt kinh tế không có bất cứ vấn đề gì, nhưng thường làm những việc nguy hiểm, nói không chừng một ngày nào đó sẽ gặp nạn. Mình còn trẻ như thế, không muốn phải thủ tiết sớm vậy đâu.
Cô lo lắng nhất vẫn là vấn đề các cô gái bên cạnh Trương Nhất Phàm, vừa trẻ tuổi lại có tài như hắn, lại là một cán bộ thực tài hiếm gặp. Hai mươi tuổi, suy nghĩ bồng bột nên rất dễ dẫn đến phạm sai lầm. Kỳ thật là hiện nay có một số người, dùng rất nhiều thủ đoạn để làm cán bộ, âm mưu đen tối làm cho người khác khó mà phòng tránh được.
Ví dụ như vậy, Thẩm Uyển Vân gặp rất nhiều rồi, trên báo cũng thường đề cập đến những chuyện như vậy, làm bài học cảnh cáo những cán bộ khác. Tuy mỗi ngày đều có chuông cảnh tỉnh, nhưng cũng có nhiều người mắc sai lầm tương tự.
Con gái, vĩnh viễn là u mê mà con trai không thể giải quyết được, càng giải quyết càng phức tạp hơn, lại càng bị dính chặt vào bên trong. Vì thế dễ để lại hậu quả sau này.
Trương Nhất Phàm sau khi tan ca thì đi thẳng về chỗ ở, đám người Lương Chính Hòa gọi hắn đi uống rượu hắn cũng từ chối.
Chuyện của Lôi Đình, Lương Chính Hòa đại khái biết một chút, lần trước là Lôi Đình bảo hắn đi mời Trương Nhất Phàm, kết quả người ta không nể tình khiến Lương Chính Hòa cũng hơi xấu hổ.
Không lâu sau, Lôi Đình bị bắt giam, Lương Chính Hòa tuy không dám khẳng định, nhưng cũng đoán được đại khái sự việc, việc này có khả năng liên quan đến Trương Nhất Phàm.
Bởi vì Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy có quan hệ với Liễu Hồng, trên báo cũng có đăng, hắn là một người khôn khéo như vậy sao lại không biết? Lôi Minh, tên tiểu tử này tự tìm đường chết, không ngờ lại đi cưỡng bức Liễu Hồng, vậy không phải là tự thắt cổ mình sao?
Ân nhân cứu mạng của phó chủ tịch thường trực huyện ngươi cũng dám đụng vào hả? Đã tự tìm đến cái chết rồi.
Hơn nữa tin tức con gái của phó bí thư tỉnh uỷ yêu Trương Nhất Phàm sớm đã lan truyền khắp Thông Thành rồi.
Lương Chính Hòa mời Trương Nhất Phàm đơn giản là muốn tăng cường mối quan hệ của hai người. Có thể từ nói chuyện mà giao tình nâng lên một bước, như vậy không phải tốt đẹp hơn sao.
Nhưng Trương Nhất Phàm muốn về nhà gặp mặt Tiêu Tiêu, hai người đã lâu không gặp nhau, cả tuần ở nhà với mẹ, Trương Nhất Phàm phải thân mật để bù đắp cho trước kia.
Sau khi vào nhà, Hà Tiêu Tiêu liền chào đón, lấy túi xách từ trong tay hắn.
Trương Nhất Phàm thuận tay ôm cô vào lòng, có chút kích động mãnh liệt hôn lên má cô. Hà Tiêu Tiêu là cô gái dịu dàng, quen bị Trương Nhất Phàm giở trò, làm khổ rồi.
Hai người đã lâu không có thân mật! Hà Tiêu Tiêu cũng rất khát khao, trong những ngày xa cách, Trương Nhất Phàm còn có thể đi tìm Thẩm Uyển Vân để giải quyết, còn cô chỉ biết buồn tẻ chờ đợi.
Đem túi Trương Nhất Phàm đặt trên ghế xa-lông, cô chưa kịp quay người lại đã bị Trương Nhất Phàm vòng tay ôm eo, đi thẳng vào phòng ngủ.
Đây là trận chiến không có khói súng, nhưng cũng là những lời thề non hẹn biển vĩnh hằng của nam nữ. Nếu hai người ở cùng nhau, đến hứng thú này cũng không có thì cuộc sống của bọn họ thật vô vị, trở nên không có ý nghĩa gì cả, giống như ao tù, không có chút gợn sóng.
Lần này, Trương Nhất Phàm lâm trận năm mươi phút tám giây, không bao gồm khúc dạo đầu và đoạn kết thúc, đây đã là sự sáng tạo thành kỳ tích của hai người. Hà Tiêu Tiêu giống như mèo con ngoan ngoãn nằm trong lòng Trương Nhất Phàm, dùng tay vuốt ve cơ thể rắn chắc của hắn, cúi đầu nói nhỏ:
- Anh Nhất Phàm, anh lại lợi hại rồi.
Chẳng lẽ trước kia anh không lợi hại sao? Em quên lúc chúng ta ở Thẩm Quyến rồi à, kêu điên cuồng như vậy, làm cho mọi người phòng bên tỉnh giấc. Trương Nhất Phàm rất buồn bực.
Hai người nằm trên giường nói chuyện một lát, Hà Tiêu Tiêu nhớ lại một chuyện.
- Anh Nhất Phàm, tấm ảnh trong ví tiền của anh là như thế nào vậy?
Hà Tiêu Tiêu từ trước đến giờ không quản đến chuyện này, chỉ luôn luôn bị động nghe theo những chỉ bảo của Trương Nhất Phàm, làm một người con gái ngoan ngoãn dịu dàng.
- Như thế nào? Tiêu Tiêu.
Trương Nhất Phàm ôm chặt, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn như em bé của cô.
- Hôm đó mẹ em khi nhìn thấy bức ảnh, không biết là chuyện gì mà đột nhiên lại khóc.
Hà Tiêu Tiêu trả lời.
- Em nói gì?
Trương Nhất Phàm đột nhiên ngồi dậy, kích động siết chặt cánh tay mịn màng. Hà Tiêu Tiêu lộ vẻ mặt đau đớn, đâu tới mức không thốt lên lời.
- Anh ơi, làm em đau rồi.
Trương Nhất Phàm cười xin lỗi, buông tay ra.
- Tiêu Tiêu, em nói lại một lần nữa xem nào.
Trương Nhất Phàm phản ứng như bị kích động, Hà Tiêu Tiêu cũng thấy kỳ lạ vô cùng, nhưng cô lại không dám hỏi, chỉ đem chuyện vừa nói kể lại một lần nữa:
- Hôm đó anh để quên ví tiền ở nhà em, em vô ý trong lúc mở ra xem, phát hiện bên trong có bức ảnh cũ, vì tò mò nên lấy ra xem. Không ngờ mẹ em nhìn thấy, không hiểu sao lại khóc. Em hỏi mẹ có chuyện gì thì mẹ không trả lời.
Hà Tiêu Tiêu nói xong, nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh Nhất Phàm, có phải em làm sai gì không? Em lần sau không dám nữa đâu, cũng không dám đụng đến đồ đạc của anh nữa.
Trương Nhất Phàm tự nhiên cười vui vẻ, kéo Tiêu Tiêu đáng yêu vào lòng, cả hai người đều không mặc quần áo, da thịt chạm vào nhau tạo nên một cảm giác sung sướng không thể diễn tả được.
Không lẽ mẹ của Hà Tiêu Tiêu chính là người mà chú Đổng muốn tìm? Hơn hai mươi năm rồi, đúng là tình cũ đến chết cũng không quên. Ha ha, nên nói là si mê điên dại mới đúng.
Vướng bận nhiều năm như vậy, cũng nên đến lúc kết thúc rồi. Như vậy xem mẹ của Tiêu Tiêu nếu không phải là người mà chú Đổng muốn tìm, thì chí ít cũng biết chút manh mối. Nếu không cũng không phải có tật xấu, nhìn thấy một tấm ảnh cũng khóc.
Đây là điều nằm ngoài dự kiến, Trương Nhất Phàm vô cùng vui mừng, hôn Tiêu Tiêu liên tục, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
- Em lập công lớn rồi, Tiêu Tiêu! Nói đi, em muốn thưởng gì nào?
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu, con mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn Trương Nhất Phàm.
- Em cái gì cũng không cần, chỉ cần anh Nhất Phàm mãi mãi không rời xa Tiêu Tiêu là được rồi.
Trương Nhất Phàm hoàn toàn bị cô làm cho cảm động rồi. Ôm người đẹp vào lòng, hôn khắp nơi, dáng vẻ không muốn rời ra. Giờ phút này, hắn tự nhủ với lòng mình: nhất định phải đối tốt với Tiêu Tiêu!
Bình luận facebook