Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Liễu Hải đưa Trương Nhất Phàm về chỗ ở, lại đưa Tần Xuyên đi.
Lúc Trương Nhất Phàm đi ra từ thang máy, phát hiện Ôn Nhã giống như một con mèo đang ngồi xổm ở cửa. Trời lạnh, đông lạnh đến mức cô ấy cứ run run, hai tay ôm không nổi cánh tay không ngừng run rẩy.
- Không mang chìa khóa à?
Trương Nhất Phàm vừa nhìn bộ dạng của cô ấy, liền đoán được bảy tám phần.
Ôn Nhã gật đầu, bộ dạng trông rất đáng thương.
- Vậy thì đến chỗ tôi ngồi một lúc đi?
Trương Nhất Phàm mở cửa, bật điều hòa trong phòng khách lên. Ôn Nhã ôm cánh tay, có chút do dự đi vào. Lúc Trương Nhất Phàm đóng cửa, phát hiện ra cơ thể cô ta dường như không tự chủ được, giống như phản xạ có điều kiện rất căng thẳng, co rúm người lại.
Trương Nhất Phàm nhìn trong mắt, cô bé Ôn Nhã này đúng là một người lập dị, giống như rất bài xích đàn ông, hắn không tin, một cô gái lớn như vậy, du học ở nước ngoài chưa từng tìm bạn trai? Có cần lo lắng vậy không? Chẳng qua mình chỉ đóng cửa mà thôi, vừa rồi cảm giác đó của cô ấy, giống y như người ta muốn hung dữ với cô.
- Ngồi đi! Nước ở chỗ kia, muốn uống thì tự rót.
Trương Nhất Phàm không có thói quen hầu hạ người khác, sau khi ngồi trên ghế sô pha nói với Ôn Nhã một câu.
Cô nam quả nữ ở chung phòng, Ôn Nhã thể hiện ra một vẻ mặt rất không giống như bình thường, trong mắt mang theo sự cảnh giác, giống như lúc nào cũng đề phòng Trương Nhất Phàm, khiến cho Trương Nhất Phàm vô cùng buồn bực.
Sớm biết thế này thì đã không bảo cô ta vào, tuy nhiên lại không thể thấy cô ấy ở bên ngoài chịu lạnh được. Có lẽ là nguyên nhân bố cô ta xảy ra chuyện, khiến Ôn Nhã càng không muốn tin tưởng người khác nữa, Trương Nhất Phàm chỉ có thể nghĩ như thế này.
- Hiểu Hiên đã đi chưa?
Hai người cũng không thể cứ ngốc nghếch ngồi như thế được, Trương Nhất Phàm liền tìm một chủ đề. Lưu Hiểu Hiên ở đài truyền hình, có công việc ổn định của cô, không thể rời đi quá lâu được.
Ôn Nhã gật đầu, mái tóc thẳng tắp như thác nước buông xuống, cùng với động tác của cô không ngừng rung động:
- Lúc tôi ra ngoài đã để chìa khóa trong phòng, số tài sản chết tiệt cũng không có.
Cuối cùng Ôn Nhã cũng nói chuyện, hai tay vẫn ôm vào cánh tay cũng đã lơi lỏng xuống, lúc này Trương Nhất Phàm mới phát hiện ra cô ấy mặc rất ít, bên trong là một chiếc áo lót màu trắng bằng bông, bên ngoài khoác một chiếc áo mùa thu, khó trách cô ấy lạnh đến mức như vậy, mặc ít như thế, cũng không sợ bị cảm sao?
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô ấy, Trương Nhất Phàm liền đứng dậy rót cho cô ấy một ly nước nóng. Chắc cô bé này ngại, vào nhà người khác thì là khách, Trương Nhất Phàm liền ra tay giúp đỡ.
Sau khi hai chén trà Thiết Quan Âm được bưng lên, Ôn Nhã ngửi một chút, trong mắt hiện lên một ánh mắt kỳ dị:
- Anh cũng thích uống Thiết Quan Âm à?
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Bố e cũng thích chứ?
- Sao anh biết?
Nhắc tới chủ tịch Ôn, Ôn Nhã liền có vẻ vô cùng căng thẳng, sắc mặt ảm đạm.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười:
- Đoán từ nét mặt của em.
Ôn Nhã không nói nữa, chỉ uống cốc nhà từng ngụm nhỏ một.
- Vụ án của cha em điều tra như thế nào rồi?
Trương Nhất Phàm vẫn thản nhiên cười, quan tâm hỏi thăm.
Ôn Nhã không lên tiếng, chỉ là suy nghĩ dao động, trong nét mặt cao ngạo mang theo một dáng vẻ khổ sở.
Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm tiếp xúc với Ôn Nhã, Ôn Nhã luôn duy trì dáng vẻ lạnh lùng, từ trước đến giờ không bao giờ chủ động mở miệng, một khi Trương Nhất Phàm hỏi đến, cô thỉnh thoảng mới đáp lại hai tiếng.
Trương Nhất Phàm liền nghĩ trong lòng, là một người luật sư, tài ăn nói rất tốt mới đúng, tại sao cô ấy keo kiệt lời nói với mình thế nhỉ? Chắc lúc điều tra vụ án của chủ tịch huyện Ôn, đã gặp phải rất nhiều lực cản, mới khiến cô ấy nhiều lần trở về tay trắng như vậy.
Trong phòng xuất hiện sự lặng im nhất thời, Trương Nhất Phàm bận rộn cả ngày bên ngoài, bụng liền sôi lên. Vì thế hắn đã chạy đến bếp nấu cho mình.
Tự mình nấu nhanh bát mì, là thói quen Trương Nhất Phàm đã duy trì nhiều năm. Cho dù là đến đâu, hắn luôn thích ở trong bếp nấu mấy quả trứng gà, các loại mì. Bởi vì có những lúc, tiền không thể giải quyết tất cả.
Giống như một nhà giàu mới nổi với tài sản bạc triệu, mang theo mấy thùng vàng đi trong sa mạc, bạn nói xem tiền có tác dụng gì? Bởi vậy, trong bếp thả một ít trứng gà và mì, giống như hôm trời lạnh như thế này, lại có tuyết rơi, tự nhiên tiết kiệm được sự cực nhọc khi phải chạy ra ngoài.
Thấy Trương Nhất Phàm rán trứng trong bếp, Ôn Nhã không biết lúc nào đi đến. Nhìn một lúc lâu mới nói một câu:
- Có thể rán thêm một phần không?
- Em không sợ anh cho thuốc vào bên trong sao?
Trương Nhất Phàm nói đùa một câu, lại không chú ý đến sắc mặc của Ôn Nhã hơi thay đổi, có chút gì rất không tự nhiên.
Chưa đến mười phút, hai bát mì trứng đã làm xong, Trương Nhất Phàm bưng nó lên chiếc bàn trà ở phòng khách, bật Ti vi. Ti vi đang truyền phát tiết mục giải trí, chuyện ngoài ý muốn, không ngờ lại thấy Hạ Vi Nhi xuất hiện.
Cái lạnh của mùa đông, bên Thâm Quyến vẫn ấm áp, Hạ Vi Nhi mặc chiếc váy dài màu tím, đang từ chiếc thảm màu hồng đi đến. Chắc là tham gia bữa tiệc tối nào đó, Trương Nhất Phàm cũng không chú ý.
Loại tiết mục giải trí này, đối với hắn mà nói không có ý nghĩa gì cả. Bây giờ Trương Nhất Phàm xem Ti vi thì hắn xem tin tức nhiều nhất, đã chán ghét với những bộ phim truyền hình các loại rồi. Đặc biệt là loại phim truyền hình đặc sệt cái cảnh ủy mị Hàn Quốc, xem đến mức làm hắn chỉ muốn vứt TV đi.
Lúc đang muốn chuyển kênh, Ôn Nhã lại cướp lấy chiếc điều khiển trong tay hắn, trông cô ta mê mẩn khi trông thấy Hạ Vi Nhi trên màn hình. Trương Nhất Phàm thầm nhíu mày, hóa ra cô ấy cũng sùng bái thần tượng, đúng là không nhìn ra.
Tiếp theo, rất bất ngờ, rất bất ngờ thấy sự xuất hiện của Chu Phán Phán. Chu Phán Phán ăn mặc rất gợi cảm, nhưng mà so sánh với Hạ Vi Nhi, hình như thiếu đi cảm giác gì đó. Dù sao về khí chất, hơn một bậc, khiến người ta vừa nhìn đã biết là còn non.
Chu Phán Phán cũng lên chương trình, xem ra cô bế này đã quay mấy vở kịch mới phải, mãi cho đến khi Trương Nhất Phàm xuất hiện, sau đó đến chị dâu Lam Lam cũng lên sân khấu, lúc này Trương Nhất Phàm mới chú ý thấy, hóa ra hôm nay là buổi họp tổ kịch của chị dâu.
Chu Phán Phán rất may mắn, không ngờ lại đưa cho cô ấy một cơ hội lộ diện, loằng ngoằng thế nào, mình trong lúc không ngờ lại tạo lên một vị minh tinh trong tương lai. Xem ra Ôn Nhã mang theo ánh mắt có chút sung bái dán mắt vào Ti vi, Trương Nhất Phàm gượng cười một lúc, tiếp tục đấu tranh với mì trong bát.
Trương Nhất Phàm ăn mì phát ra tiếng, biểu hiện dường như không có sự khác biệt gì so với hôm ở trong phòng ăn đồ Tây đó, âm thanh sụp– sụp- không ngừng kêu lên, hai lần ba lần, chưa đến mấy phút, mì trong bát của hắn đã hết sạch.
Ôn Nhã nhíu mày, mở cái miệng nhỏ, chậm dãi nhét từng miếng nhỏ. Có lẽ đây là sự khác biệt giữa con trai và con gái, con trai có thể trong không gian của mình, thoải mái làm theo ý mình.
Còn con gái lúc nào cũng phải chú ý cử chỉ ngôn ngữ của mình, đặc biệt là giống cô Ôn Nhã này, từng nhận được sự giáo dục không giống nhau của nền giáo dục phương Tây, cô ấy vô cùng chú ý đến phương diện này.
Có thể Ôn Nhã cũng tương đối đói, bát mì mà Trương Nhất Phàm làm cho cô ta, hầu như đã ăn hết. Không đợi Trương Nhất Phàm chỉ bảo, bản thân cô ta cầm bát đi vào bếp.
Rất nhanh Trương Nhất Phàm đã nghe thấy âm thanh của tiếng rửa bát, hắn liền lộ ra vẻ mỉm cười, coi như cô có lương tâm, ăn xong còn biết rửa bát.
Lại nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, đã mười hai giờ rồi, bên ngoài tuyết vẫn rơi, Ôn Nhã ngồi trên ghế sô pha có chút bối rối. Trong lúc này, chắc chắn Trương Nhất Phàm đã muốn nghỉ ngơi, mà mình lại không vào được, lại ngại nói với Trương Nhất Phàm là mình muốn ở lại đây.
Cô nam quả nữ, nếu như xảy ra chuyện gì, thực sự khó nói. Trong lúc Ôn Nhã do dự, Trương Nhất Phàm ôm chăn từ trong phòng đến:
- Em ngủ trong phòng anh đi.
Thời gian này hắn thuê một nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, trong phòng khách không có giường. Nếu như Ôn Nhã không có chỗ nào đi, thì bản thân hắn cũng không thể lên tiếng đuổi người ta đi. Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị chăn mền, không ngờ Ôn Nhã cướp lấy chăn của hắn:
- Em ngủ ở đây là được rồi. Phòng của con trai em không quen.
Điều này đúng là, phòng của con trai, đều có một mùi khói thuốc, Trương Nhất Phàm cũng không ngoại lệ. Hắn luôn thích trong lúc ngủ, hút điếu thuốc, sau đó nằm xuống. Lúc có phụ nữ ôm phụ nữ, lúc không có phụ nữ thì ôm cái gối.
Chẳng thèm nói thêm lời nào nữa, Trương Nhất Phàm để chăn lại cho Ôn Nhã. Lúc đóng cửa, cố ý phát ra chút âm thanh. Chỉ có điều cửa ở đây đều không có chốt, đóng rồi cũng như chưa đóng.
Thấy Trương Nhất Phàm đã đi vào, Ôn Nhã liền ở vào trạng thái mất ngủ.
Những tháng ngày về nước, vốn dĩ cho rằng việc này sẽ dễ dàng thuận lợi, không ngờ rất khó khăn. Có lúc lấy chứng cứ đều rất phiền toái, viện kiểm sát và tòa án cũng không chịu phối hợp. Nói là đã định bản án, đã không có gì cần phúc thẩm.
Thậm chí còn có người nói với cô, lật bản án thì có thể làm sao? Bố cô có thể trở lại vị trí ban đầu không?
Trong đầu rối bời, nghĩ đông nghĩ tây, nằm trên ghế sô pha, quần áo cũng không cởi cứ như vậy nhìn lên trần nhà đếm cừu.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị ngủ, đêm khuya Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại tới. Chắc cô bé kia lại không ngủ được, tìm mình để tiêu khiển.
- Kẻ khốn kiếp, hôm nay mừng năm mới anh có về tỉnh thành hay chưa?
- Lúc này mới lúc nào? Mà đã nhắc đến năm mới?
Trương Nhất Phàm hơi buồn bực.
- Đã là tháng chạp rồi, anh vẫn chưa hay biết gì sao? Đơn vị chúng tôi đều chuẩn bị phát quà mừng năm mới rồi.
- Ha ha…lúc này phát quà mừng năm mới, có phải là chuẩn bị đến thời điểm mừng năm mới, lại phát thêm một lần nữa?
Trương Nhất Phàm lại biết đơn vị cơ quan những chuyện khác không vội, nhưng cứ mỗi dịp năm mới là lại sốt sùng sục lên.
- Lúc nào anh về, em có chuyện muốn nói với anh.
Giọng của Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nhỏ lại, Trương Nhất Phàm cũng không để ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu:
- Có chuyện gì thế hả tiểu phú bà?
- Cha em nói, lúc chuẩn bị mừng năm mới, để chúng ta đính hôn.
Giọng nói của Đổng Tiểu Phàm hơi xấu hổ, chắc là mặt đã đỏ rồi.
- Đính hôn? Được rồi! Đính hôn rồi chúng ta có thể tiến vào giai đoạn chiến đấu. Ha ha…
Trương Nhất Phàm chẳng cần suy nghĩ gì cả, dù sao kết hôn với Đổng Tiểu Phàm là chuyện sớm muộn, mẹ đã đeo vòng tay truyền định cho bà Tiểu Phú rồi, mình còn có thể đổi ý sao được nữa?
Thanh mai trúc mã mười mấy năm, coi như là tu thành chính quả, đi đến ngày hôm nay. Trương Nhất Phàm liền nghĩ đến cảnh động phòng với Đổng Tiểu Phàm, đến lúc đó bà Tiểu Phú có cự tuyệt mình vào hay không?
- Đáng ghét, luôn không đứng đắn.
Đổng Tiểu Phàm hờn dỗi mắng một câu, cô ấy đang nghĩ tới cái hôn nồng nhiệt của hai người trên phố hôm đó.
Có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa đàn ông và đàn bà, tình cảm của đàn ông tương đối thiết thực, luôn thích suy nghĩ đến chuyện nửa thân dưới, còn tình yêu của phụ nữ, luôn hy vọng nó dùng lại ở nửa người trên.
Đại khái lăn qua lăn lại nửa tiếng, Đổng Tiểu Phàm cuối cùng đã dập máy, Trương Nhất Phàm ngáp dài, nhìn đồng hồ, trời ạ! Đã hơn một giờ rồi, ngủ thôi!
Lúc ngủ đến nửa đêm, Trương Nhất Phàm trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng cửu phòng bị mở ra, hắn mở hai mắt nhìn.
Ôn Nhã cô ấy – Ôn Nhã cô ấy – Cô ấy lại đi vào phòng ngủ, hướng lên giường nhìn thoáng qua, liền không coi ai ra gì, bắt đầu cởi quần áo, quần.
Trương Nhất Phàm trợn tròn mắt, day day mắt, còn nói mình nhìn lầm. Chỉ có điều Ôn Nhã coi như không nhìn thấy hắn, rất nhanh liền cởi bỏ áo khoác, còn cả quần dài.
- Em đang làm gì thế?
Trương Nhất Phàm ngạc nhiên hỏi một câu, Ôn Nhã cũng không lên tiếng, giống như căn bản không nghe thấy. Chỉ thấy cô ấy nhấc chăn lên, ngồi trên giường.
Cô bé này làm gì thế? Đùa ra cái gì? Không ngờ lại hờ hững với mình. Trong lúc Trương Nhất Phàm đang mơ hồ, Ôn Nhã giơ tay lên, cởi bỏ chiếc áo bó chặt vào người xuống, chỉ để lại chiếc áo ngực màu đen.
Da trắng như tuyết và chiếc áo ngực đen đã hiện ra sự so sánh tươi đẹp và mãnh liệt, nhìn thấy làn da mịn màng trắng như tuyết của cô ấy, còn có bộ ngực của Ôn Nhã cùng với động tác cởi quần áo, lắc lư vài cái mãnh liệt, đầu Trương Nhất Phàm lập tức đóng băng tạm thời.
Mắt mở trừng trừng nhìn phần trước ngực vểnh cao ngạo nghễ không bình thường kia, nhất thời không hiểu được rốt cuộc cô ấy đang làm gì?
Chỉ có điều không ngờ tới là, sau khi Ôn Nhã cởi áo lót, tiếp đó lại cởi chiếc quần dài, chỉ để lại chiếc quần lót bán trong suốt, sau đó cô ấy liền kéo chăn lên, không coi ai ra gì nằm xuống.
Lúc Trương Nhất Phàm đi ra từ thang máy, phát hiện Ôn Nhã giống như một con mèo đang ngồi xổm ở cửa. Trời lạnh, đông lạnh đến mức cô ấy cứ run run, hai tay ôm không nổi cánh tay không ngừng run rẩy.
- Không mang chìa khóa à?
Trương Nhất Phàm vừa nhìn bộ dạng của cô ấy, liền đoán được bảy tám phần.
Ôn Nhã gật đầu, bộ dạng trông rất đáng thương.
- Vậy thì đến chỗ tôi ngồi một lúc đi?
Trương Nhất Phàm mở cửa, bật điều hòa trong phòng khách lên. Ôn Nhã ôm cánh tay, có chút do dự đi vào. Lúc Trương Nhất Phàm đóng cửa, phát hiện ra cơ thể cô ta dường như không tự chủ được, giống như phản xạ có điều kiện rất căng thẳng, co rúm người lại.
Trương Nhất Phàm nhìn trong mắt, cô bé Ôn Nhã này đúng là một người lập dị, giống như rất bài xích đàn ông, hắn không tin, một cô gái lớn như vậy, du học ở nước ngoài chưa từng tìm bạn trai? Có cần lo lắng vậy không? Chẳng qua mình chỉ đóng cửa mà thôi, vừa rồi cảm giác đó của cô ấy, giống y như người ta muốn hung dữ với cô.
- Ngồi đi! Nước ở chỗ kia, muốn uống thì tự rót.
Trương Nhất Phàm không có thói quen hầu hạ người khác, sau khi ngồi trên ghế sô pha nói với Ôn Nhã một câu.
Cô nam quả nữ ở chung phòng, Ôn Nhã thể hiện ra một vẻ mặt rất không giống như bình thường, trong mắt mang theo sự cảnh giác, giống như lúc nào cũng đề phòng Trương Nhất Phàm, khiến cho Trương Nhất Phàm vô cùng buồn bực.
Sớm biết thế này thì đã không bảo cô ta vào, tuy nhiên lại không thể thấy cô ấy ở bên ngoài chịu lạnh được. Có lẽ là nguyên nhân bố cô ta xảy ra chuyện, khiến Ôn Nhã càng không muốn tin tưởng người khác nữa, Trương Nhất Phàm chỉ có thể nghĩ như thế này.
- Hiểu Hiên đã đi chưa?
Hai người cũng không thể cứ ngốc nghếch ngồi như thế được, Trương Nhất Phàm liền tìm một chủ đề. Lưu Hiểu Hiên ở đài truyền hình, có công việc ổn định của cô, không thể rời đi quá lâu được.
Ôn Nhã gật đầu, mái tóc thẳng tắp như thác nước buông xuống, cùng với động tác của cô không ngừng rung động:
- Lúc tôi ra ngoài đã để chìa khóa trong phòng, số tài sản chết tiệt cũng không có.
Cuối cùng Ôn Nhã cũng nói chuyện, hai tay vẫn ôm vào cánh tay cũng đã lơi lỏng xuống, lúc này Trương Nhất Phàm mới phát hiện ra cô ấy mặc rất ít, bên trong là một chiếc áo lót màu trắng bằng bông, bên ngoài khoác một chiếc áo mùa thu, khó trách cô ấy lạnh đến mức như vậy, mặc ít như thế, cũng không sợ bị cảm sao?
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô ấy, Trương Nhất Phàm liền đứng dậy rót cho cô ấy một ly nước nóng. Chắc cô bé này ngại, vào nhà người khác thì là khách, Trương Nhất Phàm liền ra tay giúp đỡ.
Sau khi hai chén trà Thiết Quan Âm được bưng lên, Ôn Nhã ngửi một chút, trong mắt hiện lên một ánh mắt kỳ dị:
- Anh cũng thích uống Thiết Quan Âm à?
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Bố e cũng thích chứ?
- Sao anh biết?
Nhắc tới chủ tịch Ôn, Ôn Nhã liền có vẻ vô cùng căng thẳng, sắc mặt ảm đạm.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười:
- Đoán từ nét mặt của em.
Ôn Nhã không nói nữa, chỉ uống cốc nhà từng ngụm nhỏ một.
- Vụ án của cha em điều tra như thế nào rồi?
Trương Nhất Phàm vẫn thản nhiên cười, quan tâm hỏi thăm.
Ôn Nhã không lên tiếng, chỉ là suy nghĩ dao động, trong nét mặt cao ngạo mang theo một dáng vẻ khổ sở.
Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm tiếp xúc với Ôn Nhã, Ôn Nhã luôn duy trì dáng vẻ lạnh lùng, từ trước đến giờ không bao giờ chủ động mở miệng, một khi Trương Nhất Phàm hỏi đến, cô thỉnh thoảng mới đáp lại hai tiếng.
Trương Nhất Phàm liền nghĩ trong lòng, là một người luật sư, tài ăn nói rất tốt mới đúng, tại sao cô ấy keo kiệt lời nói với mình thế nhỉ? Chắc lúc điều tra vụ án của chủ tịch huyện Ôn, đã gặp phải rất nhiều lực cản, mới khiến cô ấy nhiều lần trở về tay trắng như vậy.
Trong phòng xuất hiện sự lặng im nhất thời, Trương Nhất Phàm bận rộn cả ngày bên ngoài, bụng liền sôi lên. Vì thế hắn đã chạy đến bếp nấu cho mình.
Tự mình nấu nhanh bát mì, là thói quen Trương Nhất Phàm đã duy trì nhiều năm. Cho dù là đến đâu, hắn luôn thích ở trong bếp nấu mấy quả trứng gà, các loại mì. Bởi vì có những lúc, tiền không thể giải quyết tất cả.
Giống như một nhà giàu mới nổi với tài sản bạc triệu, mang theo mấy thùng vàng đi trong sa mạc, bạn nói xem tiền có tác dụng gì? Bởi vậy, trong bếp thả một ít trứng gà và mì, giống như hôm trời lạnh như thế này, lại có tuyết rơi, tự nhiên tiết kiệm được sự cực nhọc khi phải chạy ra ngoài.
Thấy Trương Nhất Phàm rán trứng trong bếp, Ôn Nhã không biết lúc nào đi đến. Nhìn một lúc lâu mới nói một câu:
- Có thể rán thêm một phần không?
- Em không sợ anh cho thuốc vào bên trong sao?
Trương Nhất Phàm nói đùa một câu, lại không chú ý đến sắc mặc của Ôn Nhã hơi thay đổi, có chút gì rất không tự nhiên.
Chưa đến mười phút, hai bát mì trứng đã làm xong, Trương Nhất Phàm bưng nó lên chiếc bàn trà ở phòng khách, bật Ti vi. Ti vi đang truyền phát tiết mục giải trí, chuyện ngoài ý muốn, không ngờ lại thấy Hạ Vi Nhi xuất hiện.
Cái lạnh của mùa đông, bên Thâm Quyến vẫn ấm áp, Hạ Vi Nhi mặc chiếc váy dài màu tím, đang từ chiếc thảm màu hồng đi đến. Chắc là tham gia bữa tiệc tối nào đó, Trương Nhất Phàm cũng không chú ý.
Loại tiết mục giải trí này, đối với hắn mà nói không có ý nghĩa gì cả. Bây giờ Trương Nhất Phàm xem Ti vi thì hắn xem tin tức nhiều nhất, đã chán ghét với những bộ phim truyền hình các loại rồi. Đặc biệt là loại phim truyền hình đặc sệt cái cảnh ủy mị Hàn Quốc, xem đến mức làm hắn chỉ muốn vứt TV đi.
Lúc đang muốn chuyển kênh, Ôn Nhã lại cướp lấy chiếc điều khiển trong tay hắn, trông cô ta mê mẩn khi trông thấy Hạ Vi Nhi trên màn hình. Trương Nhất Phàm thầm nhíu mày, hóa ra cô ấy cũng sùng bái thần tượng, đúng là không nhìn ra.
Tiếp theo, rất bất ngờ, rất bất ngờ thấy sự xuất hiện của Chu Phán Phán. Chu Phán Phán ăn mặc rất gợi cảm, nhưng mà so sánh với Hạ Vi Nhi, hình như thiếu đi cảm giác gì đó. Dù sao về khí chất, hơn một bậc, khiến người ta vừa nhìn đã biết là còn non.
Chu Phán Phán cũng lên chương trình, xem ra cô bế này đã quay mấy vở kịch mới phải, mãi cho đến khi Trương Nhất Phàm xuất hiện, sau đó đến chị dâu Lam Lam cũng lên sân khấu, lúc này Trương Nhất Phàm mới chú ý thấy, hóa ra hôm nay là buổi họp tổ kịch của chị dâu.
Chu Phán Phán rất may mắn, không ngờ lại đưa cho cô ấy một cơ hội lộ diện, loằng ngoằng thế nào, mình trong lúc không ngờ lại tạo lên một vị minh tinh trong tương lai. Xem ra Ôn Nhã mang theo ánh mắt có chút sung bái dán mắt vào Ti vi, Trương Nhất Phàm gượng cười một lúc, tiếp tục đấu tranh với mì trong bát.
Trương Nhất Phàm ăn mì phát ra tiếng, biểu hiện dường như không có sự khác biệt gì so với hôm ở trong phòng ăn đồ Tây đó, âm thanh sụp– sụp- không ngừng kêu lên, hai lần ba lần, chưa đến mấy phút, mì trong bát của hắn đã hết sạch.
Ôn Nhã nhíu mày, mở cái miệng nhỏ, chậm dãi nhét từng miếng nhỏ. Có lẽ đây là sự khác biệt giữa con trai và con gái, con trai có thể trong không gian của mình, thoải mái làm theo ý mình.
Còn con gái lúc nào cũng phải chú ý cử chỉ ngôn ngữ của mình, đặc biệt là giống cô Ôn Nhã này, từng nhận được sự giáo dục không giống nhau của nền giáo dục phương Tây, cô ấy vô cùng chú ý đến phương diện này.
Có thể Ôn Nhã cũng tương đối đói, bát mì mà Trương Nhất Phàm làm cho cô ta, hầu như đã ăn hết. Không đợi Trương Nhất Phàm chỉ bảo, bản thân cô ta cầm bát đi vào bếp.
Rất nhanh Trương Nhất Phàm đã nghe thấy âm thanh của tiếng rửa bát, hắn liền lộ ra vẻ mỉm cười, coi như cô có lương tâm, ăn xong còn biết rửa bát.
Lại nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, đã mười hai giờ rồi, bên ngoài tuyết vẫn rơi, Ôn Nhã ngồi trên ghế sô pha có chút bối rối. Trong lúc này, chắc chắn Trương Nhất Phàm đã muốn nghỉ ngơi, mà mình lại không vào được, lại ngại nói với Trương Nhất Phàm là mình muốn ở lại đây.
Cô nam quả nữ, nếu như xảy ra chuyện gì, thực sự khó nói. Trong lúc Ôn Nhã do dự, Trương Nhất Phàm ôm chăn từ trong phòng đến:
- Em ngủ trong phòng anh đi.
Thời gian này hắn thuê một nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, trong phòng khách không có giường. Nếu như Ôn Nhã không có chỗ nào đi, thì bản thân hắn cũng không thể lên tiếng đuổi người ta đi. Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị chăn mền, không ngờ Ôn Nhã cướp lấy chăn của hắn:
- Em ngủ ở đây là được rồi. Phòng của con trai em không quen.
Điều này đúng là, phòng của con trai, đều có một mùi khói thuốc, Trương Nhất Phàm cũng không ngoại lệ. Hắn luôn thích trong lúc ngủ, hút điếu thuốc, sau đó nằm xuống. Lúc có phụ nữ ôm phụ nữ, lúc không có phụ nữ thì ôm cái gối.
Chẳng thèm nói thêm lời nào nữa, Trương Nhất Phàm để chăn lại cho Ôn Nhã. Lúc đóng cửa, cố ý phát ra chút âm thanh. Chỉ có điều cửa ở đây đều không có chốt, đóng rồi cũng như chưa đóng.
Thấy Trương Nhất Phàm đã đi vào, Ôn Nhã liền ở vào trạng thái mất ngủ.
Những tháng ngày về nước, vốn dĩ cho rằng việc này sẽ dễ dàng thuận lợi, không ngờ rất khó khăn. Có lúc lấy chứng cứ đều rất phiền toái, viện kiểm sát và tòa án cũng không chịu phối hợp. Nói là đã định bản án, đã không có gì cần phúc thẩm.
Thậm chí còn có người nói với cô, lật bản án thì có thể làm sao? Bố cô có thể trở lại vị trí ban đầu không?
Trong đầu rối bời, nghĩ đông nghĩ tây, nằm trên ghế sô pha, quần áo cũng không cởi cứ như vậy nhìn lên trần nhà đếm cừu.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị ngủ, đêm khuya Đổng Tiểu Phàm gọi điện thoại tới. Chắc cô bé kia lại không ngủ được, tìm mình để tiêu khiển.
- Kẻ khốn kiếp, hôm nay mừng năm mới anh có về tỉnh thành hay chưa?
- Lúc này mới lúc nào? Mà đã nhắc đến năm mới?
Trương Nhất Phàm hơi buồn bực.
- Đã là tháng chạp rồi, anh vẫn chưa hay biết gì sao? Đơn vị chúng tôi đều chuẩn bị phát quà mừng năm mới rồi.
- Ha ha…lúc này phát quà mừng năm mới, có phải là chuẩn bị đến thời điểm mừng năm mới, lại phát thêm một lần nữa?
Trương Nhất Phàm lại biết đơn vị cơ quan những chuyện khác không vội, nhưng cứ mỗi dịp năm mới là lại sốt sùng sục lên.
- Lúc nào anh về, em có chuyện muốn nói với anh.
Giọng của Đổng Tiểu Phàm đột nhiên nhỏ lại, Trương Nhất Phàm cũng không để ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu:
- Có chuyện gì thế hả tiểu phú bà?
- Cha em nói, lúc chuẩn bị mừng năm mới, để chúng ta đính hôn.
Giọng nói của Đổng Tiểu Phàm hơi xấu hổ, chắc là mặt đã đỏ rồi.
- Đính hôn? Được rồi! Đính hôn rồi chúng ta có thể tiến vào giai đoạn chiến đấu. Ha ha…
Trương Nhất Phàm chẳng cần suy nghĩ gì cả, dù sao kết hôn với Đổng Tiểu Phàm là chuyện sớm muộn, mẹ đã đeo vòng tay truyền định cho bà Tiểu Phú rồi, mình còn có thể đổi ý sao được nữa?
Thanh mai trúc mã mười mấy năm, coi như là tu thành chính quả, đi đến ngày hôm nay. Trương Nhất Phàm liền nghĩ đến cảnh động phòng với Đổng Tiểu Phàm, đến lúc đó bà Tiểu Phú có cự tuyệt mình vào hay không?
- Đáng ghét, luôn không đứng đắn.
Đổng Tiểu Phàm hờn dỗi mắng một câu, cô ấy đang nghĩ tới cái hôn nồng nhiệt của hai người trên phố hôm đó.
Có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa đàn ông và đàn bà, tình cảm của đàn ông tương đối thiết thực, luôn thích suy nghĩ đến chuyện nửa thân dưới, còn tình yêu của phụ nữ, luôn hy vọng nó dùng lại ở nửa người trên.
Đại khái lăn qua lăn lại nửa tiếng, Đổng Tiểu Phàm cuối cùng đã dập máy, Trương Nhất Phàm ngáp dài, nhìn đồng hồ, trời ạ! Đã hơn một giờ rồi, ngủ thôi!
Lúc ngủ đến nửa đêm, Trương Nhất Phàm trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng cửu phòng bị mở ra, hắn mở hai mắt nhìn.
Ôn Nhã cô ấy – Ôn Nhã cô ấy – Cô ấy lại đi vào phòng ngủ, hướng lên giường nhìn thoáng qua, liền không coi ai ra gì, bắt đầu cởi quần áo, quần.
Trương Nhất Phàm trợn tròn mắt, day day mắt, còn nói mình nhìn lầm. Chỉ có điều Ôn Nhã coi như không nhìn thấy hắn, rất nhanh liền cởi bỏ áo khoác, còn cả quần dài.
- Em đang làm gì thế?
Trương Nhất Phàm ngạc nhiên hỏi một câu, Ôn Nhã cũng không lên tiếng, giống như căn bản không nghe thấy. Chỉ thấy cô ấy nhấc chăn lên, ngồi trên giường.
Cô bé này làm gì thế? Đùa ra cái gì? Không ngờ lại hờ hững với mình. Trong lúc Trương Nhất Phàm đang mơ hồ, Ôn Nhã giơ tay lên, cởi bỏ chiếc áo bó chặt vào người xuống, chỉ để lại chiếc áo ngực màu đen.
Da trắng như tuyết và chiếc áo ngực đen đã hiện ra sự so sánh tươi đẹp và mãnh liệt, nhìn thấy làn da mịn màng trắng như tuyết của cô ấy, còn có bộ ngực của Ôn Nhã cùng với động tác cởi quần áo, lắc lư vài cái mãnh liệt, đầu Trương Nhất Phàm lập tức đóng băng tạm thời.
Mắt mở trừng trừng nhìn phần trước ngực vểnh cao ngạo nghễ không bình thường kia, nhất thời không hiểu được rốt cuộc cô ấy đang làm gì?
Chỉ có điều không ngờ tới là, sau khi Ôn Nhã cởi áo lót, tiếp đó lại cởi chiếc quần dài, chỉ để lại chiếc quần lót bán trong suốt, sau đó cô ấy liền kéo chăn lên, không coi ai ra gì nằm xuống.
Bình luận facebook