Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
Lời nói của Trưởng ban thư ký Thư như nhắc nhở Trương Nhất Phàm, xem ra tối nay thư ký Thư mời mình ăn cơm tuyệt đối không phải là đơn giản, sợ rằng ngoài bữa cơm và các chi phí buổi tối ra phải chăng vẫn còn những dụng ý khác?
Ban đầu tưởng Trưởng ban thư ký Thư là người nhiệt tình không ngờ lão có mục đích. Trương Nhất Phàm mới đầu cứ nghĩ chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống, không ngờ lại cố ý đập vào chính đầu mình.
Hôm nay lão đứng ra cấp cho mình tám trăm ngàn, Trương Nhất Phàm cũng có ý muốn đưa cho lão chút hoa hồng nhưng không biết phải đưa bao nhiêu mới đủ phép tắc? Đưa ít e rằng không hiểu lễ nghĩa, đưa nhiều thì bản thân lại có phần không muốn.
Quyền lực của Trưởng ban thư ký Thư cũng khiến Trương Nhất Phàm phải nể phục. Người ta không cần thông qua bí thư Phùng, chỉ cần một cuộc điện thoại, một chữ ký mà có thể giải quyết gần trăm vạn kinh phí. Hơn nữa ngay cả đến đường đường một Chủ tịch huyện như mình cũng không thể huy động được nguồn tài chính lớn đến như vậy.
Vừa nghĩ tới đó, các món ăn đã kịp đưa lên. Trương Nhất Phàm liền đứng dậy hỏi:
-Trưởng ban thư ký Thư ngài dùng rượu Ngũ Lương hay Mao Đài?
- Cho một kiện Mao Đài đi, Phi Thiên Mao Đài loại 500ml 53 độ.
Trưởng ban thư ký Thư hời hợt trả lời. Một kiện Phi Thiên Mao Đài loại 500 ML 53 độ đóng 6 chai, mỗi chai khoảng 6,7 trăm đồng, một kiện sẽ gần bốn nghìn đồng. Trương Nhất Phàm không phải cảm thấy xót tiền, chỉ là Trưởng ban thư ký Thư cho hắn cảm giác hơi khó chịu
Xem ra Trưởng ban thư ký Thư có vẻ là người hơi xa xỉ, tác phong sống cũng không ra gì. Trương Nhất Phàm tự cân nhắc trong lòng sau này mình nên chú ý tác phong một chút.
Tuy nhiên hầu rượu lãnh đạo không được phép nhỏ mọn được. Trước kia có lần Trương Nhất Phàm cũng mời khách chi hết 1,2 vạn cũng có, đó là cùng bọn Hồ Lôi oanh tạc, đúng là hùm ăn.
Trưởng ban thư ký Thư đã giúp đỡ mình, Trương Nhất Phàm không thể so đo chút tiền này được. Hắn liền gật gật đầu về phía phục vụ:
- Mau đi đi.
Vài phút sau nhân viên phục vụ liền đưa một kiện rượu Phi Thiên Mào Đài tới, sau đó kéo cửa đi ra. Có hai nhân viên hầu rượu ở đây tự nhiên cảm thấy bọn họ không còn bất tiện nữa, nhân viên phục vụ thật tinh ý.
Xem ra thư ký Thư là khách quen của nơi này thì phải, hai nhân viên hầu rượu có vẻ rất thân thuộc lão. Cô gái ngồi bên cạnh thư ký Thư chẳng chút khách khí ngồi cả vào lòng lão nũng nịu nói:
- Thư tổng, lâu lắm rồi ngài không gọi chị em chúng em vào hầu rượu rồi đấy nhé, phải chăng ngài đã có mỹ nhân nào nên quên chúng em mất rồi?
Trưởng ban thư ký Thư ôm eo cô gái rồi nói:
- Không phải hôm nay đến rồi sao? Em xem sắp đến tết rồi làm gì có thời gian đến đây uống rượu được. Hôm nay không phải có ông em Nhất Phàm đến nói thật anh chưa chắc đã có thời gian.
Trưởng ban thư ký Thư nói xong liền vỗ vỗ mông cô gái:
- Mau rót rượu đi.
Cô nhân viên kia lập tức đứng dậy mở nắp bắt đầu rót rượu.
- Ông em Nhất Phàm sao lại ăn chay như vậy? Cô Tiểu Lợi đẹp như vậy ngồi bên cạnh mà anh không nhìn cô ấy lấy một lần, chẳng lẽ người ta không đủ đẹp?
Thư ký Thư chỉ tay cô gái ngồi cạnh Trương Nhất Phàm cười nói.
- Không có đâu, tôi không phải là người xuất gia làm sao có thể ăn chay được. Em này tên Tiểu Lợi hả?
Trương Nhất Phàm hướng ánh mắt về phía Tiểu Lợi. Nhìn có vẻ cũng được, dáng nhỏ, chân dài, chỉ có điều phấn trên mặt nhiều, môi tô son đỏ quá, tuy rằng cũng được nhưng đó không phải là mẫu người Trương Nhất Phàm thích.
Tuy nhiên đến đây uống rượu gặp dịp thì vui chơi chứ cũng không phải nói chuyện tình cảm gì, cũng chỉ là hầu rượu thư ký Thư thôi không thể coi là thật được. Trương Nhất Phàm cũng đưa tay đặt trên đôi vai trần của Tiểu Lợi.
Khi hai người đến vốn dĩ có mặc áo khoác, nhưng nhiệt độ trong phòng có vẻ hơi nóng nên hai người liền cởi áo khoác ra chỉ mặc bộ đồ bó sát trên người.
Cởi áo khoác ngoài, tuy rằng có chút khêu gợi, quần áo mặc trên người cũng rất ít để lộ ra làn da trắng ngần trên cánh tay. Thư ký Thư là tay già đời trong tình trường, một tay ôm eo, tay kia đặt trên đùi người ta.
Trương Nhất Phàm liền nhấc cốc lên:
- Nào! Trưởng ban thư ký Thư, để cảm ơn sự quan tâm của ngài tôi kính ngài một ly!
Trưởng ban thư ký Thư cũng đứng dậy:
- Người nhà với nhau sao cậu khách sáo vậy, trong lòng hiểu nhau là được. Ông em Nhất Phàm, tôi biết cậu là người khôn ngoan và rất hiểu lý lẽ nên tôi rất thích.
Sau khi uống xong rượu thư ký Thư liền nói:
- Tối nay không được về đâu đấy nếu không sẽ coi như không nể mặt tôi rồi. Một chút chúng ta uống rượu xong thì đi tắm hơi luôn.
Sau đó lão quay sang Tiểu Lợi nói:
- Tiểu Lợi hôm nay cậu ấy sẽ là khách của em, giao cho em đó, nếu chăm sóc không tốt anh sẽ hỏi tội em đấy.
Cô gái tên Tiểu Lợi cười vui vẻ đứng dậy dùng bộ ngực không được đẫy đà lắm chạm vào cánh tay Trương Nhất Phàm:
- Anh trai đẹp nghe thấy chưa? Anh không được làm khó em đâu đấy?
Sau đó cô ta liền nâng cốc đứng dậy tươi cười nói:
- Xem ra tối nay em lỗ vốn rồi, thấy anh đẹp trai như vậy em giảm giá cho anh, anh thấy thế nào?
Trương Nhất Phàm chỉ tay vào rượu:
- Chỉ cần các em hầu hạ Trưởng ban thư ký Thư cho tốt là được, không cần phải giảm giá, anh sẽ trả các em gấp đôi.
Hai cô nhân viên có vẻ nghi ngờ nhìn hắn:
- Anh không nói dối chúng em đấy chứ? Có thật là gấp đôi?
- Đương nhiên rồi, vấn đề còn phải xem Trưởng ban thư ký Thư có vui không đã.
- Được, không thành vấn đề.
Hai cô nhân viên nghe theo lời xúi giục của Trương Nhất Phàm liền nhao nhao bưng cốc tiến về phía thư ký Thư:
- Thư tổng, chúng ta cùng uống nhé.
Một người bên phải, một người bên trái, thư ký Thư có chút vội vàng. Uống hai cốc rượu lão liền chỉ tay về phía Trương Nhất Phàm hô to:
- Các em đừng bị hắn lừa. Tiểu Lợi, mục tiêu của em là cậu ta chứ.
Đối với hai người mà nói, bất kể khẩu súng nào cũng đều giống nhau cả, chỉ cần có tiền là được. Hai người luân phiên đưa thư ký Thư uống rượu xong, Tiểu Lợi liền quay về bên cạnh Trương Nhất Phàm kéo cánh tay hắn nói:
- Chúng ta uống rượu nhé.
Trận uống rượu này kéo dài khoảng hơn hai tiếng, thư ký Thư uống hết khoảng nửa số rượu đó, Trương Nhất Phàm cũng uống được khoảng 7, 8 phần. Hai cô nhân viên tửu lượng cũng khá uống được khoảng 6, 7 phần.
Sau khi uống xong rượu thư ký Thư có vẻ rất cao hứng, bàn tay càng lúc càng mạnh dạn. Nhiều lúc còn đặt hẳn tay lên ngực người ta, cô nhân viên này cũng chẳng thèm để ý, còn cùng lão vui chơi, cười nói rất sảng khoái.
Uống rượu xong Trưởng ban thư ký Thư còn muốn đi tắm hơi, Trương Nhất Phàm cũng không còn cách nào khác, ai bảo mình đã nợ lão chút ân tình làm gì. Đã đến đây rồi thì hãy để lão vui chơi cho thoải mái nếu không lại chẳng ra làm sao ngược lại còn làm cho lão mất hứng nữa.
Đương nhiên hai cô nhân viên cũng cùng đi tắm hơi, tối nay bọn họ đã được bao trọn đêm rồi. Nhìn thấy Trưởng ban thư ký Thư cùng hai cô gái kia bước vào phòng dành cho thượng khách, Trương Nhất Phàm cũng đành bước theo vào trong.
Tiểu Lợi xoay người tự cởi hết y phục trên người để lộ ra bầu ngực không phải lớn lắm, thậm chí còn rất mềm, hơi rủ xuống, bước đi lúc ẩn lúc hiện.
Trương Nhất Phàm chỉ là tùy ý đánh giá cô ta một chút, phát hiện dáng người Tiểu Lợi cũng khá bình thường, phần mông thậm chí còn hơi dẹt nữa. Sau khi đứng ở đó cởi hết quần áo, khoảng rộng giữa hai khe chân ước chừng một nắm đấm tay cũng có thể lọt qua.
Nhìn đến đó, Trương Nhất Phàm không còn thấy chút hấp dẫn nào.
Tiểu Lợi bước tới:
- Em giúp anh cởi áo nhé!
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu rồi từ từ nằm xuống giường lấy thuốc ra hút. Đang chuẩn bị châm lửa Tiểu Lợi nhanh nhẹn đoạt lấy bật lửa quẹt lửa cho hắn.
- Không tắm mà làm luôn sao?
Tiểu Lợi đứng dưới sàn nhà thấy rõ cả những nơi nhạy cảm nhất. Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Em đi tắm trước đi, anh muốn nghỉ chút xíu.
Chưa gặp qua vị khách nào như vậy cả, đã cởi hết y phục ra rồi mà còn để mình tự tắm một mình. Xem ra hắn không thích mình rồi. Tiểu Lợi âm thầm tự trách mình, giả bộ nghiêm chỉnh hả!
Sau đó cô xả nước vào bể tắm, lại tiến vào gian phòng gỗ nhỏ cầm cái gáo múc nước nóng tươi lên trên trên tảng đá, một làn sương trắng bắt đầu tỏa lên phủ khắp cả gian phòng.
Vì đây là phòng dành cho thượng khách nên chi phí cũng rất cao, cho nên mỗi phòng đều trang bị đầy đủ một bộ thiết bị tắm rửa. Trương Nhất Phàm hút thuốc xong liền nhảy đến ngâm mình trong làn nước một hồi. Lúc này Tiểu Lợi đã xuất hiện từ sau lưng, cô ta liền dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa bả vai.
Trương Nhất Phàm thấy dụng ý của cô ta dưới làn nước liền xua tay:
- Đừng nhúc nhích, như vậy là tốt nhất.
Tiểu Lợi bất đắc dĩ đành phải đứng ngoài bể tắm mát xa cho hắn.
Tiểu Lợi không phải là gái tắm chuyên nghiệp, chỉ là người hầu rượu. Tuy nhiên hầu rượu rất nhiều khách nên cũng học được một, hai phần. Trương Nhất Phàm để cô ta mát xoa cảm thấy khá thoải mái dễ chịu, hắn liền nằm yên lặng trong bồn tắm.
Tiểu Lợi cảm thấy vị khách mắt to mày rậm này đúng là kỳ lạ , thật không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì. Nếu là người khác thì đã sớm bảo mình cùng tắm theo rồi.
Đều cởi hết y phục ra vậy mà Trương Nhất Phàm coi cô như không có gì, Tiểu Lợi ít nhiều cũng cảm thấy có chút thất vọng. Ngược lại với người chị em lúc nãy, đi cùng Trưởng ban thư ký Thư lại được vui chơi hết sức thoải mái.
Duy nhất trước vị khách này là cô không thể hiểu nổi.
Mát xa cho Trương Nhất Phàm được khoảng mười phút, Trương Nhất Phàm liền bước ra khỏi bồn tắm một mình tiến vào căn phòng gỗ nhỏ. Tiểu Lợi cũng bước vào trong, lại cầm cái gáo múc nước nóng tưới lên trên tảng đá một làn hơi trắng bắt đầu dâng lên dày đặc
Tiểu Lợi liền ngồi xuống cạnh Trương Nhất Phàm dùng phần nhạy cảm của mình chạm vào người Trương Nhất Phàm. Đều cởi hết y phục rồi đối phương cũng không thể không động lòng, cô không thể kìm nén được liền đưa tay chạm vào nơi giữa đùi Trương Nhất Phàm
Thật không ngờ bị Trương Nhất Phàm giữ tay lại:
- Em hãy ra trước đi.
Tiểu Lợi hơi sửng sốt tức giận nói:
- Em không cần tiền vẫn không được sao? Làm sao anh không muốn em chạm vào người anh?
Một cô gái bán hoa như thế cũng rộng lượng lắm rồi. Sở dĩ cô ta đưa ra quyết định đó là do trong lòng không phục. Trương Nhất Phàm làm như không thấy cô ta chỉ có bản thân mình ở nơi đây mà thôi.
Đối với một cô gái ở khu trung tâm giải trí cao cấp này mà nói quả thực là một kiểu trù dập. Khách hàng sẽ coi thường phủ nhận nhan sắc của họ, cũng có nghĩa là chắc chắn sau này cô ta sẽ mất khách.
Người ta đã không thèm nhìn ngươi, ngươi còn mong đợi gì nữa?
Thấy Trương Nhất Phàm không phản ứng, Tiểu Lợi hậm hực rời khỏi gian phòng gỗ nhỏ. Sau khi đi ra, miệng vẫn còn nhếch lên cao ngạo, hừ! Đồ đạo đức giả.
Không khí trong phòng gỗ nhỏ rất nóng, toàn thân Trương Nhất Phàm ra mồ hôi rất nhanh. Hắn múc một muôi nước nóng dội lên dùng khăn ướt đắp lên trên đầu. Trương Nhất Phàm liền nghĩ về một vấn đề, nghe hàm ý của thư ký Thư thì mình vẫn phải đưa lão chút tiền mặt nữa mới được coi là biết điều.
Ai za, chẳng phải là được cấp tám mươi vạn sao. Chi phí buổi tối hôm nay cũng ước chừng mất toi vài ngàn rồi, còn phải đưa tiền hoa hồng cho lão nữa, thư ký Thư đúng là người thật tham lam.
Trương Nhất Phàm âm thầm quyết định phải tránh xa loại người đó ra mới được. Thư ký Thư không phải loại người tốt, người như thế không sớm thì muộn cũng sẽ gặp chuyện. Mình nên nhìn xa trông rộng là tốt nhất.
Chẳng qua vì việc của trường trung học xã mình phải xuất đầu lộ diện để giải quyết xong xuôi chuyện này. Nếu không sẽ có chút áy náy với sự trông mong của Tưởng Quang Lỗi.
Một Chủ tịch huyện không có quyền lực về tài chính thật là khó chịu, Trương Nhất Phàm quyết định phải cố gắng thay đổi hiện trạng này mới được.
Ban đầu tưởng Trưởng ban thư ký Thư là người nhiệt tình không ngờ lão có mục đích. Trương Nhất Phàm mới đầu cứ nghĩ chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống, không ngờ lại cố ý đập vào chính đầu mình.
Hôm nay lão đứng ra cấp cho mình tám trăm ngàn, Trương Nhất Phàm cũng có ý muốn đưa cho lão chút hoa hồng nhưng không biết phải đưa bao nhiêu mới đủ phép tắc? Đưa ít e rằng không hiểu lễ nghĩa, đưa nhiều thì bản thân lại có phần không muốn.
Quyền lực của Trưởng ban thư ký Thư cũng khiến Trương Nhất Phàm phải nể phục. Người ta không cần thông qua bí thư Phùng, chỉ cần một cuộc điện thoại, một chữ ký mà có thể giải quyết gần trăm vạn kinh phí. Hơn nữa ngay cả đến đường đường một Chủ tịch huyện như mình cũng không thể huy động được nguồn tài chính lớn đến như vậy.
Vừa nghĩ tới đó, các món ăn đã kịp đưa lên. Trương Nhất Phàm liền đứng dậy hỏi:
-Trưởng ban thư ký Thư ngài dùng rượu Ngũ Lương hay Mao Đài?
- Cho một kiện Mao Đài đi, Phi Thiên Mao Đài loại 500ml 53 độ.
Trưởng ban thư ký Thư hời hợt trả lời. Một kiện Phi Thiên Mao Đài loại 500 ML 53 độ đóng 6 chai, mỗi chai khoảng 6,7 trăm đồng, một kiện sẽ gần bốn nghìn đồng. Trương Nhất Phàm không phải cảm thấy xót tiền, chỉ là Trưởng ban thư ký Thư cho hắn cảm giác hơi khó chịu
Xem ra Trưởng ban thư ký Thư có vẻ là người hơi xa xỉ, tác phong sống cũng không ra gì. Trương Nhất Phàm tự cân nhắc trong lòng sau này mình nên chú ý tác phong một chút.
Tuy nhiên hầu rượu lãnh đạo không được phép nhỏ mọn được. Trước kia có lần Trương Nhất Phàm cũng mời khách chi hết 1,2 vạn cũng có, đó là cùng bọn Hồ Lôi oanh tạc, đúng là hùm ăn.
Trưởng ban thư ký Thư đã giúp đỡ mình, Trương Nhất Phàm không thể so đo chút tiền này được. Hắn liền gật gật đầu về phía phục vụ:
- Mau đi đi.
Vài phút sau nhân viên phục vụ liền đưa một kiện rượu Phi Thiên Mào Đài tới, sau đó kéo cửa đi ra. Có hai nhân viên hầu rượu ở đây tự nhiên cảm thấy bọn họ không còn bất tiện nữa, nhân viên phục vụ thật tinh ý.
Xem ra thư ký Thư là khách quen của nơi này thì phải, hai nhân viên hầu rượu có vẻ rất thân thuộc lão. Cô gái ngồi bên cạnh thư ký Thư chẳng chút khách khí ngồi cả vào lòng lão nũng nịu nói:
- Thư tổng, lâu lắm rồi ngài không gọi chị em chúng em vào hầu rượu rồi đấy nhé, phải chăng ngài đã có mỹ nhân nào nên quên chúng em mất rồi?
Trưởng ban thư ký Thư ôm eo cô gái rồi nói:
- Không phải hôm nay đến rồi sao? Em xem sắp đến tết rồi làm gì có thời gian đến đây uống rượu được. Hôm nay không phải có ông em Nhất Phàm đến nói thật anh chưa chắc đã có thời gian.
Trưởng ban thư ký Thư nói xong liền vỗ vỗ mông cô gái:
- Mau rót rượu đi.
Cô nhân viên kia lập tức đứng dậy mở nắp bắt đầu rót rượu.
- Ông em Nhất Phàm sao lại ăn chay như vậy? Cô Tiểu Lợi đẹp như vậy ngồi bên cạnh mà anh không nhìn cô ấy lấy một lần, chẳng lẽ người ta không đủ đẹp?
Thư ký Thư chỉ tay cô gái ngồi cạnh Trương Nhất Phàm cười nói.
- Không có đâu, tôi không phải là người xuất gia làm sao có thể ăn chay được. Em này tên Tiểu Lợi hả?
Trương Nhất Phàm hướng ánh mắt về phía Tiểu Lợi. Nhìn có vẻ cũng được, dáng nhỏ, chân dài, chỉ có điều phấn trên mặt nhiều, môi tô son đỏ quá, tuy rằng cũng được nhưng đó không phải là mẫu người Trương Nhất Phàm thích.
Tuy nhiên đến đây uống rượu gặp dịp thì vui chơi chứ cũng không phải nói chuyện tình cảm gì, cũng chỉ là hầu rượu thư ký Thư thôi không thể coi là thật được. Trương Nhất Phàm cũng đưa tay đặt trên đôi vai trần của Tiểu Lợi.
Khi hai người đến vốn dĩ có mặc áo khoác, nhưng nhiệt độ trong phòng có vẻ hơi nóng nên hai người liền cởi áo khoác ra chỉ mặc bộ đồ bó sát trên người.
Cởi áo khoác ngoài, tuy rằng có chút khêu gợi, quần áo mặc trên người cũng rất ít để lộ ra làn da trắng ngần trên cánh tay. Thư ký Thư là tay già đời trong tình trường, một tay ôm eo, tay kia đặt trên đùi người ta.
Trương Nhất Phàm liền nhấc cốc lên:
- Nào! Trưởng ban thư ký Thư, để cảm ơn sự quan tâm của ngài tôi kính ngài một ly!
Trưởng ban thư ký Thư cũng đứng dậy:
- Người nhà với nhau sao cậu khách sáo vậy, trong lòng hiểu nhau là được. Ông em Nhất Phàm, tôi biết cậu là người khôn ngoan và rất hiểu lý lẽ nên tôi rất thích.
Sau khi uống xong rượu thư ký Thư liền nói:
- Tối nay không được về đâu đấy nếu không sẽ coi như không nể mặt tôi rồi. Một chút chúng ta uống rượu xong thì đi tắm hơi luôn.
Sau đó lão quay sang Tiểu Lợi nói:
- Tiểu Lợi hôm nay cậu ấy sẽ là khách của em, giao cho em đó, nếu chăm sóc không tốt anh sẽ hỏi tội em đấy.
Cô gái tên Tiểu Lợi cười vui vẻ đứng dậy dùng bộ ngực không được đẫy đà lắm chạm vào cánh tay Trương Nhất Phàm:
- Anh trai đẹp nghe thấy chưa? Anh không được làm khó em đâu đấy?
Sau đó cô ta liền nâng cốc đứng dậy tươi cười nói:
- Xem ra tối nay em lỗ vốn rồi, thấy anh đẹp trai như vậy em giảm giá cho anh, anh thấy thế nào?
Trương Nhất Phàm chỉ tay vào rượu:
- Chỉ cần các em hầu hạ Trưởng ban thư ký Thư cho tốt là được, không cần phải giảm giá, anh sẽ trả các em gấp đôi.
Hai cô nhân viên có vẻ nghi ngờ nhìn hắn:
- Anh không nói dối chúng em đấy chứ? Có thật là gấp đôi?
- Đương nhiên rồi, vấn đề còn phải xem Trưởng ban thư ký Thư có vui không đã.
- Được, không thành vấn đề.
Hai cô nhân viên nghe theo lời xúi giục của Trương Nhất Phàm liền nhao nhao bưng cốc tiến về phía thư ký Thư:
- Thư tổng, chúng ta cùng uống nhé.
Một người bên phải, một người bên trái, thư ký Thư có chút vội vàng. Uống hai cốc rượu lão liền chỉ tay về phía Trương Nhất Phàm hô to:
- Các em đừng bị hắn lừa. Tiểu Lợi, mục tiêu của em là cậu ta chứ.
Đối với hai người mà nói, bất kể khẩu súng nào cũng đều giống nhau cả, chỉ cần có tiền là được. Hai người luân phiên đưa thư ký Thư uống rượu xong, Tiểu Lợi liền quay về bên cạnh Trương Nhất Phàm kéo cánh tay hắn nói:
- Chúng ta uống rượu nhé.
Trận uống rượu này kéo dài khoảng hơn hai tiếng, thư ký Thư uống hết khoảng nửa số rượu đó, Trương Nhất Phàm cũng uống được khoảng 7, 8 phần. Hai cô nhân viên tửu lượng cũng khá uống được khoảng 6, 7 phần.
Sau khi uống xong rượu thư ký Thư có vẻ rất cao hứng, bàn tay càng lúc càng mạnh dạn. Nhiều lúc còn đặt hẳn tay lên ngực người ta, cô nhân viên này cũng chẳng thèm để ý, còn cùng lão vui chơi, cười nói rất sảng khoái.
Uống rượu xong Trưởng ban thư ký Thư còn muốn đi tắm hơi, Trương Nhất Phàm cũng không còn cách nào khác, ai bảo mình đã nợ lão chút ân tình làm gì. Đã đến đây rồi thì hãy để lão vui chơi cho thoải mái nếu không lại chẳng ra làm sao ngược lại còn làm cho lão mất hứng nữa.
Đương nhiên hai cô nhân viên cũng cùng đi tắm hơi, tối nay bọn họ đã được bao trọn đêm rồi. Nhìn thấy Trưởng ban thư ký Thư cùng hai cô gái kia bước vào phòng dành cho thượng khách, Trương Nhất Phàm cũng đành bước theo vào trong.
Tiểu Lợi xoay người tự cởi hết y phục trên người để lộ ra bầu ngực không phải lớn lắm, thậm chí còn rất mềm, hơi rủ xuống, bước đi lúc ẩn lúc hiện.
Trương Nhất Phàm chỉ là tùy ý đánh giá cô ta một chút, phát hiện dáng người Tiểu Lợi cũng khá bình thường, phần mông thậm chí còn hơi dẹt nữa. Sau khi đứng ở đó cởi hết quần áo, khoảng rộng giữa hai khe chân ước chừng một nắm đấm tay cũng có thể lọt qua.
Nhìn đến đó, Trương Nhất Phàm không còn thấy chút hấp dẫn nào.
Tiểu Lợi bước tới:
- Em giúp anh cởi áo nhé!
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu rồi từ từ nằm xuống giường lấy thuốc ra hút. Đang chuẩn bị châm lửa Tiểu Lợi nhanh nhẹn đoạt lấy bật lửa quẹt lửa cho hắn.
- Không tắm mà làm luôn sao?
Tiểu Lợi đứng dưới sàn nhà thấy rõ cả những nơi nhạy cảm nhất. Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu:
- Em đi tắm trước đi, anh muốn nghỉ chút xíu.
Chưa gặp qua vị khách nào như vậy cả, đã cởi hết y phục ra rồi mà còn để mình tự tắm một mình. Xem ra hắn không thích mình rồi. Tiểu Lợi âm thầm tự trách mình, giả bộ nghiêm chỉnh hả!
Sau đó cô xả nước vào bể tắm, lại tiến vào gian phòng gỗ nhỏ cầm cái gáo múc nước nóng tươi lên trên trên tảng đá, một làn sương trắng bắt đầu tỏa lên phủ khắp cả gian phòng.
Vì đây là phòng dành cho thượng khách nên chi phí cũng rất cao, cho nên mỗi phòng đều trang bị đầy đủ một bộ thiết bị tắm rửa. Trương Nhất Phàm hút thuốc xong liền nhảy đến ngâm mình trong làn nước một hồi. Lúc này Tiểu Lợi đã xuất hiện từ sau lưng, cô ta liền dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa bả vai.
Trương Nhất Phàm thấy dụng ý của cô ta dưới làn nước liền xua tay:
- Đừng nhúc nhích, như vậy là tốt nhất.
Tiểu Lợi bất đắc dĩ đành phải đứng ngoài bể tắm mát xa cho hắn.
Tiểu Lợi không phải là gái tắm chuyên nghiệp, chỉ là người hầu rượu. Tuy nhiên hầu rượu rất nhiều khách nên cũng học được một, hai phần. Trương Nhất Phàm để cô ta mát xoa cảm thấy khá thoải mái dễ chịu, hắn liền nằm yên lặng trong bồn tắm.
Tiểu Lợi cảm thấy vị khách mắt to mày rậm này đúng là kỳ lạ , thật không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì. Nếu là người khác thì đã sớm bảo mình cùng tắm theo rồi.
Đều cởi hết y phục ra vậy mà Trương Nhất Phàm coi cô như không có gì, Tiểu Lợi ít nhiều cũng cảm thấy có chút thất vọng. Ngược lại với người chị em lúc nãy, đi cùng Trưởng ban thư ký Thư lại được vui chơi hết sức thoải mái.
Duy nhất trước vị khách này là cô không thể hiểu nổi.
Mát xa cho Trương Nhất Phàm được khoảng mười phút, Trương Nhất Phàm liền bước ra khỏi bồn tắm một mình tiến vào căn phòng gỗ nhỏ. Tiểu Lợi cũng bước vào trong, lại cầm cái gáo múc nước nóng tưới lên trên tảng đá một làn hơi trắng bắt đầu dâng lên dày đặc
Tiểu Lợi liền ngồi xuống cạnh Trương Nhất Phàm dùng phần nhạy cảm của mình chạm vào người Trương Nhất Phàm. Đều cởi hết y phục rồi đối phương cũng không thể không động lòng, cô không thể kìm nén được liền đưa tay chạm vào nơi giữa đùi Trương Nhất Phàm
Thật không ngờ bị Trương Nhất Phàm giữ tay lại:
- Em hãy ra trước đi.
Tiểu Lợi hơi sửng sốt tức giận nói:
- Em không cần tiền vẫn không được sao? Làm sao anh không muốn em chạm vào người anh?
Một cô gái bán hoa như thế cũng rộng lượng lắm rồi. Sở dĩ cô ta đưa ra quyết định đó là do trong lòng không phục. Trương Nhất Phàm làm như không thấy cô ta chỉ có bản thân mình ở nơi đây mà thôi.
Đối với một cô gái ở khu trung tâm giải trí cao cấp này mà nói quả thực là một kiểu trù dập. Khách hàng sẽ coi thường phủ nhận nhan sắc của họ, cũng có nghĩa là chắc chắn sau này cô ta sẽ mất khách.
Người ta đã không thèm nhìn ngươi, ngươi còn mong đợi gì nữa?
Thấy Trương Nhất Phàm không phản ứng, Tiểu Lợi hậm hực rời khỏi gian phòng gỗ nhỏ. Sau khi đi ra, miệng vẫn còn nhếch lên cao ngạo, hừ! Đồ đạo đức giả.
Không khí trong phòng gỗ nhỏ rất nóng, toàn thân Trương Nhất Phàm ra mồ hôi rất nhanh. Hắn múc một muôi nước nóng dội lên dùng khăn ướt đắp lên trên đầu. Trương Nhất Phàm liền nghĩ về một vấn đề, nghe hàm ý của thư ký Thư thì mình vẫn phải đưa lão chút tiền mặt nữa mới được coi là biết điều.
Ai za, chẳng phải là được cấp tám mươi vạn sao. Chi phí buổi tối hôm nay cũng ước chừng mất toi vài ngàn rồi, còn phải đưa tiền hoa hồng cho lão nữa, thư ký Thư đúng là người thật tham lam.
Trương Nhất Phàm âm thầm quyết định phải tránh xa loại người đó ra mới được. Thư ký Thư không phải loại người tốt, người như thế không sớm thì muộn cũng sẽ gặp chuyện. Mình nên nhìn xa trông rộng là tốt nhất.
Chẳng qua vì việc của trường trung học xã mình phải xuất đầu lộ diện để giải quyết xong xuôi chuyện này. Nếu không sẽ có chút áy náy với sự trông mong của Tưởng Quang Lỗi.
Một Chủ tịch huyện không có quyền lực về tài chính thật là khó chịu, Trương Nhất Phàm quyết định phải cố gắng thay đổi hiện trạng này mới được.
Bình luận facebook