• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quan Gia (1 Viewer)

  • Chương 1281

Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1281: Ân cần dạy bảo
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen


Khu Lý Ngư náo loạn cả lên.
“Người khởi xướng” việc này chính là Bí thư Khu ủy Ninh Dương - đồng chí Lưu Vĩ Hồng, lại vô cùng nhàn nhã. Không ngờ lại gọi Đổng Vĩ, đi tới hồ chứa nước Vân Sơn để câu cá.
Hồ chứa nước Vân Sơn là một trong những nguồn nước dùng để uống của người dân trong khu Ninh Dương. Theo quy định, là không được câu cá. Bí thư Lưu thân là “Thủ trưởng tối cao” khu Ninh Dương lẽ nào biết rõ mà còn cố tình vi phạm. Cho nên trên thực tế, bọn họ không phải đi ra đập chứa nước câu cá, mà là xuống hạ lưu con sông để câu cá.
Đập chứa nước dùng để chứa nước uống, chẳng những phải bảo vệ môi trường một cách nghiêm ngặt, ngay cả phía đầu nguồn cũng phải bảo vệ môi trường nghiêm ngặt. Nhưng phía hạ du đập chứa nước, thì lại không nghiêm khắc như vậy. Vẫn có thể câu cá.
Nói cách khác, hồ chứa nước Vân Sơn cách nội thành rất xa. Phần lớn khu vực do văn phòng hành chính Vân Sơn quản lý, đều là nông thôn. Chỉ có nơi văn phòng hành chính và suối nước nóng Vân Sơn, là có khá đông dân cư, cũng là phố, nhưng quy mô cũng không lớn.
Nơi đám người Lưu Vĩ Hồng đi câu cách văn phòng hành chính Vân Sơn chưa đến mười km. Tuy nhiên lại cách văn phòng quản lý đập chứa nước không xa. Văn phòng quản lý có hơn mười cán bộ công nhân viên chức, có một khách sạn nho nhỏ. Thỉnh thoảng, những người lái xe đi qua hồ chứa nước thường dừng xe ở chỗ này để dùng cơm. Lúc ăn cơm, nếu có hoàn toàn nhàn hạ thoải mái, thuận tiện thưởng thức phong cảnh hồ chứa nước Vân Sơn .
Phong cảnh khá đẹp.
Nơi này cũng cách địa điểm mà Cảnh Lân dự định xây dựng nhà máy đồ uống không xa, chỉ khoảng ba bốn km.
Liễu rủ xuống bên bờ sông, bóng cây rậm rạp, vẫn có thể đặt được bốn cái ghế. Hơn nữa, sau khi thu xếp xong, đặt thêm một chỗ để dựa lưng, có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Đổng Vĩ, Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp, Quách Mộng Tuyết ngồi trên ghế nhỏ câu cá.
Quách Mộng Tuyết là thư ký của Cảnh Lân. Bên cạnh ghế nhỏ của cô có để một chiếc ghế rất vững chắc. Loại ghế nhỏ này tuyệt đối không có khả năng chịu đựng được thân hình khổng lồ hơn hai trăm hai mươi cân của Cảnh Lân.
Thành thật mà nói, Đổng Vĩ không có hứng thú với việc câu cá. Nếu có thể, anh ta nguyện ý đi dạo phố với Lưu Hoa Anh cả trăm lần. Bình thường, một người con trai đi dạo phố cùng bạn gái là một chuyện khổ sai. Đổng Vĩ có thể coi là người ngoại lệ. Không phải anh ta thích đi dạo phố, mà là việc đi dạo phố này, đối với anh ta mà nói, cũng không xa lạ gì. Khi chấp hành nhiệm vụ, anh ta thường xuyên phải đi dạo phố, có đôi khi còn đi dạo xem xét thị trường đến mấy giờ, gần như có thể nhớ hết giá niêm yết của tất cả các hàng hóa.
Cho nên, mỗi lần Đổng Vĩ đi dạo phố cùng Lưu Hoa Anh, đều làm như đang công tác, còn thật sự nghiêm túc, hơn nữa tuyệt đối không kêu khổ kêu mệt. Thường thường, Lưu Hoa Anh đi dạo xong thì mệt mỏi, còn Đổng Vĩ lại có tinh thần gấp trăm lần. Đây cũng là một điểm khiến Lưu Hoa Anh đặc biệt hài lòng về Đổng Vĩ. Hiện nay, trong xã hội này, quả thật cũng không có nhiều người bạn trai đồng ý đi dạo phố cùng với bạn gái đến hơn ba, bốn giờ .
Thậm chí, có đôi khi đi ra ngoài đi dạo phố vào buổi chiều, Lưu Hoa Anh mệt mỏi, Đổng Vĩ còn đỡ lưng dắt cô đi.
Hai người càng thêm ân ái, cha mẹ hai bên cũng vô cùng hài lòng. Họ đang thương lượng, để cho hai người bọn họ làm đám cưới.
Nhưng hôm nay, Nhị ca đã có hẹn trước, tự nhiên Đổng Vĩ không thể không đến.
Trong lòng anh ta cũng biết, hôm nay không chỉ đơn giản là câu cá như vậy.
Về phần Lân mập, lại có cùng sở thích với Bí thư Lưu, cũng thật sự rất thích câu cá. Trước kia, khi anh ta đầu tư ở khu Giáp Sơn cũng thường xuyên cùng Lưu Vĩ Hồng đi câu cá. Hai người chính là đôi bạn câu.
Ngồi câu cá như thế này, người nào không quá mệt mỏi, chính là người có khả năng ngồi hơn người.
Về điểm này thì Lân mập đạt hạng nhất.
Anh có bảo anh ta chạy bộ, anh ta cũng chạy bất động thôi!
Lúc có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi, chính là tất cả “triết lý đời người” mà người béo mập theo đuổi. Người càng béo, thì lại càng thực hành được triệt để. Chỉ có điều trong mấy nhà nông dân ở gần đấy lại không có ghế nằm nào vừa với anh ta. Cuối cùng Tổng giám đốc Cảnh cũng đành chín bỏ làm mười ngồi trên chiếc ghế kia. Anh ta ngồi trên chiếc ghế đó, hơn một nửa mông lộ ra ngoài ghế dựa, ngồi cũng khá vất vả. Tuy nhiên Lân mập vẫn vô cùng hứng khởi như trước kia, sửa sang lại cần câu, bỏ mồi câu, quăng cần câu, vội vàng một cách kinh khủng, miệng mở rộng, cười ha hả, tâm tình có chút sung sướng.
Quả thật cũng đáng để Cảnh Lân vui vẻ.
Thời gian đầu sau khi tới Ninh Dương, Lân mập đã đưa ra quyết định sẽ xây dựng một nhà máy đồ uống ở Vân Sơn. Lúc ấy anh ta còn nói là muốn phái tổ hạng mục công trình tới đây. Nhưng sau khi ngủ lại ở nhà khách một buổi tối, Cảnh Lân liền thay đổi chủ ý, không trở về Sở Nam nữa mà ngồi chồm hỗm ở Ninh Dương.
Hợp tác với Lưu Vĩ Hồng khiến Cảnh Lân tự tin một cách khác thường.
Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối là một cán bộ rất tốt đáng để tin cậy.
Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng đã miêu tả cho anh ta thấy một triển vọng vô cùng lạc quan, hoàn toàn thuận lợi. Nói không chừng, Cảnh Lân thật sự có cơ hội trở thành cự phú. Từ trước đến nay, Cảnh Lân đối với tầm nhìn của Lưu Vĩ Hồng về thị trường vẫn vô cùng khâm phục.
Ông chủ đã hạ quyết tâm, việc thiết lập tổ hạng mục công trình liền đặc biệt nhanh nhẹn. Chưa đến vài ngày, một tổ gồm đầy đủ công trình hạng mục liền vội vã chạy tới Ninh Dương, bắt đầu tiến hành thăm dò chuẩn bị xây dựng nhà máy. Hiện tại, công tác thiết kế nhà xưởng đã gần như được triển khai đâu vào đấy cả.
Ủy ban nhân dân khu Ninh Dương và văn phòng hành chính Vân Sơn, đã bật đèn xanh, cho nên toàn bộ mọi việc đều hết sức thuận lợi.
Mọi người đều biết rõ, đây là xí nghiệp Hongkong đầu tiên mà Bí thư Lưu tiến cử từ sau khi tới nhận chức, tuyệt đối chỉ được phép thành công không được phép thất bại. Bằng không, hậu quả đặc biệt khó có thể dự đoán được.
Bản kế hoạch đã được đưa ra, trong lòng Lân mập rất cao hứng.
- Tổng giám đốc Cảnh, cách điều chế đồ uống rất quan trọng. Anh phải nắm chặt thời gian, phải làm thêm vài lần thí nghiệm, tìm thêm vài hương vị, tiến hành điều tra thị trường trước.
Lưu Vĩ Hồng buông cần câu thả xuống nước, cười nói.
- Đúng vậy đúng vậy, Bí thư Lưu, tôi đã tìm được người bên Hongkong, người này là chuyên gia về phương diện này. Qua vài ngày nữa, có thể qua đây, khảo sát thực địa.
Cảnh Lân vội ngồi thẳng người, đáp. Khi nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng mà còn nằm lười biếng, khẳng định là không đúng, rất bất kính.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Ừ, chỉ mời chuyên gia Hongkong còn chưa đủ. Cũng phải mời cả chuyên gia nội địa. Tốt nhất cũng mời thêm một hai người chuyên gia Âu Mĩ. Đó cũng là do thị hiếu của người dân thôi. Trung quốc chúng tôi, đất rộng bao la, dân cư đông đúc, khẩu vị của mọi người ở các địa phương cũng không giống nhau. Cho nên vị của đồ uống này vô cùng quan trọng. Vị của đồ uống này, không thể quá khác lạ, càng đại chúng hoá càng tốt, có thể thích hợp với khẩu vị của phần lớn người dân. Đây chính là một mắt xích quan trọng nhất. Trước hết, phải chuẩn bị mắt xích này cho tốt, sau đó mới nói đến các phương án tiếp sau.
- Đúng đúng đúng, Bí thư Lưu chỉ thị đặc biệt sáng suốt. Tôi hoàn toàn đồng ý, kiên quyết thực hiện chứng thực.
Lân mập lại luôn miệng nói.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười, nói:
- Tổng giám đốc Cảnh, lời này của anh, tôi nghe thế nào cũng có cảm giác không đúng vậy?
Mấy năm nay, Lân mập chủ yếu đều ở trong nội địa, bên Hongkong kia ngược lại đã trở thành “Nhà trọ”. Quanh năm suốt tháng, Cảnh Lân giao tiếp với đám quan viên nội địa, đã vô tình bị “Đồng hóa” từ lâu, chẳng những nói tiếng phổ thông vô cùng chuẩn, vừa mở miệng liền nói kiểu cách theo tiêu chuẩn văn chương.
Cảnh Lân cười ha hả, vỗ vỗ vào cái trán sáng bóng của mình, nói:
- Bí thư Lưu, không nói dối gì anh, tôi cũng là nhập gia tùy tục. Tuy nhiên, nói như vậy với người khác, phần lớn chỉ là nói cho có lệ. Chỉ có khi nói như vậy với Bí thư Lưu, lại xuất phát ra từ đáy lòng. Thật mà, Bí thư Lưu, không hề có nửa điểm gian dối, tuyệt đối là xuất phát ra từ đáy lòng.
- Tôi tin.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Mọi người liền mỉm cười.
Lưu Vĩ Hồng cũng nói như vậy sao?
Không chút khiêm tốn.
Tính cách hắn như vậy nhưng rất nhiều người lại thích. Nhất là sau khi tiếp xúc với Lưu Vĩ Hồng một thời gian, mọi người đều vô tình thích khi thấy có đôi khi Lưu Vĩ Hồng lại tỏ ra hơi “Kiêu ngạo ương ngạnh”.
- Tổng giám đốc Cảnh, mặt khác, ngoại trừ cách điều chế, sách lược tiêu thụ và con đường tiêu thụ cũng rất quan trọng. Để làm được công tác này, cũng phải hoàn thành xong sản phẩm trước khi chính thức đưa ra thị trường, không thể để đến tình trạng nước tới chân mới nhảy. Nếu chẳng may, sản phẩm vừa đưa ra thị trường, liền xuất hiện tình trạng ế hàng sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí.
Cảnh Lân vội vàng nói:
- Đúng đúng, Bí thư Lưu, tôi cũng vậy nghĩ như vậy. Trước kia khi chúng tôi làm sữa bột cũng có một chút kinh nghiệm. Tôi cảm thấy, hàng thật giá thật, hàng tôt giá rẻ là điều kiện đầu tiên và quan trọng nhất để mở ra thị trường.
Lưu Vĩ Hồng liền cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cảnh Lân không khỏi ngẩn ra, lập tức hỏi:
- Bí thư Lưu, có gì không đúng sao?
Đôi mắt đẹp của Quách Mộng Tuyết cũng dừng lại trên mặt Lưu Vĩ Hồng, lộ ra vẻ mặt rất chú ý. Cũng giống như Cảnh Lân, Quách Mộng Tuyết cũng vô cùng khâm phục năng lực của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tổng giám đốc Cảnh, đúng là không có gì không đúng cả, chỉ là có chút không phóng khoáng. Hàng thật giá thật, hàng tốt giá rẻ chỉ có thể nói là đạo đức cơ bản trong kinh doanh. Có đầy đủ các điều kiện tiên quyết này, sản phẩm sẽ không xảy ra vấn đề. Nhưng nếu muốn nhanh chóng mở ra nguồn tiêu thụ, chiếm lĩnh được thị trường, chỉ trông cậy vào hai điều này, thực sự là không đủ. Hiện tại, các anh phải đối mặt, không phải thị trường một tỉnh Sở Nam, mà là cả nước. Sách lược kinh doanh tiêu thụ là điểm xuất phát phải cao, tầm mắt phải rộng. Hơn nữa, trước kia anh làm sữa bột, tuy rằng chưa nói là món lãi kếch sù, lợi nhuận thu về cũng không thấp. Nhưng khi làm đồ uống, hơn nữa về sau còn muốn dùng để uống, thì điển hình là ít lãi tiêu thụ mạnh. Nếu không tạo ra thị trường, hoặc đưa ra thị trường không đủ định mức, xí nghiệp sẽ thực sự gặp nguy hiểm. Cho nên, trên phương diện này, phải bỏ nhiều công sức một chút. Tổng giám đốc Cảnh, quảng cáo rất quan trọng. Phải bỏ một khoản kinh phí lớn, không thể keo kiệt. Truyền thông qua sách báo, truyền thông qua đài vô tuyến, và qua các đại hội thể dục thể thao lớn, đều là các phương hướng quảng cáo mà anh nên cân nhắc. Về những việc này, tôi cũng nhắc nhở anh, nhất định phải có đội ngũ chuyên nghiệp. Dưới công ty phải có một bộ phận chuyên về quan hệ xã hội. Nhân tài do chính anh đi chọn. Tôi cũng có thể đưa cho anh một cái cầu để anh đi. Tiên sinh Mike là giáo sư đại học nổi tiếng ở Nước Mĩ về quản lý xí nghiệp hiện đại. Anh ta có mở một trung tâm huấn luyện ở Bắc Kinh. Có thời gian rảnh, anh và Mộng Tuyết đi Bắc Kinh học tập một thời gian đi, đúng lúc bổ sung năng lượng cho chính mình. Mike là bằng hữu của tôi, tôi có thể giới thiệu cho các anh quen nhau.
Giọng điệu Lưu Vĩ Hồng rất là nghiêm túc.
Đừng thấy Cảnh Lân là thương nhân Hongkong, không cần thiết phải thật sự hiểu được thủ pháp kinh doanh tiêu thụ trên thị trường. Ở một thời đại bùng nổ tri thức, bất cứ người nào cũng phải kiên trì học tập, để tiến lên.
Cảnh Lân liên tục gật đầu như gà mổ thóc:
- Được, tôi sẽ hoàn toàn làm theo chỉ thị của Bí thư Lưu.
Quách Mộng Tuyết cũng nói:
- A Lân, Bí thư Lưu nói thực sự rất có đạo lý. Chúng ta đi Bắc Kinh một chuyến, khẳng định sẽ có thu hoạch.
Trên danh nghĩa, cô là thư ký của Cảnh Lân, nhưng thật ra lại là người cùng giường, cho nên xưng hô với Cảnh Lân cũng rất tùy ý. Đương nhiên, cũng chỉ trong trường hợp như thế này thôi. Nếu ở trong công ty, cô vẫn theo quy củ mà gọi là “Tổng giám đốc Cảnh”.
- Đương nhiên đương nhiên. Chúng tôi sẽ thu xếp chuyện bên này một chút, qua mấy ngày nữa sẽ đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom