Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1283: Vua đối vua
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Ngắt điện thoại của Tô Trường Thái, Đường Thu Diệp nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười.
Lưu Vĩ Hồng liền giơ ngón tay cái lên, cười nói:
- Chủ tịch Đường chính là trâu! Đợi lát nữa bộc lộ tài năng ọi người xem, làm món thịt kho tàu để ăn thử. Chắc chắn bọn họ nuốt cả đầu lưỡi.
Chỉ cần Đường Thu Diệp đến đây gặp gỡ sẽ luôn tự mình xuống bếp, làm cho Lưu Vĩ Hồng đồ ăn đúng hương vị Sở Nam. Lại nói tiếp, Lưu Vĩ Hồng cũng được coi là hơn phân nửa người Sở Nam, kiếp trước kiếp này cùng cộng vào, thời gian sống và làm việc ở Sở Nam đã hơn 30 năm.
- Được thôi, anh câu vài con cá đi, tôi làm cho các anh món thịt kho tàu.
Đổng Vĩ cười nói:
- Chị dâu, hôm nay e rằng mọi người không phục rồi, Bí thư Phù còn đang đợi mời chị ăn tiệc lớn.
Đường Thu Diệp khẽ mỉm cười, nói:
- Anh ta mời tôi ăn cơm thì tôi lập tức phải đi sao? Anh ta là Bí thư Phù, không phải Bí thư Lưu.
Lời nói này thật lẫm liệt!
Dường như Chủ tich Đường hôm nay không phải ai cũng mời được. Ngoài Bí thư Lưu không ai đáng để Chủ tịch Đường phải nhìn sắc mặt.
Quả nhiên không quá 10 phút, điện thoại của Đường Thu Diệp lại kêu lên.
Đổng Vĩ cười nói:
- Người mời ăn đại tiệc đến rồi.
- Xin chào.
- Xin chào, xin hỏi là Chủ tịch Đường phải không? Tôi là Phù Trạch Hoa!
Có thể nghe ra Bí thư Phù đã cố hết sức để làm cho giọng mình vô cùng dịu dàng và khách khí. Có điều loại ý buồn bực này, như trước khó có thể che giấu. Phù Trạch Hoa uy phong nửa đời người, hôm nay không thể không thấp giọng trước một người con gái trẻ, nếu nói không buồn bực, tuyệt đối là giả.
- Xin chào, Bí thư Phù.
Đường Thu Diệp như trước bình tĩnh, mỉm cười trả lời.
- Chủ tịch Đường, rất xin lỗi, chúng tôi không giáo dục tốt cán bộ cấp dưới, làm cô thêm phiền phức. Thật vô cùng có lỗi.
Vừa nghe giọng của Đường Thu Diệp, Phù Trạch Hoa liền biết Tô Trường Thái không nói dối mình, vị nữ chủ tịch này quả nhiên không dễ đối phó, rất vênh váo. Cũng đúng, cho dù là ai, có thể sai khiến được người của Bộ An ninh quốc gia ra mặt giải vây, liền có khả năng khoác lác.
Cho nên, Phù Trạch Hoa không quanh co lòng vòng gì, vừa mở miệng liền trực tiếp thừa nhận mình “dạy con không nghiêm”. Phù Đông Nguyên không phải là cán bộ cấp dưới của Phù Trạch Hoa này sao? Chỉ là không xưng hô trực tiếp mà thôi.
- Cảm ơn Bí thư Phù quan tâm.
Đường Thu Diệp không mặn không nhạt nói, vẫn là “thuật ngữ quan trường” tiêu chuẩn.
Phù Trạch Hoa lại buồn bực một phen, chỉ có điều Bí thư Phù cũng là một người có kinh nghiệm chốn quan trường, biết hiện tại không phải là lúc bực tức. Khó khăn lắm mới tìm được mấu chốt vấn đề, nếu không nghĩ cách giải quyết thì không những tiền đồ nhân sinh của Phù Đông Nguyên bị hủy hoại trong chốc lát, chỉ sợ bản thân anh ta cũng có chướng ngại to lớn. Bây giờ tình hình trong thành phố rất phức tạp.
Lục Đại Dũng tuy là chuyển từ tỉnh khác đến nhưng chỗ dựa vững chắc không kém, qua vài tháng, dần dần cũng đứng vững. Cho dù tạm thời không thể ảnh hưởng đến đại cục toàn thành phố, nhưng cũng không thể khinh thường. Điểm quan trọng nhất nằm ở chỗ, “ân chủ” Long Bảo Quân của Phù Trạch Hoa cũng chưa chắc có thể nắm trong tay toàn bộ thành phố. Thời gian Long Bảo Quân nhận chức Bí thư Thành ủy bằng thời gian Lục Đại Dũng chuyển đến làm chức Chủ tịch thành phố, những người mà Bí thư Thành ủy tiền nhiệm Hách Chi Húc để lại, chưa chắc đã một lòng với Long Bảo Quân.
Mà tình hình trong tỉnh lại vô cùng phức tạp.
Trong loại tình hình như thế này, đi sai hoặc bước nhầm nửa bước đều có thể gây rắc rối cực kỳ lớn.
Phù Trạch Hoa nhắc nhở bản thân nhất định phải nhẫn nhịn.
- Chủ tịch Đường, vì tỏ ý xin lỗi của tôi, tôi muốn mời Chủ tịch Đường cùng ăn cơm. Không biết Chủ tịch Đường lúc nào thì thuận tiện?
Lời này của Phù Trạch Hoa nói vừa thẳng thắng lại lưu lại đường rút. Giống như vừa nãy Tô Trường Thái đã báo cáo với anh ta, Chủ tịch Đường hôm nay không rảnh. Phù Trạch Hoa cũng không nói nhất định hôm nay phải mời Chủ tịch Đường ăn cơm nhưng Chủ tịch Đường thế nào cũng phải cùng ăn cơm với anh ta. Phủ Trạch Hoa để lại thể diện cho Đường Thu Diệp, có điều anh ta cũng không có ý định lột sạch mặt mũi của mình.
Đường Thu Diệp hơi trầm ngâm, nói:
- Bí thư Phù thật rất xin lỗi, hôm nay quả thực tôi không rảnh, để ngày mai nhé. Ngày mai lúc nào thì Bí thư Phù thuận tiện? Tôi đi thăm hỏi Bí thư Phù.
Phù Trạch Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lời nói này của Đường Thu Diệp chẳng khác nào đồng ý “đàm phán”. Chỉ cần Đường Thu Diệp chịu ngồi ăn cơm với anh ta, chuyện này liền rất có hy vọng được xử lý.
Xét đến cùng, Đường Thu Diệp là người kinh doanh, sẽ không vì mình quá nhiều. Người chốn kinh doanh đều biết đạo lý tìm chỗ khoan dung mà độ lượng với người khác.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Chủ tịch Đường, trưa mai thế nào? Tôi ở khách sạn Kinh Hoa, xin đợi Chủ tịch Đường đại giá.
Lời nói của Phù Trạch Hoa càng thêm khách khí.
- Được, cảm ơn Bí thư Phù.
Đường Thu Diệp khẽ cười nói.
Ngắt điện thoại của Phù Trạch Hoa, Đường Thu Diệp lại nhìn Lưu Vĩ Hồng: Tôi đã đồng ý đi ăn cơm cùng ta, lãnh đạo có chỉ thị gì?
Lưu Vĩ Hồng hai mắt nhìn chằm chằm vào bong bóng trên mặt sông, thuận miệng nói:
- Thu Diệp, em là người kinh doanh, chuyện trong thể chế đừng có tham gia. Em quan tâm đến đối thủ cạnh tranh của em là được rồi.
Đường Thu Diệp cười gật gật đầu, hoàn toàn hiểu ý của Lưu Vĩ Hồng.
Trưa ngày hôm sau, khách sạn Kinh Hoa.
Đúng vào giờ ăn cơm, những người khách đến khách sạn Kinh Hoa ăn cơm, nối liền không dứt, đều là những quan viên và thương nhân có thân phận, có địa vị, quần chúng bình thường tuyệt đối sẽ không đến khách sạn cao cấp xa hoa này. Ăn cơm ở khách sạn lớn, chủ yếu là chú ý đến mặt mũi và thân phận, còn về khẩu vị, nói thật, so với những nhà hàng bình thường còn kém xa.
Tuy nhiên hôm nay rất nhiều thương nhân và quan viên đến khách sạn lớn ăn cơm, vừa mới vào cửa liền hoảng sợ.
Bọn họ không ngờ tại chỗ nghỉ ngơi ở đại sảnh lại gặp Ủy viên thường vụ Thành ủy Kinh Hoa, Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư, Phù Trạch Hoa!
Phù Trạch Hoa mặc dù xếp hạng gần cuối thường vụ Thành ủy, nhưng lại là lãnh đạo Thành ủy chính thức, Phó chủ tịch thành phố phi thường ủy bình thường, lúc tham dự vào các buổi tụ hội công cộng, nhất định phải nhường lễ trước mặt Phù Trạch Hoa.
Phù Trạch Hoa xuất hiện ở khách sạn lớn Kinh Hoa, cái này không lạ. Càng là đại khách sạn cao cấp thì càng xuất hiện cán bộ “cao cấp”. Ở nước Trung Quốc, giả thiết các quan lớn không đến cổ động thì mười khách sạn lớn phải có đến 8 khách sạn phá sản.
Mấu chốt ở chỗ, vị trí ngồi của Phù Trạch Hoa không đúng.
Nhìn dáng vẻ như vậy, Bí thư Phù đang đợi người.
Ai mà khủng như vậy, đáng để Bí thư Phù đích thân ngồi đợi ở khách sạn? Chẳng lẽ không phải là người khác xin đợi Bí thư Phù đại giá sao? Hôm nay làm sao vậy, toàn bộ đều đảo ngược lại rồi.
Không biết Bí thư Phù đang đợi ai!
Các cán bộ trong lòng kinh ngạc, trên mặt tự nhiên tươi cười vui vẻ, nhanh chóng tiến lên trước “thỉnh an vấn an” Bí thư Phù, nói một chuỗi câu nịnh hót. Mặc dù mấy ngày gần đây có lời đồn đại có liên quan đến Phù Đông Nguyên là “đặc vụ” truyền khắp thành phố, nhưng đa số cán bộ vẫn bán tín bán nghi.
Không phải, Phù Trạch Hoa vẫn là thường vụ Thành ủy, Bí thư Khu ủy sao?
Cũng không thấy trong thành phố có động tĩnh gì.
Chỉ cần Phù Trạch Hoa còn ngồi trên vị trí hiện tại một ngày, anh ta vẫn là lãnh đạo Thành ủy, tuyệt đối không thể chậm trễ.
Phù Trạch Hoa mặt mỉm cười, hàn huyên khách khí với từng cán bộ lên thỉnh an mình, không nhìn ra một chút khác thường. Kỳ thực Bí thư Phù lúc đó, trong lòng nôn nóng, không ai có thể biết được.
Cái cô Đường Thu Diệp này, giá cũng thật lớn quá. Mặc dù vẫn chưa đến giờ hẹn nhưng cô không thể đến sớm một chút sao? Nhất định phải đúng giờ như vậy!
Cố ý làm Phù Trạch Hoa tôi mất mặt ở đây.
Còn có vài tên cán bộ nhỏ nhoi cũng không có mắt, chỉ lo nói om sòm không dứt.
Trên mặt Phù Trạch Hoa mỉm cười, trong lòng lại thầm mắng không dứt. Gây ra cơn tức cho Bí thư Phù, phải giáo huấn bọn này một chút.
Bà nhà nó!
Không dễ dàng gì ứng phó với một đám lại một đám thương nhân cán bộ lên nịnh hót, cuối cùng, một chiếc xe BMW màu trắng chậm rãi đi vào cửa chính khách sạn Kinh Hoa.
Phù Trạch Hoa lập tức đứng dậy.
Bằng trực giác, anh ta liền đoán ra, có lẽ là Đường Thu diệp đến.
Những năm 95 xe BMW ở trong thành phố nội địa là loại xe con vô cùng cao cấp, người kinh doanh bình thường ngồi không nổi.
Xe BMW vừa mới dừng lại, người giữ cửa liền lập tức tiến đến, kính cẩn mở cửa xe ra. Một hoa hồng kinh diễm bọc lấy đôi chân dài trắng nõn, bước ra ngoài xe. Lập tức, Chủ tịch Đường dáng cao đầy đặn liền xuất hiện ở trước mặt Phù Trạch Hoa, phía trên bộ ngực cao ngất, vòng cổ kim cương rạng rỡ, sáng đến mức làm người khác hoa cả mắt.
- Xin chào, Chủ tịch Đường!
Phù Trạch Hoa mỉm cười tiến ra đón, không có hỏi, trực tiếp gọi “Chủ tịch Đường”, dường như đối với nhãn quang của mình rất tự tin.
Trước đó, bọn họ chưa từng gặp mặt. Nhưng lúc này, xuất hiện ở cửa khách sạn Kinh Hoa, người con gái cao quý diễm lệ như thế này chỉ có thể là Chủ tịch công ty tập đoàn Đường Nhân Đường Thu Diệp, không thể là ai khác.
Đường Thu Diệp mỉm cười gật đầu, nói:
- Xin chào, Bí thư Phù. Rất vui khi được gặp ngài!
Hai người cùng lúc đưa tay ra, nắm một chút.
- Chủ tịch Đường, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Đây quả là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe danh. Không ngờ Chủ tịch tập đoàn Đường Nhân nổi tiếng xa gần, lại là người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp cao quý như vậy. Hôm nay tôi cũng là được mở mang kiến thức.
Phù Trạch Hoa cười ha hả, miệng đầy từ nịnh hót, dường như ý buồn bực nôn nóng vừa nãy, đã sớm ném lên chín tầng mây.
Chốn quan trường phấn đấu hai ba mươi năm, thân giữ chức vụ hiển hách cấp Phó tỉnh thường vụ Thành ủy Thành phố, năng lực điều chỉnh khống chế cảm xúc của Phù Trạch Hoa đương nhiên không giống bình thường, tuyệt đối không dễ dàng đem tình cảm thật sự của mình phát tiết ra ngoài.
- Không dám, Bí thư Phù quá khen rồi.
Đường Thu Diệp mỉm cười nói, phong độ ưu nhã.
Phù Trạch Hoa âm thầm gật đầu.
Thấy Đường Thu Diệp trong nháy mắt, Phù Trạch Hoa kỳ thật cũng bừng tỉnh đại ngộ tại sao đứa con bảo bối của ông ta lại đắc tội Đường Thu Diệp. Trước đó, Phù Trạch Hoa quả thật là suy nghĩ mãi vẫn không ra. Lẽ ra, Phù Đông Nguyên cũng không phải nhóc con chưa ráo máu đầu, dưới sự hun đúc và bồi dưỡng của mình. Phù Đông Nguyên hiểu sâu chốn quan trường, có thể coi là cán bộ lãnh đạo trong thể chế có bài bản hẳn hoi. Chủ nhiệm Ban quản lý khu Vũ Đình cũng là cấp Cục phó chính thức, sao lại xung đột lớn như vậy với nhà đầu tư lớn nhất khu trực thuộc chứ?
Bây giờ, Phù Trạch Hoa coi như đã hiểu.
Con của ông ta những cái khác đều tốt, chỉ có cái tật xấu “háo sắc” là không biết kiềm chế.
Báu vật khêu gợi như thế, lại thêm quầng sáng chói mắt của nữ cường nhân, mê lực quả thật không bình thường, cho dù Phù Trạch Hoa vừa gặp mặt cũng đều cảm thấy kinh diễm, càng không cần nói Phù Đông Nguyên. Đang lúc thanh xuân còn trẻ, huyết khí dâng trào, làm sao chịu được sức hấp dẫn như vậy?
Tên tiểu tử thối này, sớm muộn sẽ có ngày chết trên bụng nữ nhân!
Bình luận facebook