Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Sơ Vũ không động đậy, cứng người nhìn Lục Tử Mặc. Anh trừng mắt nhìn cô, phảng phất như khống chế toàn bộ không gian có cô, khiến Sơ Vũ buộc phải hít thở không khí có mùi vị của anh. Sự tồn tại vừa chân thực vừa hư ảo của Lục Tử Mặc từng bước xâm nhập vào ý chí của Sơ Vũ, làm cho cô không có chỗ trốn tránh, trong lòng càng hỗn loạn hơn.
Lục Tử Mặc nhìn Sơ Vũ, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng xuất hiện tia bỡn cợt. Nước nóng xuối xuống khiến Sơ Vũ khó lòng mở mắt. Lục Tử Mặc ép sát vào người Sơ Vũ. Chiếc áo sơmi trắng anh vừa mặc cũng ướt sũng, bó sát vào thân hình rắn chắc quyến rũ ngay trước mắt Sơ Vũ.
Lục Tử Mặc cúi đầu, tiến gần vào mặt Sơ Vũ, cô cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của anh. Ánh mắt và lời nói của anh ẩn dấu sự mất kiên nhẫn: "Đây có phải là cách đối xử mới nhất của em với đàn ông, chiêu lạt mềm buộc chặt?
"Lục Tử Mặc!"
Sơ Vũ nghiến răng, quên cả nỗi sợ hãi hãy ban đầu, cô vừa tức vừa bực. Lục Tử Mặc nghiêng đầu đáp lại lời cô: "Gì?".
Đúng vậy, cô có thể làm gì? Biết rõ Lục Tử Mặc là phần tử nguy hiểm, sau khi may mắn thoát khỏi sơn trại, Sơ Vũ nên định rõ ranh giới với anh ta, nhưng cô chẳng hiểu vì sao lại đuổi theo anh ta, cứu mạng anh ta đồng thời hại chết đồng nghiệp Tae. Tất cả mọi chuyện đều do cô tự đâm đầu vào lưới, bây giờ cô còn có thể trách ai?
"Anh đã giết Tae?"
Lời nói của Sơ Vũ tan vào không khí. Lục Tử Mặc nhìn cô, ánh mắt thẫm lại. Căn phòng đột nhiên trầm mặc, chỉ có tiếng nước chảy. Cái chết của Tae luôn dày vò tâm trí Sơ Vũ. Vì một đáp án gần như có lời giải, Sơ Vũ cuối cùng cũng mở miệng chất vấn Tử Mặc. Nhưng anh ta chỉ nhìn cô mà không trả lời.
"Thế thì sao nào?", đáy mắt Tử Mặc lướt qua một tia tàn nhẫn: "Tôi giết anh ta, còn em định giết tôi để trả thù cho anh ta hay sao?
Lòng Sơ Vũ chùng xuống. Cô không thể không thừa nhận, bản thân vẫn mang một tia hy vọng không bao giờ có. Hy vọng cái chết của Tae chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, không liên quan gì đến Lục Tử Mặc. Bây giờ, nghe chính miệng anh ta thừa nhận sự thật, trái tim cô như chìm hẳn vào vùng tăm tối.
"Tôi là hạng người gì, em còn không rõ?". Lục Tử Mặc mỉm cười: "Em gặp tôi trong hoàn cảnh nào? Lẽ nào em còn mang mộng tưởng ngây thơ với tôi hay sao, Hạt mưa nhỏ?".
"...Tại sao..."
Đôi môi Sơ Vũ tím tái, cô bất giác đặt câu hỏi không đầu không cuối. Người đàn ông xa lạ trước mặt...Không, từ đầu đến cuối không phải anh ta xa lạ, mà cô hoàn toàn không hiểu gì về anh ta, cô áp đặt sự lương thiện lên người anh ta, quan sát Lục Tử Mặc thông qua hình tượng định sẵn trong mắt cô, mà quên đi bản chất thật sự của anh ta..
"Không tại sao cả".
Lục Tử Mặc lại một lần nữa bộc lộ sự mất kiên nhẫn. Ngón tay dài của anh bắt đầu xâm nhập vào nơi mềm mại sâu kín trên cơ thể Sơ Vũ: "Đây chẳng phải là chuyện em muốn hay sao?" Anh ta ác ý liếm nhẹ lên vành tai Sơ Vũ, cất giọng khàn khàn: "Tôi sẽ cố gắng hết sức...thỏa mãn em ở mức độ cao nhất...".
Sơ Vũ cứng người, anh ta nghĩ cô là gì? Tại sao anh ta lại nói cô tả tơi như vậy. Lẽ nào, cô đuổi theo anh ta, là vì ham hố nhục thể của anh ta hay sao? Sơ Vũ không cầm được giọt lệ, nhưng nước mắt nhanh chóng bị nước nóng cuốn trôi đi mất. Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận.
Là lỗi của cô, cô sai rồi, sai hoàn toàn. "Cô mở chiếc hộp Pandora, không ngờ thả ra một ác ma".
Một bàn tay Lục Tử Mặc xoa nhẹ từ cổ Sơ Vũ đến trước ngực cô. Ngón tay thành thạo dụ dỗ từng tấc da Sơ Vũ, dịu dàng đến mức lý trí của Sơ Vũ sắp vỡ vụn. Thân thể Sơ Vũ bắt đầu đông cứng, nhưng nhưng nhanh chóng mềm ra dưới sự chăm sóc của bàn tay Tử Mặc. Cô nhấc tay, vòng ra đằng sau vỗ nhẹ lên lưng Tử Mặc, khiến anh không khỏi rúng động. Tay Sơ Vũ từ từ kéo lên vai Tử Mặc, rồi dần hạ xuống trước ngực anh.
Một nỗi đau khôn cùng ập tới, Lục Tử Mặc phát tiếng kêu rồi lập tức cúi người lùi lại phía sau. Trong phút chốc, anh không thể thở nổi. Người phụ nữ ra tay tàn nhẫn, cô lấy hết sức bình sinh đấm vào vết thương cũ trên ngực Tử Mặc, đồng thời nhấc chân thúc mạnh vào hạ bộ của anh. Sơ Vũ vơ vội quần áo, lao ra ngoài. Cô không để ý đến tình trạng của Lục Tử Mặc, cố gắng chạy ra khỏi căn nhà gỗ, leo lên chiếc xe Jeep với tốc độ nhanh nhất.
Người đàn ông vẫn cắm chìa khóa xe Jeep ở trên xe. Sơ Vũ run rẩy, hai tay mở khóa rồi khởi động xe. Sơ Vũ không biết Lục Tử Mặc có thể gắng gượng bao lâu sau đòn tấn công của cô, có thể anh sẽ đuổi theo chỉ trong vài giây. Sơ Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng, cô đã nổ được máy. Cùng lúc đó, bóng dáng Lục Tử Mặc xuất hiện ở cửa nhà. Sơ Vũ vội nhấn ga, chiếc xe lao xuống núi như một con ngựa hoang đứt dây cương.
Cả đời Sơ Vũ chưa bao giờ lái loại xe này, cô nắm chặt hai tay vào tay lái. Cuối cùng, chiếc xe cũng lao với một tốc độ có thể gây ra án mạng từ trên đường núi xuống bãi cát. Sơ Vũ mặc vội quần áo, thậm chí không tắt máy, cô đẩy cửa, lảo đảo bước xuống và đi về phía du thuyền.
Thủy triều dâng cao. Sơ Vũ không biết cô đang ở hòn đảo nào, hôm qua đến đây vào lúc đêm tối nên cô không nhìn rõ lắm. Sơ Vũ nhanh chóng nhảy vào trong du thuyền. Cô là người thích môn lặn biển, lúc học lặn biển, huấn luyện viên từng dạy cô lái du thuyền. Tuy Sơ Vũ không thông thạo, ở hoàn cảnh hốt hoảng như thế này lý thuyết quên tám chín phần, nhưng cô chỉ muốn nổ máy, rời khỏi nơi có người đàn ông nguy hiểm kia, dù có chết trên biển, cô cũng bằng lòng.
Ông trời phù hộ Sơ Vũ, cô thuận lợi khởi động du thuyền. Sơ Vũ nắm chặt bánh lái. Du thuyền có vẻ dễ lái hơn cô tưởng, đuôi thuyền tạo ra một đường nước trắng xóa. Đến khi hòn đảo nhỏ nhanh chóng chỉ còn lại một chấm xanh phía xa xa, Sơ Vũ mới từ từ bình ổn hô hấp. Đảo Phuket có mấy chục hòn đảo nhỏ, chỉ cần tiến về nơi tập trung nhiều đảo nhỏ, thế nào cũng tìm thấy đội du thuyền và đội lặn biển, có thể trở về thuận lợi.
Mặc dù tự an ủi, nhưng trong lòng Sơ Vũ vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm. Cô còn chưa dám tin mình đã thật sự thoát khỏi người đàn ông đó, bởi vì sự việc xảy ra quá dễ dàng, dễ như được sắp đặt từ trước. Sơ Vũ nhìn mặt biển bao la, nắm chặt tay lái đưa con thuyền về nơi tập trung nhiều ngọn núi xa xa. Sơ Vũ tự nhủ, sẽ gặp con người ở đây, khu vực này nhiều du khách như vậy, nhất định sẽ gặp ai đó.
Mặt trời đã lên cao, chiếu ánh nắng chói chang xuống mặt biển. Từ một nơi xa bỗng truyền đến từng hồi chuông đinh tai nhức óc, Sơ Vũ ban đầu còn tưởng cô bị ảo giác. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, hồi chuông đến từ khoang thuyền. Sơ Vũ ngừng lái tàu, chậm chạp bước vào trong khoang, trên bàn đặt một điện thoại vệ tinh đang réo liên hồi.
Sơ Vũ cứng người, nhìn chiếc điện thoại như nhìn thấy rắn độc. Cô biết chắc chắn là do Lục Tử Mặc gọi đến. Sơ Vũ lấy hết dũng khí nhấc điện thoại. Quả nhiên, đầu dây bên kia là giọng nói trầm khàn quen thuộc, giọng điệu dịu dàng phảng phất như ở ngay bên tai Sơ Vũ: "Hạt mưa nhỏ! Em có nghĩ đến hậu quả không khi làm như vậy không?".
"Lục Tử Mặc! Tôi không nợ nần gì anh cả. Tôi cũng chẳng có ý gì với anh".
Sơ Vũ cố giữ bình tĩnh, lạnh nhạt mở miệng. Hai người trầm mặc một lúc: "Em vội vạch rõ đường ranh giới với tôi như vậy sao? Tôi là người không bao giờ bắt ép đàn bà. Có điều...", giọng nói Lục Tử Mặc đột nhiên lạnh băng: "Nếu em muốn đi, thì hãy biến mất một cách triệt để, đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, vĩnh viễn!".
Đặt điện thoại xuống, Sơ Vũ vẫn chưa hết run rẩy. Cô ngây người một lúc, rồi chợt nghĩ ra dùng điện thoại cầu cứu. Sơ Vũ nhanh chóng bấm máy gọi đội cấp cứu bờ biển. Một lúc sau, đội cấp cứu bờ biển đến nơi. Hóa ra, chỗ Sơ Vũ dừng lại không cách xa đảo chính là bao, du thuyền dừng ngay ở khu vực lặn biển.
Lời đe dọa của Lục Tử Mặc giống như cơn ác mộng đối với Sơ Vũ. Anh ta biết rõ nơi ở và chỗ làm việc của cô, Sơ Vũ không thể tiếp tục sống ở Chiang Rai. Sự việc trải qua lần này khiến Sơ Vũ cảm thấy bất an cực độ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô nhanh chóng quyết định xin nghỉ việc và trở về nước.
Có lẽ chỉ rời khỏi Thái Lan, Sơ Vũ mới vĩnh viễn rời xa Lục Tử Mặc, anh ta mới triệt để biến mất khỏi cuộc sống của cô. Sơ Vũ đã sớm quên lý do tại sao cô lại đến Thái Lan học tập, công tác và định cư. Về nước cũng tốt, Sơ Vũ có thể thư giãn tinh thần, dần quên đi những chuyện khủng khiếp cô từng trải qua và bắt đầu cuộc sống mới.
Lục Tử Mặc nhìn Sơ Vũ, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng xuất hiện tia bỡn cợt. Nước nóng xuối xuống khiến Sơ Vũ khó lòng mở mắt. Lục Tử Mặc ép sát vào người Sơ Vũ. Chiếc áo sơmi trắng anh vừa mặc cũng ướt sũng, bó sát vào thân hình rắn chắc quyến rũ ngay trước mắt Sơ Vũ.
Lục Tử Mặc cúi đầu, tiến gần vào mặt Sơ Vũ, cô cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của anh. Ánh mắt và lời nói của anh ẩn dấu sự mất kiên nhẫn: "Đây có phải là cách đối xử mới nhất của em với đàn ông, chiêu lạt mềm buộc chặt?
"Lục Tử Mặc!"
Sơ Vũ nghiến răng, quên cả nỗi sợ hãi hãy ban đầu, cô vừa tức vừa bực. Lục Tử Mặc nghiêng đầu đáp lại lời cô: "Gì?".
Đúng vậy, cô có thể làm gì? Biết rõ Lục Tử Mặc là phần tử nguy hiểm, sau khi may mắn thoát khỏi sơn trại, Sơ Vũ nên định rõ ranh giới với anh ta, nhưng cô chẳng hiểu vì sao lại đuổi theo anh ta, cứu mạng anh ta đồng thời hại chết đồng nghiệp Tae. Tất cả mọi chuyện đều do cô tự đâm đầu vào lưới, bây giờ cô còn có thể trách ai?
"Anh đã giết Tae?"
Lời nói của Sơ Vũ tan vào không khí. Lục Tử Mặc nhìn cô, ánh mắt thẫm lại. Căn phòng đột nhiên trầm mặc, chỉ có tiếng nước chảy. Cái chết của Tae luôn dày vò tâm trí Sơ Vũ. Vì một đáp án gần như có lời giải, Sơ Vũ cuối cùng cũng mở miệng chất vấn Tử Mặc. Nhưng anh ta chỉ nhìn cô mà không trả lời.
"Thế thì sao nào?", đáy mắt Tử Mặc lướt qua một tia tàn nhẫn: "Tôi giết anh ta, còn em định giết tôi để trả thù cho anh ta hay sao?
Lòng Sơ Vũ chùng xuống. Cô không thể không thừa nhận, bản thân vẫn mang một tia hy vọng không bao giờ có. Hy vọng cái chết của Tae chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, không liên quan gì đến Lục Tử Mặc. Bây giờ, nghe chính miệng anh ta thừa nhận sự thật, trái tim cô như chìm hẳn vào vùng tăm tối.
"Tôi là hạng người gì, em còn không rõ?". Lục Tử Mặc mỉm cười: "Em gặp tôi trong hoàn cảnh nào? Lẽ nào em còn mang mộng tưởng ngây thơ với tôi hay sao, Hạt mưa nhỏ?".
"...Tại sao..."
Đôi môi Sơ Vũ tím tái, cô bất giác đặt câu hỏi không đầu không cuối. Người đàn ông xa lạ trước mặt...Không, từ đầu đến cuối không phải anh ta xa lạ, mà cô hoàn toàn không hiểu gì về anh ta, cô áp đặt sự lương thiện lên người anh ta, quan sát Lục Tử Mặc thông qua hình tượng định sẵn trong mắt cô, mà quên đi bản chất thật sự của anh ta..
"Không tại sao cả".
Lục Tử Mặc lại một lần nữa bộc lộ sự mất kiên nhẫn. Ngón tay dài của anh bắt đầu xâm nhập vào nơi mềm mại sâu kín trên cơ thể Sơ Vũ: "Đây chẳng phải là chuyện em muốn hay sao?" Anh ta ác ý liếm nhẹ lên vành tai Sơ Vũ, cất giọng khàn khàn: "Tôi sẽ cố gắng hết sức...thỏa mãn em ở mức độ cao nhất...".
Sơ Vũ cứng người, anh ta nghĩ cô là gì? Tại sao anh ta lại nói cô tả tơi như vậy. Lẽ nào, cô đuổi theo anh ta, là vì ham hố nhục thể của anh ta hay sao? Sơ Vũ không cầm được giọt lệ, nhưng nước mắt nhanh chóng bị nước nóng cuốn trôi đi mất. Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận.
Là lỗi của cô, cô sai rồi, sai hoàn toàn. "Cô mở chiếc hộp Pandora, không ngờ thả ra một ác ma".
Một bàn tay Lục Tử Mặc xoa nhẹ từ cổ Sơ Vũ đến trước ngực cô. Ngón tay thành thạo dụ dỗ từng tấc da Sơ Vũ, dịu dàng đến mức lý trí của Sơ Vũ sắp vỡ vụn. Thân thể Sơ Vũ bắt đầu đông cứng, nhưng nhưng nhanh chóng mềm ra dưới sự chăm sóc của bàn tay Tử Mặc. Cô nhấc tay, vòng ra đằng sau vỗ nhẹ lên lưng Tử Mặc, khiến anh không khỏi rúng động. Tay Sơ Vũ từ từ kéo lên vai Tử Mặc, rồi dần hạ xuống trước ngực anh.
Một nỗi đau khôn cùng ập tới, Lục Tử Mặc phát tiếng kêu rồi lập tức cúi người lùi lại phía sau. Trong phút chốc, anh không thể thở nổi. Người phụ nữ ra tay tàn nhẫn, cô lấy hết sức bình sinh đấm vào vết thương cũ trên ngực Tử Mặc, đồng thời nhấc chân thúc mạnh vào hạ bộ của anh. Sơ Vũ vơ vội quần áo, lao ra ngoài. Cô không để ý đến tình trạng của Lục Tử Mặc, cố gắng chạy ra khỏi căn nhà gỗ, leo lên chiếc xe Jeep với tốc độ nhanh nhất.
Người đàn ông vẫn cắm chìa khóa xe Jeep ở trên xe. Sơ Vũ run rẩy, hai tay mở khóa rồi khởi động xe. Sơ Vũ không biết Lục Tử Mặc có thể gắng gượng bao lâu sau đòn tấn công của cô, có thể anh sẽ đuổi theo chỉ trong vài giây. Sơ Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng, cô đã nổ được máy. Cùng lúc đó, bóng dáng Lục Tử Mặc xuất hiện ở cửa nhà. Sơ Vũ vội nhấn ga, chiếc xe lao xuống núi như một con ngựa hoang đứt dây cương.
Cả đời Sơ Vũ chưa bao giờ lái loại xe này, cô nắm chặt hai tay vào tay lái. Cuối cùng, chiếc xe cũng lao với một tốc độ có thể gây ra án mạng từ trên đường núi xuống bãi cát. Sơ Vũ mặc vội quần áo, thậm chí không tắt máy, cô đẩy cửa, lảo đảo bước xuống và đi về phía du thuyền.
Thủy triều dâng cao. Sơ Vũ không biết cô đang ở hòn đảo nào, hôm qua đến đây vào lúc đêm tối nên cô không nhìn rõ lắm. Sơ Vũ nhanh chóng nhảy vào trong du thuyền. Cô là người thích môn lặn biển, lúc học lặn biển, huấn luyện viên từng dạy cô lái du thuyền. Tuy Sơ Vũ không thông thạo, ở hoàn cảnh hốt hoảng như thế này lý thuyết quên tám chín phần, nhưng cô chỉ muốn nổ máy, rời khỏi nơi có người đàn ông nguy hiểm kia, dù có chết trên biển, cô cũng bằng lòng.
Ông trời phù hộ Sơ Vũ, cô thuận lợi khởi động du thuyền. Sơ Vũ nắm chặt bánh lái. Du thuyền có vẻ dễ lái hơn cô tưởng, đuôi thuyền tạo ra một đường nước trắng xóa. Đến khi hòn đảo nhỏ nhanh chóng chỉ còn lại một chấm xanh phía xa xa, Sơ Vũ mới từ từ bình ổn hô hấp. Đảo Phuket có mấy chục hòn đảo nhỏ, chỉ cần tiến về nơi tập trung nhiều đảo nhỏ, thế nào cũng tìm thấy đội du thuyền và đội lặn biển, có thể trở về thuận lợi.
Mặc dù tự an ủi, nhưng trong lòng Sơ Vũ vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm. Cô còn chưa dám tin mình đã thật sự thoát khỏi người đàn ông đó, bởi vì sự việc xảy ra quá dễ dàng, dễ như được sắp đặt từ trước. Sơ Vũ nhìn mặt biển bao la, nắm chặt tay lái đưa con thuyền về nơi tập trung nhiều ngọn núi xa xa. Sơ Vũ tự nhủ, sẽ gặp con người ở đây, khu vực này nhiều du khách như vậy, nhất định sẽ gặp ai đó.
Mặt trời đã lên cao, chiếu ánh nắng chói chang xuống mặt biển. Từ một nơi xa bỗng truyền đến từng hồi chuông đinh tai nhức óc, Sơ Vũ ban đầu còn tưởng cô bị ảo giác. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện, hồi chuông đến từ khoang thuyền. Sơ Vũ ngừng lái tàu, chậm chạp bước vào trong khoang, trên bàn đặt một điện thoại vệ tinh đang réo liên hồi.
Sơ Vũ cứng người, nhìn chiếc điện thoại như nhìn thấy rắn độc. Cô biết chắc chắn là do Lục Tử Mặc gọi đến. Sơ Vũ lấy hết dũng khí nhấc điện thoại. Quả nhiên, đầu dây bên kia là giọng nói trầm khàn quen thuộc, giọng điệu dịu dàng phảng phất như ở ngay bên tai Sơ Vũ: "Hạt mưa nhỏ! Em có nghĩ đến hậu quả không khi làm như vậy không?".
"Lục Tử Mặc! Tôi không nợ nần gì anh cả. Tôi cũng chẳng có ý gì với anh".
Sơ Vũ cố giữ bình tĩnh, lạnh nhạt mở miệng. Hai người trầm mặc một lúc: "Em vội vạch rõ đường ranh giới với tôi như vậy sao? Tôi là người không bao giờ bắt ép đàn bà. Có điều...", giọng nói Lục Tử Mặc đột nhiên lạnh băng: "Nếu em muốn đi, thì hãy biến mất một cách triệt để, đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, vĩnh viễn!".
Đặt điện thoại xuống, Sơ Vũ vẫn chưa hết run rẩy. Cô ngây người một lúc, rồi chợt nghĩ ra dùng điện thoại cầu cứu. Sơ Vũ nhanh chóng bấm máy gọi đội cấp cứu bờ biển. Một lúc sau, đội cấp cứu bờ biển đến nơi. Hóa ra, chỗ Sơ Vũ dừng lại không cách xa đảo chính là bao, du thuyền dừng ngay ở khu vực lặn biển.
Lời đe dọa của Lục Tử Mặc giống như cơn ác mộng đối với Sơ Vũ. Anh ta biết rõ nơi ở và chỗ làm việc của cô, Sơ Vũ không thể tiếp tục sống ở Chiang Rai. Sự việc trải qua lần này khiến Sơ Vũ cảm thấy bất an cực độ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô nhanh chóng quyết định xin nghỉ việc và trở về nước.
Có lẽ chỉ rời khỏi Thái Lan, Sơ Vũ mới vĩnh viễn rời xa Lục Tử Mặc, anh ta mới triệt để biến mất khỏi cuộc sống của cô. Sơ Vũ đã sớm quên lý do tại sao cô lại đến Thái Lan học tập, công tác và định cư. Về nước cũng tốt, Sơ Vũ có thể thư giãn tinh thần, dần quên đi những chuyện khủng khiếp cô từng trải qua và bắt đầu cuộc sống mới.
Bình luận facebook