• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quân hôn bí mật (2 Viewers)

  • Chương 11

CHƯƠNG 21.
Trở lại nơi diễn tập, Cố Hoài Việt vừa mới đổi xong thường phục đang đi ra ngoài. Tiểu Trương làm quân lễ chào anh, mỉm cười đi vào bên trong, tốc độ so với bình thường nhanh hơn vài lần.
Nghiêm Chân nhìn của bóng dáng của Tiểu Trương mà cười cười, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cố Hoài Việt, “Tịch tư lệnh đi rồi?”
“Mới vừa đi.” Tịch tư lệnh lần này có vẻ vội vàng, hơn nữa sư đoàn D bên kia còn có nhiều việc phải làm. Cũng khó trách thiếu tướng Triệu Kỳ Sơn trước khi đi còn nói với bọn họ một câu như vậy, “Chuyện quan trọng nhất của các cậu thế là phải có thêm công tác tư tưởng.”
Cố Hoài Việt lấy lại tinh thần, chống lại một đôi mắt sáng ngời của tiểu tử kia. Bởi vì mặt của anh không chút thay đổi, tiểu tử kia rụt đầu.
“Bạn học Cố Gia Minh, ăn no cũng ngủ no rồi chứ?” Anh hỏi.
Bạn nhỏ nào đó túm chặt tay của Nghiêm Chân, trốn phía sau cô rồi nhỏ giọng nói thầm, “Còn có thể ở lại thêm một chút.”
Nghiêm Chân bị tiểu tử kia chọc cười, bật cười
Cố Hoài Việt hừ một tiếng, lấy đai lưng trong tay gõ gõ đầu tiểu tử kia, không nặng lắm nhưng bạn nhỏ Cố Gia Minh vẫn là hé ra khuôn bị xị như cái bánh bao, trợn trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Lưu Hướng Đông thấy thế đi tới, vỗ vỗ bả vai Cố Hoài Việt, “Không sao là được rồi nhưng đừng có giáo huấn lớn quá, không chừng tiểu gia hỏa này khóc nhè.”
Cố Hoài Việt có chút tức giận, thằng nhãi con này không có gì đặc biệt nhưng có điểm đặc biệt nhất chính là da mặt dày, cúi người xuống, thay con trai chỉnh chỉnh cái mũ nghiêng, “Thế thì cần phải dạy bảo cứng rắn hơn, tôi thật muốn nhìn thằng nhóc này khóc một hồi.” Nói xong, đầu ngón tay lập tức bị nắm lại cắn một chút.
Sau khi buông ra, tiểu quỷ nào đó hé ra bộ mặt đắc ý.
Ba người còn lại ở đây nhất thời buồn cười.
Ăn xong điểm tâm, Cao chính ủy muốn đi một chuyến sang chỗ của Hoắc Trí Viễn, diễn tập tuy rằng đã xong nhưng bọn họ còn có rất nhiều việc nên nhờ sư đoàn của sư đoàn giúp lãnh đạo an bài. Vài người bận việc túi bụi, chỉ có thể tính như vậy, Cố Hoài Việt vẫn rút ra một chút thời gian đưa bọn họ trở về thành phố C.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh vẻ mặt ủ rũ ngồi trên xe việt dã, Nghiêm Chân ngồi phía trước, xuyên qua cửa kính nhìn bên ngoài. Tiểu tử trên đường đi đều là cúi đầu, không khơi dậy nổi chút hứng thú nào.Cậu bé có lẽ là mệt mỏi, ngày hôm qua vì gặp ba nên sức lực đều bị cạn kiệt hết.
“Gia Minh, lạnh hay không?” Cô quay đầu nhìn, ôn nhu hỏi.
“Không lạnh.” Tiểu tử kia cúi đầu đùa nghịch khẩu súng cũ bị hỏng kia của mình, ngữ khí rầu rĩ trả lời.
Khi khu hồi tầm mắt, trùng hợp chạm phải tầm mắt của Cố Hoài Việt. Chỉ thấy anh khẽ nở nụ cười, lắc lắc đầu.
Cậu con trai này của anh đã có thói quen ly biệt như vậy.
Chính là Nghiêm Chân bỗng nhiên có chút mong chờ được hỏi anh, khi nhìn thấy bọn họ hoặc là khi nhìn thấy Cố Gia Minh có thì anh có một chút cảm giác vui sướng hay không?
Chỉ sợ càng có nhiều kinh hãi đi, cô cười khổ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Xe đi qua một đoạn đường nhấp nhô nhất liền đã đến trấn S, xuyên qua cửa sổ Nghiêm Chân nhìn ra phong cảnh bên ngoài, thảo nguyên mênh mông bát ngát, tốp ba tốp năm những mái nhà phân tán khắp nơi, ánh mặt trời luôn chiếu thẳng vào tầm mắt, ngẫu nhiên còn nhìn thấy mấy chiếc xe chạy ngang qua. Mà lúc này, Cố Hoài Việt từ từ thả chậm tốc độ xe, nhường đường cho bọn họ.
Đây là trấn S, phương hướng chín giờ trấn S.
Thảo nguyên hay thôn xóm đều không có ngoại lệ, vốn đều tĩnh lặng bình thản như thế. Nghiêm Chân có chút tò mò, vì sao muốn đem khói thuốc súng dấy lên ở nơi đây?
Đến trung tâm thành phố W đã là 12 giờ trưa .
Bạn nhỏ Cố Gia Minh sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, cái cảm giác đầu tiên đánh úp lại chính là đói, bụng thầm thì kêu phối hợp với tình hình.
Cố Hoài Việt từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu bé một cái, lại bình tĩnh chuyển hướng. Bạn nhỏ nào đó khó khi nào biểu lộ ngượng ngùng vươn bàn tay sờ sờ gáy, đôi mắt đang nhìn đến cửa hàng KFC gần trong gang tấc nhất thời lóe lên.
“Ba ơi, con muốn ăn cái này!”
“Không được.” Cố Hoài Việt quyết đoán từ chối, đem xe dừng ở trước một quán ăn. Mở cửa xe, thấy tiểu tử kia dẫu môi, tiện tay gõ xuống cái đầu nhỏ của con, “Ăn đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe, còn ra cái thể thống gì.”
Cố Gia Minh trợn trừng mắt nhìn.
Nghiêm Chân vội trấn an tiểu tử đang tức giận kia, chọn cho cậu bé vài món bình thường thích ăn.
Khẩu vị của cô không phải tốt lắm, chỉ là lát nữa phải ngồi máy bay, phải ăn một chút gì. Bạn nhỏ Cố Gia Minh thật sự là đói bụng, so với thời điểm ở quân doanh ăn còn nhiều hơn.
Vừa ăn chân gà nướng một bên còn mút ngón tay, vẫn còn không quên hỏi, “Ba em đi đâu rồi?”
Nghiêm Chân xoa xoa đầu của cậu bé, “Ba em nói đi ra ngoài một lát, sẽ trở lại ngay.”
Tiểu quỷ kia lại dẫu môi lên.
Quả nhiên, vừa cơm nước xong thì Cố Hoài Việt đã trở lại, một thân thường phục quân nhân màu xanh lá, hết sức chói mắt.
“Ăn no rồi ? Có cần đóng gói mang đi hay không, bạn nhỏ Cố Gia Minh?”
Cố Gia Minh xoa xoa cái bụng tròn vo, trừng mắt liếc nhìn ba của mình với biểu tình hết sức chán ghét.
Nghiêm Chân, “Anh không ăn cơm sao?”
Cố Hoài Việt lắc đầu: “Đi thôi.”
Xe dừng ở bên ngoài sân bay, Cố Hoài Việt làm xong hết thủ tục, trong tay cầm theo một cái gói to màu đen đi tới chỗ bọn họ.
Anh đem vé máy bay giao cho Nghiêm Chân, rồi sau đó cúi xuống, biểu tình nghiêm túc nhìn Cố Gia Minh.
Đang uống đồ uống thì tiểu quỷ kia nhất thời lạnh run một chút, nhích lại gần Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân có chút không rõ làm sao, nhưng là từ trong ánh mắt của Cố Hoài Việt liền có thể thấy được, anh giờ phút này đang rất nhu hòa, sẽ không làm gì với tên tiểu quỷ này đâu. Ý cười trong mắt anh thực rõ ràng.
“Bạn nhỏ Cố Gia Minh, lần sau cũng không được chạy tới đây trước mà không báo cáo như vậy.”
Tiểu tử kia đáp, “Nghĩ muốn cho ba niềm vui thôi mà.”
Thủ trưởng trầm mặc vài giây, hừ một tiếng, “Vui thì có nhưng kinh hãi còn nhiều hơn.”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh lại còn dẫu môi, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một sự ngạc nhiên ngoài ý muốn—— món đồ chơi là một khẩu súng mới tinh, cùng cái lúc trước kia giống nhau như đúc!
Nhất thời, hai con mắt liền cười đến híp cả lên.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, từ lúc tiểu tử kia ngồi ở ghế sau ôm chặt cái khẩu súng bị phá hư kia thì anh cũng đã thấy, đó là quà sinh nhật anh mua cho nhóc này, bị bạn học làm hỏng rồi, còn cùng người ta đánh nhau một trận. Những chuyện này anh đều biết, anh cũng biết việc này đều là Nghiêm Chân giúp thằng nhóc này che đậy mới có được an ổn như vậy.
Anh nâng mắt, nhìn Nghiêm Chân liếc mắt một cái, cô cười trừ, hai bên má còn có hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt.
“Ba à, ba vì sao đưa quà cho con?” Bạn nhỏ Cố Gia Minh một bên lắp ráp súng một bên hỏi.
Cố Hoài Việt nhận lấy, thuần thục chỉnh lại cho con, thời điểm đưa cho con trai còn nói thêm, “Quà sinh nhật.”
“Hả?” Tiểu quỷ kia ngẩng đầu, nháy mắt nhớ tới chuyện gì đó liền vươn bàn tay nhỏ lên che miệng.
Nghiêm Chân nhìn cảnh tượng hai cha con giằng co, cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt Gia Minh rồi nói, “Bạn nhỏ Cố Gia Minh sinh nhật 11/04, thích món quà này chứ?”
Bạn nhỏ nào đó ‘a’ một tiếng, đỏ mặt.
“Sau khi trở về phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu lại gặp rắc rối nữa thì ba cấm cửa con.”
“Biết.” Bạn nhỏ Cố Gia Minh lần này đáp thật sự ngoan, bộ dáng cười tủm tỉm thực vui vẻ.
Cố Hoài Việt không khỏi khẽ cười ra tiếng, khi tầm mắt giao với tầm mắt của Nghiêm Chân, khóe mắt không có kịp che lấp đi ánh mắt nhu hòa mà nhìn thẳng vào cô.
Nghiêm Chân nhất thời sửng sốt.

… …
Thời điểm máy bay đến thành phố C đã là buổi tối .
Hai người xuống máy bay, liền thấy Phùng Trạm đang đứng chờ ở bên ngoài. Thành phố C mấy ngày nay bỗng nhiên hạ nhiệt độ, Nghiêm Chân rùng mình một chút.
“Cô giáo, cô có thấy lạnh không vậy?”
“Em thì sao?”
“Lạnh.” Chần chờ trong chốc lát những vẫn nghe thấy được giọng nói yếu ớt.
“Uh, cô cũng thấy lạnh.”
Hai người như lá rụng trong làn gió thu, chậm rãi đi đến chỗ Phùng Trạm. Phùng Trạm nhìn thấy hai người bọn họ, rốt cục cũng lộ ra biểu tình giống như trút được gánh nặng, rồi sau đó không nhanh không chậm nói cho bọn họ một tin tức, “Lão gia nói cơm chiều đón chị đi tới Cố viên.”
Nghiêm Chân & Gia Minh: “…”
Tiền trảm hậu tấu xong rồi tiếp theo là cái gì? Muốn hỏi tội …
Cho dù Nghiêm Chân ở trên đường trở về nhà đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng thời điểm bước vào cửa Cố viên vẫn là nhịn không được lắp bắp kinh hãi.
Thật xa vẫn có thể nương theo hai ngọn đèn ở cửa mà thấy được bóng người đứng lặng ở nơi đó. Một là Lý Uyển, một người khác cũng chính là —— bà nội?
Cô cuống quít xuống xe, nắm tay Gia Minh, hai người đều là bộ dạng ngoan ngoãn nhận tội. Nhìn thấy một màn trước mắt này làm cho Lý Uyển cùng bà nội đã chuẩn bị một đống nghi vấn đều phải dở khóc dở cười.
Lý Uyển nhìn cả nửa ngày, chỉ hỏi, “Đi tới nơi của Hoài Việt sao?”
Nghiêm Chân gật gật đầu, bạn nhỏ Gia Minh vểnh mí mắt rồi nói, “Bà nội, bà đừng trách cô giáo của cháu, là tự cháu muốn đi.”
Lý Uyển cười vỗ vỗ sau đầu của cháu trai rồi nói, “Bà còn không có hỏi tội đâu! Được rồi, hai người đi đường mệt mỏi, nhanh đi vào nhà đi.”
Nói xong cùng bà nội quay người vào nhà, hai người tạm thời tránh thoát một kiếp thở phào ra một hơi.
Thím Trương sớm đã chuẩn bị tốt đồ ăn, bạn nhỏ Cố Gia Minh trải qua một hành trình mệt người, thức ăn khi ăn vào buổi trưa cũng đã tiêu hóa hết, trên bàn cơm ăn ngấu nghiến.
Nghiêm Chân giờ phút này liền đặc biệt hâm mộ tiểu gia hỏa vô tâm vô phế này, không giống cô đang ngồi đối diện với Cố lão gia, thực không nuốt nổi.
Lúc ấy Phùng Trạm gọi điện thoại không thông, tìm không thấy người, trong lòng lo lắng cơ hồ như muốn nhúng tay vào tìm kiếm. Đứng ngồi không yên gần ba giờ đồng hồ, khó khăn đợi cho nhị lão ở trong nhà trở lại, lại do dự một giờ, mới mở miệng nói thẳng ra. Cố lão gia chạy nhanh đi gọi một cuộc điện thoại liên quân, từng cuộc từng cuộc điện thoại đều gọi đi, tới khi gọi tới chỗ của Cố Hoài Việt, thế này mới biết được hai người kia đã đến nơi.
Cố lão gia phân phó trước hết không cần kinh động hai người. Tóm lại, lúc này đây xem như long trời lở đất .
Trên bàn cơm, luôn luôn theo quy củ khi ăn không nói thế nhưng Cố lão gia lần này phá lệ nói mấy câu, bởi vì bà nội Nghiêm Chân ở đây, ông cũng sẽ không giáo huấn hai người.
Kỳ thật đây là chủ ý của Lý Uyển, bởi vì thời điểm biết được tin tức, hai người cũng đã an toàn tới quân doanh cho nên cũng không lo lắng quá nhưng thật ra cảm thấy, Nghiêm Chân đi đến đó thì mới có thể tăng tiến cảm tình, cho dù là với cháu trai hay là cùng con trai đi nữa.
Chuyện gọi bà nội đến đây thứ nhất là vì muốn cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa, thứ hai là vì nghênh đón hai người về nhà, thứ ba thì sao? Nguyên cớ là vì ngăn chặn cái miệng của Cố lão gia, không cho giáo huấn người, miễn cho đánh mất tình cảm tích lũy của hai người này.
Ăn cơm chiều xong rồi cùng nhau nói chuyện phiếm, bà nội trước mặt Lý Uyển nghiêm mặt mang tính tượng trưng nói với Nghiêm Chân vài câu, “Cháu cũng đã lớn mà còn đi theo đứa nhỏ làm loạn nữa. Vạn nhất bị lạc, làm sao bây giờ?”
Lý Uyển cười tủm tỉm đưa cho bà nội một ly trà, “Bà à, đừng mắng bọn trẻ, nói đi nói lại ngày trước Gia Minh chúng ta không vui, thằng bé hiện tại lại biết bao che khuyết điểm bảo vệ Nghiêm Chân.”
Bà nội cười cười rồi nói, “Không có xảy ra việc gì thật sự là may mắn.”
Nghiêm Chân bị si đi lên trên lầu chơi cùng Gia Minh, đợi cho bạn nhỏ nào đó ngủ xong sau đó mới cùng bà nội rời khỏi Cố gia.
Ngồi ở trên xe việt dã, Nghiêm Chân mới thật sự cảm thấy có thể hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn bà nội nhắm mắt lại, cô cũng thả lỏng tâm tình, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Khi tới chỗ đèn đỏ, bà nội bỗng nhiên mở mắt ra, nắm lấy bàn tay của cô, bên miệng có ý cười thản nhiên, “Thời điểm bà vừa mới bước chân vào nhà họ Cố, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Cố gọi điện thoại về nhà, cháu đoán xem thằng bé nói cái gì?”
Sắc mặt của Nghiêm Chân hơi hơi đỏ lên rồi hỏi, “Nói cái gì hả bà?”
Bà nội nhẹ nhàng đánh cô một cái, “Tiểu Cố dặn mẹ nó, muốn bà ấy khuyên nhủ ông nội Gia Minh, để cho thằng bé không bị mắng. Nói sao đi nữa thì Gia Minh cũng là tiểu tâm can của ông nội, cháu nhìn xem chuyện mà cháu làm còn phải để Tiểu Cố ngàn dặm xa xôi bên ngoài thu thập cục diện rối rắm cho mình…”
Nghiêm Chân ngẩn người.
“Cho nên bà mới nói, bà không nhìn lầm Tiểu Cố.” Bà nội vừa lòng nói.
Nghiêm Chân trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười ra tiếng.
“Nghĩ cái gì thế, nha đầu ngốc.” Bà nội nhìn cô.
Nghiêm Chân lắc đầu, “Không nghĩ cái gì cả bà ạ.”
Chính là nghĩ đến bạn nhỏ Cố Gia Minh trước lúc nhắm mặt ngủ có nói một câu, giọng nói buồn phiền hờn dỗi, lại khiến cô nghe xong dở khóc dở cười.
“Cô giáo Nghiêm, cô thông qua khảo nghiệm của tổ chức!”

CHƯƠNG 22.
Trở lại thành phố C không tới vài ngày thì thời tiết lại bắt đầu lạnh thêm.
Bởi vì ở Phương Bắc nên thành phố C cũng bắt đầu dùng các dụng cụ sưởi ấm, nhưng vừa ra khỏi cửa thì vẫn là rất lạnh. Đừng nhìn thấy rằng Nghiêm Chân thay đổi quần áo chuẩn bị đi làm là thế nhưng chạy xe bằng điện mà gió lạnh vẫn cứ thổi như vậy, đúng thật là quá mức đông lạnh đi rồi.
Cố lão gia cùng vợ ở Cố Viên vẫn là từng ngày tính xem còn bao lâu nữa thì con út của mình sẽ về, con dâu cũng đã về rồi, còn hai bảo bối của Cố gia nữa. Mỗi khi Nghiêm Chân trở về đều nghe mẹ chồng mình nhắc tới, đến nỗi lỗ tai cũng đã nhanh dài ra rồi.
Cố lão gia trong khoảng thời gian này so với thời gian trước đây lại càng thanh nhàn hơn, Nghiêm Chân có thể thường xuyên thấy ông ở nhà luyện chữ bằng bút lông.
Nghiêm Chân một bên thay ông mài mực một bên nhìn ông lắc đầu cười.
Viết được vài chữ thì ông lại hạ bút xuống không viết nữa.
“Ba, ba làm sao vậy?” Nghiêm Chân hỏi, thuận tiện bưng đến một ly trà.
“Hối hận?” Lý Uyển cũng theo phía sau cô mà vào, nhàn nhạt bỏ lại một câu như vậy, “Đứa lớn nhất thì ở bên ngoài lo chuyện công vụ, còn lại hai đứa con trai đều để cho đi làm lính rồi.”
Cố Trường Chí liếc mắt nhìn vợ rồi trầm giọng nói, “Tham gia quân ngũ thì có làm sao?”
“Quanh năm suốt tháng không thấy được người, ông nói thế là làm sao?” Lý Uyển cũng không ngại, liếc mắt nhìn ông một cái, “Tôi đời này cũng ăn đủ khổ rồi, chờ ai ai cũng không gặp được cho dù là cái bóng đi nữa.”
Trong lời nói có ý tứ thầm oán rất rõ ràng.
Nghiêm Chân thật cẩn thận liếc nhìn Cố Trường Chí, Cố lão gia thế nhưng không có tức giận mà chỉ nhíu mày vài cái rồi nói, “Được rồi, qua hai năm nữa tôi cũng lui về nghỉ ngơi rồi, đến thời điểm đó thì ở nhà cũng với bà, hi vọng bà đừng ngại nói tôi làm phiền tới bà.”
“Có mới lạ.” Nói một câu lỗ mãng như vậy, Lý Uyển đi thẳng vào phòng bếp.
Cố lão gia nhìn Nghiêm Chân rồi lắc đầu cười, nhắc cây bút lại bắt đầu viết, miệng không nhanh không chậm nói, “Đều đã già đi rồi, khi còn trẻ nhìn con cái tự ép buộc chính bản thân, nghĩ rằng già đi thì sẽ được hưởng hạnh phúc của con cháu nhưng lại tìm không ra người.”
Nghiêm Chân cười cười, đem mấy chữ ba chồng mình vừa viết để sang một bên.
“Vậy… ba hối hận sao?”
Cố Trường Chí lắc lắc đầu, tặng cô bốn chữ, “Nhân các hữu mệnh.”
(nhân các hữu mệnh: mỗi người đều có số mệnh đã định của chính bản thân họ.)
Có người vừa mới sinh ra thì trong người đã mang sẵn theo một sự nhiệt thiết, tâm hôn quân nhân ẩn trong thân thể họ, không phải nghĩ muốn ngăn cản thì có thể ngăn cản được.
Giống như là hai anh em của Cố gia vậy.
Giống như ba của cô.
Nghiêm Chân lấy lại tinh thần, đi giúp thím Trương bố trí bàn ăn.
Từ sau khi từ thành phố W trở về, mỗi tuần Nghiêm Chân đều cố định một ngày sẽ đến Cố viên bồi nhị lão của Cố gia, ở lại ăn cơm cũng là chuyện bình thường. Bà nội cũng không để ý, ngược lại còn dặn cô làm con dâu người khác thì phải trọn đạo làm hiếu mới đúng, huống chi Tiểu Cố không có ở nhà, trách nhiệm trên vai cô càng nặng.
Trên bàn cơm, Lý Uyển bỗng nhiên nhớ tới một việc, bà gặp một đũa thức ăn cho Cố Gia Minh đang cắm đầu vào ăn thì nhìn về phía Nghiêm Chân, “Tiểu Chân, Hoài Việt trước khi đi có đưa cho con cái chìa khóa có phải không?”
Nghiêm Chân sửng sốt một chút, cũng rất nhanh phản ứng lại, “Anh ấy có đưa cho con.” Là chìa khó của căn nhà kia.
“Đưa là tốt rồi.” Lý Uyển nói, “Con đã chuẩn bị gì cho thời gian sắp tới chuyển qua đó ở chưa?”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn Gia Minh, ánh mắt của tiểu tử kia lung linh như sao đêm cười cười với cô.
Cô cũng mỉm cười, “Con cảm thấy tạm thời vẫn không nên chuyển qua.”
Lý Uyển vội hỏi lại, “Vì sao? Là cảm thấy ở bên đó cách nơi làm việc của con vẫn còn xa sao?”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Cũng không xa lắm nhưng con sợ Gia Minh đã ở với ba mẹ lâu rồi, sợ qua đó ở cùng với con thì không quen.”
Kỳ thật, người không quen chính là cô. Cô chưa từng có thói quen có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào lại không may làm bất hòa mối quan hệ mình đang có thì một chút cũng không phải là điều mà bản thân cô muốn. Nhưng lời nói này nói cho ba mẹ chồng cô nghe, chỉ sợ sẽ làm cho bọn họ nghĩ nhiều nữa mà thôi.
Đành phải lấy bạn nhỏ Cố Gia Minh ra làm cái cơ, Nghiêm Chân hướng cậu bé nháy mắt mấy cái, ý bảo cậu bé không cần lắm miệng.
Tiểu Tử kia tuy không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn cúi đầu ăn cơm.
Cố lão gia buông đũa xuống, Nghiêm Chan nhanh tay lẹ mắt nhận lấy cái bát từ tay ba chồng.
“Ba không ăn nữa.” Cố Trường Chí nở nụ cười, “Lớn tuổi rồi, khẩu vị cũng không còn như trước kia nữa.”
Cố lão gia chậm rãi đi lên lầu,chỉ sau chốc lát liền quay người xuống, nhìn Nghiêm Chân mà nói, “Con vẫn nên chuyển qua đó ở đi.”
Nghiêm Chân ngẩng đầu.
“Cho dù là người lớn hay trẻ con đều cần chậm rãi thích ứng, về sau cũng là người trong một nhà, không nên còn tồn tại việc không hiểu biết lẫn nhau nữa.”
Cố lão gia tự thân xuất mã, Lý Uyển tự nhiên là rất vui mừng, vội vàng an bài ngày chuyển nhà. Nghiêm Chân ngồi ở trên ghế, có chút dở khóc dở cười.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh thật ra là rất mừng rỡ, một bên bóc tôm một bên vừa nói với Nghiêm Chân, “Cô giáo à, hôm qua ông nội cũng đã hỏi qua em rồi.”
“Hỏi em cái gì?” Nghiêm Chân đề phòng nhìn tiểu quỷ này.
Cậu bạn nhỏ hừ hừ hai tiếng, “Ông nói hỏi em có đồng ý đến ở cùng với cô hay không?”
“Em nói như thế nào?”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhanh nhảu đáp, “Đương nhiên em nói đồng ý rồi.”
Không ngờ lại là như thế, người một nhà này đều đã thăm dò một cách rõ ràng trước, cô cũng chỉ là một cô gái, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ chứ.
………………
Qua hai ngày nữa chính là lễ Noel.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đã nhuốm không khí của ngày hội này rất đậm rồi, đi ngang qua đườn dành riêng cho người đi bộ lại gặp một đôi tình lữ làm cho Nghiêm Chân nhịn không được mà thổn thức không thôi.
Không bởi vì cái gì khác mà bởi vì hai đứa trẻ đang đi song song ở phía trước kia.
Cô chẳng lẽ là suy nghĩ không đúng sao? Tại sao được một ngày nghỉ tốt đẹp như thế này lại đồng ý cùng đi với hai đứa trẻ kia đi mùa quà Noel chứ. Nên để cho cậu Phùng Trạm kia đến ép buộc hai đứa trẻ này về nhà thì hơn.
Cố Gia Minh, Lâm Tiểu Tiểu. Hai đứa trẻ này tay trong tay đi ở phía trước.
Nghiêm Chân dừng lại, gọi hai người một tiếng, “Hai em đi chậm một chút đi, rất nhiều người nên đừng đi tách ra. Nhanh đi theo cô đi.”
Dứt lời, bạn nhỏ Cố Gia Minh liền đặc biệt khinh bỉ mà liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô giáo, ngay cả lính mới cũng đều biết hai người xếp thành hàng ngang, ba người thì sẽ thành nhóm, cô sao lại không biết thế?”
Nghiêm Chân sửng sốt, cái này có quan hệ gì chứ?
Lớp phó Lâm Tiểu Tiểu đỏ mặt lên, bóp tay Cố Gia Minh một chút, “Cậu nếu còn nói như vậy thì tớ sẽ không đi chơi cùng cậu nữa.”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh lại dẫu môi im lặng.
Nghiêm Chân bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra tiểu quỷ này ngại cô làm người thứ ba vướng chân bọn họ nha, hai người vừa vặn đi song song nếu thêm cô nữa lại thành một nhóm người rồi sao? Hai người này đã tới mối quan hệ năm tay rồi mà.
Nghiêm Chân bật cười, hai đứa nhỏ này quả nhiên là “tình đậu sơ khai.”
Không cần bị xem là cho người khác chọn quà, nhưng bạn nhỏ Cố Gia Minh vẫn dựa theo sở thích của chính mình chọn món đồ chơi là súng. Chỉ thấy cậu bạn nhỏ này chọn một cái lại buông, lại chọn một cái rồi lại buông.
Nghiêm Chân nghi hoặc hỏi, “Cái đó em đều không thích sao?”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh trịnh trọng lắc đầu, “Em là đang suy nghĩ xem làm sao giúp cho những đám binh lính nhút nhát kia không còn bất động nữa… phải là trang bị có mực độ yêu cầu về độ nhọn và tinh chế cao mới được.”
Nghiêm Chân, “…”
Lâm Tiểu Tiểu túm lấy tay Nghiêm Chân, che miệng cười, “Cô giáo Nghiêm, cô không biết đâu. Lớp chúng ta có hai đội quân, Cố Gia Minh chính là hồng quân tư lệnh.”
“Vậy lam quân tư lệnh là…?”Nghiêm Chân có loại dự cảm xấu.
“Là Lâm Tử, anh trai của em.”
Nghiêm Chân chợt có chút choáng váng, cô cảm giác được chính mình cùng những đứa trẻ này có sự khác nhau thật sâu.
Trên đường trở về nhà, hai bạn nhỏ đều là thắng lợi trở về. Nghiêm Chân nhìn bọn nhỏ ôm mấy món quà cảm thấy vất vả nên chủ động thay hai đứa trẻ kia cầm một ít quà.
Cố Gia Minh lại cự tuyệt, “Em hiện tại là có trọng trách đi trước, không cần bất luận ai giúp.”
Nói xong sải bước đi nhanh về phía trước.
Nghiêm Chân bật cười, ôm vài thứ đi song song cùng Lâm Tiểu Tiểu ở phía sau.
“Cô giáo Nghiêm?”
“Uh, em.”
“Cô có phải là mẹ mới của Cố Gia Minh không?”
Mẹ..mới? Nghiêm Chân dừng một chút, “Là Gia Minh nói như vậy sao?”
Lâm Tiểu Tiểu lắc đầu, “Ngày hôm qua Cố Gia Minh lại cùng anh trai em cãi nhau.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh trai của em viết phần đầu của bài văn mà lại được cô giáo bầu thành bài văn mẫu trước mặt mọi người.”
“Hả?”
“Đề bài văn viết là

.”
Khó trách…
Nghiêm Chân cười cười, “Cứ như vậy mà ầm ĩ lên sao?”
“Ai nói rằng anh trai của em da mặt dày, nhịn không được mà còn đi khoe khoang ra khiến cho Hồng quân tư lệnh nóng nảy lên.”
Uh, Lâm Tiểu Tiểu thế nhưng lại đứng về phía đội quân của Cố Gia Minh.
“Vậy sau này chiến sự như thế nào mới bình ổn?”
“Tư lệnh của chúng em nói rằng: tớ không có mẹ nhưng tớ có cô giáo Nghiêm cho nên các cậu là những binh lính nhút nhát không cho phép cười nhạo tớ.” Lâm Tiểu Tiểu nghiêm trang diễn tả đúng ngữ khí của hồng quân tư lệnh Cố Gia Minh.
Nghiêm Chân sửng sốt, thật lâu sau chỉ biết cười khẽ một tiếng, “Tiểu gia hỏa này chỉ biết dỗi.”
Lâm Tiểu Tiểu cúi đầu, “Cũng không phải, nói xong câu đó thì tư lệnh liền khóc.”
KHóc rất thảm nữa, điều này làm cho người luôn ăn mềm không ăn cứng như Lâm Tử cũng không biết làm thế nào. Cho nên sự tình phát triển đến cuối cùng là hai tiểu tư lệnh bắt tay giảng hòa khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
“Cô giáo Nghiêm, em biết tư lệnh được một thời gian dài, chưa từng thấy cậu ấy khóc thương tâm như vậy bao giờ. Cậu ấy nói rõ ràng đó là chuyện tốt mà.”
Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy gian nan mà nghẹn ngào một chút.
Bởi vì cô lâu không có lên tiếng nên Lâm Tiểu Tiểu ngẩng đầu tò mò nhìn cô, “Cô giáo Nghiêm, hốc mắt của cô sao lại đỏ thế?”
Nghiêm Chân cười cười lau khóe mắt, “Không có việc gì đâu, gió quá lớn nên có hạt cát bay vào mắt cô ấy mà.”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng còi xe, Nghiêm chân om hai món đồ chơi gian nan xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy một chiếc xe Jeep màu xanh của quân đội chậm rãi dừng lại ở phía sau Nghiêm Chân. Quả thật là gió quá lớn hơn nữa bởi vì nước mắt ở trong hốc mắt nên có chút đau, Nghiêm Chân mị con mặt lại thẳng đến khi người nọ ở trên xe buốc xuống đứng trước mắt mình thì cô mới nhìn rõ ràng là ai.
Thẩm Mạnh Xuyên, như thế nào ở chỗ này lại gặp phải hắn?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom