Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quân hôn chớp nhoáng-472
Chương 472: Cách nhìn của thầy từ
Hạ Chí ngậm miệng không đáp, hơi lúng túng. “Ha ha, đừng trách tôi lắm chuyện, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Chủ yếu là mẹ em còn tác hợp cho chúng ta nên tôi mới đoàn thể.”
Một cơn gió thổi qua mặt, lá ngô đồng rậm rạp bên trên rung lên sàn sạt khiến cho cái nóng hè trở nên dịu mát hơn, Hạ Chí nói thật: “Chúng tôi chia tay rồi, ha ha.” Nói xong, cô cúi đầu, sự đau lòng đong đầy trong mắt.
Từ Hạo Lâm biết điều không hỏi thêm, đi dạo cùng với cô. Đi một đoạn Hạ Chí tự xua đi sự khó chịu trong lòng, cô ngẩng đầu cười nói: “Thầy Từ, xem ra mẹ tôi rất thích anh. Về3trường cũ là bà nói bừa đấy.” “Ồ, thế em không muốn về sao?” Hạ Chí lại lắc đầu: “Không, không phải, trước kia chưa nghĩ đến, bởi vì biết không vào được. Nhưng sau khi vào thì cảm thấy rất thỏa mãn, gợi lại rất nhiều kí ức.” “Thế thì tốt, không uổng công tới khách sáo với bảo vệ một lúc.” Từ Hạo Lâm hỏi: “Tôi nghĩ thời học sinh của em ắt hẳn là đặc sắc lắm nhỉ?”
Hạ Chí ngượng ngùng đáp: “Thế thì anh sai rồi, hồi cấp ba tôi là một con mọt sách, rất nặng nề.”
“Thật sao?” Từ Hạo Lâm không tin, nhớ hồi tiểu học cổ dũng mãnh như vậy, sao lên cấp ba lại nặng nề chứ?
“Có lẽ cũng0do quan hệ trong nhà đó. Tôi chỉ muốn học giỏi, tôi muốn ba mẹ sẽ vui hơn, cũng hi vọng vun đắp cho tương lai mình đủ sức lực bảo vệ em trai. Cho nên lúc học cấp ba luôn ôm riết lấy sách vở. Không phải có một câu nói sao, cần cù bù thông minh.”
Từ Hạo Lâm gật gù và cảm thán: “Ôi, học sinh của tôi hiểu chuyện bằng một nửa em thì tôi đã bớt lo nhiều rồi.”
“Sao? Học sinh giờ khó quản lắm hả?”
“Không khí quản, mà là quá mức khó quản, quản ít thì sợ bọn nó thoải mái, sau này sẽ trách giáo viên, quản nghiêm lại sợ bọn nó chịu không nổi. Em xem tin tức, bây giờ5học sinh nhảy lầu này, tự hành hạ mình này, vân vân... xem mà ghê người. Em nói trong nhà chỉ có một đứa con cưng, nếu xảy ra chuyện gì thì là tai ương ngập đầu. Làm giáo viên cũng áp lực lắm.” Hạ Chí đột nhiên hỏi: “Thầy Từ, nếu làm giáo viên áp lực thể sao anh vẫn làm việc này? Lúc tôi làm việc tiếp xúc không ít người du học về, dựa vào kinh nghiệm ngồi văn phòng điều hòa, tiền lương cũng cao nữa.” “Dù sao cũng phải có người bằng lòng làm chứ? Nếu ai cũng thấy áp lực lớn không làm thì ngành giáo dục nước ta gãy luôn mất.” Hạ Chí cười: “Ừ, anh nói phải.” Cô bỗng4hơi kính trọng Từ Hạo Lâm, thảo nào mẹ cô thích anh ta. Anh ta có giáo dục và khí chất, thật sự ưu tú hơn người bình thường rất nhiều.
“Tôi cũng từng làm công việc kiểu đó. Năm vừa về nước, tôi đi làm ở Ma Đô, lương cao nhưng tháng nào cũng phải ra nước ngoài, chạy khắp thế giới. Những công việc nhận lương cao ngồi điều hòa mà em nói không phải ai cũng có, nhiều hơn là những người cầm lương cao lẫn làm việc vất vả. Tôi đã thử nghiệm một năm vất vả như vậy, kiếm được tiền nhưng ngoài tiền ra thì đều là hư không. Đương nhiên, mỗi người có một lý tưởng riêng, có nhiều người vì9kiếm tiền có thể chịu được công việc có gánh nặng cao và áp lực lớn, làm được nhiều năm. Nhưng tôi không làm được, làm một năm là tôi nghĩ thông rồi, tiền thì kiếm mãi không xong được, nhưng con người phải có lý tưởng, cố gắng làm việc không phải là để tới gần với lý tưởng hơn sao?”
Hạ Chí bị lời của anh ta thuyết phục, giáo viên đúng là giáo viên, lời nói lúc nào cũng cao thâm hơn người khác: “Thầy Từ, nghe anh nói chuyện, tôi cũng có thêm không ít hiểu biết. Anh nói đúng, làm người chủ yếu là để cho mình thoải mái nhất, để người nhà vui vẻ, bình an sống hết đời là được.”
“Ừ, năng lực lĩnh ngộ của em cao đó, trẻ nhỏ dễ dạy.” “Ha ha, cảm ơn thầy Từ đã khen ngợi.” Nói chuyện vui vẻ suốt quãng đường, họ đi hết một vòng sân thể dục rất nhanh, đi ngang qua sân bóng rổ thì có cậu học trò nghịch ngợm trêu ghẹo: “Thầy Từ dắt bạn gái đi tuần tra sân thể dục ạ?” Từ Hạo Lâm giả vờ dạy dỗ: “Nói bậy, chiều nay có bài kiểm tra vật lý, ôn bài chưa đấy?” Cậu học trò ôm bóng rổ bỏ chạy: “Thầy Từ, bây giờ là tiết thể dục, em phải học chăm chỉ.” “... Tên nhóc thối.” Từ Hạo Lâm lắc đầu nói: “Em xem, học sinh bây giờ đều nghịch như vậy đấy.” Hạ Chí bị chọc cười, có thể nhận ra anh ta rất thân thiết với học trò, là một giáo viên cũng là một người bạn.
Ở nhà hai tuần, Hạ Chí không vội nhưng ba mẹ lại lo, nhưng họ không dám hỏi nhiều nên chỉ có thể lo lắng suông. Đương nhiên Hạ Chí biết, bất đắc dĩ, cô đành phải về Hàng Châu trước với cái lý do mĩ miều là kết thúc nghỉ đông. Trở lại Hàng Châu, nhìn phố phường quen thuộc, ngửi mùi hương quen thuộc, lòng cô vẫn rất đau, nhưng cơn đau này không còn thấu ruột thấu gan như trước kia, khoảng thời gian nguôi ngoai này rất có tác dụng. Đường Tư Điềm biết tin cô quay về, lập tức kéo cô ra ngoài.
“Hạ Chí, bây giờ cậu ở đâu?” “Còn chưa tìm được nhà nên ở khách sạn. Tớ định tìm được việc rồi thuê nhà ở gần công ty.”
“Ừ, thế cũng tốt, có công ty nào chưa?” “Đã gửi CV cho mấy công ty rồi, tuần tiếp theo đều phải đi phỏng vấn.”
Đường Tư Điềm cầm điện thoại di động tìm kiếm: “Đây là số của quản lý kinh doanh bên Tân Thế Kỷ, công ty họ đang tuyển người. Tớ có nhắc đến cậu với anh ta, cậu cứ gọi thẳng cho anh ta, anh ta sẽ tiếp cậu. Tiền lương và đãi ngộ bên đó đều tốt, quan trọng nhất là tính chất công việc đúng với chuyên ngành của cậu. Gửi qua rồi, cậu nhớ gọi điện thoại đó.”
Điện thoại của Hạ Chí hơi rung lên, cô nói: “Cảm ơn cậu, tớ sẽ xem thử.” “Ừ, cậu phỏng vấn thì phỏng vấn, có lựa chọn tốt hơn thì cậu cứ đi, nếu không có thì cứ đến Tân Thế Kỷ thử, ít nhất chỗ đó không kém gì Hoa Mậu.”
Mùa hè ở Hàng Châu nóng nực, rất nhiều công ty đều vào mùa kinh doanh chậm, hơn nữa là tháng tốt nghiệp nên rất nhiều sinh viên đi tìm việc, nhiều người ít thịt, công việc tốt rất khó tìm.
Đi một vòng lớn, cuối cùng Hạ Chí vẫn vào công ty do Đường Tư Điềm giới thiệu. Đường Tư Điềm nói đúng, môi trường và đãi ngộ của công ty mới rất tốt, hơn nữa, phòng làm việc đều là phòng nhỏ, không giống như làm trong sảnh lớn, ai có việc gì thì mọi người đều bàn tán.
Ngày đầu đi làm, quản lý Hà Lý dẫn Hạ Chí vào chỗ làm mới: “Nào nào nào, giới thiệu cho mọi người đồng nghiệp mới, Hạ Chí... Đây là Trương Thanh, đây là Trần Bắc Đình, còn đây là Lưu Dương...”
Hạ Chỉ lễ phép chào hỏi: “Chào mọi người.”
Mọi người rất hòa thuận, nhất là cô gái tên Lưu Dương, vừa nhìn đã biết là em gái dễ thương, cô cười lên có lúm đồng tiền, không chỉ đáng yêu mà còn rất ngọt: “Hạ Chí, xin chào. Hôm qua chúng tôi biết chị sẽ đến nên cố ý chuẩn bị bàn làm việc cho chị, bó hoa này là quà ra mắt của chúng tôi, hi vọng chị thích.”
Hạ Chí được thương mà sợ, ở công ty cũ đã quen bị lạnh nhạt, giờ gặp được đồng nghiệp nhiệt tình như thế, cô thấy hơi là lạ: “Cảm ơn, cảm ơn, tôi không chuẩn bị gì hết, nếu không tối nay mời mọi người ăn cơm nhé.”
Trương Thanh lớn tuổi hơn vội nói: “Tiểu Hạ, cô đừng khách sáo. Tan làm tôi còn phải về nhà nấu cơm. Sau này còn nhiều cơ hội.” Trần Bắc Đình cũng từ chối khéo: “Tôi cũng phải về nhà cho con ăn.”
Hà Lý nói: “Chuyện ăn cơm tụ tập mọi người bàn riêng đi. Hạ Chí, sau này có làm cùng phòng với họ. Các phòng khác cô tự đi làm quen, đều là người trẻ tuổi, không cẩn tôi giới thiệu đâu nhỉ?” “Vâng, cảm ơn quản lý Hà.”
Lúc này bên ngoài có người báo tin: “Quản lý Hà, Tiểu tổng đến rồi, đang tìm anh đó.”
Lúc nói chuyện, một bóng người cao lớn lạnh lùng chợt bước qua cửa, sau lưng còn có mấy người đi theo: “Hạ Chí, hôm nay cô làm quen môi trường trước, đợi lát tôi sẽ giao việc cho cô.” Hà Lý dặn mấy câu rồi ra ngoài.
Lưu Dương đi tới cửa, bò ra khung cửa ngóng nhìn người bên ngoài: “Ôi, khó lắm mới thấy Tiểu tổng một lần, anh ấy lại đẹp trai hơn rồi.” Hạ Chỉ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng lưng: “Tiểu tổng?”. “Ừ, đó là sếp lớn của công ty chúng ta, là người lãnh đạo trực tiếp nhưng lại ít khi đến, một năm không gặp được mấy lần.”
Trương Thanh nói: “Em gái Dương, được rồi, đừng hám trai nữa. Tiểu Hạ, cô đừng quan tâm nó, con bé chỉ cần thấy trai đẹp là thế đó.”
Mọi người bật cười, ngay cả Lưu Dương cũng cười mình, cô nàng không quan tâm người ta trên mình mà còn vui vẻ nói: “Ái chà, em không thể nhìn trai đẹp sao chị Trương? Bây giờ chị thấy chồng chị có còn cảm giác mãnh liệt như nai con chạy loạn nữa không?”
Trần Bắc Đình cười nghiêng ngả: “Đừng nói chị Trương, chị thấy chồng mình cũng không có cảm giác mãnh liệt đâu, sờ bắp thịt của anh ấy như sờ mình ấy, không khác gì.” Trương Thanh cũng cười: “Đúng thế, em gái Dương, em nên tìm một người bạn trai đi, đừng suốt ngày hám trai nhà người ta nữa, chỉ có trai nhà mình mới có thể làm em thoải mái.”
Lưu Dương bị hai người trêu đến xấu hổ: “Ôi trời đất ơi, em không nói chuyện với hai người đã cưới nữa đâu. Hai người chỉ biết làm em đau lòng. Hạ Chí, chị thì sao? Kết hôn chưa?”
Hạ Chí lắc đầu: “Chị cũng như em, còn độc thân.”
Lưu Dương đi tới kéo tay Hạ Chí nói: “Thể thì tốt quá, sau này phòng chúng ta cân bằng rồi, ha ha ha.”
Sau một buổi sáng tiếp xúc, Hạ Chí phát hiện mọi người đều là người rất đơn giản. Trương Thanh là bà nội trợ điển hình, con lớn mới ra ngoài làm việc, Trần Bắc Đình mới làm mẹ, con còn trong thời kì cho bú. Còn Lưu Dương là cô bé còn đang độc thân hào phóng và lạc quan. Trong lúc làm việc không có cạnh tranh, cũng không có xung đột lợi ích nên mọi người rất dễ làm thân.
Quản lý Hà Lý hiện giờ cũng là một cấp trên thận trọng, mà sếp lớn Tiểu tổng trong truyền thuyết chỉ nghe tên không gặp người. Hạ Chí rất vui vì có thể làm trong đội hình này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Một cơn gió thổi qua mặt, lá ngô đồng rậm rạp bên trên rung lên sàn sạt khiến cho cái nóng hè trở nên dịu mát hơn, Hạ Chí nói thật: “Chúng tôi chia tay rồi, ha ha.” Nói xong, cô cúi đầu, sự đau lòng đong đầy trong mắt.
Từ Hạo Lâm biết điều không hỏi thêm, đi dạo cùng với cô. Đi một đoạn Hạ Chí tự xua đi sự khó chịu trong lòng, cô ngẩng đầu cười nói: “Thầy Từ, xem ra mẹ tôi rất thích anh. Về3trường cũ là bà nói bừa đấy.” “Ồ, thế em không muốn về sao?” Hạ Chí lại lắc đầu: “Không, không phải, trước kia chưa nghĩ đến, bởi vì biết không vào được. Nhưng sau khi vào thì cảm thấy rất thỏa mãn, gợi lại rất nhiều kí ức.” “Thế thì tốt, không uổng công tới khách sáo với bảo vệ một lúc.” Từ Hạo Lâm hỏi: “Tôi nghĩ thời học sinh của em ắt hẳn là đặc sắc lắm nhỉ?”
Hạ Chí ngượng ngùng đáp: “Thế thì anh sai rồi, hồi cấp ba tôi là một con mọt sách, rất nặng nề.”
“Thật sao?” Từ Hạo Lâm không tin, nhớ hồi tiểu học cổ dũng mãnh như vậy, sao lên cấp ba lại nặng nề chứ?
“Có lẽ cũng0do quan hệ trong nhà đó. Tôi chỉ muốn học giỏi, tôi muốn ba mẹ sẽ vui hơn, cũng hi vọng vun đắp cho tương lai mình đủ sức lực bảo vệ em trai. Cho nên lúc học cấp ba luôn ôm riết lấy sách vở. Không phải có một câu nói sao, cần cù bù thông minh.”
Từ Hạo Lâm gật gù và cảm thán: “Ôi, học sinh của tôi hiểu chuyện bằng một nửa em thì tôi đã bớt lo nhiều rồi.”
“Sao? Học sinh giờ khó quản lắm hả?”
“Không khí quản, mà là quá mức khó quản, quản ít thì sợ bọn nó thoải mái, sau này sẽ trách giáo viên, quản nghiêm lại sợ bọn nó chịu không nổi. Em xem tin tức, bây giờ5học sinh nhảy lầu này, tự hành hạ mình này, vân vân... xem mà ghê người. Em nói trong nhà chỉ có một đứa con cưng, nếu xảy ra chuyện gì thì là tai ương ngập đầu. Làm giáo viên cũng áp lực lắm.” Hạ Chí đột nhiên hỏi: “Thầy Từ, nếu làm giáo viên áp lực thể sao anh vẫn làm việc này? Lúc tôi làm việc tiếp xúc không ít người du học về, dựa vào kinh nghiệm ngồi văn phòng điều hòa, tiền lương cũng cao nữa.” “Dù sao cũng phải có người bằng lòng làm chứ? Nếu ai cũng thấy áp lực lớn không làm thì ngành giáo dục nước ta gãy luôn mất.” Hạ Chí cười: “Ừ, anh nói phải.” Cô bỗng4hơi kính trọng Từ Hạo Lâm, thảo nào mẹ cô thích anh ta. Anh ta có giáo dục và khí chất, thật sự ưu tú hơn người bình thường rất nhiều.
“Tôi cũng từng làm công việc kiểu đó. Năm vừa về nước, tôi đi làm ở Ma Đô, lương cao nhưng tháng nào cũng phải ra nước ngoài, chạy khắp thế giới. Những công việc nhận lương cao ngồi điều hòa mà em nói không phải ai cũng có, nhiều hơn là những người cầm lương cao lẫn làm việc vất vả. Tôi đã thử nghiệm một năm vất vả như vậy, kiếm được tiền nhưng ngoài tiền ra thì đều là hư không. Đương nhiên, mỗi người có một lý tưởng riêng, có nhiều người vì9kiếm tiền có thể chịu được công việc có gánh nặng cao và áp lực lớn, làm được nhiều năm. Nhưng tôi không làm được, làm một năm là tôi nghĩ thông rồi, tiền thì kiếm mãi không xong được, nhưng con người phải có lý tưởng, cố gắng làm việc không phải là để tới gần với lý tưởng hơn sao?”
Hạ Chí bị lời của anh ta thuyết phục, giáo viên đúng là giáo viên, lời nói lúc nào cũng cao thâm hơn người khác: “Thầy Từ, nghe anh nói chuyện, tôi cũng có thêm không ít hiểu biết. Anh nói đúng, làm người chủ yếu là để cho mình thoải mái nhất, để người nhà vui vẻ, bình an sống hết đời là được.”
“Ừ, năng lực lĩnh ngộ của em cao đó, trẻ nhỏ dễ dạy.” “Ha ha, cảm ơn thầy Từ đã khen ngợi.” Nói chuyện vui vẻ suốt quãng đường, họ đi hết một vòng sân thể dục rất nhanh, đi ngang qua sân bóng rổ thì có cậu học trò nghịch ngợm trêu ghẹo: “Thầy Từ dắt bạn gái đi tuần tra sân thể dục ạ?” Từ Hạo Lâm giả vờ dạy dỗ: “Nói bậy, chiều nay có bài kiểm tra vật lý, ôn bài chưa đấy?” Cậu học trò ôm bóng rổ bỏ chạy: “Thầy Từ, bây giờ là tiết thể dục, em phải học chăm chỉ.” “... Tên nhóc thối.” Từ Hạo Lâm lắc đầu nói: “Em xem, học sinh bây giờ đều nghịch như vậy đấy.” Hạ Chí bị chọc cười, có thể nhận ra anh ta rất thân thiết với học trò, là một giáo viên cũng là một người bạn.
Ở nhà hai tuần, Hạ Chí không vội nhưng ba mẹ lại lo, nhưng họ không dám hỏi nhiều nên chỉ có thể lo lắng suông. Đương nhiên Hạ Chí biết, bất đắc dĩ, cô đành phải về Hàng Châu trước với cái lý do mĩ miều là kết thúc nghỉ đông. Trở lại Hàng Châu, nhìn phố phường quen thuộc, ngửi mùi hương quen thuộc, lòng cô vẫn rất đau, nhưng cơn đau này không còn thấu ruột thấu gan như trước kia, khoảng thời gian nguôi ngoai này rất có tác dụng. Đường Tư Điềm biết tin cô quay về, lập tức kéo cô ra ngoài.
“Hạ Chí, bây giờ cậu ở đâu?” “Còn chưa tìm được nhà nên ở khách sạn. Tớ định tìm được việc rồi thuê nhà ở gần công ty.”
“Ừ, thế cũng tốt, có công ty nào chưa?” “Đã gửi CV cho mấy công ty rồi, tuần tiếp theo đều phải đi phỏng vấn.”
Đường Tư Điềm cầm điện thoại di động tìm kiếm: “Đây là số của quản lý kinh doanh bên Tân Thế Kỷ, công ty họ đang tuyển người. Tớ có nhắc đến cậu với anh ta, cậu cứ gọi thẳng cho anh ta, anh ta sẽ tiếp cậu. Tiền lương và đãi ngộ bên đó đều tốt, quan trọng nhất là tính chất công việc đúng với chuyên ngành của cậu. Gửi qua rồi, cậu nhớ gọi điện thoại đó.”
Điện thoại của Hạ Chí hơi rung lên, cô nói: “Cảm ơn cậu, tớ sẽ xem thử.” “Ừ, cậu phỏng vấn thì phỏng vấn, có lựa chọn tốt hơn thì cậu cứ đi, nếu không có thì cứ đến Tân Thế Kỷ thử, ít nhất chỗ đó không kém gì Hoa Mậu.”
Mùa hè ở Hàng Châu nóng nực, rất nhiều công ty đều vào mùa kinh doanh chậm, hơn nữa là tháng tốt nghiệp nên rất nhiều sinh viên đi tìm việc, nhiều người ít thịt, công việc tốt rất khó tìm.
Đi một vòng lớn, cuối cùng Hạ Chí vẫn vào công ty do Đường Tư Điềm giới thiệu. Đường Tư Điềm nói đúng, môi trường và đãi ngộ của công ty mới rất tốt, hơn nữa, phòng làm việc đều là phòng nhỏ, không giống như làm trong sảnh lớn, ai có việc gì thì mọi người đều bàn tán.
Ngày đầu đi làm, quản lý Hà Lý dẫn Hạ Chí vào chỗ làm mới: “Nào nào nào, giới thiệu cho mọi người đồng nghiệp mới, Hạ Chí... Đây là Trương Thanh, đây là Trần Bắc Đình, còn đây là Lưu Dương...”
Hạ Chỉ lễ phép chào hỏi: “Chào mọi người.”
Mọi người rất hòa thuận, nhất là cô gái tên Lưu Dương, vừa nhìn đã biết là em gái dễ thương, cô cười lên có lúm đồng tiền, không chỉ đáng yêu mà còn rất ngọt: “Hạ Chí, xin chào. Hôm qua chúng tôi biết chị sẽ đến nên cố ý chuẩn bị bàn làm việc cho chị, bó hoa này là quà ra mắt của chúng tôi, hi vọng chị thích.”
Hạ Chí được thương mà sợ, ở công ty cũ đã quen bị lạnh nhạt, giờ gặp được đồng nghiệp nhiệt tình như thế, cô thấy hơi là lạ: “Cảm ơn, cảm ơn, tôi không chuẩn bị gì hết, nếu không tối nay mời mọi người ăn cơm nhé.”
Trương Thanh lớn tuổi hơn vội nói: “Tiểu Hạ, cô đừng khách sáo. Tan làm tôi còn phải về nhà nấu cơm. Sau này còn nhiều cơ hội.” Trần Bắc Đình cũng từ chối khéo: “Tôi cũng phải về nhà cho con ăn.”
Hà Lý nói: “Chuyện ăn cơm tụ tập mọi người bàn riêng đi. Hạ Chí, sau này có làm cùng phòng với họ. Các phòng khác cô tự đi làm quen, đều là người trẻ tuổi, không cẩn tôi giới thiệu đâu nhỉ?” “Vâng, cảm ơn quản lý Hà.”
Lúc này bên ngoài có người báo tin: “Quản lý Hà, Tiểu tổng đến rồi, đang tìm anh đó.”
Lúc nói chuyện, một bóng người cao lớn lạnh lùng chợt bước qua cửa, sau lưng còn có mấy người đi theo: “Hạ Chí, hôm nay cô làm quen môi trường trước, đợi lát tôi sẽ giao việc cho cô.” Hà Lý dặn mấy câu rồi ra ngoài.
Lưu Dương đi tới cửa, bò ra khung cửa ngóng nhìn người bên ngoài: “Ôi, khó lắm mới thấy Tiểu tổng một lần, anh ấy lại đẹp trai hơn rồi.” Hạ Chỉ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng lưng: “Tiểu tổng?”. “Ừ, đó là sếp lớn của công ty chúng ta, là người lãnh đạo trực tiếp nhưng lại ít khi đến, một năm không gặp được mấy lần.”
Trương Thanh nói: “Em gái Dương, được rồi, đừng hám trai nữa. Tiểu Hạ, cô đừng quan tâm nó, con bé chỉ cần thấy trai đẹp là thế đó.”
Mọi người bật cười, ngay cả Lưu Dương cũng cười mình, cô nàng không quan tâm người ta trên mình mà còn vui vẻ nói: “Ái chà, em không thể nhìn trai đẹp sao chị Trương? Bây giờ chị thấy chồng chị có còn cảm giác mãnh liệt như nai con chạy loạn nữa không?”
Trần Bắc Đình cười nghiêng ngả: “Đừng nói chị Trương, chị thấy chồng mình cũng không có cảm giác mãnh liệt đâu, sờ bắp thịt của anh ấy như sờ mình ấy, không khác gì.” Trương Thanh cũng cười: “Đúng thế, em gái Dương, em nên tìm một người bạn trai đi, đừng suốt ngày hám trai nhà người ta nữa, chỉ có trai nhà mình mới có thể làm em thoải mái.”
Lưu Dương bị hai người trêu đến xấu hổ: “Ôi trời đất ơi, em không nói chuyện với hai người đã cưới nữa đâu. Hai người chỉ biết làm em đau lòng. Hạ Chí, chị thì sao? Kết hôn chưa?”
Hạ Chí lắc đầu: “Chị cũng như em, còn độc thân.”
Lưu Dương đi tới kéo tay Hạ Chí nói: “Thể thì tốt quá, sau này phòng chúng ta cân bằng rồi, ha ha ha.”
Sau một buổi sáng tiếp xúc, Hạ Chí phát hiện mọi người đều là người rất đơn giản. Trương Thanh là bà nội trợ điển hình, con lớn mới ra ngoài làm việc, Trần Bắc Đình mới làm mẹ, con còn trong thời kì cho bú. Còn Lưu Dương là cô bé còn đang độc thân hào phóng và lạc quan. Trong lúc làm việc không có cạnh tranh, cũng không có xung đột lợi ích nên mọi người rất dễ làm thân.
Quản lý Hà Lý hiện giờ cũng là một cấp trên thận trọng, mà sếp lớn Tiểu tổng trong truyền thuyết chỉ nghe tên không gặp người. Hạ Chí rất vui vì có thể làm trong đội hình này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com