• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Quân Hôn Chớp Nhoáng Full dịch 2023 (35 Viewers)

  • quân hôn chớp nhoáng-474

Chương 474: Cách dời đi nỗi đau




71434.png
Đường Tư Điềm hơi hối hận khi đồng ý giúp Dương Tổng việc này. Hôm nay cô thấy Hạ Chí rất vui vẻ nên mới lấy ra.



Bỗng nhiên Hạ Chỉ nói một câu không đầu không đuôi: “Trở về sớm như vậy cũng không có chuyện gì để làm. Tư Điểm, đã lâu rồi tớ không đi dạo phố mua quần áo. Hay là chúng ta đến Vạn Đạt ở bên cạnh đi dạo đi?” Đường Tư Điềm gật đầu đồng ý: “Được.” Họ tính tiền rời đi. Cuối cùng, lúc thu dọn đồ đạc, Hạ Chí hơi do dự, sau cùng vẫn nhét tài liệu vào trong túi của mình.



Đèn đường chiếu sáng rực rỡ, cuộc sống về đêm ở trung tâm thương mại Vạn Đạt vừa mới bắt đầu. Hai người họ3đi thang máy lên khu mua sắm. Đi chung thang máy còn có một đám thanh niên. Nhìn cách họ ăn mặc chắc là đều ở thế hệ sau 95, thậm chí là sau 2000. Cả trai lẫn gái đứng theo cặp, hẹn nhau đến rạp xem phim. Một cô bé trong đó trông giống như học sinh trung học nói: “Anh, chị dâu, hai người đừng cho là mình còn trẻ, hiện giờ đã là thế giới của thế hệ 2k bọn em rồi.” Đôi nam nữ được cô bé kia gọi “anh, chị dâu” nhìn nhau, câu này không thể phản bác. Thang máy đến tầng mua sắm, Hạ Chí và Đường Tư Điềm ra ngoài. Trái tim Đường Tư Điềm tan nát, cô nói: “Haiz, chúng ta đều thành bà già0cả rồi.”



Hạ Chí cười và kéo cánh tay cổ đi: “Đúng vậy. Nếu không hai ta ghép thành một đôi đi. Bây giờ không phải phổ biến vậy sao?”



Đường Tư Điềm cũng cười và nói đùa: “Được đấy. Đi. Chúng ta đi mua nhẫn đính ước.” Trước mặt có một cửa hàng trang sức, vừa khéo, đồ trang sức bằng vàng đúng lúc đang được sale. Đừng xem thường trang sức bằng vàng, thợ khéo này, thiết kế này, tuyệt đối không lỗi thời. Trong cửa hàng cũng có rất nhiều cặp đôi chuẩn bị kết hôn đang chọn lựa.



Đường Tư Điềm kéo Hạ Chí lén nói thầm: “Ô cậu xem. Người đứng cạnh có vẻ mặt nghiêm túc chắc chắn là mẹ chồng.”



Hạ Chí giương mắt nhìn lại, không sai vào đâu được.5Mắt bà ấy liên tục nhìn chằm chằm vào tay cô gái kia. Cô gái chọn cái lớn, bà ấy cau mày căng thẳng. Cô gái chọn cái nhỏ, lông mày của bà ấy dãn ra. Nét mặt đó rất sinh động.



Cuối cùng, hai cô đều chọn được một chiếc nhẫn. Vàng hồng đính một viên kim cương nhỏ, khéo léo mà lại độc đáo. Từ đầu đến cuối cũng chỉ mất năm phút đồng hồ, mỗi người họ mua một chiếc. Hai người đều nói phải đeo cho đến ngày cưới.



Lùi một bước để ngẫm lại, trong cuộc sống của mỗi người, ngoại trừ tình yêu, còn có tình thân và tình bạn, điều đáng giá quý trọng và gửi gắm cả. Hôm đó khi đi dạo, Hạ Chí mua rất nhiều đồ,4trút hết cảm xúc xấu vào đây, thử một lần cảm giác thấy đẹp là quẹt thẻ không hề do dự. Đường Tư Điềm nói: “Mấy tháng tiền lương của cậu đều đập hết vào đây rồi, có đau lòng không?” Hạ Chí trả lời cô: “Ừ, đau lòng chứ.”



Đường Tư Điềm cười nói: “Đau lòng là được. Đau lòng tiền thì sẽ không phải đau vì những thứ khác nữa.”



Hạ Chí hiểu ý của cô, gật đầu nói: “Yên tâm. Tớ sẽ nghĩ thoáng.” Trở về nhà đã gần mười hai giờ. Hạ Chí đặt thành quả đổi lấy bằng máu xuống nền nhà. Một phần ba không gian trong phòng đều bị chiếm. Không muốn thu dọn nữa nên cô cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, xong đi ra và ngã9thẳng xuống giường ngủ, cũng không muốn quan tâm gì nữa. Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy cầm điện thoại xem thời gian, thấy có mấy tin chưa đọc, tất cả đều là tin trừ tiền của ngân hàng hôm qua. Sau đó cô nhìn chiến lợi phẩm đầy đất, đột nhiên cô thấy hơi hối hận. Đau lòng quá! Sau này không thể tùy tiện mua bậy khi không vui nữa.



Cô rời giường, chân đều sắp không có chỗ đứng. Cổ tùy tiện cầm một cái túi, lấy váy trong túi ra, một cái váy đầy lòe loẹt. Cô buồn bực, trời ơi, sao hôm qua cô lại lấy cái này cơ chứ? Còn cái đồng mỹ phẩm dưỡng da kia nữa, cô nghĩ chắc hôm qua cô đã bị mấy cô nàng bán hàng tẩy não nên mới tin chuyện mấy lọ mỹ phẩm này chống lão hóa. Buồn thật, cổ tức đến ngu rồi mới mua cái đống này.



“Em gái, cho chị địa chỉ đi, chị tặng quà cho em... Không có việc thì không được tặng à? Mau lên, em sẽ ngạc nhiên đấy... Yên tâm đi, không phải kinh hãi đâu.”



“Alo, mợ hai, mợ đang ăn sáng ạ?... Ha ha, không có gì, lần trước mợ bảo kem dưỡng da mặt đã hết rồi còn gì? Hôm qua cháu đi mua sắm, đi ngang qua quầy mỹ phẩm nên mua cho mợ một lọ... Không cần đầu, cháu tặng mợ, coi như cho cháu cơ hội biếu mợ đi mà.” “Dì út đang làm gì thế ạ? Không có gì đâu, hôm qua cháu đi shopping thấy nhãn hiệu nội y di hay dùng nên mua cho dì một bộ. Tặng gì thì con phải biết chứ, 80C chứ gì? Cháu không tính sai đâu... Dạ, dì gửi địa chỉ sang cho cháu, hôm nay cháu gửi qua cho dì liền... Cháu sẽ gói kín, sau khi nhận dì có thể chia sẻ với dượng út.”



Nghĩ lại cũng điên. Không biết cô ngốc hay cô nàng bán hàng ngốc, nội y mà cũng cầm nhầm size cho cô. Cô chỉ 75C bé nhỏ, đâu phải 80C cơ chứ? Hạ Chí gọi điện thoại cả buổi sáng, cũng nói trong nhóm WeChat, ai cũng có quà, bọn họ đều hỏi có phải Hạ chí trúng vé số không.



Hà Hoàn trồi lên hỏi: [Con gái, mẹ thì sao? Quà mẹ đâu? Có phải mua biệt thự lớn bên hồ cho mẹ không?]



Hạ Chí đọc được tin WeChat đó thì suýt phì cười, nhanh chóng nhắn lại: Mô hình nhé mẹ?] Chị họ: [Tiểu Chí, em bị cái gì kích thích thể?] Hạ Chí: [Không có, tiền thưởng quý này của công ty rất nhiều nên tặng mọi người thôi.] Lúc cô nhắn những chữ này, trái tim đều đang chảy máu, mấy tháng tiền lương cô kiếm được ở công ty mới đều tiêu sạch rồi. Hà Hoàn: Con gái, thế của mẹ đâu? Ai cũng có chỉ có mẹ là không.



Hạ Chí: [Con hỏi mọi người để xin địa chỉ, địa chỉ của mẹ con biết mà. Sao lại thiếu phần của mẹ yêu dấu được?] Hà Hoàn: [Thế còn được, mua cái gì cho mẹ đó?]



Hạ Chí mặt dày nói: [Kem cạo lông.



Mọi người trong diễn đàn cứ như đã bàn sẵn, dàn hàng gửi icon cười chảy nước mắt. Hà Hoàn: [Con gái chẳng ra gì mà.] Hạ Chí nhìn đồng hồ, đùa giỡn cả sáng, sắp không kịp đi làm rồi nên cô đành phải nói: [Mọi người ơi, cháu phải chuẩn bị để đi làm đây. Hôm nay sẽ gửi đồ cho mọi người. Mẹ, con mua đồ khác cho mẹ, là niềm vui bất ngờ đó. Không nói nữa, con offline đây, bye bye mọi người.]



Không chỉ họ hàng có mà đồng nghiệp cũng có. Hạ Chí cầm một thùng to đến phòng làm việc, sau khi gửi quà cho họ hàng xong thì để đồng nghiệp tự chọn những món còn lại. Trương Thanh: “Hạ Chí, em mua sỉ ở đâu nhiều thế? Em muốn làm gì vậy?”



Trần Bắc Đình: “Chị Trương nhìn lại kĩ đi, hàng quầy đó, không phải hàng sỉ đầu. Em có khăn lụa của nhãn hiệu này, đúng là hàng quầy đấy, sờ là biết ngay. Hạ Chí, chị thích cái khăn này, không khách sáo nha.” Hạ Chí hào phóng nói: “Chị tinh mắt đó, mẹ em cũng thích hiệu này, còn một cái màu xanh nước biển em đã gửi cho mẹ rồi. Màu hồng phấn này chị thích nên tặng chị đó.” Trần Bắc Đình vui vẻ cầm lấy: “Cảm ơn em nha, em gái.” Trương Thanh cũng không khách sáo, chọn một chiếc áo sơ mi trắng: “Hạ Chí, thể chị cũng không ngại nữa. Chị lấy cái áo này, vừa hay ngày nào cũng đều phải mặc. Chị không có thời gian ra ngoài mua.”



Hạ Chí: “Được, mọi người thích gì cứ lấy.” Chỉ còn mình Lưu Dương chọn lựa, vừa nhìn vừa hỏi: “Hạ Chí, sao đột nhiên chị mua nhiều đồ tặng mọi người thế?”



Hạ Chí nói đúng sự thật: “Cái này gọi là cách dời đi nỗi đau.”



Lưu Dương hiểu ngay lập tức: “À, em hiểu rồi. Haiz, hai chúng ta đều là người từng trải. Em lấy con mèo kitty này nhé. Em nghĩ chắc chắn là đầu óc chị bị đoản mạch mới mua con thú bông bằng nhung này, bây giờ cực kì muốn ném cho rảnh tay đúng không?”



Hạ Chí gật đầu như giã tỏi: “Ừ ừ ừ, cảm ơn em đã nhận nó.”



Tối qua vung tay quá trán, cô chỉ để lại cái gì mình có thể dùng, những thứ khác không thể dùng thì đều tặng hết cho người ta chứ không giữ lại. Mà mọi người cũng không hỏi nhiều chuyện tình cảm, chỉ biết cô có một đoạn tình cảm chết non. Mọi người không phải là người nhiều chuyện, đây cũng là lý do mà cô thích nơi này. Trương Thanh trêu đùa: “Hạ Chí, em gái Dương cũng như em, thất tình cái là mua lung tung. Mua phải đồ không dùng được thì tặng hết cho người ta. Hai đứa ấy, đúng là ngại nhiều tiền, làm gì có kiểu dời nỗi đau như vậy chứ?” Hạ Chí giải thích: “Chị Trương, không phải em thất tình, em đã thoát khỏi cuộc tình đó rồi, chẳng qua thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới.” Trương Thanh: “Nhìn thoáng một chút, em khó chịu không vui thì mua sắm xả nó ra. Nói không chừng bây giờ người ta vui vẻ sống với gia đình hạnh phúc. Chị nói cho hai đứa biết, đừng để ý sự suy sụp nhất thời. Mấy chục năm sau, ai sống tốt hơn còn chưa biết đâu.”



Hạ Chí và Lưu Dương cùng gật đầu và khen: “Chị Trương tuyệt vời, lũ đàn em được lợi không ít.”



Tối đó, Hạ Chí vừa ngồi trên sofa đắp mặt nạ vừa xem TV. Lúc rảnh rỗi mới nhớ tới chuyện tài liệu kia.



Trong lòng cô vẫn hơi run.



Cô mở túi xách và lấy tập tài liệu ra. Bị nhét trong đó hai ngày nên góc đã bị nhăn. Cô cẩn thận rút tài liệu bên trong ra.



Giấy chứng nhận bất động sản vẫn viết tên cô như cũ. Giấy tờ sang nhượng cô đã ký gửi qua cũng trả lại y nguyên. Ngoài ra, trong túi có thêm một bức thư viết tay, nhìn là biết chữ của Nguyễn Tấn.



Hạ Chí siết lá thư run run, do dự mãi mới mở ra đọc. Nội dung trong đó không nhiều, chỉ một hàng chữ rất chỉn chu, anh viết: “Hai thùng đồ kia anh đã mang đi rồi. Chìa khóa để ở chỗ văn phòng quản lý. Hãy sống thật tốt. Trân trọng.”



Cuối cùng ký một chữ “Tân”. Thời gian là mấy ngày trước, anh đã quay lại.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom