Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quân hôn chớp nhoáng-481
Chương 481: Tình bạn kiểu khác
Cảm ơn.” Đường Tư Điềm không hề khách sáo với anh, nhìn mặt mày anh ủ dột, cô nói: “Cậu có nhu cầu mình hiểu được, nhưng Hạ Chí có thể hiểu không? Cậu cũng không chịu nghĩ xem cô ấy là người thế nào? Cô ấy là một cô gái theo nề nếp cũ, việc gì cũng phải đi từng bước một. Huống chi chuyện Nguyễn Tấn đã làm cô ấy rất đau lòng, có thể đến hiện giờ cô ấy vẫn chưa nguôi. Sao cậu không thể hiểu cho cô ấy chứ? Chu Hạo Lâm, nếu cậu cảm thấy mình mắng oan cho cậu thì cậu có thể phản bác lại.”
Chu Hạo Lâm không còn lời nào để nói,3anh tự phạt mình uống rượu. “Này, uống được cũng đừng có uống như vậy chứ, mình không sợ cậu uống say mà sợ cậu nghẹn nước tiểu đó!” “Phụt!” Đường Tư Điềm vừa dứt lời thì Chu Hạo Lâm đã phun hết bia trong miệng ra.
“Đệch, cậu thấy tởm không hả?!” Đường Tư Điềm lập tức bưng đĩa đồ nướng né ra xa: “Đừng có phun nước miếng khắp nơi vậy được không?”
Chu Hạo Lâm cười nhận lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, cái này là do mình không kìm lại được...” “Cái gì cậu cũng không kìm lại được, một lát mắc tiểu cũng không kìm được thì tiểu trong quần luôn đi!” “Trời ơi cái bà thím này, cậu0đừng có nói mấy câu cục súc này, cười chết mình rồi. Ông chủ, có giẻ lau không? Cầm đến lau cái này đi.” Ông chủ phía trong đang bận nên lớn tiếng trả lời: “Lấy giấy lau đi!” Chuyện này làm cho Đường Tư Điềm cười đến nghiêng ngả: “Cậu xem đi, ngay cả ông chủ cũng thấy ghê tởm cậu kìa, đến giẻ lau còn tiếc không muốn dính nước miếng của cậu. Ha ha ha ha, cười chết mình rồi.” Chu Hạo Lâm thở dài não nề, không biết làm sao đành rút khăn giấy lau bàn: “Được, cậu cười đi, cười đã đi rồi thì phân tích cho mình nghe.”
Cười một lúc Đường Tư Điềm cảm thấy5không cười nổi nữa nên dừng lại: “Tính cách của Hạ Chí là như vậy, dịu dàng trầm tĩnh. Cậu không thể nóng vội với cô ấy. Cậu cũng biết chuyện của cô ấy với Nguyễn Tấn. Nếu đã biết thì hãy cho cô ấy thêm chút thời gian. Phụ nữ đều như vậy, ai đối xử tốt với họ, lâu dần lòng họ sẽ hướng về người đó. Cậu không cần phải nóng vội, sẽ uống công cậu theo đuổi cô ấy lâu như vậy, còn theo đuổi cực khổ như thế, cậu nói Xem”
Chu Hạo Lâm gật đầu nghiền ngẫm: “Ừ, cậu nói không sai, nhưng mà... Haiz, mình cảm thấy cô ấy rất lạnh nhạt với mình. Cậu4biết không, bất kể mình làm gì cô ấy cũng như chẳng sao cả, khiến mình cảm thấy cô ấy không hề quan tâm đến mình.”
“Cái này thì cậu phải tự mình nghiền ngẫm, mình cũng không giúp được cậu. Thật ra mình cũng có cảm giác này, Hạ Chí trước đây không phải như vậy, làm việc gì cũng tràn đầy nhiệt tình, bây giờ làm việc gì cũng giống như không để tâm. Mấy lần mình hẹn cô ấy đi dạo cô ấy cũng không đi, không phải công việc bận rộn thì cũng là phải dọn dẹp vệ sinh. Mình biết đó đều là cái cớ, cô ấy chỉ không muốn ra ngoài mà thôi.” Chu Hạo Lâm9ngồi đó không lên tiếng, cầm hai xiên thịt nướng ăn từng miếng to, ăn gấp gáp nên sắc tới cuống họng, ho khan mấy tiếng liền.
Đường Tự Điểm nhìn anh xem thường, vừa vỗ lưng cho anh vừa cười nhạo: “Ăn thịt nướng mà cũng sạc được, ngoài cậu ra thì không còn ai đâu.”
Chu Hạo Lâm không cam lòng trêu chọc lại cô: “Chạy bộ còn mặc quần jean, trừ cậu ra cũng không có ai đâu.” “Mình thích không được sao? Cậu đừng nói là cậu thích bị sặc nhé?” “..” Chu Hạo Lâm cạn lời, đấu võ mồm với Đường Tự Điểm thì anh thật sự không đấu lại.
Đường Tư Điềm vỗ vỗ vai anh, đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô có lòng tốt khuyên nhủ: “Nếu như cậu đã thích Hạ Chỉ vậy chỉ có thể thông cảm cô ấy, đợi cô ấy qua giai đoạn này là được.”
Chu Hạo Lâm lo lắng nói: “Vậy cần bao lâu cô ấy mới có thể qua được? Đừng nói là cả đời cũng không thoát ra được...”
“Cậu không tự tin vậy sao? Đại tài tử Chu như cậu không phải trước giờ đều rất tự tin sao? Trước đây lúc ở trường có biết bao cô gái vây quanh cậu mà cậu không thèm để mắt tới, cậu còn nói cậu không vừa mắt ai làm tổn thương một đám con gái, quên rồi hả?”
“Không giống nhau.”
“Có gì không giống nhau? Hạ Chỉ trầm tĩnh lạnh nhạt cậu lại không tự tin sợ bóng sợ gió, vậy đừng có yêu đương nữa. Miễn cưỡng không mệt sao?”
Nói đến đây Chu Hạo Lâm lại không cam lòng: “Mình thật lòng thích cô ấy. Mình nói thật với cậu, mình chưa từng thích ai như thích cô ấy. Trước đây đối tượng yêu đương đều là người ta theo đuổi mình, cô ấy là cô gái đầu tiên
mình theo đuổi. Mình dồn toàn bộ tâm tư mới theo đuổi được, mình không muốn buông tay.” “Vậy không phải được rồi ư?” Đường Tư Điềm hỏi ngược lại: “Nói nhiều như vậy thật ra chỉ có một câu, cậu ngại cô ấy không đủ thích cậu đúng không?”
Cũng coi như nói đúng trọng điểm, Chu Hạo Lâm gật đầu: “Đúng như vậy.” “Nhưng cậu phải biết Hạ Chí không phải là một người tùy tiện. Nếu cô ấy không thích cậu cũng sẽ không thể đón nhận cậu được. Cho nên trong lòng cô ấy chắc chắn là thích cậu, chỉ có điều cô ấy không thích cậu giống như cậu thích cô ấy thôi.” Chu Hạo Lâm thật sự phục Đường Tự Điểm sát đất, nói câu nào cũng nói đúng nỗi lòng anh: “Người anh em, cậu nói quá đúng rồi, đây chính là hai vấn đề mình lấn cấn. Chuyện hôm nay nếu như cô ấy làm ầm ĩ với mình, chiến tranh lạnh không quan tâm tới mình thì mình còn có thể mặt dày mày dạn đi cầu xin tha thứ. Đằng này cô ấy không lạnh không nóng nên mình không biết nên giải quyết thế nào.”
Đường Tư Điềm cười nói: “Cậu đó, cũng đừng vì chuyện này mà buồn phiền. Có tự trách mình hơn nữa cũng không ích gì. Nếu cô ấy đã nói không để tâm thì cậu cũng đừng suy nghĩ nữa, bỏ qua đi, quên hết chuyện này. Ngày mai nên hẹn hò thì hẹn hò, nên nói lời tình cảm thì nói lời tình cảm.” “Cô ấy nói ngày mai muốn ở nhà làm việc, không gặp mặt.”
“Vậy thì đừng gặp mặt, cậu mà thiếu một ngày này hay sao? Cậu cũng đừng ép cô ấy quá, chừa không gian riêng tư đối với cả hai đều tốt.” “Được, vậy mình nghe lời cậu.” Chu Hạo Lâm thoải mái cầm chai bia lên và nói: “Mình mời cậu một chai.”
“Cạn chứ?”
“Cạn!”
Nói xong hai người lại ngửa uống, uống một hơi hết cả chai.
Đêm đã khuya, một trận gió lạnh thổi đến, Đường Tư Điềm không chịu nổi phải rùng mình. Cô mặc hơi ít, lúc vận động không cảm thấy lạnh nhưng ngồi lâu rồi tự dưng lại thấy lạnh. Chu Hạo Lâm thấy cánh tay cổ nổi đầy da gà, anh bèn cởi áo khoác đưa cho cô: “Này mặc đi, mình đang nóng đây.” Đường Tự Điểm đẩy tay: “Không cần phải thế.” “Ôi chà, đừng lằng nhằng, ở trước mặt mình mình không cần phải cậy mạnh.” Nói xong Chu Hạo Lâm vung áo khoác khoác lên vai cô.
Cũng không biết sao Đường Tư Điểm lại sửng sốt mất hai giây, áo khoác vẫn còn vương hơi ấm trên người anh, cực kỳ ấm áp. Cô liếc bóng người dưới đất, bóng người vốn mảnh khảnh trở nên to lớn và cao ngất, không nói lên được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy là lạ. Chu Hạo Lâm cười đểu nói: “Hạ Chí còn chưa hưởng được cái phúc này đâu, để cho cậu hưởng trước đó.”
“Xùy, mình không ham, trả lại cậu.”
“Ê, đừng chứ!” Đường Tư Điềm muốn cởi ra trả cho anh, anh vội vàng đè tay cổ lại: “Nói đùa thôi, đừng vậy! Mình gọi cậu ra đây, lỡ như làm cậu cảm lạnh thì mình sẽ áy náy lắm, vậy nên cậu cứ khoác đi!” Đường Tư Điềm lại tiếp tục ngơ ngẩn hai giây. Nhìn ánh mắt hơi mơ màng của anh, cô bỗng dưng cảm thấy một dòng điện xuyên qua đầu ngón tay, trong nháy mắt chạy khắp toàn thân mình. Cô vội vàng rút tay ra, quay đầu sang chỗ khác và dời tầm mắt đi.
Nhất định là do uống nhiều rồi, sao mình có thể bị sét đánh với cậu ta được? Hai người là anh em, là bạn chí cốt, nhất định là do mình uống nhiều quá rồi.
Đường Tư Điềm bỗng nói: “Hôm nay dừng ở đây thôi, muộn rồi, uống cũng no rồi.”
“Đừng mà, mình chưa uống đủ đâu. Mai là chủ nhật đầu có đi làm, tối nay không về cũng không sao. Để mình kêu ông chủ nướng thêm hai đĩa nữa nhé?”
“Thôi đừng, ăn không hết. Buổi tối ăn mấy thứ này thì mấy ngày nay mình chạy bộ đều thành công cốc.” Đường Tư Điềm đứng lên, cởi áo khoác để lên ghế: “Uống chưa đủ thì cậu uống tiếp đi, bà cô đây không hầu cậu nữa! Mình đi bộ về cho tiểu thức ăn.”
“Đi thật à?”
“Đi thật!”
“Vậy cậu mặc vào đi, đừng để cảm lạnh!”
Đường Tư Điềm lắc đầu: “Vận động sẽ không lạnh nữa. Một đứa con gái đi bộ về nhà lại mặc áo của con trai, người ta sẽ cho rằng mình bị thần kinh đó.” Chu Hạo Lâm cười ha ha: “Đêm hôm rồi còn ai nhìn cậu nữa? Trên đường còn có người sao?” “Không mặc, xấu hoắc, mình đi đây.” Nói xong Đường Tư Điềm đi như chạy trốn, nhất định là do uống nhiều nên mới có ảo giác không nên có như vậy, nhất định là thế. Chu Hạo Lâm nhìn trời, thật sự đã khuya. Tuy rằng Đường Tự Điểm mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là con gái, trời tối như vậy để cô gái như cô về nhà một mình kiểu gì cũng thấy không ổn: “Này, từ từ, mình đưa cậu về.” Anh để tiền lên bàn: “Ông chủ, tiền ở đây, không cần thối lại... Này Đường Tự Điểm, đợi mình với.”
Chu Hạo Lâm không kịp lấy xe mà vội vàng chạy theo, chỉ lo lúc đi lấy xe thì không thấy cô nữa, không tìm được người. Đường Tư Điềm ghét bỏ nhìn anh: “Sao không uống nữa?”
“Mình đưa cậu về, xe mình ở phía sau, cậu đợi mình đi lấy.”
Đường Tự Điềm không dừng lại nói: “Uống rượu lái xe không tốt đâu, cậu gọi taxi về đi, mình tự về nhà được. Con đường này mình rất rành, an toàn lắm.” Cô càng không cho, Chu Hạo Lâm càng muốn đưa về: “Vậy mình đi cùng cậu, cậu đến nhà rồi mình đi taxi về, ngày mai lại đến lấy xe.” “Cậu thấy phiền không?” “Này, mình có ý tốt đó.”
“Không cần!” Đường Tư Điềm đột nhiên tăng tốc, từ đi bộ biến thành chạy bộ.
Chu Hạo Lâm so kè với cô: “Chẳng lẽ mình chạy không qua cậu sao? Muốn thi chạy phải không? Nào, ai sợ ai?” Nói xong anh cũng bắt đầu chạy, tay còn cầm áo khoác, vung qua vung lại vướng víu. Đường Tư Điềm thấy anh đuổi theo thì càng chạy nhanh hơn. Gió thổi vù vù qua tai, hoặc có lẽ là do uống nhiều rồi, hoặc có lẽ là nguyên nhân khác, cô cảm thấy hôm nay chạy nhẹ nhàng hơn, giống như trở về hồi còn học đại học, đó là quãng thời gian đẹp nhất.
Lúc đó cô và Chu Hạo Lâm đều thuộc đội thể thao của trường, thường tập luyện cùng nhau, chạy bộ buổi sáng là môn bắt buộc mỗi ngày. Chu Hạo Lâm rất được con gái hoan nghênh nên mỗi sáng đều có người tặng đồ ăn sáng và đồ uống. Cậu ấy cũng rất xấu xa, không đón nhận con gái người ta nhưng lại nhận đồ ăn sáng, nhận nhiều còn chia cho cô ăn.
“Cho cậu, mình không ăn hết.” “Cậu xấu thói thật, cô gái nào không có mắt mà thích phải cậu đúng là nỗi đau của cô ấy.”
“Mời cậu ăn sáng cũng không bịt miệng cậu được hả? Thích thì ăn không thì thôi!” “Ăn chứ, dù sao cũng không tốn tiền.” Lúc đó hai người họ đã bắt đầu đấu võ mồm, đồng thời cũng trở thành bạn thân. Chu Hạo Lâm xem cô như anh em, cô xem Chu Hạo Lâm như chí cốt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Chu Hạo Lâm không còn lời nào để nói,3anh tự phạt mình uống rượu. “Này, uống được cũng đừng có uống như vậy chứ, mình không sợ cậu uống say mà sợ cậu nghẹn nước tiểu đó!” “Phụt!” Đường Tư Điềm vừa dứt lời thì Chu Hạo Lâm đã phun hết bia trong miệng ra.
“Đệch, cậu thấy tởm không hả?!” Đường Tư Điềm lập tức bưng đĩa đồ nướng né ra xa: “Đừng có phun nước miếng khắp nơi vậy được không?”
Chu Hạo Lâm cười nhận lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, cái này là do mình không kìm lại được...” “Cái gì cậu cũng không kìm lại được, một lát mắc tiểu cũng không kìm được thì tiểu trong quần luôn đi!” “Trời ơi cái bà thím này, cậu0đừng có nói mấy câu cục súc này, cười chết mình rồi. Ông chủ, có giẻ lau không? Cầm đến lau cái này đi.” Ông chủ phía trong đang bận nên lớn tiếng trả lời: “Lấy giấy lau đi!” Chuyện này làm cho Đường Tư Điềm cười đến nghiêng ngả: “Cậu xem đi, ngay cả ông chủ cũng thấy ghê tởm cậu kìa, đến giẻ lau còn tiếc không muốn dính nước miếng của cậu. Ha ha ha ha, cười chết mình rồi.” Chu Hạo Lâm thở dài não nề, không biết làm sao đành rút khăn giấy lau bàn: “Được, cậu cười đi, cười đã đi rồi thì phân tích cho mình nghe.”
Cười một lúc Đường Tư Điềm cảm thấy5không cười nổi nữa nên dừng lại: “Tính cách của Hạ Chí là như vậy, dịu dàng trầm tĩnh. Cậu không thể nóng vội với cô ấy. Cậu cũng biết chuyện của cô ấy với Nguyễn Tấn. Nếu đã biết thì hãy cho cô ấy thêm chút thời gian. Phụ nữ đều như vậy, ai đối xử tốt với họ, lâu dần lòng họ sẽ hướng về người đó. Cậu không cần phải nóng vội, sẽ uống công cậu theo đuổi cô ấy lâu như vậy, còn theo đuổi cực khổ như thế, cậu nói Xem”
Chu Hạo Lâm gật đầu nghiền ngẫm: “Ừ, cậu nói không sai, nhưng mà... Haiz, mình cảm thấy cô ấy rất lạnh nhạt với mình. Cậu4biết không, bất kể mình làm gì cô ấy cũng như chẳng sao cả, khiến mình cảm thấy cô ấy không hề quan tâm đến mình.”
“Cái này thì cậu phải tự mình nghiền ngẫm, mình cũng không giúp được cậu. Thật ra mình cũng có cảm giác này, Hạ Chí trước đây không phải như vậy, làm việc gì cũng tràn đầy nhiệt tình, bây giờ làm việc gì cũng giống như không để tâm. Mấy lần mình hẹn cô ấy đi dạo cô ấy cũng không đi, không phải công việc bận rộn thì cũng là phải dọn dẹp vệ sinh. Mình biết đó đều là cái cớ, cô ấy chỉ không muốn ra ngoài mà thôi.” Chu Hạo Lâm9ngồi đó không lên tiếng, cầm hai xiên thịt nướng ăn từng miếng to, ăn gấp gáp nên sắc tới cuống họng, ho khan mấy tiếng liền.
Đường Tự Điểm nhìn anh xem thường, vừa vỗ lưng cho anh vừa cười nhạo: “Ăn thịt nướng mà cũng sạc được, ngoài cậu ra thì không còn ai đâu.”
Chu Hạo Lâm không cam lòng trêu chọc lại cô: “Chạy bộ còn mặc quần jean, trừ cậu ra cũng không có ai đâu.” “Mình thích không được sao? Cậu đừng nói là cậu thích bị sặc nhé?” “..” Chu Hạo Lâm cạn lời, đấu võ mồm với Đường Tự Điểm thì anh thật sự không đấu lại.
Đường Tư Điềm vỗ vỗ vai anh, đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô có lòng tốt khuyên nhủ: “Nếu như cậu đã thích Hạ Chỉ vậy chỉ có thể thông cảm cô ấy, đợi cô ấy qua giai đoạn này là được.”
Chu Hạo Lâm lo lắng nói: “Vậy cần bao lâu cô ấy mới có thể qua được? Đừng nói là cả đời cũng không thoát ra được...”
“Cậu không tự tin vậy sao? Đại tài tử Chu như cậu không phải trước giờ đều rất tự tin sao? Trước đây lúc ở trường có biết bao cô gái vây quanh cậu mà cậu không thèm để mắt tới, cậu còn nói cậu không vừa mắt ai làm tổn thương một đám con gái, quên rồi hả?”
“Không giống nhau.”
“Có gì không giống nhau? Hạ Chỉ trầm tĩnh lạnh nhạt cậu lại không tự tin sợ bóng sợ gió, vậy đừng có yêu đương nữa. Miễn cưỡng không mệt sao?”
Nói đến đây Chu Hạo Lâm lại không cam lòng: “Mình thật lòng thích cô ấy. Mình nói thật với cậu, mình chưa từng thích ai như thích cô ấy. Trước đây đối tượng yêu đương đều là người ta theo đuổi mình, cô ấy là cô gái đầu tiên
mình theo đuổi. Mình dồn toàn bộ tâm tư mới theo đuổi được, mình không muốn buông tay.” “Vậy không phải được rồi ư?” Đường Tư Điềm hỏi ngược lại: “Nói nhiều như vậy thật ra chỉ có một câu, cậu ngại cô ấy không đủ thích cậu đúng không?”
Cũng coi như nói đúng trọng điểm, Chu Hạo Lâm gật đầu: “Đúng như vậy.” “Nhưng cậu phải biết Hạ Chí không phải là một người tùy tiện. Nếu cô ấy không thích cậu cũng sẽ không thể đón nhận cậu được. Cho nên trong lòng cô ấy chắc chắn là thích cậu, chỉ có điều cô ấy không thích cậu giống như cậu thích cô ấy thôi.” Chu Hạo Lâm thật sự phục Đường Tự Điểm sát đất, nói câu nào cũng nói đúng nỗi lòng anh: “Người anh em, cậu nói quá đúng rồi, đây chính là hai vấn đề mình lấn cấn. Chuyện hôm nay nếu như cô ấy làm ầm ĩ với mình, chiến tranh lạnh không quan tâm tới mình thì mình còn có thể mặt dày mày dạn đi cầu xin tha thứ. Đằng này cô ấy không lạnh không nóng nên mình không biết nên giải quyết thế nào.”
Đường Tư Điềm cười nói: “Cậu đó, cũng đừng vì chuyện này mà buồn phiền. Có tự trách mình hơn nữa cũng không ích gì. Nếu cô ấy đã nói không để tâm thì cậu cũng đừng suy nghĩ nữa, bỏ qua đi, quên hết chuyện này. Ngày mai nên hẹn hò thì hẹn hò, nên nói lời tình cảm thì nói lời tình cảm.” “Cô ấy nói ngày mai muốn ở nhà làm việc, không gặp mặt.”
“Vậy thì đừng gặp mặt, cậu mà thiếu một ngày này hay sao? Cậu cũng đừng ép cô ấy quá, chừa không gian riêng tư đối với cả hai đều tốt.” “Được, vậy mình nghe lời cậu.” Chu Hạo Lâm thoải mái cầm chai bia lên và nói: “Mình mời cậu một chai.”
“Cạn chứ?”
“Cạn!”
Nói xong hai người lại ngửa uống, uống một hơi hết cả chai.
Đêm đã khuya, một trận gió lạnh thổi đến, Đường Tư Điềm không chịu nổi phải rùng mình. Cô mặc hơi ít, lúc vận động không cảm thấy lạnh nhưng ngồi lâu rồi tự dưng lại thấy lạnh. Chu Hạo Lâm thấy cánh tay cổ nổi đầy da gà, anh bèn cởi áo khoác đưa cho cô: “Này mặc đi, mình đang nóng đây.” Đường Tự Điểm đẩy tay: “Không cần phải thế.” “Ôi chà, đừng lằng nhằng, ở trước mặt mình mình không cần phải cậy mạnh.” Nói xong Chu Hạo Lâm vung áo khoác khoác lên vai cô.
Cũng không biết sao Đường Tư Điểm lại sửng sốt mất hai giây, áo khoác vẫn còn vương hơi ấm trên người anh, cực kỳ ấm áp. Cô liếc bóng người dưới đất, bóng người vốn mảnh khảnh trở nên to lớn và cao ngất, không nói lên được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy là lạ. Chu Hạo Lâm cười đểu nói: “Hạ Chí còn chưa hưởng được cái phúc này đâu, để cho cậu hưởng trước đó.”
“Xùy, mình không ham, trả lại cậu.”
“Ê, đừng chứ!” Đường Tư Điềm muốn cởi ra trả cho anh, anh vội vàng đè tay cổ lại: “Nói đùa thôi, đừng vậy! Mình gọi cậu ra đây, lỡ như làm cậu cảm lạnh thì mình sẽ áy náy lắm, vậy nên cậu cứ khoác đi!” Đường Tư Điềm lại tiếp tục ngơ ngẩn hai giây. Nhìn ánh mắt hơi mơ màng của anh, cô bỗng dưng cảm thấy một dòng điện xuyên qua đầu ngón tay, trong nháy mắt chạy khắp toàn thân mình. Cô vội vàng rút tay ra, quay đầu sang chỗ khác và dời tầm mắt đi.
Nhất định là do uống nhiều rồi, sao mình có thể bị sét đánh với cậu ta được? Hai người là anh em, là bạn chí cốt, nhất định là do mình uống nhiều quá rồi.
Đường Tư Điềm bỗng nói: “Hôm nay dừng ở đây thôi, muộn rồi, uống cũng no rồi.”
“Đừng mà, mình chưa uống đủ đâu. Mai là chủ nhật đầu có đi làm, tối nay không về cũng không sao. Để mình kêu ông chủ nướng thêm hai đĩa nữa nhé?”
“Thôi đừng, ăn không hết. Buổi tối ăn mấy thứ này thì mấy ngày nay mình chạy bộ đều thành công cốc.” Đường Tư Điềm đứng lên, cởi áo khoác để lên ghế: “Uống chưa đủ thì cậu uống tiếp đi, bà cô đây không hầu cậu nữa! Mình đi bộ về cho tiểu thức ăn.”
“Đi thật à?”
“Đi thật!”
“Vậy cậu mặc vào đi, đừng để cảm lạnh!”
Đường Tư Điềm lắc đầu: “Vận động sẽ không lạnh nữa. Một đứa con gái đi bộ về nhà lại mặc áo của con trai, người ta sẽ cho rằng mình bị thần kinh đó.” Chu Hạo Lâm cười ha ha: “Đêm hôm rồi còn ai nhìn cậu nữa? Trên đường còn có người sao?” “Không mặc, xấu hoắc, mình đi đây.” Nói xong Đường Tư Điềm đi như chạy trốn, nhất định là do uống nhiều nên mới có ảo giác không nên có như vậy, nhất định là thế. Chu Hạo Lâm nhìn trời, thật sự đã khuya. Tuy rằng Đường Tự Điểm mạnh mẽ nhưng dù sao cũng là con gái, trời tối như vậy để cô gái như cô về nhà một mình kiểu gì cũng thấy không ổn: “Này, từ từ, mình đưa cậu về.” Anh để tiền lên bàn: “Ông chủ, tiền ở đây, không cần thối lại... Này Đường Tự Điểm, đợi mình với.”
Chu Hạo Lâm không kịp lấy xe mà vội vàng chạy theo, chỉ lo lúc đi lấy xe thì không thấy cô nữa, không tìm được người. Đường Tư Điềm ghét bỏ nhìn anh: “Sao không uống nữa?”
“Mình đưa cậu về, xe mình ở phía sau, cậu đợi mình đi lấy.”
Đường Tự Điềm không dừng lại nói: “Uống rượu lái xe không tốt đâu, cậu gọi taxi về đi, mình tự về nhà được. Con đường này mình rất rành, an toàn lắm.” Cô càng không cho, Chu Hạo Lâm càng muốn đưa về: “Vậy mình đi cùng cậu, cậu đến nhà rồi mình đi taxi về, ngày mai lại đến lấy xe.” “Cậu thấy phiền không?” “Này, mình có ý tốt đó.”
“Không cần!” Đường Tư Điềm đột nhiên tăng tốc, từ đi bộ biến thành chạy bộ.
Chu Hạo Lâm so kè với cô: “Chẳng lẽ mình chạy không qua cậu sao? Muốn thi chạy phải không? Nào, ai sợ ai?” Nói xong anh cũng bắt đầu chạy, tay còn cầm áo khoác, vung qua vung lại vướng víu. Đường Tư Điềm thấy anh đuổi theo thì càng chạy nhanh hơn. Gió thổi vù vù qua tai, hoặc có lẽ là do uống nhiều rồi, hoặc có lẽ là nguyên nhân khác, cô cảm thấy hôm nay chạy nhẹ nhàng hơn, giống như trở về hồi còn học đại học, đó là quãng thời gian đẹp nhất.
Lúc đó cô và Chu Hạo Lâm đều thuộc đội thể thao của trường, thường tập luyện cùng nhau, chạy bộ buổi sáng là môn bắt buộc mỗi ngày. Chu Hạo Lâm rất được con gái hoan nghênh nên mỗi sáng đều có người tặng đồ ăn sáng và đồ uống. Cậu ấy cũng rất xấu xa, không đón nhận con gái người ta nhưng lại nhận đồ ăn sáng, nhận nhiều còn chia cho cô ăn.
“Cho cậu, mình không ăn hết.” “Cậu xấu thói thật, cô gái nào không có mắt mà thích phải cậu đúng là nỗi đau của cô ấy.”
“Mời cậu ăn sáng cũng không bịt miệng cậu được hả? Thích thì ăn không thì thôi!” “Ăn chứ, dù sao cũng không tốn tiền.” Lúc đó hai người họ đã bắt đầu đấu võ mồm, đồng thời cũng trở thành bạn thân. Chu Hạo Lâm xem cô như anh em, cô xem Chu Hạo Lâm như chí cốt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com