• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Quân Hôn Chớp Nhoáng Full dịch 2023 (113 Viewers)

  • quân hôn chớp nhoáng-482

Chương 482: Say rượu loạn tính




71442.png
“Sao? Cậu dám dữ dằn với mình hả? Cậu... Alo, alo, alo!” Không đợi Đường Tư Điểm nói xong thì điện thoại đã ngắt máy. Cô tức điên, nhưng giận thì giận, cô vẫn chuẩn bị đi ra ngoài.



Trước khi ra khỏi của cô còn cố ý đứng trước gương ngắm nghía thử quần áo một hồi, cô sửa lại tóc, lại thoa thêm chút son, ngay cả chính cô cũng thấy ngạc nhiên. Buổi tối đi gặp bạn thân cũng cẩn thận vậy sao? Vì thế cô lại vò tóc rồi xách túi ra ngoài.



Xe của Chu Hạo Lâm đang đậu trước cổng tiểu khu, Đường Tư Điềm vừa ngồi vào trong đã bắt đầu mắng: “Đầu cậu có bệnh hả, tối mịt thế này lại điên cái gì3đây?” Chu Hạo Lâm không nói gì, chỉ đạp chân ga lái xe đi thẳng, Đường Tư Điềm còn chưa cài dây an toàn, cả người bật lên, đầu bị đụng rất đau: “Này, cậu thật là...” Xe chạy đến một quán bar, Chu Hạo Lâm đậu xe lại rồi đi vào trong, Đường Tư Điềm theo sau. Ngồi xuống, rượu được đưa lên, Chu Hạo Lâm chỉ uống rượu mà không nói câu nào. “Cậu gọi mình ra đây là để nhìn cậu uống rượu hả? Không nói gì sao?... Không nói gì thì mình về đây, cái đồ thần kinh này!” Đường Tư Điềm quay đầu định đi thì Chu Hạo Lâm đã giữ tay cô lại: “Ngồi xuống!” Anh kéo cô về chỗ ngồi: “Mình buồn bực,0ngồi với mình một lát.” Đường Tư Điềm thấy lần này anh không giống với mấy lần trước, lần này anh buồn phiền thật. Vì vậy cô dịu giọng hỏi: “Lại bị sao vậy?” Chu Hạo Lâm uống một ngụm rượu rồi bắt đầu kể khổ: “Hôm nay đáng lẽ rất tốt. Buổi sáng xem phim, buổi trưa ăn cơm, buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại. Mình muốn mua quần áo cho cô ấy nhưng cô ấy không cho mình trả tiền. Mình muốn mua trang sức cho cô ấy nhưng cô ấy không đồng ý. Tóm lại chuyện gì mình muốn làm cho cô ấy thì cô ấy cũng cảm thấy không cần thiết, mà chán nhất là mình không thể giận dữ với cô ấy được!”5“Vậy nên cậu xả giận với mình?” “..” Chu Hạo Lâm buồn bực uống thêm một ly.



Đường Tư Điềm nói: “Này, sao mỗi lần hai người hẹn hò đều là xem phim với ăn cơm thế? Không có trò gì mới hơn sao?”



“Cũng phải đợi cô ấy đồng ý mới được. Mỗi ngày mình đều vắt óc suy nghĩ làm cô ấy vui, nhưng cô ấy đều phản ứng như vậy, không lạnh không nóng. Tuần nào cũng đi xem phim, mình chán lắm rồi, phim chiếu rạp gần đây đều dở te!”



Đường Tư Điềm thấy anh như vậy cũng không nói gì, tiếp tục nghe anh trút giận.



“Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, có thể tốn bao nhiêu tiền chứ? Mình kiếm tiền không phải4đều để cho cô ấy dùng sao? Cô ấy thì hay rồi, không hề cảm kích. Thẻ của mình đưa cho người ta quét thanh toán, cô ấy giật lại thẻ trong tay người ta rồi đổi thành thẻ của cô ấy, cái này làm mình mất mặt biết bao nhiêu.”



“Con gái nhà người ta còn trông ngóng bạn trai tặng nhẫn các thứ. Cô ấy thì hay rồi, mình muốn mua cho cô ấy mà cô ấy cũng không đồng ý, còn nói đã từng đeo một chiếc nhẫn giống vậy, đeo nhiều ràng buộc cũng nhiều... Cô ấy nói mình mua nhẫn là ràng buộc!” Chu Hạo Lâm tức giận nói một tràng, nói xong cũng thoải mái hơn, thế là lại tiếp tục uống rượu.



Đường Tư Điềm9hỏi: “Nói xong chưa?”. “..” Chu Hạo Lâm muốn nói lại thôi, rầu rĩ “Ừ.”



“Vậy đến lượt mình nói. Mình cảm thấy tâm trạng cậu đang không tốt, cậu biết vấn đề của cậu ở đâu không?”



“Ở đâu?”



“Hai người không thấu hiểu nhau. Cậu không thẳng thắn với cô ấy, cậu giận thì phải nói với cô ấy đi chứ. Nói cho cô ấy nghe cách nghĩ của mình có phải là được rồi không? Cậu không nói thì tất nhiên cô ấy không biết. Cứ coi như là cãi nhau đi nữa cũng tốt hơn là cách làm hiện giờ của cậu.” Đường Tư Điềm phân tích từng chút cho anh nghe: “Còn một điều nữa, mình và Hạ Chí cũng là bạn tốt của nhau. Cậu không sợ mình đi mách lẻo với cô ấy hay sao?”



Chuyện này thì Chu Hạo Lâm không sợ: “Cậu không phải loại người như vậy, mình hiểu.” “Hừ, cậu thật sự không hiểu con gái đâu.” Chu Hạo Lâm bật cười ha ha: “Cậu là con gái? Cậu là con gái hả?” Đường Tự Điểm trừng anh, vung nắm tay đấm vào sau gáy anh. Cô ra tay rất mạnh, suýt chút nữa đánh ngã Chu Hạo Lâm.



“Ui da...” Chu Hạo Lâm nhanh tay lẹ mắt níu lấy cái bàn: “Đau nha cô!” Anh ngồi lại ngay ngắn, tay vẫn ôm gáy xoa: “Dịu dàng chút được không? Cậu còn dã man như vậy nữa sẽ không có tên đàn ông nào dám thích cậu đâu.” Đường Tư Điềm nghe thể thì xụ mặt xuống, không để ý tới anh nữa. Chu Hạo Lâm thấy cô như vậy, ngược lại nói xin lỗi: “Sorry, mình vô ý quá.” Đường Tự Điềm hơi cười lạnh, bầu không khí trở nên lúng túng.



Im lặng một lát, hai người bình tĩnh lại, không soi mói và trêu chọc nhau nữa mà bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.



Chu Hạo Lâm gãi đầu buồn phiền nói: “Haiz, mình cũng không biết làm gì với cô ấy đây?” Đường Tư Điềm bỗng nói: “Nếu như cảm thấy không hợp nhau thì chia tay đi, cậu cũng không cần buồn rầu như vậy nữa.” Vừa nhắc tới chia tay Chu Hạo Lâm liền im lặng. “Sao? Nhắc tới chia tay là thấy không nỡ chứ gì?” Đường Tư Điềm nói khích: “Mình chỉ là thử cậu thôi, nhìn mặt cậu không muốn sống thế kia thì biết cậu không muốn chia tay rồi.”



“Mình thật sự rất thích cô ấy.” “Vậy thì đúng rồi. Không muốn chia tay thì phải làm quen. Hai người thiếu sự thấu hiểu lẫn nhau, rốt cuộc mình phải nói mấy lần nữa đây?” Đường Tư Điềm đề nghị: “Hay là gọi cô ấy ra đây, hai người giáp mặt nói rõ với nhau?” Chu Hạo Lâm càng hối hợp hơn, vội vàng ấn điện thoại trong tay cô xuống: “Đừng tìm cô ấy, đối mặt với cô ấy mình không nói được gì cả.” Đường Tự Điểm thở dài: “Đồ hèn, cậu rốt cuộc có phải đàn ông hay không?” Chu Hạo Lâm cau mày, lại nốc thêm mấy ngụm rượu, buồn phiền, bực dọc không biết trút vào đâu. “Muốn uống rượu đúng không? Được, vậy bà đây uống với cậu một trận cho đã!” Nói xong Đường Tư Điềm vẫy tay: “Phục vụ, mang lên hai chai XO... Chu Hạo Lâm, hôm nay mình uống với cậu một trận, mỗi người một chai, ai không uống hết thì là đồ hèn, cậu dám không?” “Không dám mới là đồ hèn!” Thế là toàn bộ bia trên bàn đều bị dọn xuống hết, đổi thành hai chai XO, đều được mở nắp sẵn, mỗi người một chai uống đấu với nhau. Người bên cạnh tưởng hai người họ đều bị điên. Hai người trước đó đã uống bia, sau đó lại uống rượu tây, hai loại trộn lẫn với nhau càng dễ say hơn. Lúc rời khỏi quán rượu hai người ngã trái ngã phải, chỉ có thể dìu nhau mà đi. Hai người khoác vai nhau bước đi, không ai rời được người kia, Đường Tư Điềm hỏi: “Uống đã chưa?” “Không đã, chưa say tới chết.” “Vậy đi chỗ khác uống tiếp không?” “Không đi đâu, rượu tây không ngon bằng rượu trắng.” “Vậy đi chỗ nào có rượu trắng tiếp tục uống?”



“Không đi đâu, đi không nổi.”



Đường Tự Điểm cười và vỗ vai anh trêu chọc: “Cậu đó, không ra gì, ngay cả người đơn giản như Hạ Chí cũng không giải quyết được, cậu có thể làm được gì hả?” Chu Hạo Lâm không nói, mắt nhìn hướng xe ô tô mà bước đi, nhưng không làm sao đi được, lắc lư qua lại. “Đi đàng hoàng xem, đừng có ngã, ha ha ha ha.” Đường Tự Điểm dìu anh lên và tiếp tục nói: “Nói đến cùng là do cậu yêu cô ấy quá sâu đậm. Tình cảm như một chiếc cân, ai yêu nhiều hơn thì thành kèo dưới, ai yêu sâu đậm thì người đó thua, hiểu không?”



Chu Hạo Lâm nặng nề gặt đầu: “Hiểu rồi, lời này ai nói vậy? Mẹ nó đúng quá!”



“Ha ha, mình nói đó, mình nghe nói.” Chu Hạo Lâm cười, đột nhiên cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, anh lập tức chuyển hướng, ngồi xổm xuống và quay vào góc tường nông dữ dội. Đường Tư Điềm thấy anh như vậy thì bản thân cũng muốn nôn, nôn mửa cũng bị lây, cô cũng quay đầu vào góc tường nên điên cuồng. Nôn xong hai người liếc nhìn nhau, ngây ngô bật cười. Đây thật sự là mối quan hệ khăng khít, cùng uống rượu, cùng say rượu, cùng nôn mửa, trừ hai người họ cũng không còn ai nữa. “Cậu sao rồi?”



Đường Tư Điềm lắc đầu: “Không sao, nôn xong ngược lại dễ chịu hơn.”



Chu Hạo Lâm đứng lên, cũng thuận tay kéo cô dậy: “Đi, vào trong xe của mình nghỉ ngơi một lát, trong xe mình có nước.”



Hai người dìu nhau vào bên trong xe, Đường Tư Điềm ngồi vào ghế phụ, dựa đầu nhắm mắt lại. Chu Hạo Lâm lấy hai chai nước khoáng trong cốp sau ra và đưa cho cô một chai: “Uống đi, súc miệng.” Đường Tự Điểm nhấn nước khoáng uống mấy ngụm, Chu Hạo Lâm vẫn đứng bên ngoài xe. Trời đêm cuối thu rất lạnh, gió thổi qua đầu càng thêm mê man. Anh dựa người vào cửa xe chỗ ghế phụ và thở phù phù. Đường Tự Điểm nhìn bóng dáng của anh và vỗ lưng anh nói: “Lên xe đi, đứng đó không lạnh sao?... Cậu không lạnh nhưng mình lạnh rồi.”



Thể là Chu Hạo Lâm cũng lên xe, anh vặn chìa khóa rồi mở nhạc trong xe lên.



Thời điểm thế này có thêm âm nhạc nhẹ nhàng là thích hợp không gì bằng. Đường Tư Điềm quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhắm mắt, gò má nhìn nghiêng rất quyến rũ. Cô nhìn trái cổ của anh trượt lên trượt xuống, phút chốc trong lòng nổi lên cảm giác khác thường. Cô nhanh chóng quay đầu đi, vỗ gương mặt mình để bản thân bình tĩnh lại. “Chu Hạo Lâm, cậu nghỉ ngơi đi, mình gọi taxi về nhà.”



Chu Hạo Lâm khó khăn mở mắt ra, giữ chặt lấy tay cổ và nói: “Mình đưa cậu về.”



“Không cần.” “Cậu là con gái còn uống say nữa, một mình về nhà nguy hiểm lắm! Mình đưa cậu về.” “Không cần, không cần.” Đường Tư Điềm đẩy tay anh ra và mở cửa xe.



“Mình đưa cậu về!” Chu Hạo Lâm bỗng nhiên kéo mạnh, Đường Tư Điểm mất thăng bằng ngã vào người anh: “Á!” trán của cô đụng vào cằm anh, hai người đều kêu lên.



“Cậu không sao chứ?” Hai người đồng thanh hỏi người kia. Giây phút đó, trong mắt hai người chỉ chứa hình ảnh của nhau, từ từ, từ từ, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.



Phút chốc Chu Hạo Lâm hôn lên môi cô, sau đó hai người điên cuồng bắt đầu hôn nhau trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, càng chật hẹp càng kích thích hơn.



Rượu thật sự không phải thứ gì tốt, nó sẽ làm người ta lẫn lộn.



Rượu thật sự là thứ tốt, nó có thể đánh thức những suy nghĩ thực tế nhất trong lòng những người miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom