• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Quân Hôn Chớp Nhoáng Full dịch 2023 (116 Viewers)

  • quân hôn chớp nhoáng-483

Chương 483: Xem như chưa có chuyện gì xảy ra




Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời men theo khe hở của bức màn chiếu vào trong, nhưng khe hở không lớn nên dù cho bên ngoài trời đã sáng hẳn thì bên trong phòng vẫn còn tối mờ.



Phía trên giường là3bốn cái chân đang quấn vào nhau, quần áo ngổn ngang rơi vãi trên nền đất, cả căn phòng đều ngập tràn mùi tình ái. Đã qua giờ đi làm, có lẽ đêm qua hơi quá sức nên hai người đều không0có dấu hiệu tỉnh dậy, vẫn ngủ rất say. Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, trong căn phòng an tỉnh này tiếng chuông điện thoại càng trở nên ồn ào hơn. Đường Tư Điểm nhíu mày giơ tay chụp lấy5điện thoại phía bên gối, cổ thuận tay trượt qua, còn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nam xa lạ: “Chủ nhiệm Chu, hôm nay có cuộc họp do Giám đốc ngân hàng đích thân chủ4trì, sao anh vẫn chưa tới? Mọi người đang chờ anh đó.”



Đường Tư Điềm hơi sửng sốt một lát, gọi nhầm số? Cô mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy trên màn hình điện thoại hiện hai chữ “Trịnh Soái”. Trịnh Soái9không nghe trả lời nên liên tục gọi ở đầu dây bên kia: “Này, chủ nhiệm Chu, chủ nhiệm Chu?” Giây tiếp theo, Đường Tư Điềm giật mình ngồi dậy, cuống cuồng lay tỉnh Chu Hạo Lâm đang nằm bên cạnh. Chu Hạo Lâm nhìn thấy cô cũng mở to mắt ngây ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng. Đường Tư Điềm chỉ vào điện thoại rồi nhét điện thoại di động vào tay anh. Sắc mặt anh cứng đơ, anh ngồi bật dậy nghe điện thoại. Đó là một cảnh tượng như thế nào? Hai con người trần trụi nằm trên giường, xung quanh rất lạ lẫm, tường màu hồng nhạt, giường hình tròn, hai bên là gương, còn có phòng tắm trong suốt không thể bỏ qua kia nữa, đây là... Chu Hạo Lâm ấp úng cả buổi, cuối cùng cũng phun ra một cái cớ: “Đừng đợi tôi, tôi xảy ra tai nạn xe nhỏ... Đúng đúng đúng, đang vội xử lý nên quên gọi điện thoại về.” Thừa lúc anh ta đang nói chuyện điện thoại, Đường Tư Điềm vội vàng rời giường, nhặt nội y và áo khoác rơi vãi trên đất trốn nhanh vào nhà vệ sinh. Nhưng nhà vệ sinh đó được ngăn cách bằng thủy tinh trong suốt, chỉ cách vài lớp thủy tinh mà thôi, hoàn toàn xuyên thấu, cố xấu hổ không thôi đành dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào. Mở vòi nước, hứng nước vỗ lên mặt mình vài cái, bây giờ cô mới từ từ nhớ lại. Tối hôm qua cô và Chu Hạo Lâm đều uống say, lúc đó cô hơi có ấn tượng, nhưng sao lại vào khách sạn thì đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Đường Tư Điềm ơi là Đường Tư Điềm, cậu ấy là bạn trai của bạn thân mày, sao mày có thể làm ra chuyện này chứ? Nhớ lại cô thật sự không kìm nổi muốn mắng một câu, mẹ kiếp, bị hai chai rượu tây hại rồi! Sau khi chu Hạo Lâm nghe điện thoại xong vẫn còn ngồi ngây ngẩn trên giường, thật lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần. Không phải là đổi chỗ uống tiếp sao? Sao lại ngủ với nhau luôn rồi? Anh xốc chăn lên nhìn, não nề nhắm mắt lại, quả thực không đành lòng nhìn nữa.



Anh ngoảnh đầu đi, không dám nhìn vào toilet, vẫn đang nghĩ xem nên nói gì với Đường Tư Điềm. Anh là người đã có bạn gái, anh rất yêu Hạ Chí, anh theo đuổi Hạ Chí lâu như vậy, cực khổ như vậy, thật sự không muốn vì một phút sai lầm mà từ bỏ.



Đường Tư Điềm sửa soạn lại rất nhanh, cô cũng không thể đối mặt với chuyện này. Cô nhặt túi của mình lên và kéo cửa chuẩn bị đi. Cô chợt dừng lại và quay đầu nói một câu: “Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” “Rầm”, cửa đóng lại, Đường Tư Điềm đi rồi, Chu Hạo Lâm ấn chặt huyệt thái dương, buồn phiền khẽ gầm lên. Lúc ra khỏi khách sạn, cô gái lễ tân gọi anh ta lại: “Này, là anh ở phòng 303 đúng không? Có phải anh muốn trả phòng không? Vẫn còn tiền thế chấp trả lại cho anh.” Chu Hạo Lâm cào cào tóc, quay đầu bước tới quầy lễ tân, lấy thẻ phòng ra: “Ừ, trả phòng.”



Cô lễ tân nhận lại thẻ phòng và nói: “Mời anh đợi một lát nhé, để tôi bảo dì lao công đi kiểm tra phòng một chút.”



Cũng không biết tại sao Chu Hạo Lâm bỗng chốc đỏ mặt. Anh ngượng ngùng sờ mặt mình, nhìn mình trong chiếc gương bên cạnh, nếu mà đỏ mặt như Hạ Chí thì nhục quá đi mất. Anh lại ấp úng hỏi: “Vậy... người đi cùng tôi lúc đó, cô ấy... cô ấy có nói gì không?” Cô lễ tân lắc đầu: “Không có.”



So sánh với nhau, vẻ mặt cô lễ tân bình tĩnh, giống như đã thấy cảnh này nhiều rồi, ngược lại Chu Hạo Lâm nhăn nhó giống như đàn bà, còn là một người đàn bà chưa trải sự đời.



“Được rồi ạ, đây là hai trăm tệ tiền thế chấp của anh, mời nhận cho.” Chu Hạo Lâm gật đầu rồi vội vàng đi mất. Ra đến ngoài cửa, mặt trời bên ngoài cực kỳ chói mắt, chói đến nỗi làm anh đau đầu. Sở túi thấy trống không, vì thế anh xoay người qua tiệm tạp hóa bên cạnh mua một gói thuốc lá. Chu Hạo Lâm ngồi ở góc tường hút thuốc, nhìn thấy tên đường lớn ngựa xe dập dìu, người đến người đi như bình thường, anh bỗng cảm thấy bản thân giống như một con khỉ trong đoàn xiếc, mục đích tồn tại của anh là để bị người khác chế giễu.



Khách sạn này sát vách với quán bar, xe của anh đậu ở phía trước. Anh không nhớ nổi tối qua làm sao mình lại dẫn Đường Tư Điềm vào khách sạn này. Có phải mặt viết đầy chữ ham muốn không, có phải mặt còn in đầy vết son môi không? Có phải ngay ở cửa lớn mà quần cũng chưa kéo lên không? Anh thật sự không dám nghĩ nữa. Chưa từng có lúc nào anh ghét bỏ bản thân mình đến thế. Anh gọi điện thoại cho Hạ Chí: “Buổi trưa cùng ăn cơm không?” “Buổi trưa? Có chuyện gì sao?”



“Không có, hôm qua lúc dạo phố không phải em nói dạ dày hơi đau sao? Đau dạ dày không thể xem thường, ăn cháo là tốt cho dạ dày nhất, anh dẫn em đi ăn cháo nhé.”



Hạ Chí nghe vậy thì áy náy nói: “Xin lỗi anh về chuyện hôm qua. Em biết em làm như thế nhất định khiến anh rất mất mặt, nhưng em thật sự không cố ý. Em chỉ cảm thấy đồ của mình thì mình tự mua lấy, trong lòng sẽ yên ổn hơn. Khi về nghĩ lại em cũng cảm thấy mình quá cố chấp, là em sai, anh đừng để trong lòng.”



Trong phút chốc Chu Hạo Lâm không biết nên trả lời thế nào. Vì chuyện xích mích nhỏ này mà hôm qua anh tìm Đường Tư Điềm uống rượu giải sầu. Mà bây giờ Hạ Chí lại xin lỗi anh vì chuyện hôm qua. Anh cảm thấy mình quả thật không phải người nữa rồi.



“Còn nữa, về chuyện nhẫn, em đã đeo một chiếc rồi, chiếc đó là đeo cặp với Tư Điềm. Em không muốn Tư Điềm nghĩ em trong sắc khinh bạn. Thật ra không nhất định phải đeo nhẫn, chúng ta có thể đeo đồ đôi khác, ví dụ như đồng hồ, đồ trang sức nữa. Hay là hôm khác chúng ta lại đi trung tâm mua sắm, xem có đồ đôi nào hợp thì cùng nhau mua? Lần này nhất định em không giành trả tiền với anh nữa, được không?”



Chu Hạo Lâm nghe tới mức lòng sắp vỡ nát, hít thở vài hơi mới nói: “Hạ Chí, em đối xử với anh tốt quá! Chuyện hôm qua em không sai, là lỗi của anh, anh quá gia trưởng.”



“Ha ha, chúng ta đừng nói sai hay đúng nữa, chỉ là việc nhỏ nhặt thôi mà.” “Đúng, việc nhỏ nhặt, ha ha.” Chu Hạo Lâm cười yếu ớt, anh cảm thấy vô cùng tự trách và hối hận vì hành vi của mình.



“Thời gian buổi trưa chỉ ngắn thể, anh cũng bận, đừng chạy qua đây nữa. Dạ dày của em thật sự không sao, hôm nay không còn đau nữa rồi.” “Được, vậy tan làm anh qua đón em.” “Không cần, hôm nay em phải tăng ca. Cuối tháng nên bận đủ thứ.”



“Vậy anh đưa đồ ăn tối cho em. Đừng từ chối anh nữa Hạ Chí, anh rất nhớ em.”



Hạ Chí cười: “Ha ha, được. Quyết định vậy nhé.”



Cúp máy xong, Chu Hạo Lâm nhắm mắt lại. Anh thật sự rất nhớ Hạ Chí, anh không thể tưởng tượng được cảm giác mất đi cô sẽ như thế nào. Anh cảm thấy mình không thể chịu đựng được nỗi đau đó. Nhưng anh đã làm chuyện không thể tha thứ như vậy, hơn nữa Đường Tư Điểm còn là bạn tốt nhất của Hạ Chí. Ngay cả bản thân anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.



Trợ lý Trịnh Soái lại gọi điện thoại tới: “Chủ nhiệm Chu, cuộc họp kết thúc rồi. Giám đốc ngân hàng bảo sau khi anh về thì báo cáo riêng cho ông ấy về bộ phận của anh.” “Ừ, Giám đốc ngân hàng không nói gì chứ?” “Giám đốc ngân hàng hỏi tình hình của anh, tôi nói anh không sao ông ấy mới yên tâm. Ông ấy nói anh yên tâm giải quyết đi. Chủ nhiệm, chuyện bên đó anh giải quyết thế nào rồi?”



“Chuyện nhỏ thôi, giờ tôi về ngay.”



“Vâng, được.”



Chu Hạo Lâm đứng lên, ném đầu thuốc lá rồi đi về phía xe của mình. Anh ngồi vào xe và phát hiện một chiếc áo khoác màu xám đậm đang nằm trên ghế phụ. Anh khom lưng nhặt lên kiểm tra, đây là áo khoác của Đường Tư Điểm. Anh thở dài nặng nề rồi lật đật lấy ra một cái túi nilon và bỏ áo khoác vào trong túi, sau đó lại nhét vào hộc để đồ ở bên dưới ghế.



Về đến ngân hàng, anh lấy cái túi ra, kẹp cái túi dưới nách như kiểu có tật giật mình, sợ bị người khác nhìn thấy.



“Trịnh Soái, có giấy ghi chuyển phát nhanh không?”



“Có, muốn gửi dịch vụ nào, Thuận Phong hay là EMS?” “Cái nào nhanh nhất ấy.”. “À, vậy Thuận Phong đi. Anh đưa đồ đây tôi gửi giúp cho.” Chu Hạo Lâm từ chối dứt khoát: “Không cần, cậu đưa tôi giấy ghi là được, khi nào thì họ qua đây lấy?”



Trịnh Soái cảm thấy rất kì lạ, mấy chuyện nhỏ nhặt này trước giờ đều do cậu ta đi làm mà: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì mỗi ngày vào chín giờ sáng và bốn giờ chiều Thuận Phong đều qua ngân hàng.”



Trịnh Soái thấy cái túi mà anh kẹp rất cẩn thận thì tò mò hỏi: “Chủ nhiệm, đây là cái gì vậy?” “Không có gì, đừng hỏi nhiều.”



“Vậy anh cần hộp giấy không?” “Cần.”



Trịnh Soái thật sự rất nghi ngờ, luôn chú ý món đồ anh đang kẹp dưới nách.



“Đừng nhìn nữa, làm việc của cậu đi!”



“Vâng.” Trịnh Soái nghĩ thầm, hôm nay thật sự rất kì lạ. Người Chủ nhiệm Chu không những có mùi rượu mà còn có mùi thuốc lá, hơn nữa anh cũng chưa cạo râu. Thế là cậu ta lại nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Chủ nhiệm Chu, không phải là anh uống rượu rồi lái xe chứ?”



Đến lúc này Chu Hạo Lâm mới nhận ra sự lôi thôi của mình, anh cẩn thận ngửi, thật sự có mùi. Nếu để thể này đi gặp Giám đốc ngân hàng thì chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ qua cho anh. Anh chán nản nói: “Đã bảo cậu đừng hỏi nhiều mà.” Anh cầm túi đồ đi vào phòng làm việc của mình, việc đầu tiên là khóa cửa lại.



Anh đứng phía trước bàn làm việc, nhìn bóng mình qua cánh cửa kính trên giá sách, mặt mũi bẩn bẩn, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Anh đột nhiên cầm cái túi lên rồi đập mạnh xuống đất. Nhưng mà anh cũng chỉ dám đóng cửa trút giận một chút, trút giận xong anh vẫn phải ngoan ngoãn nhặt cái túi lên, bỏ vào hộp giấy và dùng băng keo dán vài vòng, anh bọc túi đồ rất kín kẽ.



Anh cũng không dám hỏi ai mà lên mạng tìm địa chỉ công ty Hoa Mẫu để gửi đồ qua cho Đường Tư Điềm. Nói anh không có trách nhiệm cũng được, nói anh không có lương tâm cũng được, anh thật sự hy vọng như Đường Tư Điềm nói, hai người đều coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom