Sao anh lại bỏ mặc tôi như vậy chứ...?”
Kiều Tâm Duy cảm thấy rất uất ức, nước mắt đảo quanh viền mắt.
Lần đầu bị bỏ rơi vô cớ sau là sau khi hai người đăng ký kết hôn, lần này lại là trước khi động phòng.
Câu nói kia của Giang Hạo lại khiến lòng cố lạnh lẽo ---
- “Bởi vì tôi thật sự cần một người phụ nữ để hoàn thành nhiệm vụ với cha mẹ đang nóng lòng muốn con trai kết hôn”
---
- “Kiều Tâm Duy sinh ra trong gia đình bình thường, so với những tiểu thư gia đình quyền thế khác mà nói, cô ấy có thể chịu được cực khổ, không gây phiền phức cho tôi”
---
- “Cho dù không phải cô ấy thì cũng sẽ có người khác thôi, tuy rằng tình cảm của tôi với cô ấy không thể nói là yêu, nhưng tôi rất thích tính cách lỗ mãng của cô ấy.
Tôi nghĩ cô ấy cũng vậy, đúng lúc cần một người chồng ưu tủ để thể hiện với gia đình.
Không yêu lại càng tốt, không nhớ thương, không bám dính, không làm phiền tôi.
Cả hai đang đi theo nhu cầu của mình, không có gì là công bằng hay bất công ở đây cả.”
Càng nghĩ càng thấy mình đáng thương, người đàn ông kia đã nói rõ như vậy mà cô lại còn ngọt ngào đón hùa theo anh, thậm chí còn thấy trống vắng khi anh bỏ đi.
“A...”
Kiều Tâm Duy cười tự giễu, ôm chặt chăn che lấy cơ thể mình, cô không nên ôm bất cứ hi vọng nào với người đàn ông này.
Bất cứ, hi vọng nào! “Tâm Duy, các con sắp qua hả?”
Vừa thấy điện thoại của Kiều Tâm Duy, Hạng Linh vội vàng nói: “Ai, mẹ còn chưa chuẩn bị gì, tuyết lớn nên ba mẹ còn đang nghĩ phải đi chợ thế nào đây, không biết hôm nay có mẻ rau mới nào không.”
“Mẹ”
Kiều Tâm Duy cắt lời bà, ấp úng nói: “Mẹ, đừng đi chợ làm gì, Giang Hạo, anh ấy...
anh ấy có việc gấp ở quận đội, mới sáng sớm đã đi rồi.”
“Cái gì?”
“Hôm nay Giang Hạo không đi được, nếu không con về một mình nhé?”
Bên kia điện thoại không có tiếng đáp, vừa định nói tiếp thì giọng của Hạng Linh đã từ hưng phấn trở thành chán nản: “Làm gì có chuyện lại mặt mà chỉ có con gái về, ổi, Giang Hạo bận đúng lúc thật...
Tâm Duy à, nếu không thì đợi Giang Hạo xử lý xong chuyện bên quân đội rồi hai đứa cùng về.
Dù sao hôm nay cũng không tiện ra ngoài mua đồ, ba mẹ chưa chuẩn bị gì hết.”
Có câu nói, không ai hiểu con bằng mẹ, nhưng làm con gái, Kiều Tâm Duy cũng hiểu mẹ mình, nghe giọng nói không vui của mẹ, cô cảm thấy áy náy: “Mẹ, Giang Hạo không nói lúc nào mới giải quyết xong, có thể một ngày, có thể ba ngày, hoặc dài hơn.”
Hạng Linh không trả lời, chỉ thở dài một tiếng.
Con gái cưới chồng, ngày lại mặt mà không có con rể, đây là chuyện gì cơ chứ? “Mẹ, con xin lỗi.
Đợi Giang Hạo xong chuyện thì bọn con sẽ về, mẹ giải thích với ba giúp con nhé, được không?”
“Có thể không được à?”
Hạng Linh hỏi ngược lại: “Bây giờ chỉ đành thế thôi, bên ba con thì dễ rồi, nhưng cái miệng của cổ con, khó lắm mới chặn được, giờ thì hay rồi...
Thôi, không sao, Giang Hạo có việc thì chịu thôi, cuộc sống sau này của hai đứa còn dài, con nên nghĩ thoáng một chút, đừng tức giận với nó vì chuyện này, cứ nhìn một chút thì dễ sống hơn, bến ba mẹ thì đừng để ý, biết chưa?”
Lúc bị Thẩm Lộ sỉ nhục ở tiệc cưới, cô không khóc; bị mẹ chồng đối xử lạnh nhạt lúc ở nhà họ Giang, cô không khóc; lúc nãy Giang Hạo bỏ đi, cô cũng không khóc vì đấy không phải là điều có thật sự quan tâm.
Nhưng nghe câu khuyên bảo cầu xin của mẹ, cố nhịn không nổi nữa, cố gắng kìm lại nói: “Mẹ, con biết rồi, con cúp máy trước nha.”
Điện thoại vừa cúp xong, nước mắt cứ túa ra mãi, cuộc hôn nhân khó hiểu đột ngột đã thay đổi cuộc sống của cô.
Bình luận facebook