Một tuần không có tin tức gì của Giang Hạo, cơn giận của Kiều Tâm Duy cũng giảm dần, bởi vì không tìm được người trút giận, sự lo lắng của cô cũng mất triệt, vì Giang Hạo từng nói, không có tin nghĩa là anh vẫn an toàn.
Cô vẫn giống như trước khi kết hôn, trước kia thế nào thì bây giờ thế đây, chỉ có một sự thay đổi duy nhất là cô đã rời khỏi nhà họ Cảnh, không cần phải lúng túng khi ở chung với Cảnh Thượng nữa.
Kiều Tâm Duy vẫn đi làm như ngày thường.
Nhưng kết hôn rồi thì thân phận cũng khác đi, đồng nghiệp nghe tin cố gả cho một Thủ trưởng quan nhị đại thì lập tức thay đổi cách đối xử, khen cô không ngừng.
Nhưng hiện thực trào phúng này lại chẳng thay đổi chút nào.
“Oa, hôm nay vợ Thủ trưởng của chúng ta đi làm sớm thật”
Tiếu Mật cởi áo lông đen dày để lộ dáng người khêu gợi: “Tâm Duy, nếu mình là cậu thì mình đã từ chức rồi, ngày nào cũng phải chen chúc trên tàu điện ngầm, mệt muốn chết.
Hôm nay mình bị một thằng biến thái ăn đậu hũ, giận muốn điên người luôn”
Kiều Tâm Duy tự động bỏ rơi câu đầu của Tiếu Mật: “Sao cậu không xử hắn?”
Tiếu Mật vén mái tóc gợn sóng của mình: “Mình cũng muốn, nhưng nhiều người quá, mình không biết nhắm vào chân ai để giẫm! Ôi, cậu sướng nhất rồi, đi mấy bước là tới công ty, lời ông cha ta lúc nào cũng đúng, làm tốt không bằng gả tốt”
Nói xong, Tiếu Mật kề sát tai nói: “Tâm Duy nè, chúng ta làm việc với nhau lâu rồi, trước đây mình thường giúp cậu khi cậu mới vào làm đó, có nhớ không, cậu nói chồng cậu để ý vài người tốt giúp mình nhé, mình cũng muốn làm quân tẩu”
Kiều Tâm Duy cười lúng túng, chẳng trách Tiểu Mật luôn đi muộn lại cố ý đến sớm, hóa ra là tìm cơ hội nói mấy câu này với cô: “Chị Tiếu Mật, em biết rồi”
“Ừm, cậu nhớ là được rồi, sau này cậu bạn thì cứ giao việc cho mình, mình sẽ làm cho”
Kiều Tâm Duy cười cười không nói gì, vì Giang Hạo mà giá trị con người cố tăng vọt, ngay cả Tiếu Mật không xem ai ra gì cũng đến nịnh bợ này.
Lúc này các đồng nghiệp khác cũng đến, Tiếu Mật nói: “Mình đi làm việc đây”
Sau khi các đồng nghiệp vào, Nguyễn Tấn cũng đến, anh vội vàng đến trước bàn Kiều Tâm Duy, nói khẽ: “Tâm Duy, bác gái gọi điện cho tôi bảo Giang Hạo bị thương, nói em mau đến quân đội”
Kiều Tâm Duy sững sờ, không kịp phản ứng: “Ở? Bác gái nào?”
“Mẹ chồng em đó.”
Cô càng khó hiểu, thậm chí không biết phải nói gì: “Sao bà ấy không gọi cho tôi mà lại gọi cho anh?”
Nguyễn Tấn suy đoán: “Chắc là gọi xin nghỉ giúp em luôn”
“..
Tôi còn khá nhiều việc phải làm, có thể không đi được không?”
Đây là lời thật lòng, ngoài việc cảm thấy không được tôn trọng vì mẹ chồng không nói gì đã trực tiếp gọi cho Nguyễn Tấn, thì cô còn cảm thấy Giang Hạo bị thương không nặng, bởi vì anh không hề gọi cho cô.
Nguyễn Tân đau đầu: “Nhưng bác gái bảo rất gấp, hơn nữa đã có xe đợi dưới lầu rồi.”
“.”
Tốc độ nhanh thật đấy, xin cho cô nói thầm một cầu
- Bà già này vừa đi vừa hát à? “Phải đi mấy ngày? Tôi chưa chuẩn bị gì hết, không mang theo đồ”
“Thế em gọi mẹ chồng em hỏi xem?”
Nguyễn Tấn là người thông minh, nhìn vẻ mặt không vội và giọng điệu miễn cưỡng của cô, anh tốt bụng hỏi: “Em và A Hạo không sao chứ? Có gì với...
gia đình cậu ấy không?”
“Tôi lại rất muốn xảy ra chuyện đấy.”
Kiều Tâm Duy không muốn nói nhiều, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà họ Giang: “Tôi đi đây, Vân Thanh biết hết công việc của tôi, có gì cứ gọi cho tôi.”
“Được, xe đợi ở cửa, em xuống là thấy ngay”
Bình luận facebook