• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quân hôn: tổng giám đốc thô bạo của tôi (4 Viewers)

  • Chương 17

Thời điểm Nguyên Thâm đưa cô về đến nhà, Dịch Tân còn chưa về. Nhà cửa rất lớn, lúc có anh, cô vội vàng ứng phó anh thật không biết rằng, không có anh ở nhà, trong lòng kia cứ một tầng lại một tầng trống rỗng dâng lên. Bởi vì, lúc có anh ở trong này, cô rõ ràng biết mình ở trong này để ứng phó anh; anh không có ở nơi này, cô không biết mình tồn tại thế nào ở trong nhà này. Tìm không thấy trạng thái tồn tại của chính mình?

Nghĩ tới đây, trong lòng Tân Hoành xẹt qua tự giễu, cho dù là hai mươi tuổi trước cái ngày khổ sở kia, cô tuyệt đối cũng không phải như bây giờ. Hai mươi tuổi trước kia, cô vì có thể để cho trạng thái sinh tồn càng tốt, một mực cố gắng. Hai mươi tuổi về sau, cô lại buông tha đều nói không tiến, bởi vì đã không có hi vọng đấu tranh, cũng không sao cả buông tha rồi.

Không, nói như vậy là không công bằng. Cô ở cùng một chỗ với anh, cô cũng không hoàn toàn là cùng anh tranh cao thấp một hồi, nhất định là một hồi kia, hậu quả thảm thiết khiến cô nghĩ lại mà kinh; một hồi kia, anh triệt để bẻ gãy đôi cánh của cô, từ đó cô đánh mất trái tim.

Trái tim kia, cũng từng có hi vọng, có đấu tranh, có yêu, mất trái tim, cái gì cô cũng đều không có nữa rồi.

Anh để cô ở nhà, một mình đi ra ngoài, cô một mực chờ anh, trong lòng hoài nghi không yên. Bởi vì ôm hy vọng quá lớn vào tương lai, mà lại hoàn toàn không có tin tưởng, cho nên không yên. Thời gian không yên rất khó chịu, nhưng cô lại bởi vì trái tim kỳ vọng, vẫn cứ ngồi ở chỗ kia, đợi anh, đợi anh về cho cô một câu trả lời.

Đến tận buổi tối, Dịch Tân cũng không trở về; mãi đến sáng ngày thứ hai, anh cũng không về; ngày hôm sau, ngày thứ ba. . .Cô cũng là tự mình hiểu được, thì ra không yên có thể rơi xuống theo chờ đợi. Không phải vì đợi đáp án, mà là quá trình chờ đợi, không yên liền bay đi hết, thay vào đó là tuyệt vọng.

Tại sofa trong phòng anh, cô vẫn ngồi đó đợi, đợi anh ba ngày. Ba ngày trước, cô nói với anh cô mang thai, anh ném cô ở nhà, rời đi. Trọn vẹn ba ngày, cô không nhìn thấy anh, cũng không đợi anh đôi câu vài lời. Cô là người hiểu chuyện, biết đây là câu trả lời của anh.

Anh không cần đứa nhỏ này, cho dù anh không nói gì, nhưng anh đã thật sự nói cho cô rồi. Anh không cần đứa nhỏ này, mặc kệ cô muốn bao nhiêu. Bao nhiêu luân hồi giống nhau, cực kỳ giống hai mươi năm trước.

Hai mươi năm trước, mẹ Tân Hoành- Du Tiểu Nghi mang thai cô, cũng như vậy, đặt toàn bộ hy vọng vào cô, nhưng mà cha cô Tân Hạo lại không muốn cô.

Tân Hoành nghĩ, có lẽ cô phải thật sự mạnh mẽ mới có khả năng sinh đứa nhỏ cho anh, giống như Du Tiểu Nghi, khăng khăng cố chấp sinh cô ra, không để ý tới ý nguyện của Tân Hạo.

Chính là sau này? Tân Hạo lưu trong trí nhớ của cô một mảnh trời đen kịt, ảm đạm không ánh sáng, trong đầu cô hai mươi năm toàn bộ đều là cố gắng thoát khỏi ông ta. Kinh nghiệm đau đớn đời trước ở đó, Tân Hoành muốn tránh, cô chọn một con đường khác. . .thay quần áo, đi bệnh viện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom