Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Buổi chiều ngày thứ tư, Dịch Tân trở lại, đi đường mệt nhọc, gương mặt không dấu được sự mệt mỏi. Vào cửa, cũng không dừng lại, trực tiếp bước nhanh lên gác, đi tới phòng ngủ chính. Trong phòng không có ai, lão quản gia đi ở phía sau nơm nớp lo sợ.
“Thiếu phu nhân đâu?”
Anh trầm giọng hỏi, một phút kia, thật sự anh đã nhìn thấy tờ giấy A4 được đặt ở trên bàn. Anh cũng không qua lấy, vẫn đứng ở chỗ cũ, đưa lưng về phía lão quản gia, hỏi ông.
“Thiếu phu nhân nhốt mình ở trong phòng ba ngày, sáng nay mới ra khỏi cửa.”
“Cô ấy đi đâu?” Anh cũng không muốn nhìn tờ giấy mà cô để lại kia, thà rằng cứ hỏi lão quản gia. Thật ra trong lòng anh đã rõ, lão quản gia cũng không biết đến tờ giấy kia.
“Thiếu phu nhân nói, ngày muốn cô ấy quyết định, cô ấy sẽ theo ý ngài xử lý một chuyện.” Thanh âm lão quản gia có chút run. Ông đi theo vào cửa, trong lòng liền có cảm giác bất an, nhưng vẫn không chế tốt được cảm xúc, lúc này, cuối cùng cũng không khống nhịn được gió bão tạp vào mặt, tay nắm thành đấm, trong phòng yên tĩnh đến phát sợ khiến người ta còn có thể nghe được rõ ràng tiếng khớp xương phát ra.
“Cút!”
Lão quản gia cuống quít lui ra. Cuối cùng anh cũng bước chân, đi tới chỗ tờ giấy kia. Rõ ràng chỉ là vài bước chân, anh lại cảm thấy hết sức nặng nề, đi tới rất mệt mỏi. Thậm chí khi đến nơi, anh cũng không có sức lực cầm tờ giấy kia lên. Chỉ cúi đầu, nhìn nét chữ in thể Tống (nhà Tống) cực kỳ chói mắt —— đơn xin ly hôn.
Lúc đó, Tân Hoành đang ở trong phòng bệnh ở một bệnh viện tráng lệ. Cô vừa mới phẫu thuật, bác sĩ nói cho cô lần nữa, tình trạng của cô thật sự không cần thiết phải nằm viện. Nhưng cô nghĩ, hiện tại ngoài bệnh viện cô cũng không biết nên đi đâu. Đơn giản, tạm thời ở ngay tại bệnh viện. Lại gọi điện tới công ty giúp việc gia đình, nhờ bọn họ cho tới một người giúp việc lớn tuổi một chút. Người nói trong điện thoại, thật sự là một người giúp việc, để cho người đến chăm sóc phụ nữ vừa mới sinh con xong. (Ở đây nói là nguyệt tẩu nhưng mình không nghĩ dịch đc thành cái gì nên để là người giúp việc, nguyệt tẩu là những người chuyên chăm sóc bà đẻ thì phải ==!!)
Cô cười khổ, cho dù là ở trong điện thoại, cô cũng không muốn nói cho người khác biết, cô không có con rồi. Cô nằm ở trên giường, lúc này cũng thấy hơi mệt, ba ngày không ngủ, lại mới làm phẫu thuật, không bao lâu đã ngủ.
Đang ngủ mơ mơ màng màng nghe được tiếng có người gõ cửa, cô dậy mình tỉnh dậy, cứ nghĩ là người giúp việc tới, liền đứng dậy ra mở cửa. Cửa chậm rãi mở ra, người xuất hiện trước mặt cô, lại khiến cô ngạc nhiên —— Dịch Tân. Anh ở đây, quả thật cô không thể tưởng tượng được.
Rõ ràng đã đợi anh ba ngày, ở yên một chỗ chờ anh. Anh cũng không xuất hiện, bây giờ, lại có thể đến đây tìm cô. Dịch Tân gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt gằn đầy tơ máu, không biết là bởi vì mệt nhọc hay bởi một kích động gì khác. Mặt anh kéo căng ra , đúng là phần lớn thời điểm anh cũng đều có cái dạng mặt này.
Tân Hoành nhìn không ra anh có cái gì không vừa ý. Ánh mắt của anh nhanh chóng căng nghẽn lại, giống như một con dã thu đang cảnh giác. Ánh mắt nhìn từ gương mặt trắng xanh của cô, nhìn xuống bụng cô.
Cô mặc áo ngủ, rộng rãi, nếu nhìn bên ngoài, sẽ không nhìn thấy gì. Tân Hoành nhìn theo tầm mắt của anh, cũng nhìn xuống phía dưới bụng mình. Nhưng rất nhanh ngẩng đầu lên, nhìn lại anh, cười nhẹ, nụ cười kia có ý cười nhạo mà cũng có ý tự giễu, “Yên tâm, đã không còn.”
“Thiếu phu nhân đâu?”
Anh trầm giọng hỏi, một phút kia, thật sự anh đã nhìn thấy tờ giấy A4 được đặt ở trên bàn. Anh cũng không qua lấy, vẫn đứng ở chỗ cũ, đưa lưng về phía lão quản gia, hỏi ông.
“Thiếu phu nhân nhốt mình ở trong phòng ba ngày, sáng nay mới ra khỏi cửa.”
“Cô ấy đi đâu?” Anh cũng không muốn nhìn tờ giấy mà cô để lại kia, thà rằng cứ hỏi lão quản gia. Thật ra trong lòng anh đã rõ, lão quản gia cũng không biết đến tờ giấy kia.
“Thiếu phu nhân nói, ngày muốn cô ấy quyết định, cô ấy sẽ theo ý ngài xử lý một chuyện.” Thanh âm lão quản gia có chút run. Ông đi theo vào cửa, trong lòng liền có cảm giác bất an, nhưng vẫn không chế tốt được cảm xúc, lúc này, cuối cùng cũng không khống nhịn được gió bão tạp vào mặt, tay nắm thành đấm, trong phòng yên tĩnh đến phát sợ khiến người ta còn có thể nghe được rõ ràng tiếng khớp xương phát ra.
“Cút!”
Lão quản gia cuống quít lui ra. Cuối cùng anh cũng bước chân, đi tới chỗ tờ giấy kia. Rõ ràng chỉ là vài bước chân, anh lại cảm thấy hết sức nặng nề, đi tới rất mệt mỏi. Thậm chí khi đến nơi, anh cũng không có sức lực cầm tờ giấy kia lên. Chỉ cúi đầu, nhìn nét chữ in thể Tống (nhà Tống) cực kỳ chói mắt —— đơn xin ly hôn.
Lúc đó, Tân Hoành đang ở trong phòng bệnh ở một bệnh viện tráng lệ. Cô vừa mới phẫu thuật, bác sĩ nói cho cô lần nữa, tình trạng của cô thật sự không cần thiết phải nằm viện. Nhưng cô nghĩ, hiện tại ngoài bệnh viện cô cũng không biết nên đi đâu. Đơn giản, tạm thời ở ngay tại bệnh viện. Lại gọi điện tới công ty giúp việc gia đình, nhờ bọn họ cho tới một người giúp việc lớn tuổi một chút. Người nói trong điện thoại, thật sự là một người giúp việc, để cho người đến chăm sóc phụ nữ vừa mới sinh con xong. (Ở đây nói là nguyệt tẩu nhưng mình không nghĩ dịch đc thành cái gì nên để là người giúp việc, nguyệt tẩu là những người chuyên chăm sóc bà đẻ thì phải ==!!)
Cô cười khổ, cho dù là ở trong điện thoại, cô cũng không muốn nói cho người khác biết, cô không có con rồi. Cô nằm ở trên giường, lúc này cũng thấy hơi mệt, ba ngày không ngủ, lại mới làm phẫu thuật, không bao lâu đã ngủ.
Đang ngủ mơ mơ màng màng nghe được tiếng có người gõ cửa, cô dậy mình tỉnh dậy, cứ nghĩ là người giúp việc tới, liền đứng dậy ra mở cửa. Cửa chậm rãi mở ra, người xuất hiện trước mặt cô, lại khiến cô ngạc nhiên —— Dịch Tân. Anh ở đây, quả thật cô không thể tưởng tượng được.
Rõ ràng đã đợi anh ba ngày, ở yên một chỗ chờ anh. Anh cũng không xuất hiện, bây giờ, lại có thể đến đây tìm cô. Dịch Tân gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt gằn đầy tơ máu, không biết là bởi vì mệt nhọc hay bởi một kích động gì khác. Mặt anh kéo căng ra , đúng là phần lớn thời điểm anh cũng đều có cái dạng mặt này.
Tân Hoành nhìn không ra anh có cái gì không vừa ý. Ánh mắt của anh nhanh chóng căng nghẽn lại, giống như một con dã thu đang cảnh giác. Ánh mắt nhìn từ gương mặt trắng xanh của cô, nhìn xuống bụng cô.
Cô mặc áo ngủ, rộng rãi, nếu nhìn bên ngoài, sẽ không nhìn thấy gì. Tân Hoành nhìn theo tầm mắt của anh, cũng nhìn xuống phía dưới bụng mình. Nhưng rất nhanh ngẩng đầu lên, nhìn lại anh, cười nhẹ, nụ cười kia có ý cười nhạo mà cũng có ý tự giễu, “Yên tâm, đã không còn.”
Bình luận facebook