Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Tân Hoành cứng đờ. Đúng vậy, cô chỉ sốt ruột hỏi thời gian của chuyến bay gần nhất, thế nhưng không hỏi là đi đâu . . .
Lão nhân thấy cô như vậy, vội ngượng ngùng cười, nói, "Không có gì đâu, ta chỉ tùy tiện hỏi thế thôi."
Đôi môi Tân Hoành khẽ nhếch, "Ông chờ một chút, cháu phải xem lại mới có thể trả lời ông được."
Cô nói xong, mở bao ra, lấy tấm vé máy bay Điền Tĩnh đã mua cho cô ra rồi nhìn vào, sau đó trả lời, "A, Paris."
Cô cúi đầu tập trung nhìn vào tấm vé máy bay nên không để ý thấy ánh mắt của lão nhân bỗng nhiên ngưng lại, nhìn cô một cách trìu mến, như là đột nhiên nhớ lại hồi ức nào đó. Ông lão cố gắng làm cho giọng nói không quá kích động, "Paris a. Thật hay. Cháu cũng đi đến Paris"
Tân Hoành ngẩng đầu, cười, "Ông đi một mình, không có mang theo đồ đạc gì sao?" Cô vừa nói , vừa nhìn xung quanh ông. Lão nhân này lại không có mang theo hành lí, làm có cô phần kinh ngạc.
"Ta. . ." Lão nhân cười gượng, "Chỉ là đột nhiên nghĩ nên đi Paris một chuyến."
Tân Hoành suy nghĩ một chút, kịp phản ứng, "A, Ông có thân nhân ở Paris sao?"
"Đúng vậy. Cháu ngoại của ta đang ở Paris. Ta muốn đi tìm con bé." Lão nhân chậm rãi nói, con ngươi vẫn chăm chú nhìn gương mặt Tân Hoành.
Tân Hoành gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Lão nhân lại hỏi, "Còn cháu? Cháu đi qua Paris chơi sao? Hiếm có cô gái nào đi chơi lại mang ít hành lí như cháu nha."
Tân Hoành nghe xong, mới hốt hoảng nhớ ra hiện tại bây giờ bản thân mình chỉ mang theo duy nhất một cái bao. Người ở bên ngoài nhìn vào, một cô gái xuất ngoại nhưng chỉ mang duy nhất một cái túi, đúng thật có chút lạ lùng.
Không phải cô chỉ mang theo một cái túi, cô còn dẫn theo đứa nhỏ. . .
Cô mềm lòng, cười nói, "Đây đã là tất cả những vật dụng cần thiết của cháu rồi. Có muốn nhiều hơn cũng không được."
Khi nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, bản thân cô lại cảm thấy rất vui. Nhưng những cảm giác này cô lại không thể nói nên lời, lại cảm thấy có chút thê lương.
Sắc mặt của lão nhân có chút trầm xuống. Thế nhưng, chẳng mấy chốc lại như cũ. Ông vừa muốn nói gì đó, lại nghe chuông điện thoại di động trong túi vang lớn. Chân mày ông lập tức nhíu lại, thể hiện rõ sự không vui.
Tân Hoành thấy tình trạng đó, chỉ cười, nói, "Ông cứ tự nhiên." Liền đi chỗ khác.
Lão nhân thấy vậy, sắc mặt càng trầm hơn. Vậy mà tiếng chuông vang mãi không chịu ngưng, ông có chút bực bội lấy ra. Thấy trên màn hình là "Cố Khanh" hai chữ, sắc mặt lúc này mới nguôi giận mà bắt điện thoại, nói, "Chuyện gì?"
"Ba à, đã tra được thông tin rồi."
Lão nhân này, chính là ba của Cố Khanh, Cố Viễn Chi.
Cố Viễn Chi nghe xong lời này, liền nhìn về phía Tân Hoành. Thấy cô khẽ cúi đầu, ông nói khẽ vào điện thoại, "Chờ một chút." Rồi đi đến trước mặt Tân Hoành, ôn hòa cười, nói, "Ta đi trước để tiếp điện thoại, nếu như cháu không chê, một lát trên đường, chúng ta cùng nhau làm bạn."
Tân Hoành thấy vẻ mặt ấm áp của ông, cuống quít nói, "Vậy thì cháu phải làm thế nào? Ông đi nghe điện thoại, cháu ở đây chờ ông cùng làm thủ tục lên máy bay?"
Cố Viễn Chi gật gật đầu, lúc này mới bước nhanh. Lúc này, nét cười trên mặt bỗng nhiên không còn nữa, nói vào điện thoại, "Tình hình thế nào?"
Đầu kia hơi do dự, cuối cùng đáp, "Ba, Tân Hoành cô ấy. . . Không phải là con gái ruột của Tiểu Nghi."
Lão nhân vốn dĩ khỏe mạnh, lúc này thân thể lại khẽ run lên. Trong nháy mắt, ông xoay người. Xa xa, nhìn thấy Tân Hoành ngồi trên ghế, bộ dáng hơi gục đầu xuống, thực sự cực kỳ giống người nọ trong lòng ông. Còn có dáng vẻ lơ đãng pha chút mơ hồ, sao có thể không phải?
Ông hít sâu một hơi, đi ra xa hơn, "Tin này có chính xác không?"
Lúc này, giọng nói ông đã trở nên lạnh lẽo.
"Đã tra xét bệnh viện Tiểu Nghi đã sinh sản, còn có người hầu năm đó của Tân gia. Khi đó Tiểu Nghi mang thai chưa đủ bảy tháng, bởi vì Hạ Noãn Tâm, Tân Hạo xảy ra xung đột lớn, đến nỗi quá kích động, bị tống bệnh viện lúc, đứa nhỏ đã không có. Tân Hoành, là Tân Hạo ôm đứa nhỏ khác thay thế. Cha mẹ của Tân Hoành hiện tại vẫn khỏe mạnh, là nông dân, bởi vì sợ nuôi không nổi, lúc này mới đem đứa nhỏ đưa cho Tân gia."
Vừa dứt lời, một không gian yên tĩnh bao trùm.
Chỉ là, rõ ràng thân hình của ông sớm đã không còn run rẩy nữa, ngược lại trầm ổn đến mức đáng sợ. Con ngươi ông hơi híp lại, yên lặng không nói lời nào, cũng không để điện thoại xuống, ánh mắt không biết nhìn vào nơi đâu.
Người ở đầu kia lại như là sớm quen với tình huống như vậy, lúc này chỉ cung kính chờ.
Một lúc lâu, Cố Viễn Chi trầm giọng hỏi, "Vậy đứa nhỏ kia ở đâu? Con có biết không?"
Cố Viễn Chi cũng không có nói lời nào "Đứa nhỏ", tức khắc quá rõ ràng, "Mẹ nàng biết, chúng ta đã tìm được nàng sinh tiền hảo hữu trầm nữ sĩ, nàng chính miệng chứng thực, mẹ từng nói với nàng quá, Tân Hành cũng không phải là Tiểu Nghi đích thân sinh ra."
Trong nháy mắt, con ngươi ông chậm rãi nhắm lại.
Không phải sao? Thận Khanh, tại sao em lại không cho tôi niềm hi vọng ấy? Chẳng lẽ em thật sự hận tôi như vậy?
Năm đó, em sinh hạ Cố Khanh, Cố Nghi, tôi nhất thời tức giận nói với em, "Em đã có tôi lo cho em tất cả, em còn muốn đi đâu?"
Em trước giờ thông minh sáng suốt, sao có thể không hiểu, người tôi muốn giữ lại, thật ra là em?
Là em thực sự không hiểu ra, vẫn dùng trái tim sắt đá đối xử với tôi. Cuối cùng chỉ để lại Cố Khanh, "Ngươi ta hảo tụ hảo tán, tôi để lại cho anh một đứa nhỏ, sau này hai ta không thiếu nợ nhau."
Ha ha. Thứ tôi muốn đâu phải là đứa nhỏ! Tôi nhiều năm như vậy yêu thương nó, cũng là bởi vì nó là con của em.
Tại sao em lại không chịu hiểu ra? Tôi một mực chờ em nhiều năm như vậy, nhưng em sắp chết cũng không chịu gặp tôi.
Tân Hoành. . . Cô gái này và em thật sự rất giống nhau. Nhìn thoáng qua, tôi thậm chí còn cho rằng đó chính là em, là em đến tìm ta .
Nghĩ tới đây, ông đã quyết định xong. Con ngươi sắc bén đột nhiên mở ra, "Ta hiện tại muốn đi Paris, đến lúc đó con đem tư liệu cho ta."
"Ba à, Tân Hoành không phải. . ."
"Ta đi Paris trước, những chuyện khác con không cần lo. Cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ, nghe lời dặn của ta." Nói mấy câu, trong lòng đã có quyết định. Cố Viễn Chi nói xong, xoay người, "Tân Hoành. . ."
Ông nói đến đây, thân hình cao lớn trong nháy mắt chấn động nhanh, nói được nửa lời, bỗng nhiên dừng lại.
Tân Hoành đâu? !
Lão nhân thấy cô như vậy, vội ngượng ngùng cười, nói, "Không có gì đâu, ta chỉ tùy tiện hỏi thế thôi."
Đôi môi Tân Hoành khẽ nhếch, "Ông chờ một chút, cháu phải xem lại mới có thể trả lời ông được."
Cô nói xong, mở bao ra, lấy tấm vé máy bay Điền Tĩnh đã mua cho cô ra rồi nhìn vào, sau đó trả lời, "A, Paris."
Cô cúi đầu tập trung nhìn vào tấm vé máy bay nên không để ý thấy ánh mắt của lão nhân bỗng nhiên ngưng lại, nhìn cô một cách trìu mến, như là đột nhiên nhớ lại hồi ức nào đó. Ông lão cố gắng làm cho giọng nói không quá kích động, "Paris a. Thật hay. Cháu cũng đi đến Paris"
Tân Hoành ngẩng đầu, cười, "Ông đi một mình, không có mang theo đồ đạc gì sao?" Cô vừa nói , vừa nhìn xung quanh ông. Lão nhân này lại không có mang theo hành lí, làm có cô phần kinh ngạc.
"Ta. . ." Lão nhân cười gượng, "Chỉ là đột nhiên nghĩ nên đi Paris một chuyến."
Tân Hoành suy nghĩ một chút, kịp phản ứng, "A, Ông có thân nhân ở Paris sao?"
"Đúng vậy. Cháu ngoại của ta đang ở Paris. Ta muốn đi tìm con bé." Lão nhân chậm rãi nói, con ngươi vẫn chăm chú nhìn gương mặt Tân Hoành.
Tân Hoành gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Lão nhân lại hỏi, "Còn cháu? Cháu đi qua Paris chơi sao? Hiếm có cô gái nào đi chơi lại mang ít hành lí như cháu nha."
Tân Hoành nghe xong, mới hốt hoảng nhớ ra hiện tại bây giờ bản thân mình chỉ mang theo duy nhất một cái bao. Người ở bên ngoài nhìn vào, một cô gái xuất ngoại nhưng chỉ mang duy nhất một cái túi, đúng thật có chút lạ lùng.
Không phải cô chỉ mang theo một cái túi, cô còn dẫn theo đứa nhỏ. . .
Cô mềm lòng, cười nói, "Đây đã là tất cả những vật dụng cần thiết của cháu rồi. Có muốn nhiều hơn cũng không được."
Khi nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, bản thân cô lại cảm thấy rất vui. Nhưng những cảm giác này cô lại không thể nói nên lời, lại cảm thấy có chút thê lương.
Sắc mặt của lão nhân có chút trầm xuống. Thế nhưng, chẳng mấy chốc lại như cũ. Ông vừa muốn nói gì đó, lại nghe chuông điện thoại di động trong túi vang lớn. Chân mày ông lập tức nhíu lại, thể hiện rõ sự không vui.
Tân Hoành thấy tình trạng đó, chỉ cười, nói, "Ông cứ tự nhiên." Liền đi chỗ khác.
Lão nhân thấy vậy, sắc mặt càng trầm hơn. Vậy mà tiếng chuông vang mãi không chịu ngưng, ông có chút bực bội lấy ra. Thấy trên màn hình là "Cố Khanh" hai chữ, sắc mặt lúc này mới nguôi giận mà bắt điện thoại, nói, "Chuyện gì?"
"Ba à, đã tra được thông tin rồi."
Lão nhân này, chính là ba của Cố Khanh, Cố Viễn Chi.
Cố Viễn Chi nghe xong lời này, liền nhìn về phía Tân Hoành. Thấy cô khẽ cúi đầu, ông nói khẽ vào điện thoại, "Chờ một chút." Rồi đi đến trước mặt Tân Hoành, ôn hòa cười, nói, "Ta đi trước để tiếp điện thoại, nếu như cháu không chê, một lát trên đường, chúng ta cùng nhau làm bạn."
Tân Hoành thấy vẻ mặt ấm áp của ông, cuống quít nói, "Vậy thì cháu phải làm thế nào? Ông đi nghe điện thoại, cháu ở đây chờ ông cùng làm thủ tục lên máy bay?"
Cố Viễn Chi gật gật đầu, lúc này mới bước nhanh. Lúc này, nét cười trên mặt bỗng nhiên không còn nữa, nói vào điện thoại, "Tình hình thế nào?"
Đầu kia hơi do dự, cuối cùng đáp, "Ba, Tân Hoành cô ấy. . . Không phải là con gái ruột của Tiểu Nghi."
Lão nhân vốn dĩ khỏe mạnh, lúc này thân thể lại khẽ run lên. Trong nháy mắt, ông xoay người. Xa xa, nhìn thấy Tân Hoành ngồi trên ghế, bộ dáng hơi gục đầu xuống, thực sự cực kỳ giống người nọ trong lòng ông. Còn có dáng vẻ lơ đãng pha chút mơ hồ, sao có thể không phải?
Ông hít sâu một hơi, đi ra xa hơn, "Tin này có chính xác không?"
Lúc này, giọng nói ông đã trở nên lạnh lẽo.
"Đã tra xét bệnh viện Tiểu Nghi đã sinh sản, còn có người hầu năm đó của Tân gia. Khi đó Tiểu Nghi mang thai chưa đủ bảy tháng, bởi vì Hạ Noãn Tâm, Tân Hạo xảy ra xung đột lớn, đến nỗi quá kích động, bị tống bệnh viện lúc, đứa nhỏ đã không có. Tân Hoành, là Tân Hạo ôm đứa nhỏ khác thay thế. Cha mẹ của Tân Hoành hiện tại vẫn khỏe mạnh, là nông dân, bởi vì sợ nuôi không nổi, lúc này mới đem đứa nhỏ đưa cho Tân gia."
Vừa dứt lời, một không gian yên tĩnh bao trùm.
Chỉ là, rõ ràng thân hình của ông sớm đã không còn run rẩy nữa, ngược lại trầm ổn đến mức đáng sợ. Con ngươi ông hơi híp lại, yên lặng không nói lời nào, cũng không để điện thoại xuống, ánh mắt không biết nhìn vào nơi đâu.
Người ở đầu kia lại như là sớm quen với tình huống như vậy, lúc này chỉ cung kính chờ.
Một lúc lâu, Cố Viễn Chi trầm giọng hỏi, "Vậy đứa nhỏ kia ở đâu? Con có biết không?"
Cố Viễn Chi cũng không có nói lời nào "Đứa nhỏ", tức khắc quá rõ ràng, "Mẹ nàng biết, chúng ta đã tìm được nàng sinh tiền hảo hữu trầm nữ sĩ, nàng chính miệng chứng thực, mẹ từng nói với nàng quá, Tân Hành cũng không phải là Tiểu Nghi đích thân sinh ra."
Trong nháy mắt, con ngươi ông chậm rãi nhắm lại.
Không phải sao? Thận Khanh, tại sao em lại không cho tôi niềm hi vọng ấy? Chẳng lẽ em thật sự hận tôi như vậy?
Năm đó, em sinh hạ Cố Khanh, Cố Nghi, tôi nhất thời tức giận nói với em, "Em đã có tôi lo cho em tất cả, em còn muốn đi đâu?"
Em trước giờ thông minh sáng suốt, sao có thể không hiểu, người tôi muốn giữ lại, thật ra là em?
Là em thực sự không hiểu ra, vẫn dùng trái tim sắt đá đối xử với tôi. Cuối cùng chỉ để lại Cố Khanh, "Ngươi ta hảo tụ hảo tán, tôi để lại cho anh một đứa nhỏ, sau này hai ta không thiếu nợ nhau."
Ha ha. Thứ tôi muốn đâu phải là đứa nhỏ! Tôi nhiều năm như vậy yêu thương nó, cũng là bởi vì nó là con của em.
Tại sao em lại không chịu hiểu ra? Tôi một mực chờ em nhiều năm như vậy, nhưng em sắp chết cũng không chịu gặp tôi.
Tân Hoành. . . Cô gái này và em thật sự rất giống nhau. Nhìn thoáng qua, tôi thậm chí còn cho rằng đó chính là em, là em đến tìm ta .
Nghĩ tới đây, ông đã quyết định xong. Con ngươi sắc bén đột nhiên mở ra, "Ta hiện tại muốn đi Paris, đến lúc đó con đem tư liệu cho ta."
"Ba à, Tân Hoành không phải. . ."
"Ta đi Paris trước, những chuyện khác con không cần lo. Cũng không cần hành động thiếu suy nghĩ, nghe lời dặn của ta." Nói mấy câu, trong lòng đã có quyết định. Cố Viễn Chi nói xong, xoay người, "Tân Hoành. . ."
Ông nói đến đây, thân hình cao lớn trong nháy mắt chấn động nhanh, nói được nửa lời, bỗng nhiên dừng lại.
Tân Hoành đâu? !
Bình luận facebook