Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
Con mắt sắc bén híp lại, nhanh chóng ở trong đại sảnh của sân bay qua lại quét mắt hai vòng, lại không thấy được bóng dáng thanh nhã cười yếu ớt. Đại não đột nhiên trống rỗng, anh khẽ lảo đảo.
"Ba?"
Một tiếng khẽ gọi, Cố Viễn Chi mới vừa phục hồi tinh thần lại, hơi ngừng lại, âm thanh trầm ngưng đến mức tận cùng, "Tra! Không nên đi tra bệnh viện, cũng không cần đi thăm dò người giúp việc, đi thăm dò Hạ Noãn Tâm, tra Tân Giác, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, ta chỉ muốn kết quả ta mong muốn." *
Cố Khanh nghe được giọng nói này, trầm ngưng trung mang theo tức giận, giống như là yêu thích gì đó bị người nào cướp đi, trong lòng rét, vội nói, "Dạ, ba."
Cố Viễn Chi ngoan độc hung ác cúp điện thoại.
Dịch Tân, ngươi được!
Trong đại sảnh sân bay, chốc lát trước còn là ông lão hòa ái lúc này cả người đã bén nhọn tàn nhẫn, không lưu luyến chút nào liền sải bước đi ra ngoài, nơi nào còn giống như là người muốn đi European?
Cũng trong lúc đó, Tân Hoành bị Dịch Tân nắm lên xe, xe cấp tốc lái hướng về Dịch gia.
Tân Hoành chỉ cảm thấy toàn thân da đều co rút nhanh, tay chân lạnh lẽo. Cô theo bản năng ôm lấy bụng, núp ở góc, phòng bị nhìn tới chỗ Dịch Tân.
Dịch Tân, cho dù chỉ là bị anh nhìn, cô cũng cảm thấy cả người nhiệt lượng đều biến mất, tiếp tục như vậy nữa, hình như cô sẽ bị tức kiệt mà chết.
Dịch Tân khẽ híp con mắt, trong mắt mang theo ý cười, nụ cười kia cùng ánh sáng rực rỡ trong mắt cùng một chỗ xen lẫn, giao dung thành tàn nhẫn. Anh từ khi thấy cô lên, liền vẫn nhìn chằm chằm cô như vậy. Anh kéo tay của cô, mạnh mẽ mang ra khỏi đại sảnh sân bay xong thì chính là nhìn chằm chằm cô như vậy; sau khi lên xe, cô tự động trốn cách anh xa nhất, anh cũng không đi chỗ nào, chỉ là nhìn chằm chằm như vậy.
Như vậy, mang theo ý cười, cười đến tàn nhẫn.
"Anh muốn làm cái gì?"
Tân Hoành rốt cuộc lại chịu đựng không được hơi thở âm hàn như vậy, cô lấy dũng khí hỏi, thanh âm cũng đang khẽ phát run.
Dịch Tân dịu dàng nhưng ánh mắt như hủy diệt nhìn cô, cười, "Anh nghĩ muốn làm cái gì? Anh vốn chỉ là muốn về nhà vì em chịu đựng nấu một bát cháo, như vậy lúc em rời giường là có thể uống được."
Tân Hoành nghe trong lòng hung hăng thắt lại, ánh mắt không tự chủ chuyển, có chút áy náy, không dám nhìn anh.
Cằm lại chợt bị người nắm được, dùng lực, cô lại bị vội vã nhìn thẳng anh bị buộc cùng anh dây dưa ánh mắt dịu dàng à hủy diệt.
Anh nói nhỏ, "Nhìn anh, em không phải nhìn anh, em là muốn sau lưng anh làm cái gì? Muốn mưu đồ cái gì?"
Lời nói lạnh lẽo, lại bị anh dùng tư thái dịu dàng nói ra, Tân Hoành chỉ cảm thấy tê dại da đầu, cô theo bản năng quẩy người một cái, tay nắm của anh lập tức nắm chặt.
Cô đau kêu thành tiếng.
"Đau không?" Dịch Tân tàn nhẫn nhìn cô, cười lạnh, "Làm sao em biết biết cái gì goih là đau! Phụ nữ như em vậy, chỉ biết là bỏ rơi, chà đạp, làm sao em biết đau? Không, anh nên hỏi em, em có tim sao!"
Trong lòng Tân Hoành vốn có chút áy náy đối với anh, lúc này bị anh thô bạo như vậy liền mất sạch, "Anh có tim sao? Nếu như anh cũng không có, tại sao yêu cầu tôi có?"
Cô nói xong, chỉ cảm thấy cằm đau ngừng lại, trong lòng cô buông lỏng, lại chỉ cảm giác má trái có lức rất lớn chèn ép. Cô nghiêng đầu, kinh hãi.
Trước mắt, Dịch Tân nâng cánh xinh đẹp lên, cách mặt của cô chỉ có vài phân.
Cô không thể tin nhìn về phía Dịch Tân, khống chế không được, còn là lộ ra đau lòng cùng tuyệt vọng, thì thầm "Anh muốn đánh tôi?"
Vốn là bàn tay hung ác cuối cùng không có rơi xuống, chỉ là dừng lại ở trong không khí. Thấy cô phát run thì thầm, anh mạnh mẽ để xuống, lạnh nhạt nói, "Đánh em? Em xứng à?"
Tân Hoành chậm rãi nhắm mắt, "Tôi không xứng vậy tại sao anh còn phải tới tìm tôi? Tại sao không để tôi chết!"
"Em chết?" Dịch Tân cười ngừng hướng tới chỗ cô, "Em quá ngây thơ rồi, anh làm sao có thể sẽ cho phép em mang theo đứa bé của anh lưu lạc bên ngoài? Em không phải xứng, em có đứa bé cũng không xứng phải có!"
Lời của anh, giống như là dịu dàng nhất của ma quỷ trong nháy mắt, một tay ưu nhã đưa lên, liền đem tâm của cô nắm thật chặt, để cho cô hô hấp cũng không thể. Ánh mắt đã khống chế không được mà kinh ngạc nói, "Đứa bé là của tôi, anh muốn làm cái gì?"
"Em?" Dịch Tân giống như là nghe chuyện cười lớn, liếc mắt về hướng cô, "Lúc em cố ý từ trên lầu té xuống, em có nghĩ qua đứa bé là của em?"
"Tân Hoành, em không cần giả bộ nữa!" Sắc mặt của Dịch Tân đột nhiên biến đổi, một tay nắm cổ tay của nàng, lạnh lùng nói, "Em căn bản không thương nó, em từ đầu tới đuôi đều ở đây nói dối! Em chỉ là vì chạy trốn, em vì chạy trốn, thậm chí có thể làm bộ từ trên lầu té xuống!"
Mỗi một chữ Dịch Tân nói, lực đạo trên tay liền tăng thêm một phần, Tân Hoành chỉ cảm thấy xương cổ tay giống như sau một khắc bị vỡ vụn, sắc mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệch, đau đến chỉ có thể hấp khí, lại nói không nên lời.
Dịch Tân cũng không tính toán để cho cô nói chuyện, anh tiếp tục cười, một cái tay khác đã xoa bụng cô.
Tân Hoành kinh hãi, gắt gao lui về phía sau. Chỉ là sau lưng, chính là cửa xe, không thể lui nữa. Bụng của cô bị tay anh dịu dàng vuốt ve, lại chỉ cảm giác toàn thân đều giống như bị cái gì tỉ mỉ gai gai gì đó quấn chặt lấy đau nhói nhưng cũng không biết rốt cuộc sẽ ở một khắc nào, đau đớn này đâm thẳng vào trái tim, rồi sau đó, cô liền chỉ còn lại một mảnh máu thịt be bét.
Cô đóng chặt mắt, bởi vì sợ, toàn thân phát run.
Giọng nói Dịch Tân lại tự nhiên, mang theo cười khẽ, "Từ cầu thang té xuống, nó cũng chỉ còn lại có một vũng máu đi."
Anh nói xong, tay rời đi bụng của cô.
Tân Hoành thả lỏng thở ra một hơi, chỉ là như cũ không dám mở mắt.
Rồi lại nghe được anh đột nhiên bình tĩnh nói, "Là anh không có hiểu rõ ý của em, ngu ngốc đi cứu em ngăn cản con đường của em. Đã như vậy, vậy thì theo ý em đi, em cũng không muốn để lại nó, anh cũng vậy cảm thấy em không xứng giữ nó, vậy nó, cũng không cần giữ lại nữa."
Tân Hoành cả người chấn động thậm chí không kịp phản ứng, liền chỉ nghe mình thê lương kêu một tiếng, "Dịch Tân, anh không thể đối với tôi như vậy!"
"Ba?"
Một tiếng khẽ gọi, Cố Viễn Chi mới vừa phục hồi tinh thần lại, hơi ngừng lại, âm thanh trầm ngưng đến mức tận cùng, "Tra! Không nên đi tra bệnh viện, cũng không cần đi thăm dò người giúp việc, đi thăm dò Hạ Noãn Tâm, tra Tân Giác, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, ta chỉ muốn kết quả ta mong muốn." *
Cố Khanh nghe được giọng nói này, trầm ngưng trung mang theo tức giận, giống như là yêu thích gì đó bị người nào cướp đi, trong lòng rét, vội nói, "Dạ, ba."
Cố Viễn Chi ngoan độc hung ác cúp điện thoại.
Dịch Tân, ngươi được!
Trong đại sảnh sân bay, chốc lát trước còn là ông lão hòa ái lúc này cả người đã bén nhọn tàn nhẫn, không lưu luyến chút nào liền sải bước đi ra ngoài, nơi nào còn giống như là người muốn đi European?
Cũng trong lúc đó, Tân Hoành bị Dịch Tân nắm lên xe, xe cấp tốc lái hướng về Dịch gia.
Tân Hoành chỉ cảm thấy toàn thân da đều co rút nhanh, tay chân lạnh lẽo. Cô theo bản năng ôm lấy bụng, núp ở góc, phòng bị nhìn tới chỗ Dịch Tân.
Dịch Tân, cho dù chỉ là bị anh nhìn, cô cũng cảm thấy cả người nhiệt lượng đều biến mất, tiếp tục như vậy nữa, hình như cô sẽ bị tức kiệt mà chết.
Dịch Tân khẽ híp con mắt, trong mắt mang theo ý cười, nụ cười kia cùng ánh sáng rực rỡ trong mắt cùng một chỗ xen lẫn, giao dung thành tàn nhẫn. Anh từ khi thấy cô lên, liền vẫn nhìn chằm chằm cô như vậy. Anh kéo tay của cô, mạnh mẽ mang ra khỏi đại sảnh sân bay xong thì chính là nhìn chằm chằm cô như vậy; sau khi lên xe, cô tự động trốn cách anh xa nhất, anh cũng không đi chỗ nào, chỉ là nhìn chằm chằm như vậy.
Như vậy, mang theo ý cười, cười đến tàn nhẫn.
"Anh muốn làm cái gì?"
Tân Hoành rốt cuộc lại chịu đựng không được hơi thở âm hàn như vậy, cô lấy dũng khí hỏi, thanh âm cũng đang khẽ phát run.
Dịch Tân dịu dàng nhưng ánh mắt như hủy diệt nhìn cô, cười, "Anh nghĩ muốn làm cái gì? Anh vốn chỉ là muốn về nhà vì em chịu đựng nấu một bát cháo, như vậy lúc em rời giường là có thể uống được."
Tân Hoành nghe trong lòng hung hăng thắt lại, ánh mắt không tự chủ chuyển, có chút áy náy, không dám nhìn anh.
Cằm lại chợt bị người nắm được, dùng lực, cô lại bị vội vã nhìn thẳng anh bị buộc cùng anh dây dưa ánh mắt dịu dàng à hủy diệt.
Anh nói nhỏ, "Nhìn anh, em không phải nhìn anh, em là muốn sau lưng anh làm cái gì? Muốn mưu đồ cái gì?"
Lời nói lạnh lẽo, lại bị anh dùng tư thái dịu dàng nói ra, Tân Hoành chỉ cảm thấy tê dại da đầu, cô theo bản năng quẩy người một cái, tay nắm của anh lập tức nắm chặt.
Cô đau kêu thành tiếng.
"Đau không?" Dịch Tân tàn nhẫn nhìn cô, cười lạnh, "Làm sao em biết biết cái gì goih là đau! Phụ nữ như em vậy, chỉ biết là bỏ rơi, chà đạp, làm sao em biết đau? Không, anh nên hỏi em, em có tim sao!"
Trong lòng Tân Hoành vốn có chút áy náy đối với anh, lúc này bị anh thô bạo như vậy liền mất sạch, "Anh có tim sao? Nếu như anh cũng không có, tại sao yêu cầu tôi có?"
Cô nói xong, chỉ cảm thấy cằm đau ngừng lại, trong lòng cô buông lỏng, lại chỉ cảm giác má trái có lức rất lớn chèn ép. Cô nghiêng đầu, kinh hãi.
Trước mắt, Dịch Tân nâng cánh xinh đẹp lên, cách mặt của cô chỉ có vài phân.
Cô không thể tin nhìn về phía Dịch Tân, khống chế không được, còn là lộ ra đau lòng cùng tuyệt vọng, thì thầm "Anh muốn đánh tôi?"
Vốn là bàn tay hung ác cuối cùng không có rơi xuống, chỉ là dừng lại ở trong không khí. Thấy cô phát run thì thầm, anh mạnh mẽ để xuống, lạnh nhạt nói, "Đánh em? Em xứng à?"
Tân Hoành chậm rãi nhắm mắt, "Tôi không xứng vậy tại sao anh còn phải tới tìm tôi? Tại sao không để tôi chết!"
"Em chết?" Dịch Tân cười ngừng hướng tới chỗ cô, "Em quá ngây thơ rồi, anh làm sao có thể sẽ cho phép em mang theo đứa bé của anh lưu lạc bên ngoài? Em không phải xứng, em có đứa bé cũng không xứng phải có!"
Lời của anh, giống như là dịu dàng nhất của ma quỷ trong nháy mắt, một tay ưu nhã đưa lên, liền đem tâm của cô nắm thật chặt, để cho cô hô hấp cũng không thể. Ánh mắt đã khống chế không được mà kinh ngạc nói, "Đứa bé là của tôi, anh muốn làm cái gì?"
"Em?" Dịch Tân giống như là nghe chuyện cười lớn, liếc mắt về hướng cô, "Lúc em cố ý từ trên lầu té xuống, em có nghĩ qua đứa bé là của em?"
"Tân Hoành, em không cần giả bộ nữa!" Sắc mặt của Dịch Tân đột nhiên biến đổi, một tay nắm cổ tay của nàng, lạnh lùng nói, "Em căn bản không thương nó, em từ đầu tới đuôi đều ở đây nói dối! Em chỉ là vì chạy trốn, em vì chạy trốn, thậm chí có thể làm bộ từ trên lầu té xuống!"
Mỗi một chữ Dịch Tân nói, lực đạo trên tay liền tăng thêm một phần, Tân Hoành chỉ cảm thấy xương cổ tay giống như sau một khắc bị vỡ vụn, sắc mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệch, đau đến chỉ có thể hấp khí, lại nói không nên lời.
Dịch Tân cũng không tính toán để cho cô nói chuyện, anh tiếp tục cười, một cái tay khác đã xoa bụng cô.
Tân Hoành kinh hãi, gắt gao lui về phía sau. Chỉ là sau lưng, chính là cửa xe, không thể lui nữa. Bụng của cô bị tay anh dịu dàng vuốt ve, lại chỉ cảm giác toàn thân đều giống như bị cái gì tỉ mỉ gai gai gì đó quấn chặt lấy đau nhói nhưng cũng không biết rốt cuộc sẽ ở một khắc nào, đau đớn này đâm thẳng vào trái tim, rồi sau đó, cô liền chỉ còn lại một mảnh máu thịt be bét.
Cô đóng chặt mắt, bởi vì sợ, toàn thân phát run.
Giọng nói Dịch Tân lại tự nhiên, mang theo cười khẽ, "Từ cầu thang té xuống, nó cũng chỉ còn lại có một vũng máu đi."
Anh nói xong, tay rời đi bụng của cô.
Tân Hoành thả lỏng thở ra một hơi, chỉ là như cũ không dám mở mắt.
Rồi lại nghe được anh đột nhiên bình tĩnh nói, "Là anh không có hiểu rõ ý của em, ngu ngốc đi cứu em ngăn cản con đường của em. Đã như vậy, vậy thì theo ý em đi, em cũng không muốn để lại nó, anh cũng vậy cảm thấy em không xứng giữ nó, vậy nó, cũng không cần giữ lại nữa."
Tân Hoành cả người chấn động thậm chí không kịp phản ứng, liền chỉ nghe mình thê lương kêu một tiếng, "Dịch Tân, anh không thể đối với tôi như vậy!"
Bình luận facebook