Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 292
Edit: TranGemy
“Báo cáo này là do Hạ Noãn Tâm đưa cho bà đúng chứ?” Tân Hoành chăm chú nhìn Trương Tiểu Thúy, nói từng câu từng chữ.
Vẻ mặt Trương Tiểu Thúy co rút lại: “Không phải…”
“Vẫn còn ở đó nói dối!”
Tân Hoành lạnh nhạt nói, hơi cất cao giọng nói. Nói xong thì đẩy tờ báo cáo ra, không thèm để ý đến hai người, cầm túi đứng dậy đi thẳng.
Trương Tiểu Thúy nhìn Tân Hoành bỏ đi, trong lòng rối lên, vội vàng đẩy ghế đứng lên, tiến về phía trước kéo cô lại.
Vốn dĩ vết thương trên chân Tân Hoành đi bộ còn không xong, bây giờ lại bị Trương Tiểu Thúy kéo mạnh về phía sau, cả người Tân Hoành mất trọng tâm chuẩn bị ngã về phía bà ta.
Còn Trương Tiểu Thúy vừa thấy Tân Hoành sắp ngã lên người mình thì theo phản xạ buông tay, tránh ra, Tân Hoành mất đi lực đỡ chuẩn bị ngã thẳng xuống đất.
“Cẩn thận!” Tᶉ anᎶem¥
Đúng thời điểm mấu chốt, vẫn là Lạc Tiểu Xuyên xông lên đỡ lấy cô mới miễn cưỡng giúp cô tránh được một cú té thứ hai trong mấy ngày.
Lạc Tiểu Xuyên vội vàng dìu Tân Hoành ngồi xuống ghế, lại ngồi xổm xuống kiểm tra chân cô: “Chân cô hình như bị thương, để tôi kiểm tra giúp cô xem vừa rồi có bị ảnh hưởng đến vết thương không.”
Tân Hoành giơ tay ngăn cản cô ta: “Không cần, không sao đâu.”
Lạc Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, cô thản nhiên nhìn lại Lạc Tiểu Xuyên rồi quay sang phía Trương Tiểu Thúy còn đang kinh hãi đứng bên cạnh.
Trương Tiểu Thúy nhìn Tân Hoành, trên mặt hết sức ảo não, rõ ràng là đang hối hận vì vừa rồi không đỡ cô.
Tân Hoành nhìn bà ta cười lạnh lùng: “Có một câu chuyện ngụ ngôn, không biết bà đã từng nghe chưa. Có hai người phụ nữ giành nhau một đứa bé, bên nào cũng nói là mình đúng, đều nói đứa bé là của mình, tranh nhau đến tận cửa phủ quan phụ mẫu, quan nói, không bằng bổ đôi đứa bé ra, mỗi người một nửa?”
Trương Tiểu Thúy nghe thế sắc mặt chợt tái đi, Lạc Tiểu Xuyên nhìn Tân Hoành, trong mắt có vẻ hơi sợ hãi.
Rõ ràng hai người cũng đã nghe qua câu chuyện này.
Tân Hoành đã nhìn ra nhưng vẫn nói tiếp: “Trong hai người phụ nữ, một người đồng ý, một người nguyện ý từ bỏ, vì vậy quan phụ mẫu mới phán xử, người đồng ý từ bỏ mới là mẹ ruột của đứa bé. Bởi vì, mẹ ruột thì không bao giờ muốn nhìn thấy con mình bị thương.”
Tân Hoành cười khẩy: “Tôi chỉ biết, hôm nay đừng nói là ngã trên đất, cho dù có ngã từ trên cầu thang xuống, mẹ tôi cũng sẽ đỡ lấy tôi.”
Trương Tiểu Thúy nghe xong lảo đảo lùi về sau một bước.
Ánh mắt Lạc Tiểu Xuyên nặng nề nhìn Tân Hoành.
Cũng chỉ là một sơ suất nhỏ bé, có bao nhiêu người có thể từ đó mà suy luận ra những thứ ấy chứ.
Tân Hoành đứng dậy một lần nữa, lạnh lùng liếc Trương Tiểu Thúy rồi rời đi.
Trương Tiểu Thúy cuống quít gọi cô: “Đợi đã, mẹ dẫn con đi gặp Hạ Noãn Tâm.”
Tân Hoành dừng bước, quay đầu nhìn bà ta, khẽ cười: “Thế nào, thừa nhận rồi?”
Trong giọng nói của Trương Tiểu Thúy lộ ra vẻ khẩn trương: “Vừa rồi là mẹ không đúng, mẹ chỉ sợ con đi mất, chúng ta đã thất lạc nhau nhiều năm như vậy, mẹ không muốn con lại bỏ mẹ đi lần nữa.”
Tân Hoành hỏi lại ngay lập tức: “Vậy vừa rồi tôi ngã, tại sao lại không đỡ tôi? Bà không sợ sau khi tôi ngã mà bị làm sao, sẽ càng cách xa bà à?”
Trương Tiểu Thúy lúng túng nói: “Mẹ chỉ là… Chưa kịp phản ứng.”
Tân Hoành cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Trương Tiểu Thúy muốn gọi điện thông báo cho Hạ Noãn Tâm lại bị Tân Hoành cản lại: “Không cần, bà ta ở chỗ nào, tôi tự đến gặp bà ta.”
Trương Tiểu Thúy cự nự: ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ “Mẹ sợ bà ấy không có ở đó.”
“Tôi chờ bà ta.”
Trương Tiểu Thúy hoàn toàn không nghĩ rằng Tân Hoành lại là người cứng rắn khó nói chuyện như vậy. Bà ta chỉ dựa vào ấn tượng lần trước ở siêu thị, cho rằng Tân Hoành là người lòng dạ lương thiện, mềm yếu.
Nào ngờ được lúc này vừa đổi sắc mặt đã quay ngoắt 180 độ.
Theo địa điểm mà Trương Tiểu Thúy nói, ba người đến chuỗi khách sạn Toàn Cầu sang trọng nhất ở trên con phố xa hoa nhất thành phố B, Tân Hoành ngồi trong xe, lạnh lùng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Vung tiền như rác, đúng là phô trương…
Quả nhiên là phong cách của Hạ Noãn Tâm, cũng không thèm quan tâm có phải là giả làm người mập* hay không.
*Giả làm người mập: Giả làm người giàu.
Tân Hoành nói với tài xế: “Theo tôi vào trong.”
Tài xế vội vàng gật đầu: “Vâng, thiếu phu nhân.”
Trương Tiểu Thúy nhìn Tân Hoành, mặt đầy tổn thương, như là đang trách Tân Hoành không tin bà ta.
Tân Hoành cười lạnh: “Bà đừng cảm thấy tổn thương, tôi chỉ là tự vệ mà thôi, lần sau mà bị người ta đẩy hay lôi kéo, ít ra còn có người có thể giúp tôi ngăn cản chứ.”
Sắc mặt Trương Tiểu Thúy trắng bệch.
Vì vậy, Tân Hoành cùng với tài xế và hai mẹ con Trương Tiểu Thúy cùng nhau đi vào khách sạn.
Có điều, mới bước chân vào cửa lớn khách sạn đã gặp phải một gương mặt khiến cô gặp lần nào là tái mặt lần đó…
Tân Hoành lạnh lùng nhìn về phía Trương Tiểu Thúy: “Đây chính là Hạ Noãn Tâm mà bà nói à?”
Trương Tiểu Thúy nhìn cô, vẻ mặt vừa mù mịt vừa ấm ức.
Mà trong thời gian bọn họ đang nói chuyện, đối phương cũng đã nhìn thấy Tân Hoành, trong nháy mắt bộ dạng mặt người dạ chó đã trở nên âm hiểm.
Mạc Tương Đằng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây mà cũng có thể gặp được anh ta!
Trong lòng Tân Hoành khẽ nguyền rủa, nhưng vẫn coi như may mắn, vừa rồi còn biết suy nghĩ mà đưa tài xế đi cùng.
Bây giờ bên cạnh Mạc Tương Đằng không có hai vệ sĩ áo đen cao lớn như hôm qua, Tân Hoành âm thầm tính toán trong lòng, nếu đánh nhau, cô có thể kéo… cái chân què này mà chạy được không?
“Cô Tân, đã lâu không gặp, cô khỏe chứ?”
Nụ cười trên mặt Mạc Tương Đằng hết sức đểu cáng, nhìn Tân Hoành một lượt từ trên xuống dưới.
Tân Hoành miễn cưỡng giật giật khóe môi, đang muốn nói “Tốt hơn anh!”, thì đã có người bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, giọng nói ôn hòa nói: “Tân Hoành, không ngờ có thể gặp cháu ở đây.”
Tân Hoành nghe giọng nói này thấy hơi quen tai mới quay đầu rời mắt khỏi Mạc Tương Đằng, lại thấy bên cạnh Mạc Tương Đằng còn có một ông cụ đã bị cô liếc mắt bỏ qua… Cố Viễn Chi!
May mà cô còn kịp khống chế, nếu không, Tân Hoành thiếu chút nữa đã ngã trước mặt bao nhiêu người rồi.
Vì Tân Hoành vội vàng muốn đối phó với Mạc Tương Đằng, vừa muốn gặp Hạ Noãn Tâm cho nên không chú ý đến người đi cùng với anh ta là Cố Viễn Chi!
“Báo cáo này là do Hạ Noãn Tâm đưa cho bà đúng chứ?” Tân Hoành chăm chú nhìn Trương Tiểu Thúy, nói từng câu từng chữ.
Vẻ mặt Trương Tiểu Thúy co rút lại: “Không phải…”
“Vẫn còn ở đó nói dối!”
Tân Hoành lạnh nhạt nói, hơi cất cao giọng nói. Nói xong thì đẩy tờ báo cáo ra, không thèm để ý đến hai người, cầm túi đứng dậy đi thẳng.
Trương Tiểu Thúy nhìn Tân Hoành bỏ đi, trong lòng rối lên, vội vàng đẩy ghế đứng lên, tiến về phía trước kéo cô lại.
Vốn dĩ vết thương trên chân Tân Hoành đi bộ còn không xong, bây giờ lại bị Trương Tiểu Thúy kéo mạnh về phía sau, cả người Tân Hoành mất trọng tâm chuẩn bị ngã về phía bà ta.
Còn Trương Tiểu Thúy vừa thấy Tân Hoành sắp ngã lên người mình thì theo phản xạ buông tay, tránh ra, Tân Hoành mất đi lực đỡ chuẩn bị ngã thẳng xuống đất.
“Cẩn thận!” Tᶉ anᎶem¥
Đúng thời điểm mấu chốt, vẫn là Lạc Tiểu Xuyên xông lên đỡ lấy cô mới miễn cưỡng giúp cô tránh được một cú té thứ hai trong mấy ngày.
Lạc Tiểu Xuyên vội vàng dìu Tân Hoành ngồi xuống ghế, lại ngồi xổm xuống kiểm tra chân cô: “Chân cô hình như bị thương, để tôi kiểm tra giúp cô xem vừa rồi có bị ảnh hưởng đến vết thương không.”
Tân Hoành giơ tay ngăn cản cô ta: “Không cần, không sao đâu.”
Lạc Tiểu Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, cô thản nhiên nhìn lại Lạc Tiểu Xuyên rồi quay sang phía Trương Tiểu Thúy còn đang kinh hãi đứng bên cạnh.
Trương Tiểu Thúy nhìn Tân Hoành, trên mặt hết sức ảo não, rõ ràng là đang hối hận vì vừa rồi không đỡ cô.
Tân Hoành nhìn bà ta cười lạnh lùng: “Có một câu chuyện ngụ ngôn, không biết bà đã từng nghe chưa. Có hai người phụ nữ giành nhau một đứa bé, bên nào cũng nói là mình đúng, đều nói đứa bé là của mình, tranh nhau đến tận cửa phủ quan phụ mẫu, quan nói, không bằng bổ đôi đứa bé ra, mỗi người một nửa?”
Trương Tiểu Thúy nghe thế sắc mặt chợt tái đi, Lạc Tiểu Xuyên nhìn Tân Hoành, trong mắt có vẻ hơi sợ hãi.
Rõ ràng hai người cũng đã nghe qua câu chuyện này.
Tân Hoành đã nhìn ra nhưng vẫn nói tiếp: “Trong hai người phụ nữ, một người đồng ý, một người nguyện ý từ bỏ, vì vậy quan phụ mẫu mới phán xử, người đồng ý từ bỏ mới là mẹ ruột của đứa bé. Bởi vì, mẹ ruột thì không bao giờ muốn nhìn thấy con mình bị thương.”
Tân Hoành cười khẩy: “Tôi chỉ biết, hôm nay đừng nói là ngã trên đất, cho dù có ngã từ trên cầu thang xuống, mẹ tôi cũng sẽ đỡ lấy tôi.”
Trương Tiểu Thúy nghe xong lảo đảo lùi về sau một bước.
Ánh mắt Lạc Tiểu Xuyên nặng nề nhìn Tân Hoành.
Cũng chỉ là một sơ suất nhỏ bé, có bao nhiêu người có thể từ đó mà suy luận ra những thứ ấy chứ.
Tân Hoành đứng dậy một lần nữa, lạnh lùng liếc Trương Tiểu Thúy rồi rời đi.
Trương Tiểu Thúy cuống quít gọi cô: “Đợi đã, mẹ dẫn con đi gặp Hạ Noãn Tâm.”
Tân Hoành dừng bước, quay đầu nhìn bà ta, khẽ cười: “Thế nào, thừa nhận rồi?”
Trong giọng nói của Trương Tiểu Thúy lộ ra vẻ khẩn trương: “Vừa rồi là mẹ không đúng, mẹ chỉ sợ con đi mất, chúng ta đã thất lạc nhau nhiều năm như vậy, mẹ không muốn con lại bỏ mẹ đi lần nữa.”
Tân Hoành hỏi lại ngay lập tức: “Vậy vừa rồi tôi ngã, tại sao lại không đỡ tôi? Bà không sợ sau khi tôi ngã mà bị làm sao, sẽ càng cách xa bà à?”
Trương Tiểu Thúy lúng túng nói: “Mẹ chỉ là… Chưa kịp phản ứng.”
Tân Hoành cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Trương Tiểu Thúy muốn gọi điện thông báo cho Hạ Noãn Tâm lại bị Tân Hoành cản lại: “Không cần, bà ta ở chỗ nào, tôi tự đến gặp bà ta.”
Trương Tiểu Thúy cự nự: ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ “Mẹ sợ bà ấy không có ở đó.”
“Tôi chờ bà ta.”
Trương Tiểu Thúy hoàn toàn không nghĩ rằng Tân Hoành lại là người cứng rắn khó nói chuyện như vậy. Bà ta chỉ dựa vào ấn tượng lần trước ở siêu thị, cho rằng Tân Hoành là người lòng dạ lương thiện, mềm yếu.
Nào ngờ được lúc này vừa đổi sắc mặt đã quay ngoắt 180 độ.
Theo địa điểm mà Trương Tiểu Thúy nói, ba người đến chuỗi khách sạn Toàn Cầu sang trọng nhất ở trên con phố xa hoa nhất thành phố B, Tân Hoành ngồi trong xe, lạnh lùng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Vung tiền như rác, đúng là phô trương…
Quả nhiên là phong cách của Hạ Noãn Tâm, cũng không thèm quan tâm có phải là giả làm người mập* hay không.
*Giả làm người mập: Giả làm người giàu.
Tân Hoành nói với tài xế: “Theo tôi vào trong.”
Tài xế vội vàng gật đầu: “Vâng, thiếu phu nhân.”
Trương Tiểu Thúy nhìn Tân Hoành, mặt đầy tổn thương, như là đang trách Tân Hoành không tin bà ta.
Tân Hoành cười lạnh: “Bà đừng cảm thấy tổn thương, tôi chỉ là tự vệ mà thôi, lần sau mà bị người ta đẩy hay lôi kéo, ít ra còn có người có thể giúp tôi ngăn cản chứ.”
Sắc mặt Trương Tiểu Thúy trắng bệch.
Vì vậy, Tân Hoành cùng với tài xế và hai mẹ con Trương Tiểu Thúy cùng nhau đi vào khách sạn.
Có điều, mới bước chân vào cửa lớn khách sạn đã gặp phải một gương mặt khiến cô gặp lần nào là tái mặt lần đó…
Tân Hoành lạnh lùng nhìn về phía Trương Tiểu Thúy: “Đây chính là Hạ Noãn Tâm mà bà nói à?”
Trương Tiểu Thúy nhìn cô, vẻ mặt vừa mù mịt vừa ấm ức.
Mà trong thời gian bọn họ đang nói chuyện, đối phương cũng đã nhìn thấy Tân Hoành, trong nháy mắt bộ dạng mặt người dạ chó đã trở nên âm hiểm.
Mạc Tương Đằng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây mà cũng có thể gặp được anh ta!
Trong lòng Tân Hoành khẽ nguyền rủa, nhưng vẫn coi như may mắn, vừa rồi còn biết suy nghĩ mà đưa tài xế đi cùng.
Bây giờ bên cạnh Mạc Tương Đằng không có hai vệ sĩ áo đen cao lớn như hôm qua, Tân Hoành âm thầm tính toán trong lòng, nếu đánh nhau, cô có thể kéo… cái chân què này mà chạy được không?
“Cô Tân, đã lâu không gặp, cô khỏe chứ?”
Nụ cười trên mặt Mạc Tương Đằng hết sức đểu cáng, nhìn Tân Hoành một lượt từ trên xuống dưới.
Tân Hoành miễn cưỡng giật giật khóe môi, đang muốn nói “Tốt hơn anh!”, thì đã có người bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, giọng nói ôn hòa nói: “Tân Hoành, không ngờ có thể gặp cháu ở đây.”
Tân Hoành nghe giọng nói này thấy hơi quen tai mới quay đầu rời mắt khỏi Mạc Tương Đằng, lại thấy bên cạnh Mạc Tương Đằng còn có một ông cụ đã bị cô liếc mắt bỏ qua… Cố Viễn Chi!
May mà cô còn kịp khống chế, nếu không, Tân Hoành thiếu chút nữa đã ngã trước mặt bao nhiêu người rồi.
Vì Tân Hoành vội vàng muốn đối phó với Mạc Tương Đằng, vừa muốn gặp Hạ Noãn Tâm cho nên không chú ý đến người đi cùng với anh ta là Cố Viễn Chi!
Bình luận facebook