Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293
Edit: TranGemy
Mặc dù cô là vợ Dịch Tân, đáng ra ở gần Cố Viễn Chi và Mạc Tương Đằng như vậy cô cần phải ngay lập tức đề cao cảnh giác mới đúng. Nhưng mà, không hiểu sao trong lòng Tân Hoành lại buông lòng đề phòng, cảm thấy…
Ít nhất, có Cố Viễn Chi ở đây, cô và Mạc Tương Đằng cũng sẽ không đánh nhau. Mặc dù, cũng không chắc chắn là Cố Viễn Chi sẽ không giúp Mạc Tương Đằng…
Nghĩ thế, Tân Hoành vội vàng thu lại vẻ mặt chán ghét đối với Mạc Tương Đằng, cũng kìm nén vẻ mặt đen như bị sét đánh vì sự cố “mẹ ruột từ trên trời rơi xuống” ban nãy, cô quay về phía Cố Viễn Chi cười lễ phép: “Ông Cố, cháu cũng không ngờ có thể gặp ông ở đây.”
“Các người… Biết nhau à?”
Mạc Tương Đằng ở bên cạnh không dám tin nhìn Tân Hoành, rồi lại nhìn Cố Viễn Chi, rõ ràng là bị giật mình.
Thế mà, nằm ngoài dự đoán và sự hiểu biết của Mạc Tương Đằng, Cố Viễn Chi chưa bao giờ thoải mái cười nói, lúc nào cũng trong trạng thái giây kế tiếp sẽ trở mặt với anh ta, lúc này ông lại đang cười hiền hậu, thậm chí còn có vẻ đang lấy lòng người đối diện… Càng bất ngờ hơn nữa, người này còn là với Tân Hoành.
Cố Viễn Chi cười nói: “Sau này ông có đi tìm cháu, nhưng cháu không còn ở đó nữa.” Tân Hoành giật mình, suy nghĩ một chút mới hiểu ra cười nói: “Cháu đã dọn nhà rồi.”
Cố Viễn Chi gật gù, bày tỏ ý đã hiểu. Ánh mắt lại có vẻ không để ý nhìn về phía Trương Tiểu Thúy ở bên cạnh, không khỏi nhíu mày: “Vị này là?”
Tân Hoành rất vất vả mới điều chỉnh được tâm tình, lần này lại bị phá hỏng. Cố Viễn Chi thấy sắc mặt Tân Hoành thay đổi, trong lòng cũng có chút suy đoán, nhưng trên mặt không thể hiện gì, chỉ chờ Tân Hoành trả lời ông.
Tân Hoành cảm thấy hơi bối rối, không biết nên trả lời thế nào… Mẹ ruột, còn là một kẻ lừa đảo?
Trương Tiểu Thúy thấy dáng vẻ ngập ngừng của Tân Hoành vì nhắc tới mình, vội tự giới thiệu: “Tôi họ Trương, Trương Tiểu Thúy, Tân Hoành là…”
“Ông Cố, bây giờ cháu có chút việc, nếu ông không ngại, cháu xin lỗi bây giờ không thể tiếp chuyện được rồi.”
Thời khắc mấu chốt, ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ Tân Hoành lên tiếng cắt ngang lời Trương Tiểu Thúy.
Không vì cái gì, chỉ là ngại không muốn nhắc tới!
Cho dù là chuyện nhận mẹ, hay kẻ lừa gạt, đều rất mất thể diện!
Cố Viễn Chi thản nhiên nhìn Trương Tiểu Thúy một cái rồi quay sang nói với Tân Hoành: “Ông không sao, cháu cứ bận đi.”
Tân Hoành khẽ gật đầu với Cố Viễn Chi, lúc này mới dẫn hai mẹ con Trương Tiểu Thúy đi tới quầy lễ tân.
Cặp mắt nguy hiểm của Mạc Tương Đằng khẽ nheo lại, nhìn theo bóng lưng Tân Hoành, lại có chút suy nghĩ nhìn Trương Tiểu Thúy đi bên cạnh cô, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đểu cáng.
Đúng lúc này bên tai lại vang lên một tiếng cảnh cáo nhẹ nhàng: “Tránh xa con bé một chút.”
Mạc Tương Đằng rùng mình một cái, vội vàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cố Viễn Chi vừa nói chuyện với mình. Lại thấy trong đôi mắt già nua mà vẫn tràn đầy nhuệ khí của Cố Viễn Chi toàn là sự nguy hiểm và ý tứ cảnh cáo, đâu còn chút hòa ái nào của ban nãy? Như thể người hồi nãy còn cười cười nói nói chỉ là ảo giác anh ta tự tưởng tượng ra vậy.
“Vâng.” Dù trong lòng rất không cam tâm nhưng ngoài miệng anh ta vẫn phải cung kính đáp ứng.
Cố Viễn Chi lạnh lùng cười một tiếng: “Biết vậy là tốt. Tương Đằng, cháu cũng biết, Cố Viễn Chi ông ghét nhất là người đã đồng ý với ông mà không giữ lời. Cháu hiểu ý của ông không?”
"Vâng, ông ngoại." Trong lòng Mạc Tương Đằng âm thầm tính kế, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn hết sức thành thật.
Cố Viễn Chi gật đầu.
Tân Hoành bảo Trương Tiểu Thúy liên lạc với Hạ Noãn Tâm bằng điện thoại ở quầy lễ tân, quả nhiên Hạ Noãn Tâm đang ở đây.
Cô chỉ bảo Trương Tiểu Thúy hẹn Hạ Noãn Tâm đến quán trà ở đại sảnh gặp mặt, không cần nhiều lời thêm nữa.
Có điều, đến khi Hạ Noãn Tâm và Tân Giác đi xuống, ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ nhìn thấy Tân Hoành đang đợi bọn họ lại hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào.
Hạ Noãn Tâm vẫn rất có khả năng khiến cho người khác chú ý như xưa, vừa nhìn thấy Tân Hoành đã không chút bất ngờ, chỉ cười nói: "Tôi biết ngay là cô, từ bé cô đã rất thông minh."
Tân Hoành cười đáp lễ: "Tôi cho là, bà rất thích sự thông minh của tôi. Bởi vì, thông minh cũng không đủ mạnh mẽ, vẫn là bị bà dễ dàng bắt nạt."
Hạ Noãn Tâm trang nhã ngồi xuống, nhận xét đúng trọng tâm: "Cô vẫn biết nói chuyện như vậy…"
Nói xong lại cười khẽ: "Người không biết còn cho rằng đúng là do di truyền."
Nghe được lời này khiến lòng Tân Hoành khẽ nhói.
Người không biết còn cho rằng là do di truyền… Đây rõ ràng là đổi một cách khác để nói lời phủ định. ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Cuộc đời hơn hai mươi năm qua của cô đã nghe quá nhiều lời phủ định, luyện mãi rồi thành thép thì không dám nói nhưng vẫn có chút ít sức chịu đựng.
Nhưng lần này, Hạ Noãn Tâm lại cứ cố tình động chạm đến thứ mà cô quan tâm nhất.
Tân Hoành nắm chặt bàn tay, cười lạnh: "Hạ Noãn Tâm, bà có tin không, bây giờ mà bà còn dám bắt nạt tôi, tôi có thể bóp chết bà đấy."
Hạ Noãn Tâm duyên dáng vuốt tóc, đáp lời: "Đây chính là lý do cô bám lấy Dịch Tân? Để tìm chỗ dựa vững chắc, tìm tôi báo thù?"
Tân Hoành nhàn nhạt liếc bà ta: "Tìm bà, bà cũng xứng à?"
"Nếu không xứng, vậy cô chờ ở đây làm gì?" Bên cạnh Hạ Noãn Tâm, Tân Giác cười lạnh.
Tân Hoành nghe thế mới nhìn về phía Tân Giác, chợt nheo mắt cười vô cùng lương thiện: "Chờ các người à? Chờ Hạ Noãn Tâm, là để cảnh cáo bà, cho dù bà có rảnh rỗi hóa nông nổi thì tốt nhất cũng nên khiêm tốn một chút, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy. Chờ cô, là để xem giờ này cô đã biến thành cái bộ dạng thế nào rồi."
Tân Giác giận dữ hét lên: "Tôi biến thành cái bộ dạng thế nào? Chị có ý gì?"
Tân Hoành cười nhạt: "Tôi có ý tứ gì, cô lại không biết à? Bình thường lúc Thẩm Ngôn không để ý đến cô, tính khí của cô cũng to gan lắm mà. Thế nào, sau khi kết hôn rồi, lại trở nên dám làm mà không dám nhận à?"
"Chị!"
Tân Giác đột nhiên đứng dậy, giơ tay lên chuẩn bị túm lấy Tân Hoành.
Đúng lúc này, tài xế bước tới ngăn cản.
Tân Hoành nhìn tài xế, đột nhiên cảm thấy may mà mình có tính toán trước.
Tân Giác cảm thấy không làm được gì, đành giận dữ ngồi xuống.
Đúng lúc này có tiếng vỗ tay vang lên, Tân Hoành hơi nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hạ Noãn Tâm đang vỗ tay, gương mặt tươi cười nhìn cô: "Giỏi lắm! Tân Hoành, phải nói về phần nhanh mồm nhanh miệng, sợ rằng sau này tôi và Tân Giác đều không phải là đối thủ của cô. Nhưng mà dẫu sao chúng tôi cũng vẫn nắm rõ đường đi."
Mặc dù cô là vợ Dịch Tân, đáng ra ở gần Cố Viễn Chi và Mạc Tương Đằng như vậy cô cần phải ngay lập tức đề cao cảnh giác mới đúng. Nhưng mà, không hiểu sao trong lòng Tân Hoành lại buông lòng đề phòng, cảm thấy…
Ít nhất, có Cố Viễn Chi ở đây, cô và Mạc Tương Đằng cũng sẽ không đánh nhau. Mặc dù, cũng không chắc chắn là Cố Viễn Chi sẽ không giúp Mạc Tương Đằng…
Nghĩ thế, Tân Hoành vội vàng thu lại vẻ mặt chán ghét đối với Mạc Tương Đằng, cũng kìm nén vẻ mặt đen như bị sét đánh vì sự cố “mẹ ruột từ trên trời rơi xuống” ban nãy, cô quay về phía Cố Viễn Chi cười lễ phép: “Ông Cố, cháu cũng không ngờ có thể gặp ông ở đây.”
“Các người… Biết nhau à?”
Mạc Tương Đằng ở bên cạnh không dám tin nhìn Tân Hoành, rồi lại nhìn Cố Viễn Chi, rõ ràng là bị giật mình.
Thế mà, nằm ngoài dự đoán và sự hiểu biết của Mạc Tương Đằng, Cố Viễn Chi chưa bao giờ thoải mái cười nói, lúc nào cũng trong trạng thái giây kế tiếp sẽ trở mặt với anh ta, lúc này ông lại đang cười hiền hậu, thậm chí còn có vẻ đang lấy lòng người đối diện… Càng bất ngờ hơn nữa, người này còn là với Tân Hoành.
Cố Viễn Chi cười nói: “Sau này ông có đi tìm cháu, nhưng cháu không còn ở đó nữa.” Tân Hoành giật mình, suy nghĩ một chút mới hiểu ra cười nói: “Cháu đã dọn nhà rồi.”
Cố Viễn Chi gật gù, bày tỏ ý đã hiểu. Ánh mắt lại có vẻ không để ý nhìn về phía Trương Tiểu Thúy ở bên cạnh, không khỏi nhíu mày: “Vị này là?”
Tân Hoành rất vất vả mới điều chỉnh được tâm tình, lần này lại bị phá hỏng. Cố Viễn Chi thấy sắc mặt Tân Hoành thay đổi, trong lòng cũng có chút suy đoán, nhưng trên mặt không thể hiện gì, chỉ chờ Tân Hoành trả lời ông.
Tân Hoành cảm thấy hơi bối rối, không biết nên trả lời thế nào… Mẹ ruột, còn là một kẻ lừa đảo?
Trương Tiểu Thúy thấy dáng vẻ ngập ngừng của Tân Hoành vì nhắc tới mình, vội tự giới thiệu: “Tôi họ Trương, Trương Tiểu Thúy, Tân Hoành là…”
“Ông Cố, bây giờ cháu có chút việc, nếu ông không ngại, cháu xin lỗi bây giờ không thể tiếp chuyện được rồi.”
Thời khắc mấu chốt, ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ Tân Hoành lên tiếng cắt ngang lời Trương Tiểu Thúy.
Không vì cái gì, chỉ là ngại không muốn nhắc tới!
Cho dù là chuyện nhận mẹ, hay kẻ lừa gạt, đều rất mất thể diện!
Cố Viễn Chi thản nhiên nhìn Trương Tiểu Thúy một cái rồi quay sang nói với Tân Hoành: “Ông không sao, cháu cứ bận đi.”
Tân Hoành khẽ gật đầu với Cố Viễn Chi, lúc này mới dẫn hai mẹ con Trương Tiểu Thúy đi tới quầy lễ tân.
Cặp mắt nguy hiểm của Mạc Tương Đằng khẽ nheo lại, nhìn theo bóng lưng Tân Hoành, lại có chút suy nghĩ nhìn Trương Tiểu Thúy đi bên cạnh cô, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đểu cáng.
Đúng lúc này bên tai lại vang lên một tiếng cảnh cáo nhẹ nhàng: “Tránh xa con bé một chút.”
Mạc Tương Đằng rùng mình một cái, vội vàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cố Viễn Chi vừa nói chuyện với mình. Lại thấy trong đôi mắt già nua mà vẫn tràn đầy nhuệ khí của Cố Viễn Chi toàn là sự nguy hiểm và ý tứ cảnh cáo, đâu còn chút hòa ái nào của ban nãy? Như thể người hồi nãy còn cười cười nói nói chỉ là ảo giác anh ta tự tưởng tượng ra vậy.
“Vâng.” Dù trong lòng rất không cam tâm nhưng ngoài miệng anh ta vẫn phải cung kính đáp ứng.
Cố Viễn Chi lạnh lùng cười một tiếng: “Biết vậy là tốt. Tương Đằng, cháu cũng biết, Cố Viễn Chi ông ghét nhất là người đã đồng ý với ông mà không giữ lời. Cháu hiểu ý của ông không?”
"Vâng, ông ngoại." Trong lòng Mạc Tương Đằng âm thầm tính kế, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn hết sức thành thật.
Cố Viễn Chi gật đầu.
Tân Hoành bảo Trương Tiểu Thúy liên lạc với Hạ Noãn Tâm bằng điện thoại ở quầy lễ tân, quả nhiên Hạ Noãn Tâm đang ở đây.
Cô chỉ bảo Trương Tiểu Thúy hẹn Hạ Noãn Tâm đến quán trà ở đại sảnh gặp mặt, không cần nhiều lời thêm nữa.
Có điều, đến khi Hạ Noãn Tâm và Tân Giác đi xuống, ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ nhìn thấy Tân Hoành đang đợi bọn họ lại hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào.
Hạ Noãn Tâm vẫn rất có khả năng khiến cho người khác chú ý như xưa, vừa nhìn thấy Tân Hoành đã không chút bất ngờ, chỉ cười nói: "Tôi biết ngay là cô, từ bé cô đã rất thông minh."
Tân Hoành cười đáp lễ: "Tôi cho là, bà rất thích sự thông minh của tôi. Bởi vì, thông minh cũng không đủ mạnh mẽ, vẫn là bị bà dễ dàng bắt nạt."
Hạ Noãn Tâm trang nhã ngồi xuống, nhận xét đúng trọng tâm: "Cô vẫn biết nói chuyện như vậy…"
Nói xong lại cười khẽ: "Người không biết còn cho rằng đúng là do di truyền."
Nghe được lời này khiến lòng Tân Hoành khẽ nhói.
Người không biết còn cho rằng là do di truyền… Đây rõ ràng là đổi một cách khác để nói lời phủ định. ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Cuộc đời hơn hai mươi năm qua của cô đã nghe quá nhiều lời phủ định, luyện mãi rồi thành thép thì không dám nói nhưng vẫn có chút ít sức chịu đựng.
Nhưng lần này, Hạ Noãn Tâm lại cứ cố tình động chạm đến thứ mà cô quan tâm nhất.
Tân Hoành nắm chặt bàn tay, cười lạnh: "Hạ Noãn Tâm, bà có tin không, bây giờ mà bà còn dám bắt nạt tôi, tôi có thể bóp chết bà đấy."
Hạ Noãn Tâm duyên dáng vuốt tóc, đáp lời: "Đây chính là lý do cô bám lấy Dịch Tân? Để tìm chỗ dựa vững chắc, tìm tôi báo thù?"
Tân Hoành nhàn nhạt liếc bà ta: "Tìm bà, bà cũng xứng à?"
"Nếu không xứng, vậy cô chờ ở đây làm gì?" Bên cạnh Hạ Noãn Tâm, Tân Giác cười lạnh.
Tân Hoành nghe thế mới nhìn về phía Tân Giác, chợt nheo mắt cười vô cùng lương thiện: "Chờ các người à? Chờ Hạ Noãn Tâm, là để cảnh cáo bà, cho dù bà có rảnh rỗi hóa nông nổi thì tốt nhất cũng nên khiêm tốn một chút, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy. Chờ cô, là để xem giờ này cô đã biến thành cái bộ dạng thế nào rồi."
Tân Giác giận dữ hét lên: "Tôi biến thành cái bộ dạng thế nào? Chị có ý gì?"
Tân Hoành cười nhạt: "Tôi có ý tứ gì, cô lại không biết à? Bình thường lúc Thẩm Ngôn không để ý đến cô, tính khí của cô cũng to gan lắm mà. Thế nào, sau khi kết hôn rồi, lại trở nên dám làm mà không dám nhận à?"
"Chị!"
Tân Giác đột nhiên đứng dậy, giơ tay lên chuẩn bị túm lấy Tân Hoành.
Đúng lúc này, tài xế bước tới ngăn cản.
Tân Hoành nhìn tài xế, đột nhiên cảm thấy may mà mình có tính toán trước.
Tân Giác cảm thấy không làm được gì, đành giận dữ ngồi xuống.
Đúng lúc này có tiếng vỗ tay vang lên, Tân Hoành hơi nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hạ Noãn Tâm đang vỗ tay, gương mặt tươi cười nhìn cô: "Giỏi lắm! Tân Hoành, phải nói về phần nhanh mồm nhanh miệng, sợ rằng sau này tôi và Tân Giác đều không phải là đối thủ của cô. Nhưng mà dẫu sao chúng tôi cũng vẫn nắm rõ đường đi."
Bình luận facebook