Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297
Edit: TranGemy
Nghĩ rồi Lạc Tiểu Xuyên chăm chú nhìn Tân Hoành.
Tân Hoành thản nhiên nhìn lại cô ta, lắc đầu với Cố Viễn Chi: “Không cần phiền toái như vậy đâu ạ.”
Lạc Tiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Trương Tiểu Thúy rời đi. Nhưng sắc mặt Trương Tiểu Thúy rõ ràng rất không cam lòng, mở lớn mắt nhìn Tân Hoành, trong ánh mắt toàn là lưu luyến và mong chờ.
Tân Hoành nhắm mắt lại yên lặng thở dài, quay người định cùng ngồi xuống với Cố Viễn Chi, lại thấy cái bàn trước mắt vô cùng bừa bộn.
Chỉ cần nhìn dấu vết cũng có thể đoán được tình hình hỗn loạn vừa rồi của mấy người ngồi đây.
Không riêng gì ai… Người nào cũng rất chật vật.
Cố Viễn Chi là ai? Mấy chục năm cuộc đời bôn ba sóng gió, lúc này chỉ cần nhìn ánh mắt lúng túng của cô đã nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đổi bàn khác đi, có thể tự mình đi được không?”
Lời này… Đúng là rất hợp tình hợp lý!
Tân Hoành gượng gạo nở nụ cười cứng ngắc: “Chỉ là vết thương nhỏ… Chạy nước rút thì không được chứ đi bộ thì vẫn ổn ạ.”
Cố Viễn Chi cười gật đầu.
Sau đó, hai người đổi sang ngồi bàn khác. ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ Cố Viễn Chi tùy ý khoát tay, hai vệ sĩ bên cạnh lập tức gật đầu rồi tránh đi chỗ khác.
Tân Hoành bỗng có dự cảm xấu trong lòng, càng không đoán được rốt cuộc ông đã nghe được bao nhiêu phần câu chuyện vừa rồi của cô và Hạ Noãn Tâm. Nhưng trong lòng cô vẫn rất cảm kích vì ông có thể đuổi những người đó đi.
Cố Viễn Chi tự mình rót trà cho cô, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Thạt xin lỗi, vừa rồi ông ở gần đó nên chuyện mọi người nói ông đã nghe hết rồi.”
Tân Hoành nghe thấy thế thì vừa quẫn bách vừa không biết nói sao.
Cố nhẫn nhịn nhưng vẫn nhịn không được mà giật giật khóe miệng: “Cháu còn nghĩ dù ông có nghe được cũng sẽ làm bộ như không biết…”
Cố Viễn Chi sửng sốt, ngay sau đó thì hứng thú cười xòa hỏi: “Tại sao?”
Tân Hoành đành mặt dày thẳng thắn: “Ông không giống người thành thật như vậy, kiểu như người sẽ nói với người khác rằng: Lời bạn nói tôi đã nghe thấy hết rồi…”
Cố Viễn Chi nhìn ra biểu cảm muốn cười mà không cười của cô, nói chính xác hơn là vẻ nhạo báng khiến ông bật cười một tiếng trầm thấp. Tân Hoành lúng túng gượng cười hùa theo ông.
Cố Viễn Chi cười xong mới nhìn Tân Hoành nói: “Ừ, đúng là ông rất ít khi thành thật như vậy. Có lẽ cháu không tin tưởng ông lại là người có tinh thần trượng nghĩa như vậy, nhưng mà vừa rồi đúng là ông bị Hạ Noãn Tâm kích thích.”
Tân Hoành lẳng lặng ngước mắt nhìn ông.
Cố Viễn Chi nhìn vẻ phòng bị trên mặt cô mà than nhẹ: “Bởi vì bản thân ông là người ít khi nói lời thật lòng, nhưng cũng hiếm khi gặp người nào mở miệng là toàn nói dối như thế.”
“Toàn nói dối?” Tân Hoành khẽ mỉm cười, cười đến khổ sở.
Cố Viễn Chi sâu sắc nhìn Tân Hoành: “Hạ Noãn Tâm nói dối, ông có thể thấy rõ ràng là thế, hơn nữa ông không tin cháu không nhìn ra. Cái câu “trong mười câu nói thì có đến mười một câu là giả” của cháu rất thâm thúy.”
“Chẳng qua cháu tỏ ra mạnh miệng thế thôi.” Tân Hoành thở dài.
Cố Viễn Chi đã nghe được hết rồi nên Tân Hoành cảm thấy cũng không cần thiết phải giả vờ nữa, mà cô cũng tin rằng người như Cố Viễn Chi nhất định sẽ nhìn ra được, cho dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô đã suy sụp đến mức nào.
Cố Viễn Chi thấy sắc mặt tủi thân của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng nên nhẹ giọng nói: “Cháu biết không, ông và bà ngoại cháu là bạn bè biết bao nhiêu năm rồi. Lần đầu tiên ông gặp cháu ngoài sân bay, ông còn tưởng cháu là bà ấy, ông không tin là ông sẽ nhìn lầm. Cháu và bà ấy khi còn trẻ thật sự rất giống nhau, từ thần thái, khí chất cho đến cách hành xử.”
Câu chuyện của Cố Viễn Chi bỗng thay đổi, lại nói tiếp: “Chuyện xấu trong nhà không khoe ra ngoài đúng không? Bà ấy cũng thế, nói dễ nghe là kiên cường độc lập, có chuyện gì cũng tự mình lẳng lặng gánh vác, không để cho mình trở thành đề tài tán gẫu trà dư tửu hậu của người ngoài. Nói khó nghe thì đây là điểm thiếu sót rất lớn của một con người.”
“Thiếu sót?” Tân Hoành hơi nhướng mày.
“Đúng, thiếu sót rất lớn, có thể dễ dàng bị người ngoài công kích vào đúng điểm yếu.” Cố Viễn Chi ôn hòa cười hỏi ngược lại: “Cháu có biết, tại sao Hạ Noãn Tâm có thể ức hiếp cháu hai mươi năm nay không?”
Sác mặt Tân Hoành tối sầm lại.
“Cháu đừng để ý, ông không có ý tứ gì khác, ông chỉ đứng trên lập trường một người bạn lâu năm của bà ngoại cháu, muốn làm chút gì đó cho bà ấy. Ông vừa là người đứng nhìn, vừa là người từng trải, ông cảm thấy nên nói cho cháu biết suy nghĩ của ông, cháu nghe thử xem nói không chừng còn có thể tham khảo một chút.”
“Ông khách khí quá rồi.” Tân Hoành cười miễn cưỡng.
“Nhẫn nhịn, không thể nói là không đúng, có điều phải xem là có đáng giá hay không.”
“Đáng giá?” Tân Hoành hơi bất ngờ.
Cố Viễn Chi gật đầu: “Đúng, chính là đáng giá. Đối với người xứng đáng, mặc dù cháu nhẫn nhịn, nhưng anh ta cũng biết sự uất ức của cháu, như vậy lần sau anh ta sẽ biết được cần thay đổi thế nào để có thể bảo vệ cháu. Còn đối với kẻ không xứng, nếu cháu chịu đựng thì thật ra là đang nói cho họ biết rằng, ranh giới cuối cùng của cháu còn có thể lùi thêm một tấc.”
Tân Hoành mở lớn hai mắt, đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời như thế.
Cố Viễn Chi nhìn cô, tiếp tục nói: “Hai mươi năm qua, Hạ Noãn Tâm ức hiếp cháu lần này lại nhiều hơn lần trước, quá đáng hơn từng chút một, thật ra là vì bà ta thấy được, ranh giới của cháu cứ dần dần lui về phía sau từng lần từng lần một. Bà ta có gây ra sóng gió lớn đến thế nào cháu cũng không làm gì bà ta.”
Tân Hoành há miệng muốn thanh minh, trong lòng cảm thấy không phải tất cả đều giống những gì Cố Viễn Chi nói, nhưng lại không biết vì sao nói không lên lời.
Cố Viễn Chi nhìn ra nên cười cười: “Có phải cháu cho rằng cháu nhịn bà ta, không phải vì không phản kháng lại bà ta mà chỉ muốn giữ nguyên tắc của cháu không, mà khoan, cái này có phải là bà ngoại cháu dạy không thế?”
Tân Hoành gật đầu.
Ánh mắt sáng ngời của Cố Viễn Chi rất hòa ái: “Ông tin rằng bà ngoại có ảnh hưởng rất lớn đối với cháu, nhưng có điều này có thể cháu không biết, bà ấy may mắn hơn so với cháu.”
Tân Hoành tròn mắt nhìn ông với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Cố Viễn Chi nhẹ nhàng gật đầu: ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆ “Cháu không cần phải hoài nghi. Ông vừa nói rồi, đối với người xứng đáng, sự chịu đựng của cháu là sự đau lòng của họ, ngược lại họ sẽ hiểu được phải làm thế nào để bảo vệ cháu. Bà ngoại cháu rất may mắn có được điều này. Bà ấy được sinh ra trong một gia đình tốt, bố là cán bộ ngoại giao, mẹ là họa sĩ, bà ngoại cháu là con một trong nhà, nên dĩ nhiên nhân sinh quan của bà ấy được phát triển từ hoàn cảnh như vậy, cũng thích hợp để ứng dụng trong gia đình như vậy. Mà cháu… không có được may mắn như bà ấy.”
“Thật ra nếu nói cháu phải nhẫn nhịn thì cũng không đúng, có khi cháu còn hiểu rõ hơn ông, tự mình chịu đựng cũng không phải là tốt. Nói chính xác thì phải là khiêm nhường, đó là truyền thống tốt đẹp của gia đình mà bà ngoại dạy cháu, nhưng lại không phải là cách để cháu sinh tồn.”
“Thử lấy một ví dụ nhé. Ở nhà họ Tân, nếu trước mặt người làm mà Tân Giác dám trắng trợn cướp đồ của cháu, cháu có đánh cho cô ta một trận rồi cướp lại không?”
Tân Hoành nghe thế thì trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Viễn Chi: “Đánh mà không lại thì làm thế nào?...”
Cố Viễn Chi lắc đầu: “Cháu thật sự sợ đánh không lại à? Thật ra là cháu sợ mất mặt mà thôi.”
“Chính xác thì việc cháu sợ là cháu đã không đánh thắng được Tân Giác, mà có thể Tân Hạo còn ra mặt bênh vực cô ta dạy dỗ cháu, thậm chí còn có thể giận cá chém thớt mà liên lụy đến mẹ cháu. Chưa hết, cháu còn sợ những chuyện này bị người làm coi là chuyện cười, ngồi lê đôi mách mang ra tán gẫu, sau đó sẽ cười nhạo hoặc thương hại hai mẹ con cháu. Cũng giống như suy nghĩ của bà ngoại mà cháu luôn coi trọng, cháu thấy những điều này chính là sỉ nhục. Cũng giống như mấy người nói, chuyện xấu trong nhà không khoe ra ngoài."
“Cho nên cháu mới không tranh với Tân Giác, cô ta thích gì thì cháu cho luôn là được. Cháu nghĩ rằng cô ta xấu tính, nhưng cháu lại không biết đó là vì cô ta thấy có thể tiếp tục ức hiếp cháu.”
“Cho nên, cứ từng bước, từng bước một, ban đầu chỉ là món đồ chơi nhỏ, sau này đến Thẩm Ngôn, chồng chưa cưới của cháu cũng bị cô ta cướp mất.”
“Thẩm Ngôn, anh ta…” Tân Hoành đang muốn phản bác thì Cố Viễn Chi đã khoát tay ý bảo cô không cần nói: “Dĩ nhiên, chúng ta cũng biết, thứ bị cô ta cướp đi cũng không phải thứ đáng giá khiến cháu thấy lưu luyến, nhưng trước tiên chúng ta tạm gác vấn đề này sang một bên. Giả sử nếu ngay lần đầu tiên cô ta tranh đồ của cháu, cháu lập tức dạy dỗ cô ta cho hẳn hoi, lần sau cô ta có còn dám làm càn thế không?”
“Cũng giống như một đứa bé, cháu dạy nó không nên nghịch ổ điện, cháu nói với nó rằng: không nên đụng, đụng vào cái này sẽ chết đấy. Nhưng nó có hiểu không? Không hiểu. Không bằng lúc nào nó động đến rồi, cháu đánh cho nó một trận thật đau, chắc chắn nó sẽ nhớ, lần sau không dám tái phạm nữa.”
“Tương tự, cháu cho rằng cháu nhẫn nhịn thì Tân Hạo sẽ không thiên vị à? Trong mắt người ngoài, cháu và mẹ cháu không bị cười nhạo à? Nếu đã không để tâm, đã bị chê cười, vậy tại sao cháu không đánh cho cô ta một trận? Khiến cho cô ta biết rõ: Ranh giới cuối cùng là ở đây, here, mày không có được phép khiêu khích hơn nữa.”
Tân Hoành lại cứng đờ mở lớn hai mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn Cố Viễn Chi với vẻ mặt vô cùng kinh hãi: “Cháu cảm thấy, nếu bà ngoại mà biết ông dạy cháu đánh nhau, có thể bà sẽ tuyệt giao với ông.”
Sắc mặt Cố Viễn Chi cứng lại.
Tân Hoành chợt bật cười: “Cháu nói trêu thôi. Ông nói rất đúng, cháu đã bắt đầu hối hận vì lúc đó không đánh cho Tân Giác một trận rồi.”
Cố Viễn Chi nghe xong cũng cười tự giễu: “Cháu nói cũng rất đúng, nếu bà ấy mà nhìn thấy ông dạy cháu đánh nhau, có thể bà ấy thật sự sẽ tuyệt giao với ông đấy.”
Ông nói rồi lại chuyển chủ đề nói: “Nhưng cũng không phải ông đang dạy cháu cái gì. Bởi vì vào thời gian ông có thể dạy cháu thì ông lại không ở đây, đã muộn mất rồi, tính cách của cháu đã hình thành ăn sâu bén rễ, hơn nữa cũng không có gì là không tốt, ngược lại còn rất đáng trân quý. Lớn lên được thế này trong gia đình như vậy cũng không dễ dàng gì.”
“Vậy ông đang làm gì vậy?” Tân Hoành cười gượng.
Cố Viễn Chi nhìn cô: “Làm gì à? Ừm, cháu có thể coi là preach-ing.”
"Giảng đạo?"
“Đúng, giảng đạo. Không phải muốn cháu trở thành một người giống ông, chỉ là để cho cháu biết, ông là như vậy. Tranh đoạt và không thể xâm phạm, là thủ đoạn của ông, nguyên tắc của ông. Để cho cháu… Hiểu ông thôi.”
Tân Hoành sửng sốt, rất muốn hỏi: “Ông muốn cháu hiểu ông để làm gì?” Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng vậy thôi, chứ nói ra thì có vẻ hơi thiếu lễ phép. Suy nghĩ một chút đành đổi một câu hỏi khác: “Cho nên Hạ Noãn Tâm chính là như vậy à?”
Nói xong, chính cô cũng thấy quẫn bách, vô cùng muốn cắn một cái vào đầu lưỡi mình.
Cô… Cô… Cô không bằng trực tiếp hỏi: “Ông muốn cháu hiểu ông để làm gì?” còn hơn!
Cố Viễn Chi rõ ràng rất khinh thường Hạ Noãn Tâm, thế mà cô… Cô còn nói lời chẳng khác nào đang so sánh Hạ Noãn Tâm và Cố Viễn Chi với nhau.
Cố Viễn Chi hơi bất ngờ, suy nghĩ một chút rồi miễn cưỡng cười: “Nếu như ông nói, tranh đoạt cũng chia ra làm nhiều cấp bậc, mà ông là ở hạng đầu, còn Hạ Noãn Tâm chỉ là hạng tôm tép theo đuôi thôi, cháu có cảm thấy ông quá tự đại rồi không?”
Tân Hoành rất muốn gật đầu thật mạnh mẽ nhưng lại cứng rắn bóp chặt đùi mình, cố gắng che giấu lương tâm: “Không đâu.”
Cố Viễn Chi hơi nheo mắt cười, nhìn cô hỏi với ý tứ rất rõ ràng: “Cháu nghĩ thế thật à?”
Đột nhiên Tân Hoành cảm thấy, che giấu lương tâm cũng không phải một việc dễ dàng…
Có điều, lời đã nói ra rồi còn có thể làm gì? Chỉ có thể tiếp tục đâm lao đành phải theo lao: “Bởi vì, cháu đã từng gặp người còn tự đại hơn.”
“Tự đại hơn?” Vẻ mặt Cố Viễn Chi hơi ngẩn ra, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng Tân Hoành, nhất thời ánh mắt trầm xuống hỏi: “Dịch Tân?”
“Úi, sao ông biết?” Tân Hoành rất ngạc nhiên.
Sắc mặt Cố Viễn Chi lại thay đổi, che giấu ý lạnh trong mắt, chỉ cười: “Bởi vì đúng lúc cậu ta xuất hiện.”
Tân Hoành nghe thấy vậy thì trong lòng vui mừng, quả nhiên vừa quay lại đã thấy bóng dáng mê hoặc lòng người của anh đang đi về phía cô.
Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức đứng dậy, nhìn về phía anh với dáng vẻ cười đến ngu người.
Từ xa, Dịch Tân liếc nhìn Cố Viễn Chi ngồi một bên, đến khi chuyển sang Tân Hoành thì ánh mắt ngay lập tức trở nên dịu dàng.
“Sao anh lại tới đây?” Tân Hoành hỏi anh, cô rất bất ngờ nhưng cũng rất vui mừng.
Dịch Tân đi đến trước mặt cô, vòng hai tay qua ôm chặt lấy hông cô, ôm cô vào trong lòng. Cúi đầu xuống nhưng giọng nói lại rất lạnh nhạt: “Là ai nói một lát nữa về gọi điện cho anh? Một lát, hả?”
Trán Tân Hoành đổ mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là có người đang rất muốn hỏi tội cô.
Nghĩ rồi Lạc Tiểu Xuyên chăm chú nhìn Tân Hoành.
Tân Hoành thản nhiên nhìn lại cô ta, lắc đầu với Cố Viễn Chi: “Không cần phiền toái như vậy đâu ạ.”
Lạc Tiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Trương Tiểu Thúy rời đi. Nhưng sắc mặt Trương Tiểu Thúy rõ ràng rất không cam lòng, mở lớn mắt nhìn Tân Hoành, trong ánh mắt toàn là lưu luyến và mong chờ.
Tân Hoành nhắm mắt lại yên lặng thở dài, quay người định cùng ngồi xuống với Cố Viễn Chi, lại thấy cái bàn trước mắt vô cùng bừa bộn.
Chỉ cần nhìn dấu vết cũng có thể đoán được tình hình hỗn loạn vừa rồi của mấy người ngồi đây.
Không riêng gì ai… Người nào cũng rất chật vật.
Cố Viễn Chi là ai? Mấy chục năm cuộc đời bôn ba sóng gió, lúc này chỉ cần nhìn ánh mắt lúng túng của cô đã nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đổi bàn khác đi, có thể tự mình đi được không?”
Lời này… Đúng là rất hợp tình hợp lý!
Tân Hoành gượng gạo nở nụ cười cứng ngắc: “Chỉ là vết thương nhỏ… Chạy nước rút thì không được chứ đi bộ thì vẫn ổn ạ.”
Cố Viễn Chi cười gật đầu.
Sau đó, hai người đổi sang ngồi bàn khác. ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ Cố Viễn Chi tùy ý khoát tay, hai vệ sĩ bên cạnh lập tức gật đầu rồi tránh đi chỗ khác.
Tân Hoành bỗng có dự cảm xấu trong lòng, càng không đoán được rốt cuộc ông đã nghe được bao nhiêu phần câu chuyện vừa rồi của cô và Hạ Noãn Tâm. Nhưng trong lòng cô vẫn rất cảm kích vì ông có thể đuổi những người đó đi.
Cố Viễn Chi tự mình rót trà cho cô, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Thạt xin lỗi, vừa rồi ông ở gần đó nên chuyện mọi người nói ông đã nghe hết rồi.”
Tân Hoành nghe thấy thế thì vừa quẫn bách vừa không biết nói sao.
Cố nhẫn nhịn nhưng vẫn nhịn không được mà giật giật khóe miệng: “Cháu còn nghĩ dù ông có nghe được cũng sẽ làm bộ như không biết…”
Cố Viễn Chi sửng sốt, ngay sau đó thì hứng thú cười xòa hỏi: “Tại sao?”
Tân Hoành đành mặt dày thẳng thắn: “Ông không giống người thành thật như vậy, kiểu như người sẽ nói với người khác rằng: Lời bạn nói tôi đã nghe thấy hết rồi…”
Cố Viễn Chi nhìn ra biểu cảm muốn cười mà không cười của cô, nói chính xác hơn là vẻ nhạo báng khiến ông bật cười một tiếng trầm thấp. Tân Hoành lúng túng gượng cười hùa theo ông.
Cố Viễn Chi cười xong mới nhìn Tân Hoành nói: “Ừ, đúng là ông rất ít khi thành thật như vậy. Có lẽ cháu không tin tưởng ông lại là người có tinh thần trượng nghĩa như vậy, nhưng mà vừa rồi đúng là ông bị Hạ Noãn Tâm kích thích.”
Tân Hoành lẳng lặng ngước mắt nhìn ông.
Cố Viễn Chi nhìn vẻ phòng bị trên mặt cô mà than nhẹ: “Bởi vì bản thân ông là người ít khi nói lời thật lòng, nhưng cũng hiếm khi gặp người nào mở miệng là toàn nói dối như thế.”
“Toàn nói dối?” Tân Hoành khẽ mỉm cười, cười đến khổ sở.
Cố Viễn Chi sâu sắc nhìn Tân Hoành: “Hạ Noãn Tâm nói dối, ông có thể thấy rõ ràng là thế, hơn nữa ông không tin cháu không nhìn ra. Cái câu “trong mười câu nói thì có đến mười một câu là giả” của cháu rất thâm thúy.”
“Chẳng qua cháu tỏ ra mạnh miệng thế thôi.” Tân Hoành thở dài.
Cố Viễn Chi đã nghe được hết rồi nên Tân Hoành cảm thấy cũng không cần thiết phải giả vờ nữa, mà cô cũng tin rằng người như Cố Viễn Chi nhất định sẽ nhìn ra được, cho dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô đã suy sụp đến mức nào.
Cố Viễn Chi thấy sắc mặt tủi thân của cô, không khỏi cảm thấy đau lòng nên nhẹ giọng nói: “Cháu biết không, ông và bà ngoại cháu là bạn bè biết bao nhiêu năm rồi. Lần đầu tiên ông gặp cháu ngoài sân bay, ông còn tưởng cháu là bà ấy, ông không tin là ông sẽ nhìn lầm. Cháu và bà ấy khi còn trẻ thật sự rất giống nhau, từ thần thái, khí chất cho đến cách hành xử.”
Câu chuyện của Cố Viễn Chi bỗng thay đổi, lại nói tiếp: “Chuyện xấu trong nhà không khoe ra ngoài đúng không? Bà ấy cũng thế, nói dễ nghe là kiên cường độc lập, có chuyện gì cũng tự mình lẳng lặng gánh vác, không để cho mình trở thành đề tài tán gẫu trà dư tửu hậu của người ngoài. Nói khó nghe thì đây là điểm thiếu sót rất lớn của một con người.”
“Thiếu sót?” Tân Hoành hơi nhướng mày.
“Đúng, thiếu sót rất lớn, có thể dễ dàng bị người ngoài công kích vào đúng điểm yếu.” Cố Viễn Chi ôn hòa cười hỏi ngược lại: “Cháu có biết, tại sao Hạ Noãn Tâm có thể ức hiếp cháu hai mươi năm nay không?”
Sác mặt Tân Hoành tối sầm lại.
“Cháu đừng để ý, ông không có ý tứ gì khác, ông chỉ đứng trên lập trường một người bạn lâu năm của bà ngoại cháu, muốn làm chút gì đó cho bà ấy. Ông vừa là người đứng nhìn, vừa là người từng trải, ông cảm thấy nên nói cho cháu biết suy nghĩ của ông, cháu nghe thử xem nói không chừng còn có thể tham khảo một chút.”
“Ông khách khí quá rồi.” Tân Hoành cười miễn cưỡng.
“Nhẫn nhịn, không thể nói là không đúng, có điều phải xem là có đáng giá hay không.”
“Đáng giá?” Tân Hoành hơi bất ngờ.
Cố Viễn Chi gật đầu: “Đúng, chính là đáng giá. Đối với người xứng đáng, mặc dù cháu nhẫn nhịn, nhưng anh ta cũng biết sự uất ức của cháu, như vậy lần sau anh ta sẽ biết được cần thay đổi thế nào để có thể bảo vệ cháu. Còn đối với kẻ không xứng, nếu cháu chịu đựng thì thật ra là đang nói cho họ biết rằng, ranh giới cuối cùng của cháu còn có thể lùi thêm một tấc.”
Tân Hoành mở lớn hai mắt, đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời như thế.
Cố Viễn Chi nhìn cô, tiếp tục nói: “Hai mươi năm qua, Hạ Noãn Tâm ức hiếp cháu lần này lại nhiều hơn lần trước, quá đáng hơn từng chút một, thật ra là vì bà ta thấy được, ranh giới của cháu cứ dần dần lui về phía sau từng lần từng lần một. Bà ta có gây ra sóng gió lớn đến thế nào cháu cũng không làm gì bà ta.”
Tân Hoành há miệng muốn thanh minh, trong lòng cảm thấy không phải tất cả đều giống những gì Cố Viễn Chi nói, nhưng lại không biết vì sao nói không lên lời.
Cố Viễn Chi nhìn ra nên cười cười: “Có phải cháu cho rằng cháu nhịn bà ta, không phải vì không phản kháng lại bà ta mà chỉ muốn giữ nguyên tắc của cháu không, mà khoan, cái này có phải là bà ngoại cháu dạy không thế?”
Tân Hoành gật đầu.
Ánh mắt sáng ngời của Cố Viễn Chi rất hòa ái: “Ông tin rằng bà ngoại có ảnh hưởng rất lớn đối với cháu, nhưng có điều này có thể cháu không biết, bà ấy may mắn hơn so với cháu.”
Tân Hoành tròn mắt nhìn ông với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Cố Viễn Chi nhẹ nhàng gật đầu: ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆ “Cháu không cần phải hoài nghi. Ông vừa nói rồi, đối với người xứng đáng, sự chịu đựng của cháu là sự đau lòng của họ, ngược lại họ sẽ hiểu được phải làm thế nào để bảo vệ cháu. Bà ngoại cháu rất may mắn có được điều này. Bà ấy được sinh ra trong một gia đình tốt, bố là cán bộ ngoại giao, mẹ là họa sĩ, bà ngoại cháu là con một trong nhà, nên dĩ nhiên nhân sinh quan của bà ấy được phát triển từ hoàn cảnh như vậy, cũng thích hợp để ứng dụng trong gia đình như vậy. Mà cháu… không có được may mắn như bà ấy.”
“Thật ra nếu nói cháu phải nhẫn nhịn thì cũng không đúng, có khi cháu còn hiểu rõ hơn ông, tự mình chịu đựng cũng không phải là tốt. Nói chính xác thì phải là khiêm nhường, đó là truyền thống tốt đẹp của gia đình mà bà ngoại dạy cháu, nhưng lại không phải là cách để cháu sinh tồn.”
“Thử lấy một ví dụ nhé. Ở nhà họ Tân, nếu trước mặt người làm mà Tân Giác dám trắng trợn cướp đồ của cháu, cháu có đánh cho cô ta một trận rồi cướp lại không?”
Tân Hoành nghe thế thì trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Viễn Chi: “Đánh mà không lại thì làm thế nào?...”
Cố Viễn Chi lắc đầu: “Cháu thật sự sợ đánh không lại à? Thật ra là cháu sợ mất mặt mà thôi.”
“Chính xác thì việc cháu sợ là cháu đã không đánh thắng được Tân Giác, mà có thể Tân Hạo còn ra mặt bênh vực cô ta dạy dỗ cháu, thậm chí còn có thể giận cá chém thớt mà liên lụy đến mẹ cháu. Chưa hết, cháu còn sợ những chuyện này bị người làm coi là chuyện cười, ngồi lê đôi mách mang ra tán gẫu, sau đó sẽ cười nhạo hoặc thương hại hai mẹ con cháu. Cũng giống như suy nghĩ của bà ngoại mà cháu luôn coi trọng, cháu thấy những điều này chính là sỉ nhục. Cũng giống như mấy người nói, chuyện xấu trong nhà không khoe ra ngoài."
“Cho nên cháu mới không tranh với Tân Giác, cô ta thích gì thì cháu cho luôn là được. Cháu nghĩ rằng cô ta xấu tính, nhưng cháu lại không biết đó là vì cô ta thấy có thể tiếp tục ức hiếp cháu.”
“Cho nên, cứ từng bước, từng bước một, ban đầu chỉ là món đồ chơi nhỏ, sau này đến Thẩm Ngôn, chồng chưa cưới của cháu cũng bị cô ta cướp mất.”
“Thẩm Ngôn, anh ta…” Tân Hoành đang muốn phản bác thì Cố Viễn Chi đã khoát tay ý bảo cô không cần nói: “Dĩ nhiên, chúng ta cũng biết, thứ bị cô ta cướp đi cũng không phải thứ đáng giá khiến cháu thấy lưu luyến, nhưng trước tiên chúng ta tạm gác vấn đề này sang một bên. Giả sử nếu ngay lần đầu tiên cô ta tranh đồ của cháu, cháu lập tức dạy dỗ cô ta cho hẳn hoi, lần sau cô ta có còn dám làm càn thế không?”
“Cũng giống như một đứa bé, cháu dạy nó không nên nghịch ổ điện, cháu nói với nó rằng: không nên đụng, đụng vào cái này sẽ chết đấy. Nhưng nó có hiểu không? Không hiểu. Không bằng lúc nào nó động đến rồi, cháu đánh cho nó một trận thật đau, chắc chắn nó sẽ nhớ, lần sau không dám tái phạm nữa.”
“Tương tự, cháu cho rằng cháu nhẫn nhịn thì Tân Hạo sẽ không thiên vị à? Trong mắt người ngoài, cháu và mẹ cháu không bị cười nhạo à? Nếu đã không để tâm, đã bị chê cười, vậy tại sao cháu không đánh cho cô ta một trận? Khiến cho cô ta biết rõ: Ranh giới cuối cùng là ở đây, here, mày không có được phép khiêu khích hơn nữa.”
Tân Hoành lại cứng đờ mở lớn hai mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn Cố Viễn Chi với vẻ mặt vô cùng kinh hãi: “Cháu cảm thấy, nếu bà ngoại mà biết ông dạy cháu đánh nhau, có thể bà sẽ tuyệt giao với ông.”
Sắc mặt Cố Viễn Chi cứng lại.
Tân Hoành chợt bật cười: “Cháu nói trêu thôi. Ông nói rất đúng, cháu đã bắt đầu hối hận vì lúc đó không đánh cho Tân Giác một trận rồi.”
Cố Viễn Chi nghe xong cũng cười tự giễu: “Cháu nói cũng rất đúng, nếu bà ấy mà nhìn thấy ông dạy cháu đánh nhau, có thể bà ấy thật sự sẽ tuyệt giao với ông đấy.”
Ông nói rồi lại chuyển chủ đề nói: “Nhưng cũng không phải ông đang dạy cháu cái gì. Bởi vì vào thời gian ông có thể dạy cháu thì ông lại không ở đây, đã muộn mất rồi, tính cách của cháu đã hình thành ăn sâu bén rễ, hơn nữa cũng không có gì là không tốt, ngược lại còn rất đáng trân quý. Lớn lên được thế này trong gia đình như vậy cũng không dễ dàng gì.”
“Vậy ông đang làm gì vậy?” Tân Hoành cười gượng.
Cố Viễn Chi nhìn cô: “Làm gì à? Ừm, cháu có thể coi là preach-ing.”
"Giảng đạo?"
“Đúng, giảng đạo. Không phải muốn cháu trở thành một người giống ông, chỉ là để cho cháu biết, ông là như vậy. Tranh đoạt và không thể xâm phạm, là thủ đoạn của ông, nguyên tắc của ông. Để cho cháu… Hiểu ông thôi.”
Tân Hoành sửng sốt, rất muốn hỏi: “Ông muốn cháu hiểu ông để làm gì?” Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng vậy thôi, chứ nói ra thì có vẻ hơi thiếu lễ phép. Suy nghĩ một chút đành đổi một câu hỏi khác: “Cho nên Hạ Noãn Tâm chính là như vậy à?”
Nói xong, chính cô cũng thấy quẫn bách, vô cùng muốn cắn một cái vào đầu lưỡi mình.
Cô… Cô… Cô không bằng trực tiếp hỏi: “Ông muốn cháu hiểu ông để làm gì?” còn hơn!
Cố Viễn Chi rõ ràng rất khinh thường Hạ Noãn Tâm, thế mà cô… Cô còn nói lời chẳng khác nào đang so sánh Hạ Noãn Tâm và Cố Viễn Chi với nhau.
Cố Viễn Chi hơi bất ngờ, suy nghĩ một chút rồi miễn cưỡng cười: “Nếu như ông nói, tranh đoạt cũng chia ra làm nhiều cấp bậc, mà ông là ở hạng đầu, còn Hạ Noãn Tâm chỉ là hạng tôm tép theo đuôi thôi, cháu có cảm thấy ông quá tự đại rồi không?”
Tân Hoành rất muốn gật đầu thật mạnh mẽ nhưng lại cứng rắn bóp chặt đùi mình, cố gắng che giấu lương tâm: “Không đâu.”
Cố Viễn Chi hơi nheo mắt cười, nhìn cô hỏi với ý tứ rất rõ ràng: “Cháu nghĩ thế thật à?”
Đột nhiên Tân Hoành cảm thấy, che giấu lương tâm cũng không phải một việc dễ dàng…
Có điều, lời đã nói ra rồi còn có thể làm gì? Chỉ có thể tiếp tục đâm lao đành phải theo lao: “Bởi vì, cháu đã từng gặp người còn tự đại hơn.”
“Tự đại hơn?” Vẻ mặt Cố Viễn Chi hơi ngẩn ra, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng Tân Hoành, nhất thời ánh mắt trầm xuống hỏi: “Dịch Tân?”
“Úi, sao ông biết?” Tân Hoành rất ngạc nhiên.
Sắc mặt Cố Viễn Chi lại thay đổi, che giấu ý lạnh trong mắt, chỉ cười: “Bởi vì đúng lúc cậu ta xuất hiện.”
Tân Hoành nghe thấy vậy thì trong lòng vui mừng, quả nhiên vừa quay lại đã thấy bóng dáng mê hoặc lòng người của anh đang đi về phía cô.
Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức đứng dậy, nhìn về phía anh với dáng vẻ cười đến ngu người.
Từ xa, Dịch Tân liếc nhìn Cố Viễn Chi ngồi một bên, đến khi chuyển sang Tân Hoành thì ánh mắt ngay lập tức trở nên dịu dàng.
“Sao anh lại tới đây?” Tân Hoành hỏi anh, cô rất bất ngờ nhưng cũng rất vui mừng.
Dịch Tân đi đến trước mặt cô, vòng hai tay qua ôm chặt lấy hông cô, ôm cô vào trong lòng. Cúi đầu xuống nhưng giọng nói lại rất lạnh nhạt: “Là ai nói một lát nữa về gọi điện cho anh? Một lát, hả?”
Trán Tân Hoành đổ mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là có người đang rất muốn hỏi tội cô.
Bình luận facebook