Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298
Edit: TranGemy
“Cũng làm gì mà lâu lắm…” Cô vùng vẫy giãy chết.
Anh hơi nheo mắt lại, không nặng không nhẹ nhìn cô: “Em chắc chắn?”
Cô không sợ chết gật đầu: “Chắc chắn.”
“À… Thế à.” Hiếm khi anh dễ nói chuyện như vậy rồi lại bỗng nhiên sửa lời: “Cho nên anh tự mình qua đây chờ.”
Tân Hoành: “...”
Anh lại hỏi: “Đi được chưa?”
Tân Hoành nhìn anh rồi lại quay đầu nhìn về phía Cố Viễn Chi.
Từ đầu đến giờ Cố Viễn Chi chỉ ở bên cạnh nhìn, đến khi Tân Hoành quay sang nhìn thì ông mới cười với Dịch Tân: “Dịch Tân tới đúng là nhanh, tôi và Tân Hoành vừa ngồi xuống thì cậu đã đến rồi.” Tᶉ anᎶem¥
Dịch Tân cười thâm ý: “Tôi cũng ít khi gặp được lúc ông rảnh rỗi thế, nếu vừa vặn gặp mặt thế này thì không bằng chúng ta thu xếp công việc bớt chút thời gian để tâm sự?”
“Cũng được.” Mắt Cố Viễn Chi thoáng nhìn qua Tân Hoành, cười hòa ái: “Ông rất vui khi nói chuyện với cháu, sau này hi vọng có cơ hội, chúng ta lại cùng ngồi nói chuyện.”
Dịch Tân nghe thế, sắc mặt rõ ràng có vẻ trầm xuống.
Tân Hoành chỉ cho rằng Cố Viễn Chi nói khách sáo với mình nên gật đầu cười: “Có thể được ông Cố chỉ bảo là may mắn của cháu.”
Cố Viễn Chi gật đầu.
Lúc Tân Hoành quay người rời đi, Dịch Tân cũng không buông lỏng cánh tay đang ôm cô.
Tân Hoành nhìn anh, ý muốn anh bỏ tay ra.
Anh lại ôm cô chặt hơn: “Anh đưa em lên xe.”
Động tác của anh rất cường ngạnh khiến cô có muốn cũng không từ chối được, chỉ có thể bị anh ép buộc đi ra ngoài, lại đứng bên đường hỏi: “Không phải anh muốn tâm sự với người ta sao? Để người ta chờ thì không hay lắm, em có thể tự đi.”
Ai ngờ Dịch Tân nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh: “Nếu ông ta không muốn thì có thể không chờ.”
Tân Hoành: “...”
Bỗng nhiên Tân Hoành cảm thấy, tự đại đúng là bản chất của mấy người này.
Một người thì, ông là ở hạng đầu, còn Hạ Noãn Tâm chỉ là hạng tôm tép theo đuôi thôi… Một người thì, nếu ông ta không muốn thì có thể không chờ… Ai cũng có tư duy kiểu “nhân sinh quan của nhân loại mới là có vấn đề”.
Dịch Tân đưa Tân Hoành lên xe anh, người ngồi sau tay lái là Nguyên Thâm. Anh ta vừa nhìn thấy hai người lên ghế sau thì rất thức thời đi ra khỏi xe.
Tân Hoành nhìn Dịch Tân: “Được rồi, anh đi vào đi.”
Ánh mắt Dịch Tân bỗng trở nên nóng bỏng, giọng trầm trầm dặn dò cô: “Chờ anh.”
Tân Hoành gật đầu.
Cô nghĩ nghĩ rồi lại nói với anh: “Thật ra thì một lát kia… Là bị chuyện khác làm chậm trễ, vừa rồi Cố Viễn Chi còn giúp em nữa, cho nên anh đừng giận chó đánh mèo mà làm loạn nhé.”
“Làm loạn, giận chó đánh mèo?” ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ Dịch Tân sâu xa hỏi lại.
Giọng nói của anh rõ ràng có ý uy hiếp không che giấu, Tân Hoành không biết làm sao đành cười lấy lòng anh.
Dịch Tân hừ khẽ: “Có giận thì mới giận chó đánh mèo, xem ra em cũng biết rõ là em sai rồi.”
Sai rồi…
Cô cự nự: “Em sai gì chứ?”
Anh nhìn cô nói với vẻ mờ ám: “Em chắc chắn là muốn để anh chỉ cho em biết sai ở đâu à?”
“...” Tân Hoành bất đắc dĩ than thở: “Vâng, em sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Sai vì đã nói sẽ gọi lại cho anh, mà mãi không gọi lại.”
Dịch Tân hừ lạnh: “Sai rồi.”
“Hả?” Tân Hoành ngẩng đầu.
Dịch Tân nhìn cô, mắt nheo lại hết sức nguy hiểm: “Thái độ nhận sai chưa được, sai ở đâu cũng không biết lại còn sai càng thêm sai.”
Anh nói xong, ánh mắt nóng bỏng càng mờ ám, giọng trầm thấp khàn khàn kề sát tai cô cảnh cáo: “Trở về sẽ phạt em.”
Cả người Tân Hoành run lên.
Bỗng nhiên Dịch Tân lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, thấp giọng dặn: “Ngoan ngoãn, lần sau đừng có chạy lung tung, ở yên một chỗ chờ anh nhé?”
Thái độ của anh thay đổi quá nhanh, vừa nguy hiểm, thoắt cái đã trở nên dịu dàng, nhất thời cô không hiểu được anh đang nghĩ cái gì. Lúc này trên mặt nóng lên, cô cúi đầu khẽ gật theo bản năng.
Nghĩ rồi lại ngẩng đầu lên, to gan nhướn người hôn lại anh. Khi môi cô vừa chạm vào, cánh tay anh khẽ động nhấc bổng cả người cô lên chân anh, anh tích cực đáp trả càng cổ vũ sự nhiệt tình của cô. Đến khi hơi thở của cô trở nên gấp gáp, chống tay lên vai đẩy ra thì anh mới buông cô ra. Mặt cô đã đỏ lên nhưng vẫn cố gắng đối mặt với anh. Anh hứng thú chăm chú nhìn cô, giống như đó là niềm vui mà không ai khác có thể nhìn thấy, nhưng cũng đủ để anh vui vẻ cả đời, không mệt mỏi, không ngừng tận tâm.
Cô bỗng nhiên giơ tay lên lau môi cho anh. Ngón tay cô rất mềm mại, vừa chạm vào đã khiến cơ thể anh như có ý thức mà trở nên căng cứng. Anh tóm lấy cái tay nhỏ đang làm loạn của cô. Cô liếc mắt nhìn anh vẻ bất mãn. Anh nhìn cô, bỗng dưng cười đen tối rồi bất ngờ há miệng ngậm lấy ngón tay cô.
Tân Hoành chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân “Ào” một cái đã dốc thẳng lên mặt, cả hai tai đều nóng bừng bừng, cả người xụi lơ trong lòng anh không sao nhúc nhích được. Đầu lưỡi anh dịu dàng liếm quanh ngón tay cô, còn cố tình điều chỉnh tiết tấu đầy tính ám chỉ khiến Tân Hoành cảm thấy đại não trống rỗng.
Này… Này… Đang ở trên xe đấy! Nhưng cô đã bị anh khiêu khích đến cả người nóng bỏng, thấy ánh mắt yêu dã của anh thì cố ý cắn răng chịu đựng, mạnh mẽ rút ngón tay về. Anh nhìn bàn tay trống không của mình thì rõ ràng rất mất hứng, hỏi cô: “Không muốn anh làm thế à?”
Cô suýt thì tắt thở, tức giận nhìn anh: “Anh nghĩ đi đâu đấy hả? Hôm nay em đi ra ngoài tiễn ông ngoại nên mới trang điểm trang nhã một chút, em thấy trên môi anh bị dính son của em nên mới lau cho anh.” Dịch Tân nhướng mày gian xảo: “À thế à, hóa ra là anh hiểu lầm.”
Tân Hoành: “...”
Trong lòng còn đang rối loạn, nghĩ đến việc tự dưng bị người ta mang ra làm trò thì không nén được vừa bực vừa thẹn: “Ai cần anh hiểu.” Dịch Tân cười cười nhìn cô, cười đến thỏa mãn đắc ý. Dù sao anh cũng đã chiếm được tiện nghi của cô, ngoài miệng nhường cô một chút cũng không sao.
“Cũng làm gì mà lâu lắm…” Cô vùng vẫy giãy chết.
Anh hơi nheo mắt lại, không nặng không nhẹ nhìn cô: “Em chắc chắn?”
Cô không sợ chết gật đầu: “Chắc chắn.”
“À… Thế à.” Hiếm khi anh dễ nói chuyện như vậy rồi lại bỗng nhiên sửa lời: “Cho nên anh tự mình qua đây chờ.”
Tân Hoành: “...”
Anh lại hỏi: “Đi được chưa?”
Tân Hoành nhìn anh rồi lại quay đầu nhìn về phía Cố Viễn Chi.
Từ đầu đến giờ Cố Viễn Chi chỉ ở bên cạnh nhìn, đến khi Tân Hoành quay sang nhìn thì ông mới cười với Dịch Tân: “Dịch Tân tới đúng là nhanh, tôi và Tân Hoành vừa ngồi xuống thì cậu đã đến rồi.” Tᶉ anᎶem¥
Dịch Tân cười thâm ý: “Tôi cũng ít khi gặp được lúc ông rảnh rỗi thế, nếu vừa vặn gặp mặt thế này thì không bằng chúng ta thu xếp công việc bớt chút thời gian để tâm sự?”
“Cũng được.” Mắt Cố Viễn Chi thoáng nhìn qua Tân Hoành, cười hòa ái: “Ông rất vui khi nói chuyện với cháu, sau này hi vọng có cơ hội, chúng ta lại cùng ngồi nói chuyện.”
Dịch Tân nghe thế, sắc mặt rõ ràng có vẻ trầm xuống.
Tân Hoành chỉ cho rằng Cố Viễn Chi nói khách sáo với mình nên gật đầu cười: “Có thể được ông Cố chỉ bảo là may mắn của cháu.”
Cố Viễn Chi gật đầu.
Lúc Tân Hoành quay người rời đi, Dịch Tân cũng không buông lỏng cánh tay đang ôm cô.
Tân Hoành nhìn anh, ý muốn anh bỏ tay ra.
Anh lại ôm cô chặt hơn: “Anh đưa em lên xe.”
Động tác của anh rất cường ngạnh khiến cô có muốn cũng không từ chối được, chỉ có thể bị anh ép buộc đi ra ngoài, lại đứng bên đường hỏi: “Không phải anh muốn tâm sự với người ta sao? Để người ta chờ thì không hay lắm, em có thể tự đi.”
Ai ngờ Dịch Tân nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh: “Nếu ông ta không muốn thì có thể không chờ.”
Tân Hoành: “...”
Bỗng nhiên Tân Hoành cảm thấy, tự đại đúng là bản chất của mấy người này.
Một người thì, ông là ở hạng đầu, còn Hạ Noãn Tâm chỉ là hạng tôm tép theo đuôi thôi… Một người thì, nếu ông ta không muốn thì có thể không chờ… Ai cũng có tư duy kiểu “nhân sinh quan của nhân loại mới là có vấn đề”.
Dịch Tân đưa Tân Hoành lên xe anh, người ngồi sau tay lái là Nguyên Thâm. Anh ta vừa nhìn thấy hai người lên ghế sau thì rất thức thời đi ra khỏi xe.
Tân Hoành nhìn Dịch Tân: “Được rồi, anh đi vào đi.”
Ánh mắt Dịch Tân bỗng trở nên nóng bỏng, giọng trầm trầm dặn dò cô: “Chờ anh.”
Tân Hoành gật đầu.
Cô nghĩ nghĩ rồi lại nói với anh: “Thật ra thì một lát kia… Là bị chuyện khác làm chậm trễ, vừa rồi Cố Viễn Chi còn giúp em nữa, cho nên anh đừng giận chó đánh mèo mà làm loạn nhé.”
“Làm loạn, giận chó đánh mèo?” ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ Dịch Tân sâu xa hỏi lại.
Giọng nói của anh rõ ràng có ý uy hiếp không che giấu, Tân Hoành không biết làm sao đành cười lấy lòng anh.
Dịch Tân hừ khẽ: “Có giận thì mới giận chó đánh mèo, xem ra em cũng biết rõ là em sai rồi.”
Sai rồi…
Cô cự nự: “Em sai gì chứ?”
Anh nhìn cô nói với vẻ mờ ám: “Em chắc chắn là muốn để anh chỉ cho em biết sai ở đâu à?”
“...” Tân Hoành bất đắc dĩ than thở: “Vâng, em sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Sai vì đã nói sẽ gọi lại cho anh, mà mãi không gọi lại.”
Dịch Tân hừ lạnh: “Sai rồi.”
“Hả?” Tân Hoành ngẩng đầu.
Dịch Tân nhìn cô, mắt nheo lại hết sức nguy hiểm: “Thái độ nhận sai chưa được, sai ở đâu cũng không biết lại còn sai càng thêm sai.”
Anh nói xong, ánh mắt nóng bỏng càng mờ ám, giọng trầm thấp khàn khàn kề sát tai cô cảnh cáo: “Trở về sẽ phạt em.”
Cả người Tân Hoành run lên.
Bỗng nhiên Dịch Tân lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, thấp giọng dặn: “Ngoan ngoãn, lần sau đừng có chạy lung tung, ở yên một chỗ chờ anh nhé?”
Thái độ của anh thay đổi quá nhanh, vừa nguy hiểm, thoắt cái đã trở nên dịu dàng, nhất thời cô không hiểu được anh đang nghĩ cái gì. Lúc này trên mặt nóng lên, cô cúi đầu khẽ gật theo bản năng.
Nghĩ rồi lại ngẩng đầu lên, to gan nhướn người hôn lại anh. Khi môi cô vừa chạm vào, cánh tay anh khẽ động nhấc bổng cả người cô lên chân anh, anh tích cực đáp trả càng cổ vũ sự nhiệt tình của cô. Đến khi hơi thở của cô trở nên gấp gáp, chống tay lên vai đẩy ra thì anh mới buông cô ra. Mặt cô đã đỏ lên nhưng vẫn cố gắng đối mặt với anh. Anh hứng thú chăm chú nhìn cô, giống như đó là niềm vui mà không ai khác có thể nhìn thấy, nhưng cũng đủ để anh vui vẻ cả đời, không mệt mỏi, không ngừng tận tâm.
Cô bỗng nhiên giơ tay lên lau môi cho anh. Ngón tay cô rất mềm mại, vừa chạm vào đã khiến cơ thể anh như có ý thức mà trở nên căng cứng. Anh tóm lấy cái tay nhỏ đang làm loạn của cô. Cô liếc mắt nhìn anh vẻ bất mãn. Anh nhìn cô, bỗng dưng cười đen tối rồi bất ngờ há miệng ngậm lấy ngón tay cô.
Tân Hoành chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân “Ào” một cái đã dốc thẳng lên mặt, cả hai tai đều nóng bừng bừng, cả người xụi lơ trong lòng anh không sao nhúc nhích được. Đầu lưỡi anh dịu dàng liếm quanh ngón tay cô, còn cố tình điều chỉnh tiết tấu đầy tính ám chỉ khiến Tân Hoành cảm thấy đại não trống rỗng.
Này… Này… Đang ở trên xe đấy! Nhưng cô đã bị anh khiêu khích đến cả người nóng bỏng, thấy ánh mắt yêu dã của anh thì cố ý cắn răng chịu đựng, mạnh mẽ rút ngón tay về. Anh nhìn bàn tay trống không của mình thì rõ ràng rất mất hứng, hỏi cô: “Không muốn anh làm thế à?”
Cô suýt thì tắt thở, tức giận nhìn anh: “Anh nghĩ đi đâu đấy hả? Hôm nay em đi ra ngoài tiễn ông ngoại nên mới trang điểm trang nhã một chút, em thấy trên môi anh bị dính son của em nên mới lau cho anh.” Dịch Tân nhướng mày gian xảo: “À thế à, hóa ra là anh hiểu lầm.”
Tân Hoành: “...”
Trong lòng còn đang rối loạn, nghĩ đến việc tự dưng bị người ta mang ra làm trò thì không nén được vừa bực vừa thẹn: “Ai cần anh hiểu.” Dịch Tân cười cười nhìn cô, cười đến thỏa mãn đắc ý. Dù sao anh cũng đã chiếm được tiện nghi của cô, ngoài miệng nhường cô một chút cũng không sao.
Bình luận facebook