Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1328
Chương 1328: Định Hải Khai Thiên
- Định Hải Thần Châu?
Ánh mắt Ngao Tuệ chợt sáng, nhìn chằm chằm vào ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu ngay trước người Nhạc Vũ.
Ngay sau đó khi Nhạc Vũ đem Lượng Thiên Xích triệu tới trước người, Ngao Tuệ lập tức có điều ngộ ra, vẻ mặt khẽ biến:
- Phu quân chuẩn bị mở Thần Châu thế giới?
Nhạc Vũ cười mà không đáp, chuyển mắt nhìn Liễu Nguyệt Như cùng Sơ Tam hai người nói:
- Lúc trước hai người không phải luôn kỳ quái ta làm thế nào mới có thể khiến hai người các ngươi đạt tới Hỗn Độn cảnh giới sao?
Lúc này Liễu Nguyệt Như cũng đã hiểu rõ ý của Nhạc Vũ, lập tức ánh mắt phát sáng, lộ ra vài phần chờ mong.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Nhạc Vũ vung tay lên đánh vài đạo linh quang vào hướng hư không.
Chỉ một lát sau, chỉ thấy từng đạo độn quang lục tục bay tới. Huyền Vũ Thanh Long, Lục Áp Nhai Tí đều đến, ngay cả Hiên Viên Thu cùng Quý Nguyên, nhóm người Ngao Phách cũng nghe tin chạy tới.
Bên trong tín phù có nói rõ, phàm là người nào đạt tới Đại La Kim Tiên cảnh giờ phút này đều tề tụ trong điện phủ.
Mấy người đi sau cũng không nói, tu vi bất quá là Đại La Kim Tiên, kiến thức có hạn, Mạnh Chương thần quân cùng Lục Áp dù sao cũng là nhất phương đại năng, vừa đi vào trong điện vẻ mặt chợt ngẩn ra, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Ngay sau đó liền cùng nhau hướng Nhạc Vũ chân tâm thật ý thi lễ:
- Đa tạ bệ hạ thành toàn! Lần này ân đức thụ đạo, thực sự muôn đời khó quên.
Huyền Vũ không thể nói chuyện, nhưng cũng hướng Nhạc Vũ gật nhẹ đầu, vẻ mặt thật hưng phấn.
Nhạc Vũ cũng không hề cảm thấy có gì không ổn, chỉ thản nhiên nói:
- Cần gì như thế? Có các vị tương trợ, Nhạc Vũ mới có được hôm nay. Lần này khai thiên, chỉ là Nhạc Vũ làm chút hồi báo ân tình của các vị mà thôi…
Nhưng hắn vẫn thản nhiên nhận mọi người thi lễ, lại tiếp tục lẳng lặng chờ đợi.
Ước chừng hai khắc sau, một vị tử y đạo nhân bỗng dưng bước vào bên trong tẩm cung nơi này, khẽ cười nói:
- Mở Trung Thiên thế giới, bực kỳ tích này Tử Vân ta há có thể bỏ qua?
Sau Tử Vân là Ngọc Lăng Tiêu, đồng dạng cũng mạnh mẽ xuyên vào bên trong Hắc Đế Cung, tuy không nói một lời nhưng ánh mắt nhìn về phía Lượng Thiên Xích cùng ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu lại vô cùng sáng rỡ.
Tiếp đó qua thêm nửa ngày thời gian, bên trong tẩm cung lại mơ hồ dao động, thân ảnh Trấn Nguyên Tử cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, phảng phất như hao tổn hết pháp lực, vừa đi vào trong điện liền cười khổ một tiếng:
- Ba canh giờ từ Cực Nam chạy tới nơi đây, thực sự làm cho ta kiệt sức. Cũng may phương pháp xé rách thời không suốt mấy vạn năm qua cũng chưa từng giảm xuống…
Vừa nói tới đây bỗng nhiên ánh mắt Trấn Nguyên Tử cũng giống như mấy người khác, ngừng lại ngay trước hoàng sắc quang đoàn trước người Nhạc Vũ. Sau một thoáng ngây người, chợt cười khổ một tiếng:
- Nguyên nghĩ đem Địa Thư cho ngươi muộn, có thể bồi thường chút ân huệ lúc trước của Hồng Vân đạo huynh. Cũng không ngờ hôm nay vẫn còn tiếp tục thiếu lại nhân quả. Có thể có cơ duyên tận mắt chứng kiến kỳ cảnh khai thiên, thực sự là chuyện may mắn của Trấn Nguyên Tử ta. Lần này nhờ ơn!
Dứt lời trực tiếp ngồi xuống một bên, hướng mấy vị Lục Áp Mạnh Chương cùng Huyền Vũ Bạch Hổ hơi gật nhẹ đầu, sau đó hai mắt nhắm nghiền lẳng lặng nhập định.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lại thêm một nam một nữ trước sau đi vào bên trong Hắc Đế Cung.
Mà nam tử kia cũng không cần nhìn kỹ tình hình, đã trực tiếp cúi người thi lễ:
- Minh phủ Cửu Hoa đa tạ bệ hạ thành toàn! Lần này nếu có thể thành tựu Thái Thượng hồn ấn, đều nhờ ơn bệ hạ!
Nữ tử đoan trang tú lệ, ước chừng ba mươi tuổi, chính là Tây Vương Mẫu, lúc này cũng vô cùng vui mừng:
- Lúc trước chỉ cho ngươi một ít tàn phiến của Côn Luân Kính mà thôi. Cũng không ngờ tới hôm nay lại đổi được cơ duyên lớn như vậy. Vân Dao thật sự vinh hạnh!
Lúc này Nhạc Vũ bỗng dưng trừng mắt:
- Hai trăm năm qua ân huệ của Vân Dao tỷ đối với ta đâu chỉ có Côn Luân Kính? Ân tình Cửu Hoa đạo hữu trấn áp Minh Hà cùng bảo hộ tại Nam Hải, Nhạc Vũ đã vô cùng cảm kích!
Theo lời nói của Nhạc Vũ mọi người trong điện cũng đã lục tục thức tỉnh, biết được người đã tề tụ đầy đủ, đã đến lúc Nhạc Vũ động thủ.
Mọi người đều mạnh mẽ trấn định mới không đem nỗi lòng hiện lên trên mặt.
Nhạc Vũ thoáng ngưng mày, nhìn vào hư không xa xa, trong mắt hiện lên tia lo lắng. Nhưng ngay sau đó trong lòng hơi có cảm ứng, trên mặt hiện lên ý mừng.
- Trở về vừa lúc!
Tiên thiên ngũ hành lực lượng phá vỡ thời không hàng rào, trực tiếp xé rách hư không đánh xuyên thời không thông đạo, đem một bóng người còn ngoài ức dặm mạnh mẽ nhiếp tới trước mắt.
Chính là Đằng Huyền, chỉ thoáng kinh hãi, đợi khi thấy Nhạc Vũ vẻ mặt mới vui mừng.
Nhạc Vũ sớm biết mọi người đã hết nhẫn nại, lập tức không nói chuyện, trực tiếp tế lên Lượng Thiên Xích lên trên một viên Định Hải Thần Châu, mỉm cười điểm tới.
Chỉ thấy bên trong lập tức hiện ra hoàng sắc quang hoa vô cùng tân. Một đoàn hành thổ linh lực cuộn trào như nước lập tức tràn đầy bên trong hành cung nơi này.
Đợi khi hoàng mang đại thịnh, thân ảnh Nhạc Vũ đã đi vào trong viên châu kia, mọi người còn lại cũng không chờ Nhạc Vũ thỉnh mời, liền tự hóa quang bay lên theo sát phía sau đi vào trong viên châu.
Chỉ có Bạch Hổ trong mắt hiện lên vài phần do dự, trong nhóm người nơi này, chỉ có quan hệ giữa hắn cùng Nhạc Vũ đơn giản nhất, ngoại trừ vài chục năm trước từng dẫn động tinh lực tương trợ, cũng không còn nhân tình gì kết giao.
Mắt nhìn Huyền Vũ Thanh Long đều lục tục đi vào, trong mắt Bạch Hổ không khỏi hiện lên vẻ mất mát.
Lúc này bên tai nghe được một tiếng cười khẽ của Nhạc Vũ:
- Bạch Hổ đạo huynh, cứ tiến vào đi. Sau khi mở Định Hải Thần Châu, Nhạc Vũ còn muốn đến Tây Cực một chuyến, khi đó còn phải nhờ vào lực lượng của đạo huynh giúp đỡ. Trung Thiên thế giới rốt cục cũng không bằng hồng hoang khai thiên chân chính, chỉ xem như Nhạc Vũ đưa trước thù lao vậy…
Trong đồng tử Bạch Hổ lập tức lóe quang mang, không còn do dự nhảy vào bên trong viên Định Hải Thần Châu.
Chỉ thấy bên trong đều là một mảnh hoàng mang, vô cùng dày trọng tràn ngập không gian.
Nhạc Vũ đang đứng ngay trung ương Định Hải Thần Châu, chỉ đợi mọi người tề tụ mới mở bộ ngũ sắc kiếm trận ngay bên cạnh.
Trận đồ mở ra đặt dưới chân, năm thanh kiếm khí uốn lượn quanh người, kiếm khí sắc bén bá tuyệt, trận đồ khổng lồ sâm nghiêm.
Đều là Hồng Mông Khí, khí tức bức người!
Theo sát phía sau là Hà Đồ Lạc Thư lúc lên lúc xuống, triển khai Tiên Hậu Thiên Bát Quái trận đồ, dần dần khuếch trương.
Trên làm Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, dưới là Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận.
Đem kiếm trận thúc giục khởi động, khí tức bức người, một thân pháp lực của Nhạc Vũ cũng được hai tòa đại trận gia trì kéo lên mấy lần!
Mấy người Trấn Nguyên Tử đều đứng bên cạnh Nhạc Vũ, vừa xem thi pháp vừa có thể hỗ trợ, mà nhóm người Ngao Tuệ đều đứng ở một bên.
Nhưng lúc này sắc mặt họ đều tái nhợt, hơi thở cứng ngắc, toàn bộ ánh mắt đều ngây người nhìn về hướng Nhạc Vũ.
Khí tức kia mơ hồ tiếp cận Thánh Nhân oai! Mượn dùng đại trận cùng thân phận đứng đầu Định Hải Thần Châu, Nhạc Vũ đã không chút khoan nhượng đem một thân pháp lực của mình mạnh mẽ thúc giục lên tiếp cận Thánh Nhân cảnh giới!
- Định Hải Thần Châu?
Ánh mắt Ngao Tuệ chợt sáng, nhìn chằm chằm vào ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu ngay trước người Nhạc Vũ.
Ngay sau đó khi Nhạc Vũ đem Lượng Thiên Xích triệu tới trước người, Ngao Tuệ lập tức có điều ngộ ra, vẻ mặt khẽ biến:
- Phu quân chuẩn bị mở Thần Châu thế giới?
Nhạc Vũ cười mà không đáp, chuyển mắt nhìn Liễu Nguyệt Như cùng Sơ Tam hai người nói:
- Lúc trước hai người không phải luôn kỳ quái ta làm thế nào mới có thể khiến hai người các ngươi đạt tới Hỗn Độn cảnh giới sao?
Lúc này Liễu Nguyệt Như cũng đã hiểu rõ ý của Nhạc Vũ, lập tức ánh mắt phát sáng, lộ ra vài phần chờ mong.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Nhạc Vũ vung tay lên đánh vài đạo linh quang vào hướng hư không.
Chỉ một lát sau, chỉ thấy từng đạo độn quang lục tục bay tới. Huyền Vũ Thanh Long, Lục Áp Nhai Tí đều đến, ngay cả Hiên Viên Thu cùng Quý Nguyên, nhóm người Ngao Phách cũng nghe tin chạy tới.
Bên trong tín phù có nói rõ, phàm là người nào đạt tới Đại La Kim Tiên cảnh giờ phút này đều tề tụ trong điện phủ.
Mấy người đi sau cũng không nói, tu vi bất quá là Đại La Kim Tiên, kiến thức có hạn, Mạnh Chương thần quân cùng Lục Áp dù sao cũng là nhất phương đại năng, vừa đi vào trong điện vẻ mặt chợt ngẩn ra, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Ngay sau đó liền cùng nhau hướng Nhạc Vũ chân tâm thật ý thi lễ:
- Đa tạ bệ hạ thành toàn! Lần này ân đức thụ đạo, thực sự muôn đời khó quên.
Huyền Vũ không thể nói chuyện, nhưng cũng hướng Nhạc Vũ gật nhẹ đầu, vẻ mặt thật hưng phấn.
Nhạc Vũ cũng không hề cảm thấy có gì không ổn, chỉ thản nhiên nói:
- Cần gì như thế? Có các vị tương trợ, Nhạc Vũ mới có được hôm nay. Lần này khai thiên, chỉ là Nhạc Vũ làm chút hồi báo ân tình của các vị mà thôi…
Nhưng hắn vẫn thản nhiên nhận mọi người thi lễ, lại tiếp tục lẳng lặng chờ đợi.
Ước chừng hai khắc sau, một vị tử y đạo nhân bỗng dưng bước vào bên trong tẩm cung nơi này, khẽ cười nói:
- Mở Trung Thiên thế giới, bực kỳ tích này Tử Vân ta há có thể bỏ qua?
Sau Tử Vân là Ngọc Lăng Tiêu, đồng dạng cũng mạnh mẽ xuyên vào bên trong Hắc Đế Cung, tuy không nói một lời nhưng ánh mắt nhìn về phía Lượng Thiên Xích cùng ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu lại vô cùng sáng rỡ.
Tiếp đó qua thêm nửa ngày thời gian, bên trong tẩm cung lại mơ hồ dao động, thân ảnh Trấn Nguyên Tử cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, phảng phất như hao tổn hết pháp lực, vừa đi vào trong điện liền cười khổ một tiếng:
- Ba canh giờ từ Cực Nam chạy tới nơi đây, thực sự làm cho ta kiệt sức. Cũng may phương pháp xé rách thời không suốt mấy vạn năm qua cũng chưa từng giảm xuống…
Vừa nói tới đây bỗng nhiên ánh mắt Trấn Nguyên Tử cũng giống như mấy người khác, ngừng lại ngay trước hoàng sắc quang đoàn trước người Nhạc Vũ. Sau một thoáng ngây người, chợt cười khổ một tiếng:
- Nguyên nghĩ đem Địa Thư cho ngươi muộn, có thể bồi thường chút ân huệ lúc trước của Hồng Vân đạo huynh. Cũng không ngờ hôm nay vẫn còn tiếp tục thiếu lại nhân quả. Có thể có cơ duyên tận mắt chứng kiến kỳ cảnh khai thiên, thực sự là chuyện may mắn của Trấn Nguyên Tử ta. Lần này nhờ ơn!
Dứt lời trực tiếp ngồi xuống một bên, hướng mấy vị Lục Áp Mạnh Chương cùng Huyền Vũ Bạch Hổ hơi gật nhẹ đầu, sau đó hai mắt nhắm nghiền lẳng lặng nhập định.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lại thêm một nam một nữ trước sau đi vào bên trong Hắc Đế Cung.
Mà nam tử kia cũng không cần nhìn kỹ tình hình, đã trực tiếp cúi người thi lễ:
- Minh phủ Cửu Hoa đa tạ bệ hạ thành toàn! Lần này nếu có thể thành tựu Thái Thượng hồn ấn, đều nhờ ơn bệ hạ!
Nữ tử đoan trang tú lệ, ước chừng ba mươi tuổi, chính là Tây Vương Mẫu, lúc này cũng vô cùng vui mừng:
- Lúc trước chỉ cho ngươi một ít tàn phiến của Côn Luân Kính mà thôi. Cũng không ngờ tới hôm nay lại đổi được cơ duyên lớn như vậy. Vân Dao thật sự vinh hạnh!
Lúc này Nhạc Vũ bỗng dưng trừng mắt:
- Hai trăm năm qua ân huệ của Vân Dao tỷ đối với ta đâu chỉ có Côn Luân Kính? Ân tình Cửu Hoa đạo hữu trấn áp Minh Hà cùng bảo hộ tại Nam Hải, Nhạc Vũ đã vô cùng cảm kích!
Theo lời nói của Nhạc Vũ mọi người trong điện cũng đã lục tục thức tỉnh, biết được người đã tề tụ đầy đủ, đã đến lúc Nhạc Vũ động thủ.
Mọi người đều mạnh mẽ trấn định mới không đem nỗi lòng hiện lên trên mặt.
Nhạc Vũ thoáng ngưng mày, nhìn vào hư không xa xa, trong mắt hiện lên tia lo lắng. Nhưng ngay sau đó trong lòng hơi có cảm ứng, trên mặt hiện lên ý mừng.
- Trở về vừa lúc!
Tiên thiên ngũ hành lực lượng phá vỡ thời không hàng rào, trực tiếp xé rách hư không đánh xuyên thời không thông đạo, đem một bóng người còn ngoài ức dặm mạnh mẽ nhiếp tới trước mắt.
Chính là Đằng Huyền, chỉ thoáng kinh hãi, đợi khi thấy Nhạc Vũ vẻ mặt mới vui mừng.
Nhạc Vũ sớm biết mọi người đã hết nhẫn nại, lập tức không nói chuyện, trực tiếp tế lên Lượng Thiên Xích lên trên một viên Định Hải Thần Châu, mỉm cười điểm tới.
Chỉ thấy bên trong lập tức hiện ra hoàng sắc quang hoa vô cùng tân. Một đoàn hành thổ linh lực cuộn trào như nước lập tức tràn đầy bên trong hành cung nơi này.
Đợi khi hoàng mang đại thịnh, thân ảnh Nhạc Vũ đã đi vào trong viên châu kia, mọi người còn lại cũng không chờ Nhạc Vũ thỉnh mời, liền tự hóa quang bay lên theo sát phía sau đi vào trong viên châu.
Chỉ có Bạch Hổ trong mắt hiện lên vài phần do dự, trong nhóm người nơi này, chỉ có quan hệ giữa hắn cùng Nhạc Vũ đơn giản nhất, ngoại trừ vài chục năm trước từng dẫn động tinh lực tương trợ, cũng không còn nhân tình gì kết giao.
Mắt nhìn Huyền Vũ Thanh Long đều lục tục đi vào, trong mắt Bạch Hổ không khỏi hiện lên vẻ mất mát.
Lúc này bên tai nghe được một tiếng cười khẽ của Nhạc Vũ:
- Bạch Hổ đạo huynh, cứ tiến vào đi. Sau khi mở Định Hải Thần Châu, Nhạc Vũ còn muốn đến Tây Cực một chuyến, khi đó còn phải nhờ vào lực lượng của đạo huynh giúp đỡ. Trung Thiên thế giới rốt cục cũng không bằng hồng hoang khai thiên chân chính, chỉ xem như Nhạc Vũ đưa trước thù lao vậy…
Trong đồng tử Bạch Hổ lập tức lóe quang mang, không còn do dự nhảy vào bên trong viên Định Hải Thần Châu.
Chỉ thấy bên trong đều là một mảnh hoàng mang, vô cùng dày trọng tràn ngập không gian.
Nhạc Vũ đang đứng ngay trung ương Định Hải Thần Châu, chỉ đợi mọi người tề tụ mới mở bộ ngũ sắc kiếm trận ngay bên cạnh.
Trận đồ mở ra đặt dưới chân, năm thanh kiếm khí uốn lượn quanh người, kiếm khí sắc bén bá tuyệt, trận đồ khổng lồ sâm nghiêm.
Đều là Hồng Mông Khí, khí tức bức người!
Theo sát phía sau là Hà Đồ Lạc Thư lúc lên lúc xuống, triển khai Tiên Hậu Thiên Bát Quái trận đồ, dần dần khuếch trương.
Trên làm Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, dưới là Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận.
Đem kiếm trận thúc giục khởi động, khí tức bức người, một thân pháp lực của Nhạc Vũ cũng được hai tòa đại trận gia trì kéo lên mấy lần!
Mấy người Trấn Nguyên Tử đều đứng bên cạnh Nhạc Vũ, vừa xem thi pháp vừa có thể hỗ trợ, mà nhóm người Ngao Tuệ đều đứng ở một bên.
Nhưng lúc này sắc mặt họ đều tái nhợt, hơi thở cứng ngắc, toàn bộ ánh mắt đều ngây người nhìn về hướng Nhạc Vũ.
Khí tức kia mơ hồ tiếp cận Thánh Nhân oai! Mượn dùng đại trận cùng thân phận đứng đầu Định Hải Thần Châu, Nhạc Vũ đã không chút khoan nhượng đem một thân pháp lực của mình mạnh mẽ thúc giục lên tiếp cận Thánh Nhân cảnh giới!
Bình luận facebook