Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1330
Chương 1330: Chỗ tị nạn
Nhạc Vũ ngồi xếp bằng giữa hư không, trong hồn niệm chậm rãi chảy xuôi từng nhóm phù văn, pháp lực đại đạo tựa như dòng suối chầm chậm trôi qua.
Bên trong kinh mạch khắp toàn thân cơ hồ không còn nửa phần chân khí, thân thể hắn cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng tận sâu trong thần hồn lại cảm thấy vô cùng vui mừng khoan khoái.
Ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu muốn mở Trung Thiên thế giới cũng có ba mươi sáu lần cơ hội!
Ngoại trừ ngày đầu tiên, ước chừng dùng thêm ba mươi sáu ngày mới hoàn thành, những thần châu còn lại chỉ dùng không đến mười ngày.
Mỗi một lần khai thiên tích địa tình hình đều là khác nhau, mỗi một lần tái diễn Hồng Mông Nhạc Vũ đều có được thu hoạch.
Đem đại đạo hình thành Trung Thiên thế giới đều ghi khắc thật sâu vào bên trong hồn niệm, sẽ không bao giờ lãng quên đi.
Hiệu quả so với nghiên cứu Tạo Hóa Ngọc Điệp còn tốt hơn vài phần.
Đem một tổ thiên địa đại đạo cuối cùng suy diễn phân tích thêm lần nữa, lại ở trên hư không ngưng tụ các loại đạo phù linh trận để nghiệm chứng, thẳng đến khi cảm giác mình đã có thể sử dụng tùy tâm, Nhạc Vũ mới dừng lại động tác mỉm cười đứng dậy.
Nhìn ra khắp bốn phía xa xa, chỉ thấy bên trong thế giới rộng lớn ngoại trừ mấy người ít ỏi, đã không còn gì khác.
Mặc dù địa thủy hỏa phong đều được Nhạc Vũ dùng thần thông định trụ, nhưng muốn sinh trưởng sinh linh trừ phi giống như Diễn Thiên Châu, nếu không chỉ đành chờ hơn mười vạn năm sau thế giới này mới có thể tự mình diễn biến.
Mà giờ khắc này ở đối diện Nhạc Vũ chỉ có Hậu Thổ cùng Liễu Như Nguyệt mà thôi, hai người vẫn nhắm mắt nhập định tìm hiểu đạo cơ.
Hậu Thổ thì không nói tới, Liễu Nguyệt Như thật sự làm người phải sợ hãi than thở, cũng thực sự làm hắn cảm thấy thật vui mừng.
Tư chất cá nhân khác nhau, lần này lĩnh ngộ khi Nhạc Vũ khai thiên tích địa cũng khác nhau.
Liên tục ba mươi sáu lần khai thiên, với ngộ tính như Hiên Viên Thu cùng Quý Nguyên cũng chỉ chống được tới lần thứ mười sáu, sau đó không thể không rời khỏi Định Hải Thần Châu.
Như Ngao Tuệ cùng Sơ Tam tuy tu vi kém hơn một chút, nhưng cũng tới lần hai mươi sáu thì phải bất đắc dĩ rời đi.
Ngao Phách cùng Nhai Tí cũng chống đỡ được tới lần hai mươi bảy, nhưng về sau chỉ thường ngủ gật, lần này lĩnh ngộ cũng không rõ ràng.
Mấy vị Chuẩn Thánh nhân vật còn lại cũng đều lưu được tới lần khai thiên cuối cùng của Nhạc Vũ, sau đó lục tục rời khỏi để bế quan.
Bản thân Nhạc Vũ cũng có cảm giác lần này đoạt được không thua gì lúc hắn hiểu được tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên khác hoặc thu hoạch không bằng hắn, muốn hoàn toàn tiêu hóa hấp thu cũng cần thời gian nhất định củng cố tĩnh tu mới thông suốt.
Dù là người như Trấn Nguyên Tử từ khi hồng hoang mở ra, là thượng cổ đại năng đã tu hành nhiều năm cũng không ngoại lệ.
Thậm chí Tử Vân cùng Ngọc Lăng Tiêu là những nhân tài tuyệt đỉnh cũng không kịp chào hỏi hắn đã trực tiếp phá không rời đi.
Dù sao cũng không thể sánh bằng người tự tay khai thiên như Nhạc Vũ đối với đại đạo pháp tắc thể ngộ càng thêm trực quan, cũng càng có thể thông hiểu thật nhiều đạo lý.
Nhưng ở trong nhóm người này, Liễu Nguyệt Như lại có thể từ đầu đến cuối ương ngạnh chống đớ, tựa hồ cũng không cần phải cố hết sức, thực sự khiến người cảm thấy kinh dị.
Nhạc Vũ tự hỏi hắn đã đem ngộ tính tư chất của nữ đệ tử này tận lực đánh giá rất cao, nhưng hôm nay biểu hiện của Liễu Nguyệt Như thật làm hắn khiếp sợ, đánh giá về nữ đệ tử này ở trong lòng hắn càng tăng lên một cấp bậc.
- Bên trong chư nữ, nếu bàn về tư chất tu hành là ngang nhau. Nhưng luận ngộ tính phải lấy Liễu Nguyệt Như làm đầu, Chiến Tuyết kế tiếp. Mà như Ngao Tuệ, Sơ Tam cùng Đằng Huyền mới tiếp theo, nói không chừng ngoại trừ Chiến Tuyết, sau trăm năm Nguyệt Như cũng có thể bước lên Thái Thượng Kim Tiên đỉnh phong…
Trong đầu vừa xẹt qua ý niệm này, Nhạc Vũ lập tức gạt bỏ đi, cho dù có Thiên Ý Phủ có thể làm thời gian trăm năm hóa thành vạn năm, nhưng nỗi chờ mong kia vẫn có chút không được thực tế.
Lại nghĩ tới một mình Chiến Tuyết muốn đến Diệu Pháp Đại La Thiên chuẩn bị thành lập Câu Trần đế cung, Nhạc Vũ không khỏi khẽ lắc đầu.
Đáng tiếc lần này Chiến Tuyết lại đi vắng, lần trước nàng hấp thu hai viên thần tinh cũng chưa hoàn toàn dung hợp, căn cơ không ổn thật sự không thể tiếp tục tăng thêm gánh nặng, vì vậy không thể cùng đến.
Nếu không nhất định nàng cũng sẽ không kém cỏi hơn Nguyệt Như bao nhiêu, nói không chừng qua lần này liền có thể bước lên Thái Thượng Kim Tiên cảnh giới.
Sau khi Nhạc Vũ đứng dậy, Hậu Thổ cũng từ trong nhập định dần dần thức tỉnh. Mà sau khi thần trí nàng khôi phục, ngay lập tức thốt lời tán thưởng.
- Bộ Định Hải Thần Châu này nếu rơi vào trong tay Nhiên Đăng thật là chân chính phung phí của trời. Lấy Phật lực cùng tín ngưỡng chúng sinh làm pháp, làm sao có thể được như ngươi trực tiếp lấy Hồng Mông kiếm khai thiên tích địa, tái diễn hồng hoang? Nhưng thế gian này người có thể làm tới bước này ngoại trừ mấy vị Thánh Nhân, cũng chỉ có người nắm giữ Hồng Mông kiếm khí như Vũ đệ ngươi…
Nhạc Vũ nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được rõ ràng, bộ Định Hải Thần Châu này ở trong tay hắn nhưng nếu ở trong tay Thánh Nhân mới có thể chân chính thể hiện được hết tác dụng của nó.
Cho dù là hắn ra tay nhưng cũng chỉ mạnh hơn Nhiên Đăng được một chút mà thôi. Nếu do Nguyên Thủy ra tay, thế giới trong viên châu mở ra một trăm bốn mươi ức dặm tuyệt không vấn đề. Thậm chí phẩm chất của Trung Thiên thế giới cũng có thể tăng lên nhất phẩm.
Nếu đem so sánh Nhạc Vũ thật xa xa không bằng.
Trong lòng dù tiếc nuối nhưng hắn cũng không quá mức rối rắm. Nhạc Vũ liếc mắt đánh giá Hậu Thổ, sau đó tinh mang chớp lên:
- Ngoại lực công đức đều viên mãn. Một thân nguyên lực cũng đạt tới đỉnh, tỷ tỷ chuẩn bị khi nào chứng thánh?
Hậu Thổ khẽ nhíu mày, hơi lắc đầu nói:
- Ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu giúp ích cho ta rất nhiều, ước chừng giảm bớt vạn năm thời gian. Nhưng muốn chứng thánh còn kém không ít!
Nói tới đây trong mắt Hậu Thổ mang theo ý cười nhìn qua Nhạc Vũ:
- Vũ đệ muốn đem Tạo Hóa Ngọc Điệp cho ta mượn tìm hiểu sao? Theo ta tính ra nếu có vật ấy có thể tiếp tục giảm bớt một vạn hai ngàn năm thời gian. Nhưng nếu bước ra bước cuối cùng này, dùng nguyên lực chứng thánh vẫn còn có chút chênh lệch…
Nhạc Vũ cũng không trả lời, trực tiếp vung lên tay áo, pháp lực cuốn ra đem Hậu Thổ cùng Liễu Nguyệt Như mạnh mẽ kéo vào bên trong thế giới Diễn Thiên Châu.
Hậu Thổ đã sớm suy đoán trong tay Nhạc Vũ nhất định có được một kiện pháp bảo không gian có thể di động như Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng nơi này cũng chỉ là lần đầu tiên mới đến, tò mò quan sát chung quanh một phen, sau đó nàng chợt hừ nhẹ một tiếng.
- Tuyết nhi kia của ngươi đúng thật là hảo phúc khí. Chỉ cần đời này bất diệt, liền có thể bài vị vĩnh tồn, vô luận gặp phải sát kiếp nào cũng không bị tổn hại căn bản. Đã có thể gác cao gối không lo…
Ngay sau đó nàng lại âm thầm cảm thấy kỳ quái, cũng không biết thế giới nơi này dựa vào loại linh bảo thế nào mới thành tựu.
Một tòa động thiên đứng đầu, diện tích hai trăm ức dặm, linh lực cơ hồ không thua tiên giới, so sánh với Định Hải Thần Châu là chí thánh linh bảo còn hơn vài lần.
- Nếu như tỷ tỷ nguyện ý, có thể ở trong này mở địa phủ! Tiểu đệ nhất định sẽ hỗ trợ…
Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, lập tức thu liễm tâm thần, dùng pháp lực cuốn ra thật cẩn thận đem ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu kéo vào bên trong Diễn Thiên Châu.
Không giống với lúc trước, giờ phút này bên trong Định Hải Thần Châu đều có thế giới khổng lồ đều được mở ra, lẫn nhau sẽ bị quấy nhiễu thời không, nếu như vô ý sẽ tạo ra hậu quả hủy diệt.
Hai kiện chí bảo đương nhiên sẽ không bị việc gì, nhưng sinh linh bên trong Diễn Thiên Châu nhất định sẽ bị diệt sạch hầu hết.
Vì vậy lấy thần thông hạo hãn hiện tại của Nhạc Vũ cũng cần phải thật cẩn thận.
Hậu Thổ nghe vậy vô cùng vui mừng, hiện giờ một thân đạo cơ của nàng mặc dù dựa vào nguyên lực công đức mà tồn tại, cho dù nơi phát ra tín ngưỡng toàn bộ bị chặt đứt, tín đồ bị tiêu diệt hoàn toàn cũng sẽ không gặp phải cảnh thân vẫn.
Nhưng nếu như có thể ở nơi này có thêm đường lui, tích trữ tín đồ cũng là việc đại thiện.
Khi trông thấy Nhạc Vũ đem ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu dẫn vào bên trong thế giới này, quay chung quanh bổn nguyên nơi đây, tuần hoàn chuyển động, vô số thời không linh lực hưởng ứng dâng trào, pháp tắc cộng hưởng, linh mạch dùng chung, khiến phiến Trung Thiên thế giới rõ ràng tiếp tục khuếch trương thêm năm mươi ức dặm, mà bên trong thế giới của ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu cũng được tăng lên, vẻ mặt Hậu Thổ cũng dần dần chuyển sang ngưng trọng, vẻ mừng rỡ cũng biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại nét kinh dị cùng khó hiểu.
Sau một lát nàng bỗng dưng có điều ngộ ra, trong lồng ngực cảm thấy kinh hãi lẫn hồi hộp:
- Thế giới này lại không phải trong hồng hoang! Là nơi tị nạn, một thiên địa khác, làm sao có thể? Ngươi mở Định Hải Thần Châu chính là vì thế giới này!
Nàng nói chuyện có chút lộn xộn, nhiều danh từ hỗn hợp một chỗ khiến người thật khó hiểu ý tứ.
Nhưng Nhạc Vũ lại nghe hiểu được, trong mắt chứa ý cười, lời nói của Hậu Thổ là muốn nói phiến thế giới Diễn Thiên Châu vốn là một thế giới riêng biệt, là song hành cùng thế giới hồng hoang!
Trước kia gặp qua vô số tiểu thiên thế giới, như Thiên Nguyên Giới, Thiên Huyền Giới, thậm chí như Sơn Hà Xã Tắc Đồ, dù là thế giới tách riêng như lại không phải thực sự là một tồn tại riêng biệt như Diễn Thiên Châu.
Mà do bổn nguyên hồng hoang tách riêng ra, dựa vào bổn nguyên trung tâm pháp tắc duy trì.
Chỉ riêng Diễn Thiên Châu khác hẳn, là một thế giới chân chính không hề phụ thuộc vào bổn nguyên hồng hoang mà tồn tại!
Về phần "nơi tị nạn", lại có thể đủ cho người suy nghĩ sâu xa.
- Nếu như vậy mặc dù hồng hoang có bị phá nát tiểu đệ cũng có thể thoải mái thoát ly, tuy không đạt tới thân thể Thánh Nhân nhưng thọ nguyên cũng có thể vượt qua hạn chế của thế giới này.
Hậu Thổ nói đến đây hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế nỗi lòng:
- Chẳng thể trách bệ hạ rất ít nhắc tới thế giới nơi đây. Nếu như bị mấy vị Thánh Nhân kia biết được, chỉ sợ sẽ lập tức khởi sinh một trận huyết chiến, cho dù hồng hoang nứt vụn cũng sẽ không tiếc! Có được vật này, cũng đủ thống lĩnh hồng hoang vạn tiên thần phục…
Lời vừa nói ra vẻ mặt Hậu Thổ cũng chợt mê mang, nàng không biết Nhạc Vũ rốt cục làm sao làm được điều này.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu lấy linh vật của thế giới này làm cơ sở hình thành thế giới, làm sao có thể đoạn tuyệt liên hệ với bổn nguyên hồng hoang đây?
Nhạc Vũ cũng không hề phát giác ý nghĩ của nàng, vẫn đang chuyên tâm việc khác.
Sau khi ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu đi vào thế giới Diễn Thiên Châu, lại tiếp tục biến hóa. Một nửa bên trong trầm xuống dưới lòng đất hóa thành Cửu U.
Một nửa khác ẩn trên bầu trời, hóa thành mười tám tầng thế giới.
Làm xong tất cả chuyện này, Nhạc Vũ thu hồi pháp lực quanh người khẽ cười nói:
- Một mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp còn chưa đủ để tỷ tỷ chứng thánh thành đạo, nếu thêm vật này thì thế nào?
Bàn tay phải vừa lật, trên tay hiện ra một quyển tử kim đạo điển.
Nhạc Vũ ngồi xếp bằng giữa hư không, trong hồn niệm chậm rãi chảy xuôi từng nhóm phù văn, pháp lực đại đạo tựa như dòng suối chầm chậm trôi qua.
Bên trong kinh mạch khắp toàn thân cơ hồ không còn nửa phần chân khí, thân thể hắn cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng tận sâu trong thần hồn lại cảm thấy vô cùng vui mừng khoan khoái.
Ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu muốn mở Trung Thiên thế giới cũng có ba mươi sáu lần cơ hội!
Ngoại trừ ngày đầu tiên, ước chừng dùng thêm ba mươi sáu ngày mới hoàn thành, những thần châu còn lại chỉ dùng không đến mười ngày.
Mỗi một lần khai thiên tích địa tình hình đều là khác nhau, mỗi một lần tái diễn Hồng Mông Nhạc Vũ đều có được thu hoạch.
Đem đại đạo hình thành Trung Thiên thế giới đều ghi khắc thật sâu vào bên trong hồn niệm, sẽ không bao giờ lãng quên đi.
Hiệu quả so với nghiên cứu Tạo Hóa Ngọc Điệp còn tốt hơn vài phần.
Đem một tổ thiên địa đại đạo cuối cùng suy diễn phân tích thêm lần nữa, lại ở trên hư không ngưng tụ các loại đạo phù linh trận để nghiệm chứng, thẳng đến khi cảm giác mình đã có thể sử dụng tùy tâm, Nhạc Vũ mới dừng lại động tác mỉm cười đứng dậy.
Nhìn ra khắp bốn phía xa xa, chỉ thấy bên trong thế giới rộng lớn ngoại trừ mấy người ít ỏi, đã không còn gì khác.
Mặc dù địa thủy hỏa phong đều được Nhạc Vũ dùng thần thông định trụ, nhưng muốn sinh trưởng sinh linh trừ phi giống như Diễn Thiên Châu, nếu không chỉ đành chờ hơn mười vạn năm sau thế giới này mới có thể tự mình diễn biến.
Mà giờ khắc này ở đối diện Nhạc Vũ chỉ có Hậu Thổ cùng Liễu Như Nguyệt mà thôi, hai người vẫn nhắm mắt nhập định tìm hiểu đạo cơ.
Hậu Thổ thì không nói tới, Liễu Nguyệt Như thật sự làm người phải sợ hãi than thở, cũng thực sự làm hắn cảm thấy thật vui mừng.
Tư chất cá nhân khác nhau, lần này lĩnh ngộ khi Nhạc Vũ khai thiên tích địa cũng khác nhau.
Liên tục ba mươi sáu lần khai thiên, với ngộ tính như Hiên Viên Thu cùng Quý Nguyên cũng chỉ chống được tới lần thứ mười sáu, sau đó không thể không rời khỏi Định Hải Thần Châu.
Như Ngao Tuệ cùng Sơ Tam tuy tu vi kém hơn một chút, nhưng cũng tới lần hai mươi sáu thì phải bất đắc dĩ rời đi.
Ngao Phách cùng Nhai Tí cũng chống đỡ được tới lần hai mươi bảy, nhưng về sau chỉ thường ngủ gật, lần này lĩnh ngộ cũng không rõ ràng.
Mấy vị Chuẩn Thánh nhân vật còn lại cũng đều lưu được tới lần khai thiên cuối cùng của Nhạc Vũ, sau đó lục tục rời khỏi để bế quan.
Bản thân Nhạc Vũ cũng có cảm giác lần này đoạt được không thua gì lúc hắn hiểu được tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên khác hoặc thu hoạch không bằng hắn, muốn hoàn toàn tiêu hóa hấp thu cũng cần thời gian nhất định củng cố tĩnh tu mới thông suốt.
Dù là người như Trấn Nguyên Tử từ khi hồng hoang mở ra, là thượng cổ đại năng đã tu hành nhiều năm cũng không ngoại lệ.
Thậm chí Tử Vân cùng Ngọc Lăng Tiêu là những nhân tài tuyệt đỉnh cũng không kịp chào hỏi hắn đã trực tiếp phá không rời đi.
Dù sao cũng không thể sánh bằng người tự tay khai thiên như Nhạc Vũ đối với đại đạo pháp tắc thể ngộ càng thêm trực quan, cũng càng có thể thông hiểu thật nhiều đạo lý.
Nhưng ở trong nhóm người này, Liễu Nguyệt Như lại có thể từ đầu đến cuối ương ngạnh chống đớ, tựa hồ cũng không cần phải cố hết sức, thực sự khiến người cảm thấy kinh dị.
Nhạc Vũ tự hỏi hắn đã đem ngộ tính tư chất của nữ đệ tử này tận lực đánh giá rất cao, nhưng hôm nay biểu hiện của Liễu Nguyệt Như thật làm hắn khiếp sợ, đánh giá về nữ đệ tử này ở trong lòng hắn càng tăng lên một cấp bậc.
- Bên trong chư nữ, nếu bàn về tư chất tu hành là ngang nhau. Nhưng luận ngộ tính phải lấy Liễu Nguyệt Như làm đầu, Chiến Tuyết kế tiếp. Mà như Ngao Tuệ, Sơ Tam cùng Đằng Huyền mới tiếp theo, nói không chừng ngoại trừ Chiến Tuyết, sau trăm năm Nguyệt Như cũng có thể bước lên Thái Thượng Kim Tiên đỉnh phong…
Trong đầu vừa xẹt qua ý niệm này, Nhạc Vũ lập tức gạt bỏ đi, cho dù có Thiên Ý Phủ có thể làm thời gian trăm năm hóa thành vạn năm, nhưng nỗi chờ mong kia vẫn có chút không được thực tế.
Lại nghĩ tới một mình Chiến Tuyết muốn đến Diệu Pháp Đại La Thiên chuẩn bị thành lập Câu Trần đế cung, Nhạc Vũ không khỏi khẽ lắc đầu.
Đáng tiếc lần này Chiến Tuyết lại đi vắng, lần trước nàng hấp thu hai viên thần tinh cũng chưa hoàn toàn dung hợp, căn cơ không ổn thật sự không thể tiếp tục tăng thêm gánh nặng, vì vậy không thể cùng đến.
Nếu không nhất định nàng cũng sẽ không kém cỏi hơn Nguyệt Như bao nhiêu, nói không chừng qua lần này liền có thể bước lên Thái Thượng Kim Tiên cảnh giới.
Sau khi Nhạc Vũ đứng dậy, Hậu Thổ cũng từ trong nhập định dần dần thức tỉnh. Mà sau khi thần trí nàng khôi phục, ngay lập tức thốt lời tán thưởng.
- Bộ Định Hải Thần Châu này nếu rơi vào trong tay Nhiên Đăng thật là chân chính phung phí của trời. Lấy Phật lực cùng tín ngưỡng chúng sinh làm pháp, làm sao có thể được như ngươi trực tiếp lấy Hồng Mông kiếm khai thiên tích địa, tái diễn hồng hoang? Nhưng thế gian này người có thể làm tới bước này ngoại trừ mấy vị Thánh Nhân, cũng chỉ có người nắm giữ Hồng Mông kiếm khí như Vũ đệ ngươi…
Nhạc Vũ nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được rõ ràng, bộ Định Hải Thần Châu này ở trong tay hắn nhưng nếu ở trong tay Thánh Nhân mới có thể chân chính thể hiện được hết tác dụng của nó.
Cho dù là hắn ra tay nhưng cũng chỉ mạnh hơn Nhiên Đăng được một chút mà thôi. Nếu do Nguyên Thủy ra tay, thế giới trong viên châu mở ra một trăm bốn mươi ức dặm tuyệt không vấn đề. Thậm chí phẩm chất của Trung Thiên thế giới cũng có thể tăng lên nhất phẩm.
Nếu đem so sánh Nhạc Vũ thật xa xa không bằng.
Trong lòng dù tiếc nuối nhưng hắn cũng không quá mức rối rắm. Nhạc Vũ liếc mắt đánh giá Hậu Thổ, sau đó tinh mang chớp lên:
- Ngoại lực công đức đều viên mãn. Một thân nguyên lực cũng đạt tới đỉnh, tỷ tỷ chuẩn bị khi nào chứng thánh?
Hậu Thổ khẽ nhíu mày, hơi lắc đầu nói:
- Ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu giúp ích cho ta rất nhiều, ước chừng giảm bớt vạn năm thời gian. Nhưng muốn chứng thánh còn kém không ít!
Nói tới đây trong mắt Hậu Thổ mang theo ý cười nhìn qua Nhạc Vũ:
- Vũ đệ muốn đem Tạo Hóa Ngọc Điệp cho ta mượn tìm hiểu sao? Theo ta tính ra nếu có vật ấy có thể tiếp tục giảm bớt một vạn hai ngàn năm thời gian. Nhưng nếu bước ra bước cuối cùng này, dùng nguyên lực chứng thánh vẫn còn có chút chênh lệch…
Nhạc Vũ cũng không trả lời, trực tiếp vung lên tay áo, pháp lực cuốn ra đem Hậu Thổ cùng Liễu Nguyệt Như mạnh mẽ kéo vào bên trong thế giới Diễn Thiên Châu.
Hậu Thổ đã sớm suy đoán trong tay Nhạc Vũ nhất định có được một kiện pháp bảo không gian có thể di động như Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng nơi này cũng chỉ là lần đầu tiên mới đến, tò mò quan sát chung quanh một phen, sau đó nàng chợt hừ nhẹ một tiếng.
- Tuyết nhi kia của ngươi đúng thật là hảo phúc khí. Chỉ cần đời này bất diệt, liền có thể bài vị vĩnh tồn, vô luận gặp phải sát kiếp nào cũng không bị tổn hại căn bản. Đã có thể gác cao gối không lo…
Ngay sau đó nàng lại âm thầm cảm thấy kỳ quái, cũng không biết thế giới nơi này dựa vào loại linh bảo thế nào mới thành tựu.
Một tòa động thiên đứng đầu, diện tích hai trăm ức dặm, linh lực cơ hồ không thua tiên giới, so sánh với Định Hải Thần Châu là chí thánh linh bảo còn hơn vài lần.
- Nếu như tỷ tỷ nguyện ý, có thể ở trong này mở địa phủ! Tiểu đệ nhất định sẽ hỗ trợ…
Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, lập tức thu liễm tâm thần, dùng pháp lực cuốn ra thật cẩn thận đem ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu kéo vào bên trong Diễn Thiên Châu.
Không giống với lúc trước, giờ phút này bên trong Định Hải Thần Châu đều có thế giới khổng lồ đều được mở ra, lẫn nhau sẽ bị quấy nhiễu thời không, nếu như vô ý sẽ tạo ra hậu quả hủy diệt.
Hai kiện chí bảo đương nhiên sẽ không bị việc gì, nhưng sinh linh bên trong Diễn Thiên Châu nhất định sẽ bị diệt sạch hầu hết.
Vì vậy lấy thần thông hạo hãn hiện tại của Nhạc Vũ cũng cần phải thật cẩn thận.
Hậu Thổ nghe vậy vô cùng vui mừng, hiện giờ một thân đạo cơ của nàng mặc dù dựa vào nguyên lực công đức mà tồn tại, cho dù nơi phát ra tín ngưỡng toàn bộ bị chặt đứt, tín đồ bị tiêu diệt hoàn toàn cũng sẽ không gặp phải cảnh thân vẫn.
Nhưng nếu như có thể ở nơi này có thêm đường lui, tích trữ tín đồ cũng là việc đại thiện.
Khi trông thấy Nhạc Vũ đem ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu dẫn vào bên trong thế giới này, quay chung quanh bổn nguyên nơi đây, tuần hoàn chuyển động, vô số thời không linh lực hưởng ứng dâng trào, pháp tắc cộng hưởng, linh mạch dùng chung, khiến phiến Trung Thiên thế giới rõ ràng tiếp tục khuếch trương thêm năm mươi ức dặm, mà bên trong thế giới của ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu cũng được tăng lên, vẻ mặt Hậu Thổ cũng dần dần chuyển sang ngưng trọng, vẻ mừng rỡ cũng biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại nét kinh dị cùng khó hiểu.
Sau một lát nàng bỗng dưng có điều ngộ ra, trong lồng ngực cảm thấy kinh hãi lẫn hồi hộp:
- Thế giới này lại không phải trong hồng hoang! Là nơi tị nạn, một thiên địa khác, làm sao có thể? Ngươi mở Định Hải Thần Châu chính là vì thế giới này!
Nàng nói chuyện có chút lộn xộn, nhiều danh từ hỗn hợp một chỗ khiến người thật khó hiểu ý tứ.
Nhưng Nhạc Vũ lại nghe hiểu được, trong mắt chứa ý cười, lời nói của Hậu Thổ là muốn nói phiến thế giới Diễn Thiên Châu vốn là một thế giới riêng biệt, là song hành cùng thế giới hồng hoang!
Trước kia gặp qua vô số tiểu thiên thế giới, như Thiên Nguyên Giới, Thiên Huyền Giới, thậm chí như Sơn Hà Xã Tắc Đồ, dù là thế giới tách riêng như lại không phải thực sự là một tồn tại riêng biệt như Diễn Thiên Châu.
Mà do bổn nguyên hồng hoang tách riêng ra, dựa vào bổn nguyên trung tâm pháp tắc duy trì.
Chỉ riêng Diễn Thiên Châu khác hẳn, là một thế giới chân chính không hề phụ thuộc vào bổn nguyên hồng hoang mà tồn tại!
Về phần "nơi tị nạn", lại có thể đủ cho người suy nghĩ sâu xa.
- Nếu như vậy mặc dù hồng hoang có bị phá nát tiểu đệ cũng có thể thoải mái thoát ly, tuy không đạt tới thân thể Thánh Nhân nhưng thọ nguyên cũng có thể vượt qua hạn chế của thế giới này.
Hậu Thổ nói đến đây hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế nỗi lòng:
- Chẳng thể trách bệ hạ rất ít nhắc tới thế giới nơi đây. Nếu như bị mấy vị Thánh Nhân kia biết được, chỉ sợ sẽ lập tức khởi sinh một trận huyết chiến, cho dù hồng hoang nứt vụn cũng sẽ không tiếc! Có được vật này, cũng đủ thống lĩnh hồng hoang vạn tiên thần phục…
Lời vừa nói ra vẻ mặt Hậu Thổ cũng chợt mê mang, nàng không biết Nhạc Vũ rốt cục làm sao làm được điều này.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu lấy linh vật của thế giới này làm cơ sở hình thành thế giới, làm sao có thể đoạn tuyệt liên hệ với bổn nguyên hồng hoang đây?
Nhạc Vũ cũng không hề phát giác ý nghĩ của nàng, vẫn đang chuyên tâm việc khác.
Sau khi ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu đi vào thế giới Diễn Thiên Châu, lại tiếp tục biến hóa. Một nửa bên trong trầm xuống dưới lòng đất hóa thành Cửu U.
Một nửa khác ẩn trên bầu trời, hóa thành mười tám tầng thế giới.
Làm xong tất cả chuyện này, Nhạc Vũ thu hồi pháp lực quanh người khẽ cười nói:
- Một mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp còn chưa đủ để tỷ tỷ chứng thánh thành đạo, nếu thêm vật này thì thế nào?
Bàn tay phải vừa lật, trên tay hiện ra một quyển tử kim đạo điển.
Bình luận facebook