Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1352: Tôi là Trương Trểu Khác
Đám người gây họa chuẩn bị chạy trốn khỏi hiện trường, nhưng còn chưa cam tâm, quay đầu lại nhìn trong phòng, từng trái tim tan nát dần lành lại.
Chỉ thấy Trương Khác cầm điện thoại di động đứng trước mặt Đường Thanh, Trần Phi Dung và Hà Huyền, khoảng ba mét, nhìn tình hình đó, chớp mắt đầu óc đen tối không kém của y hiểu ra nội dung bọn họ vừa đối thoại có thể gây ra hiểu lầm gì thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Ba cô gái chừng cũng phần nào hiểu được, thoáng cái mặt đỏ rần, ném cho Trương Khác một cái lườm rồi nhân lúc hỗn loạn bỏ đi.
- Giám đốc Lý về rồi ạ, cơm trưa tôi đã để trên bàn làm việc. Đường Thanh làm việc ở trong văn phòng này, cho nên không thể thoát thân, mặt thẹn đỏ dừ đi tới cửa chào giám đốc Lý, lúc qua bên người Trương Khác còn nhéo y một cái đau điếng.
Giám đốc Lý là phụ nữ lớn tuổi vừa mới lên tiếng quát vừa rồi, tuổi chừng 60, người thấp bé, tóc trắng rất đẹp, trông rất có tinh thần, đeo kính gọng vàng, mặt nghiêm nghị nhìn Trương Khác.
Trương Khác đã nghe Tôn Thượng Nghĩa nói người phụ trách quỹ khuyến học là sư tỷ cùng trường đại học của ông, từng là hiệu trưởng trường học tư ở Hong Kong, nổi danh nguyên tắc tỉ mỉ, vốn nghỉ hưu, Tôn Thượng Nghĩa tới tận nhà mời bà tới chủ trì quỹ khuyến học. Trong kỳ thực tập Đường Thanh làm thư ký cho bà, chỗ làm việc là gian thư ký bên ngoài gian giám đốc.
- Mình đi trước đây, hết giờ làm mình sẽ tới đón. Trương Khác chỉ chỉ, dùng giọng câm nói với Đường Thanh, lách người định bỏ trốn.
- Cậu ở phòng ban nào? Cấp trên là ai, không biết trong nội bộ công ty không được phép tùy tiện qua phòng ban khác à? Giám đốc Lý nghiêm khắc gọi Trương Khác lại:
Đường Thanh ban đầu cũng do đích thân Tôn Thượng Nghĩa dẫn tới, nghe nói là thiên kim tiểu thư của một lãnh đạo cấp tỉnh trong nội địa, giám đốc Lý không thích cho lắm, nhưng qua một thời gian tiếp xúc, Đường Thanh ngoan ngoãn lại thông minh hiếu học, làm bà thay đổi cái nhìn vốn có.
Đường Thanh đã làm thư ký cho giám đốc Lý được gần hai, cô làm việc chuyên tâm lại xinh đẹp đáng yêu, cho nên rất được giám đốc Lý yêu quý, con cái của bà đều ra nước ngoài công tác, không ai bên cạnh, nên dần dần coi Đường Thanh như nửa con gái của mình. Hiện giờ nhìn thấy Trương Khác người mặc toàn hàng hiệu, suy nghĩ đầu tiên của giám đốc Lý là con cháu nhà giàu nào đó trong công ty tới trêu ghẹo Đường Thanh, nhất là thấy y trước mặt mình còn "liếc mắt đưa tình" với Đường Thanh, với tính cách của bà, sao chịu cho tên nhóc chuồn đi dễ dàng như thế.
- À! Tôi... Trương Khác nhất thời không biết phải giới thiệu bản thân ra sao, nói tên mình chưa chắc bà ta đã biết, mà ở tình thế này cũng không mặt mũi nào nói mình là ai, khóe mắt nhìn thấy Đường Thanh che miệng cười trộm, bịa bừa: - Tôi là Trương Tiểu Khác, thuộc phòng ban của Tương Vi.
Trương Khác định nói mình là cấp dưới của Tôn Thượng Nghĩa, những nghĩ với tính cách cố chấp nguyên tắc của bà lão này, không khéo gọi thẳng Tôn Thượng Nghĩa tới nhận người, cảnh đó nghĩ tới thôi đã rợn người, sau khi biết chuyện vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa nhìn ra quan hệ giữa mình và Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác mỗi lần gặp Tôn Thượng Nghĩa là chột dạ.
- Tương tiểu thư à? Tôi là Lý Nghệ của quỹ khuyến học, bên phía cô có một nhân viên tên Trương Tiểu Khác tới quấy rầy ở văn phòng của tôi, làm phiền cô tới dẫn cậu ta về. Quả nhiên Lý Nghệ tới bàn làm việc, trực tiếp gọi Tương Vi tới: - Cậu đứng nguyên đó cho tôi.
Trong thời gian đợi Tương Vi tới, Lý Nghệ gọi Đường Thanh vào văn phòng, đóng cửa lại bỏ Trương Khác ở bên ngoài.
- Trương Tiểu Khác, tôi đoán ngay là Khác thiếu gia mà, sao cậu ở đây một mình, giám đốc Lý đâu? Chừng hơn hai phút sau Tương Vi vội vã tới nơi, hơi thở gấp gáp, đoán chừng sau khi nhận điện thoại không đi thang máy mà chạy thẳng cầu tháng bộ tới đây.
- Đó chính là Trương Tiểu Khác, làm phiền Tương tiểu thư. Nghe gian ngoài có tiếng nói, Lý Nghệ đẩy cửa đi ra.
Tương Vi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: - Giám đốc Lý, rốt cuộc...
- Xin lỗi, làm phiền giám đốc Lý rồi. Trương Khác vội kéo Tương Vi ra khỏi văn phòng.
Ra ngoài rồi Tương Vi đoán được phần nào, cười hỏi: - Không phải vừa rồi cậu làm gì Đường Thanh trong văn phòng bị người ta bắt gặp chứ hả?
- Tôi chỉ tiến hành nghiên cứu về thẩm mĩ và nghệ thuật chút thôi, chị đừng có suy nghĩ xấu xa như thế. Nhìn thấy ánh mắt Tương Vi rõ ràng không tin mình chút nào, Trương Khác kệ cô ta, bước nhanh hơn, cuối cùng thành bỏ chạy, tốc độ không kém đám nghe trộm lúc nãy là bao.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Vốn cuộc họp mai mới mở, nhưng tới chiều mọi người lục tục tới nơi, nói chuyện năm qua đều hưng phấn không thôi, Trương Khác liền nói không bằng họp luôn ngày hôm nay, Diếp Tiểu Động chọc ngay cho một câu: - Khác thiếu gia vội gặp những tiểu tình nhân của mình vậy à?
Nghe Diệp Tiểu Đồng cố ý nhấn mạnh từ những, mọi người cười rộ cả lên, Trương Khác hung dữ nói: - Diệp Đào đâu rồi, mẹ nó hư quá, tôi phải đánh đít nó.
Diệp Tiểu Đồng bĩu môi: - Anh thấy Diệp Đào nhà tôi không ở đây mới dám mạnh miệng, nó ở đây đái lên đầu anh một bãi.
Cười chán, Tôn Thượng Nghĩa là người lên tiếng trước: - Hiện Kiến Bân và tôi đã thành người nhà cả rồi, tôi định không đảm nhận chức tổng giám đốc liên hợp ở Thương vụ Cẩm Hồ nữa.
Nghe Tôn Thượng Nghĩa vừa lên tiếng đã nhắc tới đề tài nghiêm túc như thế, mọi người đều yên tĩnh lại nhìn Trương Khác, kỳ thực ở việc này mọi người sớm đã hình thành nhận thức chung, có điều Trương Khác không nói, không một ai thích hợp nhắc tới.
Trương Khác nghĩ một lúc rồi nói: - Thực ra cháu có một việc rất trọng yếu muốn nhờ bác Tôn, mục tiêu phát triển của Thương vụ Cẩm Hồ là Thương xã tổng hợp, Thương xã tổng hợp lớn của Nhật Hàn không cái nào không lấy ngân hàng làm cơ cấu huy động vốn trung tâm, hiện Thương vụ Cẩm Hồ có 6.6 tỷ thế chấp của cổ phiếu Tân Quang, tôi luôn suy tính muốn mua một ngân hàng vừa nhỏ. Chuyện này chỉ có thể nhờ bác Tôn giúp, còn về phía Thương vụ Cẩm Hồ đành dựa vào anh Diệp vất vả nhiều hơn.
Cẩm Hồ mấy năm qua khuếch trương nhanh chóng, cơn khát tài chính gần như không có điểm dừng, tiến vào nghành nghiệp tài chính là chuyện thuận theo lẽ tự nhiên, nhưng như thế hạng mục LCD của Ái Đạt chỉ có thể dựa vào tài chính của bản thân và đi vay rồi.
Năm nay di động của Ái Đạt tiêu thụ trong nước gần 10 triệu chiếc, doanh thu 40 tỷ, thêm vào lợi nhuận từ linh kiện của ESS, lợi nhuận quá 1.2 tỷ. Iplayr sau khi hạ giá, lượng tiêu thụ gần như tăng gấp đôi, lượng tiêu thụ trên 5 triệu chiếc, lợi nhuận hơn 400 triệu, còn thị trường Flash memory, Ái Đạt cho dù không vét lợi từ Trung Tinh Vi Tâm cũng cống hiến được 350 triệu USD. Thị trường di động hải ngoại, Ái Đạt bán được hơn 2 triệu chiếc, dựa vào sự tiêu thụ mạnh của 618, lợi nhuận còn hơn cả flash memory, đó là ba thứ vũ khí sắc bén của Ái Đạt, cho dù một phần lợi nhuận phải trả chi phí tài vụ và vận hành cho Thương vụ Cẩm Hồ, lãi ròng của Ái Đạt vẫn hơn 2.2 tỷ USD.
Có điều năm nay Ái Đạt khuếch trương cũng kinh người, riêng Trung Tinh Vi Tâm đã ngốn mất 1.7 tỷ, thêm vào mua kỹ thuật LCD, cùng đầu tư và thu mua nghiệp vụ khác tiêu thêm gần 2 tỷ USD nữa, đầu tư 800 triệu cho nghiên cứu, xây dựng một tòa nhà Cẩm Hồ, nếu chẳng phải kiếm thêm được ở Microsoft và bán cổ phần ở Côn Đằng Online, một nửa số nghiệp vụ kể trên đã không được khởi động rồi.
Thương vụ Cẩm Hồ ngoại trừ mua ngân hàng thì còn có một nhiệm vụ trọng yếu khác chính là chỉnh hợp hệ thống chuyển phát của Cẩm Hồ, trong Cẩm Hồ có xí nghiệp bán lẻ như điện khí Thịnh Hâm, còn cả web site thương mại điện tử 8818, thêm lực lượng phân phối và tiêu thụ của Hương Tuyết Hải, Tân Quang và điện tử Ái Đạt, những tài nguyên này cần phải nhanh chóng chỉnh hợp dưới cờ của Thương vụ Cẩm Hồ để giảm bớt chi phi của các xí nghiệp, thương mại điện tử cũng cần nền móng đó để nhanh chóng có lãi.
Chỉ thấy Trương Khác cầm điện thoại di động đứng trước mặt Đường Thanh, Trần Phi Dung và Hà Huyền, khoảng ba mét, nhìn tình hình đó, chớp mắt đầu óc đen tối không kém của y hiểu ra nội dung bọn họ vừa đối thoại có thể gây ra hiểu lầm gì thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Ba cô gái chừng cũng phần nào hiểu được, thoáng cái mặt đỏ rần, ném cho Trương Khác một cái lườm rồi nhân lúc hỗn loạn bỏ đi.
- Giám đốc Lý về rồi ạ, cơm trưa tôi đã để trên bàn làm việc. Đường Thanh làm việc ở trong văn phòng này, cho nên không thể thoát thân, mặt thẹn đỏ dừ đi tới cửa chào giám đốc Lý, lúc qua bên người Trương Khác còn nhéo y một cái đau điếng.
Giám đốc Lý là phụ nữ lớn tuổi vừa mới lên tiếng quát vừa rồi, tuổi chừng 60, người thấp bé, tóc trắng rất đẹp, trông rất có tinh thần, đeo kính gọng vàng, mặt nghiêm nghị nhìn Trương Khác.
Trương Khác đã nghe Tôn Thượng Nghĩa nói người phụ trách quỹ khuyến học là sư tỷ cùng trường đại học của ông, từng là hiệu trưởng trường học tư ở Hong Kong, nổi danh nguyên tắc tỉ mỉ, vốn nghỉ hưu, Tôn Thượng Nghĩa tới tận nhà mời bà tới chủ trì quỹ khuyến học. Trong kỳ thực tập Đường Thanh làm thư ký cho bà, chỗ làm việc là gian thư ký bên ngoài gian giám đốc.
- Mình đi trước đây, hết giờ làm mình sẽ tới đón. Trương Khác chỉ chỉ, dùng giọng câm nói với Đường Thanh, lách người định bỏ trốn.
- Cậu ở phòng ban nào? Cấp trên là ai, không biết trong nội bộ công ty không được phép tùy tiện qua phòng ban khác à? Giám đốc Lý nghiêm khắc gọi Trương Khác lại:
Đường Thanh ban đầu cũng do đích thân Tôn Thượng Nghĩa dẫn tới, nghe nói là thiên kim tiểu thư của một lãnh đạo cấp tỉnh trong nội địa, giám đốc Lý không thích cho lắm, nhưng qua một thời gian tiếp xúc, Đường Thanh ngoan ngoãn lại thông minh hiếu học, làm bà thay đổi cái nhìn vốn có.
Đường Thanh đã làm thư ký cho giám đốc Lý được gần hai, cô làm việc chuyên tâm lại xinh đẹp đáng yêu, cho nên rất được giám đốc Lý yêu quý, con cái của bà đều ra nước ngoài công tác, không ai bên cạnh, nên dần dần coi Đường Thanh như nửa con gái của mình. Hiện giờ nhìn thấy Trương Khác người mặc toàn hàng hiệu, suy nghĩ đầu tiên của giám đốc Lý là con cháu nhà giàu nào đó trong công ty tới trêu ghẹo Đường Thanh, nhất là thấy y trước mặt mình còn "liếc mắt đưa tình" với Đường Thanh, với tính cách của bà, sao chịu cho tên nhóc chuồn đi dễ dàng như thế.
- À! Tôi... Trương Khác nhất thời không biết phải giới thiệu bản thân ra sao, nói tên mình chưa chắc bà ta đã biết, mà ở tình thế này cũng không mặt mũi nào nói mình là ai, khóe mắt nhìn thấy Đường Thanh che miệng cười trộm, bịa bừa: - Tôi là Trương Tiểu Khác, thuộc phòng ban của Tương Vi.
Trương Khác định nói mình là cấp dưới của Tôn Thượng Nghĩa, những nghĩ với tính cách cố chấp nguyên tắc của bà lão này, không khéo gọi thẳng Tôn Thượng Nghĩa tới nhận người, cảnh đó nghĩ tới thôi đã rợn người, sau khi biết chuyện vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa nhìn ra quan hệ giữa mình và Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác mỗi lần gặp Tôn Thượng Nghĩa là chột dạ.
- Tương tiểu thư à? Tôi là Lý Nghệ của quỹ khuyến học, bên phía cô có một nhân viên tên Trương Tiểu Khác tới quấy rầy ở văn phòng của tôi, làm phiền cô tới dẫn cậu ta về. Quả nhiên Lý Nghệ tới bàn làm việc, trực tiếp gọi Tương Vi tới: - Cậu đứng nguyên đó cho tôi.
Trong thời gian đợi Tương Vi tới, Lý Nghệ gọi Đường Thanh vào văn phòng, đóng cửa lại bỏ Trương Khác ở bên ngoài.
- Trương Tiểu Khác, tôi đoán ngay là Khác thiếu gia mà, sao cậu ở đây một mình, giám đốc Lý đâu? Chừng hơn hai phút sau Tương Vi vội vã tới nơi, hơi thở gấp gáp, đoán chừng sau khi nhận điện thoại không đi thang máy mà chạy thẳng cầu tháng bộ tới đây.
- Đó chính là Trương Tiểu Khác, làm phiền Tương tiểu thư. Nghe gian ngoài có tiếng nói, Lý Nghệ đẩy cửa đi ra.
Tương Vi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: - Giám đốc Lý, rốt cuộc...
- Xin lỗi, làm phiền giám đốc Lý rồi. Trương Khác vội kéo Tương Vi ra khỏi văn phòng.
Ra ngoài rồi Tương Vi đoán được phần nào, cười hỏi: - Không phải vừa rồi cậu làm gì Đường Thanh trong văn phòng bị người ta bắt gặp chứ hả?
- Tôi chỉ tiến hành nghiên cứu về thẩm mĩ và nghệ thuật chút thôi, chị đừng có suy nghĩ xấu xa như thế. Nhìn thấy ánh mắt Tương Vi rõ ràng không tin mình chút nào, Trương Khác kệ cô ta, bước nhanh hơn, cuối cùng thành bỏ chạy, tốc độ không kém đám nghe trộm lúc nãy là bao.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Vốn cuộc họp mai mới mở, nhưng tới chiều mọi người lục tục tới nơi, nói chuyện năm qua đều hưng phấn không thôi, Trương Khác liền nói không bằng họp luôn ngày hôm nay, Diếp Tiểu Động chọc ngay cho một câu: - Khác thiếu gia vội gặp những tiểu tình nhân của mình vậy à?
Nghe Diệp Tiểu Đồng cố ý nhấn mạnh từ những, mọi người cười rộ cả lên, Trương Khác hung dữ nói: - Diệp Đào đâu rồi, mẹ nó hư quá, tôi phải đánh đít nó.
Diệp Tiểu Đồng bĩu môi: - Anh thấy Diệp Đào nhà tôi không ở đây mới dám mạnh miệng, nó ở đây đái lên đầu anh một bãi.
Cười chán, Tôn Thượng Nghĩa là người lên tiếng trước: - Hiện Kiến Bân và tôi đã thành người nhà cả rồi, tôi định không đảm nhận chức tổng giám đốc liên hợp ở Thương vụ Cẩm Hồ nữa.
Nghe Tôn Thượng Nghĩa vừa lên tiếng đã nhắc tới đề tài nghiêm túc như thế, mọi người đều yên tĩnh lại nhìn Trương Khác, kỳ thực ở việc này mọi người sớm đã hình thành nhận thức chung, có điều Trương Khác không nói, không một ai thích hợp nhắc tới.
Trương Khác nghĩ một lúc rồi nói: - Thực ra cháu có một việc rất trọng yếu muốn nhờ bác Tôn, mục tiêu phát triển của Thương vụ Cẩm Hồ là Thương xã tổng hợp, Thương xã tổng hợp lớn của Nhật Hàn không cái nào không lấy ngân hàng làm cơ cấu huy động vốn trung tâm, hiện Thương vụ Cẩm Hồ có 6.6 tỷ thế chấp của cổ phiếu Tân Quang, tôi luôn suy tính muốn mua một ngân hàng vừa nhỏ. Chuyện này chỉ có thể nhờ bác Tôn giúp, còn về phía Thương vụ Cẩm Hồ đành dựa vào anh Diệp vất vả nhiều hơn.
Cẩm Hồ mấy năm qua khuếch trương nhanh chóng, cơn khát tài chính gần như không có điểm dừng, tiến vào nghành nghiệp tài chính là chuyện thuận theo lẽ tự nhiên, nhưng như thế hạng mục LCD của Ái Đạt chỉ có thể dựa vào tài chính của bản thân và đi vay rồi.
Năm nay di động của Ái Đạt tiêu thụ trong nước gần 10 triệu chiếc, doanh thu 40 tỷ, thêm vào lợi nhuận từ linh kiện của ESS, lợi nhuận quá 1.2 tỷ. Iplayr sau khi hạ giá, lượng tiêu thụ gần như tăng gấp đôi, lượng tiêu thụ trên 5 triệu chiếc, lợi nhuận hơn 400 triệu, còn thị trường Flash memory, Ái Đạt cho dù không vét lợi từ Trung Tinh Vi Tâm cũng cống hiến được 350 triệu USD. Thị trường di động hải ngoại, Ái Đạt bán được hơn 2 triệu chiếc, dựa vào sự tiêu thụ mạnh của 618, lợi nhuận còn hơn cả flash memory, đó là ba thứ vũ khí sắc bén của Ái Đạt, cho dù một phần lợi nhuận phải trả chi phí tài vụ và vận hành cho Thương vụ Cẩm Hồ, lãi ròng của Ái Đạt vẫn hơn 2.2 tỷ USD.
Có điều năm nay Ái Đạt khuếch trương cũng kinh người, riêng Trung Tinh Vi Tâm đã ngốn mất 1.7 tỷ, thêm vào mua kỹ thuật LCD, cùng đầu tư và thu mua nghiệp vụ khác tiêu thêm gần 2 tỷ USD nữa, đầu tư 800 triệu cho nghiên cứu, xây dựng một tòa nhà Cẩm Hồ, nếu chẳng phải kiếm thêm được ở Microsoft và bán cổ phần ở Côn Đằng Online, một nửa số nghiệp vụ kể trên đã không được khởi động rồi.
Thương vụ Cẩm Hồ ngoại trừ mua ngân hàng thì còn có một nhiệm vụ trọng yếu khác chính là chỉnh hợp hệ thống chuyển phát của Cẩm Hồ, trong Cẩm Hồ có xí nghiệp bán lẻ như điện khí Thịnh Hâm, còn cả web site thương mại điện tử 8818, thêm lực lượng phân phối và tiêu thụ của Hương Tuyết Hải, Tân Quang và điện tử Ái Đạt, những tài nguyên này cần phải nhanh chóng chỉnh hợp dưới cờ của Thương vụ Cẩm Hồ để giảm bớt chi phi của các xí nghiệp, thương mại điện tử cũng cần nền móng đó để nhanh chóng có lãi.
Bình luận facebook