Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1354: Mình là của bạn
Diệp Kiến Bân tiễn mọi người ra ngoài cửa, giữ Trương Khác lại nói: - Cậu tống cho tôi nhiệm vụ chỉnh hợp hệ thống vận chuyển hậu cần, sau này tôi phải chạy toàn quốc mệt chết thôi, cậu nhất định phải phái cho tôi một trợ thủ.
Trương Khác nháy mắt: - Vậy anh muốn ai, chị Văn Di nhé? Liệu chị Tĩnh Hương có vui không?
- Cậu biến đi thích đấu khẩu đi tìm Chỉ Đồng đừng bắt nạt người thành thật, đưa Trương Dịch đây, cậu ta bôn ba cùng Hứa Hồng Bá không ít nơi, xem ra có thể chịu khổ được.
Trương Khác gật đầu: - Dù sao chuyện đã giao cho anh rồi, anh cứ xem mà làm là được, anh nghĩ trước đi, đợi em bé đầy tháng rồi hẵng nói.
Lúc này Diệp Kiến Bân mới để Trương Khác đi.
Chạy nhanh tới chỗ ở của Đường Thanh, không dám gõ cửa, biết sau khi Trần Phi Dung tới Hong Kong, luôn ở chung với Đường Thanh, liền gọi điện vào di động của Trần Phi Dung, di động vừa reo một tiếng thì thấy cửa mở ra rồi, Trương Khác thấy Trần Phi Dung mặc áo ngủ đứng ở cửa thì ngớ ra hỏi: - Bạn vẫn chờ mình về à?
Trần Phi Dung lườm y một cái: - Mơ đi, đang xem phim với Hà Huyền, vừa mới hết phim xong, Tiểu Thanh ngủ trước rồi.
Trần Phi Dung nghiêng mình qua cho Trương Khác vào, vừa vào trong Trương Khác thấy Hà Huyền nhìn mình trêu: - Anh đúng là lúc nào cũng tưởng bở, nghĩ ai cũng thích mình chắc? Nói tới đó đột nhiên không kịp được cười lớn, vội bịt lấy miệng, cười gập bụng.
Trương Khác cười khổ, biết Hà Huyền nhất định nhớ lại lần đầu gặp mình, lúc đó y bị Tôn Tĩnh Mông, cho nằm gối đầu lên giày ngủ, mới tỉnh lại chưa rõ nếp tẻ gì đã nói:" Nhìn cái gì, nha đầu lớn thế này rồi còn chưa thấy anh chàng đẹp trai à? Đời em cũng thê lương thật đấy, hay là để hôm nay anh chiều em?"
Hà Huyền vừa cười vừa kéo Trương Khác tới chỗ Trần Phi Dung: - Phi Dung chưa được xem, hay là anh diễn lại cho bạn ấy xem đi.
Trần Phi Dung đã nghe Tô Nhất Đình kể chuyện này rồi, hiểu ra ngay, môi hơi cong lên, nhìn Trương Khác một lượt, trong đầu tưởng tượng cảnh buồn cười hôm đó.
Trương Khác mặt có dày tới đâu cũng có dũng khí biểu diễn một lần nữa trước mặt Trần Phi Dung, đành chuyển đề đài: - Đang xem gì thế?
- Lần đầu tiên tiếp xúc.
Nghe thấy cái tên này, Trương Khác cảm thấy góc kín dưới đáy lòng đột nhiên như có móng tay nhọn đâm một cái, bộ phim này vốn làm từ một bộ tiểu thuyết, y từng cùng một cô gái xem bộ phim này, cả bộ tiểu thuyết kia nữa, hình bóng cô gái đó hiện ra không di ngăn cản nổi.
Trên TV bàn hát cuối phim cũng vang lên: Thì ra không phải anh không nhớ em. Anh chỉ quên mất nhớ nhung là thế nào mà thôi. Giống như không phải anh không hít hở. Mà anh chỉ tạm thời quên đi mình đang hít thở mà thôi. Hít thở có thể tạm dừng. Nhưng nối nhớ không gì ngăn được.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Hà Huyền nhìn Trương Khác đứng đó, khuôn mặt hiện nỗi buồn mang mác, phát hiện ra lúc này Trương Khác có chút xa lạ, nhưng thật đẹp trai... Phì phì, mình nghĩ cái gì thế? Rõ ràng là đồ mặt trắng, đứng bật dậy nói: - Tiểu Thanh ở gian phòng trong cùng đấy, anh còn không mau vào đi, đêm đừng có chạy lung tung. Đột nhiên phát hiện ra nói thế có chút ám muội, vội xoay người trốn về phòng.
Trương Khác tỉnh lại, gật đầu với Trần Phi Dung: - Nghỉ sớm đi nhé. Đứng dậy đi vào gian phòng trong cùng.
Trần Phi Dung nhìn theo bóng lưng Trương Khác biến mất sau cánh cửa, tắt TV về phòng ngủ của mình.
Trong phòng của Đường Thanh chỉ bật chiếc đèn nhỏ đầu giường, ánh đèn chiếu lên nửa khuôn mặt của cô, càng nổi bật làn da mịn màng, trắng hồng mê hoặc. Hàng mi dài đen nhánh run nhẹ theo nhịp thở, Trương Khác vừa cởi y phục vừa đi tới đầu giường, khoanh chân ngồi xuống, chăm chú nhìn cô công chúa ngủ, thấy cô giống như một con búp bê tinh xảo, lòng yêu thương không sao nói hết, đưa tay ra khẽ vuốt ve mái tóc Đường Thanh, lòng dần dần tĩnh lặng trở lại.
Một lúc sau Đường Thanh mở mắt ra, nhìn thấy Trương Khác, nũng nịu nói: - Về rồi à. Đưa tay ra kéo tay Trương Khác ôm vào lòng, khoan khoái nói: - Mau ngủ đi. Trương Khác gật đầu, nằm xuống kéo Đường Thanh vào lòng, Đường Thanh xoay người, rúc vào lòng Trương Khác, lẩm bẩm: - Thế này dễ chịu hơn.
Sáng hôm sau Trương Khác bị một sợi tóc ngoáy lỗ mũi đánh thức, ngồi bật dậy ôm lấy giai nhân cùng "tập thể dục buổi sáng", rồi ôm nhau thủ thỉ tâm sự hồi lâu, mới nhớ ra không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì cả. Trương Khác và Đường Thanh đi ra, phát hiện bữa sáng trên bàn đã nguội rồi, bên cạnh còn có một tờ giấy:" Đêm xuân ngắn ngủi, đám người số khổ chúng tôi đi làm đây." Nhìn nét chữ của Hà Huyền, Đường Thanh thẹn đỏ mặt, đá Trương Khác một cái rồi đi rửa mặt trước.
Trương Khác thấy bữa sáng nguội cả, liền gọi điện thoại hẹn Đào Hành Kiện, Phó Gia Tuấn, Cát Minh Đức là Lục Cẩm Luật của Chứng khoán Ngân Hanh cùng đi ăn sáng, hai người ra ngoài, Đường Thanh ngập ngừng nói: - Mọi người có chuyện cần bàn phải không, hay là mình tự đi ăn sáng.
Trương Khác cười: - Bạn cũng phải nghe chứ, tương lai làm bà chủ rồi, không nghe sao được. Thấy Đường Thanh đỏ mặt muốn nhéo mình, vội vàng bỏ chạy.
Mọi người tới nhà hàng đông đủ, hàn huyên vài câu rồi nói tới chuyện an bài Hương Tuyết Hải lên TTCK, từ sau khi Hương Tuyết Hải được Ái Đạt tiếp nhận, liên tục đầu tư, không những phong phú chuỗi sản phẩm, trình độ kỹ thuật cũng được đề cao, năm ngoái bắt đầu khai thác thị trường ĐNÁ, tiền cảnh không tệ. Từ sau khi Tân Quang lên TTCK thành công, Cao Thịnh và Quốc Dụ nhắm vào Hương Tuyết Hải, nhưng vì số lượng và giá cả cổ phiếu còn có ý kiến bất đồng, nên chưa đàm phán xong.
Mấy người nói chuyện một hồi, Lục Cẩm Luật thấy Trương Khác chỉ lo ăn, chẳng nói một lời, không khỏi có chút sốt ruột: - Ý kiến của Khác thiếu gia thế nào?
Trương Khác lau miệng: - Tôi chẳng có gì để nói, tình hình chứng khoán Hong Kong hiện không được tốt lắm, ở Mỹ cũng đang đi xuống, cứ thong thả mà bàn là được.
Lục Luật Cẩm nghe thế ngớ ra, trấn tĩnh lại nói: - Khác thiếu gia nói đùa rồi, cậu quý nhân bận rộn, hiếm khi tới Hong Kong được một lần, chúng ta cứ quyết định như lời giám đốc Cát vừa nói mà làm.
Đợi mọi người ai đi làm việc người nấy, Cát Minh Đức lắc đầu nói: - Nhờ thể diện của cậu lớn, vừa mới tới đã xong chuyện rồi.
Trương Khác cười: - Chẳng qua là cần cái thang để xuống thôi, chuyện này kỳ thực mọi người phải tranh thủ mà làm.
Trương Khác vẫy tay tạm biệt mọi người, kéo Đường Thanh chui vào xe, quay sang nói với cô: - Xong việc rồi, giờ mình là của bạn hết.
Đường Thanh cười quyến rũ: - Của mình hết thật sao?
- Ừ, bạn nói gì chúng ta làm nấy.
- Hôm giáng sinh, có người trần truồng chạy quanh trường mình, đáng tiếc là mình không được xem, hay là bạn biểu diễn cho cho mình xem đi.
Phó Tuấn ngồi hàng ghế trên không nhịn được cười, Trương Khác mặt dầy sán tới bên cạnh Đường Thanh: - Bạn chạy cùng mình thì mình làm. Còn cố ý hau háu nhìn qua cổ áo Đường Thanh.
Đường Thanh đưa tay nhéo Trương Khác; - Đừng mơ, lần này bạn trốn không thoát đâu.
- Á á, rõ ràng bạn nói trước mà. Trương Khác đau méo miệng.
- Được rồi, tha cho bạn một lần, chúng ta tới công viên hải dương đi, mình tới Hong Kong ba năm còn chưa tới công viên hải dương.
Trương Khác kỳ quái hỏi: - Vì sao?
- Không muốn đi cùng người khác, chỉ muốn hai chúng ta đi với nhau thôi.
Trương Khác ôm Đường Thanh vào lòng, cảm động nói: - Được, hôm nay chúng ta chơi cho thỏa, có điều phải tới cửa hàng quần áo đã, mình không muốn đưa bốn tên mafia áo đen đi công viên giải trí.
Xe rẽ vào trung tâm mua sắm gần đó, trước tiên chọn một cái máy quay phim kỹ thuật số, rồi tới nơi bán quần áo, Trương Khác chuyên môn chọn cho các vệ sĩ mỗi người một bộ DKNY, cổ động bọn họ đi thử, đợi Phó Tuấn cũng vào gian thử quần áo, Trương Khác nắm tay Đường Thanh chạy vội, thấy Đường Thanh còn chưa hiểu ra, nói: - Bạn định đi chơi cùng bọn họ thật đấy à?
Đường Thanh nắm chặt tay Trương Khác, cười như chuông bạc, chạy còn nhanh hơn Trương Khác, cả hai như hai kẻ điên chạy khỏi trung tâm mua sắm, Đường Thanh vẫy một cái taxi, chui ngay vào, bảo lái xe tới công viên hải dương thì Trương Khác ngăn lại, bảo lái xe: - Trước tiên tới phía trước đã. Rồi giải thích: - Phó Tuấn chắc chắn là tới đó đợi chúng ta rồi, cho bọn họ uống gió một lúc đã. Rồi gọi điện bảo Phó Tuấn đừng tìm bọn họ.
Đường Thanh hưng phấn đề nghị: - Vậy chúng ta tới bảo tàng tượng sáp đi.
****
Bản thân tự nhận thấy cũng được
Mai tiếp
Trương Khác nháy mắt: - Vậy anh muốn ai, chị Văn Di nhé? Liệu chị Tĩnh Hương có vui không?
- Cậu biến đi thích đấu khẩu đi tìm Chỉ Đồng đừng bắt nạt người thành thật, đưa Trương Dịch đây, cậu ta bôn ba cùng Hứa Hồng Bá không ít nơi, xem ra có thể chịu khổ được.
Trương Khác gật đầu: - Dù sao chuyện đã giao cho anh rồi, anh cứ xem mà làm là được, anh nghĩ trước đi, đợi em bé đầy tháng rồi hẵng nói.
Lúc này Diệp Kiến Bân mới để Trương Khác đi.
Chạy nhanh tới chỗ ở của Đường Thanh, không dám gõ cửa, biết sau khi Trần Phi Dung tới Hong Kong, luôn ở chung với Đường Thanh, liền gọi điện vào di động của Trần Phi Dung, di động vừa reo một tiếng thì thấy cửa mở ra rồi, Trương Khác thấy Trần Phi Dung mặc áo ngủ đứng ở cửa thì ngớ ra hỏi: - Bạn vẫn chờ mình về à?
Trần Phi Dung lườm y một cái: - Mơ đi, đang xem phim với Hà Huyền, vừa mới hết phim xong, Tiểu Thanh ngủ trước rồi.
Trần Phi Dung nghiêng mình qua cho Trương Khác vào, vừa vào trong Trương Khác thấy Hà Huyền nhìn mình trêu: - Anh đúng là lúc nào cũng tưởng bở, nghĩ ai cũng thích mình chắc? Nói tới đó đột nhiên không kịp được cười lớn, vội bịt lấy miệng, cười gập bụng.
Trương Khác cười khổ, biết Hà Huyền nhất định nhớ lại lần đầu gặp mình, lúc đó y bị Tôn Tĩnh Mông, cho nằm gối đầu lên giày ngủ, mới tỉnh lại chưa rõ nếp tẻ gì đã nói:" Nhìn cái gì, nha đầu lớn thế này rồi còn chưa thấy anh chàng đẹp trai à? Đời em cũng thê lương thật đấy, hay là để hôm nay anh chiều em?"
Hà Huyền vừa cười vừa kéo Trương Khác tới chỗ Trần Phi Dung: - Phi Dung chưa được xem, hay là anh diễn lại cho bạn ấy xem đi.
Trần Phi Dung đã nghe Tô Nhất Đình kể chuyện này rồi, hiểu ra ngay, môi hơi cong lên, nhìn Trương Khác một lượt, trong đầu tưởng tượng cảnh buồn cười hôm đó.
Trương Khác mặt có dày tới đâu cũng có dũng khí biểu diễn một lần nữa trước mặt Trần Phi Dung, đành chuyển đề đài: - Đang xem gì thế?
- Lần đầu tiên tiếp xúc.
Nghe thấy cái tên này, Trương Khác cảm thấy góc kín dưới đáy lòng đột nhiên như có móng tay nhọn đâm một cái, bộ phim này vốn làm từ một bộ tiểu thuyết, y từng cùng một cô gái xem bộ phim này, cả bộ tiểu thuyết kia nữa, hình bóng cô gái đó hiện ra không di ngăn cản nổi.
Trên TV bàn hát cuối phim cũng vang lên: Thì ra không phải anh không nhớ em. Anh chỉ quên mất nhớ nhung là thế nào mà thôi. Giống như không phải anh không hít hở. Mà anh chỉ tạm thời quên đi mình đang hít thở mà thôi. Hít thở có thể tạm dừng. Nhưng nối nhớ không gì ngăn được.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Hà Huyền nhìn Trương Khác đứng đó, khuôn mặt hiện nỗi buồn mang mác, phát hiện ra lúc này Trương Khác có chút xa lạ, nhưng thật đẹp trai... Phì phì, mình nghĩ cái gì thế? Rõ ràng là đồ mặt trắng, đứng bật dậy nói: - Tiểu Thanh ở gian phòng trong cùng đấy, anh còn không mau vào đi, đêm đừng có chạy lung tung. Đột nhiên phát hiện ra nói thế có chút ám muội, vội xoay người trốn về phòng.
Trương Khác tỉnh lại, gật đầu với Trần Phi Dung: - Nghỉ sớm đi nhé. Đứng dậy đi vào gian phòng trong cùng.
Trần Phi Dung nhìn theo bóng lưng Trương Khác biến mất sau cánh cửa, tắt TV về phòng ngủ của mình.
Trong phòng của Đường Thanh chỉ bật chiếc đèn nhỏ đầu giường, ánh đèn chiếu lên nửa khuôn mặt của cô, càng nổi bật làn da mịn màng, trắng hồng mê hoặc. Hàng mi dài đen nhánh run nhẹ theo nhịp thở, Trương Khác vừa cởi y phục vừa đi tới đầu giường, khoanh chân ngồi xuống, chăm chú nhìn cô công chúa ngủ, thấy cô giống như một con búp bê tinh xảo, lòng yêu thương không sao nói hết, đưa tay ra khẽ vuốt ve mái tóc Đường Thanh, lòng dần dần tĩnh lặng trở lại.
Một lúc sau Đường Thanh mở mắt ra, nhìn thấy Trương Khác, nũng nịu nói: - Về rồi à. Đưa tay ra kéo tay Trương Khác ôm vào lòng, khoan khoái nói: - Mau ngủ đi. Trương Khác gật đầu, nằm xuống kéo Đường Thanh vào lòng, Đường Thanh xoay người, rúc vào lòng Trương Khác, lẩm bẩm: - Thế này dễ chịu hơn.
Sáng hôm sau Trương Khác bị một sợi tóc ngoáy lỗ mũi đánh thức, ngồi bật dậy ôm lấy giai nhân cùng "tập thể dục buổi sáng", rồi ôm nhau thủ thỉ tâm sự hồi lâu, mới nhớ ra không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì cả. Trương Khác và Đường Thanh đi ra, phát hiện bữa sáng trên bàn đã nguội rồi, bên cạnh còn có một tờ giấy:" Đêm xuân ngắn ngủi, đám người số khổ chúng tôi đi làm đây." Nhìn nét chữ của Hà Huyền, Đường Thanh thẹn đỏ mặt, đá Trương Khác một cái rồi đi rửa mặt trước.
Trương Khác thấy bữa sáng nguội cả, liền gọi điện thoại hẹn Đào Hành Kiện, Phó Gia Tuấn, Cát Minh Đức là Lục Cẩm Luật của Chứng khoán Ngân Hanh cùng đi ăn sáng, hai người ra ngoài, Đường Thanh ngập ngừng nói: - Mọi người có chuyện cần bàn phải không, hay là mình tự đi ăn sáng.
Trương Khác cười: - Bạn cũng phải nghe chứ, tương lai làm bà chủ rồi, không nghe sao được. Thấy Đường Thanh đỏ mặt muốn nhéo mình, vội vàng bỏ chạy.
Mọi người tới nhà hàng đông đủ, hàn huyên vài câu rồi nói tới chuyện an bài Hương Tuyết Hải lên TTCK, từ sau khi Hương Tuyết Hải được Ái Đạt tiếp nhận, liên tục đầu tư, không những phong phú chuỗi sản phẩm, trình độ kỹ thuật cũng được đề cao, năm ngoái bắt đầu khai thác thị trường ĐNÁ, tiền cảnh không tệ. Từ sau khi Tân Quang lên TTCK thành công, Cao Thịnh và Quốc Dụ nhắm vào Hương Tuyết Hải, nhưng vì số lượng và giá cả cổ phiếu còn có ý kiến bất đồng, nên chưa đàm phán xong.
Mấy người nói chuyện một hồi, Lục Cẩm Luật thấy Trương Khác chỉ lo ăn, chẳng nói một lời, không khỏi có chút sốt ruột: - Ý kiến của Khác thiếu gia thế nào?
Trương Khác lau miệng: - Tôi chẳng có gì để nói, tình hình chứng khoán Hong Kong hiện không được tốt lắm, ở Mỹ cũng đang đi xuống, cứ thong thả mà bàn là được.
Lục Luật Cẩm nghe thế ngớ ra, trấn tĩnh lại nói: - Khác thiếu gia nói đùa rồi, cậu quý nhân bận rộn, hiếm khi tới Hong Kong được một lần, chúng ta cứ quyết định như lời giám đốc Cát vừa nói mà làm.
Đợi mọi người ai đi làm việc người nấy, Cát Minh Đức lắc đầu nói: - Nhờ thể diện của cậu lớn, vừa mới tới đã xong chuyện rồi.
Trương Khác cười: - Chẳng qua là cần cái thang để xuống thôi, chuyện này kỳ thực mọi người phải tranh thủ mà làm.
Trương Khác vẫy tay tạm biệt mọi người, kéo Đường Thanh chui vào xe, quay sang nói với cô: - Xong việc rồi, giờ mình là của bạn hết.
Đường Thanh cười quyến rũ: - Của mình hết thật sao?
- Ừ, bạn nói gì chúng ta làm nấy.
- Hôm giáng sinh, có người trần truồng chạy quanh trường mình, đáng tiếc là mình không được xem, hay là bạn biểu diễn cho cho mình xem đi.
Phó Tuấn ngồi hàng ghế trên không nhịn được cười, Trương Khác mặt dầy sán tới bên cạnh Đường Thanh: - Bạn chạy cùng mình thì mình làm. Còn cố ý hau háu nhìn qua cổ áo Đường Thanh.
Đường Thanh đưa tay nhéo Trương Khác; - Đừng mơ, lần này bạn trốn không thoát đâu.
- Á á, rõ ràng bạn nói trước mà. Trương Khác đau méo miệng.
- Được rồi, tha cho bạn một lần, chúng ta tới công viên hải dương đi, mình tới Hong Kong ba năm còn chưa tới công viên hải dương.
Trương Khác kỳ quái hỏi: - Vì sao?
- Không muốn đi cùng người khác, chỉ muốn hai chúng ta đi với nhau thôi.
Trương Khác ôm Đường Thanh vào lòng, cảm động nói: - Được, hôm nay chúng ta chơi cho thỏa, có điều phải tới cửa hàng quần áo đã, mình không muốn đưa bốn tên mafia áo đen đi công viên giải trí.
Xe rẽ vào trung tâm mua sắm gần đó, trước tiên chọn một cái máy quay phim kỹ thuật số, rồi tới nơi bán quần áo, Trương Khác chuyên môn chọn cho các vệ sĩ mỗi người một bộ DKNY, cổ động bọn họ đi thử, đợi Phó Tuấn cũng vào gian thử quần áo, Trương Khác nắm tay Đường Thanh chạy vội, thấy Đường Thanh còn chưa hiểu ra, nói: - Bạn định đi chơi cùng bọn họ thật đấy à?
Đường Thanh nắm chặt tay Trương Khác, cười như chuông bạc, chạy còn nhanh hơn Trương Khác, cả hai như hai kẻ điên chạy khỏi trung tâm mua sắm, Đường Thanh vẫy một cái taxi, chui ngay vào, bảo lái xe tới công viên hải dương thì Trương Khác ngăn lại, bảo lái xe: - Trước tiên tới phía trước đã. Rồi giải thích: - Phó Tuấn chắc chắn là tới đó đợi chúng ta rồi, cho bọn họ uống gió một lúc đã. Rồi gọi điện bảo Phó Tuấn đừng tìm bọn họ.
Đường Thanh hưng phấn đề nghị: - Vậy chúng ta tới bảo tàng tượng sáp đi.
****
Bản thân tự nhận thấy cũng được
Mai tiếp
Bình luận facebook