Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1362: Cứ buông thả đi
Cùng cậu ăn cơm xong, Trương Khác và Trần Phi Dung tới trụ sở của Ái Đạt ở Hải Châu, gần Tết rồi, Trương Khác thế nào cũng phải đi thăm hỏi cổ vũ một chút. Nhân viên Ái Đạt ngoại trừ đa phần là người bản địa, thì còn có khá nhiều tới từ các tỉnh gần đó, đặc biệt là phía bắc tỉnh Đông Hải, nơi có mấy thành phố không phát triển lắm, mỗi năm thành phố đều phối hợp với công ty tổ chức những chuyến xe đường dài cho công nhân về nhà ăn Tết, đi lại rất thuận tiện, có thể về quê ngay trong ngày, lại thêm tăng ca vào lúc này được hỗ trợ thêm khá nhiều tiền, cho nên tới 28 Tết rồi ở Ái Đạt vẫn cứ cứ nhộn nhịp.
Tới nhà máy đi một vòng, qua viện nghiên cứu Thái Khắc, đợi khi Trương Khác tới Tượng Sơn thì đã là hoàng hôn, Trương Khác phái xe đưa Trần Phi Dung về trước, vào vườn bách thảo, đang là mùa đông nên cảnh sắc hơi tiêu điều, tìm được Tạ Vãn Tình ở đình nhỏ bên sông.
Một thời gian rồi không gặp, hình tượng Tạ Vãn Tình vẫn giống như bóng hình xinh đẹp in trong tim Trương Khác, khuôn mặt diễm lệ trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc vấn cao, người mặc áo len trắng muốt tôn lên bầu ngực căn tròn, chiếc váy bó dài tới gối, chiếc áo gió màu đen hơi trung tính, thân hình uốn lượn tuyệt hảo, nhìn từ góc độ nào cũng không thể chê trách được, từ dáng vẻ tới cử chỉ đều mang vẻ ung dung ưu nhã. Khí chất này chỉ có thể thấy được ở cô gái xinh đẹp thành thục như Tạ Vãn Tình, dù cực kỳ thông thuộc từng vị trí trên cơ thể cô, Trương Khác vẫn thoáng ngây dại.
- Trời lạnh như thế, sao còn ở ngoài đợi em? Trương Khác đi tới trước Tạ Vãn Tình, dùng người che đi gió lạnh từ mặt sông thổi tới.
Tạ Vãn Tình ngẩng đầu lên quan sát Trương Khác, mấy ngày qua y rất bận rộn, trên mặt râu ria hơi lởm chởm, có điều trông thêm chút phong sương, càng làm y trở nên dày dặn thu hút, Tạ Vãn Tình đưa tay vuốt ve cằm y, mỉm cười: - Trường học giờ này đã cho nghỉ cả rồi, chị không muốn đợi em ở ngõ Đan Tỉnh.
Trương Khác biết Hứa Tư và Tạ Vãn Tình xưa nay rất thân, không lạ khi cô biết chuyện đêm qua, cởi áo khoác, ôm Tạ Vãn Tình vào trong lòng, lấy áo khoác choàng lên cả hai, lặng lẽ nhìn đằng xa, dòng sông dưới chiều tà sóng sánh ánh hoàng kim, như có hàng ngàn hàng vạn đồng tiền vàng phía dưới.
Đợi tới khi mặt trời quyến luyến xuống sau núi, Tạ Vãn Tình mới thở khẽ một hơi, có chút xấu hổ nói: - Đôi khi cảm thấy mình như tiểu cô nương, chỉ muốn ở bên em thêm một chút, hiện thỏa mãn rồi. Đi nào, Hứa Tư và Trần Tĩnh đều đang đợi chúng ta. Kể cho chị nghe, làm sao em lừa được vợ của Tiểu Lục lên giường.
- Đừng nói khó nghe thế, em đâu phải người phá hoại gia đình người khác. Trương Khác vừa đỡ Tạ Vãn Tình đứng dậy, vừa kể cho cô nghe chuyện gia đình của Trần Tĩnh.
- Ồ, xem ra Trần Tĩnh cũng nhìn thấu rồi, nam nhân chung quy không thể dựa vào được, chẳng bằng để cho tên tiểu lưu manh em hưởng lợi. Tạ Vãn Tình rất hiểu tâm thái của Trần Tĩnh: Nếu như không có nam nhân để mình phó thác, chẳng bằng sống theo tình cảm của mình, bất kể trong mắt người ngoài, tình cảm đó không được chấp nhận.
Trương Khác nhìn Tạ Vãn Tình, thấy cô nói những lời này ánh mắt nhìn xa xăm, cố ý nói thật hời hợt, có chút không đành lòng, chỉ biết cười tự trào: - Chế đô một vợ một chồng hai chết người.
- Nếu không phải thì sao? Tạ Vãn Tình cười tinh nghịch: - Định cầu hôn chị à?
Trương Khác đột nhiên có chút kích động, quay người lại, quỳ một gối xuống, nắm lấy tay Tạ Vãn Tình nhìn cô chăm chú, trong tất cả nữ nhân của y, Tạ Vãn Tình là người gần tuổi tâm lý của y nhất, trong mấy năm đầu tiên, cũng chính sự tín nhiệm hoàn toàn của Tạ Vãn Tình, cho nên Trương Khác mới có cơ hội tận tình thể hiện bản thân, mới có y ngày nay...
Không đợi cho Trương Khác nói gì, Tạ Vãn Tình đã đưa tay còn lại bịt lấy miệng y, vành mắt dần đỏ hoe ươn ướt, dùng sức kéo Trương Khác đứng dậy, vùi mặt vào lòng Trương Khác, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên. Trương Khác thấy khóe mắt Tạ Vãn Tình còn đọng lại giọt nước long lanh, ôn nhu đưa tay lau đi, đôi mắt ấy dưới bóng đem mờ tối phát ra ánh sáng lay động lòng người.
Tạ Vãn Tình đột nhiên bật cười vui vẻ, hôn lên môi Trương Khác, vừa khẽ cắn môi dưới của y, giọng không rõ ràng lắm: - Thế này là đủ rồi, thực sự là đủ rồi, chị không phải là nữ nhân tham lam.
Hai người ôm nhau về ngõ Đan Tỉnh, thấy Hứa Tư và Trần Tĩnh mới tách nhau ra, thấy hai cô gái đang bận rộn làm cơm liền tham gia, Tạ Vãn Tình gọi tham gia cho có, cô tối đa chỉ biết rán trứng còn tệ hơn cả đường Thanh. Trần Tĩnh làm món mỳ ý hải sản, Hứa Tư học được món canh thập cẩm ở Hong Kong, mặc dù chưa đủ hỏa hầu nhưng vị không tệ; Trương Khác xào một đĩa rau, rán sườn cháy cạnh, thế là đủ bốn món ăn một bát canh.
Bốn người bọn họ ngồi ăn cơm trong phòng ăn ấm cúng, bình luận tài nấu nướng của mỗi người, Trương Khác có chút ngẩn ngơ, giống như cả nhà ngồi quây quanh bàn nói chuyện thường nhật, cảnh tưởng này vừa êm đềm ấm cúng có chút gì đó không chân thực. Nhìn ba cô gái yêu thương trước mắt, kiếp trước bọn họ mỗi người một vận mệnh riêng, kiếp này vì y mà vận mệnh của các cô thay đổi, càng vì y mà vận mệnh họ quấn lấy nhau, Trương Khác thấy mình phải uống một ly rượu thật lớn cảm tạ trời cao.
Tới khi rượu cạn chén đổ, Trần Tĩnh có chút do dự, chuyện phóng túng đêm qua làm cô vừa thích thú lại có chút sợ hãi, Tạ Vãn Tình như nhìn ra tâm tư đó, khoác tay Trần Tĩnh nói: - Chúng ta lên lầu, để cậu ấy thu dọn. Hứa Tư cười mời gọi với Trương Khác rồi cùng đi theo.
Trương Khác dùng tốc độ nhanh nhất cho hết bát đĩa đũa thìa vào máy rửa bát, đi lên lầu nhìn mấy cánh cửa phòng, gãi đầu, nên vào phòng nào đây? Ghé tai vào từng chiếc cửa nghe ngóng không thấy có động tĩnh gì, liền nói lớn: - Phục vụ phòng đây. Nghe thấy có tiếng cười khẽ, liền đẩy cửa vào gian phòng gần nhất.
Vừa mới vào trong, tức thì bị hai cánh tay che lấy mắt, bên tai truyền tới giọng Hứa Tư: - Không được mở mắt. Cảm thấy có người cười khúc khích, không rõ là là Tạ Vãn Tình hay Trần Tĩnh, tiếp đó một tấm vải đen buộc lấy mắt y.
Mắt bị che đi, cảm tưởng các giác quan khác càng trở nên nhạy bén, bàn tay mềm mại cởi áo, chiếc lưỡi trơn linh động luồn vào, cơ thể nóng bỏng áp sát sau lưng, tiếng nữ nhân rên siết, thở gấp... Tất cả hòa trộn thành giấc mộng khiến người ta ngây ngất.
Trong bóng tối, Trương Khác ra sức nhớ lại từng chi tiết trước kia, phân biệt các cô gái bên cạnh, núm vú lấp kín miệng mình, bầu vú lớn mà mềm mại này chắc là của Tạ Vãn Tình, cô từng cho con bú. Còn hơi thở phóng túng của cô gái nắm tay mình đưa vào vườn địa đàng rậm rịt kia là của Trần Tĩnh, tiếng rên rỉ có chút kiềm chế của cô gái cưỡi trên người mình là Hứa Tư, tiếng hôn nhau chút chít kia là ai với ai, miệng y đã bận rộn rồi...
Trương Khác như con ngựa hoang tận tình tung vó trên thảo nguyên, vứt bỏ mọi suy nghĩ, chẳng để ý tới phương hướng, chỉ biết lao về phía trước, cho tới khi thế giới kết thúc.
Tới lúc tỉnh lại Trương Khác vẫn thấy trước mắt tối om, đưa tay kéo tấm vải ra, ánh mắt trời chói mắt chiếu vào làm y nheo mắt lại, cảm thấy lưng nhức mỏi, đêm qua y phá kỷ lục hai kiếp rồi. Bên cạnh không còn cô gái nào cả, quần áo của y được gấp gọn gàng để ở đầu giường, Trương Khác nỗ lực rời giường, mặc quàn áo, tới mấy gian phòng phủ khác cũng không thấy ai, khi xuống lầu, nhìn thấy bóng lưng Hứa Tư đang rửa bát đũa, tức thì đờ người, ngây ngốc nhìn Hứa Tư. Hứa Tư mặc chiếc váy mềm, dung nhan tuyệt trần của cô là điều không cần nói nhiều, nhưng chết người là cô chỉ mặc một chiếc áo len che không hết chiếc quần lót ren đen gợi tình, Hứa Tư hiếm khi phóng túng như thế, nhưng nghĩ lại còn chuyện gì hoang đường phóng túng hơn đêm qua được nữa.
Trương Khác nhẹ nhàng đi tới sau lưng Hứa Tư, ôm lấy eo cô, luồn tay vào trong áo, lại xoa bóp hai bầu vú cực kỳ đàn hồi: - Ba bọn chị ở cùng một chỗ đúng là điên. Thấy cổ Hứa Tư dần đỏ lên, Trương Khác không kìm được hôn lên cổ cô, từ từ chuyển lai tai, cắn vành tai ngọc.
Hứa Tư cười rúc rich vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay Trương Khác: - Tối qua còn chưa đủ à?
- Mãi mãi không đủ.
Trương Khác dùng đôi cánh tay mạnh mẽ bế Hứa Tư lên, đi tới bên chiếc bàn gỗ đặt giữa phòng, gạt hết đồ vật trên bàn xuống, đặt tấm thân mỹ miều ấy lên, cái miệng nôn nóng lấp kín bờ môi ướt át của cô, cách ăn mực này của Hứa Tư đúng là không thể cưỡng nổi.
Hứa Tư lắc đầu, thoát khỏi môi của Trương Khác, thở hồn hển: - Đừng, tay tôi bẩn, đừng ở chỗ này bẩn lắm. Nhưng lúc này Trương Khác chẳng bận tâm, tiếp tục tìm tới môi Hứa Tư hôn ngấu nghiến, đến khi suýt ngạt thở mới chịu rời ra, hai chiếc mũi cùng phả ra hơi thở đậm mùi tình dục, Trương Khác tay xoa nắn cặp mông cực phẩm, trêu ghẹo u cốc thần bi, khiến giai nhân mặt đỏ hồng, hơi thở càng lúc càng nóng rực, đôi môi mím lại, cặp mắt long lanh mơ màng nhìn Trương Khác, mang theo một vẻ khiêu khích tội lỗi.
Tới lúc này Hứa Tư chỉ còn cách ngoan ngoãn nằm yên cho Trương Khác tùy ý thỏa mãn, Trương Khác vòng hai chân cô quanh eo mình, chiếc quần lót đeo lủng lẳng ở chân, áo bị kéo xuống một bên, cúi người xuống ngậm lấy núm vú cô, bắt đầu công kích.
Chiếc bàn gỗ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, hòa cùng tiếng rên siết sung sướng của Hứa Tư, lọt vào tai Trương Khác như thứ thuốc kích thích tột độ, từng đợt sóng vỗ bở liên tục ập tới, chiếc bàn đẩy mạnh về phía trước, cho tới khi xô mạnh vào tường, trong kích thích khó diễn tả bằng lời đó, hai người đạt tới cao trào nhanh mà mạnh mẽ.
Khoanh chân ngồi trên bàn, Trương Khác nhìn bóng lưng Hứa Tư cúi xuống rửa tay, cặp mông nhô cao, đùi thẳng tắp, bầu ngực no căng trĩu xuống, khe khẽ lắc lư, tư thế ấy cực kỳ khơi gợi trí tưởng tượng, Trương Khác không nhịn được nhảy phốc xuống bàn.
Hứa Tư nghe thấy tiếng động còn chưa kịp phản ứng lại, thì Trương Khác áp tới đằng sau, cô giật mình, cuống quít nói: - Cậu tha cho tôi đi, tôi không... A... Nhưng len bị bị tốc lên, quần lót tuột xuống, cặp mông cong cong bị giữ chặt, thứ kia tiến vào một nửa. - Cậu, cậu... Hứa Tư không biết làm sao, cảm giác ngữa ngáy lan tỏa khắp toàn thân, người tự nhiên ngả về phía trước, hai tay chống lên bồn rửa, đưa bờ mông tròn tĩnh vểnh ra phía sau …
Vậy thì cứ buông thả đi, dù sao …
Tới nhà máy đi một vòng, qua viện nghiên cứu Thái Khắc, đợi khi Trương Khác tới Tượng Sơn thì đã là hoàng hôn, Trương Khác phái xe đưa Trần Phi Dung về trước, vào vườn bách thảo, đang là mùa đông nên cảnh sắc hơi tiêu điều, tìm được Tạ Vãn Tình ở đình nhỏ bên sông.
Một thời gian rồi không gặp, hình tượng Tạ Vãn Tình vẫn giống như bóng hình xinh đẹp in trong tim Trương Khác, khuôn mặt diễm lệ trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc vấn cao, người mặc áo len trắng muốt tôn lên bầu ngực căn tròn, chiếc váy bó dài tới gối, chiếc áo gió màu đen hơi trung tính, thân hình uốn lượn tuyệt hảo, nhìn từ góc độ nào cũng không thể chê trách được, từ dáng vẻ tới cử chỉ đều mang vẻ ung dung ưu nhã. Khí chất này chỉ có thể thấy được ở cô gái xinh đẹp thành thục như Tạ Vãn Tình, dù cực kỳ thông thuộc từng vị trí trên cơ thể cô, Trương Khác vẫn thoáng ngây dại.
- Trời lạnh như thế, sao còn ở ngoài đợi em? Trương Khác đi tới trước Tạ Vãn Tình, dùng người che đi gió lạnh từ mặt sông thổi tới.
Tạ Vãn Tình ngẩng đầu lên quan sát Trương Khác, mấy ngày qua y rất bận rộn, trên mặt râu ria hơi lởm chởm, có điều trông thêm chút phong sương, càng làm y trở nên dày dặn thu hút, Tạ Vãn Tình đưa tay vuốt ve cằm y, mỉm cười: - Trường học giờ này đã cho nghỉ cả rồi, chị không muốn đợi em ở ngõ Đan Tỉnh.
Trương Khác biết Hứa Tư và Tạ Vãn Tình xưa nay rất thân, không lạ khi cô biết chuyện đêm qua, cởi áo khoác, ôm Tạ Vãn Tình vào trong lòng, lấy áo khoác choàng lên cả hai, lặng lẽ nhìn đằng xa, dòng sông dưới chiều tà sóng sánh ánh hoàng kim, như có hàng ngàn hàng vạn đồng tiền vàng phía dưới.
Đợi tới khi mặt trời quyến luyến xuống sau núi, Tạ Vãn Tình mới thở khẽ một hơi, có chút xấu hổ nói: - Đôi khi cảm thấy mình như tiểu cô nương, chỉ muốn ở bên em thêm một chút, hiện thỏa mãn rồi. Đi nào, Hứa Tư và Trần Tĩnh đều đang đợi chúng ta. Kể cho chị nghe, làm sao em lừa được vợ của Tiểu Lục lên giường.
- Đừng nói khó nghe thế, em đâu phải người phá hoại gia đình người khác. Trương Khác vừa đỡ Tạ Vãn Tình đứng dậy, vừa kể cho cô nghe chuyện gia đình của Trần Tĩnh.
- Ồ, xem ra Trần Tĩnh cũng nhìn thấu rồi, nam nhân chung quy không thể dựa vào được, chẳng bằng để cho tên tiểu lưu manh em hưởng lợi. Tạ Vãn Tình rất hiểu tâm thái của Trần Tĩnh: Nếu như không có nam nhân để mình phó thác, chẳng bằng sống theo tình cảm của mình, bất kể trong mắt người ngoài, tình cảm đó không được chấp nhận.
Trương Khác nhìn Tạ Vãn Tình, thấy cô nói những lời này ánh mắt nhìn xa xăm, cố ý nói thật hời hợt, có chút không đành lòng, chỉ biết cười tự trào: - Chế đô một vợ một chồng hai chết người.
- Nếu không phải thì sao? Tạ Vãn Tình cười tinh nghịch: - Định cầu hôn chị à?
Trương Khác đột nhiên có chút kích động, quay người lại, quỳ một gối xuống, nắm lấy tay Tạ Vãn Tình nhìn cô chăm chú, trong tất cả nữ nhân của y, Tạ Vãn Tình là người gần tuổi tâm lý của y nhất, trong mấy năm đầu tiên, cũng chính sự tín nhiệm hoàn toàn của Tạ Vãn Tình, cho nên Trương Khác mới có cơ hội tận tình thể hiện bản thân, mới có y ngày nay...
Không đợi cho Trương Khác nói gì, Tạ Vãn Tình đã đưa tay còn lại bịt lấy miệng y, vành mắt dần đỏ hoe ươn ướt, dùng sức kéo Trương Khác đứng dậy, vùi mặt vào lòng Trương Khác, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên. Trương Khác thấy khóe mắt Tạ Vãn Tình còn đọng lại giọt nước long lanh, ôn nhu đưa tay lau đi, đôi mắt ấy dưới bóng đem mờ tối phát ra ánh sáng lay động lòng người.
Tạ Vãn Tình đột nhiên bật cười vui vẻ, hôn lên môi Trương Khác, vừa khẽ cắn môi dưới của y, giọng không rõ ràng lắm: - Thế này là đủ rồi, thực sự là đủ rồi, chị không phải là nữ nhân tham lam.
Hai người ôm nhau về ngõ Đan Tỉnh, thấy Hứa Tư và Trần Tĩnh mới tách nhau ra, thấy hai cô gái đang bận rộn làm cơm liền tham gia, Tạ Vãn Tình gọi tham gia cho có, cô tối đa chỉ biết rán trứng còn tệ hơn cả đường Thanh. Trần Tĩnh làm món mỳ ý hải sản, Hứa Tư học được món canh thập cẩm ở Hong Kong, mặc dù chưa đủ hỏa hầu nhưng vị không tệ; Trương Khác xào một đĩa rau, rán sườn cháy cạnh, thế là đủ bốn món ăn một bát canh.
Bốn người bọn họ ngồi ăn cơm trong phòng ăn ấm cúng, bình luận tài nấu nướng của mỗi người, Trương Khác có chút ngẩn ngơ, giống như cả nhà ngồi quây quanh bàn nói chuyện thường nhật, cảnh tưởng này vừa êm đềm ấm cúng có chút gì đó không chân thực. Nhìn ba cô gái yêu thương trước mắt, kiếp trước bọn họ mỗi người một vận mệnh riêng, kiếp này vì y mà vận mệnh của các cô thay đổi, càng vì y mà vận mệnh họ quấn lấy nhau, Trương Khác thấy mình phải uống một ly rượu thật lớn cảm tạ trời cao.
Tới khi rượu cạn chén đổ, Trần Tĩnh có chút do dự, chuyện phóng túng đêm qua làm cô vừa thích thú lại có chút sợ hãi, Tạ Vãn Tình như nhìn ra tâm tư đó, khoác tay Trần Tĩnh nói: - Chúng ta lên lầu, để cậu ấy thu dọn. Hứa Tư cười mời gọi với Trương Khác rồi cùng đi theo.
Trương Khác dùng tốc độ nhanh nhất cho hết bát đĩa đũa thìa vào máy rửa bát, đi lên lầu nhìn mấy cánh cửa phòng, gãi đầu, nên vào phòng nào đây? Ghé tai vào từng chiếc cửa nghe ngóng không thấy có động tĩnh gì, liền nói lớn: - Phục vụ phòng đây. Nghe thấy có tiếng cười khẽ, liền đẩy cửa vào gian phòng gần nhất.
Vừa mới vào trong, tức thì bị hai cánh tay che lấy mắt, bên tai truyền tới giọng Hứa Tư: - Không được mở mắt. Cảm thấy có người cười khúc khích, không rõ là là Tạ Vãn Tình hay Trần Tĩnh, tiếp đó một tấm vải đen buộc lấy mắt y.
Mắt bị che đi, cảm tưởng các giác quan khác càng trở nên nhạy bén, bàn tay mềm mại cởi áo, chiếc lưỡi trơn linh động luồn vào, cơ thể nóng bỏng áp sát sau lưng, tiếng nữ nhân rên siết, thở gấp... Tất cả hòa trộn thành giấc mộng khiến người ta ngây ngất.
Trong bóng tối, Trương Khác ra sức nhớ lại từng chi tiết trước kia, phân biệt các cô gái bên cạnh, núm vú lấp kín miệng mình, bầu vú lớn mà mềm mại này chắc là của Tạ Vãn Tình, cô từng cho con bú. Còn hơi thở phóng túng của cô gái nắm tay mình đưa vào vườn địa đàng rậm rịt kia là của Trần Tĩnh, tiếng rên rỉ có chút kiềm chế của cô gái cưỡi trên người mình là Hứa Tư, tiếng hôn nhau chút chít kia là ai với ai, miệng y đã bận rộn rồi...
Trương Khác như con ngựa hoang tận tình tung vó trên thảo nguyên, vứt bỏ mọi suy nghĩ, chẳng để ý tới phương hướng, chỉ biết lao về phía trước, cho tới khi thế giới kết thúc.
Tới lúc tỉnh lại Trương Khác vẫn thấy trước mắt tối om, đưa tay kéo tấm vải ra, ánh mắt trời chói mắt chiếu vào làm y nheo mắt lại, cảm thấy lưng nhức mỏi, đêm qua y phá kỷ lục hai kiếp rồi. Bên cạnh không còn cô gái nào cả, quần áo của y được gấp gọn gàng để ở đầu giường, Trương Khác nỗ lực rời giường, mặc quàn áo, tới mấy gian phòng phủ khác cũng không thấy ai, khi xuống lầu, nhìn thấy bóng lưng Hứa Tư đang rửa bát đũa, tức thì đờ người, ngây ngốc nhìn Hứa Tư. Hứa Tư mặc chiếc váy mềm, dung nhan tuyệt trần của cô là điều không cần nói nhiều, nhưng chết người là cô chỉ mặc một chiếc áo len che không hết chiếc quần lót ren đen gợi tình, Hứa Tư hiếm khi phóng túng như thế, nhưng nghĩ lại còn chuyện gì hoang đường phóng túng hơn đêm qua được nữa.
Trương Khác nhẹ nhàng đi tới sau lưng Hứa Tư, ôm lấy eo cô, luồn tay vào trong áo, lại xoa bóp hai bầu vú cực kỳ đàn hồi: - Ba bọn chị ở cùng một chỗ đúng là điên. Thấy cổ Hứa Tư dần đỏ lên, Trương Khác không kìm được hôn lên cổ cô, từ từ chuyển lai tai, cắn vành tai ngọc.
Hứa Tư cười rúc rich vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay Trương Khác: - Tối qua còn chưa đủ à?
- Mãi mãi không đủ.
Trương Khác dùng đôi cánh tay mạnh mẽ bế Hứa Tư lên, đi tới bên chiếc bàn gỗ đặt giữa phòng, gạt hết đồ vật trên bàn xuống, đặt tấm thân mỹ miều ấy lên, cái miệng nôn nóng lấp kín bờ môi ướt át của cô, cách ăn mực này của Hứa Tư đúng là không thể cưỡng nổi.
Hứa Tư lắc đầu, thoát khỏi môi của Trương Khác, thở hồn hển: - Đừng, tay tôi bẩn, đừng ở chỗ này bẩn lắm. Nhưng lúc này Trương Khác chẳng bận tâm, tiếp tục tìm tới môi Hứa Tư hôn ngấu nghiến, đến khi suýt ngạt thở mới chịu rời ra, hai chiếc mũi cùng phả ra hơi thở đậm mùi tình dục, Trương Khác tay xoa nắn cặp mông cực phẩm, trêu ghẹo u cốc thần bi, khiến giai nhân mặt đỏ hồng, hơi thở càng lúc càng nóng rực, đôi môi mím lại, cặp mắt long lanh mơ màng nhìn Trương Khác, mang theo một vẻ khiêu khích tội lỗi.
Tới lúc này Hứa Tư chỉ còn cách ngoan ngoãn nằm yên cho Trương Khác tùy ý thỏa mãn, Trương Khác vòng hai chân cô quanh eo mình, chiếc quần lót đeo lủng lẳng ở chân, áo bị kéo xuống một bên, cúi người xuống ngậm lấy núm vú cô, bắt đầu công kích.
Chiếc bàn gỗ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, hòa cùng tiếng rên siết sung sướng của Hứa Tư, lọt vào tai Trương Khác như thứ thuốc kích thích tột độ, từng đợt sóng vỗ bở liên tục ập tới, chiếc bàn đẩy mạnh về phía trước, cho tới khi xô mạnh vào tường, trong kích thích khó diễn tả bằng lời đó, hai người đạt tới cao trào nhanh mà mạnh mẽ.
Khoanh chân ngồi trên bàn, Trương Khác nhìn bóng lưng Hứa Tư cúi xuống rửa tay, cặp mông nhô cao, đùi thẳng tắp, bầu ngực no căng trĩu xuống, khe khẽ lắc lư, tư thế ấy cực kỳ khơi gợi trí tưởng tượng, Trương Khác không nhịn được nhảy phốc xuống bàn.
Hứa Tư nghe thấy tiếng động còn chưa kịp phản ứng lại, thì Trương Khác áp tới đằng sau, cô giật mình, cuống quít nói: - Cậu tha cho tôi đi, tôi không... A... Nhưng len bị bị tốc lên, quần lót tuột xuống, cặp mông cong cong bị giữ chặt, thứ kia tiến vào một nửa. - Cậu, cậu... Hứa Tư không biết làm sao, cảm giác ngữa ngáy lan tỏa khắp toàn thân, người tự nhiên ngả về phía trước, hai tay chống lên bồn rửa, đưa bờ mông tròn tĩnh vểnh ra phía sau …
Vậy thì cứ buông thả đi, dù sao …
Bình luận facebook