Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1363: Tin tức
Trở về Hải Châu, người quen quá nhiều, cho nên chỉ có thể đi một mình, Trương Khác không đành lòng để Hứa Tư ở lại như thế, hai người dính lấy nhau, cùng dọn dẹp nhà cửa, cùng ăn cơm trưa, Trương Khác mới rời ngõ Đan Tỉnh tới thành ủy.
Hôm qua Lương Quốc Hưng nói với Trương Khác rằng Tống Bồi Minh ám thị đưa ông vào thành ủy, nói về tư lịch thì Lương Quốc Hưng cũng miễn cưỡng đủ, nhưng đề bạt thế này Trương Khác cảm thấy hơi quá, gần đây Cẩm Hồ cũng không có kế hoạch có hành động lớn ở Hải Châu, Lương Quốc Hưng thì không có tham vọng lớn, con cái đều đã trưởng thành lập gia đình, tiền chẳng phải lo, ông không muốn tham gia vào vòng xoáy này. Cho nên Trương Khác định đi gặp Tống Bồi Minh giúp cậu từ chối.
Trên đường tới thành ủy, Trương Khác nhận được điện thoại của Diêu Văn Thịnh, đại cục ở Kiến Nghiệp được định đoạt, Tiêu Minh Kiến sau Tết sẽ tới trường đảng TW học tập, phía Văn Chu, đám Nghiêm Văn Giới và Lâm Tuyết chính thức có thêm tội danh giết người, lực lượng ủng hộ Nghiêm gia bắt đầu chùn bước. Nghe nói Nghiêm Văn Giới tự sát không thành, bất ngờ là Lâm Tuyết không hé răng một lời, Diêu Văn Thịnh nói theo thông tin phản hồi cô ta chỉ khóc và khóc, ánh mắt thất thần, vẻ đẹp và sự hết sức đáng thương, làm các điều tra viên kinh nghiệm cũng lúng túng, vụ án bắt đầu tiến triển chậm lại.
Chuyện Ngụy Đông Cường tự sát cũng tác động lên cái nhìn của Trương Khác về Lâm Tuyết, thái độ của y với Lâm Tuyết cũng không công bằng, y không thể đem chuyện Lâm Tuyết làm kiếp trước kết tội Lâm Tuyết ở kiếp này, Lâm Tuyết cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé vùng vẫy giữa cuộc đời mà thôi. Trương Khác đã tìm hiểu rất kỹ về thân thế của Lâm Tuyết, một cô gái mười tám đôi mươi, bị chồng của dì mình chiếm đoạt, người thân ruồng bỏ, chồng chưa cưới hủy hôn ước, nghe sao có phần giống cuộc đời Lưu Đình vợ Trương Dịch, có điều Lâm Tuyết không có may mắn như Lưu Đình, cũng không yếu đuối chỉ biết khóc chịu đựng như Lưu Đình, có điều lại đi vào con đường cực đoan trả thù đời, chơi đùa nam nhân, thực sự cô gái đáng thương nhiều hơn đáng giận.
Nếu có thể, Trương Khác không muốn Lâm Tuyết bị phán xử quá nặng, nhưng sau đó thì sao, trái tim Lâm Tuyết đã lạc lối, có lẽ với cô ta cuộc đời này chẳng còn gì đáng mong đợi nữa.
Còn đối với Hồ Tôn Khánh thiếu mối quan hệ thượng tầng mà nói, song quy mới chỉ là bước khởi đầu của ác mộng.
Ở Kiến Nghiệp cũng có bất ngờ, Hoàng Khắc Quần lên làm phó bí thư thành ủy, phó thị trưởng thường vụ thay thế Hồ Tôn Khánh, chứ không làm bí thư khu cao tân như La Quân an bài trước đó. Hoàng Khắc Quần là người của tiền bí thư thành ủy Đào Tấn, ông ta là người tiếp xúc với Trương Khác sớm nhất ở Kiến Nghiệp về kế hoạch Vườn Sồi, có điều về sau vì kế hoạch quá lớn, Vương Duy Quân thay thế ông ta, rất khó đoán thái độ của ông ta với Cẩm Hồ ra sao, nhưng chắc chắn khá xa cách Vương Duy Quân và Lý Viễn Hồ.
Trương Khác vừa tính toán khả năng Hoàng Khắc Quần ngả về phía Giang Mẫn Chi gây ra biến số, vừa suy nghĩ dụng ý của Giang Mẫn Chi dùng nhân vật có thể tính là khá gần với Cẩm Hồ này. Có lẽ Giang Mẫn Chi không muốn có quan hệ quá căng với Cẩm Hồ, trừ khi Giang Mẫn Chi nắm được điểm yếu của Cẩm Hồ, Hoàng Khắc Quần sẽ không biến thành một Lưu Văn Đào khác.
Gặp được Tống Bồi Minh, Trương Khác nói ý tứ của cậu mình ra, Tống Bồi Minh cũng không muốn ép: - Lão Đỗ đi rồi, trên thường ủy cần phải có thêm một vài người bên ta mới được, Lý Nghĩa Giang vào thường ủy không thành vấn đề, lão Lương không có hứng thú thì khó kiếm người khác.
Cùng với việc Đường Học Khiêm, Đỗ Tiểu Sơn rời Hải Châu, lực lượng chính trị của Cẩm Hồ tại Hải Châu giảm đi không ít, có điều với bí thư thành ủy Tống Bồi Minh, thường vụ phó thị trưởng Lý Nghĩa Giang, cho dù tỉnh có phái thị trưởng nhảy dù xuống, Trương Khác chẳng lo.
Thấy Trương Khác không tiếp lời, Tống Bồi Minh đành lộ ý đồ: - Hạng mục LCD có thể chia cho Hải Châu một chén canh không? Sao có thể cho mỗi Kiến Nghiệp, Hải Châu là quê hương của cậu cơ mà! Ở ngoài bị ủy khuất, có thể về nhà bất kỳ lúc nào.
Xem ra Tống Bồi Minh nghe ngóng được chút gì đó rồi, Trương Khác không vòng vo: - Hạng mục bột giấy đã để lại cho Hải Châu rồi mà, làm người không nên quá tham. Hạng mục LCD còn chưa có quyết định cuối cùng, nếu kết hợp với chuỗi sản nghiệp, Hải Châu đúng là có không ít điều kiện thuận lợi... Thấy Tống Bồi Minh mắt mở to, Trương Khác mỉm cười: - Có điều chủ bài phải nắm chắc trong tay, tới cuối mới sinh hiệu quả lớn nhất, mong chú Tống hiểu cho.
Tống Bồi Minh ngả người ra phía sau, cửa lớn: - Cậu gọi tôi là chú thì khẳng định không có chuyện gì hay ho rồi. Dù sao trong lòng cậu có Hải Châu, có tôi là được rồi, cần phối hợp gì cứ lộ trước một ít, cho dù bảo tôi lên tỉnh ủy ăn vạ cũng được.
Năm nay là năm cuối cùng Vận chuyển Trường Giang rồi, từ nay về sau, nó không đơn thuần chỉ vận chuyển hành khách, mà theo mô hình mới du lịch và chở khách. Mặc dù lúc này dùng phương tiện vận chuyển của Trương Giang chẳng thoải mái mấy, nhưng Trương Khác vẫn định dung túng cho tâm lý hoài niệm của mình một chút, đi tàu thủy về Tân Vu, vốn định bảo Lương Quốc Hưng đi cùng, nhưng cậu y chẳng hứng thú với việc đi tàu thủy lắc lư trên sông, nên tự lái xe tới Tân Vu.
Đối với Trương Khác mà nói lại thành gặp họa được phúc, tưởng phải cô đơn buồn tẻ suốt chặng đường, không ngờ tối về nói ra, Tạ Vãn Tình lại rất thích thú, Tạ Vãn Tình lúc nhỏ ở Tân Thái, lớn lên học ở Thượng Hải, rồi sang Anh, tính ra có 6 - 7 đi tàu thủy, nên nghe Trương Khác kẻ, sinh lòng hoài niệm, cô vốn định sáng mai lên Kiến Nghiệp có chuyện xử lý, tiện thể đi cùng Trương Khác luôn.
Gần Tết rồi, cho nên Tạ Vãn Tình không mua được vé thượng hạng, ngó nghiêng không thấy người quen, chạy thẳng vào khoang hạng nhất của Trương Khác. Điều kiện gian phòng này không tệ, trừ một chiếc giường đôi, còn có hai chiếc ghế sô pha đơn và chiếc bàn nhỏ, nhìn ra ngoài cửa, nước sông cuồn cuộn, sắc núi hai bên bờ dần dần hiện ra, bóng tối phủ xuống, đem phong cảnh xa gần thành bức tranh sơn thủy thủy mặc.
Trương Khác và Tạ Vãn Tình nắm tay nhau ngồi bên giường, không nói gì cả, tới khi trời tối đen không còn nhìn thấy gì nữa mới thu ánh mắt lại nhìn nhau cười, cuộc đời có tri kỷ như thế làm bạn, coi như sống không uổng nữa rồi.
Hai người mang theo chút đồ ăn vặt, gọi thêm hai món ăn, cùng hưởng thụ bữa rối hạnh phúc, rồi ôm nhau nằm trên giường, Trương Khác ngằm trên đùi Tạ Vãn Tình, một tay nắm tay cô, tay luồn vào trong tay phục ôm eo, kể biến hóa chính cục ở Kiến Nghiệp.
- Em lo à? Tạ Vãn Tình bị hơi thở bóng hổi của Trương Khác phả vào bụng dưới làm người ngứa ngáy, gắng trấn định hỏi: - Phát triển chậm một chút cũng không sao cả, Cẩm Hồ ngày nay không phải một tỉnh trưởng có thể dễ dàng lật đổ nữa.
- Thời gian không đợi người, cái khác còn được, sản nghiệp LCD đầu tư lớn, kỹ thuật thay đổi nhanh, Cẩm Hồ vất vả lắm mới có thể chen vào, em muốn ổn định một chút chứ, nhưng chỉ sợ để lỡ thời cơ. Tay Trương Khác mơn chớn quanh chiếc bụng nhỏ của Tạ Vãn Tình, miệng vẫn nói: - Thái độ Giang Mẫn Chi không rõ ràng, ông ta mà chọc giận em, em sẽ lôi nó sang Giang Nam.
Tạ Vãn Tình thích nhất dáng vẻ tự tin lại mang chút trẻ con của Trương Khác, bất gác động tình, tay lùa vào tóc Trương Khác, khẽ vuốt ve: - Mấy xí nghiệp TV màu của Đông Hải năm ngoái đều thua lỗ, không biết bọn họ có nhìn ra tiền cảnh của sản nghiệp này chưa?
Hôm qua Lương Quốc Hưng nói với Trương Khác rằng Tống Bồi Minh ám thị đưa ông vào thành ủy, nói về tư lịch thì Lương Quốc Hưng cũng miễn cưỡng đủ, nhưng đề bạt thế này Trương Khác cảm thấy hơi quá, gần đây Cẩm Hồ cũng không có kế hoạch có hành động lớn ở Hải Châu, Lương Quốc Hưng thì không có tham vọng lớn, con cái đều đã trưởng thành lập gia đình, tiền chẳng phải lo, ông không muốn tham gia vào vòng xoáy này. Cho nên Trương Khác định đi gặp Tống Bồi Minh giúp cậu từ chối.
Trên đường tới thành ủy, Trương Khác nhận được điện thoại của Diêu Văn Thịnh, đại cục ở Kiến Nghiệp được định đoạt, Tiêu Minh Kiến sau Tết sẽ tới trường đảng TW học tập, phía Văn Chu, đám Nghiêm Văn Giới và Lâm Tuyết chính thức có thêm tội danh giết người, lực lượng ủng hộ Nghiêm gia bắt đầu chùn bước. Nghe nói Nghiêm Văn Giới tự sát không thành, bất ngờ là Lâm Tuyết không hé răng một lời, Diêu Văn Thịnh nói theo thông tin phản hồi cô ta chỉ khóc và khóc, ánh mắt thất thần, vẻ đẹp và sự hết sức đáng thương, làm các điều tra viên kinh nghiệm cũng lúng túng, vụ án bắt đầu tiến triển chậm lại.
Chuyện Ngụy Đông Cường tự sát cũng tác động lên cái nhìn của Trương Khác về Lâm Tuyết, thái độ của y với Lâm Tuyết cũng không công bằng, y không thể đem chuyện Lâm Tuyết làm kiếp trước kết tội Lâm Tuyết ở kiếp này, Lâm Tuyết cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé vùng vẫy giữa cuộc đời mà thôi. Trương Khác đã tìm hiểu rất kỹ về thân thế của Lâm Tuyết, một cô gái mười tám đôi mươi, bị chồng của dì mình chiếm đoạt, người thân ruồng bỏ, chồng chưa cưới hủy hôn ước, nghe sao có phần giống cuộc đời Lưu Đình vợ Trương Dịch, có điều Lâm Tuyết không có may mắn như Lưu Đình, cũng không yếu đuối chỉ biết khóc chịu đựng như Lưu Đình, có điều lại đi vào con đường cực đoan trả thù đời, chơi đùa nam nhân, thực sự cô gái đáng thương nhiều hơn đáng giận.
Nếu có thể, Trương Khác không muốn Lâm Tuyết bị phán xử quá nặng, nhưng sau đó thì sao, trái tim Lâm Tuyết đã lạc lối, có lẽ với cô ta cuộc đời này chẳng còn gì đáng mong đợi nữa.
Còn đối với Hồ Tôn Khánh thiếu mối quan hệ thượng tầng mà nói, song quy mới chỉ là bước khởi đầu của ác mộng.
Ở Kiến Nghiệp cũng có bất ngờ, Hoàng Khắc Quần lên làm phó bí thư thành ủy, phó thị trưởng thường vụ thay thế Hồ Tôn Khánh, chứ không làm bí thư khu cao tân như La Quân an bài trước đó. Hoàng Khắc Quần là người của tiền bí thư thành ủy Đào Tấn, ông ta là người tiếp xúc với Trương Khác sớm nhất ở Kiến Nghiệp về kế hoạch Vườn Sồi, có điều về sau vì kế hoạch quá lớn, Vương Duy Quân thay thế ông ta, rất khó đoán thái độ của ông ta với Cẩm Hồ ra sao, nhưng chắc chắn khá xa cách Vương Duy Quân và Lý Viễn Hồ.
Trương Khác vừa tính toán khả năng Hoàng Khắc Quần ngả về phía Giang Mẫn Chi gây ra biến số, vừa suy nghĩ dụng ý của Giang Mẫn Chi dùng nhân vật có thể tính là khá gần với Cẩm Hồ này. Có lẽ Giang Mẫn Chi không muốn có quan hệ quá căng với Cẩm Hồ, trừ khi Giang Mẫn Chi nắm được điểm yếu của Cẩm Hồ, Hoàng Khắc Quần sẽ không biến thành một Lưu Văn Đào khác.
Gặp được Tống Bồi Minh, Trương Khác nói ý tứ của cậu mình ra, Tống Bồi Minh cũng không muốn ép: - Lão Đỗ đi rồi, trên thường ủy cần phải có thêm một vài người bên ta mới được, Lý Nghĩa Giang vào thường ủy không thành vấn đề, lão Lương không có hứng thú thì khó kiếm người khác.
Cùng với việc Đường Học Khiêm, Đỗ Tiểu Sơn rời Hải Châu, lực lượng chính trị của Cẩm Hồ tại Hải Châu giảm đi không ít, có điều với bí thư thành ủy Tống Bồi Minh, thường vụ phó thị trưởng Lý Nghĩa Giang, cho dù tỉnh có phái thị trưởng nhảy dù xuống, Trương Khác chẳng lo.
Thấy Trương Khác không tiếp lời, Tống Bồi Minh đành lộ ý đồ: - Hạng mục LCD có thể chia cho Hải Châu một chén canh không? Sao có thể cho mỗi Kiến Nghiệp, Hải Châu là quê hương của cậu cơ mà! Ở ngoài bị ủy khuất, có thể về nhà bất kỳ lúc nào.
Xem ra Tống Bồi Minh nghe ngóng được chút gì đó rồi, Trương Khác không vòng vo: - Hạng mục bột giấy đã để lại cho Hải Châu rồi mà, làm người không nên quá tham. Hạng mục LCD còn chưa có quyết định cuối cùng, nếu kết hợp với chuỗi sản nghiệp, Hải Châu đúng là có không ít điều kiện thuận lợi... Thấy Tống Bồi Minh mắt mở to, Trương Khác mỉm cười: - Có điều chủ bài phải nắm chắc trong tay, tới cuối mới sinh hiệu quả lớn nhất, mong chú Tống hiểu cho.
Tống Bồi Minh ngả người ra phía sau, cửa lớn: - Cậu gọi tôi là chú thì khẳng định không có chuyện gì hay ho rồi. Dù sao trong lòng cậu có Hải Châu, có tôi là được rồi, cần phối hợp gì cứ lộ trước một ít, cho dù bảo tôi lên tỉnh ủy ăn vạ cũng được.
Năm nay là năm cuối cùng Vận chuyển Trường Giang rồi, từ nay về sau, nó không đơn thuần chỉ vận chuyển hành khách, mà theo mô hình mới du lịch và chở khách. Mặc dù lúc này dùng phương tiện vận chuyển của Trương Giang chẳng thoải mái mấy, nhưng Trương Khác vẫn định dung túng cho tâm lý hoài niệm của mình một chút, đi tàu thủy về Tân Vu, vốn định bảo Lương Quốc Hưng đi cùng, nhưng cậu y chẳng hứng thú với việc đi tàu thủy lắc lư trên sông, nên tự lái xe tới Tân Vu.
Đối với Trương Khác mà nói lại thành gặp họa được phúc, tưởng phải cô đơn buồn tẻ suốt chặng đường, không ngờ tối về nói ra, Tạ Vãn Tình lại rất thích thú, Tạ Vãn Tình lúc nhỏ ở Tân Thái, lớn lên học ở Thượng Hải, rồi sang Anh, tính ra có 6 - 7 đi tàu thủy, nên nghe Trương Khác kẻ, sinh lòng hoài niệm, cô vốn định sáng mai lên Kiến Nghiệp có chuyện xử lý, tiện thể đi cùng Trương Khác luôn.
Gần Tết rồi, cho nên Tạ Vãn Tình không mua được vé thượng hạng, ngó nghiêng không thấy người quen, chạy thẳng vào khoang hạng nhất của Trương Khác. Điều kiện gian phòng này không tệ, trừ một chiếc giường đôi, còn có hai chiếc ghế sô pha đơn và chiếc bàn nhỏ, nhìn ra ngoài cửa, nước sông cuồn cuộn, sắc núi hai bên bờ dần dần hiện ra, bóng tối phủ xuống, đem phong cảnh xa gần thành bức tranh sơn thủy thủy mặc.
Trương Khác và Tạ Vãn Tình nắm tay nhau ngồi bên giường, không nói gì cả, tới khi trời tối đen không còn nhìn thấy gì nữa mới thu ánh mắt lại nhìn nhau cười, cuộc đời có tri kỷ như thế làm bạn, coi như sống không uổng nữa rồi.
Hai người mang theo chút đồ ăn vặt, gọi thêm hai món ăn, cùng hưởng thụ bữa rối hạnh phúc, rồi ôm nhau nằm trên giường, Trương Khác ngằm trên đùi Tạ Vãn Tình, một tay nắm tay cô, tay luồn vào trong tay phục ôm eo, kể biến hóa chính cục ở Kiến Nghiệp.
- Em lo à? Tạ Vãn Tình bị hơi thở bóng hổi của Trương Khác phả vào bụng dưới làm người ngứa ngáy, gắng trấn định hỏi: - Phát triển chậm một chút cũng không sao cả, Cẩm Hồ ngày nay không phải một tỉnh trưởng có thể dễ dàng lật đổ nữa.
- Thời gian không đợi người, cái khác còn được, sản nghiệp LCD đầu tư lớn, kỹ thuật thay đổi nhanh, Cẩm Hồ vất vả lắm mới có thể chen vào, em muốn ổn định một chút chứ, nhưng chỉ sợ để lỡ thời cơ. Tay Trương Khác mơn chớn quanh chiếc bụng nhỏ của Tạ Vãn Tình, miệng vẫn nói: - Thái độ Giang Mẫn Chi không rõ ràng, ông ta mà chọc giận em, em sẽ lôi nó sang Giang Nam.
Tạ Vãn Tình thích nhất dáng vẻ tự tin lại mang chút trẻ con của Trương Khác, bất gác động tình, tay lùa vào tóc Trương Khác, khẽ vuốt ve: - Mấy xí nghiệp TV màu của Đông Hải năm ngoái đều thua lỗ, không biết bọn họ có nhìn ra tiền cảnh của sản nghiệp này chưa?
Bình luận facebook