Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
- Sao lại giật mình?
Lâm Tử Hiên nhìn vẻ kinh ngạc của Lương Thần, khẽ mỉm cười.
- Kỳ thật là tôi muốn nói cho cậu biết, nếu cậu đối với tôi miễn cưỡng hoặc nói dối thì sẽ chỉ làm cho những người bên cạnh cậu chịu tai bay vạ gió.
- Ông cảm thấy như vậy là thú vị sao?
Lương Thần hỏi. Đối với người đàn ông sinh mệnh như ngọn lửa sắp tàn này, hắn không thể hận được, thậm chí còn cảm thấy thông cảm và đáng thương! Hắn không biết y muốn làm gì, nhưng từ đầu đến giờ y cũng chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến hắn. Người này là chủ tịch Tập đoàn Khai Sáng, con trai thủ tướng Quốc vụ viện, nhưng trong mắt hắn lại chỉ là một người đàn ông cố chấp làm cho người ta vừa buồn cười vừa thương cảm.
- Ở trong mắt cậu, tôi có lẽ giống như một kẻ điên. Nhưng tôi lại biết mình đang làm những gì và vì sao lại phải làm như vậy!
Trong đôi mắt mờ đục kia lộ ra một vẻ thật bi ai và tự giễu sâu sắc..
Y trầm giọng tiếp:
- Có nghĩa lý gì hay không, không phải trong phạm vi suy xét của tôi. Cái mà tôi quan tâm chính là kết quả có thể đạt được trong quãng đời còn lại mà thôi.
- Ông có phải muốn nhằm vào vào cô Vương hay người nhà của cô ấy hay không?
Lương Thần bỗng nhiên mở miệng nói.
- Diệp Tử Thanh nói với cậu à?
Trong mắt Lâm Tử Hiên lóe lên một tia sáng. Cô gái kia dám cãi lời của y, để cho Lương Thần biết được sự tình, chẳng lẽ cô ta nghĩ rằng y không dám động thủ trừng phạt cô ta sao?
- Không phải!
Lương Thần lắc đầu .Hắn đã từng ép Diệp Tử Thanh nói nhưng cái gì cô cũng không chịu nói. Nhìn vẻ mặt cầu xin của cô, hắn cũng không có cách nào tiếp tục ép hỏi.
- Tôi từng nhìn thấy ảnh ông trong nhà cô Vương.
Dừng một chút, Lương Thần lại giải thích:
- Hơn nữa, lần đầu tiên gặp ông là lúc ông đang muốn bắt cô Vương đi.
Lâm Tử Hiên nhìn chằm chằm người thanh niên một hồi lâu, xác định đối phương không nói dối, y gật đầu nói:
- Cậu đoán không tồi, tôi và Vương Phỉ Hạm ngày xưa có chút ân oán. Nhưng tôi muốn nói cho cậu biết: những gì tôi bảo cậu làm chẳng có liên quan gì mấy đến những ân oán đó.
Lương Thần không nói tiếp nhưng hắn lại chú ý tới lời nói của đối phương: "Chẳng liên quan gì mấy" chứ không phải là"chẳng có chút liên quan gì".
- Sự việc chiều nay tôi đã biết rồi, tài bắn súng của cậu không tồi, hẳn là đã được thầy giỏi dạy! Tôi nghe Lan Kiếm nói, sư phụ cậu ở xã Hòa Bình trước kia là đồng đội trước khi xuất ngũ của y?
Lâm Tử Hiên dùng ánh mắt hứng thú nhìn Lương Thần. Y cảm thấy đối phương còn có rất nhiều điều thần bí. Ví như tối hôm qua theo dõi cuộc phỏng vấn vô cùng đặc sắc của hắn khiến y cảm thấy rất thú vị.
- Đúng vậy!
Lương Thần úp mở đáp. Hắn nghe ra yy có chút hiểu lầm, cho rằng tài bắn súng của hắn có thể là do chú Phong truyền thụ. Nhưng hắn cũng không muốn nói rõ ràng. Bởi vì y y hiểu lầm thì hắn khỏi phải phiền phức giải thích nhiều! Tuy nhiên hắn thật sự rất kinh ngạc khi thấy Lâm Tử Hiên biết được tin tức nhanh như vậy. Điều này thêm một bước chứng minh sự hoài nghi của hắn là đúng, nhất cử nhất động của hắn y đều nắm trong lòng bàn tay. Bởi vậy y mới biết được trong sự việc Tô Mộng Nghiên kia, hắn đã nói dối!
- Với biểu hiện ngày hôm nay của cậu, cậu tự bảo vệ mình thì có lẽ không thành vấn đề nhưng em gái cậu, bạn gái cậu và người nhà cậu thì sẽ gặp nguy hiểm!
Lâm Tử Hiên mỉm cười nói:
- Tôi có thể giúp đỡ nhưng mà….
- Có yêu cầu gì ông cứ nói thẳng.
Lương Thần thở dài, bất đắc dĩ nói.
- Mau chóng ký nhận cái cô minh tinh Tô gì đó đi!
Lâm Tử Hiên cười nói:
- Đừng làm phí phạm mười lăm triệu của tôi.
Lương Thần không biết nói gì. Những điều kiện mà y đề nghị toàn nằm ngoài dự đoán. Hơn nữa thực tế mà nói thì tất cả đối với hắn đều có lợi. Hoặc căn bản chỉ là chuyện tốt muốn hắn hưởng thụ! Hắn gật gật đầu nói:
- Được!
- Cô bé Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm và hai người bạn gái của cậu tôi sẽ phái người bảo vệ. Không có việc gì nữa, cậu có thể đi rồi!
Trên mặt Lâm Tử Hiên lộ ra vẻ mệt mỏi. Y cảm thấy sức khỏe của mình ngày càng tệ. Có lúc y nghĩ: bản thân mình chưa chắc đã vượt qua được năm năm. Cho nên, kế hoạch của y phải nhanh hơn mới được.
- Ông cũng chú ý giữ gìn sức khỏe.
Lương Thần không kìm nổi nói, sau đó xoay người đi ra cửa.
- Khi nào có thời gian, dẫn Lan Nguyệt lại đây một chút, tôi rất thích cô bé đó!
Lương Thần đi đến cửa thì nghe lời nói của Lâm Tử Hiên đột ngột vang lên.
- Được rồi!
Lương Thần nghe giọng nói của y có vẻ cô đơn. Vì thế hắn quay đầu mỉm cười nói:
- Tiểu Nguyệt rất thích quần áo lần trước ông gửi cho, cô ấy cũng muốn gặp mặt để cảm ơn ông!
- Tốt, tốt!
Giọng nói Lâm Tử Hiên lộ ra vẻ rất vui mừng. Ngược lại điều này lại khiến trong lòng Lương Thần có chút chua xót. Người đàn ông này dường như cái gì cũng có nhưng dường như lại không có cái gì!
Lái xe cảnh sát trở về nhà ở khu Hoa Sen, Lương Thần mở cửa lên lầu.
Hiện tại ở nhà này hắn cũng như người nhà, cũng có chìa khóa mở cửa. Nghe tiếng mở cửa, Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh ngồi ở salon đều giật mình.
- Hôm nay Tiểu Oánh vận may không tốt lắm, đi ra ngoài hẹn hò bị người ta bắt gặp.
Nhìn Lương Thần cởi áo khoác, lại ngồi ở salon, Diệp Tử Thanh không kìm nổi cười trêu ghẹo nói.
- Không phải hẹn hò!
Thanh Oánh mỉm cười lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Lương Thần nói:
- Phải giữ thể diện cho dì hai chứ, hơn nữa cũng không phải em đi một mình nên đồng ý thôi.
- Người đó là thần tiên phương nào?
Lương Thần cười hỏi, trong lòng hắn cũng đã suy đoán nhưng không dám khẳng định chắc chắn.
- Nghe nói là cháu trai của Tổng bí thư Liên.
Đôi mắt đẹp của Diệp Thanh Oánh lộ ra vẻ lo lắng. Dù sao lai lịch của đối phương cũng quá lớn, nếu như vì chuyện này mà làm phật lòng nhà họ Liên thì hậu quả thật là khó lường.
Quả nhiên là như vậy! Lương Thần gật gật đầu, đúng như hắn suy đoán. Hai cô gái xinh đẹp bên cạnh Liên Tuyết Phi chắc có quan hệ với nhà họ Liên, nói không chừng là chị em gì đó với Liên Tuyết Phi.
- Chính là cái gã Liên Văn Chương, sau lại phái người đến hẹn em, chỉ có điều bị em cự tuyệt rồi.
Diệp Tử Thanh ngồi phía bên kia của Lương Thần, thần sắc của cô vẫn hết sức xinh đẹp. Trên thực tế, trong lòng cô đang suy nghĩ, so với Diệp Thanh Oánh cô đơn giản hơn nhiều. Nếu Lương Thần có thể vì cô mà đứng vững trước áp lực của nhà họ Liên, như vậy thì cô cũng có thể vì Lương Thần mà trả bất kỳ giá nào, thậm chí cực khổ cũng cam tâm tình nguyện. Còn nếu Lương Thần vì con đường làm quan mà không dám đắc tội với nhà họ Liên thì cô cũng không có gì để nói, người đàn ông như vậy không đáng để cô dựa vào và yêu say đắm!
Diệp Tử Thanh biết, dung mạo xinh đẹp của cô và Diệp Thanh Oánh vĩnh viễn là mục tiêu theo đuổi của tất cả những người đàn ông có gia thế, có quyền lực. Bao gồm cả Lý Minh Dương hay Liên Văn Chương vừa mới xuất hiện. Đối với Lương Thần mà nói đây là một thử thách cực kỳ ác liệt. Thái độ của Lương Thần ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống sau này của cô và Diệp Thanh Oánh. Bất kể là cô hay là Diệp Thanh Oánh đều không hy vọng thấy người con trai mình yêu vì con đường làm quan mà bạc tình bạc nghĩa hy sinh người yêu!
- Mặc kệ là ai, đều đừng nghĩ đến việc đào góc tường của anh.
Lương Thần cười nói:
- Cho dù là cháu trai của Tổng bí thư, thì có thể cưỡng ép cướp người sao?
- Cướp người thì không. Chỉ sợ người ta động thủ, đạp đổ bát cơm của anh!
Diệp Tử Thanh thẳng thắn nói.
- Anh rất tin tưởng vào bản thân mình!
Lương Thần dùng giọng điệu nghiêm túc nói:
- Cho nên, các em cũng phải tin tưởng vào anh.
Sau khi nghe Lương Thần nói, Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh trong lòng như muốn bay lên cùng nhìn nhau cười. Sau khi nghe câu nói của Lương Thần, các cô đều cảm thấy được thả lỏng. Chẳng cần phải thề thốt, các cô chỉ cần hắn có thái độ rõ ràng. Có lẽ đã thành thói quen, chỉ cần là lời người này nói ra thì các cô đều không do dự mà tin tưởng. Từ trước đến giờ Lương Thần cũng chưa bao giờ khiến các cô thất vọng.
- Vào ăn cơm thôi!
Tiếng Vương Phỉ Hạm từ nhà ăn vọng ra. Diệp Thanh Oánh chủ động kéo Lương Thần hướng nhà ăn đi tới. Diệp Tử Thanh ở phía sau, nhẹ nhàng lấy tay đẩy nhẹ lưng Lương Thần. Giờ phút này, trong lòng Lương Thần có một suy nghĩ mạnh như thủy triều xuất hiện, chỉ cần có hai chị em Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh thì cuộc đời hắn không còn cầu mong gì hơn.
Khu nhà tỉnh ủy. Trong nhà của Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn.
Bí thư Lý ngồi ở salon, vẻ mặt có vẻ mỏi mệt, lấy tay xoa xoa trán, vợ ông Nghiêm Lệ ngồi một bên.
Hội nghị thường vụ tỉnh ủy họp ở biệt thự Đông Sơn suốt cả ngày hôm nay. Trong hội nghị có mấy vấn đề tương đối quan trọng. Ví dụ như tuyên bố về "Quyết định liên quan đến báo cáo cá nhân của các cán bộ lãnh đạo" trung ương ban hành, xem xét "phương án thực hiện việc học tập và tuyên truyền hai hạng mục pháp quy", ngoài ra còn thảo luận vấn đề liên quan đến mỏ than triệu tấn ở thành phố Hằng Vân...
Trước hội nghị thường vụ lần này, ông đã triệu tập một cuộc họp ngắn, quyết định điều chỉnh cơ cấu bộ máy lãnh đạo thành phố Hằng Vân.
Một khi đề cập đến điều chỉnh bộ máy lãnh đạo, liên quan đến nhân sự, nhất định sẽ trải qua một cuộc đấu tranh gay gắt. Ở hội nghị ban bí thư đã bước đầu thông qua hai người được lựa chọn, một là thư ký trác ủy Hằng Vân Cảnh Thủ Nghiệp và người kia là chủ tịch thành phố Đồng Vĩnh Nghĩa. Nhưng giữa hai người, chủ tịch thành phố Đồng Vĩnh Nghĩa lại do chủ tịch tỉnh Đằng Vũ đề cử.
Ở hội nghị thường vụ hôm nay, có chín phiếu tán thành, hai phiếu bỏ trống, một phiếu phản đối thông qua việc bổ nhiệm Cảnh Thủ Nghiệp. Việc bỏ phiếu bầu Chủ tịch thành phố Hằng Vân sau đó, ý đồ của Lý Thư Hãn đã không thực hiện được. Đồng Vĩnh Nghĩa đã có hơn người kia tám phiếu tán thành việc bổ nhiệm.
Tình hình Liêu Đông cũng không lạc quan như ông tưởng tượng. Nhà họ Đằng, chính xác hơn là nhà họ Lâm vẫn có tiếng nói không thể xem thường được.
Lý Thư Hãn là người thay đổi tâm trạng rất nhanh. Ông hay nghĩ đến những chuyện vui ngoài công việc để quên đi những bất lợi hoặc không thoải mái trong công việc. Vì thế, ông mở mắt ra, nhìn Nghiêm Lệ rồi hỏi:
- Con gái cưng của chúng ta sao chưa về nhỉ?
Bình luận facebook