Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
- Đã gọi điện thoại về rồi, tối nay ra ngoài ăn với mấy cô bé nhà họ Liên!
Nghiêm Lệ mỉm cười đáp.
- Hai cô bé nhà họ Liên chạy đến Liêu Dương làm gì?
Lý Thư Hãn cau mày. Thật lòng mà nói, ông không hy vọng con gái ông và nhà họ Liên quá thân thiết với nhau. Hiện tại các nhà Liên, Diệp, Lâm, Lý, Lương ở Bắc Kinh, hai nhà nào qua lại quá thân thiết thì đều khiến cho các nhà khác ngờ vực vô căn cứ. Ví như hiện tại ở Liêu Đông, chỉ vì nhà họ Lý và nhà họ Lương tạm thời đạt được một số thỏa thuận chung mà làm cho tiếng nói phản đối tăng lên rất nhiều.
- Nghe nói, Liên Văn Chương cháu trai của Tổng bí thư Liên hiện nay đang muốn theo đuổi một cô gái ở thành phố này. Con gái của Liên Nam Chinh và Liên Đông Tiến cũng nhân tiện đến thăm Liên Tuyết Phi.
Trên mặt Nghiêm Lệ hiện lên vẻ kỳ lạ. Trên thực tế chuyện này bà biết rất rõ ràng chứ không phải chỉ là nghe nói.
- Cái tên tiểu tử không có tiền đồ nhà họ Liên ấy à?
Lý Thư Hãn cười cười, giọng nói không che dấu mà lộ ra vài phần châm chọc. Cái được gọi là danh gia vọng tộc ở thủ đô, là con cháu cách mạng, thời đại nào cũng có không ít người tài xuất chúng, nhưng cùng lúc cũng có những thiếu gia bất tài chỉ biết dựa vào gia thế của dòng họ để giương oai giễu võ. Nhà họ Liên người tài không ít, mà cũng chính vì người tài không ít nên càng làm nổi bật sự bất tài vô dụng của gã nhị thiếu gia nhà họ Liên kia. Lý Thư hãn thỉnh thoảng mới về Bắc Kinh, nhưng đối với nhị thiếu gia nhà họ Liên thì cũng có nghe qua.
- Vâng!
Nghiêm Lệ gật gật đầu, sau đó lơ đãng chuyển đề tài nói:
- Vừa rồi Đình Đình có gọi điện về nói lúc chiều Tiểu Thần thi hành nhiệm vụ gặp bọn buôn ma túy tập kích!
Có lẽ là trùng hợp, Nghiêm Lệ đang nói thì trên ti vi cũng vừa vặn phát bản tin nhanh.
"Chiều hôm nay, ở một quán cà phê nội thành, đại đội cảnh sát hình sự gặp hai gã hung phạm có súng tập kích. Theo người chứng kiến sự việc trên nói, có hai gã mặc áo gió màu đen tiếp cận một viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi, nhưng viên cảnh sát phản công giết chết một tên. Một tên khác bắt cóc một người làm con tin lui về phía sau, ý đồ là mượn con tin yểm trợ để nổ súng tẩu thoát tuy nhiên viên cảnh sát trẻ đã nổ súng trước, bắn trúng ngay đầu làm gã chết tại chỗ. Sau đó, ở trong quán cà phê, với sự phối hợp của hai thành viên khác, viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi này lại bắn chết một tên ngoan cố chống lại và bắt sống được một tên khác.
Viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi này chính là đại đội trưởng đại đội hình sự một của cục Công an thành phố Lương Thần. Là một trong những người có công lớn trong việc phá án vụ buôn bán ma túy đầu tháng này. Theo Đội cảnh sát hình sự cục Công an thành phố thì kế hoạch tập kích lần này không loại trừ khả năng các tội phạm buôn bán ma túy trả thù".
- Chính là tin này!
Nghiêm Lệ không che giấu được nụ cười, chỉ vào ti vi nói:
- Giám đốc đài truyền hình của chúng em nói người mà gần đây thu hút mọi sự quan tâm của quần chúng nhân dân chính là Đội trưởng Lương của cục Công an thành phố. Nhất là qua sự kiện phỏng vấn hôm qua, thật sự là rất thú vị. Giám đốc Cát nói, nếu như không nghĩ đến các vấn đề bị ảnh hưởng khác thì ông ấy đã cho phát toàn bộ chương trình phỏng vấn rồi!
- Em tính chọn người này làm con rể sao?
Là vợ chồng đã nhiều năm như vậy, vợ ông có ý gì ông còn không biết sao. Cuộc phỏng vấn tối hôm qua ông cũng đã xem. Quả thật biểu hiện của Lương Thần rất là xuất sắc, không thừa nhận cũng không được. Tài ăn nói và phong độ của thằng bé này trên ti vi thật là ưu tú.
- Em cảm thấy Tiểu Thần là thằng bé không tồi!
Hiện tại Ngiêm Lệ càng xem Lương Thần càng vừa mắt, càng vừa mắt thì càng thích. Mà trong đầu lại nghĩ đến bạn gái hiện tại của Lương Thần là chị em nhà họ Diệp, cảm giác đo liền trở nên càng mãnh liệt. Chỉ có thứ tốt mới có người tranh đấu. Nếu Lương Thần không phải đặc biệt ưu tú thì có khiến những cô gái xinh đẹp như vậy coi trọng không. Một loạt biểu hiện xuất sắc của Lương Thần vừa rồi cũng đã đủ chứng minh giá trị của cậu ta.
- Tốt thì có tốt. Chỉ đáng tiếc không phải là đồ ăn của Đình Đình nhà chúng ta!
Bí thư Lý khôi hài nói một câu. Đối với chuyện này, ông không giống vợ vội vội vàng vàng. Cá tính của Lương Thần ít nhiều ông cũng biết, thằng bé này là điển hình không sợ cường quyền, hơn nữa phẩm chất cũng đặc biệt chính trực, tuyệt đối sẽ không thấy người sang bắt quàng làm họ. Cho nên nếu không có vấn đề gì xảy ra thì khả năng hắn thay đổi tình cảm của mình là gần như bằng 0.
Nghiêm Lệ không nói gì nhưng trên mặt lại hiện rõ ba chữ: "Không cam lòng"! Vẻ mặt như muốn nói: "Về điểm này, Tiểu Thần là không tồi, nhưng so với cậu ta thì có những người ưu tú hơn rất nhiều. Đình Đình của chúng ta về sau hoàn toàn có thể tìm thấy một người ưu tú hơn Tiểu Thần nhiều".
- Tiểu Thần ưu tú hay không đó là thứ yếu, mấu chốt là xem Đình Đình nhà ta có thích hay không? Tính nết con anh còn không biết hay sao, nếu nó không đồng ý thì ta cũng chịu thua vậy!
Nghiêm Lệ bất mãn nhìn chồng một cái rồi nói.
- Cho nên anh đã nói, con cháu đều có phúc của con cháu, em đừng có ép con. Đình Đình năm nay cũng 25 tuổi rồi, đã là một người trưởng thành, con cũng có thể hoàn toàn chịu trách nhiệm cho sự chọn lựa của mình!
Lý Thư Hãn nói tiếp:
- Được rồi, không nói vấn đề này nữa, nếu rảnh thì hãy thay anh hỏi Tiểu Thần xem có muốn thay đổi công tác không?
Nghiêm Lệ ngạc nhiên một chút, sau hiểu ý chồng mà gật đầu. Lương Thần đầu tháng trúng đạn mà thoát chết, hiện tại lại trải qua sự kiện tập kích này. Nếu Lương Thần có mong muốn thì chồng bà sắp xếp cho cậu ta một công việc ít nguy hiểm hơn cũng là bình thường.
Ban đêm, Vương Phỉ Hạm nửa tỉnh nửa mê bỗng nghe tiếng động nhỏ bên cạnh truyền đến. Bà mở mắt, chỉ nhìn thấy bóng Diệp Tử Thanh mờ mờ lặng lẽ ngồi dậy bước xuống giường, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Trực giác nói cho Vương Phỉ Hạm biết, Diệp Tử Thanh không phải đi vệ sinh, như vậy nhất định là…..! Liên tưởng đến Diệp Tử Thanh ngày càng kiều diễm và quyến rũ phong tình, Vương Phỉ Hạm không khỏi tò mò, theo bản năng cũng xuống giường theo sau.
Nhẹ nhàng ló đầu ra, chỉ thấy bóng Diệp Tử Thanh như âm hồn đi vội vào phòng đọc sách. Lúc đó trong lòng Vương Phỉ Hạm lóe lên một cảm giác khác thường. Có lẽ Diệp Tử Thanh phục tùng cái mệnh lệnh điên rồ nhưng không thể không nghe theo kia, nhưng cũng có thể đã bị cuốn vào đam mê này. Bà cảm nhận được cô gái đang say mê và khát khao ăn vụng trái cấm. Hơn nữa, mấy hôm nay Diệp Tử Thanh có vẻ e ấp, thể chất mẫn cảm hơn.
Nhìn thấy cánh cửa ở phòng sách, trong lòng Vương Phỉ Hạm bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ. Ý nghĩ này khiến hai má của bà đỏ lên nhưng lại cảm thấy kích thích lạ thường. Sau giây lát do dự, bà khẽ cắn môi, lặng lẽ bước tới gần cánh cửa.
Áp nhẹ tai trên cửa, bà nghe được một loại âm thanh rên rỉ. Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng bà có thể cảm nhận được, tiếng rên rỉ kia chính là biểu đạt của một loại cảm giác sung sướng!
Bình luận facebook