-
Chương 4
Anh nói thầm vào tai cô: "Lục Thái Thái, em có nghĩa vụ sinh cho tôi một đứa con!"
Là tôi, không phải chúng ta! Chỉ thuộc về anh, đứa bé và cô sẽ chẳng có quan hệ gì!
"Chị có biết vì sao Dĩ Thừa đồng ý có con với chị không? Vì tôi không thể sinh con, anh ấy phải cho tôi một đứa con..." Đó là lời Cố Minh Tuyết đã nói trước khi cô chết.
Cô gái trong lồng ngực càng lúc càng giãy dụa mãnh liệt, tâm tình Lục Dĩ Thừa càng ngày càng trầm xuống.
Cô dường còn bài xích cuộc hôn nhân sắp đặt này hơn cả anh. Còn bài xích hơn cả anh nữa ư? Hình như tâm tình lại càng không tốt rồi!
"Hôm nay em đã tròn 18 tuổi đúng không?" Giọng anh đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô.
Cố Nhất Nặc giật mình, nâng đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh
"Nếu bây giờ tôi thực hiện nghĩa vụ của mình trước, sẽ không cấu thành tội danh cưỡng bức phụ nữ đúng không?"
Anh từng chán ghét cô biết bao nhiêu, anh nói với cô rằng anh sẽ không chạm vào cô. Ngay cả trước khi cô mang thai, thụ tinh trong ống nghiệm mấy lần cũng không thành công, anh mới miễn cưỡng có một lần đó với cô.
Lúc này đây Cố Nhất Nặc có thể cảm giác được rất rõ ràng...
Hơi thở của cô ngày càng gấp, cô không chỉ căng thẳng mà còn sợ hãi, cô sợ anh thực sự sẽ làm chuyện đó với cô!
Kiếp trước, giữa cô và anh chỉ có một lần đó, là ác mộng của cô!
Cô không động đậy, ngay cả thở cũng giảm thấp mấy phần.
Sự yên lặng của cô cũng không thể làm Lục Dĩ Thừa dễ chịu hơn chút nào, anh không thể không thừa nhận, cô là mẫu con gái mà anh yêu thích, rất sạch sẽ, rất thuần khiết.
Cô mới 18 tuổi, nhưng thân hình đã lả lướt, hấp dẫn, chắc chắn có thể khiến đàn ông điên cuồng.
Da cô đặc biệt mịn màng, rất trắng, chỉ cần chịu một chút giày vò liền lưu lại dấu vết đỏ rực ngay.
Như là... như là anh đã làm gì cô vậy, như là một loại cám dỗ...
Bao lâu rồi anh không nảy sinh loại cảm giác này đối với phụ nữ, có lẽ, trong ký ức của anh, chưa từng có.
Cố Nhất Nặc không biết, tình huống này còn kéo dài bao lâu, có lẽ anh không muốn phải khống chế ý nghĩ của bản thân mình nữa.
"Dĩ Thừa, Tiểu Nặc!" Bên ngoài, tiếng của Đỗ Minh Lan truyền tới.
Lục Dĩ Thừa lùi về phía sau một chút, nắm lấy tay Cố Nhất Nặc, mở cửa bước ra ngoài.
Cố Nhất Nặc hầu như bị anh lôi đi, chạy chậm theo ở phía sau.
Khách vẫn chưa đi khỏi, chỉ có Cố Minh Tuyết cùng mấy người Lý Nhiên bị dẫn đi, Trình Thi Lệ nhìn thấy Cố Nhất Nặc thì hận đến ngứa răng. Trường hợp này, bà ta cũng không dám liều lĩnh rời đi.
Cố Nhất Nặc bị Lục Dĩ Thừa kéo đến giữa sảnh tiệc, cô không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
Kiếp trước, mãi sau này cô mới biết, ngày đó, trong tiệc sinh nhật của cô, người của Lục gia định đích thân tuyên bố thông tin đính hôn của họ.
Vì cô bị Cố Minh Tuyết đánh thuốc, làm vỡ kế hoạch ban đầu, mãi cho đến sau, cô hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của chuyện này, người của Lục gia mới đưa ra vấn đề đính hôn.
Nghi thức đính hôn không thể nào đơn giản hơn được nữa, ngay cả Lục tiên sinh Lục phu nhân cũng không ra mặt, mà do một tay Tôn tẩu ở chỗ Lục lão gia lo liệu.
Kiếp này, cô không bị hãm hại, không biết mọi chuyện sau này sẽ phát triển thành thế nào, giống như Lục Dĩ Thừa đột nhiên xuất hiện...
"Hôm nay, không chỉ là tiệc sinh nhật của Cố Nhất Nặc mà còn là ngày Lục Dĩ Thừa tôi đính hôn với Cố Nhất Nặc!"
Lục Dĩ Thừa đứng giữa sảnh tiệc, khí thế bừng bừng, Cố Nhất Nặc bên cạnh anh hoảng sợ như một con thỏ nhỏ, trong đáy mắt vẫn có vài phần kháng cự.
Nghe thấy 2 chữ đính hôn, trong lòng Cố Nhất Nặc cực kỳ đau đớn.
Lục Dĩ Thừa và cả hôn ước này, với cô mà nói chỉ như một lời nguyền không cách nào trốn chạy được!
Cố Tùng Bác thở phào nhẹ nhõm một hơi, hướng về phía khách khứa mỉm cười gật đầu ra hiệu. Sự bực bội vẫn treo trong lòng rốt cuộc cũng bị nuốt xuống. Nhất Nặc có thể gả vào Lục gia, tương lai đối với lợi ích của Cố gia là vô số kể.
Cố gia có thể có hôm nay, hoàn toàn là do Lục lão gia chiếu cố.
Khách khứa tiến lên chúc mừng, trong sảnh tiệc là một bầu không khí vui vẻ.
"Lục tiên sinh, Lục phu nhân, chúc mừng, chúc mừng!"
Sắc mặt Đỗ Minh Lan có hơi cứng đờ, cố gắng giữ nụ cười mỉm, ân cần hàn huyên với những người lên tiếng chúc mừng, thỉnh thoảng lại nhìn Lục Dĩ Thừa và Cố Nhất Nặc.
Bà ta còn cho rằng đứa con trai không chịu bất kỳ người nào khống chế này của mình sẽ không chấp nhận chuyện Lục lão gia an bài nó đính hôn với Cố Nhất Nặc.
Nhà họ Cố, từ sâu trong xương cốt bà ta, là khinh thường!
Cố Nhất Nặc thấy cảnh tượng trước mắt như một người ngoài cuộc, bỏ mặc đời mình, chẳng lẽ cô lại một lần nữa không thể thoát khỏi Lục Dĩ Thừa sao?
"Thật ra, Lục lão gia muốn anh cưới con gái nhà họ Cố, không quan tâm là tôi hay Cố Minh Tuyết, phải không?" Giọng Cố Nhất Nặc rất nhẹ, cô không nhìn Lục Dĩ Thừa, nhưng cô tin rằng, anh có thể nghe thấy.
Người anh thích là Cố Minh Tuyết, cô nói ra như vậy, anh nhất định sẽ tha cho cô?
Lục Dĩ Thừa híp mắt lại, nhìn thấy lông mi cô run rẩy, từ góc độ này nhìn xuống, anh không có cách nào nhìn rõ được thần sắc của cô như thế nào, nhưng sự kháng cự và lạnh nhạt trong mắt lại thấy rõ mồn một.
"Em cho rằng, bất kỳ cô gái nào cũng có thể tuỳ tiện trở thành vợ của Lục Dĩ Thừa tôi sao?" Lục Dĩ Thừa nói xong, không cho Cố Nhất Nặc cơ hội nói chuyện, kéo cô đi về phía anh ngồi ban nãy.
Lục Tử Duệ thấy anh đi tới, lập tức đứng lên đưa áo vest cho anh.
Lục Dĩ Thừa khoác lên cánh tay, vẫn như cũ không buông Cố Nhất Nặc, kéo cô đi thẳng về hướng thang máy.
Lục Tử Duệ nhìn theo bóng dáng 2 người, lớn tiếng gọi: "Này, không phải là đến dự tiệc sinh nhật, là đến tuyên bố đính hôn à!" Ông nội cũng quá bất công đi, sao lại không tìm cho cậu ta một cô dâu nuôi từ bé chứ!
Cố Nhất Nặc không biết anh muốn dẫn cô tới nơi nào nữa, dùng hết toàn bộ sức lực giãy thoát khỏi tay anh.
Lục Dĩ Thừa dừng chân lại, nhìn Cố Nhất Nặc cách phía sau anh 2 bước, "Theo tôi đi gặp ông nội, thời gian của tôi còn chưa tới 3 tiếng nữa."
"Không!" Cố Nhất Nặc lắc đầu, kiếp trước, cô chưa bao giờ từ chối, anh nói với cô một câu cũng có thể khiến cô vui vẻ mấy ngày! Dùng hết tất cả tâm ý chỉ vì lấy lòng anh, đến cuối cùng, cô đổi lấy được cái gì?
Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không lại giống như kiếp trước!
"Tôi mệt rồi, muốn về nhà!" Cô tuỳ tiện tìm một cái cớ.
Lục Dĩ Thừa có thể không ngờ tới sẽ bị từ chối như thế, đột nhiên cười lạnh một cái.
Không phải là Cố gia đã ảo tưởng về cuộc hôn sự này 18 năm rồi ư! Cố Tùng Bác ở G thị tự cho là thông gia của nhà họ Lục nhiều năm như vậy, cô không phải là không rõ chứ?
Hôn sự này có Lục lão gia chiếu cố, trên lập trường của ông và Cố Tùng Bác, càng giống như là 1 giao dịch!
Anh đối với cô đã đủ nhẫn nại rồi, đây là cái gì? Muốn mà còn giả bộ chống cự à?
Cửa thang máy mở ra một lúc rồi chậm rãi đóng lại, hai người cứ giằng co như vậy, Cố Nhất Nặc trước giờ đều biết tính khí Lục Dĩ Thừa không tốt lành gì.
Anh bây giờ vẫn còn ở trong quân ngũ.
Cô liền quyết định không cùng anh dây dưa nữa, cũng không chỉ có 1 cái thang máy này, xoay người đi về hướng ngược lại.
Một giây sau, cô cảm thấy bả vai đau đớn, bị anh kéo vào trong thang máy vừa mới mở ra! Cô giật mình kêu lên 1 tiếng, lập tức bị anh hôn lên môi, khi cô còn đang cảm thấy không thể thở nổi thì anh đã mạnh mẽ xâm nhập vào!
Là tôi, không phải chúng ta! Chỉ thuộc về anh, đứa bé và cô sẽ chẳng có quan hệ gì!
"Chị có biết vì sao Dĩ Thừa đồng ý có con với chị không? Vì tôi không thể sinh con, anh ấy phải cho tôi một đứa con..." Đó là lời Cố Minh Tuyết đã nói trước khi cô chết.
Cô gái trong lồng ngực càng lúc càng giãy dụa mãnh liệt, tâm tình Lục Dĩ Thừa càng ngày càng trầm xuống.
Cô dường còn bài xích cuộc hôn nhân sắp đặt này hơn cả anh. Còn bài xích hơn cả anh nữa ư? Hình như tâm tình lại càng không tốt rồi!
"Hôm nay em đã tròn 18 tuổi đúng không?" Giọng anh đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô.
Cố Nhất Nặc giật mình, nâng đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh
"Nếu bây giờ tôi thực hiện nghĩa vụ của mình trước, sẽ không cấu thành tội danh cưỡng bức phụ nữ đúng không?"
Anh từng chán ghét cô biết bao nhiêu, anh nói với cô rằng anh sẽ không chạm vào cô. Ngay cả trước khi cô mang thai, thụ tinh trong ống nghiệm mấy lần cũng không thành công, anh mới miễn cưỡng có một lần đó với cô.
Lúc này đây Cố Nhất Nặc có thể cảm giác được rất rõ ràng...
Hơi thở của cô ngày càng gấp, cô không chỉ căng thẳng mà còn sợ hãi, cô sợ anh thực sự sẽ làm chuyện đó với cô!
Kiếp trước, giữa cô và anh chỉ có một lần đó, là ác mộng của cô!
Cô không động đậy, ngay cả thở cũng giảm thấp mấy phần.
Sự yên lặng của cô cũng không thể làm Lục Dĩ Thừa dễ chịu hơn chút nào, anh không thể không thừa nhận, cô là mẫu con gái mà anh yêu thích, rất sạch sẽ, rất thuần khiết.
Cô mới 18 tuổi, nhưng thân hình đã lả lướt, hấp dẫn, chắc chắn có thể khiến đàn ông điên cuồng.
Da cô đặc biệt mịn màng, rất trắng, chỉ cần chịu một chút giày vò liền lưu lại dấu vết đỏ rực ngay.
Như là... như là anh đã làm gì cô vậy, như là một loại cám dỗ...
Bao lâu rồi anh không nảy sinh loại cảm giác này đối với phụ nữ, có lẽ, trong ký ức của anh, chưa từng có.
Cố Nhất Nặc không biết, tình huống này còn kéo dài bao lâu, có lẽ anh không muốn phải khống chế ý nghĩ của bản thân mình nữa.
"Dĩ Thừa, Tiểu Nặc!" Bên ngoài, tiếng của Đỗ Minh Lan truyền tới.
Lục Dĩ Thừa lùi về phía sau một chút, nắm lấy tay Cố Nhất Nặc, mở cửa bước ra ngoài.
Cố Nhất Nặc hầu như bị anh lôi đi, chạy chậm theo ở phía sau.
Khách vẫn chưa đi khỏi, chỉ có Cố Minh Tuyết cùng mấy người Lý Nhiên bị dẫn đi, Trình Thi Lệ nhìn thấy Cố Nhất Nặc thì hận đến ngứa răng. Trường hợp này, bà ta cũng không dám liều lĩnh rời đi.
Cố Nhất Nặc bị Lục Dĩ Thừa kéo đến giữa sảnh tiệc, cô không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
Kiếp trước, mãi sau này cô mới biết, ngày đó, trong tiệc sinh nhật của cô, người của Lục gia định đích thân tuyên bố thông tin đính hôn của họ.
Vì cô bị Cố Minh Tuyết đánh thuốc, làm vỡ kế hoạch ban đầu, mãi cho đến sau, cô hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của chuyện này, người của Lục gia mới đưa ra vấn đề đính hôn.
Nghi thức đính hôn không thể nào đơn giản hơn được nữa, ngay cả Lục tiên sinh Lục phu nhân cũng không ra mặt, mà do một tay Tôn tẩu ở chỗ Lục lão gia lo liệu.
Kiếp này, cô không bị hãm hại, không biết mọi chuyện sau này sẽ phát triển thành thế nào, giống như Lục Dĩ Thừa đột nhiên xuất hiện...
"Hôm nay, không chỉ là tiệc sinh nhật của Cố Nhất Nặc mà còn là ngày Lục Dĩ Thừa tôi đính hôn với Cố Nhất Nặc!"
Lục Dĩ Thừa đứng giữa sảnh tiệc, khí thế bừng bừng, Cố Nhất Nặc bên cạnh anh hoảng sợ như một con thỏ nhỏ, trong đáy mắt vẫn có vài phần kháng cự.
Nghe thấy 2 chữ đính hôn, trong lòng Cố Nhất Nặc cực kỳ đau đớn.
Lục Dĩ Thừa và cả hôn ước này, với cô mà nói chỉ như một lời nguyền không cách nào trốn chạy được!
Cố Tùng Bác thở phào nhẹ nhõm một hơi, hướng về phía khách khứa mỉm cười gật đầu ra hiệu. Sự bực bội vẫn treo trong lòng rốt cuộc cũng bị nuốt xuống. Nhất Nặc có thể gả vào Lục gia, tương lai đối với lợi ích của Cố gia là vô số kể.
Cố gia có thể có hôm nay, hoàn toàn là do Lục lão gia chiếu cố.
Khách khứa tiến lên chúc mừng, trong sảnh tiệc là một bầu không khí vui vẻ.
"Lục tiên sinh, Lục phu nhân, chúc mừng, chúc mừng!"
Sắc mặt Đỗ Minh Lan có hơi cứng đờ, cố gắng giữ nụ cười mỉm, ân cần hàn huyên với những người lên tiếng chúc mừng, thỉnh thoảng lại nhìn Lục Dĩ Thừa và Cố Nhất Nặc.
Bà ta còn cho rằng đứa con trai không chịu bất kỳ người nào khống chế này của mình sẽ không chấp nhận chuyện Lục lão gia an bài nó đính hôn với Cố Nhất Nặc.
Nhà họ Cố, từ sâu trong xương cốt bà ta, là khinh thường!
Cố Nhất Nặc thấy cảnh tượng trước mắt như một người ngoài cuộc, bỏ mặc đời mình, chẳng lẽ cô lại một lần nữa không thể thoát khỏi Lục Dĩ Thừa sao?
"Thật ra, Lục lão gia muốn anh cưới con gái nhà họ Cố, không quan tâm là tôi hay Cố Minh Tuyết, phải không?" Giọng Cố Nhất Nặc rất nhẹ, cô không nhìn Lục Dĩ Thừa, nhưng cô tin rằng, anh có thể nghe thấy.
Người anh thích là Cố Minh Tuyết, cô nói ra như vậy, anh nhất định sẽ tha cho cô?
Lục Dĩ Thừa híp mắt lại, nhìn thấy lông mi cô run rẩy, từ góc độ này nhìn xuống, anh không có cách nào nhìn rõ được thần sắc của cô như thế nào, nhưng sự kháng cự và lạnh nhạt trong mắt lại thấy rõ mồn một.
"Em cho rằng, bất kỳ cô gái nào cũng có thể tuỳ tiện trở thành vợ của Lục Dĩ Thừa tôi sao?" Lục Dĩ Thừa nói xong, không cho Cố Nhất Nặc cơ hội nói chuyện, kéo cô đi về phía anh ngồi ban nãy.
Lục Tử Duệ thấy anh đi tới, lập tức đứng lên đưa áo vest cho anh.
Lục Dĩ Thừa khoác lên cánh tay, vẫn như cũ không buông Cố Nhất Nặc, kéo cô đi thẳng về hướng thang máy.
Lục Tử Duệ nhìn theo bóng dáng 2 người, lớn tiếng gọi: "Này, không phải là đến dự tiệc sinh nhật, là đến tuyên bố đính hôn à!" Ông nội cũng quá bất công đi, sao lại không tìm cho cậu ta một cô dâu nuôi từ bé chứ!
Cố Nhất Nặc không biết anh muốn dẫn cô tới nơi nào nữa, dùng hết toàn bộ sức lực giãy thoát khỏi tay anh.
Lục Dĩ Thừa dừng chân lại, nhìn Cố Nhất Nặc cách phía sau anh 2 bước, "Theo tôi đi gặp ông nội, thời gian của tôi còn chưa tới 3 tiếng nữa."
"Không!" Cố Nhất Nặc lắc đầu, kiếp trước, cô chưa bao giờ từ chối, anh nói với cô một câu cũng có thể khiến cô vui vẻ mấy ngày! Dùng hết tất cả tâm ý chỉ vì lấy lòng anh, đến cuối cùng, cô đổi lấy được cái gì?
Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không lại giống như kiếp trước!
"Tôi mệt rồi, muốn về nhà!" Cô tuỳ tiện tìm một cái cớ.
Lục Dĩ Thừa có thể không ngờ tới sẽ bị từ chối như thế, đột nhiên cười lạnh một cái.
Không phải là Cố gia đã ảo tưởng về cuộc hôn sự này 18 năm rồi ư! Cố Tùng Bác ở G thị tự cho là thông gia của nhà họ Lục nhiều năm như vậy, cô không phải là không rõ chứ?
Hôn sự này có Lục lão gia chiếu cố, trên lập trường của ông và Cố Tùng Bác, càng giống như là 1 giao dịch!
Anh đối với cô đã đủ nhẫn nại rồi, đây là cái gì? Muốn mà còn giả bộ chống cự à?
Cửa thang máy mở ra một lúc rồi chậm rãi đóng lại, hai người cứ giằng co như vậy, Cố Nhất Nặc trước giờ đều biết tính khí Lục Dĩ Thừa không tốt lành gì.
Anh bây giờ vẫn còn ở trong quân ngũ.
Cô liền quyết định không cùng anh dây dưa nữa, cũng không chỉ có 1 cái thang máy này, xoay người đi về hướng ngược lại.
Một giây sau, cô cảm thấy bả vai đau đớn, bị anh kéo vào trong thang máy vừa mới mở ra! Cô giật mình kêu lên 1 tiếng, lập tức bị anh hôn lên môi, khi cô còn đang cảm thấy không thể thở nổi thì anh đã mạnh mẽ xâm nhập vào!
Bình luận facebook