Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 84
Trình Thi Lệ nấu một ít canh cho vào bình giữ nhiệt mang đến bệnh viện.
Không nghĩ tới lại bị hai người đứng ở cửa ngăn lại!
"Cố phu nhân, từ giờ trở đi, không có sự dặn dò của Lục lão gia thì không ai được tới gần Nhất Nặc tiểu thư."
"Tôi nấu một ít canh cho con bé bồi bổ cơ thể, có thể đem vào trong giúp tôi được không?"
"Không cần, Nhất Nặc tiểu thư đã ăn cơm xong."
Trình Thi Lệ xách theo bình canh đi ra ngoài, ra khỏi bệnh viện, bà ta trực tiếp ném bình canh vào trong thùng rác, tức giận đến cả người phát run.
Tiểu tiện nhân leo lên Lục gia thì giá trị con người cũng đi theo, nước lên thì thuyền lên! Lúc này đây lại để cho Cố Nhất Nặc chạy thoát, tiếp theo sẽ không còn vận khí tốt như thế!
Bà ta đi đến gara ngầm, mới vừa mở cửa xe ra thì có hai người đàn ông mặc đồ đen từ góc khuất đi ra.
Một con dao nhỏ lạnh băng kề vào bên eo của Trình Thi Lệ, bà ta đờ cả người ra, người đó dùng sức kéo bà ta lại đẩy vào hàng ghế ngồi phía sau của xe!
Người còn lại trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe lái ra khỏi gara.
Trình Thi Lệ nhìn hai người trước mặt, sợ tới mức sắc mặt xanh mét.
"Mấy người là ai? Rốt cuộc là muốn làm gì?" Bà ta giả vờ trấn định hỏi.
"Muốn làm gì? Đợi lát nữa bà sẽ biết thôi!"
Xe nhanh chóng chạy đến một nơi hẻo lánh vắng vẻ.
Trình Thi Lệ sợ tới mức cả người co rụt vào một góc trên xe, vừa nhìn thấy xe ngừng lại, bà ta liền với tay ấn nút mở cửa xe! Chỉ còn kém một chút nữa là được thì bị người ngồi phía sau túm trở về.
"Các người muốn tiền? Hay là muốn cái gì? Đều cho các người cả!" Trình Thi Lệ vứt túi xách sang một bên, thẻ ngân hàng và tiền trong túi tất cả đều lộ ra ngoài.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau lấy ra một ống tiêm, người còn lại lấy điện thoại di động ra, cũng không thèm liếc nhìn chiếc túi xách kia lấy một cái.
"Đây là cái gì? Mấy người muốn làm gì tôi?" Trình Thi Lệ hoảng sợ, nhìn mũi kim sắc bén đó, trong lòng dâng lên sợ hãi, không ngừng lắc đầu.
Người đó dùng một tay bóp cổ bà ta, nhằm thẳng vào động mạch của bà ta mà đâm tới!
Trình Thi Lệ cảm thấy cổ mình như bị bỏng, nóng rát, bà ta có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn nóng cháy đó giống như đang chạy dọc theo máu bà ta lan ra khắp cơ thể!
Đột nhiên, đầu đau muốn nứt ra! Như là bị bánh xe nghiền qua, sống không bằng chết!
Bà ta ngồi ở trong xe, co giật kịch liệt! Chịu không nổi cái cảm giác khó chịu này, không ngừng nôn khan.
Đây là một loại độc tố thần kinh mới nghiên cứu phát triển, có thể khiến cho tinh thần người ta trở nên điên loạn, thần trí không rõ ràng.
Trình Thi Lệ ngồi ở ghế sau không ngừng run rẩy, toàn thân đều căng đau!
Cả quá trình này kéo dài mười lăm phút.
Dần dần, ánh mắt bà ta trở nên đờ đẫn, vô thần nhìn về một hướng, bà ta đã hoàn toàn không thể điều khiển chính mình. Hết thảy trước mắt đều trở nên mơ hồ, trong đầu cũng một mảnh hỗn độn.
"Tại sao bà lại muốn tìm người bắt cóc Cố Nhất Nặc?"
"Tiểu tiện nhân! Nó dám chắn đường tôi! Nếu không phải là nó thì chính là con gái tôi sẽ gả vào Lục gia! Cô ta hẳn là phải đoản mệnh giống mẹ mình, cùng đi chết đi!"
"Ha ha, tai nạn giao thông! Tôi dựng ra tai nạn giao thông! Mẹ của Cố Nhất Nặc đã chết! Bị đâm xe chết!"
"Cho nên, tôi muốn Cố Nhất Nặc cũng chết không được tử tế! Chết không được tử tế! Ha ha ha ha, đều chết không được tử tế! Ai cũng đừng mơ chắn đường tôi được! Tiền đều là của tôi, đều là của tôi!"
Lục Dĩ Thừa nhìn video trước mắt, mặt mày lạnh băng, thì ra Trình Thi Lệ không chỉ muốn hãm hại Tiểu Nặc, thậm chí năm đó bà ta còn hại mẹ của Tiểu Nặc!
"Người phụ nữ này, có kết cục như vậy cũng coi như là trừng trị đúng tội!"
"Không, quá dễ dãi với bà ta!" Lục Dĩ Thừa tắt video đi, bưng lên một ly rượu.
"Còn Cố Minh Tuyết kia, anh định xử lý thế nào?"
Ánh mắt Lục Dĩ Thừa lại lạnh đi, "Trước tiên xử lý xong được một tay lão luyện, còn cô ta chỉ như một con kiến lúc nào cũng có thể bóp chết, dù sao cũng phải giữ lại để Tiểu Nặc xả giận."
Cận Tư Nam cười cười, sao cậu ta lại chưa từng nghĩ tới nhỉ, cô vợ nhỏ của Lục thiếu đâu phải là một chú thỏ nhỏ nhu nhược yếu đuối đâu!
"Vết thương của anh sao rồi? Không sao chứ?" Cận Tư Nam lo lắng hỏi, cậu ta cảm thấy sắc mặt của Lục Dĩ Thừa không có một tia huyết sắc.
Bởi vì ăn uống không tốt, bản thân Lục Dĩ Thừa bị thiếu máu nhẹ, ở nhà xưởng còn bị đâm cho một nhát, đến bệnh viện chỉ băng bó đơn giản một chút liền vội vàng chăm sóc Cố Nhất Nặc. Sau đó lại không ngừng nghỉ phút giây nào quay về quân khu, chưa được nghỉ ngơi cho tốt.
Lục Dĩ Thừa thuận miệng trả lời, "Chút vết thương này không tính là gì."
"Lục thiếu, lần này, ra Y Quốc đàm phán, anh lại loại tôi ra là có ý gì?" Vừa nói đến chính sự tới, Cận Tư Nam lập tức khôi phục lại vẻ nghiêm túc.
"Đợi bọn họ đàm phán thành công rồi lại nói!"
"Tôi nghi ngờ, tiếp theo mục đích của bọn họ chính là thâm nhập vào quân khu 4, anh cũng nên cẩn thận."
"Vậy thì bọn họ cũng phải có cái năng lực đó mới được! Quân khu 4 do tôi định đoạt!" Lục Dĩ Thừa nói xong, đứng dậy rời đi.
......
Trình Thi Lệ ở ghế sau ngồi dậy, sờ sờ cổ mình, cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng mà trong đầu bà ta một mảnh hỗn độn, như thế nào cũng nghĩ không ra trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao bà ta lại lái xe đến đây?
Đẩy cửa xe ra, ngồi vào ghế lái, khởi động xe chạy về phía trước.
Chiếc xe chạy trên đại lộ, đèn đường phía trước nhìn rất chói mắt, tay bà ta đang cầm vô lăng không ngừng run rẩy, đột nhiên bà ta nhìn thấy phía trước có một bóng người, liền phanh gấp lại!
Nhưng mà chiếc xe không những không dừng lại, mà vẫn tiếp tục tăng tốc lao tới trước! Lao thẳng vào thân ảnh đó rồi cán qua!
Đụng phải người rồi! Bà ta đâm phải một người rồi! Trình Thi Lệ lập tức ngừng xe lại, xuống xe xem xét, phát hiện ra chẳng có ai cả!
"Ma......Ma!" Bà ta lập tức leo lên xe, điên cuồng khởi động xe lao như bay về phía trước.
Bà ta có cảm giác, không khí trong xe ngày càng áp lực, lạnh lẽo khiến bà ta phát run, vừa quay đầu lại liền thấy một cái đầu người máu me be bét xuất hiện ở sau lưng bà ta!
"A!" Bà ta sợ hãi hét lên một tiếng, hai tay đang nắm vô lăng không khống chế được đánh lái ngoặc sang một bên!
Chiếc xe mất lái rẽ ngoặc sang một bên, đâm sầm vào rào chắn bên đường!
......
Cố Tùng Bác và Cố Minh Tuyết vội vã chạy tới bệnh viện thì Trình Thi Lệ đã được đưa vào phòng cấp cứu.
"Hai người là người nhà bệnh nhân? Bệnh nhân phải cắt bỏ hai chân, phiền ngài ký tên ở đây!"
"Sao cơ? Cắt chân!" Cố Minh Tuyết hoảng hốt kêu lên, liên tiếp lùi về sau mấy bước, cả người dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống.
Cố Tùng Bác nhìn tờ giấy cam kết đó, run run ký tên của mình vào.
"Bác sĩ, tình hình của vợ tôi thế nào rồi?"
"Hiện giờ còn chưa rõ lắm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu sống bà ấy." Bác sĩ nói xong, lại đi vào phòng phẫu thuật.
Mấy giờ trôi qua, đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng.
"Tiểu Tuyết, con về trước đi, ba ở đây đợi."
"Ba, mẹ mẹ sẽ không sao đâu phải không? Là vì mẹ đi đưa canh cho Cố Nhất Nặc, trên đường về mới bị tai nạn!"
"Tiểu Tuyết, chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Nặc." Cố Tùng Bác kiên nhẫn giải thích.
Làm sao có thể không liên quan đến Cố Nhất Nặc được!
Cố Minh Tuyết cố kìm nén mới không có nói ra trận tai nạn này tuyệt đối là có liên quan đến Cố Nhất Nặc!
Tại sao lại trùng hợp đến như vậy? Cố Nhất Nặc vừa mới được cứu thoát thì mẹ cô ta liền bị tai nạn giao thông?
Đây là trả thù, đây là mưu hại!
"Ba, ba nhất định phải điều tra cho rõ ràng, mẹ lái xe nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra sự cố gì, trên đường lại không có xe, tại sao lại bị tai nạn nghiêm trọng như vậy chứ!"
"Tiểu Tuyết, con đừng có kích động, ba sẽ điều tra rõ ràng, mặc kệ là có nguyên nhân gì, đều sẽ điều tra ra, được không? Con đi về nghỉ ngơi trước đi."
Cố Minh Tuyết hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy cái loại cảm giác quen thuộc này lại bắt đầu kéo tới!
Cô ta xoay người chạy nhanh ra ngoài, tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào biết cô ta bị nghiện ma túy!
Cố Tùng Bác nhìn cửa phòng phẫu thuật còn đang đóng chặt, cảm thấy tim mình đã lao lực quá độ.
......
Lục Dĩ Thừa đi xong, Lục lão gia ở bệnh viện ngồi trông Cố Nhất Nặc một tấc cũng không rời. Đến tối, ăn một chút cháo xong liền nghỉ ngơi, Lục lão gia đang ngồi ngoài phòng khách, đeo tai nghe lên xem phim ngôn tình.
"Lão gia." Tôn tẩu gọi một tiếng.
Lục lão gia tháo tai nghe xuống.
"Lão gia, Cố thái thái bị tai nạn giao thông, còn chưa biết tình hình như thế nào."
Lục lão gia gật đầu, "Tôi biết rồi."
---###
Thánh ngôn tình chính là Lục lão gia, xem phim rồi học theo mấy cái chiêu bát quái. Lục lão gia mà trẻ lại vài chục tuổi thì đúng chuẩn soái ca sát gái mất.
Không nghĩ tới lại bị hai người đứng ở cửa ngăn lại!
"Cố phu nhân, từ giờ trở đi, không có sự dặn dò của Lục lão gia thì không ai được tới gần Nhất Nặc tiểu thư."
"Tôi nấu một ít canh cho con bé bồi bổ cơ thể, có thể đem vào trong giúp tôi được không?"
"Không cần, Nhất Nặc tiểu thư đã ăn cơm xong."
Trình Thi Lệ xách theo bình canh đi ra ngoài, ra khỏi bệnh viện, bà ta trực tiếp ném bình canh vào trong thùng rác, tức giận đến cả người phát run.
Tiểu tiện nhân leo lên Lục gia thì giá trị con người cũng đi theo, nước lên thì thuyền lên! Lúc này đây lại để cho Cố Nhất Nặc chạy thoát, tiếp theo sẽ không còn vận khí tốt như thế!
Bà ta đi đến gara ngầm, mới vừa mở cửa xe ra thì có hai người đàn ông mặc đồ đen từ góc khuất đi ra.
Một con dao nhỏ lạnh băng kề vào bên eo của Trình Thi Lệ, bà ta đờ cả người ra, người đó dùng sức kéo bà ta lại đẩy vào hàng ghế ngồi phía sau của xe!
Người còn lại trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe lái ra khỏi gara.
Trình Thi Lệ nhìn hai người trước mặt, sợ tới mức sắc mặt xanh mét.
"Mấy người là ai? Rốt cuộc là muốn làm gì?" Bà ta giả vờ trấn định hỏi.
"Muốn làm gì? Đợi lát nữa bà sẽ biết thôi!"
Xe nhanh chóng chạy đến một nơi hẻo lánh vắng vẻ.
Trình Thi Lệ sợ tới mức cả người co rụt vào một góc trên xe, vừa nhìn thấy xe ngừng lại, bà ta liền với tay ấn nút mở cửa xe! Chỉ còn kém một chút nữa là được thì bị người ngồi phía sau túm trở về.
"Các người muốn tiền? Hay là muốn cái gì? Đều cho các người cả!" Trình Thi Lệ vứt túi xách sang một bên, thẻ ngân hàng và tiền trong túi tất cả đều lộ ra ngoài.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau lấy ra một ống tiêm, người còn lại lấy điện thoại di động ra, cũng không thèm liếc nhìn chiếc túi xách kia lấy một cái.
"Đây là cái gì? Mấy người muốn làm gì tôi?" Trình Thi Lệ hoảng sợ, nhìn mũi kim sắc bén đó, trong lòng dâng lên sợ hãi, không ngừng lắc đầu.
Người đó dùng một tay bóp cổ bà ta, nhằm thẳng vào động mạch của bà ta mà đâm tới!
Trình Thi Lệ cảm thấy cổ mình như bị bỏng, nóng rát, bà ta có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn nóng cháy đó giống như đang chạy dọc theo máu bà ta lan ra khắp cơ thể!
Đột nhiên, đầu đau muốn nứt ra! Như là bị bánh xe nghiền qua, sống không bằng chết!
Bà ta ngồi ở trong xe, co giật kịch liệt! Chịu không nổi cái cảm giác khó chịu này, không ngừng nôn khan.
Đây là một loại độc tố thần kinh mới nghiên cứu phát triển, có thể khiến cho tinh thần người ta trở nên điên loạn, thần trí không rõ ràng.
Trình Thi Lệ ngồi ở ghế sau không ngừng run rẩy, toàn thân đều căng đau!
Cả quá trình này kéo dài mười lăm phút.
Dần dần, ánh mắt bà ta trở nên đờ đẫn, vô thần nhìn về một hướng, bà ta đã hoàn toàn không thể điều khiển chính mình. Hết thảy trước mắt đều trở nên mơ hồ, trong đầu cũng một mảnh hỗn độn.
"Tại sao bà lại muốn tìm người bắt cóc Cố Nhất Nặc?"
"Tiểu tiện nhân! Nó dám chắn đường tôi! Nếu không phải là nó thì chính là con gái tôi sẽ gả vào Lục gia! Cô ta hẳn là phải đoản mệnh giống mẹ mình, cùng đi chết đi!"
"Ha ha, tai nạn giao thông! Tôi dựng ra tai nạn giao thông! Mẹ của Cố Nhất Nặc đã chết! Bị đâm xe chết!"
"Cho nên, tôi muốn Cố Nhất Nặc cũng chết không được tử tế! Chết không được tử tế! Ha ha ha ha, đều chết không được tử tế! Ai cũng đừng mơ chắn đường tôi được! Tiền đều là của tôi, đều là của tôi!"
Lục Dĩ Thừa nhìn video trước mắt, mặt mày lạnh băng, thì ra Trình Thi Lệ không chỉ muốn hãm hại Tiểu Nặc, thậm chí năm đó bà ta còn hại mẹ của Tiểu Nặc!
"Người phụ nữ này, có kết cục như vậy cũng coi như là trừng trị đúng tội!"
"Không, quá dễ dãi với bà ta!" Lục Dĩ Thừa tắt video đi, bưng lên một ly rượu.
"Còn Cố Minh Tuyết kia, anh định xử lý thế nào?"
Ánh mắt Lục Dĩ Thừa lại lạnh đi, "Trước tiên xử lý xong được một tay lão luyện, còn cô ta chỉ như một con kiến lúc nào cũng có thể bóp chết, dù sao cũng phải giữ lại để Tiểu Nặc xả giận."
Cận Tư Nam cười cười, sao cậu ta lại chưa từng nghĩ tới nhỉ, cô vợ nhỏ của Lục thiếu đâu phải là một chú thỏ nhỏ nhu nhược yếu đuối đâu!
"Vết thương của anh sao rồi? Không sao chứ?" Cận Tư Nam lo lắng hỏi, cậu ta cảm thấy sắc mặt của Lục Dĩ Thừa không có một tia huyết sắc.
Bởi vì ăn uống không tốt, bản thân Lục Dĩ Thừa bị thiếu máu nhẹ, ở nhà xưởng còn bị đâm cho một nhát, đến bệnh viện chỉ băng bó đơn giản một chút liền vội vàng chăm sóc Cố Nhất Nặc. Sau đó lại không ngừng nghỉ phút giây nào quay về quân khu, chưa được nghỉ ngơi cho tốt.
Lục Dĩ Thừa thuận miệng trả lời, "Chút vết thương này không tính là gì."
"Lục thiếu, lần này, ra Y Quốc đàm phán, anh lại loại tôi ra là có ý gì?" Vừa nói đến chính sự tới, Cận Tư Nam lập tức khôi phục lại vẻ nghiêm túc.
"Đợi bọn họ đàm phán thành công rồi lại nói!"
"Tôi nghi ngờ, tiếp theo mục đích của bọn họ chính là thâm nhập vào quân khu 4, anh cũng nên cẩn thận."
"Vậy thì bọn họ cũng phải có cái năng lực đó mới được! Quân khu 4 do tôi định đoạt!" Lục Dĩ Thừa nói xong, đứng dậy rời đi.
......
Trình Thi Lệ ở ghế sau ngồi dậy, sờ sờ cổ mình, cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng mà trong đầu bà ta một mảnh hỗn độn, như thế nào cũng nghĩ không ra trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao bà ta lại lái xe đến đây?
Đẩy cửa xe ra, ngồi vào ghế lái, khởi động xe chạy về phía trước.
Chiếc xe chạy trên đại lộ, đèn đường phía trước nhìn rất chói mắt, tay bà ta đang cầm vô lăng không ngừng run rẩy, đột nhiên bà ta nhìn thấy phía trước có một bóng người, liền phanh gấp lại!
Nhưng mà chiếc xe không những không dừng lại, mà vẫn tiếp tục tăng tốc lao tới trước! Lao thẳng vào thân ảnh đó rồi cán qua!
Đụng phải người rồi! Bà ta đâm phải một người rồi! Trình Thi Lệ lập tức ngừng xe lại, xuống xe xem xét, phát hiện ra chẳng có ai cả!
"Ma......Ma!" Bà ta lập tức leo lên xe, điên cuồng khởi động xe lao như bay về phía trước.
Bà ta có cảm giác, không khí trong xe ngày càng áp lực, lạnh lẽo khiến bà ta phát run, vừa quay đầu lại liền thấy một cái đầu người máu me be bét xuất hiện ở sau lưng bà ta!
"A!" Bà ta sợ hãi hét lên một tiếng, hai tay đang nắm vô lăng không khống chế được đánh lái ngoặc sang một bên!
Chiếc xe mất lái rẽ ngoặc sang một bên, đâm sầm vào rào chắn bên đường!
......
Cố Tùng Bác và Cố Minh Tuyết vội vã chạy tới bệnh viện thì Trình Thi Lệ đã được đưa vào phòng cấp cứu.
"Hai người là người nhà bệnh nhân? Bệnh nhân phải cắt bỏ hai chân, phiền ngài ký tên ở đây!"
"Sao cơ? Cắt chân!" Cố Minh Tuyết hoảng hốt kêu lên, liên tiếp lùi về sau mấy bước, cả người dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống.
Cố Tùng Bác nhìn tờ giấy cam kết đó, run run ký tên của mình vào.
"Bác sĩ, tình hình của vợ tôi thế nào rồi?"
"Hiện giờ còn chưa rõ lắm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu sống bà ấy." Bác sĩ nói xong, lại đi vào phòng phẫu thuật.
Mấy giờ trôi qua, đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng.
"Tiểu Tuyết, con về trước đi, ba ở đây đợi."
"Ba, mẹ mẹ sẽ không sao đâu phải không? Là vì mẹ đi đưa canh cho Cố Nhất Nặc, trên đường về mới bị tai nạn!"
"Tiểu Tuyết, chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Nặc." Cố Tùng Bác kiên nhẫn giải thích.
Làm sao có thể không liên quan đến Cố Nhất Nặc được!
Cố Minh Tuyết cố kìm nén mới không có nói ra trận tai nạn này tuyệt đối là có liên quan đến Cố Nhất Nặc!
Tại sao lại trùng hợp đến như vậy? Cố Nhất Nặc vừa mới được cứu thoát thì mẹ cô ta liền bị tai nạn giao thông?
Đây là trả thù, đây là mưu hại!
"Ba, ba nhất định phải điều tra cho rõ ràng, mẹ lái xe nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra sự cố gì, trên đường lại không có xe, tại sao lại bị tai nạn nghiêm trọng như vậy chứ!"
"Tiểu Tuyết, con đừng có kích động, ba sẽ điều tra rõ ràng, mặc kệ là có nguyên nhân gì, đều sẽ điều tra ra, được không? Con đi về nghỉ ngơi trước đi."
Cố Minh Tuyết hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy cái loại cảm giác quen thuộc này lại bắt đầu kéo tới!
Cô ta xoay người chạy nhanh ra ngoài, tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào biết cô ta bị nghiện ma túy!
Cố Tùng Bác nhìn cửa phòng phẫu thuật còn đang đóng chặt, cảm thấy tim mình đã lao lực quá độ.
......
Lục Dĩ Thừa đi xong, Lục lão gia ở bệnh viện ngồi trông Cố Nhất Nặc một tấc cũng không rời. Đến tối, ăn một chút cháo xong liền nghỉ ngơi, Lục lão gia đang ngồi ngoài phòng khách, đeo tai nghe lên xem phim ngôn tình.
"Lão gia." Tôn tẩu gọi một tiếng.
Lục lão gia tháo tai nghe xuống.
"Lão gia, Cố thái thái bị tai nạn giao thông, còn chưa biết tình hình như thế nào."
Lục lão gia gật đầu, "Tôi biết rồi."
---###
Thánh ngôn tình chính là Lục lão gia, xem phim rồi học theo mấy cái chiêu bát quái. Lục lão gia mà trẻ lại vài chục tuổi thì đúng chuẩn soái ca sát gái mất.
Bình luận facebook