Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 251
Đóa Đóa ném ý tưởng sét đánh này đi, biện bạch, “Ta là đại trí giả ngu.”
Ô ô, vì cái gì không ai tin tưởng nàng là thông minh không hiện rõ!
Cao thấp liếc nhìn nàng một cái, Cửu Vương gia khinh bỉ nàng, “Chỉ nhìn ra ngu.”
“. . . . . .” Đóa Đóa ném cho hắn một ánh mắt nhỏ bi phẫn.
Không tranh cãi với hắn, nàng còn chính sự phải làm.
Vân Tri Dao vừa được hạ nhân đỡ ra từ phòng chứa củi, lớn như vậy lần đầu tiên bị phạt nặng, cũng lần đầu tiên thấy Vân lão gia nổi giận, nàng có chút bị dọa đến choáng váng.
Giờ nhìn thấy Đóa Đóa, nàng lại sợ đến rụt về phía sau, ánh mắt đỏ lên, “Muội thật không phải cố ý, thật không phải. . . . . .”
“Được được được, không sao.” Đóa Đóa an ủi nàng.
Nói xong nàng phân phó hạ nhân, “Đến, chậm chút, trước đỡ nhị tiểu thư về phòng đi.”
“Dạ.” Các nha hoàn thật cẩn thận đỡ Vân Tri Dao trở về phòng.
Mông bị đánh, Vân Tri Dao chỉ có thể ghé vào giường, động một chút liền đau đến hít thở không thông.
Aiz. . . . . . sao lại đánh người chứ, Dao Dao nói thế nào cũng mới mười lăm tuổi.
Đóa Đóa không đường chọn lựa, gọi người cầm ghế đẩu nhỏ đến, ngồi bên giường.
“Dao Dao, giờ có thể nói chuyện không?”
Vân Tri Dao bị thương, theo lý phải để nàng nghỉ ngơi trước, nhưng Hoàng Phủ Dật không có nhiều thời gian, nàng phải mau giúp hỏi ra chút manh mối.
“Có thể.” Vân Tri Dao thật sự bị dọa, cũng không còn điêu ngoa như trước, quả thực là có chút sợ hãi Đóa Đóa.
“Vậy muội nghĩ lại xem, ngoại trừ ta, muội có nói với người khác chuyện Thái tử biết võ không?”
“Không có,” Vân Tri Dao không chút do dự lắc đầu, “Lúc nhỏ người lớn đã nói với muội, không thể tin ai, cho nên chuyện nhìn thấy chưa từng nói ra.”
Sau đó nàng rất sợ hãi giải thích, “Cho nên ngày đó muội rất kinh ngạc, buột miệng hỏi ngươi cũng biết à, trà quán nhiều người, lời liền như thế truyền đi.”
“Muội chắc chứ?”
“Muội chắc.”
“Ừm. . . . . .”
Đóa Đóa nghĩ nghĩ, “Bình thường không phải muội rất ít ra đường sao? Ngày đó thế nào lại chạy đến trà quán?”
“Muội đi ăn điểm tâm.”
“Đầu bếp ở nhà không làm được à?”
“Điểm tâm kia chỉ có bán ở một nơi trong kinh thành, tên là bánh trứng, đầu bếp trong nhà không biết làm.”
Bánh trứng? Đóa Đóa sửng sốt, cổ đại có bánh trứng sao? Sẽ không phải là đầu bếp người hiện đại xuyên tới chứ?
Ô ô, vì cái gì không ai tin tưởng nàng là thông minh không hiện rõ!
Cao thấp liếc nhìn nàng một cái, Cửu Vương gia khinh bỉ nàng, “Chỉ nhìn ra ngu.”
“. . . . . .” Đóa Đóa ném cho hắn một ánh mắt nhỏ bi phẫn.
Không tranh cãi với hắn, nàng còn chính sự phải làm.
Vân Tri Dao vừa được hạ nhân đỡ ra từ phòng chứa củi, lớn như vậy lần đầu tiên bị phạt nặng, cũng lần đầu tiên thấy Vân lão gia nổi giận, nàng có chút bị dọa đến choáng váng.
Giờ nhìn thấy Đóa Đóa, nàng lại sợ đến rụt về phía sau, ánh mắt đỏ lên, “Muội thật không phải cố ý, thật không phải. . . . . .”
“Được được được, không sao.” Đóa Đóa an ủi nàng.
Nói xong nàng phân phó hạ nhân, “Đến, chậm chút, trước đỡ nhị tiểu thư về phòng đi.”
“Dạ.” Các nha hoàn thật cẩn thận đỡ Vân Tri Dao trở về phòng.
Mông bị đánh, Vân Tri Dao chỉ có thể ghé vào giường, động một chút liền đau đến hít thở không thông.
Aiz. . . . . . sao lại đánh người chứ, Dao Dao nói thế nào cũng mới mười lăm tuổi.
Đóa Đóa không đường chọn lựa, gọi người cầm ghế đẩu nhỏ đến, ngồi bên giường.
“Dao Dao, giờ có thể nói chuyện không?”
Vân Tri Dao bị thương, theo lý phải để nàng nghỉ ngơi trước, nhưng Hoàng Phủ Dật không có nhiều thời gian, nàng phải mau giúp hỏi ra chút manh mối.
“Có thể.” Vân Tri Dao thật sự bị dọa, cũng không còn điêu ngoa như trước, quả thực là có chút sợ hãi Đóa Đóa.
“Vậy muội nghĩ lại xem, ngoại trừ ta, muội có nói với người khác chuyện Thái tử biết võ không?”
“Không có,” Vân Tri Dao không chút do dự lắc đầu, “Lúc nhỏ người lớn đã nói với muội, không thể tin ai, cho nên chuyện nhìn thấy chưa từng nói ra.”
Sau đó nàng rất sợ hãi giải thích, “Cho nên ngày đó muội rất kinh ngạc, buột miệng hỏi ngươi cũng biết à, trà quán nhiều người, lời liền như thế truyền đi.”
“Muội chắc chứ?”
“Muội chắc.”
“Ừm. . . . . .”
Đóa Đóa nghĩ nghĩ, “Bình thường không phải muội rất ít ra đường sao? Ngày đó thế nào lại chạy đến trà quán?”
“Muội đi ăn điểm tâm.”
“Đầu bếp ở nhà không làm được à?”
“Điểm tâm kia chỉ có bán ở một nơi trong kinh thành, tên là bánh trứng, đầu bếp trong nhà không biết làm.”
Bánh trứng? Đóa Đóa sửng sốt, cổ đại có bánh trứng sao? Sẽ không phải là đầu bếp người hiện đại xuyên tới chứ?
Bình luận facebook